Lâm Xu Nga đóng sầm cửa sổ, chán ghét nhìn chằm chằm thuyền hoa đối diện. Trầm Quân Như liên tục đánh chủ ý đến nàng, muốn Diệp Cung lấy được nàng để trở thành Phò mã.
Nhưng cũng không nhìn xem Diệp Cung như thế nào, suốt ngày xen lẫn trong ôn nhu hương[1], cả người đều là mùi hương phấn của nữ nhân khác.
[1] Ôn nhu hương (温柔乡): Là một điển cố, dùng để ví von nữ sắc khiến người ta mê muội. /Ngày xưa khi trai gái ngủ với nhau thì thường người ta sẽ tránh dùng những từ thô tục mà sẽ thay bằng những từ văn hóa. Ôn nhu hương chính là chỉ chỗ mềm mại của người con gái.Cố Trăn hừ lạnh một tiếng: "An Như Huyện chủ vẫn còn đánh chủ ý đến Công chúa à? Diệp Cung sao tốt bằng biểu ca ta, nhưng bà ta không tự hiểu, xem một đứa con chỉ biết ăn chơi là một đứa con ngoan. Kỳ thật, Diệp Lục còn tốt hơn trăm ngàn lần so với Diệp Cung."
Tần Hảo thoáng kinh ngạc, nàng cho rằng người của Kì Dương Bá phủ nên đối với những đứa con do Trầm Quân Như sinh đều không có sắc mặt tốt. Cũng không nghĩ đến, thái độ của Cố Trăn đối với Diệp Lục lại không tệ.
Nguyên tưởng rằng Lâm Xu Nga đã tỏ rõ thái độ, Diệp Cung cũng nên buông xuống tâm tư. Nhưng ai ngờ thuyền hoa bên cạnh căn bản không di chuyển, vẫn cứ nhắm mắt theo đuôi thuyền hoa của các nàng.
Mà bản thân Diệp Cung bị người ném mặt mũi, sắc mặt cũng không được tốt cho lắm, để cho Diệp Châu và Vương Như Diên đến.
Lúc này Tần Hảo mới biết Vương Như Diên ra phủ.
"Biểu tẩu, thì ra là tẩu ở trong này." Hai mắt Vương Như Diên sáng lên, nhìn thấy Tần Hảo liền tiến lên đáp lời: "Sau khi Hầu gia hồi phủ rất tức giận, ngay cả cô cũng sai người canh giữ cửa Tùng Cảnh viện, chính vì chờ tẩu và biểu ca hồi phủ. Ta lo lắng nên nghĩ cách ra ngoài báo tin cho các người."
Tần Hảo nhẹ nhàng phất tay nàng ta ra, tự nhiên vuốt tóc mình: "Chân biểu cô nương khá hơn chút nào chưa?"
"Đại tẩu cũng không biết ngượng mà nhắc đến chân của biểu tỷ. Nếu không phải ngươi và Đại ca không duyên cớ gây khó dễ cho biểu tỷ, chân của tỷ ấy cũng sẽ không bị như vậy. Biểu tỷ giỏi nhất chính là nhảy múa, hiện giờ bị như vậy, ngay cả đại phu cũng nói không thích hợp nhảy múa nữa."
Lâm Xu Nga tựa tiếu phi tiếu nhìn, mới vừa rồi nàng đã cảm thấy bước chân Vương Như Diên đi vào không ổn, nhìn kỹ lại mới miễn cưỡng nhìn ra hai chân nàng ta bước đi không đồng đều: "Sao lại thế này? Chuyện này sao lại liên quan với ngươi và Diệp Mạch? Trước đó trong thưởng mai yến, tiếng đàn của biểu cô nương hổn độn. Hiện giờ chân bị thương còn không có thể nhảy múa, ngươi còn có thể bày ra bản lĩnh gì đây?"
Tần Hảo tường tận nói ra chuyện hôm đó, nhưng phần lớn là do Trúc Hoài nói cho nàng nghe.
Vương Như Diên nghe giọng nói Tần Hảo êm dịu thong thả, nàng xấu hổ cúi đầu. Nàng cảm thấy chuyện như vậy nói ra trước mặt Công chúa và Cố Trăn, giống như là đang bị xử tội trước đám đông.
