"A….”
Phương Chấn Đông rên lên một tiếng, buông miệng cô
gái nhỏ ra, Hàn Dẫn Tố mới phát hiện tay mình đang đặt trước ngực anh. Sợ hết
hồn vội vàng định đưa tay rung chuông gọi bác sỹ lại bị Phương Chấn Đông níu
lại:
"Anh không sao, không cần chuyện bé xé ra to.”
Giọng nói vô cùng khó chịu, sắc mặt có chút thâm
trầm dường như không nén được dục vọng xuống nên có phần vô cùng buồn
bực.
Hàn Dẫn Tố không khỏi cười khẽ hai tiếng, liếc anh
một cái, bộ dạng nhịn cười rơi vào mắt Phương Chấn Đông làm hỏa thiêu trong
lòng càng khó nhịn. Nhưng cũng hiểu là hiện tại là điều không thể, chưa nói đến
vết thương của anh mà chính là đứa con trong bụng của vợ là con của hai người,
không thể quá trớn được.
Phương Chấn Đông mất sức của chín trâu hai hổ mới
kìm được đại hỏa, trong lòng đang nghĩ lúc nào mới có thể được “khai trai”, ánh
mắt nhìn Hàn Dẫn Tố khiến cô hận không tránh anh xa mười trượng. Không nghĩ
cũng biết người đàn ông này nghĩ chẳng phải là điều gì tốt đẹp, xoay người rót
chén nước tức giận nhét vào tay anh:
"Tới giờ uống thuốc rồi!"
Phương Chấn Đông nhìn chòng chọc vào hai mắt cô, cầm
lấy thuốc đổ vào trong miệng nuốt như muốn nuốt luôn dục hỏa. Lý trí quay trở
lại mới nhớ tới cô vợ nhỏ có điều muốn nói, đưa chén nước cho cô mới bắt đầu
thăm dò.
Cơn tức của Hàn Dẫn Tố tản đi, ngồi bên giường có
chút do dự nói:
"Phương Chấn Đông! À, nếu….em nói là nếu em
không phải là con gái của cha em thì sao?”
Phương Chấn Đông trừng mắt:
"Lại suy nghĩ lung tung gì?"
"Em nghiêm túc!" Giọng của Hàn Dẫn Tố có
mấy phần chần chừ thấp thỏm:
"Phương Chấn Đông, em phát hiện người mẹ em yêu
không phải là cha em mà là…mà là ân sư của em.”
"Ân sư?"
Lúc Phương Chấn Đông tỉnh lại mới biết, chỉ trong
vài ngày ngắn ngủi mà vợ anh đã được bậc thầy trong giới hội họa thu làm học
trò, hơn nữa còn ra nước ngoài chạy hết một vòng. Suy nghĩ trước sau mấy lần
cũng cảm thấy có mấy phần không hợp lý, chỉ là quên truy cứu, lúc này cô nhắc
tới mới khiến anh gợi lên lòng nghi ngờ.
Anh tóm lấy cằm cô nâng lên nhìn thẳng vào mắt cô
hỏi:
"Tố Tố, Em nói thật cho anh, lúc em ra nước
ngoài có phải có ý định không trở lại nữa hử?”
Ánh mắt anh và giọng nói mang theo uy hiếp mãnh
liệt, trước mặt người đàn ông này có nói láo thì chỉ có thể tương đương với tìm
đường chết. Nhưng đem sự thật nói ra thì cô cũng biết anh chắc chắn sẽ không bỏ
qua cho mình, anh hận nhất chính là lính đào ngũ.
Ánh mắt Hàn Dẫn Tố lóe lóe lên mấy cái rồi nhanh
chóng đẩy tay anh ra, ăn vạ lầm bầm mấy câu:
"Người ta đang nói chuyện nghiêm túc với anh
đấy!”
