Tai nghe không bằng mắt thấy, Vệ Liễm hỏi vài câu xong bèn quyết định tự mình đến nhà Chu Ngu Sơn.
Giang Châu tổng cộng có bảy huyện trực thuộc: Thanh Bình, Thanh Trữ, Thanh An, Thanh Toàn, Thanh Loan, Thanh Viễn, Thanh Thu và một toà Chủ thành, cũng là nơi đặt phủ tri châu.
Đương nhiên Lưu Nhân Quý sẽ không để nơi mình ở xuất hiện ca bệnh gây nguy hiểm cho bản thân, nên gã đã ban lệnh cấm từ sớm. Thời gian gần đây, dân chúng muốn vào thành tìm thầy thuốc đều bị đuổi về. Nếu là người ở huyện Thanh Bình thì cấm cửa hết, chẳng cần biết có bệnh hay không. Mà muốn sang những Châu khác cầu cứu lại phải đi qua Chủ thành, động thái này có thể nói đã chặt đứt con đường sống của người dân.
Chẳng qua lệnh cấm đánh bậy đánh bạ, vô tình làm được một điều - Chủ thành không có ai bị nhiễm nên dịch bệnh chưa lan sang Thanh Châu và những nơi khác, chỉ giới hạn trong phạm vi mấy huyện Giang Châu.
Đương nhiên điều đó không thể lấp li.ếm sự thực về tội ác tày trời của Lưu Nhân Quý. Vốn ham sống sợ chầu trời nên ngay từ đầu gã đã mưu tính nhốt dân chúng trong huyện mặc họ chờ chết, nào có ý định khống chế dịch bệnh lây lan.
-
Huyện Thanh Bình là địa phương bùng nổ ôn dịch đầu tiên, đến đó tìm hiểu mới rõ ngọn ngành. Trước khi xuất phát, Vệ Liễm ra lệnh, tất cả đều phải đeo khăn che mặt, bịt kín mũi miệng, trên đường đi không được đụng chạm bừa bãi, sau khi trở về lập tức tẩy rửa sạch sẽ.
Chu Minh Lễ không hiểu: "Tại sao lại thế?" Đại nam nhân có gì không nhìn được mà phải đeo khăn che mặt như cô nương?
Tất cả thái y cũng không hiểu. Trong con mắt của họ, Vệ Liễm chỉ là một thanh niên vừa tròn đôi mươi, võ nghệ cao cường, làm việc hiệu quả, nhưng bàn về lĩnh vực y học, họ mới là những ngôi sao hàng đầu.
Không giải thích rõ ràng thì sao khiến mọi người tin tưởng?
Vệ Liễm chẳng nói gì cả. Hiện giờ y chỉ biết căn bệnh truyền từ người này sang người kia, nhưng không rõ bằng con đường nào. Sách viết, mầm độc có khả năng lây nhiễm theo nhiều con đường, tiếp xúc gần, nước bọt trong không khí, rất khó đề phòng. Tuy nhiên, cứ thêm một tầng bảo hiểm tức là thêm một vòng an toàn.
Thế nhưng đâu phải cứ nói ra thì ai cũng hiểu. Vệ Liễm biết lai lịch sư phụ bí ẩn, cho nên những cuốn sách ông đưa hoàn toàn khác với sách thông thường, chứa nhiều tư tưởng quan niệm vượt mức quy định, ngay cả thái y cũng chưa từng thấy.
Tùy tiện nói ra, sợ rằng mọi người lại nghĩ mình đang nghe chuyện trên trời, càng không tin tưởng.
Nếu vậy thì khỏi giải thích.
"Cứ làm theo lời ta nói." Vệ Liễm bảo: "Ra khỏi thành thì bắt đầu đeo khăn che mặt, dọc đường không được tháo xuống, ai vi phạm sẽ xử lý theo quân lệnh."
Mong muốn có một lời giải thích - Chu Minh Lễ: "..."
Kệ đi, chỉ là đeo khăn che mặt, chả có gì to tát.
Giống cô nương chút xíu thôi mà!
Từ Chủ thành đến huyện Thanh Bình khá xa, địa phương hẻo lánh nên lối đi chật hẹp, mọi người đành xuống ngựa cuốc bộ. Đám thị vệ một đường phong trần mệt mỏi, vừa vận chuyển vật tư lương thực cứu nạn thiên tai, lại phải đeo khăn che mặt, hít thở cũng khó, không ít người chùn chân mỏi gối.
