Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật

Chương 135

"Bảo Ninh!"
Lúc Bùi Nguyên chạy tới, hắn đã nhìn thấy cảnh tượng như thế này. Bảo Ninh của hắn giống như cánh bướm bay trong gió, từ trên lầu cao rơi xuống, gió đêm thổi vạt áo nàng bay phấp phới.
 
Bùi Nguyên chỉ cảm thấy lúc đó hô hấp đều như ngừng lại, máu trong người như chảy ngược, hai mắt đau đến tựa như muốn bể ra.
 
Trong tiếng hô vang của đám người, Bùi Nguyên nổi giận gầm lên một tiếng, chạy vội đến, trước khi Bảo Ninh sắp rơi xuống đất, hai tay Bùi Nguyên vừa vặn chạm tới eo của nàng. Hắn thừa cơ kéo nàng vào trong ngực, ôm nàng lộn vài vòng trên mặt đất, khó khăn lắm mới dừng lại được.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Những viên đá cứng rắn cấn vào người đau đến thấu xương, Bùi Nguyên nằm ngửa trên đất, không kịp thở một hơi, vội vàng gỡ tóc che mặt đào Bảo Ninh ra: "Thế nào? Ninh Ninh, có bị đụng vào chỗ nào không? Chỗ nào đau, trả lời ta…"
 
Giọng điệu lo lắng của Bùi Nguyên im bặt khi nhìn thấy máu trên bàn tay.
 
Dưới ánh trăng, hai bàn tay dính đầy máu đỏ tươi, trong đầu Bùi Nguyên trống không giây lát. Bảo Ninh của hắn làm sao vậy, chảy nhiều máu như vậy?
 
"Ninh Ninh?" Bùi Nguyên vỗ nhè nhẹ gương mặt Bảo Ninh, gọi tên của nàng. Nhưng vẫn không hề phản ứng, khủng hoảng cực lớn từ đáy lòng tuôn ra, Bùi Nguyên lồm cồm bò dậy, ôm Bảo Ninh vào trong ngực, đẩy đám người chạy đến Thái y viện: "Nàng kiên trì chút, ta mang nàng đi tìm đại phu."
 
Đại thái giám Khương Yển bên cạnh Chu Đế muốn cản hắn: "Tứ Hoàng Tử, thái y đang lên đường đến đây, người chờ ở đây là được..."

 
"Cút!"
 
Giọng của hắn quá lớn, Bảo Ninh dán vào trước ngực hắn cũng bị chấn động đến ho khan, tỉnh lại.
 
Tai Bùi Nguyên giống như bị một cái lồng chụp lên, ông ông kêu vang, không nghe được gì khác. Hắn sờ vết máu tươi trên y phục của Bảo Ninh, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như rơi vào trong kẽ nứt băng tuyết. Hối hận, tự trách, hắn không nên để Bảo Ninh ở lạ Trường Thu Cung, hắn không nên dính đến mớ hỗn độn này! Nếu như không phải như vậy, thì bây giờ hắn đang cùng Bảo Ninh ngồi trong nhà, ăn bữa cơm đơn giản, sẽ không để nàng chịu những kinh hãi và đau khổ này...
 
Bảo Ninh là người sợ đau, chảy nhiều máu như vậy, sẽ vô cùng vô cùng đau...
 
Bảo Ninh nắm chặt cổ áo hắn, nhắm mắt hừ hừ: "Chàng lắc lư ta rồi..."
 
Bùi Nguyên vẫn không nghe thấy, hai mắt hắn đỏ ngầu, chỉ lo đi lên phía trước, Bảo Ninh hít sâu một hơi, dùng hết sức ngẩng đầu lên một chút, kéo lỗ tai hắn: "Bùi Nguyên chàng dừng lại! chàng cứ lắc lư khiến ta muốn nôn!"
 
Bảo Ninh ọe một tiếng: "Ta vừa ăn phải nấm độc bị đau bụng, chàng đừng lắc lư ta nữa..."
 
Lần này Bùi Nguyên đã nghe được, hắn chần chờ dừng chân, cúi đầu nhìn, bởi vì nôn khan nên giờ sắc mặt của Bảo Ninh đã ửng hồng, đôi mắt dính nước mắt sáng ngời, đang ủy khuất nhìn chằm chằm vào hắn: "Chàng đi nhanh như vậy làm cái gì, ta đau bụng cực kì, không thể chậm một chút sao?"
 
Bùi Nguyên cảm giác mình giống như là đang nằm mơ, thoát khỏi sự sợ hãi vô tận, rơi vào trong sự vui mừng lớn, hắn không thể tin hỏi: "Không sao chứ?"

 
Bảo Ninh nói: "Đau bụng."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bùi Nguyên hỏi: "Không có vết thương khác?"
 
Tay Bảo Ninh ôm lấy cổ của hắn, lắc lư lắc lư bắp chân và cái mông, không cảm thấy những nơi khác có cảm giác đau đớn, khẳng định trả lời: "Không có."
 
Bùi Nguyên bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra. Hắn đặt môi lên trán của Bảo Ninh, than thở nói: "Bảo Bảo, nàng sắp làm ta sợ muốn chết."
 
Bảo Ninh cũng sợ hãi, nàng vốn cũng không phải là người to gan, vừa rồi có một khoảng khắc, nàng thật sự cảm thấy mình sắp chết. Nếu như không có người ngoài ở đây, nàng khẳng định sẽ khóc rống với Bùi Nguyên, nhưng bây giờ không phải là lúc có thể khóc sướt mướt.
 
