Tháng chín trời vốn nên trong xanh và hơi se lạnh một chút nhưng nắng nóng vẫn chưa ngừng khiến cho đầu óc của người ta thêm mụ mị, nóng khó mà nhịn nổi. Mặc dù ở nơi đóng quân cây xanh um tùm so với nơi khác nhiệt độ thấp hơn không ít nhưng lúc này ở trên sân thao luyện tân binh cũng không khác giữa mùa hạ là mấy…..
Trời nắng chang chang, một đội ngũ xếp thành một hàng dài vô cùng chỉnh tề đó chính là đội nữ tân binh. Từ xa nhìn lại trông ai cũng hiên ngang không thua đám mày râu nhưng nếu nhìn gần sẽ thấy trừ mấy người còn cố gắng chống đỡ, đại đa số đều mặt trắng bệch, mồ hôi tuôn như suối từ trên trán xuống, y phục cũng bị ướt tựa như vừa gặp mưa.
Chợt ở cuối hàng là một nữ binh xinh xắn lanh lợi nhất không thể chống đỡ được nữa ngã rầm xuống đất xỉu. Phía sau bóng cây là hai đại binh đã sẵn sàng với khoé miệng cười toe toét nhanh chóng đỡ nữ tân binh vào bóng cây.
Lấy cái mũ xuống lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn hết sức xinh đẹp, đây chính là nữ tân binh xinh đẹp nhất của năm nay đã khiến cho không ít các anh lính nhìn vào mà ngẩn ngơ. Cô gái này có vẻ yếu ớt, da thịt mềm mại, hơn nữa thể năng vô cùng kém, đừng nói cường độ huấn luyện cao mà mấy hôm nay chỉ luyện tập đi đứng thôi mà cũng không biết đã hôn mê mấy lần làm các nam tử hán không nhịn được mà thương hoa tiếc ngọc.
Theo quy củ cũ, người lớn tuổi nhất sẽ bị điều tới đây giúp một tay, trước đây tranh giành không sao tả xiết, năm nay càng đánh nhau suýt vỡ đầu chảy máu, cuối cùng lãnh đạo quyết định thay phiên nhau tới đây mới ngừng nếu không sẽ làm hỏng hết tình đoàn kết của anh em.
Lại nói, cũng có thể hiểu doanh trại là nơi dương thịnh âm suy lại xuất hiện nữ binh không giành không được, huống
chi lại là mỹ nữ như vậy. Hơn nữa các vị nam tử hán hormone giống đực quá dư thừa, tuy nói có quân kỷ nghiêm khắc nhưng cũng không thể ngăn được cảm giác nguyên thủy nhất khi bị khác phái hấp dẫn. Dù sao cũng không phạm pháp, lại nói tự do yêu đương ai có thể xen vào?
Ánh mắt Chu Bảo Sinh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nữ tân binh, lặng lẽ huých Tôn Nhị Hổ ở bên cạnh nhỏ giọng nói:
“Nhị Hổ, đây chính là cô gái xinh đẹp nhất mà tao thấy nha! Không giống như con gái miền núi quê tao, da thịt so với mặt mẹ tao còn mềm hơn!”
Tôn Nhị Hổ không thềm để ý phẩy tay như đuổi ruồi:
“Nhanh lên, lấy nước lại đây, cô ấy tỉnh rồi!”
Hàn Dẫn Tố cảm giác cả người mất hết sức lực, dù mặc quân trang mà cảm thấy da thịt như bị nướng chín, khẽ cắn răng hận không thể xỉu luôn cho xong việc. Tên Phương Chấn Đông kia thật nói là làm được.
Cô vẫn cho là anh nói chơi, nhưng khi bị anh trực tiếp ném tới đội tân binh thì Hàn Dẫn Tố mới hiểu được người đàn ông kia hành động thật rồi. Thể lực cô kém, không đạt tiêu chuẩn, chuyện gì không bắt người ta làm lại bắt người ta làm lính, người ta đâu phải là vận động viên? Nhưng người đàn ông kia bá đạo không thèm để ý tới cô nói, đối với thủ đoạn vừa đấm vừa xoa của cô cũng ngoảnh mặt lạnh làm ngơ.