Đã thấm mệt thì chớ, lại chẳng đưa ra lý do thỏa đáng, khó tránh khỏi tâm trạng bực bội. Vệ Liễm đâu phải Cơ Việt, chẳng có công lao với nước Tần, danh vọng thấp, không được lòng người. Vì thân phận hạn chế nên chẳng một ai dám lên tiếng, nhưng vẻ mặt lộ rõ sự bất mãn.
Nói đúng hơn, từ lúc Vệ Liễm thay thế Chu Minh Lễ trở thành Khâm sai đứng đầu, thì có rất nhiều người nhìn y không vừa mắt, cho rằng y là kẻ cướp đoạt công lao từ trên trời rơi xuống.
Họ tới đây cứu dân gặp nạn, Liễm công tử lại làm bừa, chỉ một câu nói khiến cả đám vất vả, phát mệnh lệnh kỳ quái, hoàn toàn vô căn cứ.
Nỗi bất bình lan tràn trong đội ngũ, chỉ một vấn đề nhỏ cũng khiến cho tâm trạng thêm nặng nề.
Nhưng vừa tiến vào huyện Thanh Bình, trong khoảnh khắc, tất cả bị chiếm cứ bởi cảm xúc khác.
... Sợ hãi.
Và bi thương.
-
Nếu so với Chủ thành sóng lặng gió êm, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì, thì tình huống ở huyện Thanh Bình cực kỳ bi thảm.
Vừa bước chân vào huyện đã ngửi thấy mùi lửa cháy nồng đậm, nhà nào cũng đốt tiền giấy. Một người mẹ đang ôm xác đứa con, đôi mắt vô hồn, thấy một nhóm người lạ xuất hiện cũng chỉ nhìn trong chết lặng, rồi thu tầm mắt.
Bên cạnh vừa vặn tương phản, hai đứa bé quỳ gối bên thi thể người mẹ, khóc rống lên, khàn giọng hô: "Nương!"
Nhưng ngay cả tiếng kêu khóc thảm thiết xé lòng cũng chẳng khiến người dân nào ở nơi đây xúc động, bởi ngày ngày thảm kịch này đều diễn ra trong mỗi hộ gia đình.
Diễn ra ở khắp mọi nơi.
Trước kia người dân huyện Thanh Bình rất bài ngoại, nhưng hôm nay chẳng ai để ý có người ra vào hay không, đáy lòng họ đã nguội lạnh như tro tàn.
Quan tài, linh cữu*, cờ phướn trắng, còn có tiếng khóc đau thương, tất thảy đan xen nhau, dệt thành một khúc nhạc não nề.
(Linh cữu: cũng là quan tài nhưng bên trong có đặt thi thể người mới chết chưa được đưa đi chôn cất)
Chu Minh Lễ chấn động tâm can, không thể tin được, đau xót quan sát tất cả những gì diễn ra trước mắt.
... Tên quan chó má kia đã tạo nghiệt gì? Dẫu ngàn đao băm thây cũng không hết tội!
Một thái y đôi mắt lộ vẻ bi thương, định kiểm tra thi thể trên mặt đất thì bị Vệ Liễm ngăn lại: "Đừng đụng vào."
Thái y kia khó hiểu ngẩng đầu.
Vệ Liễm khẽ nói: "Thi thể cũng truyền nhiễm bệnh."
Hắn sợ hãi rụt tay về.
Lúc tỉnh táo lại thì thấy có gì đó không đúng, Liễm công tử biết y thuật à? Tại sao hắn lại nghe lời của y?
Quay đầu nhìn thì đội ngũ đã rời đi.
-
Dĩ nhiên Chu Ngu Sơn đã nắm rõ tình hình trong huyện từ lâu, hắn bi phẫn nói: "Huyện Thanh Bình đã tới mức này mà tên quan chó má kia còn giả tạo cảnh thái bình, coi tính mạng người dân chúng ta như cỏ rác!"
Chu Minh Lễ sắc mặt tối tăm tiếp lời: "Ngươi yên tâm, chắc chắn bệ hạ sẽ cắt cái đầu chó của gã xuống."
Chu Ngu Sơn nín khóc, mỉm cười: "Cảm tạ Khâm sai đại nhân, thảo dân vừa nãy nghe họ gọi ngài là Chu đại nhân, hóa ra chúng ta là người trong tộc! Ai, không phải thảo dân thấy người sang bắt quàng làm họ, thảo dân xin mạo muội hỏi một chút... Ngài là Chu nào ạ?"
