"Tình hình chiến sự thế nào rồi?" Vệ Liễm hỏi.
"Nhờ em hỗ trợ nhiệt tình." Cơ Việt đáp: "Phần thắng đã nắm chắc, bây giờ chỉ còn vấn đề thời gian sớm hay muộn thôi."
Lúc đầu ba nước liên minh cũng chẳng tạo được khoảng cách quá lớn với Tần. Hiện nay Sở phản bội, Yến - Lỗ lại tổn thất ba viên đại tướng, Tần thắng lợi là chuyện ván đã đóng thuyền.
Tạ Thầm còn đang canh giữ nước Lương, Cơ Việt bèn phái một danh tướng khác là Tôn Câu dẫn quân tấn công nước Lỗ. Thế cuộc đã định, hắn không cần ngự giá thân chinh để cổ vũ binh sĩ nữa, chỉ cần tọa trấn phía sau phát hiệu lệnh là đủ.
"Sớm nhất trong một tháng, cuộc chiến này sẽ kết thúc."
-
Nước Tần, ngày mùng một tháng mười hai, tuyết rơi.
Mùa đông nước Sở tuyết trắng bay tán loạn, vị trí địa lý Tần Sở giáp ranh nên khí hậu nước Tần cũng tương tự.
Vệ Liễm đứng ngoài lều vải, áo trắng mỏng manh, dáng người gầy yếu, gió lạnh thổi vào mặt, ống tay áo tung bay khiến thân mình trông nhẹ nhàng phiêu lãng, hệt thần tiên.
Y ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời mênh mông, tay hứng mảnh tuyết rơi xuống, trong lòng cảm khái: "Mùa đông đến rồi."
Cơ Việt bàn bạc với những người khác trong lều xong xuôi, vừa bước ra thì nhìn thấy cảnh này, mặt mũi tối sầm, lập tức sai người mang tấm áo choàng lông cáo dày cộp tới, tiến đến khoác lên người Vệ Liễm.
Hắn vừa thắt dây vừa tức giận bảo: "Tuyết rơi mà không chịu ở trong lều, nhỡ cảm lạnh thì sao? Lại còn ăn mặc phong phanh chẳng chịu khoác thêm áo choàng..."
Vệ Liễm không biết phải nói gì: "Ta đâu có yếu ớt như vậy..."
"Ngậm miệng." Cơ Việt thắt một cái nút xinh xắn, lườm nguýt y: "Ta không muốn nghe em nói, chỉ thêm bực mình."
"... Phì." Vệ Liễm bỗng cong môi, bật cười.
"Còn cười nữa hả?"
Chẳng biết lo lắng cho sức khỏe bản thân gì cả!
Hắn thật tan nát cõi lòng vì Vệ Liễm.
Vệ Liễm mỉm cười: "Ta chợt nhớ, bây giờ ngay cả chuyện ta đứng trong tuyết chốc lát cũng khiến cho huynh tức giận, so với một năm trước quả thực như hai người khác biệt."
Năm ngoái, tháng mười hai y tới Tần, đến nay vừa tròn một năm, trời cũng đổ trận tuyết. Khi đó tuyết còn nhiều hơn bây giờ, đất trời ngập tràn băng tuyết, đứng trong chốc lát thì toàn thân đều lạnh lẽo.
Lúc ấy Cơ Việt chẳng đau lòng cho y chút nào.
So sánh với dáng vẻ căng thẳng hiện tại, thật sự khiến người ta hoài niệm.
Nhắc tới một năm trước, Cơ Việt lại nhớ đến cuộc gặp gỡ hỏng bét kia, lập tức không còn nóng giận nữa. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, kéo Vệ Liễm vào trong lều, ngồi cạnh lò lửa sưởi cho ấm.
"Khi đó em cũng khờ, rõ ràng giỏi như vậy mà chẳng biết dùng nội công hộ thể." Cơ Việt nhớ tới thì đau lòng không thôi: "Bao nhiêu mánh khóe mà chẳng chịu lo cho sức khỏe bản thân gì cả.”
"Ta khờ ư? Đó là vì ta lo cho tính mạng của mình thì có." Vệ Liễm liếc hắn, đáy mắt hơi oán trách: "Huynh có dám nhận nếu phát hiện ra ta biết võ công thì huynh sẽ giết ta ngay lập tức không?"
"..." Cơ Việt nghĩ về tính cách nhổ cỏ tận gốc của mình, lại nghĩ tới chuyện trừ bỏ La Sát ra thì không còn tên do thám hay thích khách nào gặp mình mà còn sống cả, hắn không thể không thừa nhận Vệ Liễm nói đúng.
Hắn miễn cưỡng bảo: "Được rồi, em rất thông minh."
