Tác giả: Phù Bạch Khúc.Chuyển ngữ: June. Ánh mắt Dung Dữ sâu thẳm.
Giọng điệu khẳng định như thế xem ra Mặt Trời biết nội tình.
"Vậy nghe anh." Dung Dữ dời tầm mắt, cũng không truy cứu tận gốc.
Trong lòng Yến Chiêu thở phào nhẹ nhõm, sau khi dùng dị năng tinh thần xong người trong phòng họp giật mình, đột nhiên tỉnh hồn, chỉ cảm thấy mới vừa hoảng hốt trong chớp mắt.
Mới nói đến đâu rồi?
À, không ngờ ngài Tịch lại là tiến sĩ Tịch. Vừa là dị năng giả hệ hỏa cấp bảy vừa là nghiên cứu viên nghiên cứu vacxin bệnh độc, vũ lực và trí lực đều thuộc tầng đỉnh trong nhân loại, đúng là thần thoại...
Chỉ tiếc ban đầu quân đội lại bỏ lỡ tiến sĩ Tịch, không thể đón tiến sĩ Tịch về căn cứ sớm hơn. Nhưng không sao, bây giờ đến là được rồi.
Bộ Quân sự và Bộ Nghiên cứu lại trầm ngâm, nhao nhao chuẩn bị đại chiến cướp người.
Bộ Quân sự cho rằng cường giả như Dung Dữ hẳn nên gia nhập phe mình. Hiện nay trong Bộ Quân sự trừ quân chính quy ra còn thu nạp vô số tiểu đội dị năng giả. Mỗi ngày dị năng giả đều vật lộn với tang thi, thăng cấp chậm rì thương vong lại nặng, hiệu suất thấp kém. Thành phố A thậm chí đã có mấy con tang thi cấp sáu, mỗi con chiếm một khu như vương bất kiến vương
(một núi không thể có hai hổ). Nếu Dung Dữ phụ trách công việc phòng ngự cho căn cứ và thanh trừ tang thi thì chỉ trong thời gian ngắn, mức độ an toàn của căn cứ sẽ được nâng cao nhanh chóng, thu hoạch số lớn tinh hạch giúp tăng cường lực lượng vũ trang quân đội, giảm bớt thương vong cho vô số nhân viên.
Còn Bộ Nghiên cứu kiên quyết muốn Dung Dữ tham gia phòng thí nghiệm. Báo cáo nghiên cứu vacxin đó là do cậu viết, sự tham gia của cậu có thể giúp tiến độ chế tạo vacxin tăng nhanh gấp đôi. Đến Bộ Quân sự chỉ trị ngọn không trị gốc, chỉ bảo vệ được mỗi căn cứ thành phố A, vacxin mới là hy vọng thật sự của toàn nhân loại.
Bên nhẹ bên nặng nhìn qua thấy ngay.
Thủ trưởng nghiêng về bên để Dung Dữ gia nhập Bộ Nghiên cứu hơn, cuối cùng Bộ Quân sự cũng im lặng. Mỗi ngày họ mất đi rất nhiều chiến hữu, tất nhiên sẽ mong Dung Dữ gia nhập với họ. Nhưng họ không phải không quan tâm đến toàn cục, về tình cảm lại hy vọng chiến hữu của mình được an toàn hơn, nhưng về lý trí lại hiểu rằng tiến sĩ càng nên cống hiến vì toàn nhân loại.
Nhưng lựa chọn cuối cùng nằm trong tay Dung Dữ, không ai có quyền quyết định thay hắn.
Dưới cái nhìn nóng bỏng chăm chú của đội ngũ hai bên, Dung Dữ bình tĩnh bày tỏ: "Tôi gia nhập quân đội."
Tài liệu nguyên chủ để lại đã giao cho Bộ Nghiên cứu, chuyện phía sau là chuyện của những nhà khoa học này. Nếu như là Tịch Vọng, cậu nhất định không chút do dự chọn phòng thí nghiệm. Còn Dung Dữ? Hắn là một Ma Vương, biết gì mà nghiên cứu, trừ dùng lửa đốt phòng thí nghiệm ra hắn không làm được bất cứ chuyện gì cả.
Vừa nói xong Bộ Quân sự vừa bất ngờ vừa vui mừng, còn Bộ Nghiên cứu buồn rầu không cam lòng hỏi: "Ngài suy nghĩ thêm chút?"
Thái độ Dung Dữ rất kiên quyết, hắn không vào Bộ Nghiên cứu mới là trợ giúp lớn nhất cho họ.