Phương Chấn Đông nhìn chằm chằm cô thật lâu mới hừ
lạnh một tiếng:
"Đừng nghĩ có thể đánh trống lảng, hôm
nay anh bỏ qua nhưng em phải suy nghĩ cho kỹ, suy nghĩ nên nói rõ với anh như
thế nào. Không thành thật khai báo thì nghĩ tới hậu quả một chút!”
Thân thể nhỏ bé của cô không tự chủ mà co rúm lại,
người đàn ông này dạy dỗ quá ngoan độc rồi. Miệng phụng phịu bất mãn còn chưa
kịp lộ ra ngoài khuôn mặt nhỏ nhắn thì đã nghe anh tuyên bố:
"Mặc kệ những chuyện ngổn ngang kia, anh chỉ
cần biết em là vợ anh, hiểu chưa?”
Lòng cô mơ hồ nửa ngày rồi bừng tỉnh, người đàn ông
này có thể cho cô một cảm giác yên ổn thực tế đến vậy sao? Cô chợt cầm lấy bàn
tay anh, giọng bá đạo nói:
"Phương Chấn Đông, anh hứa với em, nhất đinh
không được chết trước em!”
"Cô bé ngốc!”
Phương Chấn Đông đưa bàn tay lên xoa xoa mái tóc của
cô, giọng nói vẫn khô khan như vậy nhưng nghe kỹ lại thấy có chút dịu dàng khó
tả.
Phương Nam vừa vào phòng bệnh liền nhìn thấy cảnh
thân mật như vậy không khỏi cười thầm. Trước kia thật không biết anh trai mình
là người đàn ông như vậy, người lạnh lùng khô khan mà có thể dịu dàng thật
khiến cho người ta nổi hết cả da gà.
Nghiêm túc mà nói, anh trai cô cũng không khác trước
là mấy, lúc nào cũng nhìn vợ anh với cái bản mặt đen ngòm, mà nói chuyện thì
như ra lệnh một chút cũng không thể cứu vãn nổi.Nhưng cũng chính vì như thế mà
cũng có thể rõ ràng cảm nhận được lòng anh yêu thương vợ mình đến bao nhiêu.
Lòng anh mềm mại đến bao nhiêu so với thái độ và lời nói quả là trống đánh
xuôi.
Phương Nam buồn bực chừng mấy ngày về nhà nói chuyện
với Thừa Tuyên. Thừa Tuyên cười không nổi còn nói cô là người thông minh sao
lúc này lại ngốc vậy? Đó là tình thú của vợ chồng son, em biết sau lưng mình vợ
chồng người ta như thế nào? Anh thấy anh trai mình là mãnh thú còn cô giáo Hàn
chính là người thuần thú lợi hại nhất.
Lúc này thấy bộ dạng hai người Phương Nam cảm thấy
điều đó chưa đúng lắm, nhìn ánh mắt anh trai nhìn cô vợ nhỏ của mình tràn đầy
yêu thương và cưng chiều như vậy thì ví dụ này có vẻ chưa thỏa đáng lắm.
Phương Nam nhẹ nhàng ho một tiếng phá vỡ không khí
mập mờ giữa hai người. Hàn Dẫn Tố nhanh chóng đứng lên xoay người lại nhìn thấy
vẻ mặt tinh quái của Phương Nam khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ hồng đến
mức có thể nhỏ ra máu:
"À! Phương Nam, cô đã đến rồi!”
Phương Nam nhìn cô phì cười, cô không hiểu chị dâu
nhỏ của cô sao có vẻ hay xấu hổ như vậy? Con trong bụng cũng gần ba tháng rồi
mà động một chút lại ngượng ngùng. Ánh mắt cô quét qua ánh mắt cảnh cáo của anh
trai khiến cô không nỡ trêu ghẹo Hàn Dẫn Tố nữa mà đưa hai bình giữ ấm ra:
"Bình lớn là mẹ bảo dì nấu canh bồ câu hầm cách
thủy cho anh, tốt nhất cho vết thương đấy. Còn bình nhỏ là cháo gà của Tố Tố,
nhớ uống hết, đây là thời kỳ mấu chốt phải để ý tới dinh dưỡng, nếu không thể
chất đứa trẻ sinh ra sẽ yếu.”