Cảm tạ Vệ Liễm thông minh nhanh trí, tránh cho hắn giết mất người mình yêu trong tương lai.
-
Đang trò chuyện thì một chú bồ câu đưa thư từ ngoài lều vải phành phạch bay vào, đậu xuống tay Vệ Liễm.
"Là tin tức từ nước Sở." Vệ Liễm nhận ra đây là chú chim bồ câu được thuần hóa đặc biệt ở nước Sở.
Y lấy thư xuống, mở ra nhìn lướt qua, tiện tay xé thành từng mảnh nhỏ rồi ném vào lò lửa đốt thành tro bụi, vẻ mặt chưa hề thay đổi.
Cơ Việt hỏi: "Chuyện gì thế?"
"Kiều Hồng Phi truyền tin, Gia Luật Đan gửi thư đề nghị ta cùng liên thủ giết huynh." Vệ Liễm nghiêng đầu nhìn Cơ Việt: "Huynh nói xem, ta có nên đồng ý với hắn mà báo thù cho mình không nhỉ?"
Cơ Việt lẳng lặng bảo: "Em hỏi ta làm gì, thư đã bị em xé đi rồi."
Rõ ràng là thái độ không hợp tác.
Vệ Liễm chớp mắt, thản nhiên chuyển đề tài: "Tối nay ăn gì thế?"
Cơ Việt hỏi: "Cá kho nhé? Ta nhớ em thích ăn."
"Trong quân doanh có cá tươi hả?"
"Ta ra suối bắt cho em."
Hai người trò chuyện như thường, chẳng ai để bụng chuyện vừa rồi.
-
Trung tuần* tháng mười hai, Yến đầu hàng, tự nguyện dâng lãnh thổ cho nhà Tần.
Hạ tuần* tháng mười hai, quân Tần tấn công chiếm cứ vương thành nước Lỗ.
(Trung tuần: khoảng thời gian mười ngày giữa tháng, hạ tuần: khoảng thời gian mười ngày cuối tháng)Tới đây trong sáu nước thì chỉ còn tân vương nước Sở chưa tỏ thái độ gì. Ngoài ra có dư lại một nước Hạ, lực lượng bạc nhược, vốn không tham dự tranh chấp. Hiện giờ kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Hạ vương trực tiếp đầu hàng, noi theo Sở trước kia đưa Thái tử Ôn Hành đến Tần làm chất tử để bày tỏ lòng trung thành, tránh khỏi nỗi khổ chiến tranh loạn lạc.
Thiên hạ thống nhất đã là xu thế chung.
Người người đều chờ Tần vương hạ lệnh tấn công mảnh đất cuối cùng – nước Sở. Mười vạn đại quân nước Sở đã chiến bại, cho dù vị tân vương kia có cố gắng xoay chuyển tình thế ra sao thì cũng không thể nào địch lại nhà Tần.
Nhưng mà ngoài dự đoán của mọi người chính là - Tần vương chẳng có ý định tấn công nước Sở, trái lại ngừng chiến, dẹp đường về phủ.
Động thái này khiến không ít người ngoài cuộc bối rối.
Tần vương bệ hạ chẳng phải là hạng người do dự thiếu quyết đoán, vì sao lại nương tay với một mình nước Sở?
Số ít người biết chuyện thầm nghĩ, đương nhiên bệ hạ sẽ không đánh nước Sở rồi, bởi đó là địa bàn của Vệ Liễm, nếu đánh nhau thì có khác nào lũ lụt nhấn chìm miếu Long vương đâu?
Sau khi Yến Lỗ đầu hàng, Cơ Việt tức khắc trở về Vĩnh Bình xử lý chuyện nhập các quốc gia vào lãnh thổ nhà Tần. Phong tục khác biệt, ngôn ngữ không thông, tín ngưỡng bất đồng, thế nên thống nhất để cai trị cũng là một công trình lớn lao.
Vệ Liễm hiểu ý, nói lời từ biệt, trở về nước Sở chuẩn bị của hồi môn.
Cuối cùng Sở cũng thuộc về Tần, nhưng không phải do Tần đánh bại.
-
Tháng giêng đầu xuân, tuyết rơi đúng lúc báo hiệu một năm bội thu, yên lặng hồi lâu cuối cùng Sở Hi vương cũng có động tĩnh, gửi tới nước Tần không phải thư khiêu chiến cũng chẳng phải thư đầu hàng, mà là đề nghị kết thông gia.
Trên giấy chỉ có một câu.
"Cô muốn mang theo giang sơn xuất giá, chẳng biết Tần vương bệ hạ có nguyện ý hay không?"
Trong một ngày truyền khắp thiên hạ.
