Mất
đi mới biết quý trọng người ta ai cũng vậy mà Trịnh Vĩ lại càng hơn thế. Trước
kia khi chưa ly hôn, hắn thấy Hàn Dẫn Tố có nhiều thứ không thuận mắt mình, so
với vợ người khác còn kém xa lại còn cổ hủ không hiểu phong tình.
Cho
nên hắn mới thích Hàn Dĩnh cũng là bởi vì hai người khác nhau một trời một vực.
Lại còn có kiểu kích thích bí ẩn khó nói nên lời nữa. Nhưng sau khi ly hôn hắn
mới phát hiện vợ trước thật quyến rũ mười phần. Vả lại bên cạnh lại xuất hiện
người mới theo đuổi khiến đáy lòng đàn ông của hắn xông lên cảm giác không cam
lòng giống như ngàn vạn con kiến đang gặm nuốt hắn.
Hơn
nữa giờ cùng so sánh với Hàn Dĩnh, Trịnh Vĩ mới biết vợ trước tốt bao nhiêu.
Cho nên giờ hai người không còn quan hệ nhưng hắn vẫn không dễ dàng buông tay
như vậy. Thật vất vả lắm hắn mới kiếm được địa chỉ của Hàn Dẫn Tố, cô đang ở
một tiểu khu mà vừa đúng lúc cô vừa mang bao lớn bao nhỏ về nhà.
Qua
năm mới, tháng giêng, tuyết đã ngừng rơi, khí trời dần ấm lên, tuyết trắng ban
ngày tan đi ban đêm lại đông lại thành tầng băng mỏng. Trừ tuyến giao thông vẫn
còn chỗ khác rất trơn trợt khó đi.
Trời
như vậy tuyệt đối không nên ra cửa nhưng Hàn Dẫn Tố không thể không ra ngoài
mua đồ. Tròn một tuần lễ ở nhà, đồ ăn trong nhà đã cạn sạch, nếu không ra sợ là
phải dựa vào đồ hộp, mà cô lại ghét nhất đồ hộp, nếu không phải bất đắc dĩ cô
sẽ không ăn.
Xa xa
đã nhìn thấy xe Trịnh Vĩ, xe này là lúc đầu hai người cùng nhau chọn, màu lam
ngọc ở giữa tuyết đọng và ánh mặt trời rất nổi bật. Mà trạm xe bus lại cạnh chỗ
Trịnh Vĩ đang đậu xe.
Bề
ngoài Trịnh Vĩ cũng không phải là kém, miễn cưỡng coi như là kiểu đàn ông cao
lớn anh tuấn. Trên người mặc chiếc áo len và khoác chiếc áo bông bên ngoài vừa
đúng là đồ cô mua cho hắn. Đứng ở đó cũng xem như là đẹp mắt, cũng không lạ khi
Hàn Dĩnh coi trọng hắn.
Nhưng
người đàn ông ích kỷ và dối trá như hắn cô đã lãnh đủ rồi. Cô thật không hiểu
vì sao lý do ly hôn khó nghe như vậy hắn cũng thốt ra được, đến nay đã không
thể vãn hồi nữa rồi, còn việc vui với Hàn Dĩnh cũng đang tiến dần từng bước mà
vì sao cứ hai ba bữa lại tới quấy rầy cô?
Gọi điện
thoại đã không nhận thế nhưng còn tìm được tới nơi này. Ánh mắt cô dừng lại một
chút rồi đi về phía trước, xem Trịnh Vĩ như kẻ xa lạ.
Trịnh
Vĩ cũng đã sớm nhìn thấy Hàn Dẫn Tố, cô mặc một chiếc váy trắng, eo thắt bằng
chiếc thắt lưng to bản làm nổi bật thân hình mảnh khảnh và đi đôi bốt. Khuôn
mặt nhỏ nhắn ước chừng chỉ bằng một bàn tay núp trong chiếc khăn quàng cổ màu
đỏ, chiếc mũ len đội trên đầu với những sợi tóc rũ xuống vai xa xa nhìn thật
trẻ tuổi. Như một cô sinh viên vừa mới từ giảng đường về vậy.
