Phương Chấn Đông đặt bát cơm trong tay xuống ngẩng
đầu lên nhìn cô vợ nhỏ của anh. Hôm nay anh lại về muộn, mặc dù anh tận lực
muốn chạy về sớm nhưng vẫn chậm giờ cơm. Hàn Dẫn Tố đã ăn rồi nhưng vẫn bày món
ăn nóng lên bàn và ngồi cùng bàn nhìn anh ăn rồi thỉnh thoảng lại gắp cho anh,
múc canh cho anh luôn tay.
Trong lòng anh nóng lên, chỉ cần vào nhà mà trong
nhà có vợ là cũng đủ khiến trong lòng lan ra tận bên ngoài đều thỏa mãn. Cô dịu
dàng động lòng người làm anh hận không thể đem cô khảm vào trong ngực mình
không cho cô thoát ra được. Đáng tiếc sáng sớm ngày mai cô lại phải đi.
Sắc mặt anh chợt tối lại, cô lại đi chính là một lần
nữa chia cách:
“Tố Tố, chuyện lần trước anh nói với em, em suy nghĩ
thế nào?”
Phương Chấn Đông không nhịn được nói đến vấn đề quan
trọng, chuyện bắt cô từ chức không biết anh đã nói bao nhiêu lần nhưng cô gái
nhỏ bình thường thì dịu dàng như thế này lại khiến anh phải kéo dài đến tận bây
giờ. Không chịu nói là đồng ý, cũng không nói là không đồng ý cứ kéo dài như
chuyện đăng ký kết hôn, thoáng cái đã một tháng trôi qua mà cô vẫn không chịu
đồng ý.
Báo cáo kết hôn của anh thì đã sớm làm nhưng lâu thế
rồi mà vẫn chưa ký được, nghĩ đến sáng mai mọi chuyện khúc mắc lại trở lại.
Người khác kết hôn thì dễ dàng nhưng sao anh lại khó khăn đến như vậy?
Ánh mắt Hàn Dẫn Tố vội vàng lóe lên:
“À, trường em tháng bảy này là nghỉ hè, lúc đó em có
hai tháng nghỉ dài hạn, chuyện từ chức anh để em suy nghĩ đã.”
Giọng Hàn Dẫn Tố có chút làm nũng, tuy nói vậy nhưng
thật ra thì cô vô cùng xúc động. Tuy làm giáo viên mỹ thuật cũng được nhưng
điều kiện cho phép cô dĩ nhiên cũng hy vọng mình có thể chuyên tâm vẽ tranh.
Không phải vì thành tích gì cả mà vì đó là sở thích của cô, nhưng điều kiện là
tất cả phải ổn định dưới tất cả mọi tình huống.
Hiện tại cô và anh rất hạnh phúc và yên bình nhưng
cũng chỉ là vụng trộm mà có được. Không biết lúc nào thì chuyện này sẽ đến tay
Phương Gia khi đó mọi thứ sẽ tan tành, cô và anh không biết sẽ như thế nào cô
cũng không thể đoán được. Hiện tại đem mình gửi gắm ở anh cô thấy không thỏa
đáng, không phải là cô không có lòng tin với anh mà cô không tin với số phận
mình.
Vì vậy so với suy nghĩ hiện tại Phương Chấn Đông lại
hoàn toàn trái ngược, cô rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, mỗi tuần hai ngày
gặp mặt, không thấy mặt thì nhớ trong lòng. Cô cảm thấy mỗi ngày trôi qua như
thế cô không thể nắm chắc được điều gì, tuy thế mỗi tuần chỉ hai ngày như thế
này thôi nhưng cô cũng đã vô cùng thỏa mãn.
Hiển nhiên Phương Chấn Đông không phải chỉ muốn có
như vậy, nhìn cô rõ ràng có chút trốn tránh thu dọn bát đĩa rồi nhanh chóng
chạy vào bếp. Nhìn theo bóng dáng cô anh nhíu chặt mày.
Hàn Dẫn Tố rửa bát đĩa sạch sẽ xong mới lau khô tay
chợt bị một cánh tay vòng từ phía sau lại trói chặt vòng eo. Sau lưng là lồng
ngực rắn chắc và ấm áp của Phương Chấn Đông.
Cô khẽ mỉm cười, bàn tay nhỏ bé đặt vào tay anh,
khuôn mặt nhỏ nhắn không tự chủ đỏ lên. Mặc dù hai người đã thân mật quá nhiều
lần nhưng mỗi lần được anh ôm cô vẫn không khống chế được cảm giác ngượng
ngùng.