Có kẻ trong quán trà nước Tần cười nhạo: "Vẫn là bệ hạ chúng ta uy vũ, dọa người sợ tè ra quần. Trần - Lương bị diệt, Yến - Lỗ đầu hàng, Hạ gửi Thái tử làm con tin, Sở vương này trái lại quá giỏi, trực tiếp dâng cả bản thân mình tới cửa. Thông gia gì chứ, nói thật dễ nghe, chẳng phải là đến để hòa thân sao? Cũng không ngẫm lại xem một thân nam tử không biết sinh con đẻ cái thì làm sao xứng là Vương hậu nước Tần, các ngươi có thấy nực cười hay không?"
Trong quán trà phút chốc có mấy người cười lớn, thế nhưng hầu hết đều im lặng.
Một cậu học trò trắng trẻo cau mày nói: "Bàn luận về Sở vương như vậy không thích hợp."
Người kia vênh vang đắc ý: "Bại tướng dưới tay như chó mất chủ, sao lại không thích hợp?"
Cậu học trò nói có sách mách có chứng: "Sở Hi vương là công tử Liễm, từng có một đoạn tình duyên cùng bệ hạ, vì sao chẳng thể xuất phát từ chân tình?"
"Học trò cổ hủ, đầu óc toàn chuyện trăng hoa, bậc đế vương lấy đâu ra chân tình, chẳng qua là muốn bo bo giữ mình thôi!"
Một nhóm người đọc sách khác vỗ bàn: "Thời điểm Sở vương không sợ sống chết vì nước Tần mà giải quyết ôn dịch Giang Châu, không biết ngươi còn đang núp vào xó nào mà bo bo giữ mình ấy. Chúng ta từ Giang Châu tới, há có thể để mặc ngươi ở đây bôi nhọ người ta như thế à?"
Người kia chẳng chịu lép vế: "Các ngươi đang ở nước Tần mà lòng lại hướng về Sở vương, các ngươi như vậy có xứng đáng với các tướng sĩ đang chiến đấu ở tiền tuyến hay không?"
Một bàn khác có người giọng trầm xuống: "Chúng ta vừa mới từ tiền tuyến đánh trận trở về đây. Nếu không nhờ sách lược của Sở vương trong trận chiến núi Yến Quan thì sao có thể chẳng đánh mà thắng được? Lại còn không biết thương vong nhiều hay ít nữa! Đợt cứu nạn thiên tai ở Giang Châu chúng ta cũng có mặt, chúng ta dám đảm bảo Sở vương tuyệt đối không phải hạng người tham sống sợ chết, ngươi đừng có lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử."
Nhìn mặt, chính là người đã từng cùng Vệ Liễm thuyết phục cả trăm người dân tại Giang Châu.
Hắn không còn là binh sĩ lúc trước nữa, trong trận chiến với quân Lỗ hắn hăng hái xông pha và lập công lớn, sau khi về triều luận công ban thưởng thì đã được phong làm phó tướng.
Khách ngồi cùng bàn đều là chiến hữu của hắn, từng đồng hành với công tử Liễm ngày đó, hiển nhiên rất rõ chuyện này.
Người kia vừa nhìn thấy quân triều đình thì lá gan thu nhỏ mất ba phần, còn lại mấy phần ngoài mạnh trong yếu: "Y… y cố gắng vì nước Tần nhưng không gánh vác nổi nước Sở! Như thế vẫn là một kẻ bất tài vô dụng."
Từ Văn Khanh ngồi trong góc không kiềm chế nổi, cất giọng cười lạnh: "Sở vương lòng mang thiên hạ, lũ tiểu nhân các người há có thể hiểu nổi? Ngươi nói Sở Hi vương vô dụng, vậy mà không nghĩ xem trước kia Sở Hoài vương làm loạn khiến nước Sở hỏng bét ra sao? Không nghĩ xem trong mấy tháng ngắn ngủi gần đây nước Sở hỗn loạn đã khôi phục sức sống như thế nào?"
Người kia chỉ là một tên vô lại tầm nhìn cạn hẹp, vốn tưởng rằng hạ thấp Sở vương tại địa phận nước Tần sẽ khiến người người tán đồng, không ngờ liên tục bị phản bác. Một hắn kiêng kỵ người đọc sách, hai hắn không dám trêu chọc binh sĩ, thật vất vả mới thấy một thằng nhóc chưa mọc đủ lông, lập tức hăng hái: "Thằng nhóc con miệng còn hôi sữa như ngươi cống hiến được cho đất nước bao nhiêu? Biết quái gì về tình hình nước Sở."
Bỗng người nào đó bảo: "Ồ, đây không phải là Tiểu Từ thái y sao?"
