Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết

Chương 79

Đơn thuốc của Vệ Liễm có hiệu quả, không thể nghi ngờ đây là chuyện đáng ăn mừng nhất. Y tức khắc ra lệnh, đưa toàn bộ người bệnh trong mấy huyện lân cận tới Thanh Bình để cách ly, tránh dịch bệnh lây lan trên diện rộng, tạo điều kiện chữa trị tập trung.

Về phần Trương Húc Văn, cứ tống vào ngục đã, hiện giờ quan trọng nhất là dập dịch, không có thời gian quản hắn.

Bốc thuốc đúng bệnh, mọi người đều cho rằng lần này sẽ thoải mái đối phó ôn dịch, ai ngờ bước đầu đã xuất hiện vấn đề.

… Người bệnh ở nơi khác không chịu đến Thanh Bình.

Huyện Thanh Bình là nơi khởi nguồn ôn dịch, là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề mà ai cũng muốn tránh. Ngay cả dân địa phương còn liều mạng trốn đi thì sao người dân huyện khác lại bằng lòng đâm đầu vào chỗ chết.

Họ phản kháng dữ dội vì cho rằng triều đình phái quan binh tới để dồn họ vào một chỗ, đuổi cùng giết tận.

Triều đại trước đây từng có tiền lệ. Ôn dịch hoành hành khắp nơi, thuốc thang châm cứu đều vô dụng, triều đình đã điều động binh lính phong tỏa thành, dân chúng bị nhốt, tươi sống chờ chết. Sử sách ghi chép lại thành một tình thế bắt buộc, không còn cách nào khác nên đành hi sinh số ít để bảo vệ toàn cục. Người trong thiên hạ chỉ biết thông cảm, nhưng với dân chúng trong thành mà nói, đó là tuyệt vọng là niềm căm hận sâu sắc nhất.

Từng giẫm vào vết xe đổ như thế, nào còn ai dám tin triều đình tập hợp người bệnh để chữa trị chứ không phải bỏ rơi họ.

Dân chúng và binh sĩ bùng nổ xung đột gay gắt.

Ở cửa ải huyện Thanh Trữ, vài người bệnh nhẹ và gia đình đang chống đối quyết liệt, người bệnh nặng thì được khiêng trên cáng. Còn sức mà nói đều là người mới bị nhiễm, sau ba ngày, cơ bản chẳng khác gì xác chết.

Vệ Liễm hạ lệnh tập hợp người bệnh nên binh sĩ cứ theo đó mà làm, nhưng dân chúng lại không chịu phối hợp nên đành phải cưỡng chế thi hành, thành ra càng làm cho họ kích động.

Những người kia đều bị bệnh, vua thua thằng liều, nói thế nào cũng không nghe. Binh sĩ sợ lây nhiễm cũng chẳng dám tới gần, đôi bên giằng co nửa ngày trời.

"Chúng ta tập hợp người để chữa trị!" Một binh sĩ trẻ tuổi bất đắc dĩ giải thích: "Chúng ta tới đối phó ôn dịch chứ đâu có đối phó các ngươi."

"Mọi người đừng tin!" Một gã đàn ông mắt tam giác, cánh tay hơi mục nát, tức giận nói: "Các ngươi mới đến không được bao lâu, làm gì có chuyện tìm ra biện pháp đối phó ôn dịch nhanh như thế? Ta thấy là các ngươi muốn dồn chúng ta vào huyện Thanh Bình rồi ném một mồi lửa thiêu chết hết, lúc ấy các ngươi sẽ không còn phải lo lắng về dịch bệnh nữa!"

Dân chúng dồn dập phụ họa: "Đúng vậy! Đừng tưởng chúng ta ngu ngốc!"

"Các ngươi làm quan không có lấy một kẻ tử tế, chẳng đặt tính mạng dân đen vào mắt!"

"Ta nhổ vào!"

Xét thấy phần lớn Giang Châu toàn là quan chức chó má làm mấy chuyện hay ho, dân chúng không tín nhiệm triều đình, tên tuổi của Chu Minh Lễ hoàn toàn vô tác dụng.

Danh tiếng của hắn có lớn hơn nữa cũng ở tận Vĩnh Bình xa xôi, chỉ nghe kể chứ chưa được tận mắt chứng kiến. Mà lời đồn đại thường bịa đặt, tính mạng bản thân mới là sự thật.