Mọi người bên Bộ Nghiên cứu lộ rõ vẻ thất vọng, một người trong đó nói: "Nếu trong quá trình nghiên cứu có nghi vấn gì có thể thỉnh giáo ngài không?"
Dung Dữ lập lờ đáp: "Khi nào có nói sau."
Hắn không cho một đáp án rõ ràng. Hắn vào Bộ Quân sự vì tìm cơ hội giải quyết đội ngũ của Trần Duệ Phong, chứ thật ra hắn chả muốn gia nhập bên nào.
Hình như Mặt Trời biết rõ chuyện con tang thi giả nguyên chủ, vậy cho thấy con người sẽ không tra được chuyện này. Và cũng nói rõ có thể là do lực lượng bên ngoài quấy rối. Không cần hắn ra tay, Mặt Trời đã giải quyết tất cả.
Vậy xem ra đoàn đội của Trần Duệ Phong là kẻ thù duy nhất của nguyên chủ. Báo thù, nguyên chủ quay về, đèn hồn sáng. Còn nghiên cứu vacxin sau này vẫn nên giao cho nguyên chủ tự hoàn thành đi.
Mỗi thế giới đều như vậy, chuyện quan trọng nhất phải để đứa con số mệnh tự mình làm.
Bộ Nghiên cứu nghe được câu trả lời này xem như hắn đồng ý. Dù gì đây là chuyện liên quan đến toàn nhân loại, sao tiến sĩ Tịch bỏ mặc không quan tâm được chứ? Thủ trưởng tuyên bố tan họp, mọi người đứng dậy cúi chào. Nhân viên nghiên cứu khoa học vội vàng chạy về nghiên cứu tiếp, quân nhân cũng tiếp tục đi tuần tra bảo vệ căn cứ.
Trong phòng họp chỉ còn lại một người đàn ông khoác quân trang, Dung Dữ và Yến Chiêu.
Người đàn ông cấp bậc Thượng tá, là cấp bậc cao nhất trong quân đội hiện tại. Hắn tháo bao tay ra chìa tay về phía Dung Dữ, muốn bắt tay bày tỏ chào mừng hắn gia nhập, nhưng Yến Chiêu lại nắm lấy tay Dung Dữ, ánh mắt mang ý dò xét quan sát người đàn ông mặc quân trang.
Quyền cao chức trọng giá trị nhan sắc cao...
Bây giờ Yến Chiêu luôn cảnh giác cao độ với đàn ông phù hợp tiêu chuẩn này, phòng ngừa bọn họ gia nhập hậu cung của Dung Dữ. Y tuyệt đối sẽ không để Dung Dữ nhận ra hàng to kĩ thuật tốt vóc người khoẻ của bọn họ!
2 Loại tiếp xúc cơ thể như bắt tay càng phải bóp chết từ trong trứng.
Dung Dữ thấy Yến Chiêu nắm chặt tay hắn, bình tĩnh chìa một tay khác bắt tay với Thượng tá.
Yến Chiêu nhìn chòng chọc vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau, ánh mắt gần như phun ra lửa muốn đốt thủng bàn tay của người đàn ông kia.
Thượng tá không có cảm giác gì. Người này là một trực nam*, hắn không thể cảm nhận được lửa ghen của Yến Chiêu.
"Tôi có một yêu cầu." Dung Dữ nhận ra được Mặt Trời đang ghen nhưng làm bộ không biết, nói với Thượng tá: "Tên của chúng tôi trước mắt vẫn là bí mật, chỉ có cao tầng và nhân viên nòng cốt trong căn cứ biết tên của hai dị năng giả cấp bảy. Tôi mong sau khi gia nhập quân đội sẽ giấu đi cấp bậc của chúng tôi, đừng công khai thân phận, chỉ cần nói chúng tôi là dị năng giả bình thường."
Thượng tá không hiểu: "Ngài muốn điệu thấp
(khiêm tốn)?"
"Nếu những dị năng giả khác biết trong đội m có dị năng giả cấp bảy rất có thể sẽ lười biếng phụ thuộc vào chúng tôi, như vậy sức chiến đấu của họ sẽ giảm. Chúng tôi sẽ ra tay trong những lúc mấu chốt nhưng không muốn lúc nào cũng phải cứu người."
Nói cũng phải, sống trong hoạn nạn chết vì an nhàn. Thượng tá gật đầu: "Được."
"À, anh có từng nghe cái tên Trần Duệ Phong không?" Dung Dữ lại nói.
