Chương 56
Trường săn.
Phương Lăng kéo căng dây cung, rồi đột ngột buông tay.
Mũi tên "vút" một tiếng bay đi, găm trúng con hươu đực ở đằng xa.
Có thị vệ đến xem, vui vẻ quay về báo cáo: "Một mũi tên của Tiểu Hầu Gia xuyên thẳng mắt hươu, con hươu chết mà không chảy một giọt máu!"
Những người xung quanh lập tức nịnh bợ: "Tài bắn cung của Tiểu Hầu gia giỏi quá!"
Hôm nay có rất nhiều công tử của các thế gia và thanh niên tài tuấn cùng độ tuổi tụ tập lại, cùng nhau vui vẻ đi săn bắn, thắt chặt tình cảm.
Phương Lăng vẫn luôn ở trong quân đội đánh giặc, cuối năm ngoái mới về kinh, nên không quen biết nhiều người.
Hôm nay vốn dĩ hắn không muốn đến, nhưng bị mẫu thân và đại tỷ ép buộc. Nói những lời như "Con không thể lúc nào cũng ở nhà, cũng phải ra ngoài kết bạn" vân vân.
Nhưng Phương Lăng hắn đâu phải không có bạn bè.
Hắn có vài người anh em thân thiết từ nhỏ, gần đây còn có mối quan hệ khá tốt với Thái tử và nhị điện hạ, thỉnh thoảng tặng quà cho nhau, trò chuyện vài câu.
Ồ, còn có Tạ Trường Sinh.
Nghĩ đến Tạ Trường Sinh, điều đầu tiên hiện ra trong đầu Phương Lăng là đôi mắt của Tạ Trường Sinh.
Khóe mắt hơi trĩu xuống, không còn kiêu ngạo, mà lờ mờ và vô hồn. Khi nói những lời điên rồ linh tinh, đôi mắt sẽ hơi mở to, khi bị chọc cười thì sẽ nheo lại, phát ra tiếng cười khẽ.
Tạ Trường Sinh bây giờ còn ngoan hơn cả con chó hèn mà hắn nuôi.
Cũng không phải là cái kiểu "ngoan ngoãn" thông thường.
Mà là... mà là…
Phương Lăng đang cố gắng nghĩ xem phải miêu tả thế nào, thì bị người ta vỗ vào vai.
"Phương Lăng!"
Phương Lăng theo bản năng đưa tay xuống eo để sờ đao, nhưng lại sờ vào khoảng không.
Quay đầu lại, hắn thấy một người thế tử thân quen từ nhỏ với mình, là Ngụy Diệc.
Nhà họ Ngụy cũng giống như nhà họ Phương, vẫn đang quan sát tình hình trong triều.
Đôi khi Phương Lăng cũng trao đổi thông tin với Ngụy Diệc, không biết từ lúc nào hắn đã cưỡi ngựa đến bên cạnh Phương Lăng: "Ta vừa đi xem, con hươu ngươi vừa bắn trúng, đực đấy, sừng có to như thế này này! Tặng ta đi? Ta làm thành móc treo, chắc chắn sẽ oai phong!"
Phương Lăng "Ồ" một tiếng, đầu óc vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ vừa rồi: "Ngoan."
"Ngoan? Ai? Ta à? Hay là con hươu?"
Ngụy Diệc sững người, đưa tay vẫy vẫy trước mặt Phương Lăng: "Huynh đệ tốt, đừng dọa ta."
Phương Lăng hoàn hồn, biết mình đã lỡ lời, hất tay Ngụy Diệc đang vẫy loạn xạ ra, trả lời: "Không tặng."
"Đồ keo kiệt!" Ngụy Diệc chậc một tiếng: "Vậy ngươi định giữ lại à? Ngươi có thể bảo tỷ tỷ ngươi sấy khô cái đầu hươu, rồi trưng bày cả con, cũng đẹp."
"Ngươi cũng đừng tơ tưởng đến tỷ tỷ của ta nữa."
Phương Lăng nói: "Ta muốn tặng cho người khác."
Ngụy Diệc tò mò: "Ai?"
Những người khác ở gần đó cưỡi ngựa đi qua, tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của hai người không nhịn được nhếch môi, trong lòng thầm nghĩ nếu muốn tặng quà cho con gái, không tặng gấm vóc lụa là, vàng bạc châu báu, tại sao lại nhất định phải tặng cái sừng hươu đẫm máu này.
