“Ly
hôn? Được thôi! Nhà cửa thuộc về tôi, còn bồi thường tổn phí tuổi thanh xuân
cho tôi hai mươi vạn, nếu không thì đừng hòng!”
Triệu
Hồng cũng đã nhìn ra chuyện như vậy nếu Hàn Thanh Sơn đã suy nghĩ minh bạch sẽ
không còn cứu vãn được gì nữa. Vạch mặt rồi thì cần phải tận lực chiếm lợi thế
nếu không bà và Hàn Dĩnh về sau lấy gì để sống?
Hàn
Thanh Sơn mặc dù vẫn biết Triệu Hồng giảo hoạt không nói đạo lý được nhưng
không nghĩ lại vô sỉ đến chừng này, không thể ngờ được cả người tức giận run
cầm cập nhất thời không biết nói gì. Cảm giác toàn thân máu ào ào xông lên rồi
cảm thấy trước mặt tối sầm ngã rầm xuống, miệng co quắp sùi cả bọt mép.
Triệu
Hồng sợ hết hồn cũng không nhịn luống cuống tay chân nhưng rất nhanh trấn định
lại. Ý niệm trong lòng trong nháy mắt chuyển qua, Triệu Hồng cũng hiểu mặc dù
mình có la lối om sòm nhưng nếu cùng Hàn Thanh Sơn ra tòa thì bà cũng không đòi
được gì. Hàn Thanh Sơn là người đàng hoàng nhưng không có năng lực, nhưng con
gái ông ta là Hàn Dẫn Tố và con rể Phương Chấn Đông còn cả Phương Gia gia
thế hiển hách nữa. Bà là dân thường lại không hiểu biết nhiều, nếu đưa ra
tòa ly hôn kết quả không cần nghĩ cũng biết.
Nhưng
nếu như Hàn Thanh Sơn chết đi thì lại khác, bà và ông ta là vợ chồng trên giấy
tờ, trên pháp luật là người thừa kế, mặc dù tiền không có nhiều nhưng căn nhà
này giá trị không ít. Tình huống này của Hàn Thanh Sơn bà không lạ, bà đang
nghĩ làm thế nào để ông ta nhanh chết, chảy máu não thì đa số không sống được.
Triệu
Hồng suy nghĩ xong ánh mắt quét về phía cửa nơi Hàn Dĩnh đang đứng ngu si ở đó
lúc này đột nhiên định thần lại vớ lấy điện thoại bàn. Triệu Hồng mắng thầm
bước mấy bước rút dây điện thoại ra.
Hàn
Dĩnh gấp đến mức không nhịn được:
“Mẹ,
mẹ điên rồi! Con gọi 120, cha đã như vậy rồi phải đưa gấp đến bệnh viện!”
Ánh
mắt Triệu Hồng lạnh lùng:
“Gì
mà cha? Những lời mẹ và ông ta nói con không nghe thấy sao? Ông ta căn bản
không phải là cha con, Hàn Thanh Sơn đã biết con không phải là con gái ông ta,
thay vì để cho ông ta và mẹ ly hôn không bằng để cho ông ta chết thì hơn!”
Hàn
Dĩnh ngu ngơ khiếp sợ nhìn chằm chằm Triệu Hồng giống như nhìn một người xa lạ,
trong miệng thì thào nói:
“Mẹ
nói ông ấy không phải là cha con sao?……Con vẫn cho rằng……Hàn Dẫn Tố cướp đi tất
cả của con……tại sao giờ tất cả đều không phải, tại sao……..”
Những
cố chấp trong lòng bao nhiêu năm đột nhiên biến thành chuyện cười, cô ghen tỵ
phẫn hận với Hàn Dẫn Tố nhiều năm như vậy, vẫn cho là cô ta đã đoạt đi cha của
mình, đoạt đi gia đình hạnh phúc mình nên có giờ phát hiện tất cả đều là giả
dối, thật là chuyện nực cười! Hàn Dĩnh cảm thấy trong lòng, trong đầu óc của cô
trở nên vô ích, mất đi lý do để phẫn hận cuộc đời cô cũng giống như
chuyện cuời.
Chợt nhớ
tới Hàn Thanh Sơn đối với cô bao nhiêu năm yêu thương và dung túng, để cho ông
chết cô quả không làm được. Hàn Dĩnh xoay người lục điện thoại trong túi ra
nhấn mấy cái không thấy phản ứng đoán chừng là hết pin rồi. Lại đứng lên đoạt
lấy túi của Triệu Hồng lấy điện thoại nhấn số gọi.
