Đây là... Cái gì?
Dư Chu Chu giật mình ngồi bật dậy.
Trong phòng khách tối đen của biệt thự, cô đưa mắt nhìn xung quanh.
Ai đang nói chuyện?
Đã hơn một ngày không ăn, khiến đầu Dư Chu Chu hơi choáng váng.
Cô loạng choạng đứng lên, "Ai đang nói chuyện?"
[Hệ thống: Xin hỏi ký chủ có chọn thoát ly nhân vật hay không?]
Đèn trong phòng khách bật sáng vì cảm ứng chuyển động.
Màn hình TV cực lớn tự động phát.
Đúng lúc phát trực tiếp buổi họp báo của Cố Diên Khanh.
Dư Chu Chu lại đau đớn nhắm chặt mắt.
Não bộ như xuất hiện một khung hình có ý thức tự chủ.
Giọng nói máy móc biến thành một dải băng màu vàng trên màn hình.
Phía dưới có hai lựa chọn.
[Hệ thống: Xin ký chủ chọn trong vòng 10 giây, nếu không hệ thống sẽ tự động lựa chọn.]
Dư Chu Chu ngây người đứng tại chỗ.
Chọn cái gì?
Rốt cuộc đây là thứ gì?
Là chip cốt truyện mà trung tâm đào tạo gen đã cấy vào não cô sao?
[Hệ thống: Đã xác nhận lựa chọn của ký chủ.]
Ánh mắt Dư Chu Chu hơi trống rỗng, môi khẽ mấp máy.
Dư Chu Chu: "Vâng."
[Hệ thống: Được, đang tiến hành thoát ly kiểm soát cốt truyện - nhân thiết cho ký chủ, đồng thời đang cài đặt dàn ý cốt truyện.]
Vô số hình ảnh tràn vào trong đầu Dư Chu Chu.
Giống như đột nhiên bị chèn vào một đoạn ký ức mới.
Cơ thể Dư Chu Chu lại một lần nữa lên cơn sốt cao.
Cơn sốt khiến não cô không thể suy nghĩ bình thường.
[Hệ thống: Chúc mừng ký chủ thức tỉnh ý thức tự chủ, đang phát cốt truyện nhân vật của ký chủ, bao gồm hướng đi và kết cục.]
Thức tỉnh ý thức tự chủ?
Dư Chu Chu ngã người trở lại ghế sofa.
Khi ngẩng đầu, cô thấy hình ảnh trên màn hình TV.
Là gương mặt Cố Diên Khanh, lạnh lùng, đúng mực, đang nói gì đó.
Nhưng là đang nói gì?
Tai Dư Chu Chu vang lên tiếng ù ù.
Khiến cô không nghe rõ được gì.
Dư Chu Chu ngất đi.
Cô mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, có một giọng nói nói với cô, đây không phải là một thế giới thật.
Mà là một thế giới trong tiểu thuyết.
Một thế giới tiểu thuyết mà Cố Diên Khanh là nữ chính.
Còn cô, chỉ là một nhân vật bên lề, được nhắc đến qua vài dòng bút mực.
Cô là người vợ pháo hôi của Cố Diên Khanh trong truyện nữ phiên bản Long Ngạo Thiên.
Nữ phụ Vân Diệu Hi si mê Cố Diên Khanh, tìm mọi cách hành hạ cô.
Cuối cùng, ép cô phát điên.
Kết cục thực sự rất thảm.
Dư Chu Chu giật mình tỉnh giấc từ cơn mơ.
Phát hiện mình đang nằm trên giường.
Cố Diên Khanh đang ngồi bên mép giường, chống tay lên đầu, khép hờ mắt nghỉ ngơi.
Dư Chu Chu có chút hoảng hốt, vì đã rất lâu rồi cô không gặp Cố Diên Khanh, Cố Diên Khanh trông có vẻ rất mệt mỏi, dưới khóe mắt có quầng thâm nhạt.
Những hình ảnh và âm thanh trong giấc mơ vẫn còn mang chút cảm giác không chân thực, khiến Dư Chu Chu nhất thời không thể bình tĩnh lại.
Cô theo bản năng đưa tay lần mò chiếc điện thoại bên cạnh, định xem bây giờ là mấy giờ.