Lại nói cũng thật sự mất thể diện, mới huấn luyện ba ngày cô đã té xỉu sáu lần, nghe người khác nói hai ngày nữa còn chạy đường trường ba cây số khiến cô đột nhiên nghĩ có phải nói không chừng Phương Chấn Đông giở trò gì ở đây? Đây là muốn chỉnh chết cô, nếu mà huấn luyện như vậy thì cô quả thật thảm rồi, hơn nữa cô là phụ nữ chứ có phải là tảng đá đâu?
Hàn Dẫn Tố trợn mắt nhìn liền nhìn thấy hai anh lính mắt tỏa sáng lấp lánh lom khom nhìn mình không khỏi có chút muốn xin lỗi, khuôn mặt đỏ lên định nói điều gì đó nhưng phát hiện cổ họng khô như rang. Tôn Nhị Hổ vội vàng đưa nước đến, Hàn Dẫn Tố uống ừng ực vài ngụm rồi vẩy lên mặt mới cảm thấy tỉnh táo lại một chút.
Phụ trách huấn luyện nữ tân binh cũng là người quen, chính là do Đoàn Tăng Cường điều tạm đến là Doanh Trường Vương Đại Bưu, lá bài chủ chốt của Tăng Cường Đoàn, lá bài chủ chốt của trại trưởng, ai ở đây mà không biết.
Thủ hạ của Phương Đoàn Trưởng Đoàn Tăng Cường chưa từng biết sợ là gì, vốn nhận được nhiệm vụ này, Vương Đại Bưu còn hưng phấn đến mấy ngày, dù sao đến bây giờ hắn vẫn chưa có đối tượng. Nhiều nữ binh như vậy nhất định sẽ có một người xinh đẹp hợp tâm ý, không chừng có thể đem vấn đề cá nhân của hắn thuận lợi mà giải quyết.
Vương Đại Bưu tràn ngập hi vọng, vui thích, vui vẻ muốn điên cuồng xông tới nhưng vừa nhìn thấy Hàn Dẫn Tố trong hàng ngũ mắt trâu của hắn trừng lên suýt lòi ra. Vừa định chào hỏi thì chỉ đạo viên của tân binh tới nhỏ giọng ghé vào tai hắn thì thầm nói vài câu khiến mồ hôi lạnh của hắn cũng đổ xuống, giờ đây hắn mới hiểu là mình trúng kế, trong lòng âm thầm không khỏi chửi: “Mẹ nó!”
Chẳng trách lúc ban đầu, bình thường tên Nhị Liên Trưởng Triệu Dũng thường giành nhau với hắn một tý cũng không nhường giờ lại dùng thái độ xưa nay hiếm không tranh đoạt với hắn việc huấn luyện nữ tân binh cùng vỗ vỗ vai hắn, tình ý sâu xa mà nói:
“Nhiệm vụ gian nan, Vương Trại Trưởng nhớ phải bảo trọng nha!”
Bây giờ nghĩ lại quả thật lúc đó hắn mẹ nó không nghi ngờ ý tốt gì của tên đó, giờ chắc chắn tên đó đang đứng một bên cười nhạo mình, mẹ kiếp tên tiểu tử láu cá, đánh hơi thấy nguy hiểm một cái là lỉnh đi ngay.
Chị dâu của Đoàn Tăng Cường bọn họ không ai là không biết là một đại mỹ nhân dịu dàng, còn là một họa sỹ không khoa trương chút nào mà nói cả quân khu nhìn cũng phải đổ. Hơn nữa người luôn luôn với khuôn mặt lạnh không biết cười là như thế nào như Đoàn Trưởng vừa thấy cô vợ nhỏ trong nháy mắt liền dịu dàng có thể chảy được ra nước.
