Thật ra thì Phương Nam cũng biết mình khi tuyệt vọng
thì cái gì cũng có thể thử được, mặc dù Hàn Dẫn Tố nhận điện thoại thì sao? Cô
đang ở nước ngoài xa xôi sao có thể trong thời gian ngắn nhất xuất hiện tại
bệnh viện, mà anh trai cô có thật có chờ được lâu như vậy hay không.
Nhưng Phương Nam vẫn có hy vọng xa vời, cô cảm thấy
mình đang ở trong tối nhưng ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy, ông trời sẽ
không tàn nhẫn với người có tình.
Điện thoại thông, trong tai nghe truyền đến giọng
Hàn Dẫn Tố có vẻ mệt mỏi:
"Phương Nam, tôi là Hàn Dẫn Tố."
Hy vọng trong lòng Phương Nam không còn mong manh
nữa, hơn nữa cô còn nghe thấy trong tiếng điện thoại truyền đến tiếng nhộn nhịp
của sân bay, cô có chút gấp gáp mở lời:
"Tố Tố cô đang ở đâu?”
Hàn Dẫn Tố trầm mặc hồi lâu mới mở miệng:
"Tôi đang ở sân bay thành phố B.”
Hàn Dẫn Tố xác thực đi theo Lý Thanh Trần đi
nước ngoài, trạm thứ nhất chính là ở Hà Lan, Lý đại sư định cư ở đây, trong năm
phần lớn đều là ở đây cho nên nơi này được xem là nhà của ông. Nhà là căn biệt
thự màu trắng có nóc vô cùng đặc biệt, nóc nhà màu lam cùng với hoa tường vi
quấn quanh hàng rào, nơi này trang trí vô cùng ưu nhã, cách đó không xa cón một
ruộng hoa Tulip lớn, tất cả như một bức tranh thiên nhiên.
Hàn Dẫn Tố ở chỗ này ở cũng không muốn đi, đại sư
cũng chiều ý cô, đối với người học trò mới thu nhận này cũng là do ông ưa thích
nên mới thu nhận cho nên cũng dung túng cho cô một cách bất thường.
Lúc dọn dẹp nhà kho Hàn Dẫn Tố vô tình thấy một bộ
tranh được cất ở dưới cùng, là một bộ tranh vẽ chân dung cô gái, liếc mắt một
cái cô liền nhận ra người này không ai khác đó là mẹ cô.
Trong tranh mẹ xinh đẹp trẻ tuổi, mái tóc dài tung
bay đứng bên cạnh những cành liễu mảnh khảnh, nụ cười của mẹ như mùa xuân ấp
áp, ánh mắt của mẹ tĩnh lặng nhìn mặt sông, tình ý như nước tràn đầy qua hai
câu thơ:
"Tình xưa thôi để thành hoài niệm, một thuở yêu
đương đã hão huyền"
Lý Thanh Trần thấy cô nhìn bức tranh như thất thần
không khỏi cười:
"Ta đã từng nói ban đầu con rất quen rồi còn
gì, nhìn như vậy con với người trong tranh có ba bốn phần tương tự.”
Hàn Dẫn Tố sửng sốt, nghi hoặc nhìn ông:
"Người trong tranh này ân sư biết?”
Ngay lập tức trên khuôn mặt ông tràn đầy hoài niệm
cùng tiếc nuối, Hàn Dẫn Tố vẫn còn nhớ lời ông nói trước đây càng khiến cô cảm
thấy thế giới này quả là có chuyện hoang đường.
"Đây là cố nhân của ta cũng là người ta đã từng
yêu, chỉ là khi đó chúng ta còn trẻ không xác định được lòng mình, mà cô ấy thì
không thể xa cách quê hương nên giờ giữa chúng ta chỉ còn hồi ức và tiếc nuối.
Cho đến bây giờ ta mới hiểu thì ra bỏ lỡ nhất thời chính là bỏ lỡ cả đời!”