Triệu
Hồng đoạt lại hung hăng ném xuống cực kỳ tức giận mắng:
“Tiểu
Dĩnh, con điên rồi, nếu ông ta không chết chúng ta sẽ bị đuổi ra khỏi cửa con
có biết hay không. Ông ta không phải là
cha con, không phải….”
“A. .
. . . .”
Hàn
Dĩnh bịt lấy lỗ tai hét lớn, thanh âm bén nhọn chói tai giống như phát điên,
cái gì cầm trên tay cũng ném sang Triệu Hồng:
“Mẹ
nói bậy, mẹ nói bậy, ông ấy là cha con, ông ấy chính là cha con……”
Triệu
Hồng tức điên lên, không ngờ bình thường Hàn Dĩnh khí thế là vậy nhưng năng lực
chịu đựng lại kém như vậy, có chuyện cỏn con vậy mà không chịu nổi, y hệt kẻ
điên.
Triệu
Hồng quyết định chạy nhanh tới đè Hàn Dĩnh lại giơ tay lên tát một cái vang
dội:
“Con
tỉnh táo lại cho mẹ, làm loạn gì đó? Lộ ra hàng xóm khai ra thì không tốt đẹp
gì đâu!”
Vừa
dứt lời chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên trong đêm tối rất chói tai
khiến hai mẹ con sợ hết hồn.
Nhà
của Hàn Gia ban đầu là phòng cơ quan mẹ Hàn Dẫn Tố phân cho, hiệu quả cách âm
không tốt lắm, bên trái bên phải đều là hàng xóm mấy chục năm. Cách vách là
Thím Trương vốn là người nổi tiếng thích chõ mõm vào chuyện người khác vừa nghe
thấy động tĩnh liền vội vàng nhấn chuông cửa vừa lớn tiếng hỏi:
“Lão
Hàn, hai người cãi nhau hay làm gì mà ồn ào náo nhiệt thế!”
Triệu
Hồng tức giận bạt vào đầu Hàn Dĩnh một cái, Hàn Dĩnh tránh khỏi mẹ cô bước ra
ngoài mở cửa vội vàng nói:
“Thím
Trương, thím mau gọi 120, cha cháu bị ngã rồi!”
Thím
Trương ghé qua thấy Hàn Thanh Sơn đang nằm co quắp ở đó không còn chút ý gì nữa
vội chạy về nhà gọi xe cứu thương đến.
Lúc
Hàn Dẫn Tố cùng Phương Chấn Đông chạy tới thì Hàn Thanh Sơn đã không qua khỏi.
Hàn Dẫn Tố cảm thấy trước mặt tối sầm liền ngất đi. Phương Chấn Đông cũng không
nghĩ sẽ có biến cố như thế này, làm rể Hàn Gia nên vừa phải bắt tay vào lo liệu
tang lễ vừa lo lắng cho vợ anh. Dù sao cô cũng vừa mới ở cữ xong liền gặp cha
mất anh sợ cô không chịu nổi.
Từ khi nghe được tin dữ đến khi tang lễ kết thúc, Hàn Dẫn Tố một câu cũng
không nói qua. Lúc quỳ tại linh đường cô cũng như là tượng gỗ, nước mắt lướt
qua gương mặt trắng xanh nhỏ nhắn trong nháy mắt ướt một mảnh khiến Phương Chấn
Đông nhìn mà thấy thương.
Triệu
Hồng nhịn chừng được mấy ngày, nhịn đến khi Hàn Thanh Sơn được chôn cất xong
xuôi liền không chịu được nữa trước mặt trực tiếp vào đề:
“Tôi
nói con rể! Người cũng đã hạ táng rồ, chuyện sau đó cần giải quyết thì nên giải
quyết đi! Có câu anh em cần phải rõ ràng, chúng ta không cần thiết phải che
giấu giả bộ, ngài quan lớn không quan tâm nhưng chúng tôi cần phải ăn cơm sống
qua ngày!”
Hàn
Dẫn Tố ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Hồng làm Triệu
Hồng không khỏi chột dạ co rúm lại một chút. Người đàn bà này quả là độc ác,
cha đưa vào bệnh viện mà bà ta ngay cả viện phí cũng không đóng nếu không phải
Thím Trương giúp một tay thì cha cô ngay cả cơ hội cứu cuối cùng cũng không có.