Phải nói cũng khó trách, người đàn ông nào có thể không thương cô vợ xinh đẹp như vậy, hận không nâng niu trong lòng bàn tay cưng chiều, không để vợ chịu chút uất ức nào. Không ngờ người thương vợ đến tận xương tận tủy như Đoàn Trưởng lần này không biết trúng phải gió gì mà liền ngoan tâm đem cô vợ nhỏ yếu ớt như vậy ném vào tân binh để huấn luyện.
Nói là thể chất quá kém, phải huấn luyện thật tốt, còn sai chỉ đạo viên của tân binh trực tiếp nói với mình, đối xử như nhau, không được nhân nhượng, nếu là vì việc tư ban ơn lấy lòng nghiêm trị không tha.
Vương Đại Bưu như câm điếc ăn phải liên hoàn liền cảm thấy trong miệng đắng ngắt, nhìn thấy nữ tân binh vui tai vui mắt cũng không có hứng nổi. Hơn nữa còn phải nhìn kỹ hai con lừa ngốc không biết là chị dâu trong mắt cứ sáng rực, dùng gót chân cũng biết là chúng đang nghĩ gì.
Đây không phải là tự tìm lấy khổ sao? Đừng xem Đoàn Trưởng của bọn họ mặt lạnh như vậy thật ra rất dè chừng cô vợ nhỏ này, hơn nữa máu ghen vô cùng kinh khủng, tuy nói chưa đến mức quan báo tư thù nhưng nếu ai có lỡ ngắm chị dâu nhiều nhiều một chút thì không biết phía sau đó phải tăng cường huấn luyện thêm gì đấy.
Làm cho mỗi lần chị dâu tới đoàn bộ bọn họ cũng không dám ngẩng đầu, chỉ sợ bị máu ghen lớn của Đoàn Trưởng cho vào tầm ngắm, sau lại hung hăng mà dạy dỗ thì chết. May mà bình thường chị dâu cũng ít tới nếu không lính Đoàn Tăng Cường sẽ bị bệnh về đốt sống cổ mất.
Bởi vì tiếp nhận qua dạy dỗ thê thảm nên tuy nói chị dâu là đại mỹ nữ khó gặp nhưng đối với lính Đoàn Tăng Cường mà nói đúng là một củ khoai lang phỏng tay. Bây giờ để cho hắn thao luyện chị dâu chẳng phải là đang trừng phạt hắn sao? Nhẹ thì không được mà nặng thì càng không xong, khó mà nắm chặt được. Cái này còn chưa tính còn phải thời thời khắc khắc đề phòng hai con bò với hai mắt đang sáng rực kia, càng nhìn càng thấy ngu.
Chu Bảo Sinh, Tôn Nhị Hổ đây là hai tân binh tuy thô lỗ một chút nhưng thể lực tốt, lĩnh ngộ kỹ thuật quân sự cực nhanh, là hai tân binh rất có tiền đồ, Vương Đại Bưu đã sớm chọn làm thuộc hạ của mình, chờ đợt huấn luyện kết thúc sẽ cân nhắc. Nhưng hai thằng đần này không biết sống chết lại bị sắc mê tâm hồn, nhìn thấy mỹ nữ liền không biết đâu là Đông Tây Nam Bắc. Cho vào Đoàn Tăng Cường đảm bảo sẽ hối hận đến thối ruột.
Vương Đại Bưu không thể mắt thấy nhìn lính cấp dưới của mình phạm sau lầm cấp thấp như thế này, mặt đen trầm xuống rống to:
“Chu Bảo Sinh, Tôn Nhị Hổ”
Hai người vừa nghe Vương Đại Bưu hô lên như sấm đánh bên tai lập tức giật mình nhanh chóng đứng thẳng tắp, gọn gàng linh hoạt lớn tiếng trả lời:
“Có!”
