Cơ Việt nhìn Vệ Liễm chẳng hề do dự rắc bột thuốc xuống đất, mặt ngẩn ra.
"... A Liễm."
Vệ Liễm nửa ngồi nửa quỳ trước mặt hắn, đôi mắt ửng hồng, khiến người thương xót, dáng vẻ ấy làm cho Cơ Việt không kìm được muốn ôm chặt lấy y mà vỗ về.
Nhưng cánh tay vừa giơ lên, ánh mắt chạm vào lớp máu thịt nhầy nhụa, hắn vội vàng rụt lại.
... Quá bẩn.
Khắp người toàn máu và bụi bặm.
A Liễm ưa sạch sẽ, nhất định không thích.
Cơ Việt vừa rụt tay về, thanh niên lại nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Thân thể cứng đờ, theo bản năng hắn vội quay đầu đi: "A Liễm, đừng nhìn ta."
"Ta không sợ." Vệ Liễm hỏi: "Huynh sợ gì chứ?"
"Cơ Việt, huynh xấu hay đẹp ta không chê, mạnh hay yếu ta không thèm để ý, cao sang hay thấp hèn ta càng không quan tâm, thế nhưng huynh không được bỏ ta lại." Vệ Liễm nghẹn ngào: "Huynh là phu quân ta, chúng ta vốn sống chết có nhau. Vậy mà huynh lại một mình gánh chịu, chẳng nói gì hết đã tự ý quyết định, huynh có bao giờ nghĩ đến ta chưa?"
"Huynh làm thế vì muốn tốt cho ta sao?" Vệ Liễm nói tới đây thì sụp đổ, y cúi đầu khóc nức nở: "Huynh chuẩn bị chu toàn như vậy, nhưng ta không cần... Cơ Việt... Ta không cần! Huynh trả giá lớn để Vệ Liễm sống trong đau khổ cả đời ư? Huynh hận ta đến như vậy ư?"
Cơ Việt hoảng hốt, luống cuống an ủi y: "A Liễm, đừng khóc! Em làm thế..."
Khiến ta rất đau lòng.
"Huynh sẽ đau lòng sao?" Vệ Liễm chất vấn: "Ngay cả khoảnh khắc này huynh cũng đau lòng, vậy thì tại sao huynh lại muốn ta phải chịu đựng cả một đời?"
Cơ Việt: "..."
Hắn thật sự hoảng rồi.
Hắn chưa từng thấy Vệ Liễm khóc thảm thiết như thế. Thanh niên là kiểu người sống nội tâm, luôn nhẫn nhịn chịu đựng, lúc mất kiểm soát nhất cũng chỉ lẳng lặng rơi vài giọt nước mắt, nào có bi thương tới mức này.
Đứt ruột đứt gan, lòng đau như cắt.
Hắn làm Vệ Liễm khổ sở đến thế.
Vệ Liễm khóc nấc lên, hai tháng qua y chưa từng rơi một giọt nước mắt, rốt cuộc cũng được trút bỏ hết trong khoảnh khắc này. Y tựa vào vai Cơ Việt, run rẩy, nghẹn ngào, tiếng nức nở yếu ớt khiến trái tim hắn nhói đau.
... Hắn hối hận rồi.
Nhưng biết làm thế nào? Ta không thể không cứu em.
-
"Kẻ nào dám bắt nạt tiểu đồ đệ của ta?" Bỗng nhiên, một giọng nam du dương như từ cõi thần tiên vọng xuống, thoáng chốc sắc trời sáng sủa hơn.
Cơ Việt ngước nhìn, thì thấy một nam tử áo xanh phong thái tựa thần tiên hạ phàm, một tay kéo Tịnh Trần, một tay lôi Trương Húc Văn. Vừa dừng chân, hắn liền quẳng Trương Húc Văn đã bị trói thành cái bánh chưng lăn xuống đất.
Vệ Liễm sững sờ, xoay người, mi mắt còn đang ướt nước, y lộ vẻ kinh ngạc: "... Sư phụ?"
Thật không ngờ, sư phụ tám trăm năm chẳng gặp một lần, cứ như người chỉ sống trong ký ức, bây giờ đột nhiên xuất hiện.
"Ồ, còn sống mà được nhìn thấy tiểu đồ đệ của ta khóc nức nở thế này." Quân Trúc sờ sờ cằm, nhìn Cơ Việt tán thưởng: "Hiếm thấy hiếm thấy nha, thằng nhóc ngươi quả là nhân tài, thế mà làm đồ nhi không tim không phổi của ta tan nát cõi lòng."
