Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn

Chương 55

Ngày hôm sau, ánh sáng ấm áp của buổi sáng len lỏi qua kẽ hở trên rèm cửa, nhẹ nhàng đánh thức Lăng Vân Phàm đang ngủ say.

Lăng Vân Phàm lảo đảo mở mắt ra, liền nhìn thấy Kỷ Thương Hải mặc âu phục đứng trước gương, thắt cà vạt.

Gần đây thời tiết nóng nực nên Kỷ Thương Hải mặc vest, áo vest đen sâu làm nổi bật vòng eo hoàn hảo của hắn, thu hút sự chú ý của bất cứ ai nhìn vào.

Trông Kỷ Thương Hải không biết thắt cà vạt cho lắm, động tác vụng về, cà vạt cuối cùng vặn vẹo, giống như một cái nút rối.

Hắn nghe thấy tiếng ngáp trên giường, quay lại nhìn thấy Lăng Vân Phàm đang ngồi dậy, uể oải duỗi người.

“Vân Phàm, cậu tỉnh rồi.” Kỷ Thương Hải đi đến bên giường, vuốt ve trán Lăng Vân Phàm, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.

"Ừm, cậu đi làm à?" Lăng Vân Phàm tinh nghịch đưa tay kéo mạnh cà vạt của Kỷ Thương Hải.

Kỷ Thương Hải bị cậu kéo, không thể không nghiêng người về phía trước, "Ừ, bữa sáng đã xong xuôi hết rồi, để sẵn trên bàn, nếu thấy lạnh thì có thể hâm nóng trong lò vi sóng rồi hẵng ăn, nhớ đừng ăn đồ nguội, coi chừng không tốt cho dạ dày. "

"Tôi biết rồi," Lăng Vân Phàm trả lời.

Kỷ Thương Hải cong mắt cười: "Tôi phải đi đây."

"Được rồi, cậu đi đi." Lăng Vân Phàm nói.

Kỷ Thương Hải: "Tôi sẽ về sớm, cậu cứ ngoan ngoãn ở nhà, có việc gì thì gọi cho tôi."

Lăng Vân Phàm bất đắc dĩ nói, "Cậu Kỷ này, có chuyện gì có thể xảy ra được chứ? Cậu cứ thế này, một người có năng lực như tôi sẽ bị cậu nuôi đến vô dụng mất thôi."

"Vậy tôi sẽ nuôi cậu đến vô dụng." Kỷ Thương Hải cúi đầu hôn lên một bên mặt Lăng Vân Phàm, giọng nói chân thành như thể một tín đồ tận tâm đang cầu nguyện, ánh sáng ban mai bị bỏ lại phía sau, nửa khuôn mặt của hắn mờ nhạt trong ánh đèn nền.

"Cậu Kỷ, tôi có phải là loại người sẵn sàng để người khác nuôi mình không?" Lăng Vân Phàm trả lời, dù có thể coi đây là một câu nói đùa, nhưng Lăng Vân Phàm vẫn đưa ra câu trả lời của riêng mình.

Ánh mắt Kỷ Thương Hải hơi lóe lên.

Lòng tự tôn bất khuất của Lăng Vân Phàm luôn khiến Kỷ Thương Hải cảm thấy phiền muộn và tiếc nuối.

Nếu Lăng Vân Phàm dễ bị tổn thương hơn một chút, dễ dàng khuất phục hơn, thì việc giữ cậu ở bên cạnh sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.


Lăng Vân Phàm: "Được rồi, đừng mơ mộng nữa, cậu đến công ty đi. Dù là tổng giám đốc, cậu cũng không thể tùy tiện đến muộn được."

"Ừm." Kỷ thương hải gật đầu, miễn cưỡng hôn Lăng Vân Phàm rồi đứng dậy rời đi.

Sau khi Kỷ Thương Hải rời đi, Lăng Vân Phàm đang suy nghĩ có nên học cách thắt cà vạt hay không, liền xuống giường đi vào phòng tắm tắm rửa.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong cậu vào phòng ăn ăn sáng, đang nhàn nhã ăn uống thì nhận được điện thoại của chị nhân sự.

