Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: Mới cày xong bộ nguỵ NP ngon dễ sợ.
Ngàn năm trước, gần bờ biển có một làng đánh cá nhỏ. Dựa núi kiếm sống, dựa biển kiếm ăn, đa số dân làng ở đây cũng dựa vào nghề đánh cá mà sống, cuộc sống cũng rất vui vẻ bình yên.
Những ngày tháng yên bình ấy rất nhanh đã bị phá vỡ vì trong thôn xuất hiện một yêu quái chuyên ăn thịt người. Nó là một con giao đen đã tu luyện hai ngàn năm, pháp lực cao cường vô cùng hung ác. Nó không những ăn thịt người còn ăn các tiểu yêu ngoài biển, làm xằng làm bậy coi trời bằng vung.
Chuyện này kinh động đến Vân Du đang ở đáy biển, hắn quyết định lên bờ thu phục hắc giao này.
Vân Du là Long vương trẻ tuổi nhất trong lịch sử, lúc đó mới tròn ngàn tuổi, tính tình dịu dàng nhân hậu. Huyết thống Long tộc tuy tôn quý nhưng nhưng huyết mạch đã suy tàn. Hắn vừa sinh ra đã là rồng, là vương của đáy biển này, còn có một em trai chung tộc, lúc bấy giờ vẫn đang là một quả trứng rồng chưa nở.
Long vương thương dân như con, ghét ác như thù, tất nhiên sẽ không cho phép con hắc giao gây rối. Nhưng dù thiên phú hắn có cao bao nhiêu, thực lực có mạnh cỡ nào, cuối cùng vẫn kém con hắc giao đạo hạnh ngàn năm, cứng đối cứng tuyệt đối không phải kế hay.
Lúc Vân Du lên bờ, quần áo sang trọng hoa lệ, dung mạo tuấn mỹ, trêи đầu còn có sừng rồng, vừa nhìn đã biết không phải con người. Một người đánh cá thấy Long vương đi ra từ biển sâu, bị dọa hét to: "Yêu quái!"
Rồi xỉu tại chỗ.
Vân Du: "..."
Hắn là Long vương, không phải yêu quái.
Hắn đáng sợ như vậy ư? Nếu hắn cứ như vậy mà vào thôn tìm hắc giao, e rằng chưa tìm được hắc giao đã doạ mọi người sợ chết khϊế͙p͙, mà đây lại không phải điều hắn muốn, cũng dễ rút dây động rừng.
Vân Du suy tính một hồi, mới biến thành dáng vẻ của người đánh cá, như vậy trông khiêm tốn hơn. Giả trang thành người phàm cũng có thể dụ rắn ra khỏi hang, dụ con hắc giao kia tới ăn hắn, sau đó bất ngờ tập kϊƈɦ làm nó không kịp trở tay.
Dù sao thì người đánh cá cũng đang ngất, tạm thời thay thế thân phận của người đánh cá cũng không có sơ hở gì.
Cứ như thế, Vân Du dùng thân phận người đánh cá đi vào thôn điều tra tình hình, hắn chưa tìm được hắc giao đã thấy một ngư dân đang xách một con cá chép về nhà. Con cá chép đó giãy đành đạch, trêи thân có linh khí nhàn nhạt quấn quanh, hiển nhiên đã có linh trí.
Tu luyện thêm ít ngày, là có thể thành tinh.
Người phàm không biết những thứ này, chỉ biết biến cá chép thành món ăn. Hắn đã gặp được thì không thể đứng nhìn, mỗi ngày làm một việc thiện, coi như tích chút công đức.
Lòng trắc ẩn của Vân Du nổi lên, đi tới hỏi ngư dân kia: "Vị đại bá này, xin hỏi cá chép của ngài là từ đâu tới?"
Ngư dân xách cá nói: "Tôi bắt được trong sông, định mang về nướng ăn."
"Ta thấy con cá này vừa lớn vừa đẹp, lại có linh tính, ăn không tốt lắm." Trong tay Vân Du biến ra mấy đồng tiền, muốn cùng người đánh cá đổi: "Đây là tiền hôm nay ta bán cá, đủ mua lại con cá chép này không?"
