Nhà cũ.
Mạnh Niên thức trắng đêm.
Phòng khách cô đã ở vài lần, mơ hồ còn nhớ vị trí công tắc, cô mò mẫm, vấp váp, bật đèn trong phòng.
Bác sĩ nói cô không nên ở nơi quá sáng, nhưng bây giờ cô đang rất cần một chút ấm áp.
Đèn trong phòng sáng rực lên, không một ai gõ cửa phòng cô.
Sáng sớm 6 giờ, “Phán Phán” đúng giờ báo thức. Rung một hồi lâu, Mạnh Niên hoàn hồn, tắt đi.
Cô dựa vào đầu giường ngồi suốt đêm, cả người cứng đờ. Cô vươn vai, trèo xuống giường.
Ở đây không giống nhà Diệp Liễm, điện thoại của cô không có bản đồ, không tiện đi lại khắp nơi, hơn nữa… cô ngại sử dụng chức năng tránh vật cản của AI trước mặt nhiều người như vậy.
Từ lúc xảy ra chuyện, cô chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người, cũng không một ai nhớ đến cô.
Cô day dứt tự trách, không biết phải đối mặt với người nhà họ Diệp như thế nào, cộng thêm bản thân cô vốn là người không muốn làm phiền người khác, nên không nói không làm ầm ĩ, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Cố gắng chờ đến sáng, không đi hỏi tình hình thì quá không hợp lý.
Mạnh Niên không biết hướng cửa, đành chống gậy dò đường, mò mẫm khắp nơi.
Rầm…
Chân va vào chân ghế, đau đến mức khóe mắt cô tự nhiên ch** n**c mắt.
Chịu đựng qua cơn đau thấu tim, cô tiếp tục dò dẫm.
Khi thành công chạm vào nắm cửa, trán Mạnh Niên đã lấm tấm mồ hôi. Tim cô đập thình thịch, hít sâu một hơi, ấn mở cửa.
Âm thanh bị cách ly suốt một đêm lập tức bao trùm lấy cô, người giúp việc vội vã đi qua cửa, mắt không nhìn, hoàn toàn phớt lờ cô.
Mạnh Niên biết lý do.
Nhà họ Diệp có rất nhiều người, nhưng sống ở nhà cũ thì không được bao nhiêu.
Gia đình ông chủ lớn vì năm xưa làm sai chuyện, sau đó sợ Diệp Liễm chèn ép gây khó dễ, nên đã chủ động dọn ra khỏi nhà cũ, những năm gần đây chỉ về vào dịp lễ tết.
Diệp Liễm xếp thứ tư, quanh năm bận rộn sự nghiệp ở nước ngoài, trên anh còn có một người chị, nghe Diệp Tồn Lễ nói là một nhiếp ảnh gia tự do có cá tính rất mạnh mẽ, từng đoạt nhiều giải thưởng lớn, quanh năm phiêu bạt bên ngoài, cũng không thích về nhà.
Chỉ có gia đình ông chủ thứ hai sống ở đây, bầu bạn bên cạnh bà lão.
Mẹ của Diệp Tồn Lễ không thích Mạnh Niên. Khi bà lão không có mặt, bà ta còn lười cả giả vờ.
Bà lão đã lớn tuổi, việc nhà đều do Dương Thi Lan quản lý, người giúp việc nhìn sắc mặt Dương Thi Lan mà làm, tự nhiên sẽ không nhiệt tình với Mạnh Niên, thêm vào việc hôm trước bà lão ngất xỉu, hôm nay tất cả mọi người trong cái nhà này càng không ưa cô.
Ở đây không ai nói chuyện dịu dàng với cô như dì Lưu, họ không đuổi cô ra ngoài đã là may rồi.
Mạnh Niên chuẩn bị sẵn tâm lý, từ từ dịch chuyển ra khỏi phòng.
Môi trường ở đây đối với cô gái mù lạ lẫm, ở đây không ai giúp cô nhập bản đồ vào điện thoại, không ai chu đáo sắp xếp nơi ở tiện lợi cho việc đi lại của cô.
Mạnh Niên vịn tường, vẻ mặt hiện lên một tia mơ hồ.
Tính ra thì, ân tình cô nợ Diệp Liễm hình như càng nhiều hơn.
Cô từng nghĩ bà cụ Diệp đối xử với cô đã đủ tốt rồi, sẽ cho người mua quần áo cho cô mặc, sẽ thỉnh thoảng mời cô đến nhà làm khách ăn cơm, sẽ cho người giúp việc trong nhà mang đồ ăn đến trường cho cô.