"Thì ra là thế à, Cố Trăn, ngươi có cho rằng Diệp Mạch đã làm quá đáng hay không? Dù sao đây cũng là một nữa nhân mảnh mai yếu ớt, nếu liên tục nhảy múa lâu như vậy, tất nhiên là sẽ chịu không nổi. Hơn nữa, mới vừa rồi ta thấy cằm của ngươi hình như có vết sẹo?"
Vương Như Diên cắn môi, không biết nên như trả lời thế nào. So với chân, vết thương trên cằm càng khó có thể mở miệng hơn.
Cố Trăn lạnh lùng, "Chuyện của hắn, không liên quan đến Kì Dương Bá phủ, chúng ta đương nhiên khó mà nói việc hắn làm có quá đáng hay không."
Tần Hảo dừng tay lại, Cố Trăn lúc này cùng Cố Trăn mới vừa rồi hoàn toàn khác nhau.
Vừa rồi là quan tâm Diệp Mạch, nhưng hiện tại lại có vẻ hận không thể phủi sạch quan hệ với Diệp Mạch, hoàn toàn không muốn quan tâm.
Thì ra đây là cách Kì Dương Bá phủ có quan hệ không tốt với Diệp Mạch.
Lại nhìn Diệp Châu và Vương Như Diên ở đối diện, hai người nghe xong lời nói của Cố Trăn đều nhẹ nhàng thở ra. Hiển nhiên, đây là điều các nàng muốn nhìn thấy.
Qua một lát, bên ngoài thuyền hoa truyền đến tiếng bước chân, là tiếng bước chân của một nam nhân: "Công chúa, tại hạ Diệp Cung. Mới vừa rồi biết được nhị vị muội muội trong nhà ở trên thuyền hoa của ngài, được ngài quan tâm, tại hạ nghĩ muốn bái kiến ngài, ở trước mặt ngài tỏ lòng cảm ơn."
Lâm Xu Nga thật khó chịu, nhíu mày nhìn hai người Diệp Châu: "Ai kêu các ngươi đến? Có phải Diệp Cung hay không?"
Vương Như Diên im lặng ngồi ở một bên, không lên tiếng.
Diệp Châu cười lấy lòng Lâm Xu Nga nói: "Công chúa thứ lỗi, gia huynh đích thật là ngưỡng mộ ngài đã lâu. Mới vừa rồi huynh ấy cảm thấy hành vi của mình gây trở ngại cho thanh danh của ngài, nên đã nghĩ lại. Ngài yên tâm, hiện tại hắn là đến tìm ta và biểu tỷ, sau đó nói lời xin lỗi ngài."
"Ngươi cho rằng ta cần lời xin lỗi của hắn sao?" Lâm Xu Nga thờ ơ hỏi lại: "Diệp Cung là cái dạng gì, bản Công chúa để ý hắn sao? Hắn thân hình gầy gò, đôi chân yếu ớt, vừa thấy thì biết có nhiều hồng nhan tri kỷ. Không nói hắn vốn không xứng với bản Công chúa, với cái đức hạnh này của hắn, bản Công chúa còn sợ nhiễm bệnh!"
Lâm Xu Nga cố ý nói lớn tiếng, không chỉ người bên trong thuyền hoa có thể nghe được, Diệp Cung chờ bên ngoại thuyền hoa cũng có thể nghe thấy.
Mà Thái Tử và Diệp Mạch vừa chuẩn bị bước lên thuyền hoa cũng nghe thấy.
Sắc mặt Diệp Cung xấu hổ, lập tức xoay người muốn rời đi. Lúc xoay người lại vừa vặn đụng phải Thái Tử và Diệp Mạch. Nghĩ đến lời nói vừa rồi bị hai người nghe được, trong lòng Diệp Cung càng thêm tức giận!
Vốn hắn cũng không muốn có quan hệ gì với nữ nhân điêu ngoa là Công chúa kia, tính tình vênh váo hung hang làm sao so được với hồng nhan tri kỷ ở bên ngoài của mình?
Nhưng hôm nay, Lâm Xu Nga khiến hắn mất hết mặt mũi như vậy, nếu như hắn không cưới được Lâm Xu Nga, thật đúng là uổng công làm nam tử phong lưu!
Diệp Cung qua loa hành lễ với Thái Tử rồi bước nhanh trở về thuyền hoa của mình.
"Tài ăn nói của Công chúa điện hạ càng ngày càng tốt." Diệp Mạch nhẹ nhàng nắm chặt tay vịn xe lăn: "Bất quá lời nói lúc nãy của nàng sẽ chọc giận Diệp Cung và Trầm Quân Như, ngươi dặn dò nàng cẩn thận một chút."