Phương Chấn Đông cúi đầu đem mình cằm mình chống lên
vai cô, mùi thơm thanh nhã quen thuộc từ chiếc cổ trắng ngần khiến anh không
nhịn được mà cúi đầu hôn một cái khiến cho cô gái nhỏ trong ngực không nhịn
được mà run rẩy.
Anh không tiếp tục nữa mà nhẹ nhàng bên tai cô khẳng
định:
“Tố Tố, em có tâm sự?”
Hàn Dẫn Tố nhẹ nhàng xoay người tựa lưng vào tủ bát
đĩa, đưa tay ôm lấy cổ anh lắc đầu một cái. Phương Chấn Đông chỉ dùng chút sức
là có thể nhấc bổng cô lên ôm đến sofa ở phòng khách ngồi xuống đem cô ngồi
trong lòng mình. Bàn tay anh nắm lấy cằm cô nhẹ nhàng nâng lên khiến mắt cô
không thể trốn tránh chỉ có thể nhìn thẳng vào anh:
“Nói cho anh biết đi Tố Tố, giữa anh và em không nên
giấu nhau bất kỳ chuyện gì.”
Hàn Dẫn Tố chợt nở nụ cười:
“Giấu giếm gì? Sao có thể nói nghiêm trọng như vậy?
Dù sao thì chuyện từ chức cũng không phải là chuyện nói thì có thể lập tức làm
được, dù sao em cũng là giáo viên được biên chế chính thức.”
Phương Chấn Đông chau mày:
“Có cần anh tìm hiệu trưởng của em nói chuyện một
chút không?”
Hàn Dẫn Tố ngạc nhiên, vội vàng khoát tay:
“Không, không cần! Nói đùa, để cho anh ra mặt chẳng
phải là ỷ thế hiếp người à?”
Cô đưa tay lên hung hăng xoa xoa mặt anh mấy cái:
“Cái gương mặt đen ngòm này hiệu trưởng bọn em mà
thấy chắc ba ngày không yên giấc. Phương Chấn Đông, anh để cho em tự mình xử lý
chuyện của mình có được không? Em là phụ nữ độc lập, hơn nữa em thích mọi thứ
phải có đầu có đuôi, ít nhất phải để em thuận lợi dạy xong học kỳ này.”
“Phụ nữ độc lập?”
Trong đáy mắt anh thoáng qua ý cười, từ khi quen
biết mình đến giờ hình như bây giờ mới thấy cô nổi loạn. Thực ra thì anh cũng
không muốn bá đạo như vậy nhưng đây là chuyện của cô vợ nhỏ anh mà anh thì hận
không thể giải quyết tất cả mọi chuyện cho cô để cho cô có thể yên tâm mà ở ên
cạnh mình nhưng đáng tiếc cô một chút cũng không chịu hiểu.
Dù sao cô nói có vài phần đạo lý là được, anh kéo
bàn tay nhỏ bé đang xoa mặt mình xuống nắm chặt trong tay. Cô bé này hôm nay lá
gan càng lúc càng lớn, không giống như ban đầu lúc nào cũng sợ anh làm anh rất
vui. Hơn nữa ở trên giường thỉnh thoảng xù lông như con mèo nhỏ cũng làm anh
thấy thú vị vô cùng.
Nghĩ tới chuyện như vậy thân thể anh thật nhanh
chóng mà phát sinh biến hóa. Hàn Dẫn Tố cảm thấy dưới mông có vật gì đó cưng
cứng bắt đầu chỉa vào chỗ nào đó liền thừa biết người đàn ông này chắc chắn lại
muốn làm chuyện xấu rồi.
Trong mắt cô không khỏi dâng lên chút tinh quái,
không giống như lần trước cứ co cẳng chạy, ngược lại lần này tay cô khẽ trượt
lên vai anh, thân thể uyển chuyển giạng chân lên đùi anh.
Cái tư thế này tràn đầy hấp dẫn, hơn nữa trên người
Hàn Dẫn Tố chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng manh, hai người lại dính sát vào nhau
lại mở ra một cúc khiến từ góc độ của Phương Chấn Đông có thể thấy rõ áo ngực
ren màu đen đang nâng lên bầu ngực tuyết trắng.