Vệ Liễm: "..."
Cơ Việt kinh ngạc: "Tiền bối?"
Sư phụ Vệ Liễm, hắn phải gọi là tiền bối.
Không ngờ trông sư phụ của Vệ Liễm rất trẻ trung. Bé Vệ Liễm gặp Quân Trúc khi hắn mang vẻ ngoài của một thanh niên hơn hai mươi. Đã nhiều năm trôi qua mà hắn vẫn như thế, chẳng biết có thuật trú nhan* hay sức mạnh thần kỳ nào khác.
(Trú: lưu giữ lại, nhan: dung mạo, vẻ bề ngoài)Tịnh Trần nhìn thấy dung mạo bị hủy hoại của Cơ Việt, bèn chắp hai tay trước ngực, niệm: "A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai."
"Tiểu hòa thượng này, đừng có há miệng ngậm miệng đều A Di Đà Phật." Quân Trúc không chút nể nang vạch trần: "Lúc ta túm được ngươi, ngươi còn đang lén lút gặm đùi gà cơ mà."
Tịnh Trần: "...Rượu thịt chỉ đi ngang qua ruột, còn Phật Tổ nằm trong trái tim bần tăng."
Vất vả lắm mới ăn vụng được cái đùi gà, bỗng dưng vị cao nhân thần bí này đột ngột xuất hiện, chẳng nói chẳng rằng túm lấy hắn, nén mặt đất lại rồi bước đi ngàn dặm chỉ trong gang tấc, chớp mắt đã tới địa phận Giang Châu, thật là đáng sợ!
Hắn tức mà không dám nói.
Bản lĩnh cao siêu, chắc đến từ thế giới bên ngoài, không thể trêu chọc.
Vẻ mặt Vệ Liễm khẽ đổi: "Sư phụ, ngài có cách nào cứu huynh ấy không?"
"Ngọc Chi thật là, có phu quân liền quên mất sư phụ." Quân Trúc giả bộ bất mãn: “Chẳng quan tâm hỏi han xem tình hình của sư phụ gần đây ra sao, vừa mở miệng đã cầu xin ta cứu mạng kẻ khác. Sao ta lại dạy dỗ một đồ đệ bất hiếu như vậy chứ?"
Cơ Việt không nhịn được nói: "Từ khi A Liễm phải tới nước Tần xa xôi, ngài chưa từng xuất hiện."
Vị này cũng đâu có xứng đáng làm sư phụ, sư phụ vô trách nhiệm và đồ đệ bất hiếu, kẻ tám lạng người nửa cân.
Quân Trúc liếc nhìn hắn: "Ta và Ngọc Chi đang nói chuyện, đừng có xen mồm vào."
Cơ Việt: "..."
Vệ Liễm cụp mắt, quỳ xuống: "Xin sư phụ hãy cứu huynh ấy."
Quân Trúc lập tức đỡ lấy y.
"Trừ lễ bái sư lúc chín tuổi, con chưa từng quỳ trước mặt ta thêm lần nào." Quân Trúc than thở: "Bây giờ trái lại vì nam tử này mà... hắn đúng là tình kiếp của con."
"Tình kiếp?" Vệ Liễm và Cơ Việt cùng thốt lên.
“Đúng vậy." Quân Trúc nói: "Còn nhớ sư phụ đã tiên đoán như thế nào về con không?"
"Dạ, vẫn nhớ." Vệ Liễm nhỏ giọng đáp: "Trước hai mươi phải giấu tài, bằng không sẽ gặp tử kiếp."
"Sư phụ dặn dò tới trăm ngàn lần rồi." Quân Trúc chỉ tiếc mài sắt không nên kim: "Thế mà trước sinh nhật hai tháng con đã để lộ hết tài năng rồi còn đâu, đúng là dã tràng xe cát biển Đông."
Vệ Liễm mím môi.
"Ta hỏi con, có phải con đã đưa cho hắn Hoàn Hồn đan? Còn ngươi, từ đó trở đi thì biết chắc tiểu đồ nhi nhà ta có bản lĩnh hơn người phải không?" Quân Trúc nhìn Cơ Việt.
Cơ Việt khựng lại, gật gật đầu.
Mặc dù hắn hoài nghi Vệ Liễm từ trước, nhưng khi y giúp hắn giải độc thì hắn mới khẳng định chắc chắn.