Những gì Diệp Liễm làm, hình như lại khác biệt với tất cả mọi người.
Anh ấy làm việc luôn rất yên tĩnh, kín đáo, tưởng chừng không đáng kể, không cố ý, nhưng lại thấm đượm như mưa xuân, nhẹ nhàng không tiếng động.
Chỉ khi cố ý suy nghĩ, mới có thể cảm nhận được chút hương vị.
Mạnh Niên cụp mắt xuống, giấu kín lòng biết ơn trong lòng.
Cô từ từ bước đi, men theo tường mà tiến lên. Cô nhớ… hình như phải đi qua thêm hai căn phòng nữa mới đến được cầu thang.
Bịch—
Loảng xoảng!
Bảo mẫu ở phòng bên cạnh bưng chậu nước bước ra, đi không nhìn, chân đá thẳng vào cây gậy chống của Mạnh Niên, vấp ngã một cái.
Lăn lông lốc…
Gậy chống tuột khỏi tay.
Mạnh Niên bị lực mạnh của bảo mẫu làm cho tay tê dại, cô ôm lấy kẽ ngón cái, ngẩn người tại chỗ.
Chậu trong tay bảo mẫu tuột khỏi tay ném ra ngoài, cô ta miễn cưỡng giữ vững cơ thể, nhìn bãi chiến trường la liệt, một bụng lửa muốn mắng chửi một câu, quay đầu nhìn thấy là Mạnh Niên, cuối cùng vẫn không dám, chỉ bất mãn lẩm bẩm nhỏ tiếng: “Cái đồ mù ăn hại.”
Có người nghe tiếng đi đến, giúp dọn dẹp hiện trường, khi đi ngang qua Mạnh Niên không biết là cố ý hay vô tình mà va vào cô một cái.
Người giúp việc vừa dọn dẹp vừa nói móc, than phiền.
Mạnh Niên bị chen vào một bên, ngơ ngác lắng nghe những tiếng sột soạt.
Rất nhanh, sàn nhà được lau sạch, vài người lần lượt bỏ đi.
Có người khi rời đi vô tình đá cây gậy chống đến chân Mạnh Niên, cô cúi người, nhặt lên.
Mạnh Niên nắm chặt cây gậy chống, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn không đưa ra.
Chỉ nhẹ nhàng chống vào chỗ cách chân cô không xa về phía trước, tránh làm phiền người khác nữa.
Tốc độ di chuyển của cô chậm hơn rất nhiều, hơn mười phút sau, cô mới khó khăn tìm thấy cầu thang.
Trong lúc đó, lại có người qua lại nhanh chóng bên cạnh cô, âm thanh đến rồi lại đi.
Mạnh Niên vẫn luôn một mình lặng lẽ đi trên con đường của mình.
Không biết đã bao lâu trôi qua, các loại âm thanh bên tai dần dần xa đi, đến lúc người giúp việc đi họp buổi sáng ở chỗ quản gia.
Cuối cùng cũng mò được đến tay vịn cầu thang, Mạnh Niên thở phào nhẹ nhõm. Cô đặt tay lên đó, từ từ đi xuống cầu thang.
Vừa nãy bảo mẫu làm đổ một chậu nước có pha xà phòng, nước từ phòng khách vương vãi ra rất xa. Bảo mẫu chỉ lau dọn hành lang, trên cầu thang có một chút bẩn, chưa kịp lau chùi.
Mạnh Niên không nhìn thấy.
Bước chân đầu tiên của cô, chân đã đặt vào vũng nước thải, dù cô có cẩn thận đến mấy, cũng không phòng bị mà trượt một bước.
Cơ thể ngã về phía sau, lần này không có ai bảo vệ cô nữa, cô ngã mạnh xuống đất.
Tay vì theo bản năng chống đất, đã đỡ được phần lớn lực, nhưng cây gậy chống tuột ra, lòng bàn tay bị va đập đến đỏ bừng, cổ tay hình như cũng bị trẹo.
Cô lập tức cảm thấy cổ tay và lòng bàn tay truyền đến cơn đau rát bỏng.
Kính râm trượt khỏi sống mũi, không biết rơi đi đâu.
Mạnh Niên mím môi, chật vật ngồi ở bậc cầu thang.
