Nghiêm Việt Sầm và An Tĩnh chơi cờ năm quân đến rạng sáng, cũng không thấy buồn ngủ.
An Tĩnh là hệ thống, không biết mệt mỏi, nhưng Nghiêm Việt Sầm là người, thức đêm như vậy sẽ không tốt cho cơ thể.
“Ký chủ nên đi ngủ sớm một chút đi.” An Tĩnh khuyên hắn.
“Trước kia ở bên ngoài chơi game suốt đêm cũng không có gì lạ.” Nghiêm Việt Sầm không để bụng nói, “Không đến mức đột tử đâu.”
An Tĩnh đột nhiên tức giận: “Ký chủ không thể không quan tâm đến bản thân mình như vậy được! Tôi không chơi với cậu nữa! Đi ngủ mau!”
Nghiêm Việt Sầm sửng sốt, chớp mắt đã trở lại trong phòng ngủ, An Tĩnh đuổi hắn ra khỏi không gian hệ thống.
“......” Nghiêm Việt Sầm cạn lời.
Hắn vẫn không ngủ được, dứt khoát đứng dậy, không biết sao lại đi đến một gian phòng ngủ khác.
Phòng ngủ đó vốn là của cha và mẹ hắn.
Có lẽ chê một thân toàn mùi rượu của cha Nghiêm, đêm nay Vân Thiển Tịch không ngủ chung với ông.
Nghiêm Việt Sầm bước vào, cha Nghiêm say mèm, nằm trên giường bất tỉnh nhân sự.
Trước kia cha không bao giờ uống rượu, mẹ cũng cấm ông ấy uống, cho nên dù là xã giao thì cũng rất ít người dám khuyên Nghiêm tổng uống rượu.
Khi đó cha hắn sẽ kiêu ngạo nói rằng —— trong nhà vợ quản nghiêm.
Khi đó cha hắn vẫn là một người đàn ông phong độ dịu dàng nho nhã.
Ông nói ông phải chú ý quản lý dáng người, không thể để vợ mình ghét bỏ.
Hai năm qua đi, trong nhà nhiều thêm một người đàn bà xinh đẹp, cha Nghiêm lại không còn hào hoa phong nhã như xưa.
Ông nhiễm phải tật xấu say rượu, người trung niên bắt đầu có bụng bia, từ trong ra ngoài trở nên hoàn toàn xa lạ.
Nghiêm Việt Sầm nhìn ông bằng ánh mắt phức tạp.
“Vân Vân…… bảo bối của anh.” Cha Nghiêm nói mớ, “Đừng đi.”
Nghiêm Việt Sầm lạnh mặt, không muốn nghe tiếp.
“Tố Vân……” Cha Nghiêm lại lầm bầm.
Bước chân của Nghiêm Việt Sầm chợt khựng lại.
......!Tên của mẹ hắn là Hàn Tố Vân, giống với ả đà bà kia, trong tên đều có một chữ “Vân”.
Cha đang gọi tên mẹ sao?
Nghiêm Việt Sầm còn nhớ rõ hồi tiểu học, tình cảm của cha mẹ rất tốt, cha hắn gọi mẹ hắn là tâm can bảo bối, mẹ hắn làm bộ ghét bỏ chê sến súa, cha liền ngồi cạnh mẹ cười.
Bé ngoan Nghiêm Việt Sầm chỉ cảm thấy miệng mình bị nhét đầu cẩu lương.
Nghiêm Việt Sầm sững người một hồi lâu, thấp giọng nói: “Ông còn nhớ rõ mẹ tôi sao?”
Hai năm qua đi, cha hắn chưa từng nhắc đến mẹ hắn dù chỉ một câu.
Cha Nghiêm lúc này đã hoàn toàn ngủ say, không trả lời lại.
_
Ba ngày sau, biệt thự Nghiêm gia.
Y hương tấn ảnh (*), châu quang bảo khí.
Bên ngoài biệt thự cao cấp đỗ rất nhiều siêu xe, gần như toàn bộ nhân sĩ thượng lưu tại thành phố S đều tụ hội ở đây.
(*) Y hương tấn ảnh: miêu tả sự đẹp đẽ lộng lẫy của phục sức trên người, cũng để ám chỉ những người trong những yến hội xa hoa.
Ở thành phố S, rất ít người sẽ không nể mặt mũi Nghiêm tổng, sôi nổi vui vẻ tới dự tiệc.
