“Bệ hạ, quân vương khiến người khác sợ hãi, phu quân thì không.”
____________________________
Dùng bữa xong, cung nữ dọn dẹp hết một bàn canh thừa thịt nguội. Vệ Liễm dùng khăn cẩm trắng lau miệng, động tác lịch sự ưu nhã.
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, sắc trời bên ngoài đã tối, ánh trăng mông lung.
Hơi lạnh phủ lấy người.
Vệ Liễm đi ra từ Dưỡng Tâm Điện suýt nữa bị hơi lạnh ban đêm bức lui trở về, Cơ Việt đúng lúc nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của y, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền tới.
Trước mặt các cung nhân, Cơ Việt hỏi han y thật ân cần, “Lạnh thì nắm lấy tay cô.”
Vệ Liễm mím môi cười, cúi đầu làm như ngượng ngùng.
Bầu không khí giữa hai người thật hòa hợp.
Đêm đến Cơ Việt sẽ ở Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương. Nếu trong triều không có chuyện quan trọng, chỉ cần ngồi phê gần nửa canh giờ là xong; lúc chính vụ bận rộn, thì chong đèn làm việc đến bình minh cũng có.
Ngày xưa có nội thị đứng bên cạnh mài mực, mà nay tất nhiên là do người “nam sủng” mới nhậm chức là Vệ Liễm đây hồng tụ thiêm hương.
Ngự Thư Phòng cách Dưỡng Tâm Điện không xa, vòng qua vài đoạn hành lang chín khúc, đẩy cửa ra, bên trong ập tới một trận gió ấm.
Cơ Việt giữ Vệ Liễm bên người, còn có bốn cung nhân phục vụ.
Cơ Việt mấy năm trước quá dốc lòng vì nước, hiện tại sáu nước đã tôn Tần lên đầu, bốn biển thái bình thịnh thế, lại không có thiên tai, thế cho nên nhóm triều thần đều rỗi rảnh phát chán.
Ví dụ như lúc này trên án thư của Cơ Việt, không phải là báo cáo về tình hình dân sinh các nơi, cũng không phải vấn đề phòng thủ quân sự quốc gia, mà là một chồng cuộn tranh vẽ mỹ nhân.
Không cần nghĩ cũng biết là do đám đại thần muốn hắn nạp hậu cung đến phát điên kia làm.
Cơ Việt mở một cuộn, tùy ý quét mắt một cái đã ném hết đống tranh sang cho Vệ Liễm, “Lấy ra bức nào dễ nhìn hơn ngươi rồi trình lại cho cô.”
Không phải là người nào cũng vào được mắt hắn. Hạng người bình thường không có gì đặc biệt, Cơ Việt liếc mắt còn ngại thừa.
Vệ Liễm nói, “Vâng.” Lập tức nhận lấy đống tranh, chăm chú mở xem.
Một nén nhang sau, Vệ Liễm cầm đống tranh trả trở về, giọng nói rất khiêm tốn lễ độ, “Thần tìm không ra.”
Cơ Việt buồn cười, “Đây ý là, ngươi đẹp mắt nhất?”
Vệ Liễm khựng một chút, càng khiêm tốn nói, “Đúng vậy.”
Ánh mắt Cơ Việt khẽ nhúc nhích, nếp nhăn mỏng nơi khóe mắt nhếch lên, mang theo mấy phần ý cười.
Người này làm sao có thể lấy bộ dáng khiêm tốn mà nói hết những lời cuồng ngạo càn rỡ như vậy.
Hắn thực sự là… quá thích.
Cơ Việt vứt hết đám tranh xuống đất, chừa một khoảng trống trên mặt bàn. Mấy cuộn tranh lạch cạch rơi xuống, âm thanh không nhỏ, bốn cung nhân trong phòng cho rằng Tần vương nổi giận, sợ đến quỳ xuống ngay lập tức.
Chỉ có mình Vệ Liễm là vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên.
Cơ Việt kéo tay Vệ Liễm qua, ôm người đến trước mặt bàn, giọng nói đầy ý cưng chiều, “Cô không cần các nàng nữa, cô chỉ cần ngươi được không?”