Một thị vệ cười đáp: "Đây chính là Chu Minh Lễ - Chu đại nhân."
Đình úy đại nhân nổi tiếng là một vị quan tốt, sống hòa đồng với thuộc hạ, được mọi người yêu mến. Thế nên họ mới có phần xa cách với Liễm công tử từ trên trời rơi xuống, hầu hết ai cũng bất bình thay cho Chu Minh Lễ.
"Nguyên là Chu Minh..." Chu Ngu Sơn bỗng hoảng sợ, quỳ xuống khấu đầu: "Vậy mà chính là ngài! Thảo dân mắt kém không nhận ra Chu đại nhân. Ở miền núi này chúng ta đã từng nghe về ngài, ngài không sợ cường quyền, xử án công minh, thực sự là Thanh thiên đại lão gia!"
Huyện Thanh Bình hẻo lánh cũng biết tới tên tuổi Chu Minh Lễ, đủ thấy danh tiếng truyền xa tới mức nào.
Chu Minh Lễ nâng hắn dậy: "Đứng lên đi."
Chu Ngu Sơn kích động, nói năng lộn xộn: "Chu... Chu đại nhân! Thảo dân kính ngưỡng ngài đã lâu! Lúc trước thảo dân vẫn nói chuyện với tiểu muội, nếu Tri huyện của chúng ta là Chu đại nhân thì tình hình không thể nào tồi tệ như vậy. Nhưng Chu đại nhân là vị quan tốt, tất nhiên một bước lên mây, sao có thể làm quan ở địa phương nhỏ bé này cơ chứ?"
Dịch bệnh hoành hành ở huyện Thanh Bình, không thể không kể tới công lao của Tri huyện. Lúc đầu thờ ơ, tới khi chẳng dối gạt được mới báo lên trên, nhưng cũng không tìm cách giải quyết tình hình bệnh dịch mà chỉ lo trốn tránh trách nhiệm, từ đầu tới cuối chẳng làm được gì hết.
So sánh thử, Tri huyện Thanh Thu thì lo lắng hết lòng hết dạ, bôn ba chạy vạy khắp nơi, nhưng lại bị Lưu Nhân Quý dùng lí do "Báo cáo gian dối về tình hình dịch bệnh" mà bắt nhốt vào ngục. Có câu nói "Nếu không thể giải quyết vấn đề, vậy hãy giải quyết người đưa ra vấn đề", về điểm này, quả thực Tri châu Giang Châu làm quá tốt.
Sau khi nghe tin, Vệ Liễm bèn sai lính thả người, lập tức chia quân thành bảy đường, vận chuyển vật tư cứu nạn tới bảy huyện, nơi bọn họ đến là huyện Thanh Bình.
Dù huyện Thanh Thu chưa xuất hiện ôn dịch, nhưng lương thực thì không thể thiếu, tự cấp tự túc trong một tháng, cũng sắp cạn.
Hiện giờ quan trọng nhất chính là tình hình bệnh dịch, đâu có thời gian quản những việc lặt vặt. Đợi mọi thứ lắng xuống, sẽ tính sau, nên thưởng sẽ thưởng, nên phạt sẽ phạt.
-
Thật lâu Chu Ngu Sơn mới bình phục tâm tình kích động, dẫn mọi người vào nhà mình: "Tiểu Sơn, ta về rồi!"
Thiếu nữ ngồi trên ghế vui sướng gọi: "Ca ca."
Chợt thấy đám người xa lạ đi theo sau hắn, nàng sợ hãi co người lại.
"Tiểu Sơn, đừng sợ, là người triều đình phái tới cứu chúng ta!" Chu Ngu Sơn an ủi nàng: "Vị này chính là Chu đại nhân Chu Minh Lễ trước đây ta kể cho muội nghe!"
Chu Tiểu Sơn ngẩn ngơ, sợ hãi chào: "Chu đại nhân khỏe."
Bỗng một thiếu niên bước ra, nhìn nàng bảo: "Ngươi duỗi cánh tay ra cho ta xem thử."
Chu Tiểu Sơn sợ hãi rụt tay vào trong áo.
Cánh tay thiếu nữ sao có thể tùy tiện lộ ra cho người nhìn, huống hồ nàng đang nhiễm bệnh... rất xấu.
Từ Văn Khanh thấy người chống cự, hơi nhíu mày. Một lòng say mê y thuật nên trong mắt hắn chỉ có người bệnh chứ đâu có nghĩ tới cách biệt giới tính, thế nên hắn chẳng hiểu suy nghĩ của Chu Tiểu Sơn.