Trong lòng Hàn Dẫn Tố chợt nóng lên, thật có chút
cảm động. Phải nói rằng trải qua người như mẹ Trịnh Vĩ, Hàn Dẫn Tố đối với mẹ
chồng thật có chút sợ. Hơn nữa với mẹ Phương Chấn Đông còn có chút vướng mắc
chưa giải quyết được nhưng từ lúc về thành phố B đã dần dần được khai thông.
Mẹ anh không giống mẹ Trịnh Vĩ, tuy nói lúc ban đầu
có phản đối nhưng bây giờ lúc đón nhận cô lại xem cô như người của Phương gia.
Cứ cách hai ba ngày lại đến đây một chuyến, lúc đến cũng hết sức thân thân
thiết kéo tay cô hỏi về việc nhà cô, hỏi xem hôn lễ cô có yêu cầu gì? Nhà đã
mua xong chưa? Tiệc đình bày biện như thế nào? Bên mẹ đẻ có bao nhiêu thân
thích có thể tới đây, có cần hai bên gặp mặt trước?
Bà Phương cẩn thận nói những lời đó, thậm chí để
tránh đụng đến đề tài lúng túng nhất bà còn đem mọi chuyện nói rõ ràng làm Hàn
Dẫn Tố cảm thấy được sự quan tâm mà cảm động. Nhưng cảm động là cảm động nhưng
cô vẫn chưa nghĩ đến chuyện phải tổ chức hôn lễ của mình thế nào.
Cô cảm thấy hôn nhân thật ra thì chính là
chuyện của cô và Phương Chấn Đông, hai người đều lớn cả không còn nhỏ nữa,
trước đó hai người cũng đã có một cuộc hôn nhân thất bại làm tiệc lớn cũng
không phải là điều hay. Chỉ cần hai người sống với nhau hạnh phúc là được rồi.
Hơn nữa quả thật cô cũng có chút khó nghĩ, trừ cha ra thì còn có mẹ kế Triệu
Hồng, em kế Hàn Dĩnh và Trịnh Vĩ, dù sao mấy người đó đến đây cũng không phải
là điều thỏa đáng.
Dù sao Phương gia không phải là gia đình tầm thường,
bề ngoài cô cũng muốn quan tâm đôi chút, tuy nói những điều đó không thể che
giấu được nhưng cô cũng không muốn công khai ra hết. Cô muốn lặng lẽ gả cho
Phương Chấn Đông rồi cùng anh sinh con dưỡng cái sống một cuộc sống yên bình.
Nhưng dù sao cũng cần gặp mặt cha và bà ngoại nữa, cô vẫn nhớ rằng bà ngoại
luôn lo lắng cho cô.
Phương Nam thừa dịp lúc anh trai ngủ thiếp đi mới
nói chuyện riêng với Hàn Dẫn Tố:
"Mẹ bảo em nói với chị là đừng nghĩ nhiều, hôn
sự cũng nên theo ý của chị. Còn nhà chị bên kia nếu khó khăn thì chỉ cần gặp
cha chị là được. Dù sao hai bên cũng cần gặp mặt, còn Phương gia bên này chị
không cần phải băn khoăn điều gì. Hạnh phúc của chị mới là quan trọng nhất, chị
hiểu không?”
Hàn Dẫn Tố lệ vòng quanh trầm mặc nửa ngày mới nói:
"Phương Nam, cám ơn cô nhưng những chuyện này
phải chờ anh ấy xuất viện đã.”
Ánh mắt Phương Nam nhìn vào bụng cô nở nụ cười rồi
lắc đầu:
"Theo em thì hai người nên đi đăng ký trước.