Không ngờ Phương Tiểu Hầu Gia và Ngụy Tiểu Thế tử, hai người đều là những thiếu niên tuấn tú, mà ngay cả chuyện làm người khác vui lòng cũng không biết, hai người tụm lại với nhau, cùng làm quân sư chó cho đối phương.
Phương Lăng lại không biết những người khác đang châm chọc mình, hắn nhớ lại kích thước sừng hươu mà Ngụy Diệc đã mô tả vừa rồi, mím môi: "...Tiểu điện hạ."
Khi đọc ra ba chữ "tiểu điện hạ", giọng Phương Lăng khẽ hạ xuống m mang một chút ngượng ngùng không tự nhiên.
Đôi mắt của Tạ Trường Sinh lại hiện ra trước mắt Phương Lăng, Phương Lăng đột nhiên nghĩ ra một từ để miêu tả Tạ Trường Sinh bây giờ.
Không phải là ngoan ngoãn, mà là mềm mại.
Giống như một con động vật nhỏ có bộ lông đã được phơi nắng rất lâu.
Mềm mại.
Khiến người ta không nhịn được mà muốn vò một cái.
Phương Lăng chỉ cảm thấy tim mình đập hụt vài nhịp, sau một hồi binh hoang mã loạn, hắn đã nhận ra điều gì đó.
Hình như... đã nảy sinh một chút...gì đó với Tạ Trường Sinh.
Tâm ý không trong sáng.
Ngụy Diệc lại không phát hiện ra sự bất thường của Phương Lăng, cũng không nghĩ nhiều. Hắn gật đầu, vừa định mời Phương Lăng cùng mình vào sâu hơn trong núi để săn bắn, thì thấy Phương Lăng đột nhiên r*n r* một tiếng, đưa tay vỗ mạnh vào trán.
Ngụy Diệc giật mình: "Hả?!"
"Không sao!" Phương Lăng nói: "Cảm thấy mình quả thực khốn nạn, ta đang lên án lương tâm của chính mình!"
Ngụy Diệc mơ hồ gãi gãi đầu.
Ngày mồng chín tháng hai.
Còn bảy ngày nữa là đến sinh nhật lão hoàng đế.
Tạ Trường Sinh nhận được đồ do Phương Lăng nhờ người gửi đến, y mở chiếc hộp nặng trĩu ra, sau khi nhìn rõ thứ bên trong, chỉ cảm thấy hồn bay phách lạc.
Hóa ra là một cái đầu hươu với đôi mắt phát ra ánh sáng quỷ dị.
Nhưng rất nhanh Tạ Trường Sinh nhận ra, có vẻ đây là một mẫu vật. Hắn cẩn thận đưa tay sờ sừng hươu, rồi bế Tuế Tuế lên, để nó ngửi thử mùi.
Cố Phi Y bước vào thì nhìn thấy cảnh tượng này, hắnn nhìn một người một chó tụm lại bên chiếc hộp nhìn vào bên trong, chỉ thấy rất thú vị.
Tạ Trường Sinh chào hắn: "Một cái đầu to thế này, ngươi đến xem không?"
Cố Phi Y tùy ý nhìn vào trong hộp, chỉ nói: " Phương Tiểu Hầu Gia quan tâm tiểu điện hạ thật đất, đi đến đâu cũng không quên mang một thứ gì đó về cho tiểu điện hạ."
Hắn vừa nói vừa đi, ngồi xuống giường dưới cửa sổ: "Lần trước là chuỗi hạt Phật, lần này là đầu hươu, không biết lần sau sẽ tặng gì nữa?"
Tạ Trường Sinh nói: "Giỏi ra đề như vậy, hay lần sau đề thi kỳ thi đại học để ngươi ra đi."
Cố Phi Y: "..."
Hắn nghiêng nghiêng tựa vào chiếc đệm mềm bên cạnh, gọi Tạ Trường Sinh: "Lại đây."
Tạ Trường Sinh đặt Tuế Tuế trở lại trên mặt đất, rồi cẩn thận đưa tay sờ sừng hươu, lúc này mới đi về phía Cố Phi Y.
Đợi Tạ Trường Sinh đến gần, Cố Phi Y kéo tay y, ôm y vào lòng.
Tạ Trường Sinh quỳ chân trái trên giường, chân phải chống trên đất, phần lớn trọng lượng cơ thể đều dựa vào người Cố Phi Y.
Để mặc Cố Phi Y ôm một lúc, Tạ Trường Sinh đột nhiên "A" một tiếng.
Cố Phi Y hỏi: "Sao vậy?"