Tuy nói là tiệc sinh nhật của Nghiêm phu nhân, nhưng phần lớn khách khứa tới đây đều sẽ coi yến hội này trở thành một dịp xã giao, nói cười vui vẻ để tìm được đối tác kinh doanh phù hợp.
“Không biết hôm nay Phó tổng có thể tới hay không.”
Đây cũng là điều mà mọi người tò mò.
Không thể nghi ngờ gì nữa, Phó tổng chính là đối tượng được toàn bộ nhân vật quyền quý ở thành phố S mong muốn kết giao.
Nhưng kể từ khi kết hôn ba năm về trước, Phó tổng suốt ngày ru rú ở trong nhà, không tham gia những yến hội kiểu này nữa, ngay cả vị trong nhà kia cũng từ chối lộ mặt.
Người bình thường đương nhiên không thể mời đến một đại nhân vật có cấp bậc như Phó tổng đây xuất hiện trên sân khấu.
Nhưng Nghiêm tổng rất có thể, nói thế nào thì Nghiêm thị cũng xếp thứ hai ở thành phố S.
Một nhóm đàn ông tây trang giày da, cùng với phụ nữ mặc lễ phục hoa lệ đang cùng nhau ăn uống linh đình, khách sáo hàn huyên.
Nghiêm Việt Sầm cũng mặc tây trang, dáng người thiếu niên cao ráo đĩnh đạc, dung mạo anh tuấn.
Hắn ngồi một mình trên chiếc ghế sofa đặt trong một góc, uống một hơi cạn sạch ly rượu.
An Tĩnh trong đầu ấm áp nhắc nhở hắn: “Ký chủ, uống rượu hại thân.”
“Qua đêm này là tôi bị đuổi ra khỏi nhà rồi, còn không cho tôi thưởng thức phong cảnh cuối cùng một chút sao?” Nghiêm Việt Sầm nhẹ nhàng lắc lắc cái ly, “Rượu này quý lắm đó.”
“Ký chủ đừng tự sa ngã như vậy!” An Tĩnh cổ vũ hắn, “Tri thức là sức mạnh, ký chủ thi đậu một đại học tốt, tự mình làm nên sự nghiệp, nói không chừng còn có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng một lần nữa, thu mua lại công ty!”
Nghiêm Việt Sầm không hề bị lời nói ấy kích động nhiệt huyết trong lòng, ngược lại còn cảm thấy không thú vị: “Phí bằng đấy công sức chỉ để đoạt lại thứ vốn dĩ nên thuộc về mình, tôi đây cũng thảm quá rồi.”
An Tĩnh không biết nên an ủi hắn như thế nào.
Đại sảnh bỗng yên lặng trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả khách mời tại đây đều cùng hướng về nhân vật chính ngày hôm nay.
Nghiêm tổng dẫn phu nhân của hắn bước ra.
Về vị phu nhân thứ hai của Nghiêm tổng đây, bọn họ không phải chưa từng bắt gặp trên truyền thông, nhưng khi một lần nữa được tận mắt nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của người này, vẫn sẽ vô cùng chấn động.
Vân Thiển Tịch mặc một bộ lễ phục cúp ngực đỏ hoa hồng, đuôi váy dài chạm đất, khe hở trên ngực lộ ra vô cùng sinh động.
Ả làm kiểu tóc xoăn xinh đẹp, vành tai tinh tế đeo khuyên tai hồng ngọc, đi đôi giày cao gót tám centimet, ngũ quan diễm lệ tuyệt trần.
Ở đây có không ít đàn ông đưa bạn gái theo, trong đó có không ít nữ minh tinh đoan trang xinh đẹp, nhưng toàn bộ đều bị lu mờ bởi Vân Thiển Tịch này.
Mọi người si ngốc nhìn Vân Thiển Tịch, bỗng nhiên có chút hiểu được tại sao ngay khi vợ trước của Nghiêm tổng tro cốt chưa lạnh, ông đã gấp gáp không chờ nổi phải đưa người phụ nữ kia cưới vào nhà luôn.
Ả thực sự quá hoàn mỹ, khiến phụ nữ không ghen ghét nổi.
Đàn ông mãn nhãn mê muội, phụ nữ hâm mộ vô cùng,
Ả ta quả nhiên đã thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người trong bữa tiệc lần này.