Số tiền này mua mười con cá chép cũng được, ngư dân lập tức vui vẻ nói: "Đủ chứ đủ chứ."
Vân Du xách cá chép đi, mang tới sông phóng sanh.
Hắn dịu dàng nói: "Cá nhỏ mau bơi đi, đừng để bị bắt nữa nhé."
Cá chép đỏ lại chỉ bơi quanh quẩn không đi, muốn nhớ kĩ diện mạo của ân nhân.
Vân Du cười tủm tỉm nhìn nó: "Không tìm được đường về nhà à? Vậy ta sẽ thổi cho ngươi nghe một ca khúc, mấy nhóc con nghe được giai điệu này, đều có thể về nhà."
Hắn hái một lá cây, đặt trong miệng thổi một điệu dân gian dễ nghe.
Đây là khúc Về Nhà của biển khơi bọn họ, cá nhỏ mặc dù không ở biển, nhưng vạn vật đều có thể trở về nhà.
Cá chép đỏ nghe ca khúc này, mới quyến luyến không thôi vẫy đuôi bơi đi.
Vân Du nhìn nó bơi đến phương xa, mất hút nơi cuối sông quanh co.
Hắn cũng nên đi làm chính sự.
...
Long vương và hắc giao giao đấu pháp lực, kết quả lưỡng bại câu thương (chẳng ai được lợi). Không thể bù đắp được chênh lệch một ngàn tuổi, tuy Vân Du đã đuổi được hắc giao ra khỏi khu vực này, làm nó trốn đi dưỡng thương, trong thời gian ngắn cũng không thể hại người, nhưng chính hắn cũng bị thương nặng, trở về biển phải bế quan ngàn năm.
Một ngàn năm có thể xảy ra rất nhiều chuyện, trêи nhân gian đã là vật đổi sao dời. Vương triều phong kiến bị lật đổ, xã hội hiện đại được thành lập, linh khí ngày càng mỏng manh, yêu tinh cũng càng hiếm gặp. Hắc giao chưa bao giờ chịu hút linh khí của đất trời để tu luyện, chỉ muốn đi đường tắt hút lấy nội đan của những con yêu khác. Gã đã trở lại, giả trang thành đạo sĩ, con người gặp phải chuyện lạ sẽ nhờ gã giúp, làm gã có cơ hội tìm được yêu săn được nội đan.
Trì Ngư chẳng qua cũng chỉ là một con yêu trong cuộc săn bắt của gã. Hắc giao tình cờ phát hiện trêи người Trương Văn Phàm có yêu khí, chắc chắn đã tiếp xúc với yêu, nên gã quyết định đây là mục tiêu kế tiếp. Gã tới tìm Trương Văn Phàm, tùy tiện hù dọa mấy câu, quả nhiên Trương Văn Phàm không chút do dự bán đứng Trì Ngư.
Thật ra Trì Ngư cũng không hẳn là tìm nhầm người, Trương Văn Phàm đúng là kiếp sau của tên đánh cá bị Long vương dọa sợ mất mật.
Chẳng qua vị ân nhân mà cậu gặp được, vốn không phải tên đánh cá ấy.
- -
Lúc vừa tới bờ biển, trời đã về chiều.
Gợn sóng lăn tăn trêи mặt biển được mặt trời và ánh hoàng hôn phủ lên trông như lớp vảy cá ánh đỏ, sóng nước dập dờn càng như cá chép đang nhẹ nhàng bơi lội bên dưới.
Mười hai giờ đêm nay, là sinh nhật một ngàn tuổi của Trì Ngư.
Cũng là thời khắc cá chép vượt cửa rồng, không thể bỏ lỡ.
Nhóc rồng và đồng bọn đi đến cửa biển, quay đầu tạm biệt Dung Dữ: "Tạm biệt anh trai! Cảm ơn anh đã đưa tụi em về nhà!"