Hàn Dẫn Tố không biết nên phản ứng như thế nào nữa,
trong cảm nhận của cô, mẹ luôn săn sóc, luôn lịch sự tao nhã như vậy, chợt cô
nhớ lại giữa hai chân mày của mẹ luôn có một khoảng không u buồn. Mặc dù nhẹ
nhưng không phải là không có dấu vết, hơn nữa cùng nán lại với ân sư mấy ngày
này cô phát hiện ân sư có nhiều thói quen giống thói quen của mẹ cô.
Nếu như tất cả đây không phải trùng hợp thì đã nhiều
năm như vậy người mẹ yêu trong lòng có thể không phải là cha mà người trước mặt
cô đây, ân sư Lý Thanh Trần.
Cảm giác cha phản bội lại lần nữa dâng lên trong đầu
cô khiến cô không có tâm tình để ở lại nữa. Cô phải về để tìm hiểu rõ đồng thời
cô cũng muốn hỏi hỏi lại lời cha muốn nói rồi thôi đó. Có thể là cha đã biết
những chuyện này, dù sao cũng là người vợ sống cùng nhau đến nửa đời người, có
yêu mình hay không thì cũng dễ dàng biết được. Chẳng lẽ là vì vậy nên cha mới….
Hàn Dẫn Tố khẩn cấp muốn biết chân tướng, cô muốn
hỏi ba xem rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra, có phải bởi vì chính nguyên nhân
ngày mà sau khi mẹ mất tất cả mọi thứ của mẹ cha cất hết thậm chí cô muốn nhìn
cũng không cho?
Hàn Dẫn Tố cũng không nói cho ân sư biết nguyên nhân
chính, trước mắt cô cũng không biết nên đối mặt với ông như thế nào vì vậy nên
dứt khoát viện cớ về nước.
Cô cũng không ngờ tới vừa xuống máy bay lại nhận
được tin dữ như vậy, Phương Nam nói rất nhanh nhưng cô vẫn nghe được rõ ràng.
Cô ngay cả hành lý cũng không để ý tới, điên cuồng
trở lại quầy vé, mặc dù cô đà điểu trốn ra nước ngoài nhưng cô chưa bao giờ
nghĩ tới người đàn ông kia sẽ chết. Anh là người đàn ông cường thế, đứng ở đó
tựa như ngọn núi ngàn năm sao anh có thể chết được. Vào giờ phút này bao nhiêu
băn khoăn trong lòng cô bay biến hết, trong đầu chỉ có ý nghĩ đó là Phương Chấn
Đông không thể chết được. Cô không cho phép anh chết, anh mà chết cô biết làm
sao bây giờ, đứa bé trong bụng cô biết làm sao?
Cô mang thai tiểu sinh mệnh vẫn chưa tới hai tháng,
dường như không có một chút cảm giác tồn tại chân thật nhưng hiện tại cô
vô cùng xác định. Cho nên lần này trở về nghiêm túc mà nói cũng không hẳn vì
chuyện của cha mẹ mà cũng là vì Phương Chấn Đông, cô bỏ anh không được
cho nên càng không cho phép anh bỏ cô.
Phương Nam để điện thoại xuống, Phương Hoa trung
trực tiếp hỏi:
"Nha đầu kia trở về nước?"
Phương Nam gật đầu một cái, trong lòng ông âm thầm
thở phào nhẹ nhõm, đỡ vợ ngồi xuống dãy ghế ở ngoài hành lang. Mặc kệ như thế
nào thì đây cũng là tin tức tốt, Phương Hoa biết ý chí con trai mình bền bỉ,
chỉ cần trong lòng anh còn nhớ thương thì anh sẽ không chết, về điều này ông vô
cùng xác định.
Lúc Hàn Dẫn Tố đến thì Phương Chấn Đông vẫn còn hôn
mê sâu, nhìn thấy anh nằm ở đó không nhúc nhích trước mặt cô bỗng tối sầm, nếu
không phải vì Phương Nam đỡ cô thì cô đã ngồi phịch xuống đất.