Vệ Liễm: Chậc, cái nồi thật bự.
Bốn tên cung nhân đang quỳ trong phòng cũng không phải người điếc. Vệ Liễm đã có thể nhìn thấy cảnh tượng hắn bị quan lại nước Tần chỉ vào mũi mắng mình hại nước hại dân.
Vệ Liễm buông mắt cười, “Vâng.”
Ngón tay thon dài của Cơ Việt nâng cằm y lên, nghiêng người đến, làm như đang hôn môi.
Bốn cung nhân nơm nớp lo sợ, cúi đầu càng thấp, căn bản không dám ngẩng lên liếc mắt nhìn.
Bệ hạ thật sự quá sủng ái Vệ thị quân… Bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ.
Chỉ có Vệ Liễm nghe được Cơ Việt dừng ngay bên môi y, nhỏ giọng khen ngợi, ‘Diễn không tệ.”
Vệ Liễm thở dốc, bày ra dáng vẻ bị hôn đến hơi thở phập phồng, năn nỉ, “Bệ hạ… Thần, thần không thở được.”
Vệ Liễm y đây, dung mạo là đệ nhất sắc đẹp nhân gian, diễn là đứng đầu bảy nước.
Y không ngại ngay trước mặt Tần vương cho hắn biết rằng mình đang diễn. Mặt nạ tầng này đắp tầng khác, chung quy đều không phải bộ mặt thật.
Vệ Liễm vốn là như thế, giả vờ thành dáng vẻ kính cẩn khiêm tốn, cũng không che giấu được ngạo mạn liều lĩnh từ trong xương. Y không phải không thể hoàn toàn thu liễm, chỉ là không muốn.
Ngụy trang vừa phải thì có lợi để bình an sống sót, mà giả vờ quá ngột ngạt, khổ chỉ là mình.
Vệ Liễm không muốn ăn khổ.
Cơ Việt khẽ cười hai tiếng, tiếng cười cực kỳ êm tai.
Hắn nói nhỏ, “Vệ lang, cô muốn lột sạch lớp da mặt của ngươi xuống. Nhìn xem bên trong ngươi rốt cuộc là dạng gì.
Vệ Liễm không biến sắc, “Một dạng nhu nhược lại muốn sống tiếp mà thôi.”
Cơ Việt nhướn mày, mệnh lệnh cho bốn cung nhân đang quỳ trên đất, “Tất cả lui ra.”
Cung nhân vội vã vâng dạ.
Nháy mắt khi lui ra khép cửa lại, qua khe cửa có thể nhìn thấy bệ hạ đã không kịp chờ mà cởi quần áo của Vệ thị quân ra, đặt người lên bàn sách.
Bệ hạ lại định lâm hạnh Vệ thị quân ngay trong Ngự Thư Phòng sao?
Cung nữ cuối cùng khép cửa đỏ mặt, đóng chặt cửa lại.
_
Cửa vừa mới đóng, Cơ Việt nháy mắt liền cách xa Vệ Liễm.
Vệ Liễm không nhanh không chậm mặc lại áo khoác, thậm chí còn sắp xếp gọn gàng lại đống giấy và bút mực trên bàn.
Cơ Việt suốt quá trình ung dung nhìn y.
Đến khi Vệ Liễm bắt đầu thu dọn đống tranh trên đất, Cơ Việt mới nói, “Cô thấy Vệ lang, thật ra là bộ xương cứng.”
Động tác nhặt tranh của Vệ Liễm khựng lại.
“Bọn họ đều sợ cô.” Cơ Việt chậm rãi nói, “Nhưng ngươi không sợ.”
Giả vờ giống cỡ nào, hắn cũng không hề cảm nhận được một tia sợ hãi thật sự trên người thanh niên.
Thanh niên không giống những người kia.
Vệ Liễm ngẩng đầu, nhìn hắn không nói gì.
Thanh niên quỳ một chân trên đất, hơi ngửa đầu. Trong ánh nến lập lòe đôi mắt yên tĩnh như một mặt hồ sâu, vừa trong suốt động lòng người như một dòng suối mát.
