"Mày
thật là, đống đồ này mà cũng mang hết lên đây được, hơi bị nặng đó!”
Mộ
Phong cầm chén trà trong tay tựa vào ban công ngắm nhìn một mảnh xanh biếc ở
bên ngoài, ở giữa mùa đông khiến lòng người không tự chủ mà ấm lại.
Hàn
Dẫn Tố nhớ tới hôm đó rồi buột miệng:
"Phương
Chấn Đông mang đến.”
"Phương
Chấn Đông? Là ai?”
Hai
mắt Mộ Phong nhất thời trợn to, như hai đèn pha quan sát cô gái trước mặt này.
Tuy nói kết hôn rồi lại ly hôn nhưng không thể không nói, đúng là người mỹ miều
mềm mại như nước, thu hút người khác vô cùng.
Ban
đầu lúc cô vào học ở viện mỹ thuật đã gây ra một trận sóng gió, chỉ tiếc lúc đó
cô quá bận rộn, hơn nữa lại thích sống một mình, cũng không tham gia vào hoạt
động trường lớp gì cả, vô cùng không thích sống chung, lại rất xinh đẹp nên vô
tình bị các cô gái khác không thích kết bạn và ghen tị. Vì thế cô bị cô lập.
Mộ
Phong ở cùng phòng với Hàn Dẫn Tố trong ký túc xá, hơn nửa năm cũng không thể
nào nói chuyện cùng nhau. Hai người thân nhau được cũng vì Mộ Phong chủ động
kết giao mà thôi.
Vừa
lúc đi căn tin liền để quên ví trên bàn, may vừa lúc Hàn Dẫn Tố nhặt được, khi
đó Mộ Phong cũng bận rộn đi làm, khuya muộn mới trở lại ký túc xá. Lúc về Hàn
Dẫn Tố liền lặng lẽ trả cho cô.
Lúc
đó số tiền trong ví Mộ Phong có cũng không ít, vừa mới đi thăm Dì Hai ở Mỹ về
được cho tiền, khoảng mấy ngàn, đối với sinh viên mà nói đó không phải là số
tiền nhỏ.
Trong
trường đại học cũng sẽ không có chuyện nhặt được của rơi mà đem trả lại. Đừng
nghĩ đến chuyện mất đồ có thể lấy lại được, thậm chí có thể là người trong ký
túc xá lấy, tâm trạng Mộ Phong cực kỳ sa sút, nào ngờ lúc về lại gặp bất ngờ
như vậy.
Về
nhà cô nói chuyện này với mẹ, mẹ cô bảo rằng người bạn này đáng để kết giao.
Phẩm cách là từ nhỏ dưỡng thành, đây là một đứa bé ngoan hiếm có. Không biết từ
lúc nào hai người đã trở thành bạn tốt.
Tiếp
xúc đã lâu, Mộ Phong phát hiện Hàn Dẫn Tố thật ra thì một chút cũng không kiêu
ngạo, không bao giờ thích làm khó người khác, tình tình lại tốt nữa, không so
đo phiền toái với người khác. Hai người cực kỳ hợp nhau.
Dần
dần tất cả những chuyện khuê mật cũng không giấu nhau, Hàn Dẫn Tố mới nói cho
cô biết chuyện trong nhà, cô hiểu tất cả. Thật ra cũng không có gì là khó hiểu
cả, người ta nói có mẹ kế thì có bố dượng (ý bảo là bố mà cưới mẹ ghẻ về thì bố
đẻ cùng thành bố dượng thôi), nhưng điều Mộ Phong vẫn thấy uất ức là cô gái như
Dẫn Tố đáng lẽ phải cả đời được cưng chiều, nào đâu số phận lại lênh đênh như
vậy.
Trong
nhà đã vậy mà chồng thì còn là một tên khốn kiếp. Ban đầu, Hàn Dẫn Tố kết hôn
với Trịnh Vĩ, Mộ Phong cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nói thật, khi đó
người có ý với Dẫn Tố không thiếu, không hiểu sao lại cố tình gả cho Trịnh Vĩ.