Đại bộ phận dân chúng không đọc sách, tầm nhìn hạn hẹp, chẳng có năng lực phán đoán đúng sai, hễ trong đám đông xuất hiện kẻ cầm đầu, thường sẽ được hưởng ứng nhiệt tình.

Mắt tam giác giọng lớn, đầy đủ khí thế, kích động lòng người khá hiệu quả. Nếu trong tay có rau héo và trứng gà thối, thì e rằng dân chúng đã ném hết lên binh sĩ rồi.

Không ít người nhục mạ, trút oán giận tích tụ trong thời gian gần đây, càng nói càng khó nghe. Có cả người tiến lên trực tiếp giật khăn che mặt, cào cấu, đấm đá, mang tư thế kéo nhau xuống mồ: "Đằng nào cũng chẳng sống được, vậy cho các ngươi chết chùm!"

Binh sĩ vất vả chống đỡ, đâu dám đánh trả. Trách nhiệm của họ là bảo vệ đất nước, không thể chĩa mũi giáo về phía dân chúng.

Cho dù phải đối mặt với một đám dân điên.

Trơ mắt nhìn binh sĩ của mình nhận hết oan ức, đội trưởng đập mạnh một quyền lên thân cây, mắt đỏ ngầu: "Đúng là điêu dân vùng khỉ ho cò gáy, dựa vào cái gì chứ? Tiền triều gặp ôn dịch, tàn sát dân chúng trong thành, bỏ mặc họ tự sinh tự diệt. Còn bệ hạ? Phái người trợ giúp, vận chuyển lương thực, cố gắng cứu họ bằng mọi cách. Vậy mà họ lại đứng đây oán giận điều gì? Dựa vào đâu mà dám nói triều đình bỏ rơi họ... Chúng ta ngàn dặm xa xôi tới đây là để cứu giúp đám dân ngu ngốc vô ơn này à?"

Vệ Liễm nhận được báo cáo nên tới xem xét tình hình, thì chứng kiến một màn như thế.

Bước chân dừng lại, thấy mắt tam giác túm cổ áo một binh sĩ rồi nhổ nước miếng vào mặt, y bèn nhặt hòn đá lên, nhẹ nhàng búng ra.

"Á!" Mắt tam giác kêu thảm thiết, ôm tay, buông cổ áo binh sĩ kia ra.

Đội trưởng ngẩn người, lập tức ôm quyền hành lễ: "Công tử."

Vệ Liễm nhìn hắn: "Nam nhân không dễ rơi lệ."

Đội trưởng sững sờ, cuống quít lau khóe mắt, nói nhỏ: "Thuộc hạ thất lễ."

"Một tướng quân tốt mới đau lòng cho binh sĩ của mình." Vệ Liễm nhận xét.

Đội trưởng khựng lại.

Hắn chỉ là một đội trưởng nho nhỏ trong cả trăm người, sao có thể xứng đáng với tiếng tướng quân kia?

Binh sĩ bên cạnh thì thầm: "Đội trưởng... có phải công tử muốn đề bạt ngài không?"

Đội trưởng: "... Chớ nói nhảm."

Vệ Liễm đưa mắt nhìn dân chúng huyện Thanh Trữ. Mắt tam giác đau đến mức ôm tay xuýt xoa, tầm nhìn chạm trúng ánh mắt lạnh nhạt của Vệ Liễm, gã hoảng sợ run lên, ngoài mạnh trong yếu nói: "Quan… quan chó má giết người! Tất cả mau… "

Xoẹt!

Một thanh kiếm sạt qua gáy gã, cắt đứt nhúm tóc rồi ghim thẳng vào thân cây.

Mắt tam giác cứng đờ.

Vệ Liễm cười như không cười: "Ngươi nói thêm câu nữa sẽ mất mạng thật đấy."

Lời vừa dứt, thân cây cổ thụ phía sau đổ gục, chia thành hai khúc.

Mắt tam giác: "..."

Dân chúng huyện Thanh Trữ: "..."

Đội trưởng giật giật khóe miệng, hắn phát hiện hình như vị công tử này rất thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.