Bà ta căn bản không mảy may đến tình vợ chồng, hôm nay nhìn bộ mặt tham lam thế
này càng làm cho người ta thấy ghê tởm đến buồn nôn.
Triệu
Hồng vô cùng hiểu, bất luận như thế nào thì đây chính là cơ hội cuối cùng, dù
sao thì Hàn Thanh Sơn cũng không cứu được, nếu không vì chuyện sau đó thì đã dễ
dàng giải quyết rồi đó là sổ đỏ của căn nhà này bà lật khắp nơi rồi mà tìm
không thấy. Bà nghĩ không chừng Hàn Thanh Sơn đã ra chiêu gì đã sớm đề phòng bà
rồi, mặt mũi đâu thể ăn thay cơm, lúc này mà để ý tới nó thì không còn làm gì
được. Nghĩ đến đây liền đi thẳng vào vấn đề:
“Đại
Tiểu Thư, cô có trừng mắt nhìn tôi cũng vô dụng, cô có bản lĩnh gả cho nhà chồng
tốt chắc không có ý định tranh chấp chút tài sản này với cô nhi quả phụ chúng
tôi chứ? Cô cũng biết cha cô cũng không có gì khác nữa nên căn nhà này cũng nên
thuộc về em gái cô chứ?”
Hàn
Dẫn Tố nhìn bà, ánh mắt lạnh lùng thẳng tắp như một lưỡi dao bén sắc lạnh như
muốn đào cả ngực Triệu Hồng lên xem xem lòng bà ta được làm bằng thứ gì mà
không có nhân tính như vậy?
Không
cần Hàn Dẫn Tố mở miệng Phương Chấn Đông cũng rõ ràng ý tứ của vợ. Căn nhà này
là của mẹ vợ đã chết tất nhiên cô sẽ không đồng ý cho người khác, hơn nữa xảy
ra chuyện này Phương Chấn Đông mới biết giấy tờ nhà vẫn ở trong tay bà ngoại Tố
Tố mà căn nhà này cũng của Tố Tố.
Có
thể đây là mẹ vợ đã để lại cho Tố Tố một đường lui, vì vậy trên pháp luật, căn
nhà này căn bản không có liên quan gì tới mẹ con Hàn Dĩnh.
Triệu
Hồng không biết điều này bằng không không cần phải ngồi ở đây mà chờ tang sự
xong sẽ lập tức bán luôn nhà.
Phương
Chấn Đông căn bản không muốn nghĩ xem bà ta đang tính gì liền đem bản sao giấy
tờ nhà đất để trên mặt bàn đẩy lên trước:
“Phòng
này là của Tố Tố, không có liên quan gì với người khác hết!”
Sắc
mặt Triệu Hồng biến đổi, cầm tờ giấy lên nhìn liền bối rối, tức giận đến run
cầm cập. Làm tới làm lui cuối cùng căn nhà này một cọng lông cũng không vớt
được, khẽ nghiến răng xé nát tờ giấy:
“Cái
này không tính, tôi gả cho Hàn Thanh Sơn bao nhiêu năm thì nhà này phải là của
tôi, trong lòng các người đều rõ ràng đừng có mà giả vờ hồ đồ. Tiểu Dĩnh dù sao
cũng là máu mủ của Hàn Thanh Sơn, chẳng lẽ cuối cùng bị đuổi ra khỏi nhà. Các
người ỷ thế hiếp muốn bắt nạt mẹ con tôi sao? Đừng hòng! Hàn Thanh Sơn, ông vừa
mới chết con gái và con rể ông liền muốn đuổi chúng tôi ra khỏi nhà, ông mở mắt
ra mà xem đây là con gái tốt của ông đó…..”
Triệu
Hồng khóc rồi gào thét nhưng ngay cả chút nước mắt đều không có, Hàn Dẫn Tố nắm
chặt tay vịn trên sofa xem kịch. Đến giờ cô vẫn không hiểu vì sao cha lại có
thể cưới người đàn bà dối trá độc ác này, hơn nữa sao Hàn Dĩnh có thể là em gái
cô. Ánh mắt cô không tự chủ rơi trên người Hàn Dĩnh.