Tiếng động nhỏ làm Cố Diên Khanh đang nghỉ ngơi bên cạnh giật mình, cô mở đôi mắt lạnh lùng, ánh nhìn lập tức rơi lên người Dư Chu Chu.
Dư Chu Chu mấp máy môi, lại không phát ra âm thanh nào.
Cố Diên Khanh cầm cốc nước trên đầu giường, đưa cho Dư Chu Chu.
Dư Chu Chu chậm rãi ngồi dậy.
Không biết vì sao, cô lại không còn cảm giác hồi hộp như trước với hành động quan tâm đột ngột của Cố Diên Khanh.
Dư Chu Chu nhấp từng ngụm nước nhỏ, suy nghĩ như trôi dạt xa xăm.
Có lẽ vì không cảm nhận được sự vui mừng hay chủ động như thường thấy từ Dư Chu Chu, Cố Diên Khanh hơi cau mày, không mấy hài lòng, "Mấy ngày nay ở nhà làm gì mà bị bệnh cũng không biết?"
Dư Chu Chu uống cạn cốc nước, ánh mắt cúi xuống nhìn tấm ga giường dưới thân, không đối diện với ánh mắt Cố Diên Khanh, nhất thời không biết phải nói gì.
Những ký ức cô đã trải qua cùng Cố Diên Khanh không phải là giả.
Nhưng bây giờ đột nhiên có một giọng nói từ thế giới bên ngoài nói với cô rằng, tất cả những gì cô đang sống đều là giả, tình cảm giữa cô và Cố Diên Khanh cũng là giả, cô trong thế giới của Cố Diên Khanh, chẳng qua chỉ là một nhân vật pháo hôi có chút giá trị lợi dụng, khi giá trị lợi dụng kết thúc, cô sẽ bị vứt bỏ, thậm chí ngay cả kết cục tốt cũng không có.
Dư Chu Chu định với lấy điện thoại, nhưng tay cô bị Cố Diên Khanh giữ chặt, "Đừng xem nữa, bây giờ là 4:30 sáng."
Dư Chu Chu mấp máy môi, cuối cùng nghẹn ra một câu, "Sao chị lại về?"
Chữ chị này khiến Cố Diên Khanh cảm thấy chói tai.
Cố Diên Khanh khẽ hừ lạnh, "Sao? Không muốn tôi về?"
Dư Chu Chu: "Không có."
Cố Diên Khanh đứng dậy, ngồi xuống bên mép giường, một tay chống bên cạnh Dư Chu Chu, như thể muốn vây lấy nàng trong vòng tay mình, "Nếu tôi không về, có phải em định nhịn đói đến chết không? Mấy ngày không ăn rồi, tại sao bị bệnh cũng không nói với tôi?"
Trong lòng Dư Chu Chu dâng lên một cơn đau đớn giằng xé, "Em có gọi cho chị, nhưng chị không nghe."
Cố Diên Khanh nhíu mày, "Gọi cho tôi? Khi nào? Sao tôi không biết? Đừng có nói dối."
Đúng vậy, mấy tháng gần đây, Dư Chu Chu vì muốn thu hút sự chú ý của Cố Diên Khanh đã thử đủ mọi cách, từ làm nũng, đáng yêu đến cố tình gây chuyện, nhưng kết quả chẳng được gì.
Dần dần, Dư Chu Chu cũng hiểu rõ hiện thực, mà Cố Diên Khanh thì vốn không để tâm đến những điều đó.
Dư Chu Chu há miệng, cuối cùng vẫn không nói ra sự thật, cô đã gọi điện, là do Vân Diệu Hi nghe máy, Vân Diệu Hi nói Cố Diên Khanh đang tắm.
Dù có nói ra, cô cũng biết Cố Diên Khanh sẽ không thừa nhận.
Dù sao, người thực sự là một đôi cũng chỉ có Cố Diên Khanh và Vân Diệu Hi mà thôi.
Cố Diên Khanh dường như nhận ra Dư Chu Chu có điều gì đó không ổn, "Em làm sao vậy? Gặp chuyện gì à? Sao lần này trông thất thần thế?"