Hàn
Dẫn Tố là hoa khôi của viện mỹ thuật mà cắm trên bãi cứt chó, so với cứt trâu
còn không bằng. Nuôi tên khốn đó hai năm như mẹ nuôi con, kiếm
tiền rồi lo việc nhà, cuối cùng thì Trịnh Vĩ lại mèo mỡ với con
gái của mẹ kế. Thật con mẹ nó, tiện nam cái gì cũng có.
Thật
ra thì ở trong lòng Mộ Phong nghĩ Dẫn Tố nên sớm ly hôn, tên đàn ông đó có đáng
gì để lưu luyến, Mộ Phong ghét nhất là dạng đàn ông chỉ biết ăn cơm chùa.
Mà
lúc này nghe nói về Phương Chấn Đông nên không nhịn buồn bực, giao tế của Hàn
Dẫn Tố rất hẹp, dường như quen biết không được mấy người, tự dưng nhảy ra một
người mới không thể không khiến Mộ Phong ngạc nhiên.
Hàn
Dẫn Tố nhìn vẻ mặt biến hóa của Mộ Phong không khỏi mỉm cười:
"Cậu
của học trò mình, là quân nhân, không, mà chính xác là sĩ quan, dù sao trên bả
vai có vạch và sao khá nhiều.”
"Vạch
và sao?”
Mộ
Phong nhướng mày thật cao:
"Mấy
vạch? Mấy sao? Mày có nhìn rõ không?”
Hàn
Dẫn Tố cẩn thận nhớ lại một lúc:
"Hình
như là ba sao hai vạch.”
"A
a. . . . . ."
Mộ
Phong kêu to lên:
"Đó
là Thượng tá à! Cấp bậc Thủ trưởng đó, vậy thì già lắm, không đúng. Học sinh
của mày cũng không lớn lắm, số tuổi không phải là già mới phải.”
Hàn
Dẫn Tố trở lại ngồi sofa:
"Không
lớn tuổi lắm, nhìn qua khoảng chừng hơn ba mươi.”
"Ôi!
Anh lính của tôi! A! Không đúng, đồng chí Thủ trưởng nha! Có đẹp trai không?”
Mộ
Phong hoa si đuổi theo hỏi thăm, Hàn Dẫn Tố gật đầu:
"Ừ!
Đẹp trai, hơn nữa chính anh ta nói còn độc thân"
"À?"
Mộ
Phong chợt nghiêm túc suy nghĩ, ngắm nhìn Hàn Dẫn Tố, cô mặc một bộ đồ ở nhà
rộng thùng tình che lấp đi chiếc eo nhỏ nhưng càng làm cho thân thể cô càng
mảnh khảnh, rất cân xứng với khuôn mặt nhỏ nhắn. Da thịt trắng nõn cùng với ngũ
quan xinh đẹp nhìn qua vô cùng trẻ tuổi, như vừa mới đến tuổi hai mươi.
Mà
trên người còn mang vẻ đẹp ý vị của cô gái vùng Giang Nam, ngồi ở đó tựa như
bức tranh khuê nữ tinh xảo nhất, mang vẻ cổ điển, ưu nhã mà xinh đẹp.
Mộ
Phong cảm thấy Trịnh Vĩ thật là một kẻ ngu đần, mặc dù Hàn Dĩnh dáng dấp không
tồi nhưng cái loại đàn bà yêu mị kia nhất thời có vẻ tốt nhưng bên trong thô
tục và nông cạn. Không hiểu hắn ta đã nghĩ gì, cũng có thể như người ta nói,
đàn ông phần đông là vui vẻ nhất thời, đối với đàn ông mà nói, phụ nữ quá đẹp
đôi lúc cũng khiến cho họ có lúc chán nản.
Tìm
được người đàn ông có thể thật lòng thương tiếc bạn, thật lòng yêu bạn ở trên
đời này còn khó hơn so với lên trời. Nhưng Mộ Phong vẫn tin tưởng sẽ có người
đàn ông tử tế có thể nhìn ra Dẫn Tố, dù chưa thích, hơn nữa làm quân nhân sẽ vô
cùng nghiêm túc, vừa mới gặp mặt đã nói cho Dẫn Tố biết anh ta còn độc thân
chính là dấu hiệu ban đầu.