Hàn
Dĩnh đối diện với ánh mắt cô, trong nháy mắt liền cúi đầu. Bao nhiêu gây sự và
ghen tỵ trước kia giờ biến mất hết. Đại đa số thời điểm sẽ thấy cô ta ngồi
trong góc ngẩn ngơ người không biết nghĩ gì. Mà lúc này chỉ biết túm lấy áo
Triệu Hồng khép nép, chút phản ứng cũng không có.
Phương
Chấn Đông hình như đã sớm tính đến ngày này, cầm một tờ giấy được Tiểu Lưu đưa
đến:
“Đây
là kết quả xét nghiệm ADN, Hàn Dĩnh có phải là con gái của cha hay không tôi
nghĩ bà là người rõ ràng nhất! Người chết là hết, cha đã đi rồi tôi hy vọng bà
không quấy rầy sự thanh tĩnh của ông ấy. Nếu như bà cố ý muốn gây chuyện thì
tôi và Tố Tố sẽ theo đến cùng, hơn nữa cha cũng có một căn nhà cũng sớm
sang tên bà rồi đúng không?”
Lời
nói của Phương Chấn Đông có khí phách làm Triệu Hồng trong nháy mắt đỏ lên rồi
biến thành trắng bệch. Chợt phát hiện người đàn ông này quá đáng sợ, chút tiểu
xảo của bà trước mặt anh ta không có chút giá trị. Mà anh ta cũng đang cảnh cáo
bà nếu không biết khó mà lui thì ngay cả căn phòng trong tay bà cũng không giữ
được.
Cho
tới bây giờ Triệu Hồng mới biết, Hàn Thanh Sơn nhìn hồ đồ nhưng trong lòng vẫn
luôn đề phòng bà, may mà mấy năm trước dụ dỗ ông ta sang tên phòng kia cho bà.
Triệu
Hồng không muốn cũng chỉ có thể mang theo Hàn Dĩnh ảo não mà rời đi, cũng hiểu
có khuấy nữa thì cũng không có phần ăn. Tiểu Lưu cũng lui ra ngoài, Hàn Dẫn Tố
ngẩng đầu nhìn Phương Chấn Đông:
“Khi
nào thì anh chuẩn bị những thứ này? Sao em không biết?”
Giọng
nói yếu ớt khiến Phương Chấn Đông đau lòng không thôi, đưa tay vén sợi tóc mai
rũ xuống nhỏ giọng giải thích:
“Xét
nghiệm là Phương Nam làm, lúc trước khi sắp xếp công việc cho Hàn Dĩnh thuận
tiện thì làm luôn. Tiểu Nam vẫn nói có người chị ngu ngốc như em sao có thể có
đứa em gái như vậy. Về phần giấy tờ nhà thì anh chỉ có thể nói vì mẹ rất yêu
thương em, bất luận đúng hay sai thì đều đã qua rồi. Anh nghĩ mẹ muốn nhất có
lẽ là muốn em hạnh phúc, những kẻ kia là người ngoài không liên quan đến chúng
ta cho nên không cần quá làm khó. Mấy hôm nay em khóc đến mức lòng anh cũng héo
lắm rồi.”
Hàn
Dẫn Tố đưa tay sờ sờ mặt của anh, râu nhô ra thô sáp đâm vào tay, mấy
ngày hôm nay bận rộn mệt nhọc, cô thậm chí không thể tượng tưởng nổi nếu không
có người đàn ông này cô cũng không biết nên làm gì. Cô tựa vào ngực anh, cằm
tựa vào vai anh cất giọng mềm nhũn:
“Chấn
Đông, anh ở đây với em vài ngày được không? Em muốn dọn dẹp một chút đồ mà cha
vẫn dùng khi còn sống.
Phương
Chấn Đông xoa xoa tóc cô:
“Được.”
Tác
giả có lời muốn nói: ngày mai là Đại Kết Cục, tiếp theo là phiên ngoại. Phiên
ngoại có Lão Phương thao luyện cô vợ nhỏ, cô vợ nhỏ liền hung hăng phản kháng
cuộc sống hạnh phúc và tính phúc. Còn có kết quả cuối cùng của đám người đó vô
cùng rõ ràng. Vì vậy phiên ngoại không ngắn, dự tính khoảng một vạn chữ trở
lên, thích thì tiếp tục, không thích thì ta dừng ở đây.