Giữa biết bao tầm mắt hướng về phía đó, chỉ có Nghiêm Việt Sầm gắt gao nhìn chằm chằm ả ta, đáy mắt mang theo sự chán ghét cùng cực.
“Cảm ơn tất cả mọi người đã bớt chút thời gian tới tham dự bữa tiệc sinh nhật của phu nhận tôi, Nghiêm mỗ vô cùng vinh hạnh.” Cha Nghiêm đứng trên bục phát biểu hướng vào micro nói vài lời, “Hôm nay mời mọi người tới đây, còn có một việc nữa, muốn mời mọi người chứng kiến.”
Vân Thiển Tịch đứng một bên tươi cười như hoa.
Rất nhanh thôi, luật sư sẽ trình lên hợp đồng chuyển nhượng tài sản, Nghiêm Thế Hoa sẽ ký tên đóng dấu trước mặt toàn thể mọi người.
Ả không thiếu tiền.
Ả đẹp như vậy, đi bất cứ đâu cũng được một đám đàn ông tình nguyện theo đuổi, vì ả mà thề sống thề chết, vì ả mà táng gia bại sản.
Vân Thiển Tịch chỉ hưởng thụ cảm giác đối phương dành tất cả mọi thứ cho nàng ta, sau khi ả đã có được, lại sẽ lập tức mất đi hứng thú.
Ở thế giới của ả, ả chỉ cần ngoắc ngoắc tay cũng có một đám người dưới váy, bị một ánh mắt của nàng ta mê hồn.
Đó là Tu chân giới, một đám nhân sĩ chính đạo tự cho mình là thanh tâm quả dục, rốt cuộc cũng chỉ là một đám thấp hèn chẳng chịu mổi một kích.
Khi tới được thế giới phàm tục này, ả thấy Nghiêm Thế Hoa sống vô cùng tốt, liền tự cho là mình đẹp, tiến lên mời, Nghiêm Thế Hoa vậy mà không hiểu phong tình đáp lại: “Xin lỗi, vị tiểu thư này, tôi đã có phu nhân.”
Vân Thiển Tịch truy hỏi: “Chẳng lẽ cô ta đẹp hơn tôi sao?” Vẻ đẹp của ả chính là khuynh quốc khuynh thành, ả không tin có người phàm nào có thể so sánh được với ả.
Nghiêm Thế Hoa nói: “Phu nhân tôi trong lòng tôi, đương nhiên là đẹp nhất, không có người nào có thể so sánh được.”
Một câu nói đã khiến Vân Thiển Tịch sinh lòng ghen ghét.
Ả giỏi nhất trong việc thao túng lòng người, tu luyện mị thuật, mê hoặc tâm trí con người, nhưng ả cũng vô cùng rõ ràng, những người đó đều bị pháp thuật của ả lừa bịp, không có một ai thực lòng yêu ả.
Ả khinh thường thứ tình yêu hư vô mở ảo của con người, nhưng ả không chiếm được, người khác cũng đừng hòng có được.
Ả thấy được trong mắt Nghiêm Thế Hoa là tình yêu hắn dành cho phu nhân của mình, ả muốn hủy hoại nó.
Ả giết Nghiêm phu nhân, người phụ nữ yếu đuối đó chưa kịp thét lên một tiếng đã bị giết chết hoàn toàn.
Nghiêm Thế Hoa bắt gặp một màn đó, lập tức phát điên muốn xông tới giết ả, nhưng trong phút chốc đã bị Vân Thiển Tịch dùng mị thuật thao túng.
“Cái gọi là tình yêu, vẫn dễ bị tổn thương như vậy.” Ả nhìn ánh mắt tan rã của Nghiêm Thế Hoa, cười nói, “Ông rất có bản lĩnh, một người phàm trần như ông, còn chịu đựng được nhiều hơn đám gia hỏa ở Tu chân giới kia hai giây.”
Một người phàm trần hết lòng yêu thương, cũng chỉ có thể đổi lấy nhiều hơn hai giây kiên trì.
_
Các khách mời cũng tò mò, không biết chuyện gì lại cần nhiều người bọn họ cùng chứng kiến như vậy.
Không chờ cha Nghiêm mở miệng nói câu tiếp theo, cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra, một đôi bích nhân đứng ở cửa, thoáng chốc đã trở thành tâm điểm chú ý của toàn hội trường.