Huống
chi còn còn giúp cô mang đủ thứ lỉnh kỉnh này lên nhà, mà người ta cũng không
phải là người bình thường à, là Thượng Tá đó! Mộ Phong cũng có người anh họ là
quân nhân nên có thể hiểu đôi chút về cấp bậc. Thượng Tá nhất định là cán bộ
cao cấp rồi, không ngờ Dẫn Tố ly hôn ngược lại lại làm nở ra bông hoa đào lớn
như vậy.(Hoa đào là chỉ nhân duyên đó các nàng.)
Vì
vậy nên hỏi như thẩm vấn phạm nhân:
"Mày
nói là lần đầu tiên hai người gặp nhau, anh ta rất tuấn tú, sau đó còn nói cho
mày biết anh ta còn độc thân, hơn nữa còn giúp mày đến chỗ Trịnh Vĩ mang mấy
thứ đồ này về. Lại còn sắp xếp tươm tất mới đi đúng không?”
Hàn
Dẫn Tố gật đầu một cái, Mộ Phong không khỏi nhăn trán:
"Hàn
Dẫn Tố, có phải mày bị tên tiện nam Trịnh Vĩ giày vò quá nên ngu đi? Rõ ràng
người ta có cảm tình với mày, chẳng phải là đang muốn theo đuổi mày sao?”
"À.
. . . . ."
Hàn
Dẫn Tố lắc đầu như trống bỏi, tuôn ra từng tràng:
"Cậu
đừng đoán mò à, mình với anh ta chỉ mới gặp nhau có một lần mà thôi. Hơn nữa,
không gạt cậu, nhà anh ta quá gia thế, nghe bạn dạy Piano lớp bên cạnh nói hình
như là lãnh đạo cấp cao gì đó. Về phần giúp mình đưa đồ, chắc là anh ta chỉ
muốn cảm ơn mình đưa cháu trai anh ta về thôi.”
"Đồ
ngu ngốc!"
Mộ
Phong lắc đầu một cái, giảng giải cho cô:
"Hàn
Dẫn Tố, mày thật là cái đồ chậm tiêu, đàn ông thì đừng bao giờ đụng đến quân
nhân. Họ không vô duyên vô cớ đối xử tốt với phụ nữ đâu, hơn nữa mày soi gương
đi, cái vẻ yếu đuối ngơ ngác này mà nhìn ai thì kẻ nào có thể chịu được.”
Hì hì
một tiếng, Hàn Dẫn Tố nhịn không được nở nụ cười, lúc còn học đại học, Mộ Phong
cũng thường nói vậy làm cô bật cười.
Mắt
Mộ Phong đảo quanh một vòng, cẩn thận suy nghĩ một chút lại gãi đầu. Có phải
mình nhìn gà hóa quốc không nhỉ? Mà dù sao anh ta cũng là quân nhân, ra tay là
chuẩn xác, mà Mộ Phong nghi ngờ quét qua cô gái đang cười đến rực rỡ kia. Mỹ nữ
như vậy thì thật đúng là không tin không có người đàn ông nào không đổ được.
Chợt
nhớ tới một chuyện , vội nháy chớp mắt nói:
"Dẫn
Tố, thiếu chút nữa quên, mày còn nhớ Đường Tử Mộ không?”
"Đường
Tử Mộ?"
Trong
đầu Hàn Dẫn Tố xẹt qua một hình ảnh mơ hồ, khẽ gật đầu:
"Cậu
nói đến đàn anh của chúng ta, nổi tiếng vô cùng ai cũng biết, có thể đoạt giải
thưởng quốc tế, nghiễm nhiên trở thành họa sỹ trẻ nhất rồi.”