Lần
đầu tiên nhìn thấy cô Trịnh Vĩ không khỏi ngỡ ngàng khi thấy hai mắt cô tỏa
sáng giống như vầng sáng nhẹ nhàng bao quanh người cô làm lòng hắn chợt hỗn
loạn.
Nghiêm
túc mà nói, Trịnh Vĩ không nghĩ rằng Hàn Dẫn Tố sẽ thật sự ly hôn với mình. Lúc
đầu hắn chỉ cảm thấy cô tức giận muốn dùng ly hôn để uy hiếp hắn, sau khi ký
tên mới biết cô hoàn toàn nghiêm túc.
Sau
đó Trịnh Vĩ lại nghĩ tới giống như lời Hàn Dĩnh nói, cho dù cùng Hàn Dẫn Tố làm
hai năm vợ chồng nhưng hắn vẫn không thực sự hiểu rõ cô gái này. Nhìn nhu nhược
hiền hòa nhưng khi dứt khoát quyết định thì mười đầu trâu cũng không thể kéo
lại được.
Trịnh
Vĩ vẫn cho rằng Hàn Dẫn Tố hận hắn nên mới không nhận điện thoại của hắn, đối
với ý tốt của hắn trước đó cũng không nghe thấy và không hỏi. Nhưng Trịnh Vĩ
vẫn cảm thấy không cam lòng, nếu như có thể hắn vẫn muốn cùng Hàn Dẫn Tố phục
hôn chứ không muốn cùng Hàn Dĩnh kết hôn.
Trịnh
Vĩ tiến lên một bước, cản Hàn Dẫn Tố đang đi trên đường, đưa tay giằng lấy hai
túi lớn trong tay cô. Hàn Dẫn Tố nhanh chóng lui về phía sau một bước tránh né
hắn, thả túi xuống đất ngẩng đầu nhìn hắn:
"Trịnh
Vĩ, tôi với anh đều là người trưởng thành, cái loại đùa giỡn ngu ngốc này đừng
trình diễn nữa được không?”
Trên
mặt Trịnh Vĩ có một tia bi thương thoáng qua:
"Tiểu
Tố, trước kia em đâu phải như thế này? Trước kia em dịu dàng săn sóc, lời anh
nói em đều nghe, cho dù anh làm sai chuyện gì em cũng cười trừ. Tại sao lần này
không như vậy? Anh đã chờ thật lâu, cảm thấy tình cảm của chúng ta vẫn còn, chỉ
là anh nhất thời hồ đồ mà mắc phải sai lầm. Nếu như em tha thứ cho anh, anh đảm
bảo, anh đảm bảo sẽ không có chuyện tương tự xảy ra. Là thật đó!”
Biểu
tình Trịnh Vĩ dường như rất chân thành và tha thiết. Hàn Dẫn Tố tức giận nhíu
chặt mày, lạnh lùng nhìn Trịnh Vĩ. Không hiểu tại sao người đàn ông này có thể
nói ra miệng những lời như vậy, sám hối có cần thiết không? Phạm sai lầm còn
phải xem là lỗi gì? Loại sai lầm như anh ta nói muốn tha thứ liền có thể tha
thứ sao? Huống chi anh ta còn ở chung với Hàn Dĩnh, vô sỉ không giới hạn đúng
là miêu tả chính xác nhất về hắn.
Hơn
nữa dây dưa đến chết như hắn càng làm cô thêm ghê tởm trong lòng. Hít sâu hai
lượt cô mới nói:
"Trịnh
Vĩ, tôi cảm thấy cái vấn đề rắc rối này có chút buồn cười. Cha tôi gọi điện tới
nói anh và Hàn Dĩnh sắp kết hôn, anh lại đến đây tìm tôi để nói những lời sám
hối này anh thấy có lạ không? Các người thông đồng với nhau diễn vở tuồng gì
tôi không thèm quan tâm, xin đừng quấy rầy tới cuộc sống của tôi. Trong ký ức
của tôi, tối thiểu Trịnh Vĩ cũng là một người kiêu ngạo, xin đừng mang điểm tốt
duy nhất mà anh có được chà đạp dưới chân.”