Chị nhân sự: "Vân Phàm, khi nào thì em rảnh đến phòng làm việc làm thủ tục từ chức?"

Lăng Vân Phàm: "Hôm nay em rảnh, khoảng mười giờ sáng em sẽ tới."

Chị nhân sự: "Được rồi"

Sau khi cúp điện thoại, Lăng Vân Phàm nhanh chóng ăn xong phần còn lại của bữa sáng, rửa bát đĩa rồi cất vào tủ, cầm điện thoại rời đi.

Sau khi lắc lư trên chiếc xe buýt đông đúc suốt chặng đường, Lăng Vân Phàm đã đến phòng làm việc và tìm chị nhân sự để hoàn tất thủ tục từ chức.

Sau khi sắp xếp hồ sơ từ chức, Lăng Vân Phàm thở dài u sầu vì những ngày thực tập ngắn ngủi nhưng bổ ích này.

"Chị, anh Vận có ở phòng làm việc không? Em muốn nói lời tạm biệt anh ấy." Lăng Vân Phàm hỏi.

Chị nhân sự: "Chắc anh ấy đang hút thuốc trong phòng hút thuốc."

Lăng Vân Phàm: "Hả? Anh Vận hút thuốc?"

Chị nhân sự: "Ừ, không hiểu sao mấy ngày nay anh Vận hay hút thuốc lắm"

Anh Vận đang rất sầu.

Đường Vận chìm trong khói thuốc trong phòng hút thuốc, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng.

Vì cậu thực tập sinh mới, không thể nói là vô dụng, chỉ có thể nói là không biết gì cả. Đường Vận đã dạy cậu từng bước trong hai ngày, hắn cảm thấy rằng sau vài ngày nữa, hắn sẽ phải nghỉ việc hoặc bóp c.hết Kỷ Thương Khung, một trong hai việc đó phải xảy ra.


Kỳ thực Đường Vận cũng cảm thấy khó hiểu, bởi vì vốn Kỷ Thương Khung là người dễ nói chuyện, nhưng không biết vì sao khi nhắc đến việc sa thải Lăng Vân Phàm, anh lại cực kỳ kiên quyết, không có chỗ để thương lượng.

Đường Vận lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, nhét vào gạt tàn, thở dài chuẩn bị rời khỏi phòng hút thuốc.

Đúng lúc này, cửa phòng hút thuốc bị đẩy ra, Lăng Vân Phàm thò nửa người vào trong.

Ánh mắt Đường Vận sáng lên, "Lăng Vân Phàm? Quay lại để tiếp tục thực tập tiếp sao?"

Lăng Vân Phàm bất đắc dĩ cười: "Không phải, tôi tới làm thủ tục từ chức, lần này tôi phải đi rồi, tôi đến để từ biệt anh."

Sắc mặt Đường Vận lập tức sa xuống: "Tôi hiểu."

Lăng Vân Phàm: "Anh Vận, mấy ngày nay cảm ơn anh."

Đường Vân mở miệng muốn mời Lăng Vân Phàm sau khi tốt nghiệp đến làm việc ở studio, nhưng suy nghĩ kỹ, Lăng Vân Phàm là sinh viên trường đại học B, sau khi tốt nghiệp có lẽ sẽ không có hứng thú với studio nhỏ của bọn họ. Hắn không nói gì, chỉ xua tay, coi như là đang từ biệt Lăng Vân Phàm.

Lăng Vân Phàm gật đầu, đi ra phòng hút thuốc, rời khỏi phòng làm việc.

Cậy bước ra khỏi tòa nhà văn phòng và nhìn thấy trụ sở tập đoàn Tung Hoành cao ngất ngưởng cách đó không xa, ánh mặt trời thiêu đốt phản chiếu trên mặt kính bên ngoài, làm chói mắt cậu.

Lăng Vân Phàm ngửa đầu, nhìn tòa nhà cao tầng, thầm nghĩ: Trước đây từng hy vọng được đi làm cùng Kỷ Thương Hải, không ngờ ước nguyện này có thể tan biến nhanh đến thế.