Dư Chu Chu có chút không thoải mái, vì khoảng cách giữa hai người quá gần, cô hơi nghiêng đầu sang một bên, "Không có gì, chỉ là cơ thể hơi khó chịu, sốt cao nên ngất đi, không gây phiền phức cho chị là được."
Tiếng chị lặp đi lặp lại khiến Cố Diên Khanh càng thêm khó chịu, cô không muốn nghe cách xưng hô này từ miệng Dư Chu Chu.
Cảm thấy cuộc trò chuyện trở nên vô nghĩa, Cố Diên Khanh bực bội đứng dậy, quay lưng về phía nàng.
"Bác sĩ riêng đã kiểm tra rồi, không có gì nghiêm trọng, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi."
Dư Chu Chu khẽ "ừ" một tiếng.
Sau đó cuộc trò chuyện rơi vào sự im lặng chết chóc.
Cố Diên Khanh cứ đứng quay lưng trước giường Dư Chu Chu.
Như thể đang chờ ai đó níu kéo mình, nhưng đợi rất lâu cũng không nghe thấy tiếng gọi, cuối cùng cô đành nén xuống sự bực bội trong lòng, đi xuống lầu.
Cố Diên Khanh về đến nhà lúc hơn 2 giờ sáng.
Vừa bước vào biệt thự, phát hiện phòng khách tĩnh lặng như chết.
Mà cái đồ không biết tự lo cho mình kia lại cuộn tròn trên ghế sofa, chân trần, không thèm đắp chăn.
TV không đã biết bật từ bao lâu.
Cô vội vã chạy về, sợ cái người nhỏ bé này nhớ mình, vậy mà khi về đến nhà, đứng ngay trước mặt, cũng chẳng được một lời đáp lại.
Cố Diên Khanh khoanh tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng, nhìn áo khoác vắt trên sofa, nghĩ một lát rồi lại cởi ra.
Đây cũng là nhà cô, bây giờ công việc đã xong, về nghỉ ngơi một chút thì sao chứ?
Cố Diên Khanh nghĩ chắc Dư Chu Chu đang giận dỗi với mình.
Chuyện như thế này không phải chưa từng xảy ra, nhưng khi Cố Diên Khanh đặt tay lên trán Dư Chu Chu, cảm nhận được sức nóng rực rỡ, khoảnh khắc đó, cô có chút hoảng loạn.
Cô lập tức gọi điện cho Hứa Nhất Thi, bảo Hứa Nhất Thi và Thạch Niệm Húc quay lại.
Hứa Nhất Thi đơn giản kiểm tra thân thể Dư Chu Chu, phát hiện chỉ là sốt cao thông thường.
Lúc này, Cố Diên Khanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô cứ nghĩ Dư Chu Chu đang giận dỗi với mình, cố ý khiến cơ thể thành ra thế này.
Cố Diên Khanh bế Dư Chu Chu về phòng, dùng phương pháp hạ sốt vật lý, liên tục lau rượu vào trán, lòng bàn tay, lòng bàn chân và nách Dư Chu Chu để hạ nhiệt.
Dư Chu Chu ngủ không yên, cứ lẩm bẩm gì đó, cơ thể cuộn tròn, đút nước cũng không uống vào được.
Bụng lép kẹp như chiếc thuyền nhỏ.
Trông như đã bỏ bữa mấy ngày.
Cố Diên Khanh trước giờ chưa từng xuống bếp.
Nhưng khi Cố Diên Khanh nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của Dư Chu Chu, lại có chút không đành lòng, cô đi vào bếp, mở tủ lạnh xem có những gì, học theo hướng dẫn trên điện thoại để bắt đầu nấu nướng, chỉ là lần đầu tiên làm thực sự không thành công chút nào.
Cố Diên Khanh ngồi trên sofa, tự mình giận dỗ cũng chẳng rõ mình đang giận cái gì.
Liếc mắt nhìn bát cháo nhỏ và trứng chiên trên bàn ăn, rồi lại nhìn lên tầng hai, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh không có động tĩnh gì.
Cô bực bội lắc đầu.
Rốt cuộc mình vẫn đối xử với Dư Chu Chu quá tốt, tốt đến mức khiến Dư Chu Chu sinh kiêu ngạo.
......