Động tác có chút tức cười, Hàn Dẫn Tố không nhịn được bật cười. Hai anh lính này thật đáng yêu, mặt đen ngòm tính tình chất phác. Thật ra thì Hàn Dẫn Tố tiếp xúc với đại đa số lính đều như vậy, bộc trực thẳng thắn, không thích quanh co lòng vòng, thích là thích, ghét chính là ghét, không cần che giấu.
Những thứ này thuộc về đặc chất của quân nhân, ở Phương Chấn Đông càng rõ ràng. Nhưng chỉ là người lạnh lùng cứng rắn như Phương Chấn Đông lại đối với con gái mình cưng chiều đến mức không có nguyên tắc. Có thể nói anh là “từ phụ” (cha hiền) thì cô cùng đành mặt lạnh mà đảm đương làm “nghiêm mẫu” (mẹ nghiêm khắc), nếu không tương lai con mình sẽ vô pháp vô thiên.
Hàn Dẫn Tố đã oán trách anh nhiều lần, nói con nhỏ không thể nuông chiều, càng phải trông nom kỹ nhưng người đàn ông kia nói thế này:
“Con gái không giống con trai, phải được nuông chiều!”
Câu nói này chận mọi ý định của cô, cũng may Tiểu Manh Manh cũng coi là ngoan, tuy mới một tuổi nhưng cũng không dưỡng thành tính cậy mạnh vô lý, tính tình điêu ngoa.
Hàn Dẫn Tố cắn cắn môi đột nhiên phát hiện mới mấy ngày không thấy cô lại không có tiền đồ nhớ đến người đàn ông kia rồi. Nếu không phải vì anh ta thì cô đâu phải chịu tội này mà mình chưa gì đã nhớ đến anh ta.
Hàn Dẫn Tố hận hận lắc đầu một cái, yên lặng kệ khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng để bình nước trong tay xuống đất rồi đứng lên, trước con mắt săm soi của Chu Bảo Sinh và Tôn Nhị Hổ chậm chạp đi về phía hàng tiếp tục thao luyện.
Vương Đại Bưu không khỏi thở phào nhẹ nhõm thật dài, nếu chị dâu không tự chủ về hàng hắn cũng không dám lớn mật ra lệnh cho cô. Vừa liếc mắt nhìn thấy hai thằng đần kia đang dán mắt vào chị dâu hận không đạp cho hai thằng mấy cái.
Vương Đại Bưu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đưa tay lên bổ vào đầu hai người kia:
“Nhìn cái gì vậy, miệng lệch ra mắt lác đi mà giống lính à? Lát nữa huấn luyện tân binh xong hai thằng chạy mười vòng, dám ăn gian để cho tao biết thì phạt gấp 10 lần nữa.”
Chu Bảo Sinh, Tôn Nhị Hổ trong nháy mặt chợt lặng đi, chờ Vương Đại Bưu không để ý đến hai người bọn họ nữa Tôn Nhị Hổ mới nhỏ giọng nói:
“Bảo Sinh, mày nói xem có phải Vương Trại Trưởng cũng nhìn trúng rồi chứ? Tao nghe nói Vương Trại Trưởng còn chưa có đối tượng nào nghiêm chỉnh, đây là cô gái xinh đẹp nhất của đội tân binh nữ không lẽ đã hớp hồn anh ta!”
Vương Đại Bưu mặc dù không quay đầu lại, nhưng lời hai thằng ngu kia hắn vẫn nghe được, mặt đen như mực không biết là vẻ mặt gì, nhưng hắn có mượn gan trời cũng không dám đụng đến ổ nhà Đoàn Trưởng. Đó không phải là tìm đường chết sao? Giương mắt nhìn bóng dáng đi qua lập tức bị hù dọa giật cả mình, lập tức sống lưng thẳng tắp nghênh đón theo tiêu chuẩn quân lễ:
” Chào Đoàn Trưởng . . . . . .”