Sau Khi Gây Thù Với Chủ Thần

Chương 86



Dung Dữ hỏi: "Sao hắn lại ở chỗ anh?"
Dựa theo cốt truyện ban đầu của thế giới này, sau khi sai Nhàn Vân đi hái hoa Cơ Ngọc đã thiến Tề vương, bị nhốt vào thiên lao chịu đủ mọi hành hạ.

Lúc Nhàn Vân chạy đến, Cơ Ngọc đã sống không bằng chết, miệng thều thào nói giết ta, Nhàn Vân mới cho cậu một đao thoải mái, sau đó cũng tự vẫn theo chủ.
Hiện tại Dung Dữ đến, Sở vương chết mà sống lại, hướng đi của cốt truyện tất nhiên cũng thay đổi.

Hắn không chết ở pháp trường, mà lúc này Nhàn Vân cũng sống khá tốt, nhưng từ lúc Dung Dữ xuyên qua đến nay, Nhàn Vân chưa bao giờ trở lại.
Hóa ra là bị Sở Trác bắt.
Sở Trác mất tự nhiên nói: "...Em có cô che chở là đủ rồi, cần gì thêm một ảnh vệ?"
Nói như vậy nhưng vẫn là y đuối lý.
Sau khi Nhàn Vân hái hoa trở về, đã thấy vương cung thay đổi, Sở vương công phá nước Tề, giam Tề vương vào thiên lao.

Nhàn Vân không quan tâm Tề vương sống hay chết, nhưng lo lắng an nguy của Cơ Ngọc, sợ cậu bị quân Sở làm hại, liền mạo hiểm lén vào vương cung, muốn thăm dò tin tức của Cơ Ngọc.
Sau khi vương cung bị quân Sở thân kinh bách chiến huấn luyện nghiêm khắc tiếp quản, lực canh phòng tăng lên mấy bậc.

Hành tung Nhàn Vân bại lộ, bị xem như thích khách ám sát Sở vương, đưa đến trước mặt Sở Trác.
Đối với người ám sát mình, từ trước đến nay Sở Trác đều giết thẳng tay không một lời nói nhảm.

Nhưng vì lúc bị phát hiện Nhàn Vân đang ở gần cung Ngọc Thanh, Sở Trác còn lo lắng cho an toàn của Dung Dữ hơn bản thân nên tự mình đến tra hỏi người đứng sau Nhàn Vân.
Nhàn Vân đáp, không có người xúi giục, chỉ muốn biết Cơ Ngọc có bình an hay không.
Sở Trác lại hỏi hắn là gì của Cơ Ngọc.
Nhàn Vân nói, hắn là ảnh vệ của Cơ Ngọc.
Một ảnh vệ trung thành bảo vệ chủ nhân.

Sở Trác lập tức phái người đi điều tra bằng chứng, cuối cùng biết tin tức này là thật ---- thích khách này đúng là ảnh vệ cùng nhau lớn lên với Cơ Ngọc, bao năm qua vẫn bên cạnh bảo vệ Cơ Ngọc.

Năng lực ảnh vệ có hạn, những ngày tháng qua Cơ Ngọc sống không quá tốt, nhưng nếu không có hắn bảo vệ, cuộc sống chỉ có nước tệ hơn.
Thấy Nhàn Vân bảo vệ Cơ Ngọc nhiều năm như vậy, Sở Trác không giết hắn, nhưng cũng không cho phép hắn quay lại bảo vệ Cơ Ngọc.
Nhàn Vân sốt ruột nói: "Vì sao ta không thể gặp chủ nhân!"
Sở Trác hờ hững nhìn hắn: "Bây giờ hắn là người của ta.

Một ảnh vệ, cũng xứng có suy nghĩ không nên có với chủ nhân?"
Cùng yêu một người, sao Sở Trác không nhìn ra, lúc Nhàn Vân nhắc đến Cơ Ngọc, trong mắt chẳng giấu nổi thân thiết và quan tâm.

Đó rõ ràng là biểu hiện của yêu một ai đó.
Có lẽ Cơ Ngọc không chú ý đến tình cảm của ảnh vệ nho nhỏ này, nhưng trong mắt ảnh vệ chủ nhân lại là cả thế giới của hắn.
Người có dục vọng chiếm hữu mạnh như y, làm thế nào có thể cho phép một ảnh vệ thiếp thân ôm suy nghĩ không nên có với Tiểu Liên Hoa đi bảo vệ Tiểu Liên Hoa.