“Tôi đến muộn.” Ngữ khí của Kỳ Dạ rất bình tĩnh, không nói lời xin lỗi, chỉ đang trần thuật sự thật.
Cũng không ai dám khiến ông lớn coi thời gian là tiền bạc này phải nói lời xin lỗi.
Kỳ Dạ dẫn theo Thích Bạch Trà, thái độ tự nhiên thân mật.
Hôm nay hai người họ mặc tây trang tình nhân, một đen một trắng, kiểu dáng giống nhau, cà vạt cũng là ghép đôi.
Gương mặt chưa từng xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, báo chí và các kênh tài chính kinh tế vẫn tuấn mỹ không tì vết, đẹp đến độ trời cao đố kị, người người hờn oán.
Càng bắt mắt hơn đó chính là thanh niên đang khoác lấy cánh tay hắn, đứng bên cạnh Phó tổng, người có khí tràng hai mét tám, thế nhưng không hề có nửa phần thất sắc.
Người thanh niên xinh đẹp, gương mặt tinh xảo, biểu cảm lãnh đạm, tư thái ưu nhã, khí chất cao quý, toàn thân toát ra một hơi thở lạnh lùng.
Tựa như nhật nguyện đồng huy.
Bầu trời đầy sao đêm nay bị áp đảo tới nỗi ảm đạm không sắc sáng.
Hai người bọn họ vừa tiến vào, luồng khí áp vạn người mê của Vân Thiển Tịch bị áp chế, tự động mất hiệu lực.
Nếu nhìn kỹ lại, cũng chỉ cảm thấy ả là một mỹ nữ rất phổ thông, so với Thích Bạch Trà, quả thực là dung chi tục phấn (*).
(*) dung chi tục phấn: nói chung dùng để chỉ những người phụ nữ bình thường hoặc tầm thường, hay sử dụng trong bối cảnh có ý nghĩa tiêu cực, đại khái chính là những người phụ nữ chưng diện lòe loẹt, thiếu nét tình tế, kém văn hóa
Hai vị này căn bản không thể đem ra để so sánh với nhau, hiện tại chả có mấy người còn chú ý tới Vân Thiển Tịch, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn vào đôi bích nhân này.
Đây con mẹ nó mới gọi là giá trị nhan sắc cấp bậc thần tiên, một cặp trời sinh!
Sau khi mọi người ngây ngốc một hồi, tiếp đó chính là một trận mừng rỡ như điên.
Phó tổng! Trồi ôi, đó là Phó tổng!
Bọn họ vậy mà được tận mắt nhìn thấy Phó tổng.
Vẫn là Nghiêm tổng có mặt mũi, có thể mời được Phó tổng tới đây.
Còn có vị mà Phó tổng đang giữ bên người kia, chắc chắn là người yêu Phó tổng trân quý nhiều năm.
Dáng người ấy, khí chất ấy, chẳng trách có thể thu phục được Phó tổng.
Người thì lớn mật, người thì lén lút nhìn chăm chú, chỉ cảm thấy thanh niên ấy tựa như vương tử bước ra từ truyện cổ tích.
Đây nhất định là quý công tử nhà giàu có nào đó, không có xuất thân danh gia vọng tộc, sẽ không thể bồi dưỡng ra người có khí chất như vậy.
(đó là trời sinh, cảm ơn.)
Vân Thiển Tịch vừa nhìn thấy, hứng thú càng dâng trào, trong lòng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Tu chân giới đều là tuấn nam mỹ nữ, ả tự nhận đã từng duyệt qua vô số đàn ông, cực kỳ kén chọn nhan sắc, nhưng đôi chồng chồng này quả thực đẹp đến quá mức rồi.
Ả muốn —— bắt lấy toàn bộ.
Nhìn một đôi tình nhân ân ái vì ả mà phản bội lẫn nhau, trở thành tình địch, vì tranh đoạt ả mà vung tay đánh nhau, cảnh tượng đó thực sự rất có ý vị!
Vân Thiển Tịch bách chiến bách thắng, trong đầu đã bắt đầu mơ mộng ảo tưởng về những ngày tháng sau khi thành công.
Kỳ Dạ khó chịu hạ giọng nói: “Muốn moi tròng mắt ả ta ra.”
Cái ánh mắt trần trụi thế kia, coi hắn là thằng ngốc à?