Cô cúi đầu, mái tóc dài che đi nửa khuôn mặt, năm ngón tay từ từ khép lại, giấu đi vết thương ở lòng bàn tay, áp lên ngực.
Không lâu sau, phía sau truyền đến tiếng bước chân trầm ổn.
Càng lúc càng gần, càng lúc càng nhanh.
Mạnh Niên rụt người sang một bên, nhường đường cho người khác.
Là ai cũng không quan trọng, cũng không cần lo lắng mất mặt, vì không ai để ý cô đang làm gì.
Đúng lúc cô nghĩ sẽ có người đi ngang qua, tiếng bước chân đột nhiên dừng lại phía sau cô.
Rồi một mùi hương thoang thoảng quen thuộc nhẹ nhàng bao trùm lấy cô.
Tim Mạnh Niên bỗng lỡ mất một nhịp.
Tiếng thở dài nhẹ nhàng kìm nén của người đến từ trên đầu cô rơi xuống, anh ấy ngồi xổm bên cạnh cô.
Giọng nói bình tĩnh quen thuộc vang lên…
Anh nói: “Đừng động đậy.”
Phía sau gáy được một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào rồi rời đi, hai bên thái dương đồng thời áp vào một vật hơi mát.
Người đàn ông hai ngón tay kẹp lấy gọng kính, nhẹ nhàng, từ từ, đẩy vào.
Anh rất cẩn thận, không làm cô bị thương.
Mắt Mạnh Niên chợt cay xè, mũi dâng lên một cảm giác chua chát.
Cô cảm thấy mình đáng lẽ không nên để tâm, tâm trạng cô vốn rất bình tĩnh.
Nhưng vừa nghe thấy giọng nói này, con sóng lòng vốn yên bình bỗng bị ném vào một viên đá, những gợn sóng lan tỏa, không thể tự lừa dối mình được nữa.
Cô đang rất ấm ức.
Kính râm che đi gần hết khuôn mặt, vai cô sụp xuống, thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng.
Cuối cùng khóe mắt cũng đỏ hoe một cách không kiêng dè.
Ánh mắt Diệp Liễm lướt qua khóe môi căng thẳng của cô, dừng lại ở bàn tay trái đang nắm chặt giấu sau lưng cô.
Anh không nói gì cả, bàn tay nắm lấy cánh tay kia của cô, vững vàng kéo cô đứng dậy, rồi nhét chiếc gậy chống đã nhặt được vào tay cô.
“Biết rồi biết rồi, hai ngày này con không ra ngoài được chưa, cái gì mà bạn bè xấu, họ chỉ là nói giúp con thôi, lại không biết bà nội đang nghe ở phía sau, không cố ý đâu.”
“Bố đừng mắng con nữa, con nghe thấy đài phát thanh nhắc bố lên máy bay rồi, bai bai bai bai!”
Giọng nói bực bội của Diệp Tồn Lễ đột nhiên vang vọng khắp sảnh tầng một.
Trên cầu thang, Diệp Liễm im lặng lùi lại vài bước, đứng lại phía sau cô gái.
Đùng đùng đùng—
Diệp Tồn Lễ vội vàng chạy lên cầu thang.
“Mẹ kiếp…” Diệp Tồn Lễ suýt chút nữa trượt chân, nhìn thấy một vũng nước bẩn loang lổ, trợn mắt tức giận nói, “Ai làm cái này! Làm ăn cái kiểu gì…”
Tính cách công tử của anh ta phát tác đến nửa chừng, ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người ở cầu thang, kinh hãi thất sắc.
“Chú út! Chú về rồi!”
Diệp Tồn Lễ ba bước hai bước vượt qua mấy bậc cầu thang, xông đến gần.
Lần trước hai người cách nhau qua cửa kính xe, Diệp Tồn Lễ không cảm thấy gì. Lần này đến gần, mới phát hiện mình dù đã cao hơn chút, vẫn phải ngẩng đầu lên nhìn.
Diệp Tồn Lễ không dám lại gần quá, anh ta e dè nhìn người đàn ông, ngại ngùng: “Chú út sao lại về rồi?”
“Sao, không hoan nghênh tôi à?”
Diệp Tồn Lễ nhận ra mình đã nói sai, trán bắt đầu đổ mồ hôi, anh ta lắp bắp: “Không không! Ý cháu là, chú nghe nói bà nội bị bệnh nên mới…”
Nói rồi, ánh mắt liếc nhìn Mạnh Niên một cái.