Tạ Trường Sinh đưa tay lên, mô tả lại: "Ngươi dưới ánh nắng ban ngày."
Khoảng thời gian này phải chuẩn bị cho tiệc sinh nhật của lão hoàng đế, nên phần lớn thời gian Cố Phi Y đều đi sớm về khuya, đôi khi vì quá bận, còn ngủ lại ở nơi ở cũ của mình.
Đột nhiên nhìn thấy Cố Phi Y dưới ánh sáng ban ngày, Tạ Trường Sinh lại nảy sinh một chút cảm giác mới mẻ.
Cố Phi Y "Ừm" một tiếng: "Bận rộn cũng gần xong rồi."
Vừa nói, bàn tay hắn ôm eo Tạ Trường Sinh bắt đầu v**t v* dọc theo sống lưng y.
Tạ Trường Sinh suy nghĩ một lát, tựa cằm lên vai Cố Phi Y.
Với tư thế này, Tạ Trường Sinh sẽ ngồi thoải mái hơn. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, nhờ vào lời hứa của Cố Phi Y "nhất định sẽ để tiểu điện hạ sống qua năm nay", và "sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương tiểu điện hạ".
Tạ Trường Sinh không thể không thừa nhận, tuy Cố Phi Y là một tên lưu manh, nhưng hắn cũng thực sự đã làm cho lòng y bớt lo lắng hơn một chút.
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ, thì đột nhiên cảm thấy chóp tai của mình bị một thứ gì đó mềm mại ngậm lấy.
Tạ Trường Sinh giật mình, vội vàng muốn đứng dậy, nhưng lại bị Cố Phi Y ấn gáy lại.
"Trốn gì?"
Môi Cố Phi Y vuốt theo tai Tạ Trường Sinh, đến má, rồi ngậm lấy yết hầu Tạ Trường Sinh cắn cắn.
Giọng nói mềm mại của hắn phát ra từ một nơi rất gần Tạ Trường Sinh: "Mặc dù vào ban ngày ban mặt, hôn cắn tiểu điện hạ quả thực làm nhục văn phong. Hơn nữa cửa sổ còn đang mở, nếu bị người ngoài nhìn thấy, trong sạch của ta sẽ mất hết, nhưng..."
Môi hắn di chuyển lên trên, đắp lên môi Tạ Trường Sinh, mỗi khi nói được vài chữ lại dùng răng khẽ c*n m** d*** của Tạ Trường Sinh.
"Nhưng... nếu ta không đáp lại sự chủ động thân mật hiếm hoi của tiểu điện hạ, chẳng phải quá có lỗi với tiểu điện hạ sao?"
Tạ Trường Sinh lâng lâng túm lấy vạt áo Cố Phi Y, chậm chạp hiểu ra ý tứ trong lời nói của Cố Phi Y.
Y cảm thán sự trơ trẽn của Cố Phi Y, cố gắng ngửa đầu ra sau, nói với Cố Phi Y: "Ngươi giống như Pinduoduo* vậy."
(Nền tảng mua sắm online tựa shopee)
Khiến mỗi ngày người ta không muốn chiến với ngươi cũng muốn chặt ngươi một đao.
Cố Phi Y hỏi: "Ý gì?"
Đôi mắt Tạ Trường Sinh vô hồn, đưa tay vỗ vỗ Cố Phi Y: "Khen ngươi thiết thực gần gũi đấy."
Thời tiết ngày càng ấm áp.
Mỗi ngày Tạ Trường Sinh đi dạo, nặn người đất, thỉnh thoảng cùng Tạ Trừng Kính, Tạ Hạc Diệu, Phương Lăng tụ họp, chẳng mấy chốc đã đến ngày sinh nhật của lão hoàng đế.
Trời còn chưa sáng, Tạ Trường Sinh đã bị Dương La kéo dậy khỏi giường. Y lâng lâng mặc vào chiếc triều phục màu xanh thêu đầy hoa văn rồng và mãng xà, rồi đội mũ triều.
Dương La cẩn thận đánh giá Tạ Trường Sinh, đảm bảo y phục của y ngăn nắp, không có chút sai sót, rồi lại nói: "Tiểu điện hạ, hôm nay tuyệt đối đừng nói linh tinh, đừng chạy lung tung, đừng leo trèo, cũng đừng cười lung tung, khóc lung tung."
Những điều này cũng gần giống với những gì Cố Phi Y đã dặn dò y hôm qua.
Tạ Trường Sinh đáp lại một tiếng: "Ngươi biết rồi, ngươi biết rồi."