Những năm trong quá khứ đó đã làm y vô cùng ghen tị, lại không thể so đo, từ giờ về sau bên cạnh Tiểu Liên Hoa, có y là đủ rồi.
Nhàn Vân nghe xong tức giận muốn xông lên đánh nhau.

Tất nhiên hắn không đánh lại Sở Trác, Sở Trác chỉ dùng hai ngón tay đã bắt được lợi kiếm (lưỡi kiếm sắc bén) của hắn, đuổi hắn ra khỏi vương cung.

Sau đó Nhàn Vân kiên trì lén đột nhập vương cung, nhất định phải tận mắt trông thấy chủ nhân, nhưng không một lần thành công.
Sau đó nữa có lẽ nghe lời đồn Sở vương yêu thương cưng chiều Cơ công tử đến mức nào, số lần Nhàn Vân lẻn vào vương cung dần giảm bớt, cuối cùng giống như đã buông bỏ.
Chủ nhân tìm được hạnh phúc của mình, người nọ có thể cho chủ nhân tất cả mọi thứ trên đời, không cần một ảnh vệ nữa.
Nhàn Vân ở trong một gian nhà lá trên núi ngoài Sở đô thành, từ nơi đó có thể trông về vương cung xa xa, hắn dùng phương thức như vậy tiếp tục bảo vệ chủ nhân của mình.
Bảo vệ chủ là sứ mạng cả đời của ảnh vệ.
Vốn ngỡ rằng cuộc sống cứ yên bình trôi qua như thế, bỗng có một ngày, Sở vương lại tự mình đến nhà.
Tâm trạng của Nhàn Vân đối với Sở Trác rất phức tạp, hắn biết ơn Sở Trác giết Tề vương, cứu chủ nhân thoát khỏi dầu sôi lửa bỏng, dành cho Cơ Ngọc muôn vàn sủng ái.

Nhưng bản thân cũng là đàn ông, dù sao vẫn không có thiện cảm với tình địch.
Sở Trác vừa vào đã nói: "Ngươi ghen tị với cô?"
Nhàn Vân: "...Vâng."
Hắn dĩ nhiên ghen với người đàn ông này...!Vì y có được Cơ Ngọc.
"Cô càng ghen tị ngươi." Sở Trác nhẹ giọng à một tiếng, "Ngươi trông nom hắn tám năm, cô chỉ mới một năm mà thôi.

Muốn cùng hắn cả đời, nhưng ngay cả điều này cũng không thể toại lòng, còn phải giao phó hắn cho ngươi."
Đế vương cao quý tự giễu nói: "Người đời hâm mộ cô cửu ngũ chí tôn, mà cô hâm mộ ngươi có thể như hình như bóng với hắn suốt quãng đời còn lại."
Nhàn Vân không hiểu: "Ý gì?"
Hắn không có được câu trả lời của Sở Trác, bởi mặt Sở Trác bỗng trắng bệch, ngồi trên ghế ôm ngực, lông mi run rẩy, vẻ mặt tràn đầy đau đớn.
So với người đàn ông lần đầu gặp có thể tay không tiếp kiếm, giờ phút này y yếu ớt như một đứa trẻ sơ sinh chỉ cần vũ khí sắc bén đã có thể giết được y.
Nhàn Vân không ra tay.

Hắn biết người này còn bảo vệ chủ nhân tốt hơn cả hắn.
Sở Trác tỉnh lại, cười một tiếng.
"Như ngươi thấy, mạng cô không còn được bao ngày, không tiếp tục che chở hắn được."
Con ngươi Nhàn Vân co rút.
"Đám cáo già trong triều kia, ôm lòng bất mãn với chủ nhân ngươi từ lâu, lúc trước có cô chống, sau khi cô chết, bọn họ sẽ giết hắn.

Nếu trước đó cô để hắn đi, hắn sẽ bị đuổi giết đến chân trời góc bể." Sở Trác còn chu đáo cân nhắc đến mọi chuyện sau khi chết, "Vậy nên...!cô hỏi Chử thần y thuốc giả chết, đồng thời viết một tấm di chiếu.


Nếu cô băng hà, liền ban rượu độc cho Cơ công tử, muốn hắn tuẫn cô.