Từ thái y lập tức lên tiếng: "Thằng nhóc thối này, đứng đây thêm phiền. Để lão phu tới. Cô gái nhỏ, đưa tay ra đây xem nào." Giọng nói thân thiết, nét mặt già nua sắp nhăn thành một đóa hoa cúc.
Chu Tiểu Sơn lắc đầu nguầy nguậy.
Từ Văn Khanh nói: "Cha, tuổi cao dễ nhiễm bệnh này, hãy để con đi."
Vệ Liễm không khỏi liếc nhìn.
Lúc y nghiên cứu tư liệu trong sách, thì người Thái Y viện cũng nghe ngóng tình hình bệnh dịch. Tâm tư thiếu niên này rất tỉ mỉ, mau chóng nhận ra những đối tượng dễ bị ảnh hưởng.
... Tính tình thật thẳng thắn.
"Con nói ai cao tuổi!" Từ thái y đen mặt.
Vệ Liễm lên tiếng: "Mọi người lui ra."
Từ thái y: "..."
Từ Văn Khanh tò mò nhìn Vệ Liễm, hắn cảm thấy rất hứng thú với thanh niên có thể ngăn cản cha mình.
Liễm công tử trong truyền thuyết, là Quý quân được bệ hạ sủng ái, chỉ hơn hắn có ba tuổi.
Ánh mắt kia trong suốt, không phải không rành việc đời, mà trái lại như từng trải, thấu hiểu những hào hoa phù phiếm.
Một lòng một dạ học hỏi y thuật, Từ Văn Khanh không hoàn toàn hiểu được ánh mắt của công tử Liễm, nhưng cái nhìn kia lại đủ để trấn an lòng người.
Ít nhất khi Chu Tiểu Sơn nghe Vệ Liễm nói thì lập tức thả lỏng cơ thể.
Vệ Liễm đến gần, ôn hòa nói: "Cô nương, đưa tay cho ta."
Giọng điệu đủ êm tai.
Mặt mày đủ dịu dàng.
Dù tấm khăn che khuất nửa gương mặt, Chu Tiểu Sơn cũng biết đây là nam tử đẹp mắt nhất nàng từng gặp trong đời.
Chu Tiểu Sơn mím môi, bởi vì chân có tật, thuở nhỏ đã sống khép kín, nên nàng luôn cảnh giác với người lạ, vậy mà giờ khắc này nàng lại cẩn thận, từng chút một, bằng lòng duỗi tay ra.
Vệ Liễm càng dịu dàng: "Vén ống tay áo lên để ta xem một chút có được không?"
Giọng Chu Tiểu Sơn run run: "Nhưng mà... xấu."
Chu Ngu Sơn vội nói: "Tiểu Sơn không xấu, Tiểu Sơn xinh đẹp nhất."
Vệ Liễm cười khẽ: "Trong mắt ta cả một phòng này toàn là người xấu xí, chẳng hơn cô nương chút nào."
Chu Ngu Sơn: "..."
Một phòng người xấu xí: "..."
Có thể an ủi người ta như thế sao?
Cách an ủi chính là hạ thấp chúng ta xuống à?
Tuy rằng quả thực trong số bọn họ không có ai đẹp mắt bằng Vệ Liễm...
Chu Tiểu Sơn lại bị câu nói chọc cười, nàng khẽ "Ừm" một tiếng lấy dũng khí, vừa vén tay áo lên, vừa nghiêng đầu đi, không dám nhìn thẳng.
Không ít người hít khí lạnh.
Trông thiếu nữ hoàn toàn bình thường, thế nhưng toàn bộ cánh tay phải đã thối rữa, thậm chí còn thấy cả giòi bọ đang ngọ nguậy.
Bây giờ mới bước sang ngày thứ hai.
Thực ra tỷ lệ lây nhiễm của căn bệnh này không cao lắm. So với vài lần xuất hiện ôn dịch nghiêm trọng được sử sách ghi chép lại với số người nhiễm bệnh bỏ mình lên tới hàng triệu, thì ôn dịch lần này mới có mấy vạn dân Giang Châu, mà người bị lây nhiễm hầu hết là thân nhân hoặc hàng xóm láng giềng.
Tình trạng bệnh quá rõ ràng, ai nhìn thấy cũng tránh xa, cái chết đến nhanh, không kịp lây lan trên diện rộng.
Tuy nhiên ôn dịch này vẫn đáng sợ.