Ngồi trên giường, Dư Chu Chu xoa đầu mình.
Cô mở điện thoại, bắt đầu tìm kiếm.
Đột nhiên trong đầu lại xuất hiện ảo thính, chẳng lẽ là triệu chứng của huyết khối não?
Thế giới này rốt cuộc có phải là thật không?
"Long ngạo thiên" là tiểu thuyết gì?
Kết cục của nữ phụ pháo hôi thường như thế nào?
Phá hoại nhân duyên của người khác sẽ có hậu quả gì?
Thủ tục ly hôn hiện tại ra sao?
Cố Diên Khanh và Vân Diệu Hi đã ở bên nhau chưa?
Vợ trước của Cố Diên Khanh là ai?
Những từ khóa tìm kiếm ngày càng kỳ lạ, nửa tiếng sau, Dư Chu Chu xoa xoa mắt mình, cơn đói trong bụng lại kéo đến, cô đã không còn sức để tìm kiếm mấy thứ kỳ quái này nữa.
Dư Chu Chu đặt điện thoại xuống, dụi mắt, trong phòng yên tĩnh đến mức cô có thể nghe được tiếng thở chính mình.
Cô nghĩ chắc Cố Diên Khanh đã đi rồi.
Dù sao tâm tư Cố Diên Khanh cũng không đặt trên người cô, cô cũng không phải tình yêu đích thực của Cố Diên Khanh.
Dù họ là Alpha và Omega có độ tương thích 100%.
Nhưng tất cả chỉ là thiết lập cốt truyện trong quyển tiểu thuyết này mà thôi.
Nghĩ đến việc mọi thứ mình nỗ lực từ khi có ký ức đến giờ đều là giả dối, Dư Chu Chu cảm thấy có chút buồn cười.
Khi Dư Chu Chu vịn tay vào lan can, yếu ớt đi xuống phòng khách, cô lại thấy Cố Diên Khanh vẫn chưa rời đi, đang ngồi trên ghế sofa, TV đã mở nhưng không bật tiếng.
Như thể sợ gây ra tiếng động làm phiền ai đó.
Dư Chu Chu lập tức ép mình đè xuống suy nghĩ kỳ lạ vừa nhen nhóm trong lòng, làm sao có thể là sợ làm phiền cô được chứ?
Trong lòng Cố Diên Khanh, cô chẳng là gì cả.
Cố Diên Khanh cứ thế ngồi trên ghế sofa, chăm chú nhìn màn hình TV.
Cảnh tượng này trông có chút kỳ quái.
Hơn nữa tại sao Cố Diên Khanh lại chưa đi?
Cố Diên Khanh: "Lần này ngủ đủ chưa?"
Nói xong, cô còn duỗi lưng một cái, khóe mắt liếc về phía bàn ăn.
Dư Chu Chu quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt Cố Diên Khanh, thấy trên bàn ăn có một phần cháo nhỏ cùng một quả trứng chiên, cô không khỏi ngạc nhiên.
Cố Diên Khanh giơ tay, bật tiếng cho TV.
Dư Chu Chu chậm rãi ăn, như không kìm được, bất ngờ hỏi, "Mấy thứ này là chị làm?"
Lại là chị, lại là chị, lông mày Cố Diên Khanh lần nữa nhíu chặt, cô bây giờ ghét nhất là nghe thấy chữ chị này.
Dư Chu Chu thật sự kỳ quặc rồi, trước đây không phải vẫn gọi cô là Diên Khanh tỷ tỷ sao? Sao lần này từ cổ họng lại không thể thốt ra bốn chữ kia được?
Dù trong lòng không vui, nhưng Cố Diên Khanh cũng không nói thẳng ra.
Cố Diên Khanh khoanh tay trước ngực, bực bội chuyển kênh vài lần, "Em nghĩ nhiều rồi, tôi không rảnh như thế, em cũng không đáng để tôi làm vậy, là Thạch Niệm Húc tiện tay mua về thôi."
Cũng đúng.
Cô lại tự mình đa tình rồi.
Cố Diên Khanh sao có thể hạ mình làm mấy chuyện này chứ.
Tay cầm thìa của Dư Chu Chu hơi run lên, tiếp tục chậm rãi uống từng muỗng cháo nhỏ.