"Thế đấy, một viên Hoàn Hồn đan làm hại Ngọc Chi để lộ tài năng, mười chín năm ẩn giấu đều vô ích." Quân Trúc thở dài: "Hoàn Hồn đan giải bách độc trị bách bệnh, bảo đảm khoẻ mạnh một đời, vô cùng quý giá. Đáng lẽ tiểu đồ nhi nhà ta có thể dùng để giải độc, thế mà lại nhường cho ngươi, tự vạch trần bản thân."
Biểu cảm của Cơ Việt thay đổi.
Hắn không biết... Vệ Liễm trả giá nhiều như thế.
Vệ Liễm chẳng muốn nói thêm về chuyện đó nữa: "Sư phụ, bây giờ con vẫn ổn, nhưng huynh ấy lại gặp rắc rối..."
"Đương nhiên con vẫn ổn." Quân Trúc hừ nhẹ: "Vì hắn đã thay con chắn kiếp."
Vệ Liễm bỗng im bặt.
Quân Trúc thản nhiên nói: "Con nên biết, lẽ ra người nhiễm ôn dịch phải là con."
Vệ Liễm hoang mang.
Quân Trúc lười giải thích, bèn đẩy Tịnh Trần: "Nói cho rõ đi, đừng có úp úp mở mở rồi lừa gạt tiểu đồ đệ của ta."
Tịnh Trần: "..."
-
Chùa Cam Tuyền, hai tháng trước.
“Cơ thí chủ đừng nghĩ nhiều, vị thí chủ kia chỉ là người phàm trần, lẽ ra số mệnh vô cùng cao quý.” Tịnh Trần dùng từ “lẽ ra” khiến tâm trạng Cơ Việt nặng nề.
Lẽ ra là thế nào?
Tịnh Trần nói tiếp: “Trên người y dính tiên khí… đại khái đã từng có cuộc gặp gỡ bất ngờ, được một cao nhân lánh đời truyền thụ bản lĩnh, vừa vặn phát huy tác dụng, chỉ có y mới hóa giải được kiếp nạn này.”
“Vậy liệu y có được bình an không?”
Tịnh Trần lắc đầu: “Bần tăng thấy… tử kiếp quấn thân, lành ít dữ nhiều.”
Đồng tử Cơ Việt co lại.
Một lúc lâu, hắn mới hỏi: "Vậy làm thế nào để hóa giải?"
Tịnh Trần nói: "Thí chủ có thể hóa giải được."
"Một núi không thể chứa hai hổ, một triều không thể tồn tại hai con rồng. Thí chủ và vị thí chủ kia đều mang số mệnh Chân long, chiếu theo thông lệ các đời, tất phải chiến đấu cho tới khi một mất một còn. Có điều hai vị thí chủ tựa hồ rơi vào trường hợp ngoại lệ... Bần tăng chỉ thấy hai con rồng tranh chấp, chứ chưa từng gặp hai con rồng yêu nhau."
"Cơ thí chủ xưng vương nhiều năm, long khí dồi dào. Vị kia còn đang trưởng thành, tương đối yếu, nên mới chết. Thí chủ và y số mệnh tương đồng, có thể thay thế cho nhau."
"Huyện Thanh Bình phía đông nam là nơi khởi nguồn tai ương. Vị thí chủ kia đến đó, chắc chắn sẽ chết, nếu Cơ thí chủ cũng tới thì tình hình có lẽ sẽ xoay chuyển." Tịnh Trần nói: "Bần tăng đạo hạnh nông cạn, chỉ có thể tính ra địa điểm, chứ không biết rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu Cơ thí chủ tới đó, khả năng lớn là tử kiếp sẽ chuyển sang người ngài. Long khí của ngài tăng lên thì sẽ bình an vượt qua kiếp nạn, nhưng một con rồng ngã xuống vẫn chiếm khả năng cao hơn. Ngài là quân vương, xin hãy cân nhắc."
Cơ Việt im lặng chốc lát, mới nói: "Cô biết rồi."
Hắn đã quyết định.
"A Liễm của cô liều mình hóa giải số kiếp cho muôn dân, vậy cô sẽ lấy mạng đổi mạng, hóa giải số kiếp cho A Liễm."
A Liễm cứu muôn dân, cô sẽ cứu A Liễm.
Lúc Cơ Việt rời đi, Tịnh Trần gọi lại: "Cơ thí chủ hạ độc vị thí chủ kia sao?"
Cơ Việt dừng lại, hắn biết Tịnh Trần bản lĩnh cao cường, nên cũng không cảm thấy bất ngờ: "Phải, ta đang định nói rõ mọi chuyện rồi đưa thuốc giải cho y."
Tịnh Trần nói: "Đừng vội."