Thượng tá hơi sửng sốt, cẩn thận nghĩ: "Là một dị năng giả cấp bốn, ngài hỏi thăm hắn có gì không?"
"Tôi cần một phần tư liệu về hắn, cụ thể từng chuyện xảy ra, những tình huống thương vong của đội ngũ nhân viên sau khi hắn gia nhập căn cứ và mỗi lần hắn tham gia hành động."
Thượng tá không rõ vì sao nhưng phân phó của dị năng giả cấp bảy nên hắn sẽ làm theo.
Nửa tiếng sau trước mặt Dung Dữ bày một chồng báo cáo điều tra.
Hắn tiện tay lật lật: "Quả nhiên."
"Quả nhiên cái gì?" Thượng tá không khỏi hỏi.
Dị năng giả cấp bốn tuy mạnh trong mắt người thường nhưng căn cứ không thiếu cao thủ cấp năm cấp sáu. Thượng tá chỉ từng nghe qua cái tên này chứ không biết rõ.
"Hắn có một tiểu đội cố định bốn người, hắn là đội trưởng. Trừ hắn là dị năng cấp bốn ra còn lại đều là dị năng cấp ba, thực lực tổng thể... Với tiêu chuẩn của căn cứ cũng xem như là mạnh đi." Còn với tiêu chuẩn của Ma Vương tất nhiên là không chịu nổi một chiêu.
Thượng tá nghe được sự miễn cưỡng khi Dung Dữ nói ra chữ "mạnh", khóe miệng giật một cái.
"Khi nhận nhiệm vụ quét sạch hoặc vây giết tang thi trên diện rộng, tiểu đội bốn người không đủ số lượng thường sẽ tạm thời nhận thêm đồng đội mới hoặc thống nhất đi chung với tiểu đội dị năng khác." Dung Dữ chỉ vào những số liệu tử vong đó, "Anh không phát hiện ra à? Tỉ lệ tử vong của những dị năng giả đi chung với họ sẽ cao hơn rất nhiều so với những đội ngũ khác, chỉ có bốn người họ vẫn luôn an toàn."
Sắc mặt Thượng tá trầm xuống, hiển nhiên hắn cũng phát hiện ra. Tỉ lệ tử vong của loại nhiệm vụ khó khăn này vốn đã cao, một lần đi sẽ mất rất nhiều dị năng giả nên không ai phát giác ra chỗ bất thường. Nhưng nhiều lần tổn thất nặng nề mà bốn người này cùng lắm chỉ bị thương nhẹ, vậy rất đáng nghi.
"Hơn nữa đồng đội mới mà họ tạm thời nhận, đa số là những người từng có tranh chấp với họ trong trụ sở. Họ đánh tiếng rằng đội ngũ nào nhận mấy người đó chính là đối đầu với họ. Không đội ngũ nào chịu đắc tội với đội có thực lực mạnh vì một người, những người đó hành động một mình thì rất nhiều nhiệm vụ không thể nhận. Lúc này đội Trần Duệ Phong mới tỏ vẻ tốt bụng hóa thù thành bạn, những người đó chỉ có thể bị ép gia nhập với họ."
"Cuối cùng những người đó không còn đường sống quay về."
Thượng tá giật mình vội vàng lật xem tài liệu, càng xem càng không tài nào tin nổi: "Những người đó chỉ lời qua tiếng lại với họ... Chỉ vì lý do này mà họ muốn đẩy người vào chỗ chết?"
"Có lẽ những người đó cũng không ngờ sẽ có kẻ hại người chỉ vì chút chuyện nhỏ." Dung Dữ nói, "Tại sao thực lực của đội Trần Duệ Phong lại mạnh như vậy? Bởi vì lối hành động của họ không có giới hạn cuối cùng, luôn đẩy đồng đội ra chịu chết còn mình ở phía sau làm ngư ông đắc lợi."
Thượng tá cau mày: "Cậu chắc chắn..."
"Tôi chắc chắn. Lúc tôi trên đường đến đây bị đám người này đẩy xuống xe dụ tang thi." Dung Dữ hời hợt nói.
Thượng tá: "..."
"Chúng tôi đã xảy ra mâu thuẫn với Trần Duệ Phong trong trụ sở, hắn chuẩn bị ra tay với chúng tôi."
Vẻ mặt Thượng tá rét lạnh: "Tôi lập tức hạ lệnh bắt họ!"
"Không cần." Dung Dữ nhếch môi.
"Có điều đến lúc họ không về được nữa, chỉ cần Thượng tá không thấy lạ tại sao chúng tôi không bảo vệ được họ là đủ rồi."