"Lần sau đừng mua đồ ở quán này nữa, cháo của quán này không ngon, gạo còn sống, có mùi khê, trứng chắc là khuyến mãi đúng không? Rất khó ăn."
Dư Chu Chu nghiêm túc đưa ra nhận xét.
Ngón tay đang cầm điều khiển từ xa của Cố Diên Khanh bỗng siết chặt, các đốt ngón tay hơi trắng bệch.
Cố Diên Khanh Không cẩn thận ấn nhầm nút âm lượng, âm thanh TV đột ngột vang lớn, đúng lúc phát đến đoạn video cô lên sóng để đính chính tin đồn trước đó.
[Không có chuyện kết hôn bí mật, gần đây tôi đang theo đuổi Vân tiểu thư, mong mọi người đừng quá chú ý đến đời tư của tôi và Vân tiểu thư, đừng gây phiền phức cho nàng, cảm ơn mọi người, xin hãy ủng hộ phim và dự án mới của chúng tôi.]
Giọng nói lạnh lùng quen thuộc lọt vào tai Dư Chu Chu.
Cố Diên Khanh lập tức tắt TV, không hiểu sao, khi đoạn video này phát ra, cô lại có chút chột dạ.
Kỳ lạ, cô chột dạ gì chứ, đây là công việc của cô, Dư Chu Chu nên hiểu điều này.
Cố Diên Khanh nhấp một ngụm cà phê trên bàn trà, khẽ ho nhẹ một tiếng.
Dư Chu Chu đặt thìa xuống, khi chiếc thìa chạm vào thành bát sứ, trong không gian yên tĩnh của phòng khách phát ra tiếng "đinh" rõ ràng.
Dư Chu Chu quay đầu lại, nhìn chằm chằm TV vừa bị tắt, "Diên Khanh thích Vân Diệu Hi sao?"
Trái tim Cố Diên Khanh như bị siết chặt.
Cô sẽ thích Vân Diệu Hi? Đúng là chuyện nực cười.
Trong phim mới nhận gần đây, cô có thể tát Vân Diệu Hi mỗi ngày, sảng khoái biết bao.
Cố Diên Khanh vẫn đứng dậy, đi đến sau lưng Dư Chu Chu, đưa tay nắm lấy khuôn mặt nàng, "Sao thế, em ghen à?"
Cổ họng Dư Chu Chu khẽ động.
Như đã sớm đoán trước việc Cố Diên Khanh sẽ chuyển chủ đề, Dư Chu Chu khẽ cúi mắt, "Không có giận, em sẽ không ảnh hưởng đến công việc của chị, dù... Dù chị thật sự thích Vân Diệu Hi, cũng không sao."
Bàn tay Cố Diên Khanh khựng lại.
Cô đã gấp rút chạy vài sự kiện, mở nhiều cuộc họp trước thời hạn để cố gắng dành chút thời gian về nhà, nhưng Dư Chu Chu lại có thái độ như thế này.
Giọng Cố Diên Khanh dần trở nên lạnh lẽo, "Em biết mình đang nói gì không?"
Trời mùa đông tối sầm lại, âm u, khiến người ta có cảm giác khó thở.
Dư Chu Chu nghiêng đầu, không muốn đối diện ánh mắt Cố Diên Khanh, "Em biết, là do trước đây em quá ngây thơ, em tham vọng quá nhiều."
Cố Diên Khanh cúi xuống hôn nàng, môi cô lạnh lẽo.
Dư Chu Chu lại quay đầu né tránh, khiến môi Cố Diên Khanh chỉ chạm vào khóe miệng nàng.
Ánh mắt Dư Chu Chu vẫn bình thản, "Giờ không phải kỳ ph*t t*nh của chị, nếu dính tin tức tố Omega lên người sẽ bị người khác phát hiện."
Cố Diên Khanh khẽ vuốt cằm Dư Chu Chu, ánh mắt tối tăm khó lường, "Tôi biết em đang khó chịu, không sao đâu, trạng thái này sẽ không kéo dài lâu, ngày kia tôi có thể đưa em tham dự một buổi tiệc."