Trên
mặt Trịnh Vĩ thật là khó coi, hắn không biết Hàn Dẫn Tố lại là người sắc bén
như vậy, lời nói như dao găm không nể mặt chút nào. Hắn ngượng ngùng một hồi
rồi lại nổi giận, nghĩ rại sao mình đã hạ mình tới đây năn nỉ nhưng cô lại có
thể nói lời quyết tuyệt đến vậy. Hắn không biết mình còn có thể nói gì được
nữa.
Hai
người cứ đứng như vậy, chợt nghe phía sau có giọng nói chói tai vang lên:
"Trịnh
Vĩ, tôi biết ngay là anh đến tìm cô ta mà, anh dám phụ lòng tôi sao? Hai ngày
nay nói ngon nói ngọt là gạt tôi, thật ra trong lòng anh vẫn còn cô ta!”
Thân
thể Hàn Dẫn Tố cứng đờ, đối với cái màn hoạt náo này cô đã xem đủ rồi. Không
thèm nhìn Hàn Dĩnh đang ở phía sau, cầm cái túi lên lại bị Hàn Dĩnh như điên
cuồng túm lấy tay:
"Hàn
Dẫn Tố cô không được đi, chúng ta phải nói rõ ràng ở đây, Trịnh Vĩ anh chọn cô
ta hay là tôi, nói mau?”
Hàn
Dẫn Tố vung tay hất tay cô ta ra:
"Tôi
và cô không có gì để nói hết, vấn đề đó hai người tự mà giải quyết lấy không
liên quan tới tôi.”
Hàn
Dĩnh ha ha cười lạnh hai tiếng, thái độ vừa ghen tỵ vừa tựa như hận thù:
"Đúng
rồi! Cô và tôi không giống nhau, mẹ tôi nói rất đúng. Cô và mẹ cô là một dạng
đừng xem vẻ bề ngoài đáng thương mà biết bên trong thủ đoạn câu dẫn đàn ông
chưa bao giờ kém.”
"Bốp.
. . . . ."
Hàn
Dẫn Tố xoay người vung tay hung hăng quăng một cái tát, mẹ của cô đã nằm yên
dưới đất, cô không cho phép ai dám ô nhục. Hơn nữa lại là kẻ vô sỉ như mẹ con
Hàn Dĩnh.
Cái
tát của Hàn Dẫn Tố dường như là dùng hết sức mà Hàn Dĩnh lại không nghĩ người
nhu nhược như Hàn Dẫn Tố lại có thể đánh cô ta được. Thật là sơ sót nên không
chuẩn bị bị tát mạnh như thế này.
Mặt
bị xoay qua một bên nhanh chóng nổi lên dấu năm ngón tay rõ ràng, người cũng
lảo đảo lùi về sau hai bước. Hàn Dĩnh nào có thích bị thua thiệt dùng sức xông
lên định sống mái với Hàn Dẫn Tố:
"Cô
dám đánh tôi, Hàn Dẫn Tố, mày là đồ tiện nhân giống như mẹ mày đều là đồ tiện
nhân…”
Lại
bị Trịnh Vĩ kéo lại:
"Hàn
Dĩnh cô điên rồi, cô còn muốn làm loạn lên sao?”
Hàn
Dẫn Tố không chút nào sợ hãi tiến lên một bước, ánh mắt sắc như dao nhìn Hàn
Dĩnh, từng từ như rít qua kẽ răng:
"Cô
dám nói mẹ tôi lại lần nữa xem?”
Hàn
Dẫn Tố như vậy, đừng nói là Hàn Dĩnh, ngay cả Trịnh Vĩ cũng cảm giác quá xa lạ.
Cả người cô như bốc hỏa, khuôn mặt nhỏ đanh lại, đanh đến đỏ lên. Mắt mở thật
to nhìn chằm chằm Hàn Dĩnh nếu như Hàn Dĩnh còn dám nói thêm một từ cô sẽ liều
mạng với cô ta luôn.
Cả
người khí thế của lẫm liệt như đao, loại khí thế này ngay cả người luôn làm
người ta giận điên người như Hàn Dĩnh cũng không dám càn rỡ. Trinh Vĩ giật mình
nhìn Hàn Dẫn Tố. Đây là cô gái dịu dàng mà hắn biết ư? Cô lúc này tựa như nữ
đấu sỹ đang đối đầu với kẻ địch trên chiến trường vậy.