Dung Dữ khoanh tay đứng đó một mình, lười đáp lại bọn nó. Bây giờ lưu luyến chia tay, ngày mai lại gặp há chẳng phải rất buồn cười à.
Chỉ là dù sao ngày mai người bọn bọ gặp lại cũng không phải hắn...
Dung Dữ nhìn một đám nhóc lùn tịt dần biến mất nơi cửa biển, một mình đứng ngắm mặt trời lặn.
"Này, cá ngốc, ta đã báo thù thay ngươi, ân nhân cũng tìm được rồi, cửa rồng cuối cùng này, ta sẽ không vượt giúp ngươi."
Vượt của rồng là giây phút huy hoàng nhất trong đời cá chép, là sứ mệnh vừa sinh ra đã cố gắng hướng đến, có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Đây không phải chuyện mà người ngoại lại như hắn có thể thay thế.
Hắn đã giúp nguyên chủ giải quyết mối hận, tiếc nuối, bi thương, sau đó là trả lại niềm vui, viên mãn, vinh quang cho đối phương.
"Đây là vận mệnh của chính ngươi." Dung Dữ rũ mắt, "Ngươi tự quyết định đi."
Vừa dứt lời, đèn hồn sáng rực lên, hư ảnh của một thanh niên quần áo đỏ ngưng tụ thành thực thể, xuất hiện trước mặt Dung Dữ.
Cậu xinh đẹp lạnh lùng, vẻ mặt cũng rất ôn hòa, tuy là gương mặt giống nhau như đúc nhưng vừa nhìn đã thấy sự khác biệt giữa hai người.
Cùng lúc Trì Ngư trở về, thân hình của Dung Dữ cũng nhạt dần, hóa thành linh hồn, cuối cùng khôi phục hoàn toàn tướng mạo vốn có.
Đó là một gương mặt còn xinh đẹp tuyệt luận hơn cả Trì Ngư, đẹp đến phô trương, vô cùng có tính công kϊƈɦ lại không chút lạnh lùng. Ở đuôi mắt điểm nốt ruồi son, ánh mắt đầy ngang tàng, khoé môi dù không nhếch lên vẫn mang theo nét cao ngạo tự nhiên, như sinh ra chỉ để nhìn chúng sanh bằng nửa con mắt. Là một mỹ nhân nhiệt liệt như lửa.
Dung Dữ chưa dùng thân thể của Trì Ngư nhưng đã dùng thân phận của cậu. Hôm nay Trì ngư trở lại, thân phận này không dùng được nữa, hắn bị thế giới này bài trừ, sao chép tan biến, trở về chính mình.
Trì Ngư nhìn thanh niên dung mạo tuyệt diễm trước mặt, hơi khom người thi lễ, chân thành nói: "Cảm ơn ngài."
"Không cần cảm ơn, nhanh đi đi. Ngươi còn ba tiếng để xuyên qua đáy biển tìm cửa rồng, nếu bỏ lỡ lại phải đợi thêm một ngàn năm." Dung Dữ thẳng thắn phất tay đuổi người.
Trì Ngư biết chuyện quan trọng không thể chậm trễ, bèn gật đầu xoay người đi đến bờ biển.
"Mặc dù thời gian không có ý nghĩa gì với ta." Dung Dữ lơ đễnh lên tiếng, "Nhưng vẫn chúc ngươi một câu, sinh nhật ngàn tuổi vui vẻ, niên niên hữu dư (mỗi năm đều có dư)."
Đây là tuổi mà kiếp trước Trì Ngư chẳng thể đợi được.
Trì Ngư dừng chân, quay lại nhìn Dung Dữ cười dịu dàng: "Ta cũng chúc ngài năm tháng vô lo."
Cậu lại thi lễ, sau đó biến ra đuôi cá đỏ xinh đẹp, dưới ánh trời chiều lộng lẫy, nhảy vào biển sâu.
...
Đêm nay toàn bộ sinh vật ở biển khơi đều có một đêm không yên giấc.