Trong lòng Lăng Vân Phàm thầm nghĩ: Nếu không có việc gì làm, vậy thì đi xem một chút xem sao. Lăng Vân Phàm nhàn nhã đi về phía cửa vào của tổng bộ tập đoàn Tung Hoành.

Tập đoàn Tung Hoành có tài chính mạnh, có tám nhân viên bảo vệ túc trực ở lối vào, nhân viên mặc trang phục lịch sự vội vã ra vào, tạo nên khung cảnh hết sức náo nhiệt.

Khi Lăng Vân Phàm ngạc nhiên trước sự hiện đại của tòa nhà, cậu bước vào sảnh và phát hiện ra rằng nó được chia thành nhiều cửa quay, phải có thẻ nhân viên để quẹt vào.

Nhận ra mình là khách bình thường không thể tiến vào tổng bộ tập đoàn Tung Hoành, Lăng Vân Phàm cũng không có mấy thất vọng, xoay người rời đi.

Vừa đi đến lối ra, một nhân viên bảo vệ đột nhiên chặn cậu lại và yêu cầu cậu bước sang một bên: "Xin chào, xin vui lòng đợi một lát rồi mới vào. Cảm ơn."


Lăng Vân Phàm bối rối, ngoan ngoãn lui vào một góc.

Trong khi đó, tiền sảnh trở nên ồn ào và mọi người đều hướng sự chú ý về phía lối vào.

Chẳng bao lâu sau, một nhóm người ăn mặc chỉnh tề bước vào sảnh, rõ ràng không phải nhân viên bình thường.

Trí tò mò nổi lên, Lăng Vân Phàm nghển cổ nhìn thoáng qua, ánh mắt lập tức dán chặt vào người trước mặt.

Không chỉ cậu mà hầu như tất cả mọi người trong sảnh đều để mắt tới người đó.

Kỷ Thương Hải không liếc ngang, vẻ mặt vô cảm đi về phía thang máy, đôi chân dài thẳng tắp tự tin sải bước, khuôn mặt tuấn mỹ nổi bật khiến người khác khó có thể chuyển sự chú ý sang nơi khác.

Lăng Vân Phàm cảm thấy thật là trùng hợp, cậu đang định giơ tay lên để gọi tên Kỷ Thương Hải, nhưng ngay khi lời nói bật ra khỏi miệng, cả người cậu cứng đờ.

Bởi vì cậu nhìn thấy có người quen đang đi bên cạnh Kỷ Thương Hải.

Dung Trạm.

Kỷ Thương Hải vội vã tiến đến thang máy, đồng thời nói với Dung Trạm bên cạnh: "Thông báo cho quản lý các bộ phận, sau nửa giờ sẽ có cuộc họp để lập kế hoạch hợp tác với tập đoàn Long Đằng Điền Sản.

"Được." Dung Trạm gật đầu, ánh mắt của y dừng lại trên cổ áo trống rỗng của Kỷ Thương Hải, y tò mò hỏi: "Giám đốc Kỷ, cà vạt của cậu đâu?"

Kỷ Thương Hải: "Trong túi."

Dung Trạm biết rằng hắn không thích buộc cà vạt, vì vậy y nói: "Vì cậu phải có cuộc họp, nên tốt nhất nên buộc vào đi, khi chúng ta đến văn phòng, tôi sẽ thắt giúp cậu."

"Ừ." Kỷ Thương Hải gật đầu, đột nhiên nhớ ra điều gì, dừng bước lại, đứng im tại chỗ.

Mặc dù họ chưa bao giờ tiếp xúc với nhau trước công chúng, nhưng vì hắn là Alpha và Dung Trạm là Omega, Dung Trạm cũng là thư ký hành chính riêng của hắn, nên mọi người trong tập đoàn đều có tin đồn về tình yêu thương và sự thân mật giữa hai người.

Mặc dù Kỷ Thương Hải không thích những tin đồn này, nhưng không thể phủ nhận rằng những lời đồn này đã giúp hắn qua mặt thám tử mà Kỷ Phi thuê để điều tra hắn.

Thực tế đã chứng minh, càng nhiều tin đồn về hắn và Dung Trạm, càng khó mà Kỷ Phi phát hiện vụ việc của Lăng Vân Phàm.