Hắn uống thuốc giả chết, sẽ tỉnh lại trong quan tài.

Lăng mộ của cô mấy ngày trước đã làm xong, sai người sửa một mật đạo, đây là bản đồ lăng mộ."
Sở Trác giao bản đồ cho hắn: "Ngươi mang hắn theo mật đạo này ra ngoài, khi đó trong mắt người đời hắn đã là người chết, sẽ không còn ai nhìn chằm chằm hắn.

Thiên hạ rộng lớn, các ngươi đi đâu đều được.

Vàng bạc châu báu bồi táng trong lăng mộ ngươi lấy mà dùng, nhưng đó đều là của hắn.

Hắn thích những thứ này, ngươi không được để hắn tủi thân."
"Từ trước đến nay cô không yên tâm ngươi ở bên hắn, bởi vì ngươi yêu hắn." Sở Trác bình tĩnh nói, "Từ nay về sau cô chỉ yên tâm khi người bên hắn là ngươi, cũng bởi vì ngươi yêu hắn."
"Cô vừa hy vọng hắn đừng thay lòng đổi dạ, vừa hy vọng ngươi đạt được tâm nguyện." Sở Trác trước khi đi còn nhẹ giọng nói, "Nếu hắn yêu ngươi, ngày tháng sau này sẽ không khổ sở như thế.

Chẳng qua cô nằm dưới lòng đất, lại không có bao nhiêu vui vẻ."
- -
"Nói xong rồi?" Dung Dữ nhướng mày.
Sở Trác gật đầu: "Xong rồi."
Dung Dữ: "Đúng là sắp đặt ổn thỏa cho em ghê nhỉ."
"Tiểu Liên Hoa..."
"Thế nên," Dung Dữ nói, "Đây chính là lý do anh giam người của em?"
Sở Trác sững sốt: "Ai là người của em?"
"Nhàn Vân đấy."
Sắc mặt Sở Trác trầm xuống: "Cô mới là người của em."
"Ngay cả một câu này anh cũng không chịu nổi." Dung Dữ giễu cợt, "Làm sao anh dám để người khác mang em đi, còn muốn em thay lòng đổi dạ? Sở Trác, anh chịu được sao?"
"Không chịu được." Sở Trác trả lời không chút nghĩ ngợi, y nhìn Dung Dữ, từ từ cụp mắt, "Nhưng đây là việc cô có thể làm, là sắp đặt chu toàn nhất..."
"Anh làm những chuyện tự cho là chu toàn nhất này, có từng hỏi ý kiến em?"
"...Chưa từng."
"Vậy thì xem như không chu toàn."
"..." Sở Trác lẩm bẩm, "Vậy cô nên làm gì đây?"
"Còn làm gì nữa, mau hoàn thành hôn lễ đi." Dung Dữ tùy tiện nói, "Còn ly rượu độc kia, xin phiền anh đổi thành thật."
Vòng Huyết Ngọc: Không được nha Đại ma vương anh không thể độc chết nguyên chủ được! Mặc dù thân thể hai người không giống nhưng trạng thái sinh tồn đồng bộ, anh chết cậu ta cũng chết!
Dung Dữ: Im miệng.
Hắn làm sao không biết chuyện này?
Vòng Huyết Ngọc: Vậy anh còn...
Sở Trác nhíu mày: "Tiểu Liên Hoa, em phải sống thật tốt..."
"Làm người ta yêu anh rồi buông tay rời đi, còn muốn người yêu anh sống thật tốt, đây là nguyền rủa độc nhất em từng nghe trong thế gian này." Dung Dữ nhàn nhạt nhìn y, "Em đã thấy ba ngàn bảy trăm hai mươi tám loại khổ hình, không có cái nào đau hơn cái này.

Em cảm thấy, ngày nào đó nếu em cực hận một người, mới có thể dùng cách đó trả thù hắn."
Ma vương sống cùng đất trời bao lâu nay, thủ đoạn nhiều không đếm xuể, dĩ nhiên đó đều là hắn dùng cho người khác.
Cả đời này hắn chỉ chịu một loại khổ hình, có tên là tương tư.
Sở Trác rủ mắt.
"Nếu như em cho đây là hận."
Y nở nụ cười: "Vậy là ta hận em thôi."