Cố Diên Khanh cho rằng sự khác thường của Dư Chu Chu hôm nay là do nàng không khỏe, đang ghen với Vân Diệu Hi.
Dù Dư Chu Chu không dám nói ra, nhưng Cố Diên Khanh biết, Dư Chu Chu vẫn rất để ý.
Cố Diên Khanh cảm thấy mình đã hiếm khi giải thích nhiều như vậy với Dư Chu Chu.
Đúng lúc này, trong đầu Dư Chu Chu bỗng vang lên âm thanh của hệ thống.
[Hệ thống: Tiến độ hoàn thành cốt truyện của ký chủ đã đạt 95%, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng cho việc rời đi.]
Dư Chu Chu ngẩn người.
Rời đi?
Ý là gì?
Lẽ nào cô sẽ biến mất khỏi thế giới này?
Điều này thật quá bất công.
Dư Chu Chu vô thức nắm chặt lấy cổ áo Cố Diên Khanh.
Cố Diên Khanh thấy phản ứng có phần kích động của Dư Chu Chu, tưởng rằng nàng đã bị lời nói của mình làm cảm động, liền hài lòng nhếch môi.
Cố Diên Khanh: "Yên tâm, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không bạc đãi em."
Ánh mắt Dư Chu Chu trở nên trống rỗng, lắng nghe kỹ giọng nói của hệ thống.
[Hệ thống: Xin ký chủ lựa chọn cách giả chết.
1. Chết kỳ lạ trên giường khi đang ân ái.
2. Bị phát hiện ngoại tình, sau đó bị đè xuống giường ân ái rồi chết kỳ lạ.
3. Nhảy lầu trước mặt Cố Diên Khanh.]
Vì là giả chết, Dư Chu Chu vẫn muốn chọn một cách chết thể diện hơn một chút.
Dư Chu Chu: [3]
[Hệ thống: Đã ghi nhận, đang chỉnh sửa lại cốt truyện cho ký chủ, hy vọng sau khi thoát khỏi sự kiểm soát của nhân vật, ký chủ có thể bắt đầu một cuộc sống mới tươi đẹp.]
Khi Dư Chu Chu lấy lại tinh thần, bắt gặp ánh mắt sâu xa của Cố Diên Khanh, cô không còn lòng dạ nào để suy đoán ý nghĩa trong ánh mắt đó nữa, chỉ khẽ nhếch môi nở một nụ cười yếu ớt, "Được, em sẽ tham gia."
Nhìn Dư Chu Chu ngoan ngoãn đồng ý, cảm giác khó chịu trong lòng Cố Diên Khanh cũng dần lắng xuống.
Dư Chu Chu đứng dậy, nắm lấy tay Cố Diên Khanh, "Thời gian vẫn còn sớm, chị nghỉ ngơi thêm chút đi."
Cố Diên Khanh hài lòng với sự ngoan ngoãn của Dư Chu Chu, đó cũng là lý do ban đầu khiến cô giữ Dư Chu Chu lại bên mình.
"Ngày mai, Thạch Niệm Húc sẽ dẫn em đi chọn váy, không cần quan tâm đến giá cả."
Cố Diên Khanh chợt nhớ ra, thẻ phụ cô đưa cho Dư Chu Chu, từ trước đến giờ, Dư Chu Chu chưa từng động đến dù chỉ một xu.
[Hệ thống: Tài sản ký chủ sở hữu trước khi giả chết có thể mang theo.]
Đôi mắt Dư Chu Chu đột nhiên sáng lên.
Cố Diên Khanh khẽ vuốt qua đôi mày Dư Chu Chu, cuối cùng dừng lại trên môi nàng, "Không được tùy hứng như lần này nữa, ốm bệnh thì phải uống thuốc, đừng dựa vào sự kiên nhẫn của tôi mà tùy tiện làm bậy."
Dư Chu Chu thầm cười lạnh trong lòng.
Tùy tiện làm bậy?
Người dựa vào sự cưng chiều của Cố Diên Khanh để tùy tiện làm bậy, chẳng phải là Vân Diệu Hi sao?
Cô thật sự có chút mong chờ, lúc mình nhảy từ trên lầu xuống, gương mặt Cố Diên Khanh sẽ có biểu cảm thế nào.