Lúc bọn họ đang say ngủ, chợt nghe thấy từ dưới đáy biển thăm thẳm truyền tới tiếng rồng gầm chấn động cả biển khơi.
Số lượng Long tộc ít ỏi, hiện giờ chỉ còn lại Long vương và nhóc rồng. Tuy truyền thuyết kể rằng giao có thể hóa rồng, cá có thể vượt cửa rồng, nhưng bây giờ đã là thời đại không còn pháp lực, truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, chưa từng có yêu nào thành công.
Hơn nửa đêm, Long vương đại nhân không thể tự nhiên gầm lên quấy nhiễu người khác, còn nhóc rồng... Mới một trăm tuổi, giọng không lớn như thế.
Các yêu tinh vô cùng tò mò, rối rít kéo ra hóng chuyện. Chỉ thấy trêи cửa rồng có một hồng long đang quấn quanh, vảy đỏ lấp lánh, uy phong lẫm liệt.
Long vương đại nhân là kim long, nhóc rồng là bạch long, vậy hồng long này từ đâu tới?
Long tộc có thành viên mới rồi!
Lập tức có tộc nhân đi thông báo cho Long vương.
Vân Du đã tỉnh từ sớm, hắn khoác thêm áo ngoài, đi ra nghênh đón thành viên mới của Long tộc.
Long vương vừa xuất hiện, hồng long đã an tĩnh lại, ánh đỏ chợt lóe, hóa thành hình người đáp xuống mặt đất.
Trì Ngư đứng tại chỗ im lặng nhìn hắn thật lâu.
"Long tộc của chúng ta lâu rồi không đón thành viên mới, nếu đã tới, thì sau này đều là người nhà." Vân Du bước lên cười nói, "Long cung của ta có rất nhiều bảo bối, cậu thích gì, cứ việc chọn."
Trì Ngư nhìn ánh mắt dịu dàng của Vân Du, thầm nghĩ, chính là người đó.
Không phải tên đánh cá tham lam vô độ, mà là Long vương hào phóng nhân từ lại dịu dàng.
Đây là ánh mắt mà ân nhân năm đó đã nhìn cậu.
Sao cậu lại có thể nhầm được chứ?
"Anh ơi! Nghe nói có cá chép hoá rồng thành công, cho em xem là ai với!" Nhóc rồng tham vui hào hứng chạy tới, vừa nhìn thấy Trì Ngư đã sửng sốt: "Úi, là anh ạ? Anh ơi, ảnh chính là người mà em nói, ân nhân cứu mạng siêu lợi hại đã đánh bay hắc giao đưa em về nhà đó!"
Trì Ngư lắc đầu, không chút giấu giếm: "Người cứu em không phải ta."
Nhóc rồng ngờ vực: "Không phải anh? Nhưng dáng vẻ hai người giống nhau vậy mà."
"Ta cũng đã từng nghĩ thế, dáng vẻ giống nhau chính là ân nhân cứu mạng." Trì Ngư nhìn về phía Vân Du, ánh mắt đong đầy dịu dàng: "Nhưng không phải."
Vân Du chạm phải ánh mắt ấy, tim chợt hoảng hốt, ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi: "Có phải chúng ta đã từng gặp nhau không?"
Trì Ngư cong mắt cười: "Chuyện kể ra rất dài dòng."
Trăm sông đổ về biển, cá vượt cửa rồng.
Chú cá nhỏ năm đó được Long vương thả về nhà, ở bên ngoài vụng vụng về về, thất tha thất thểu bơi một vòng lớn, cuối cùng lại bơi vào nhà hắn.
- -
Trì Ngư và ân nhân gặp lại nhau, sau này có thể phát triển thành mối duyên nào khác hay không, đã là một câu chuyên riêng.
Một bên là tương phùng, một bên lại từ biệt.
Trước khi Dung Dữ thoát khỏi thế giới này, đã trở lại thăm Cố Minh Hoài.