Vệ Liễm bình tình bảo: "Há mồm, thè lưỡi."
Chu Tiểu Sơn nghe lời hé miệng: "A... "
Các thái y bắt đầu xì xào, thảo luận xem rốt cuộc đây là bệnh gì.
"Da thịt thối rữa, có thể truyền nhiễm, hẳn là bị lở loét do rắn cắn, ứng với liệu pháp giải nhiệt trừ ẩm, thông khí giảm đau là chính, lấy cỏ long đảm, sinh địa, hoàng cầm, sơn chi nấu lên..."
"Chớ nói bậy. Rắn cắn lở loét đâu phải bệnh nặng, sao có thể gây ra cái chết được? Mủ có mùi, lưỡi hồng ít rêu, lão phu thấy là do chứng nhiệt độc xâm nhập..."
"Ngươi cũng ăn nói bậy bạ!"
Thái y mỗi người một ý, sắp choảng nhau tới nơi cũng không thảo luận ra được kết quả. Nói cho cùng căn bệnh này vượt quá tầm nhận thức của họ, nên trước mắt bó tay toàn tập.
Vệ Liễm làm ngơ với mấy lời suy đoán, y nhìn sắc mặt và tưa lưỡi của Chu Tiểu Sơn, rồi hỏi thăm một vài triệu chứng khác.
Một thái y không nhịn được hỏi: "Công tử, vì sao ngài không bắt mạch?"
Vệ Liễm hỏi nửa ngày, mà không chạm vào cổ tay của Chu Tiểu Sơn.
Chẳng có bản lĩnh thực sự, nên không dám chẩn bệnh chăng?
Đâu thể trách họ nghi ngờ, bởi họ chưa từng nghe nói công tử Liễm biết chữa bệnh, mà cứ cho là biết thì cũng chỉ biết sơ sơ, sao so được với Thái y.
Mọi người đều tin tưởng trình độ chuyên môn của mình, dù chẩn đoán không có kết quả, họ cũng chẳng bao giờ nghĩ "người không chuyên" lại có thể nhìn ra được.
Vệ Liễm cụp mắt: "Ta không đụng vào cô nương này."
Y chẳng dám khẳng định, liệu mình đụng vào người bệnh thì có bị nhiễm hay không, liệu mình có chết trong sáu ngày trước khi nghiên cứu ra phương thuốc hay không.
Tuy Chu Ngu Sơn có thể chứng minh không phải ai tiếp xúc với người bệnh cũng bị nhiễm, bản thân Vệ Liễm lại khỏe mạnh... nhưng thân mang tử kiếp, y phải thật cẩn thận.
Y ôm quyết tâm hi sinh, cũng đâu có nghĩa y chấp nhận chờ chết.
Y phải chiến đấu.
Vệ Liễm vừa nói xong, thì vẻ mặt từng người thay đổi.
Có giận dữ, cũng có khinh thường.
Nhưng hầu hết đều nghi ngờ.
Mạng người quan trọng, giờ khắc này mà còn lo lắng nam nữ thụ thụ bất thân làm gì chứ?
Từ Văn Khanh không cam lòng yếu thế: "Để ta tới."
Vệ Liễm nói: "Ngươi cũng vô dụng."
Kiếp nạn này, chỉ có y mới hóa giải được.
Lúc nãy Thái y đứng bên thảo luận, không phải y không lắng nghe, mà nghe xong thì thấy thật vô lý.
Triệu chứng rất giống một căn bệnh y đọc được trong sách, khi ấy y nghĩ trên đời này quả thực có căn bệnh quái lạ như vậy sao? Cuốn sách ấy toàn những kiến thức mà sách y học thông thường không có.
Sư phụ nói số mệnh đã an bài, ông ấy và y có duyên phận thầy trò. Lẽ nào số mệnh cũng an bài y sẽ hóa giải kiếp nạn này ư?
Từ Văn Khanh tròn xoe mắt.
Từ nhỏ đã được gọi là thần đồng y học, không ngờ lần đầu tiên có người bảo hắn vô dụng!
Một Thái y giọng khó chịu: "Vậy thì mời công tử tránh ra, để thần chẩn đoán."
Vệ Liễm chẳng trả lời mà bình tĩnh bảo: "Chuẩn bị cho ta một sợi tơ."
Chu Minh Lễ không nhịn được, thắc mắc: "Để làm gì?"
Hàng mi Vệ Liễm buông xuống.
"Bắt mạch qua sợi tơ."