Chẳng qua với đám dân điên này, lấy bạo lực trấn áp bạo lực đúng là phương pháp hữu hiệu nhất, ít ra thì tất cả lập tức im thin thít, riêng mắt tam giác sợ đái ra quần.

Đụng độ nhân vật hung dữ thực sự sẽ biến thành cọp giấy ngay tức khắc.

Thấy tất cả đều lộ vẻ mặt khiếp sợ, Vệ Liễm hài lòng rút kiếm về: "Hiện giờ trật tự lắng nghe được chưa?"

Mọi người chậm rãi gật đầu.

"Tất cả nghe cho rõ." Tầm mắt Vệ Liễm quét một vòng, lạnh nhạt nói: "Người bệnh nào đến huyện Thanh Bình thì gia đình người đó sẽ được nhận một lượng vàng."

Một lượng vàng?

Mọi người choáng váng.

Một lượng vàng là khái niệm gì?

Một lượng vàng bằng mười lượng bạc, một lượng bạc bằng một xâu tiền, mà một xâu tiền là một nghìn đồng tiền.

Ở vùng Thanh Trữ xa xôi hẻo lánh bậc nhất này, một nhà ba người tiêu xài trong một năm cũng chỉ cần hai lượng bạc thôi.

Một lượng vàng đủ để một gia đình sống trong năm năm.

Tiền từ trên trời rơi xuống!

Dân chúng vừa rồi còn mang thái độ kiên quyết lập tức dao động.

Một người chồng chần chờ nói với vợ mình: "Quyên Nhi, ta nhiễm bệnh này cũng chẳng sống được bao lâu. Ta sẽ đi. Vàng để cho nàng và con, nhớ tiêu tiết kiệm một chút, có thể sinh hoạt trong thời gian dài, vậy ta sẽ yên lòng."

Người vợ khóc cạn nước mắt, đứa bé cũng ré lên oa oa.

Một nhà ba người bên cạnh thì hoàn toàn bất đồng.

Người đàn ông dữ tợn đẩy mẹ và vợ đi: "Các ngươi đi đi! Đẻ ra cái thứ tham tiền lại lười biếng, ta đã sớm nhìn các ngươi không vừa mắt, đừng có ngồi nhà ăn không uống không của lão tử mãi, chưa biết chừng còn lây bệnh cho lão tử! Khà khà, quan gia, ta đưa hai người đi thì liệu có được nhận hai lượng vàng không?"

Người đàn bà kia hét lên, hung hăng đấm đá gã: "Đồ trời đánh vô lương tâm này! Ngươi chỉ ước gì hai mẹ con chúng ta chết đi để lấy vàng cưới vợ bé thì có!"

...

Mới vừa rồi còn "Một lòng đoàn kết", "Đồng tâm hiệp lực, vững như tường thành", dân chúng chống đối quan binh trong nháy mắt chia làm hai phe. Có người bệnh tự nguyện đi để gia đình được hưởng cuộc sống tốt đẹp hơn, có người bệnh bị gia đình ép buộc đi vì ích kỷ. Tuy nhiên, phe nào chăng nữa cũng có cùng một kết quả: người bệnh đều đi tới Thanh Bình, dù bị ép buộc hoặc tự nguyện.

Trong khoảnh khắc dân chúng trình diễn một màn thế gian muôn hình vạn trạng, khiến binh sĩ chứng kiến phải trợn mắt há mồm.

Quả là... trào phúng lớn lao.

Liễm công tử thực am hiểu lòng người, các binh sĩ yên lặng nghĩ.

Mắt tam giác không cam lòng trước cục diện bị xoay chuyển, gã lớn giọng ầm ĩ: "Coi chừng mất mạng oan! Các ngươi tin họ sẽ cho vàng thật ư? Họ muốn lừa các ngươi đi chịu chết đấy!"

Trong huyện gã nổi danh là kẻ lười biếng chơi bời lêu lổng, chỉ sợ thiên hạ không loạn. Cha mẹ hắn bị đứa con bất hiếu bỏ mặc đến mức chết đói, nhà chỉ có bốn bức tường, một bó tuổi cũng chẳng ai dám gả nên vẫn còn độc thân. Gã không lấy được vàng, dĩ nhiên cũng không muốn cho người khác lấy.

Vệ Liễm tùy tiện tung hứng lượng vàng óng ánh trong tay, thản nhiên bảo: "Riêng ngươi không cần phải tin."