"A, đúng rồi, chính là Tiểu Từ thái y trong cung, thường xuyên đến y quán trong dân gian khám chữa bệnh từ thiện, có thể giải quyết nhiều căn bệnh khó chữa, hắn đã chữa khỏi bệnh ho cho ta nữa!"
Từ Văn Khanh thường làm việc thiện, danh tiếng trong dân gian khá cao, hiện giờ có người nhận ra cũng không kiêu ngạo không hấp tấp, chỉ nhẹ nhàng: "Thật không dám giấu giếm, rất nhiều phương thuốc chữa những căn bệnh khó đều là Sở vương dạy cho ta. Lòng y chứa vạn dân, chưa bao giờ giấu làm của riêng cả, trái lại ngươi cống hiến được gì ở chỗ này mà chỉ đường cho đất nước? Dựa vào miệng lưỡi thôi sao?"
Người kia sắc mặt lúc xanh lúc trắng, triệt để im miệng.
Ai mà ngờ, một vị Sở vương lại được lòng người Tần đến vậy.
Người người bàn luận sôi nổi về bức thư đề nghị kết thông gia của Sở vương, đủ kiểu suy đoán nào là âm mưu, nào là chân tình, rồi kết hợp lợi ích đôi bên. Truyền khắp thiên hạ đến mức sôi sùng sục, tuy nhiên phần nhiều vẫn hiếu kỳ Tần vương bệ hạ sẽ đáp lại như thế nào.
Xé thư trực tiếp mở màn cuộc chiến hay đồng ý làm thông gia, chấp nhận Sở vương ngàn dặm xuất giá tới Tần, cần giang sơn hay cần mỹ nhân đây?
Cơ Việt không để họ phải chờ đợi quá lâu.
Hầu như vừa nhận được đề nghị kia, hắn chẳng hề do dự vung bút viết thư hồi âm, công bố rộng khắp, chặn miệng những kẻ lắm chuyện trong thiên hạ.
"Cầu còn chẳng được, không nhọc lòng Sở vương bệ hạ phải đường xá xa xôi đến Tần. Cô sẽ mang hành trang đỏ mười dặm đích thân tới Sở, dùng giang sơn làm sính lễ, mong được sánh duyên cùng bệ hạ, nguyện mãi mãi bên nhau tới đầu bạc răng long."
Cả thế gian khiếp sợ.
-
Lương Thành, nước Sở.
Bức thư Vệ Liễm gửi đi đâu chỉ khiến mỗi nước Tần sôi trào, ngay cả nước Sở cũng tựa như ong vỡ tổ.
Phái chủ hòa bi phẫn không thôi: "Bệ hạ, ngài đâu cần chịu nhục vì nước Sở như vậy! Tần vương khó đối phó thì chúng ta cứ đầu hàng là được, hà tất phải chà đạp bản thân?"
Tự gả mình đi, cái giá phải trả quá lớn!
Phái chủ chiến căm hận sục sôi: "Bệ hạ, hắn đến thì đánh! Vì nước chết trận là vinh quang của chúng ta! Sao có thể tham sống sợ chết như vậy?"
Tất cả sách lược bệ hạ ban hành đều cực kỳ anh minh, duy nhất chuyện này làm cho họ thất vọng không thôi, đánh mất khí khái anh hùng, còn đâu khí phách quân vương.
Mỗi quyết định Sở Hi vương làm đều kín kẽ không một lỗ hổng, nhưng việc này đã phạm vào sai lầm lớn.
Vệ Liễm phớt lờ trước những lời nói kia.
Họ không biết Cơ Việt, còn y thì biết rõ.
Y biết mình một đời lắm mưu nhiều kế, không từ thủ đoạn, cũng biết mình xuất giá chẳng mang bất kỳ âm mưu tính toán, nhân nhượng lợi ích, cân nhắc thiệt hơn mà nằm gai nếm mật nào.
Tất cả là vì cam lòng nguyện ý.
Ngẩng hay cúi đầu không thẹn với trời đất, khen chê đã tự có xuân thu.
Thế gian bàng hoàng, đất nước xôn xao, không được người ưu ái chúc mừng, thế hệ sau tùy ý phán xét, tất cả chẳng liên quan tới y.
Hiện tại y cảm thấy điều mình làm là đúng đắn.
___o0o___
Tác giả có lời muốn nói:
“Những điều tưởng đáng kinh ngạc bỗng hóa tầm thường
Mọi thứ trao cho người không thể nào cứu vãn
Hoa mai ngập tràn bày tỏ thứ tình cảm mong manh
Mặc cho đời sau đồn đại về đôi ta quá đáng thế nào.”
Trích “Thạch nam tiểu trát”