Sau
một hồi lâu Hàn Dĩnh mới phục hồi lại tình thần lại bắt đầu la lối om sòm với
Trịnh Vĩ:
"Trịnh
Vĩ, anh còn là đàn ông sao? Cứ trơ mắt nhìn người ta khi dễ vợ con mình, đồ vô
dụng khốn kiếp!”
Vừa
mắng vừa đánh Trịnh Vĩ, móng tay bén nhọn cào cấu lên mặt Trịnh Vĩ tạo thành
mấy vết. Hàn Dẫn Tố dần nguôi giận không thèm nhìn đôi nam nữ này nữa, quay sau
mấy bước cầm túi đồ định đi.
Hàn
Dĩnh bị thua thiệt nào chịu bỏ qua, vừa thấy cô định đi không biết lấy sức mạnh
từ đâu ra đẩy Trịnh Vĩ xông lại túm lấy Hàn Dẫn Tố. Hàn Dẫn Tố bị dẫm lên miếng
băng mỏng trên đường liền bị trượt chân ngã về phía sau.
"Tiểu
Tố. . . . . ."
Trịnh
Vĩ sợ hết hồn, hô một tiếng, chạy tới đỡ lấy cô nhưng đã quá chậm, Hàn Dẫn Tố
đã bị ngã lăn xuống bậc thang. Trịnh Vĩ tới muốn đỡ lấy cô nhưng cô dứt khoát
hất tay hắn ra, lại rên một tiếng, cánh tay đau không nhúc nhích được.
Muốn
đứng lên nhưng chân không thể nhúc nhích được. Hàn Dĩnh đứng trên bậc thang
không biết thật giả ngồi xổm xuống kêu la:
"Trịnh
Vĩ, bụng em đau quá, anh mau tới đây đưa em tới bệnh viện. Trong bụng em là con
của anh đó…..”
Trịnh
Vĩ có chút chần chừ. Chợt điện thoại của Hàn Dẫn Tố vang lên, cô cử động tay
phải một chút thấy có thể hoạt động được bèn lấy điện thoại ra nghe:
"Alô.
. . . . ."
Nghe
giọng nho nhỏ của Hàn Dẫn Tố, Phương Chấn Đông liền biết là có chuyện rồi. Đó
là giọng của người đang nhịn đau, thậm chí cô còn nghe được tiếng hô hấp nặng
nề của cô. Trong nháy mắt mặt anh trầm xuống.
Hôm
nay Phương Chấn Đông mới trở về nơi đóng quân, sau đó giao hết việc cho Lão
Phùng xử lý liền rong ruổi lái xe đến đây. Trước khi đi Lão Phùng còn
dặn dò anh vài câu mà những thứ này hoàn toàn vô dụng với anh. Cái khuôn mặt
lạnh như băng vạn năm kia ngay cả tóc gáy dựng cũng không thể cụp xuống được
làm Lão Phùng cảm thấy vô cùng thất bại. Lão cứ thì thầm trong miệng: “Tiểu tử,
chẳng lẽ cậu nói chuyện yêu đương với con gái nhà người ta cũng cái mặt này,
thật là nhìn ai cũng đều vậy à?”
Phương
Chấn Đông hoàn toàn thèm để ý đến Lão Phùng đang lẩm bẩm, dù trên mặt anh không
biểu hiện gì nhưng trong lòng thì như cỏ đang mọc lan tràn, hận không thể lập
tức đến gặp nha đầu kia.
Vào
thành phố không thể chờ đợi nổi bèn gọi điện thoại, vừa nghe thấy tin tức của
nha đầu không cần biết thế nào hỏi luôn:
"Cô
đang ở đâu?”
Giọng
nói bá đạo không thể cự tuyệt nổi, ngay cả Trịnh Vĩ cũng nghe rất rõ ràng.
"Tôi
ở cửa tiểu khu."
Hàn
Dẫn Tố trầm mặc hồi lâu, vẫn đành ngoan ngoãn mở miệng.
"Ở
yên ở đó, đừng động đậy.”
Giọng
Phương Chấn Đông vừa dứt thì điện thoại đã bị ngắt rồi.