"Với ngươi, Xu Nga thật sự không có cơ hội sao?" Thái Tử hỏi, hắn vẫn biết tâm tư của thân muội muội mình. Ngoài mặt làm như cái gì cũng không để ý, nhưng trong lòng nàng vẫn thích Diệp Mạch. Chẳng qua là vì không muốn gây phiền phức cho Diệp Mạch, cho nên mới xem như không quan tâm đến chuyện gì.
"Ta đã thành thân." Diệp Mạch khẽ đáp.
"Vậy nếu như ngươi không bị buộc cưới Tần Hảo, có phải sẽ nguyện ý cưới Xu Nga hay không?"
Diệp Mạch chậm rãi ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Thái Tử. Mãi đến khi Thái Tử sắp mất kiên nhẫn, hắn mới nói: "Đúng là ta bị buộc cưới cô nương Tần gia, nhưng đây cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Diệp Mạch ta tuy rằng không có bản lĩnh to lớn gì, nhưng vẫn có thể tự quyết định việc hôn nhân của mình."
Thái Tử thở dài, bất đắc dĩ nói: "Nếu ngươi và Xu Nga ở cùng nhau, ta sẽ hoàn toàn yên tâm. Nhưng hiện giờ triều đình như vậy, ta chỉ sợ Xu Nga sẽ trở thành vật hi sinh."
Diệp Mạch nhướng mày: "Triều đình an bình, biên cương yên ổn, Công chúa là thiên kim chi khu (thân thể quý giá), khi nào cần nàng làm vật hi sinh? Chẳng lẽ, biên cương đã xảy ra chuyện?"
"Ta đã sớm mua rất nhiều thứ từ ngoại bang, cho nên đã có rất nhiều giao dịch trong những năm qua. Đầu năm nay, mấy tiểu quốc mơ hồ có xu thế liên thủ, một khi bọn họ liên thủ, chúng ta phải trả giá nhiều hơn khi cùng bọn họ giao dịch. Hơn nữa, bọn họ một khi liên thủ, tình thế biên cương sẽ khó lường, không ai có thể đảm bảo rằng sẽ không có chiến tranh."
Diệp Mạch chống trán: "Hoàng Thượng muốn dùng Công chúa lôi kéo những tiểu quốc này sao?"
"Phụ hoàng yêu thương nữ nhi Xu Nga này nhất, nhưng ông ấy cũng chỉ có một nữa nhi là Xu Nga. Nếu thật sự có ngày đó, Xu Nga hòa thân là không thể thay đổi."
"Chưa hẳn." Diệp Mạch thản nhiên nói, nhưng hắn vẫn chưa nói rõ với Thái Tử việc này nên giải quyết như thế nào.
Triều đình bất ổn, lại muốn dùng chính cung Công chúa hòa thân, hắn cảm thấy thật buồn cười.
Đích xuất Công chúa vừa đi, những tiểu quốc này nhất định sẽ cho rằng họ đang e ngại, chắc chắn sẽ trở nên tồi tệ hơn.
Hai người không nói việc quốc gia nữa, bước vào thuyền hoa.
"Hoàng huynh." Lâm Xu Nga mím môi: "Lúc các người vào có nhìn thấy Diệp Cung không?"
"Người không quan trọng, tức giận như vậy làm gì?" Thái Tử vỗ vỗ bả vai Lâm Xu Nga: "Thời gian không còn sớm, chúng ta nên trở về cung thôi."
Sau khi Thái Tử và Công chúa hồi cung, Cố Trăn mặt không chút thay đổi lướt qua Diệp Mạch, cũng chưa nhìn hắn một lần.
Mà Diệp Châu vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng Thái Tử đi xa, thần sắc si mê.
Si mê? Diệp Mạch chống mi tâm, vẫy tay với Tần Hảo: "Chúng ta cũng nên trở về thôi."
Tần Hảo đẩy Diệp Mạch xuống thuyền hoa, Vương Như Diên phản ứng lại, lập tức lôi kéo Diệp Châu đi theo: "Biểu ca, chờ muội, muội có thể cùng huynh và biểu tẩu trở về không?"
Kỳ thật hiện giờ Vương Như Diên rất sợ Diệp Mạch.