Hai người có thể đợi nhưng đứa trẻ trong bụng thì không chờ được đâu.”
Mặt Hàn Dẫn Tố đỏ lên nhẹ nhàng gật đầu.
Nhìn thân ảnh Phương Nam từ từ khuất sau khúc quanh
Hàn Dẫn Tố khẽ quay đầu chợt phát hiện bất chợt vườn hoa ngoài cửa sổ đã
là một mảnh màu sắc rực rỡ giống như lòng cô lúc này như một đóa hoa tươi nở
rộ, tinh thần xán lạn phấn chấn bùng phát lên.
Giữa hè năm nay Hàn Dẫn Tố lại một lần nữa nhận được
một mảnh giấy hôn nhân đỏ tươi. Trong hình người đàn ông với một thân mặc quân
trang, khuôn mặt vẫn không nở một nụ cười nhưng đáy mắt anh lại không thể giấu
đi được vẻ thỏa mãn mà cô trong ngực anh lại cười đến ngu ngốc vì hạnh phúc.
Hàn Dẫn Tố cầm giấy hôn thú cúi đầu nhìn người đàn
ông đang ngồi trên xe lăn. Không thể chịu nổi tính cố chấp của người đàn ông
này cô đành phải đẩy anh đến cục dân chính đăng ký.
Phương Chấn Đông khôi phục rất tốt, trong thời gian
ngắn chân có thể đứng thẳng đi lại. Hàn Dẫn Tố sợ anh quá cực khổ mới mượn xe
lăn tới đẩy anh đi. Người đàn ông này mặt nhăn nhó như chuyện được vợ mình đẩy
đi là một chuyện vô cùng sỉ nhục. Cô tỉnh bơ không thèm để ý.
"Đưa đây!"
Phương Chấn Đông đưa tay ra nói hai từ ngắn
gọn, Hàn Dẫn Tố sửng sốt:
"Cái gì?"
"Giấy đăng ký!"
Phương Chấn Đông xem như là chuyện đương nhiên trả
lời. Hàn Dẫn Tốn nhìn anh chằm chằm rồi nhìn qua mảnh giấy của mình để xác
nhận:
"Đây là của em, của anh không phải anh đã cầm
rồi sao?”
Phương Chấn Đông chống đứng lên đoạt luôn:
"Cũng giữ luôn cho an toàn.”
Nói xong, nghiêm túc để vào trong túi rồi vỗ vỗ:
"Đi!"
Vì chút sơ suất mà Hàn Dẫn Tố đã bị người đàn ông
này đoạt mất tờ giấy nhưng nhìn hành động ngây thơ như vậy khiến cô không nhịn
được cười. Cô đỡ anh ngồi ở lái phụ rồi đem xe lăn gập lại bỏ ở cốp sau. Cô
ngồi ở ghế lái rồi nhoài người sang giúp anh thắt dây an toàn. Nghĩ lại bộ dạng
vừa nãy của anh không khỏi nháy mắt mấy cái rồi hỏi:
"Phương Chấn Đông, có phải anh sợ em chạy mất
nên giấy đăng ký anh cũng cầm?”
Sắc mặt anh hơi sầm lại ho khan hai tiếng:
"Nói vô dụng ít thôi! Lái xe!”
Hàn Dẫn Tố lại phát hiện phía sau tai anh có vẻ đỏ
ửng, người đàn ông này có lúc cũng có vẻ đáng yêu như thế này sao? Hàn Dẫn Tố
cười thầm rồi vươn tới hôn chụt một cái lên mặt anh.
Phương Chấn Đông nắm lấy cơ hội, nhanh chóng đổi bị
động thành chủ động, giữ lấy gáy cô hung lăng hôn lên làm cô vợ nhỏ của anh
suýt chết nghẹt. Sau đó mới đến bên tay cô uy hiếp:
"Trở về anh sẽ dạy dỗ em!”