Mộ
Phong ngây ngốc nhìn cô thật lâu mới nói:
"Anh
ấy hiện giờ đang mở phòng tranh, cùng với ông chủ công ty tao có giao tình. Hôm
đó anh ấy đến công ty tao vừa lúc gặp anh ấy, anh ấy vẫn còn hỏi thăm tin tức
mày. Tao nói thẳng tình hình luôn, anh ấy bảo rất ngưỡng mộ tài vẽ của mày. Nếu
như mày muốn có thể đem tranh đến chỗ anh ấy gửi bán, nói không chừng có thể
bán giá cao, có rất nhiều người nước ngoài muốn mua đấy, không phải mày đang
muốn mua nhà sao? Dựa vào chút lương giáo viên dạy mỹ thuật ở trung tâm nghệ
thuật đi đến bao giờ? Không bằng suy nghĩ một chút đi.”
Nói
xong rút danh thiếp từ trong túi ra đưa cho cô:
"Đây
là danh thiếp của Đường Tử Mộ, nếu mày muốn tốt lên thì nên liên lạc với anh
ấy. Tao thấy mày nên thử xem, nếu có thể bán được thì mày cũng sẽ thoải mái hơn
rất nhiều, còn nữa, bà ngoại mày đang bệnh, nếu phải nằm viện thì chút tiền gửi
ngân hàng của mày không đủ nhét kẽ răng.”
Hàn
Dẫn Tố hơi ngây ngốc chốc lát, cầm lấy danh thiếp rồi ôm Mộ Phong thật chặt,
hồi lâu mới nói:
"Cám
ơn cậu Mộ Phong"
Mộ
Phong vỗ vỗ lưng cô cười hắc hắc:
"Nếu
để cho những chàng trai ngày xưa theo đuổi mày mà nhìn thấy chắc sẽ hâm mộ tao
lắm đấy.”
Hàn
Dẫn Tố buồn buồn nói:
"Cũng
không phải."
Mộ
Phong đẩy cô ra, nhìn thẳng vào mặt cô, nói nghiêm túc:
"Dẫn
Tố, mày rất tốt, mày là cô gái xinh đẹp nhất thiên hạ. Cái tên Trịnh Vĩ kia mắt
mù nên mới thế, mày nhất định sẽ tìm được người đàn ông của mày, được hạnh phúc
chân chính. Tin tao đi, hơn nữa….”
"Hơn
nữa cái gì?"
Hàn
Dẫn Tố nghi hoặc nhìn cô, mắt Mộ Phong lóe lên, cười cười che giấu:
"Không
có gì, thôi, tao về trước đây, ngày mai còn có việc đại boss giao.”
Mộ
Phong nghĩ trong lòng, thôi hay là để Dẫn Tố nhận ra đi, bên cạnh cô ấy trừ tên
khốn Trịnh Vĩ kia ra còn có nhiều người đàn ông tốt. Lại nói, Đường Tử Mộ lại
quá mức giấu kín nên Dẫn Tố không thể nhận ra được tấm lòng của người ta.
Đường
Tử Mộ là ai? Là anh chàng siêu cấp đẹp trai của Viện Mỹ Thuật, là linh hồn của
mọi người, lại đẹp trai, gia thế tốt hơn nữa năng lực lại trác tuyệt làm người
ta mê mẩn một hồi len lén viết thư tình. Sau đó Đường đại công tử cũng đến ký
túc xá chơi thật, còn mấy lần đến ăn cơm nữa, mà nhiều lần như vậy đều vắng mặt
Dẫn Tố.
Vừa
ban đầu, bọn nữ sinh ở Ký Túc Xá, tim ai cũng tán loạn nghĩ người ta nhìn trúng
mình, ai ngờ mời đến vài lần mà người ta vẫn cứ lặng lẽ.
Sau
đó Mộ Phong từ trong cơn mê tỉnh lại, nghĩ kỹ mới hiểu được, không chừng chính
là Đường đại công tử đang coi trọng Hàn Dẫn Tố. Xin tá túc tại Ký Túc Xá ăn cơm
cũng chỉ là vì người say không phải vì rượu, chỉ muốn gặp người suốt ngày không
thấy bóng dáng kia.
Sau
đó Dẫn Tố qua lại với Trịnh Vĩ rồi kết hôn, Đại công tử ra nước ngoài đào tạo
chuyên sâu, thoáng một cái đã mấy năm trôi qua rồi, hôm nay quay đầu lại nhìn
thì không ngờ vật còn người mất rồi.