"Hàn Dẫn Tố, anh trai tôi còn chưa có chết, cô
bình tĩnh lại một chút đi, anh vẫn còn sống, bác sỹ nói chỉ cần trong vòng 12
tiếng anh ấy có thể tỉnh lại thì có thể sống, bây giờ mới qua 8 giờ thôi. Hàn
Dẫn Tố, cô nghe tôi nói chứ? Cô nghe chứ?”
Phương Nam không hề để ý đến khí chất hét to.
Mắt Hàn Dẫn Tố chớp chớp giống như tìm được hy vọng bấu víu trong nháy mắt đứng
thẳng lưng lên:
"Tôi muốn vào gọi anh ấy, sẽ đi ngay bây giờ!”
Hàn Dẫn Tố mặc vào quần áo vô trùng vào phòng hồi
sức cấp cứu, nhìn gần sắc mặt anh càng thêm trắng bệch, trắng như không có một
tia huyết sắc. Trên đầu, cánh tay, chân đều bị băng bó dày cộm, các ống dẫn cắm
đầy người anh, đường nét trên khuôn mặt anh vẫn cứng rắn như vậy nhưng mắt đã
nhắm chặt che đi vẻ âm trầm sắc bén thường ngày.
Anh cứ không cử động nằm yên trên giường bệnh, nếu
như không phải máy điện tâm đồ đang biểu thị đường cong thì Hàn Dẫn Tố đã cho
là anh đã bỏ mình mà đi rồi.
Nước mắt cô tuôn xuống:
"Phương Chấn Đông, Phương Chấn Đông, em là Tố
Tố, em là của Tố Tố của anh!"
Hàn Dẫn Tố ngồi ở đầu giường, tiến tới bên tai anh
khóc nức nở:
"Phương Chấn Đông sao anh có thể nằm như vậy,
anh đã quên những gì nói với em sao? Anh quên là anh hứa muốn cưới em sao? Anh
đang nằm đây là sao? Anh muốn nuốt lời à? Sau khi anh bá đạo trêu chọc em xong
lại muốn bỏ em đi, em không đồng ý, em không muốn……”
Hàn Dẫn Tố dường như khóc không thành tiếng, cô lau
mặt đứng lên cầm bàn tay còn nguyên vẹn của anh nhẹ nhàng đặt ở bụng cô:
"Phương Chấn Đông, chúng ta có con rồi, con của
anh và em, một sinh mệnh nhỏ, anh nhất định là rất vui đúng không? Như anh nói
lúc trước, nếu là bé trai thì theo anh làm quân nhân, còn nếu là bé gái thì
theo em làm họa sỹ được không?”
Cảm giác ngón tay trên bụng có nhúc nhích nho nhỏ,
Hàn Dẫn Tố sửng sốt, nhanh chóng nhìn mặt anh:
"Phương Chấn Đông anh nghe lời em nói rồi sao?
Nếu như nghe thì tỉnh lại cho em xem, anh nhìn em đi!!”
Phương Chấn Đông không mở mắt, lúc Hàn Dẫn Tố thất
vọng chợt phát hiện bên môi anh hơi động đậy, cô cũng không chớp mắt nhìn môi
anh thật lâu mới có thể đọc được khẩu hình của anh, hình như anh đang gọi:
"Tố Tố…."
Hàn Dẫn Tố giống như thấy được ánh rạng đông, quay
đầu lại kích động gọi:
"Anh ấy có phản ứng, anh ấy nghe được tôi nói
chuyện, anh ấy chưa chết, anh ấy vẫn còn sống!”
Ngay sau đó là một vòng kiểm tra mới, Hàn Dẫn Tố bị
Phương Nam kéo ra ngoài nhìn qua lớp cửa kính. Lúc này thì họ cũng chỉ có thể
nhìn mà thôi.
Chủ nhiệm phụ trách hội chẩn đi ra thì cả Phương gia
cùng Hàn Dẫn Tố vộ vàng lao tới, tâm tình ôm chút hy vọng thấp thỏm. Chủ nhiệm
bỏ khẩu trang xuống chào Phương Hoa theo kiểu nhà binh:
"Báo cáo thủ trưởng, não bộ của Phương Đoàn
Trưởng được kiểm tra thấy phản ứng mãnh liệt, mặc dù chưa tỉnh nhưng đã chuyển
từ hôn mê sâu sang trạng thái ngủ rồi. Giờ Phương Đoàn Trưởng đang ngủ, cơ bản
có thể kết luận là chắc chắn tỉnh lại, nhưng thời gian phục hồi chỉ sợ là cần
thời gian nhất định.”