Vừa nhìn thấy vàng, đôi mắt mở to, những người bệnh lo lắng cho gia đình lập tức chen lấn nhau chạy về phía huyện Thanh Bình, người bệnh còn lại thì bị thân nhân đẩy đi.

Ai còn nhớ đến mắt tam giác nữa.

Mắt tam giác: "..."

Gã chỉ có một thân một mình, không thể chống đối quan binh, bèn hùng hổ chửi mắng rồi xoay người rời đi.

Mọi người giải tán, Vệ Liễm để ý thấy hai đứa bé dưới tàng cây, đang ôm nhau, không hề nhúc nhích.

Y bước tới gần.

Là hai anh em, cậu bé khoảng chừng chín tuổi, còn cô bé nhiều nhất là năm tuổi. Vệ Liễm đi đến làm chúng sợ hãi, cậu bé che chở cho đứa em gái, rụt rè ngước mắt.

Vệ Liễm quan sát, bộ quần áo cũ rách bươm, lộ hết cánh tay, cậu bé rất khỏe mạnh, nhưng cánh tay nhỏ của cô bé trong lồng ng.ực cậu đã xuất hiện vết bầm tím.

Là dấu hiệu thối rữa.

Cậu bé thấy y nhìn chằm chằm cánh tay em gái mình, bèn che lại.

Y hơi ngồi xổm xuống, bình tĩnh chỉ ra sự thực: "Cô bé nhiễm bệnh rồi."

Cậu bé khẽ hỏi: "Ngài muốn mang em ấy đi sao?"

Vệ Liễm không đáp.

Cậu nói tiếp: "Vậy hãy đưa cả ta đi, ta không muốn tách ra khỏi em ấy."

"Cha đã chết, mẹ cũng vậy." Cậu cúi đầu, nhỏ giọng: "Ta không muốn vàng, ta muốn em ấy bình an, nhưng ta biết bệnh này không chữa được... người nhiễm bệnh này đều chết."

Cậu nghẹn ngào: "Ta không muốn tách ra khỏi em ấy."

Cha mẹ đều mất, đứa con còn nhỏ dại như vậy, cho dù vượt qua cửa ải lần này, thì tương lai cũng chẳng biết làm sao để sống sót.

Chắc chắn có rất nhiều đứa trẻ rơi vào tình cảnh như vậy.

Con số lạnh như băng, đều là sinh mệnh con người.

Vệ Liễm ôn hòa nói: "Đừng lo, chúng ta chữa được, nhất định cô bé sẽ bình an."

Cậu hỏi: "Thật không?"

Vệ Liễm gật đầu, cầm lượng vàng trong tay đưa cho cậu: "Ngươi đi tìm ngân hàng tư nhân trong thành, gửi ở đó, sau này đổi thành tiền đồng mà sinh sống."

"Lần này chúng ta sẽ bảo vệ cô bé, còn tương lai thì phải nhờ ngươi bảo vệ tốt em gái của mình rồi."

Có lẽ ánh mắt Vệ Liễm quá mức dịu dàng, cậu bé do dự chốc lát, rồi dứt khoát gật đầu: "Vâng... ta hiểu rồi."

Vệ Liễm giao cô bé cho binh sĩ mang đi, cậu vẫn đứng dưới tàng cây nhìn theo rất lâu.

"Hai phần quỹ cứu trợ dùng để giúp đỡ người già neo đơn và trẻ mồ côi." Vệ Liễm dặn dò.

"Vâng, công tử."

"Vậy..." đội trưởng không nhịn được hỏi: "Công tử, thật sự đưa cho mỗi người dân một lượng vàng sao?"

Tiền trong quốc khố không phải từ trên trời rơi xuống, đã chữa bệnh miễn phí lại còn đưa thêm tiền, quá vô lý.

Vệ Liễm không hiểu: "Vàng nào? Ta có nói gì đâu."

Chắc chắn đối với gia đình thực sự quan tâm đến người thân, thì bình an trở về quan trọng hơn tiền bạc nhiều. Còn đối với những kẻ ti tiện đặt tiền bạc lên trên tính mạng của con người, không xứng!

Đội trưởng: "..."

Công tử thật lợi hại!
Bình Luận (0)
Comment