Thượng tá: "...Tôi rõ rồi."
- --
Trần Duệ Phong vẫn đang tìm kế hoạch diệt trừ Yến Chiêu và Dung Dữ, nào ngờ Dung Dữ đã nhìn thấu âm mưu của gã và đã sắp đặt rõ ràng cho cả đội gã.
Chờ ngày kế hoạch Trần Duệ Phong thực hiện cũng chính là ngày giỗ của bọn họ.
Yến Chiêu đi theo Dung Dữ ra khỏi phòng họp mới như chợt nhớ đến cái gì, gượng gạo hỏi: "Tôi có một vấn đề muốn hỏi em rất lâu rồi."
Dung Dữ đi phía trước: "Hỏi."
"Em không phải tên Dung Dữ sao?" Yến Chiêu biết còn hỏi, "Tại sao bọn họ gọi em là Tịch Vọng? Cái nào mới là tên thật của em?"
Tất nhiên Yến Chiêu biết đáp án. Nhưng bây giờ y vẫn còn đang đóng vai tang thi hoàng có trí khôn, nếu không nhắc đến vấn đề này thì đó mới là bất bình thường.
Dung Dữ cười như không cười nhìn y.
Mặt Trời, để hỏi được vấn đề này anh thật sự rất cố gắng đấy anh biết không? Một lần giả ngu giả ngây cũng chỉ khiến Dung Dữ ghi thêm một khoản nợ cho y.
"Anh thích tên nào thì đó là tên thật của tôi." Dung Dữ vừa đi vừa đáp.
Yến Chiêu khựng một lát mới đuổi theo sát phía sau.
Vậy tất nhiên là y thích Dung Dữ rồi.
- --
Một tuần sau, Trần Duệ Phong cuối cùng cũng quyết định ra tay.
Vẫn là thủ đoạn chúng đã dùng rất nhiều lần --- dùng đủ cách dồn người vào đội, đến lúc ra khỏi trụ sở sẽ cho họ đi đầu mở đường. Chờ những người đó giết tang thi đến sức cùng lực kiệt chúng sẽ ở phía sau đâm một dao sau đó thu hết tinh hạch vào túi.
Chúng thăng cấp nhanh chóng nhờ vào chiến thuật hèn hạ này, người biết cũng không dám nói ra ngoài, dám nói thì hoàn toàn không còn cơ hội sống.
Không phải không ai nhận ra bất thường nên danh tiếng của chúng không tốt lắm. Nhưng người chết không có đối chứng thì làm gì được?
Lần này chỉ diệt một dị năng giả hệ không gian, đúng là dễ như ăn kẹo.
Hơn nữa dị năng giả đó còn mê trai dẫn theo thằng ẻo lả không có dị năng, vừa hay giải quyết luôn một lần.
Chúng không thể ngờ rằng, lần này đến phiên toàn đội chúng bỏ mạng.
Vẻ mặt Trần Duệ Phong đầy khó tin, rõ ràng gã để người đàn ông và thằng ẻo lả đánh trận đầu đi dụ tang thi. Hai người đó cũng ngoan ngoãn nghe lời, nhìn cũng thấy hai người biết ở ngoài này không chống lại được chúng nên không dám phản kháng.
Nhưng tại sao tất cả tang thi đều bỏ qua hai người kia, mà bu đến xung quanh bốn người họ đang đứng sau xem trò hay?
Bây giờ lại thành Dung Dữ và Yến Chiêu đứng bên ngoài vòng vây lạnh lùng nhìn bọn chúng.
Yến Chiêu là tang thi hoàng điều khiển được tang thi, Trần Duệ Phong muốn mượn tay tang thi giết người thật đúng là suy nghĩ viển vông.
Sau một trận kêu gào thảm thiết và tiếng nhai nuốt tham lam, thế giới trở về yên tĩnh như ban đầu. Đám tang thi dặt dẹo mất đi mục tiêu lơ ngơ tản ra khắp phía, trong bọn chúng còn thêm bốn con tang thi ngu đần.
Dung Dữ nhổ cỏ tận gốc, đào tinh hạch của chúng ném cho Yến Chiêu hấp thu.
Yến Chiêu không muốn chạm vào thứ moi ra từ não tang thi nhưng còn đang dùng acc phụ nên không dám lộ tẩy.
Thù lớn đã báo Dung Dữ lại nhíu mày.
Đèn hồn của đứa con số mệnh không có bất kỳ phản ứng gì.
Hết chương 102.