Cộng thêm cô gái nhỏ này hôm nay không hiểu vì sao
lại khác lạ, nhìn tư thế và động tác kia, ánh mắt kia cũng lộ ra hết sức hấp
dẫn khiến anh không thể nào nhịn nổi. Lồng ngực đập bình bịch, hô hấp cũng nặng
nề hơn nhiều mà đồng chí yêu tinh Tố Tố thì không ngại kích thích thêm. Cô cúi
đầu đôi một đào nhẹ nhàng vờn lên môi anh, hàm răng nho nhỏ cắn anh một cái rồi
nhanh chóng rời đi.
Sau đó dường như quan sát hành động đáp lại của anh
một chút rồi cúi khẽ cắn lỗ tai anh mấy cái. Anh hừ mấy tiếng rồi nhanh
chóng đem cô nhào xuống dưới sofa. Giữ chặt lấy đầu tiểu yêu tinh, miệng rộng
nhanh chóng nuốt trọn hai mảnh hồng nhuận, cường hãn xâm nhập đến lúc cô thở
hồng hộc, bàn tay nhỏ bé không ngừng đấm anh thì anh mới chịu buông ra.
Phương Chấn Đông cười nhẹ:
“Sao lá gan càng lúc càng lớn, hả?…..”
Bàn tay đã không thể chờ đợi được nữa trực tiếp
xuống phía dưới hông cô, cô chợt đè bàn tay to của anh lại, ánh mắt loe lóe xấu
bụng mở miệng:
“Phương Chấn Đông, cái đó của em tới!”
Phương Chấn Đông đâu để ý cái đó của cô là cái gì, ừ
qua loa một tiếng đã cởi hết sạch cúc áo sơ mi của cô, một bàn tay khác nhanh
chóng tháo lấy thắt lưng cô nháy mắt đem cô lột sạch.
Hàn Dẫn Tố mới thật sự nóng lòng níu lấy áo anh:
“Phương Chấn Đông, hôm nay không được, trên người em
không tiện….”
Đồng thời, Phương Chấn Đông cũng mò tới đó mới hoàn
toàn hiểu được cô vợ nhỏ nói mình không thể làm được là thật, hóa ra như vậy
mới to gan hấp dẫn anh. Nhưng anh….
A…..
Phương Chấn Đông không khỏi gầm nhẹ một tiếng, nơi
nào đó phía dưới của anh muốn nứt ra rồi, lại nhìn cái mặt dường như vô tội của
cô gái nhỏ phía dưới thân khiến anh nghiến răng nghiến lợi mở miệng:
“Biết hôm nay anh không dạy dỗ được em nên em mới
làm càn đúng không?”
Hàn Dẫn Tố nhanh chóng khép áo sơ mi, nhìn bộ dạng
chưa thỏa mãn dục vọng của anh cảm thấy hết sức buồn cười không khỏi cười phá
lên. Cho đến khi anh siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô đụng phải vật cứng rắn
nóng bỏng nào đó mới hít phải một ngụm khí lạnh.
Anh cúi đầu dọc theo cổ cô đi xuống, hơi thở nóng
rực phun lên da thịt của cô khiến cô không nhịn được mà run rẩy từng trận:
“Tố Tố. . . . . .Tố Tố ngoan….A, cầm giúp anh…..Ưm…”
Miệng nói xong bàn tay đã siết chặt bàn tay nhỏ bé
của cô nắm ở vật nóng rực kia, hơn nữa còn di chuyển lên xuống…..Động tác của
cô từ từ tăng nhanh khiến cho hơi thở của anh ngày càng nặng nề, khí nóng phả
ra như muốn làm bỏng cả da thịt cô…..
A……
Cho đến thật khi anh rên nhẹ một tiếng trong nháy
mắt người anh như cứng đờ rồi buông lỏng người nằm phục trên người cô. Cô cảm
thấy trên tay mình có một mảnh dính dính phun trào ra khiến cho khuôn mặt nhỏ
nhắn hồng đến rỉ máu. Không ngờ cái bản mặt tỉnh bơ như Phương Chấn Dống còn có
thể làm như vậy.
Cô vừa liếc trộm anh vừa vụng trộm nói trong lòng:
“Đúng là làm bậy không thể sống được….”