Tim Hàn Dẫn Tố tựa như dây cung bị kéo căng chợt
buông lỏng khiến cô không chịu nổi, trước mặt tối sầm ngã quỵ xuống. Phương Nam
sợ hết hồn vội vàng đỡ lấy cô:
"Tố Tố, Tố Tố. . . . . ."
Phương Nam lo lắng nhìn bác sỹ chẩn đoán bệnh cho
Hàn Dẫn Tố vội vàng hỏi:
"Bác sĩ, cô ấy thế nào?"
Chẩn bệnh cho Hàn Dẫn Tố là bác sỹ quân y nữ đang
buông bản báo cáo trong tay:
"Bước đầu kết luận là bởi vì mệt mỏi khiến thể
lực không chống đỡ được, cái khác là vì phụ nữ có thai lại càng cần được nghỉ
ngơi, hơn nữa thời gian mang thai là gần ba tháng.”
Phương Nam có chút ngu ngơ, nửa ngày sau mới phục
hồi lại tinh thần:
"Mẹ, Tố Tố mang thai con của anh trai, cô ấy
mang thai….”
"Gì mà Tố Tố?"
Mắt Trần Thư Tuệ dịu dàng lại nhưng bất mãn nhìn con
gái:
"Cô ấy tuổi nhỏ thì cũng là chị dâu con, về sau
không được xưng hô kiểu không biết trên dưới này nữa, người ngoài mà nghe được
thì thế nào?”
Phương Nam lại cười:
"Mẹ, mẹ đã đồng ý rồi sao? Con đã nói mẹ là một
người mẹ sáng suốt mà, sao có thể là bà mẹ chồng độc ác được?”
Trần Thư Tuệ khe khẽ thở dài:
"Mẹ đã thông suốt, chỉ cần anh con sống sót thì
thế nào cũng được, thật ra thì nghĩ kỹ đứa bé Tố Tố này cũng tốt vô cùng. Anh
con nói đúng, chúng ta cưới vợ chứ không phải là gia thế, chỉ cần hai người họ
sống với nhau thật tốt thì làm mẹ như mẹ đây còn có gì không yên lòng. Lại
nói….”
"Lại nói, trong bụng chị dâu con còn có cháu
trai của mẹ đúng không?”
Phương Nam nghịch ngợm tiếp lời, rồi lại nói dự
phòng trước:
"Mẹ, trong bụng chị dâu không phải là con
trai thì sao?”
Trần Thư Tuệ liếc cô một cái:
"Mẹ con tuy nói lớn tuổi nhưng chưa đến mức hồ
đồ, giờ là thời nào rồi, nam nữ đều được đều là con cháu của Phương gia.”
Phương Nam cười hắc hắc:
"Mẹ của con tư tưởng thật tiến bộ, chắc chắn
Phương Thủ trưởng sẽ khen ngợi mẹ nhiều!”
Bà Phương phì cười:
"Đã lớn rồi còn nói lải nhải."
Phương Nam đỡ Bà Phương, lại quay đầu lặng lẽ nhìn
Hàn Dẫn Tố đang bất tỉnh nháy mắt mấy cái trong lòng nói: “Đúng là trong họa có
phúc, rốt cuộc mây tan trăng lại sáng rồi.”
Mặc kệ đã trải qua bao nhiêu khó khăn, thiếu chút
nữa thì sinh ly tử biệt nhưng cuối cùng tất cả vui vẻ là được. Tựa như lời Thừa
Tuyên nói: “Mưa gió đi qua mới có thể thấy được cầu vồng, trải qua ngày giá
lạnh rồi hè nóng bức thì bông hoa tình yêu mới có thể nở càng thêm xinh đẹp.”
"Tố Tố, chúc mừng chị và anh trai!”