Dương La lại càng lo lắng hơn: "Tiểu điện hạ, phải là 'ta biết rồi' mới đúng..."
Đợi đến khi Tạ Trường Sinh ngồi kiệu đến chính điện của hoàng cung, đã có rất nhiều người đến.
Tạ Trường Sinh ngước mắt nhìn một lượt, không thấy Tạ Trừng Kính, nhưng lại thấy Tạ Hạc Diệu và Phương Lăng.
Phương Lăng nhìn thấy Tạ Trường Sinh trước, thần sắc lóe lên một chút ngượng ngùng, há miệng định đưa tay lên chào Tạ Trường Sinh, nhưng Tạ Trường Sinh lại giơ ngón trỏ lên trước mặt hắn, ra hiệu "suỵt".
Phương Lăng liền hạ tay xuống.
Tạ Trường Sinh lặng lẽ đi đến sau lưng Tạ Hạc Diệu, đưa tay che mắt Tạ Hạc Diệu: "Nhị ca, ta là đại ca, đoán xem ta là ai."
Tạ Hạc Diệu sững sờ, rồi giật tay Tạ Trường Sinh ra, vừa cười lớn vừa xoa đầu Tạ Trường Sinh: "Đệ chứ ai, nhóc ngốc nhỏ!"
Khóe môi Phương Lăng cũng mang vài phần ý cười, hắn hỏi Tạ Trường Sinh: "Cái đầu hươu ta tặng ngươi, nhận được chưa?"
Tạ Trường Sinh gật đầu: "Nhận được rồi, Tuế Tuế rất thích, da nhạy cảm cũng dùng được, chưa thanh toán, mong chờ lần giao hàng tiếp theo."
Phương Lăng: "..."
Hắn nhìn Tạ Trường Sinh đang nói những lời linh tinh, trong đầu lại lóe lên hai chữ đáng yêu, không khỏi tự mắng mình thêm một câu khốn nạn trong lòng.
Ba người tụm lại nói chuyện một lúc, thì Tạ Trừng Kính đến.
Trông sắc mặt Tạ Trừng Kính có vẻ hơi tái nhợt, là vì một thời gian trước trời đột nhiên lạnh, hắn bị cảm lạnh, may mắn là bây giờ đã gần khỏi rồi.
Không biết Tạ Trường Sinh lấy ra một chiếc lò sưởi tay nhỏ từ đâu đưa vào tay Tạ Trừng Kính: "Lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, đại ca cất cẩn thận."
Tạ Hạc Diệu tặc lưỡi: "Ta vừa hắt hơi một cái, cũng không thấy nhóc ngốc nhỏ đưa cái này cho ta, vẫn là đại ca có mặt mũi lớn."
Tạ Trừng Kính cười với Tạ Trường Sinh: "Đa tạ."
Dừng một chút, hắn lại nhớ ra điều gì: "Đúng rồi, còn có một chuyện khác phải cảm ơn tam đệ."
"Lần trước đệ dạy ta kỹ thuật lai tạo giống, ta đã tìm vài người hỏi, có mấy người nói là khả thi."
Tạ Trường Sinh lại không nghe, không biết từ đâu lại mò ra một người đất nhỏ có ba cánh tay và bảy chân, đang lén lút nhét vào tay áo của Tạ Hạc Diệu.
Đợi thêm một lúc, lão hoàng đế đến.
Lão từ từ bước lên đài cao, đi về phía long ỷ.
Cố Phi Y mặc mãng bào màu đỏ sẫm, như một cái bóng theo sát bên cạnh lão hoàng đế.
Đợi khi lão hoàng đế ngồi xuống long ỷ, Cố Phi Y mới bước lên một bước.
Hắn thong thả nói một vài lời chúc mừng sinh nhật lão hoàng đế, rồi kiêm nhiệm chức lễ quan, ra hiệu cho các quan đại thần quỳ lạy.
Các quan đại thần quỳ lạy hô vang vạn tuế.
Tạ Trường Sinh không muốn quỳ lạy lão hoàng đế, vặn vẹo nằm rạp xuống đất, đợi người khác lạy xong mới bò dậy.
Vừa ngẩng đầu lên, lại thấy Cố Phi Y đang nhìn mình.
Ánh mắt chạm nhau với Tạ Trường Sinh, nụ cười trên mặt Cố Phi Y lớn hơn, đột nhiên hắn đưa tay lên, dùng ngón trỏ vuốt theo môi của mình một vòng.