Nhưng lần này dì cả mẹ đến khiến Hàn Dẫn Tố thở phào
nhẹ nhõm. Ở cùng với anh hai người không ngừa thai mà nghĩ người đàn ông này
một lòng muốn cô nhanh chóng muốn cùng cô kết hôn nên càng kiên quyết không cho
phép cô làm vậy. Không những thế còn hận không thể sinh con càng sớm càng tốt,
bằng không buổi tối anh sẽ không giày xéo cô như vậy.
Phương diện này cô rất hạnh phúc nhưng là về con cái
trước mắt mà nói cô cảm thấy không phải lúc. Chuyện về đứa con đầu tiên cô
không muốn tái diễn nữa, mà tương lai của hai người không biết ra sao.
Mà Phương Chấn Đông lại rất buồn bực, vất vả mình ngày
đêm khổ cực nhưng bụng cô vợ nhỏ không chút tin tức. Anh khẩn cấp hy vọng mình
có một đứa con, có đứa con của cô và anh. Có lẽ nếu mà là con gái thì sẽ xinh
đẹp giống cô, nếu là con trai sẽ chảy dòng máu của anh, tương lai sẽ là quân
nhân……
Hôm sau sau khi đưa cô vợ nhỏ đi, buổi tối Phương
Chấn Đông đi qua nhà Lão Phùng ở đối diện uống rượu. Uống được nửa bình rượu
liền bắt đầu vòng vèo nghe ngóng làm sau có thể khiến cho vợ mình sớm mang
thai.
Lão Phùng không hiểu ra sao, sau nửa buổi nghe xong
mới coi là hiểu. Hôm nay Phương Chấn Đông vừa vào cửa đã thấy không thể che
giấu được vẻ không thoải mái hóa ra là vì chuyện này. Trong lòng lão ngửa chỉ
muốn cười lăn lộn nhưng trên mặt không lộ ra vẻ nào, vẫn còn có thể dùng trình
độ nào đó để truyền thụ. Chờ đến khi Phương Chấn Đông đi Lão mới không chịu
đựng được mà phá lên cười khiến cho vợ Lão là Khưu Thục Trinh còn tưởng là lão
hôm nay có vấn đề về thần kinh.
Hàn Dẫn Tố cho là mình cùng Phương Chấn Đông đã phát
triển rất nhanh nhưng Mộ Phong so với cô còn nhanh hơn. Nhận được điện thoại
của Mộ Phong cô sợ hết cả hồn, lần trước nhìn ra Mộ Phong và ông chủ của cô có
vẻ mập mờ nhưng không nghĩ là nhanh chóng sẽ tiến vào lễ đường như thế này.
Nhưng cô nghĩ lại mình liền hiểu việc này cũng không khó giải thích.
Có vài người dường như có thể biết được là cả đời
cũng không thể nào xảy ra điều kỳ diệu nhưng trong một thời gian ngắn có thể
hạnh phúc sẽ đến một hay có thể theo Phật nói là nhân duyên.
Hàn Dẫn Tố thật tâm hy vọng Mộ Phong có thể hạnh
phúc nhưng đối với lời mời làm phù dâu cô từ chối. Dù sao thì cô cũng là người
phụ nữ đã ly hôn, mặc dù Mộ Phong cũng không thèm để ý đến điều này, hai vị
thân sinh Mộ gia không để ý nhưng nhà chồng của Mộ Phong thì sao. Cô đem điều
này nói với Mộ Phong liền bị Mộ Phong trừng mắt:
“Mày thật lắm chuyện, còn trẻ mà như bà già lẩm cẩm
ấy, chú và dì so với cha mẹ tao còn sáng suốt hơn, mày yên tâm đi! Mà phù rể là
Đường sư huynh đó, mày thấy tao tìm phù rể có xứng đôi với phù dâu không? Cái
gì gọi là ly hôn hay không ly hôn, tao còn thấy tức vì mày được gả sớm hơn tao,
tao còn tính nhờ mày làm phù dâu, không ngờ ông trời còn đứng về phía tao,
không ngờ mày lại ly hôn. Ha ha!”
Hàn Dẫn Tố có chút dở khóc dở cười, Mộ Phong xưa nay
đã bộc trực như vậy, cũng là cô gái lương thiện nhất. Nhưng về Đường Tử Mộ….
Hàn Dẫn Tố khẽ cau mày, cô không cho rằng mình
và Đường Tử Mộ có điều gì đó mờ ám nhưng Mộ Phong và Hoàng Thế Vinh lại
cố tình muốn gán ghép cho hai người bọn họ làm Hàn Dẫn Tố rất bất đắc dĩ.