Cơ Việt nhíu mày: "Vì sao? Lẽ nào liên quan tới số kiếp?"
"Thời cơ chưa tới." Tịnh Trần bảo: "Chờ tới khi tai ương xảy ra, thời cơ thành thục, ngài hãy đưa cho y."
-
Hóa ra số phận của Vệ Liễm được giải thích như thế sao?
Một triều không tồn tại hai con rồng, hắn chết, Vệ Liễm sẽ lên ngôi.
Vệ Liễm là quân vương trời định, chắc chắn sẽ tiếp nhận giang sơn, thu phục lòng người... Còn hắn… phải chết.
Từ chùa Cam Tuyền trở về, Cơ Việt trở nên khác thường.
Hắn bám lấy Vệ Liễm, trên giường nhỏ cũng không còn thương tiếc nữa.
Hắn coi mỗi ngày đều là ngày cuối cùng được sống trên cõi đời này, không phải ngày cuối cùng của Vệ Liễm, mà là của hắn.
Hắn bắt đầu cố ý hay vô tình để Vệ Liễm xử lý chính sự, để y nắm rõ tình hình nước Tần, để mai này y tiếp nhận dễ dàng hơn.
Trước mặt đại thần hắn bày ra một trò hề, khiến đại thần phải quỳ gối xin hắn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, sau đó giúp Vệ Liễm chiếm lấy danh tiếng và hảo cảm trước mặt mọi người. Từ đó trở đi hắn tìm cách dọn sẵn đường cho y, khiến từng bước đi của y không quá mức khó khăn.
Ngày Vệ Liễm xông vào Ngự Thư phòng, chủ động nhận mệnh lệnh, Cơ Việt đã viết xong chiếu thư bổ nhiệm khâm sai, bên dưới chính là di chiếu nhường ngôi được chuẩn bị tự bao giờ.
Hắn ở lại Vĩnh Bình, bảy ngày hầu như không ngủ, dùng hết khả năng chuẩn bị cho Vệ Liễm thật chu toàn. Sau đó vào một chiều hoàng hôn, hắn cưỡi Vân Ô Đạp Tuyết, biến mất giữa màn đêm sâu thẳm.
Gặp lại nhau trong ánh tà dương.
Khi ta tới tìm em, tức là ta đã lựa chọn đi vào cõi chết.
Việc nghĩa chẳng chùn chân.
-
Sau khi Cơ Việt đến Giang Châu, vẫn kiềm chế chưa hành động.
Tịnh Trần nói họa ở Thanh Bình, hắn phải tới huyện Thanh Bình một chuyến, nếu không chẳng biết tử kiếp sẽ giáng xuống lúc nào, chần chờ nữa thì muộn mất.
Lúc đó hắn tìm mọi lý do, đưa cho Vệ Liễm rất nhiều thứ, mỗi thứ đều mang một ý nghĩa riêng.
Bình thuốc cứu tính mạng, là hắn lựa chọn buông tay.
Tặng người binh phù và lệnh bài, là hắn trao đi quyền lực.
Chỉ có kia đá tam sinh và sợi nhân duyên ấu trĩ, là chút tâm tư của hắn.
Hắn thực sự muốn kiếp sau được ở bên Vệ Liễm.
Khi mọi chuyện đã xong xuôi, màn đêm buông xuống, Vệ Liễm chìm trong giấc ngủ, Cơ Việt dịu dàng hôn lên trán y.
Sau đó hắn xoay lưng, một thân một mình bước vào chốn thanh bình.*
(Chỗ này tác giả không để chữ “huyện” nha m.n, tui nghĩ bả có ngụ ý, Thanh Bình vừa chỉ địa điểm đến, vừa chỉ tâm trạng Cơ Việt, thanh thản bình yên đi vào cõi chết vì đã hoàn thành tất cả mọi việc như hắn dự tính)-
Vệ Liễm rủ hàng mi, lẳng lặng nghe mọi chuyện.
Ngày ấy Cơ Việt từng ôm y, nước mắt rơi xuống bả vai y, hắn thốt ra lời xin lỗi.
Xin lỗi vì điều gì?
Không phải xin lỗi vì đã làm tổn thương y.
Càng không phải xin lỗi vì sẽ buông tha y.
Mà là… bỏ y lại.
Xin lỗi vì đã bỏ y lại một mình trên cõi đời này.
Hóa ra từ đầu tới cuối, Cơ Việt không hề bỏ rơi Vệ Liễm.
Cũng không phụ lòng muôn dân.
Hắn bỏ rơi chính bản thân mình.