Một lúc lâu sau, y nói, “Bệ hạ, quân vương khiến người khác sợ hãi, phu quân thì không.”
Cơ Việt biết y đang mở mắt nói xàm.
Nhưng tâm tình của hắn khó hiểu lại vì câu nói xàm này mà trở nên rất tốt.
Công tử Liễm, Vệ Liễm.
Quả nhiên là một nhân vật cực kì thú vị.
_
Hôm nay công việc phải xử lý không nhiều lắm, ra khỏi Ngự Thư Phòng liền nên tắm rửa đi ngủ.
Thanh Tuyền Cung không chỉ có một cái hồ, Vệ Liễm không hề có ham muốn tắm cùng người khác, hiển nhiên Cơ Việt cũng không.
Đều là kiểu người có lòng đề phòng rất nặng, sao có thể chịu trần trụi chung một chỗ được.
Người cẩn thận như Tần vương, lúc tắm rửa cũng không cho người hầu hạ bên cạnh, trong Thanh Tuyền Cung hiện tại chỉ có hai người Cơ Việt, Vệ Liễm.
Vệ Liễm rất có ánh mắt nói, “Thần qua bên kia.”
Trong Thanh Tuyền Cung còn nhiều hồ tắm, Vệ Liễm cố ý đi vòng qua chỗ xa nhất. Cách mấy lớp bình phong, bất luận thế nào cũng không nghe được động tĩnh bên phía Tần vương.
Tần vương không thích thân cận quá mức với người khác, y làm sao không phải cũng như vậy.
Vệ Liễm không thể bắt Tần vương chờ y, tốc độ tắm rất nhanh. Đến khi y trở về, Cơ Việt cũng đã tắm rửa xong. Hắn mới lên khỏi hồ, mặc áo trong vào, tóc đen buông lơi, giọt nước trên gương mặt chảy xuống rơi vào trong cổ áo, lộ mấy phần lười biếng, đẹp đẽ lại diêm dúa lẳng lơ.
Vệ Liễm thấy, cảm thấy bản thân Tần vương cũng rất gánh được bốn chữ “nam sắc hại nước”.
Cơ Việt ngẩng đầu lên. “Qua đây.”
Vệ Liễm nghe lời đi tới.
“Chờ thêm một lát.”
Vệ Liễm gật đầu, không hỏi là chờ cái gì.
Trong lòng y tỏ tường —— trong hồ làm chuyện đó, tóm lại là cần thêm một ít thời gian.
Vệ Liễm cúi đầu tính toán, đến khi thời gian vừa đúng, Cơ Việt đột nhiên ôm ngang y lên, nhỏ giọng nói bên tai y, “Biết nên diễn thế nào?”
Vệ Liễm bị hơi nước nóng trong hồ xông đến hai tai ửng hồng, ôm lấy cổ Tần vương, chôn trong ngực hắn nhẹ giọng, “Thần biết.”
Đến khi cửa Thanh Tuyền Cung mở ra, cung nhân canh giữ bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Vương của bọn họ bế lấy thanh niên gầy yếu, mắt nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt bình tĩnh.
Thanh niên chôn mặt vào lòng vương, nhìn không rõ sắc mặt, chỉ là từ cổ đến bên tai đều hiện ra sắc ửng hồng.
Rõ ràng là chưa lộ ra gì cả, cảnh tượng lại kiều diễm tươi đẹp, khiến mọi người mặc sức tưởng tượng.
Bệ hạ vừa rồi ở cùng Vệ thị quân bên trong lâu như vậy.
Xem bộ dạng, lần tắm uyên ương này e là đủ ướt át. lại khiến Vệ thị quân đi không nổi, bị bệ hạ bế ra.
Một cung nữ trong đó càng mặt đỏ tới mang tai.
Nàng gọi Châu Ngọc, chính là vị đi ra khỏi Ngự Thư Phòng cuối cùng khép cửa lại.
Bệ hạ ở Ngự Thư Phòng đã lâm hạnh Vệ thị quân rồi, bây giờ trong hồ lại tới một hồi nữa…
Quá kích thích, nàng nhất định phải chia sẻ tin tức này cho mấy tiểu tỷ muội trong cung!