Bởi vì Đan Quế chết bất đắc kỳ tử, mà cô mẫu lại cả đời không thể mang thai. Mọi chuyện dường như đều là bởi vì Đan Quế đưa gói thuốc kia cho nàng.
Nàng ta ở Tùng Cảnh viện bất an cả một ngày, cuối cùng vẫn chịu không nổi nên cùng Diệp Châu xuất môn, chỉ muốn gặp Diệp Mạch trước để biết hắn nghĩ như thế nào.
Diệp Mạch không nói chuyện, không thèm đếm xỉa đến thỉnh cầu của Vương Như Diên, còn bảo Trúc Cẩm Trúc Hoài đứng chắn trước mặt hai người.
- -
Lư Dương Hầu phủ, sau khi Diệp Huy từ Lật Dương Bá phủ trở về vẫn trầm mặc, Trầm Quân Như ở bên cạnh lau nước mắt: "Hầu gia, chuyện của Thụy ca nhi có phải sẽ không còn cách cứu vãn hay không? Hắn mới mười mấy tuổi, tuổi còn trẻ phải bị chém đầu. Hầu gia, ta thật sự là không đành lòng a."
"Những nữ tử bị hắn hại chết cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi. Cha mẹ bọn họ lại chưa từng không đành lòng hay sao, suy cho cùng Trầm Văn Thụy thủ đoạn tàn nhẫn, giết hết người nhà của những nữ tử này."
Tiếng khóc của Trầm Quân Như dừng ngay lập tức, bà ta nghe được sự bực bội trong lời nói của Diệp Huy.
Bà ta có thể đi đến hôm nay, chính là dựa vào Diệp Huy ngoan ngoãn phục tùng đối với bà ta. Cho nên, bà ta có thể khiến mình vẫn chưa thành thân đã mang thai đứa nhỏ của Diệp Huy, bức bách Diệp Huy xuống tay với Cố Văn Ngọc, làm hại Cố Văn Ngọc buồn bực mà chết.
Nhưng nếu mất sủng ái của Diệp Huy, vậy thì tương lai địa vị của bà ta tại Hầu phủ này sẽ trở nên xấu hổ. Mà vị trí Thế tử vốn nên thuộc về Cung ca nhi cũng có thể phát sinh biến cố.
Trầm Quân Như lau nước mắt, lôi kéo tay Diệp Huy, áy náy nói: "Hầu gia, đối với chuyện Thụy ca nhi là do ta quá nóng nảy. Ta biết Thụy ca nhi phạm tội thì hắn nên trả giá đại giới. Việc ngài nên giúp cũng đã giúp, hiện giờ cứ mặc cho số phận, hãy xem số mệnh của chính Thụy ca nhi đi."
Trầm Quân Như đã mềm lòng, Diệp Huy tự nhiên xuống dốc, ôm lấy bà ta an ủi nói: "Đại cữu ca còn trẻ, còn có thể lại sinh hạ huyết mạch của Lật Dương Bá phủ, nàng đừng quá lo lắng việc này. Hiện giờ Diệp Mạch đã thành thân, nàng cũng nên nghĩ đến việc hôn nhân của Châu tỷ nhi và Cung ca nhi đi."
Nhắc tới việc hôn nhân của hai người, Trầm Quân Như nhẹ giọng nói: "Việc hôn nhân của Cung ca nhi và Châu tỷ nhi, ta cũng đã nghĩ đến. Hầu gia, ngài cảm thấy Công chúa như thế nào? Công chúa là nữ nhi duy nhất của Hoàng Thượng, nếu Cung ca nhi có thể lấy được Công chúa, ngày sau nhất định làm cho Lư Dương Hầu phủ được vinh hiển."
Diệp Huy nhíu mày: "Công chúa vẫn có ý với Diệp Mạch, nàng ta sẽ chọn Cung ca nhi sao? Hơn nữa nàng cũng biết tính nết của Công chúa, nàng có thể chịu được sao?"
Trầm Quân Như nhẹ nhàng dựa vào Diệp Huy: "Chỉ cần tốt cho Hầu phủ, ta chịu chút ủy khuất cũng không sao."
Chính viện bên này, Trầm Quân Như vui vẻ dệt mộng đẹp Diệp Cung có thể lấy Lâm Xu Nga và trở thành Phò mã, mà chuyện xảy ra trong viện Diệp Cung lại hung hăng đánh Trầm Quân Như một bạt tai.