Kỷ Thương Hải suy nghĩ một chút, lấy cà vạt cuộn trong túi và đưa cho Dung Trạm: "Bây giờ, thắt cho tôi."

Dung Trạm ngạc nhiên, hỏi lại: "Bây giờ à?"


Đây là sảnh lớn đông đúc người qua lại.

"Đúng." Kỷ Thương Hải gật đầu khẳng định.

Dung Trạm biết rằng Kỷ Thuơng Hải có ý đồ và suy nghĩ riêng của mình, không hỏi thêm, nhận cà vạt và cẩn thận thắt cho Kỷ Thương Hải.

Khi đó, sảnh lớn đã sôi động như nồi dầu sôi khi nước lạnh được đổ vào, tiếng nói náo nhiệt bùng nổ ngay lập tức.

Kỷ Thương Hải không để ý, vuốt nhẹ cà vạt: "Thắt không tồi, đi thôi, đi chuẩn bị công việc liên quan đến cuộc họp trong văn phòng của tôi."

"Được." Dung Trạm vuốt thẻ mở cửa chặn, sau khi Kỷ Thương Hải đi qua, y đi sau hắn, nhanh chóng tiến vào thang máy riêng.

Lăng Vân Phàm không hiểu làm sao mình có thể tỉnh táo lại.

Cậu nghe thấy mọi người bên cạnh đang tranh luận: "Thật đẹp đôi, thật ngọt ngào."

"Tôi thấy một vết sẹo ở sau cổ của thư ký Dung từ mấy ngày trước rồi, có lẽ cậu ấy đã bị đánh dấu."

"Cậu ấy đã bị giám đốc Kỷ đánh dấu từ lâu rồi, nghe nói họ đã sống chung hơn bốn năm luôn. "

Lăng Vân Phàm hít sâu một hơi, không khí đi vào phổi không mang lại sự bình tĩnh cho cậu, mà thay vào đó biến thành những lưỡi dao sắc nhọn, tàn nhẫn chặt đứt cơ thể của cậu.

Lăng Vân Phàm không thể bình tĩnh, đầu óc cậu vang lên những tiếng ồn ào, máu trong cơ thể cậu nóng như lửa đốt, cậu bước lên một vài bước, chạy đến cửa chặn, hét tên Kỷ Thương Hải: "Kỷ Thương Hải!"

Nhưng Kỷ Thương Hải đã đi vào thang máy riêng ở cuối hành lang, tiếng hét của Lăng Vân Phàm trong sảnh ồn ào chỉ như một chút nước tràn vào biển lớn.

"Chàng trai, cậu định làm gì, cậu là khách ghé thăm à? Có hẹn trước không?" Bảo vệ nhận ra sự kỳ lạ của Lăng Vân Phàm và liên tục đặt câu hỏi.

Lăng Vân Phàm không trả lời câu hỏi của bảo vệ, cậu đặt tay lên cửa chặn, định vượt qua cửa để đuổi theo Kỷ Thương Hải, muốn chất vấn hắn, buộc hắn phải giải thích rõ ràng.

"Này!" Nhưng bảo vệ cũng không phải người vô dụng, ôm lấy áo của Lăng Vân Phàm, ngăn chặn hành vi vi phạm quy tắc của cậu.

Lăng Vân Phàm bị bảo vệ kéo mạnh, không thể vượt qua cửa chặn, ngã mạnh xuống đất, đầu gối và khuỷu tay va chạm mạnh vào sàn đá hoa cương, đau đớn khiến cậu rên rỉ trong im lặng.

Nhanh chóng, cơn đau chiếm lĩnh tâm trí của Lăng Vân Phàm, điều này làm cậu bình tĩnh hơn một chút.

Lăng Vân Phàm dự định sau khi cơn đau dịu đi, cậu sẽ rời khỏi tập đoàn Tung Hoành, sau đó gọi điện thoại cho Kỷ Thương Hải.

Nhưng bảo vệ không để cậu có thời gian, trực tiếp gọi một số người, kéo Lăng Vân Phàm ra khỏi tập đoàn Tung Hoành.

Bình Luận (0)
Comment