Bảo Ninh vụng trộm cọ nước mắt lên ống tay áo của Bùi Nguyên, muốn nhảy xuống: "Chúng ta trở về đi."
 
"Không cần." Bùi Nguyên không buông tay, kiên trì nói: "Ta ôm nàng."
 

Bảo Ninh không thể tranh cãi lại hắn, chỉ có thể khuất phục.
 
Thế là, Chu Đế và chúng thần trông thấy, Tứ Hoàng Tử vừa rồi giống như lệ quỷ điên điên khùng khùng ôm Vương Phi lao ra, bây giờ như biến thành người khác, sắc mặt bình thản ôm Vương Phi của hắn quay lại. Hắn đặt Bảo Ninh dưới đất, cởi áo ngoài của mình choàng trên vai nàng, ánh mắt bình tĩnh như thường.
 
Có người tinh mắt còn phát hiện, Tứ Hoàng Tử thậm chí còn có ý nghĩ muốn động tay động chân, mượn tay áo che đậy để vò bụng người ta.
 
Đám người hai mặt nhìn nhau, cảm thán Tứ Hoàng Tử trở mặt nhanh chóng, ngoài tầm với của mọi người.
 
Bùi Tiêu đã từ trên lầu đi xuống, nhìn Bảo Ninh Bùi trong ngực Nguyên, thấy nàng bình an vô sự, cũng không còn lo lắng nữa, nhưng lại cảm thấy có một chút chua xót.
 
Vừa rồi Bảo Ninh ngồi trên bệ cửa sổ, hắn đưa tay muốn cứu nàng, trong lòng hoàn toàn không có một chút tính toán. Nhưng từ trong ánh mắt của Bảo Ninh hắn có thể thấy được, Bảo Ninh vốn không hề tin. Nàng tình nguyện ngồi ở chỗ nguy hiểm kia, chờ Bùi Nguyên tới, cũng không chịu tin tưởng hắn.
 
Hắn không đáng tin tưởng như vậy sao?
 
Bùi Tiêu ngoảnh mặt đi, không nhìn hai bóng người kia ôm nhau nữa.
 
Chu Đế đầu tiên là lo lắng, thấy Bảo Ninh cùng Bùi Nguyên đều mạnh khỏe, mới nói: "Vừa rồi Bùi Tiêu đã kể hết chuyện xảy ra, là một thái giám trong cung của Quý phi tên là Triệu Tiền gây nên, lúc trước hắn ta có thù hằn với Nguyên Nhi, cho nên mượn cớ hành hung, nghĩ muốn gây bất lợi cho Bảo Ninh. Cũng may Bùi Tiêu kịp thời đuổi tới, chém chết Triệu Tiền, nhưng vẫn chậm một bước, không có giữ chặt Bảo Ninh, để nàng từ trên lầu té xuống."
 
Chu đế không còn gọi là Thái tử hoặc là Tiêu Nhi, chỉ gọi Bùi Tiêu, nghe xưng hô thế này, mọi người ở đây đều trở nên tinh tế hơn.
 

Bùi Tiêu tự nhiên cũng phát hiện, môi hắn căng ra, không nói gì nữa.
 
Chu Đế ôn hòa hỏi Bảo Ninh: "Là như vậy sao?"
 
Bảo Ninh im lặng một chút, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nói: "Không phải!"
 
Chúng thần xôn xao.
 
Chu Đế nheo lại mắt, Bùi Tiêu cũng khiếp sợ quay đầu, nhìn chằm chằm Bảo Ninh, trong lòng của hắn âm thầm có dự cảm, nàng có lẽ là muốn...
 
Bảo Ninh thở một hơi thật dài, nói: "Là Thái tử đẩy ta! Sau khi Triệu Tiền bức con dâu đến cửa sổ thì đã nó ra chân tướng sự thật, hắn ta nói là Cao Quý Phi xui khiến hắn giết hại con dâu, sau khi hắn ta nói xong, con dâu mới thả tín hiệu khói lửa, Triệu Tiền bối rối, Thái tử cũng đuổi tới. Thái Tử sợ chuyện bị bại lộ, cũng muốn tẩy thoát cho thái tử và Quý phi, cho nên một kiếm giết chết Triệu Tiền. Thái tử chột dạ, còn muốn giết con dâu, trước khi hắn cầm kiếm đâm tới, con dâu đã ngửa ra sau, té xuống."
 
Nàng chính là đang nói bậy!
 
Bùi Tiêu cảm giác như bị sét đánh, ngực chập chùn một lát, hắn quỳ xuống lớn tiếng nói: "Từng câu nói của Nhi thần đều là thật, mời phụ hoàng minh giám!"
 
Bảo Ninh cũng rưng rưng quỳ xuống nói: "Mời bệ hạ tra rõ việc này, cho con dâu một cái công đạo!"
 
Chu Đế để cho người ta vịn Bảo Ninh, hắn thất vọng nhìn Bùi Tiêu, không có phán đoán suy luận ngay tại chỗ, chỉ là phất phất tay nói: "Nguyên Nhi, mang Vương Phi của ngươi xuống dưới nghỉ ngơi đi, chắc hẳn nàng cũng mệt muốn chết rồi, ngươi ở bệnh cạnh nàng một lát đi, sau đó đến Thái Cực Điện, trẫm có lời muốn nói."
 

Bình Luận (0)
Comment