Thích Bạch Trà lẳng lặng kéo tay hắn: “Anh so đo với tròng mắt làm cái gì?"
Kỳ Dạ nói: "Em chính là quá mềm lòng, không biết trong đầu ả đang suy nghĩ cái ý niệm dơ bẩn gì đâu."
Thanh niên ôn hòa nhẹ giọng nói: "Móc não ả ra là được rồi."
Dám mơ ước tiên sinh của cậu, đó là thứ khiến cậu khó mà chịu đựng được.
Đánh chủ ý lên tiên sinh, chính là muốn linh hồn dập nát trong tay Thích Bạch Trà.
Bọn họ vừa bước vào đã nhìn thấu, Vân Thiển Tịch là một dị thế lai khách.
Tới địa bàn của bọn họ lại còn làm trò quỷ quái trước mặt bọn họ, chẳng phải đang tìm chết sao?
Kỳ Dạ đến, không khí toàn hội trường lập tức bùng nổ.
Cha Nghiêm từ trên bục phát biểu bước xuống nghênh đón, vươn tay muốn bắt tay: "Phó tổng đại giá quang lâm, tôi đây thực sự vô cùng mừng rỡ."
Kỳ Dạ gật đầu, không có ý định bắt tay, tập trung giới thiệu: "Đây là bạn đời của tôi, họ Thích."
Toàn giới đều biết người yêu Phó tổng họ Thích, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người thật.
Cha Nghiêm nghe hiểu đành phải hướng tay sang một hướng khác, tránh khỏi xấu hổ: "Thích tiên sinh, rất vui được gặp ngài."
Thích Bạch Trà đang định bắt tay, Kỳ Dạ đã nhanh nhẹn rút tay từ trong túi ra, cầm lấy tay cha Nghiêm.
Thích Bạch Trà: "......"
Máu ghen lớn thế.
Vẻ mặt của cha Nghiêm đột nhiên thay đổi.
Có chút mờ mịt, không biết vì sao mình lại xuất hiện ở nơi này.
—— Thời điểm Kỳ Dạ bắt tay đã trực tiếp giải trừ mị thuật mà Vân Thiển Tịch đã hạ lên người ông.
Cha Nghiêm ngơ ngác nhìn thanh niên trước mắt, ý thức chưa quay trở lại, hoặc là quay về rồi cũng không dám tin tưởng.
Kỳ Dạ thấp giọng nói: "Tôi có việc muốn nói với Nghiêm tổng, có tiện đi vài bước để nói chuyện được không?"
Cha Nghiêm sững người trong chốc lát, chậm rãi gật đầu.
Kỳ Dạ gật đầu với Thích Bạch Trà, Thích Bạch Trà đáp lại hắn bằng một ánh mắt.
Hai bên giao tiếp rất ăn ý.
Kỳ Dạ và cha Nghiêm cùng nhau đi tới thư phòng, Thích Bạch Trà ở lại yến hội.
Hắn nói rằng, sau này gặp chuyện gì phiền toái, hãy giao hết cho hắn, Trà Trà có thể nhàn hạ hơn rất nhiều.
Trước đó Kỳ Dạ cũng không biết Nghiêm gia đã xảy ra chuyện gì, nhưng loại mị thuật cấp thấp kia há có thể giấu diếm được đôi mắt hắn.
Các khách mời nhìn thấy Nghiêm tổng và Phó tổng cùng nhau rời khỏi hội trường, cũng không để ý.
Hai đại tổng tài gặp mặt, khẳng định là muốn bàn chuyện làm ăn.
Phó tổng đi rồi, giữa sân chẳng phải còn Thích tiên sinh đó sao? Vào ngày kết hôn, Phó tổng đã đem một nửa cổ phần tài sản sở hữu trên danh nghĩa tặng cho Thích tiên sinh.
Nếu không phải Thích Bạch Trà từ chối, Kỳ Dạ còn muốn dâng hết mọi vốn liếng cho Thích Bạch Trà.
Cầm hay không cũng như nhau.
Vân Thiển Tịch nhìn Thích Bạch Trà, nụ cười càng thêm quyến rũ, trong mắt nhất định rất đắc ý.
Một đám người ôm tâm tư.
Nghiêm Việt Sầm đang ngồi trên sofa ở trong góc đột nhiên đứng bật dậy, vẻ mặt khiếp sợ.
Đó chẳng phải là giáo viên lịch sử của hắn sao?!.