Ngón tay thon dài của Dung Dữ nắm chặt thành quả đấm.
Hắn lạnh lùng nói: "Hiện tại em thật sự hận anh."
Lòng Sở Trác tràn ra chút khổ sở.

Nhưng y làm gì được, sao y có thể nói mấy lời như Tiểu Liên Hoa, ta yêu em, em chết cùng ta có được không.
Yêu một người sẽ không như vậy.
"Vậy bây giờ, chúng ta hận lẫn nhau." Sở Trác dịu dàng cười, "Còn thành thân không? Thành thân phải là hai người yêu nhau mới được..."
"Thành." Dung Dữ lạnh lùng trừng y, hồi lâu, như giận hờn nhỏ giọng nói, "Kết minh hôn với nhau đi."
- -
Đêm trước hôn lễ, Dung Dữ đứng trước bàn đọc sách, nhấc bút hoàn thành bức tranh còn dang dở.
Bức tranh này là bức được vẽ vào ngày trong rừng phong.

Dung Dữ vẽ Sở Trác, Sở Trác vẽ Dung Dữ, rừng phong sau lưng mới vẽ một nửa, bệnh tim của Sở Trác đã tái phát, bức tranh này vì thế mà chưa hoàn thành xong.
Dung Dữ ghét sự không hoàn chỉnh, hắn cầm bút, muốn vẽ xong cảnh rừng phong ấy.

Nhưng hắn không bao giờ vẽ cảnh, vẽ lá cây đều chẳng ra làm sao, nhìn giống lá khô lụi tàn trong gió.
Một bàn tay bỗng vươn đến nắm lấy tay hắn, hạ xuống tờ giấy một nét bút đậm.
Dung Dữ không quay lại nhìn người phía sau: "Buông ra, không biết bây giờ chúng ta đang chiến tranh lạnh à?"
"Ngày mai thành thân rồi." Giọng Sở Trác truyền tới, "Còn muốn chiến tranh lạnh à em?"
"Cô rất muốn đưa em đi du sơn ngoạn thủy, đến tận cùng đất trời, vẽ lại phong cảnh mỗi lần chúng ta gặp được." Sở Trác than nhẹ, giọng có chút tiếc nuối, "Lại không hề nghĩ chỉ có một rừng phong như vậy, còn chưa ra khỏi vương cung."
"Đi khắp thiên sơn vạn thủy?" Dung Dữ nhớ tới dáng vẻ Yến Chiêu bị vây trong núi Nhạc Tây không xuống được ở thế giới trước, giễu cợt nói, "Thôi bỏ, đi theo anh, không lạc đường đã may lắm rồi."
"Sao lại nghĩ cô như vậy?" Sở Trác chứng minh bản thân, "Vó ngựa cô đạp khắp thiên hạ, địa hình nào cũng từng chiến qua.

Ngay trong núi thẳm hay sa mạc đều tìm được đường ra, cảm nhận phương hướng vô cùng tốt."
Dung Dữ: "À thế à."
Sau đó ngay cả một ngọn núi Nhạc Tây nho nhỏ cũng không ra được.
"Chỉ là..." Sở Trác còn nói, "Cô hy vọng sau khi chết làm một con quỷ mù đường, không tìm được đường xuống suối vàng, không vào đạo luân hồi, không uống canh Mạnh Bà, sẽ không quên em."
Tay Dung Dữ run lên, may mà được Sở Trác nắm, không làm hỏng cả bức tranh dưới ngòi bút.
"Sao thế?" Sở Trác thả tay ra, "Vẽ xong cảnh rừng phong rồi.

Em cẩn thận chút, đừng làm hỏng bức vẽ."
Trong tranh sương mờ lá đỏ nhuộm khắp rừng phong, ánh mặt trời chiếu xuống len qua từng kẽ lá.

Một đôi bích nhân đứng dưới ánh vàng, xiêm áo chu sa đỏ rực lửa, mặt mày quyến luyến, trên mười ngón tay đan xen thật chặt mang một đôi Chân Kim Liệt Hỏa.
Bây giờ Dung Dữ cũng rất muốn xé bức tranh này.
Nói êm tai như vậy, cuối cùng vẫn quên mất hắn.
Mà trái lại còn trở thành một tên mù đường.
Mẹ nó vô lý* thế đấy..


Bình Luận (0)
Comment