Bây giờ hắn đã là linh hồn, là một tồn tại còn cao hơn cả thế giới này. Trừ Trì Ngư có thể nhìn thấy hắn một chút lúc trao đổi thân phận thì tất cả sinh vật trong thế giới này đều không thể phát hiện ra hắn, hắn lấy thị giác của thượng đế ngắm nhìn tất thảy, lại không thể tham dự vào bất kỳ chuyện gì.
Dung Dữ biến mất một tháng, Cố Minh Hoài đã rất tiều tụy. Hôm đó anh thức dậy không thấy Dung Dữ bên cạnh, chỉ nghĩ hắn đến hồ bơi, mới đầu còn chưa để ý, sau đó tìm khắp nhà cũng không thấy người đâu, lúc này mới hoàn toàn hoảng hốt lo sợ.
Dồn hết tất cả lực lượng lật tung cả thành phố, thậm chí còn lùi công việc lại tự mình đi tìm, người yêu lại như đã bốc hơi khỏi thế gian, không chút tăm tích. Không biết hắn đang ở đâu, vì sao bỏ đi, còn sống hay đã chết.
Hối hận và đau khổ không lúc nào không hành hạ Cố Minh Hoài. Anh nên sớm nghĩ đến, đêm trước khi cá nhỏ mất tích hắn không bình thường chút nào, lúc đó anh nên hỏi dù chỉ một câu.
Tiếc rằng trêи đời này không có thuốc hối hận.
Căn nhà trống trải thiếu đi hình bóng thân thuộc, một mình ngủ rất khó chịu. Ngay cả khi ăn cơm Cố Minh Hoài cũng sẽ bày những món mặn lên bàn rồi nói: "Cá Nhỏ, hôm nay có món thịt kho em thích nhất đấy, nhanh ăn đi em."
Nhưng đã không còn ai thưởng thức.
Cố Minh Hoài đợi rất lâu, mới cầm đũa lên, ăn hết từng món một.
Như thế này xem như cá nhỏ đã ăn rồi.
Dung Dữ ngồi một bên, lẳng lặng nhìn anh ăn những miếng thịt đó.
Hắn ngay trước mặt, chỉ là Cố Minh Hoài không thấy được.
Vòng Huyết Ngọc: Anh chơi trò mất tích, hắn lật tung cả trời đất lên tìm anh, cũng sắp điên rồi.
Dung Dữ nhẹ giọng: "Đây mà là lật tung trời đất ư?"
Có giết lên Thiên giới, xông xuống Diêm La, chân chính lật tung cả đất trời lên như hắn không?
"Mới một tháng mà thôi."
Nào có dài đằng đẵng như chín trăm bảy mươi hai bãi bể nương dâu.
"Vòng Nhỏ, tao mang theo đôi ngọc bội cá được không?"
Vòng Huyết Ngọc: Được.
"Vậy hết chuyện rồi." Dung Dữ nói, "Truyền tống đi."
Vòng Huyết Ngọc chần chừ một chút, mở truyền tống.
Một giây trước khi truyền tống, Dung Dữ đột nhiên nói một câu làm vòng Huyết Ngọc rợn hết tóc gáy ngay tại chỗ.
"Thế giới sau chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, anh nói xem có đúng không, Chủ thần đại nhân?"
Vòng Huyết Ngọc:!!!
...
Dung Dữ vừa mới rời khỏi thế giới 4082, vòng nhẫn trêи ngón tay Cố Minh Hoài chợt lóe, kim quang (ánh sáng vàng) sáng rực cả căn nhà.
Một giây sau, người đàn ông cũng biến mất ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó, tất cả số liệu liên quan đến hai người trong thế giới 4082 đều được xóa sạch sẽ. Thế giới bắt đầu vận chuyển như thường giống như bọn họ chưa bao giờ tới đây.
Đứa con số mệnh Trì Ngư, thành công nhảy qua cửa rồng, tìm được ân nhân cứu mạng, ngọn đèn đầu tiên đã thắp sáng.
Hết chương 26.
Vậy là xong TG1 rồi:>
Tôi dẩy thuyền super dịu dàng Du Ngư =)))))
Hơi xót CMH:((