Cơ thể Diệp Liễm không động đậy nhiều, chỉ có ánh mắt cụp xuống, áp lực đột nhiên bao trùm, anh nhìn xuống người cháu trai ruột của mình, lạnh lùng: “Nghe nói bà cụ bị người ta chọc tức, tôi về xem sao.”
Diệp Tồn Lễ nghẹn lời, không dám đáp. Anh ta ngượng ngùng quay đầu nhìn Mạnh Niên, thấy đối phương ngây người đứng ở cầu thang, khẽ cau mày.
Thực ra chuyện hôm qua trách nhiệm chính vẫn là của Mạnh Niên, nếu cô không đến tìm bà lão, đám bạn của anh ta cũng sẽ không ra mặt nói những lời đó.
Nói thì có hơi quá đáng, nhưng cũng có lý do, dù sao Mạnh Niên đối với anh ta quả thật không thật lòng, người khác cũng chỉ nói ra sự thật mà thôi.
Từ hôm qua đến giờ, câu nói của người bạn thân nhất khiến anh ta rất băn khoăn, Diệp Tồn Lễ kìm nén sự tức giận mà nghĩ, lần đầu tiên của cô ấy rốt cuộc còn hay không.
Trong lòng còn chất chứa oán hận và ngờ vực, khi mở lời, giọng điệu cứng ngắc: “Em đứng đây làm gì?”
“Không giới thiệu sao?”
Trên đầu đột nhiên vang lên giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông, Diệp Tồn Lễ đột ngột nhìn sang.
Chỉ thấy ánh mắt người đàn ông lướt qua cầu thang một cách tùy tiện, không nhìn ai, vẻ xa cách trên mặt anh cũng rất rõ ràng, như thể chỉ tùy tiện hỏi một câu không quan trọng.
Diệp Tồn Lễ cẩn thận nói: “Đây là Mạnh Niên.”
Người đàn ông chợt hiểu ra, “Ồ, người ở nhờ nhà tôi.”
Diệp Tồn Lễ cười gượng: “Đúng vậy, là cô ấy.”
Anh ta cầu nguyện chú út đừng tức giận trước mặt Mạnh Niên, dù sao dù bây giờ anh ta có bất mãn với Mạnh Niên, anh ta cũng chưa bao giờ thay đổi ý định muốn đi cùng cô.
Anh ta sĩ diện, cuối cùng cũng không muốn để Mạnh Niên nhìn thấy cảnh mình bị giáo huấn.
May mắn thay, Diệp Liễm đủ lịch thiệp, không trách mắng vãn bối nhà mình trước mặt người ngoài.
Chú cháu hai người chỉ có sóng ngầm cuộn trào.
Mạnh Niên cúi đầu thấp, tóc chắn phía trước, che đi đôi tai hơi ửng đỏ, trong lòng cô thành tâm vỗ tay cho khả năng diễn xuất của Diệp Liễm.
Diệp Tồn Lễ không chịu nổi ánh mắt xét nét như có như không đặt trên người mình, anh ta hắng giọng, tiến lên một bước, chắn giữa hai người, đưa tay kéo cánh tay Mạnh Niên.
Có lẽ vì thấy tay phải cô đang cầm gậy chống, nên anh ta liền kéo cánh tay trái cô đang đặt sau lưng.
Động tác thô lỗ, khiến Mạnh Niên đau một chút.
Diệp Tồn Lễ không phát hiện cô bị thương, hơi cúi đầu, hạ giọng: “Đây là chú út của anh, anh đã nhắc với em nhiều lần rồi, em cứ gọi chú ấy là chú là được, mau chào hỏi đi.”
Anh ta nói xong, trên mặt nở nụ cười lấy lòng, gọi một tiếng “Chú út”, dùng sức kéo cánh tay cô gái một cái, lôi cô ấy cùng đối mặt với người đàn ông đang đứng ở vị trí cao.
Mạnh Niên giằng tay Diệp Tồn Lễ ra, khẽ động cánh tay dụi dụi vào quần áo một cách khinh thường.
Cô ngẩng đầu, cố gắng tìm kiếm mục tiêu để chào hỏi.
Diệp Liễm chú ý đến động tác nhỏ của cô, khóe môi khẽ cong lên, “Hả?”
Vừa cất tiếng, Mạnh Niên liền quay đầu về hướng chính xác, xuyên qua kính râm nhìn thẳng vào anh ấy.
Hai người nhìn nhau ngầm hiểu, như có sự ăn ý, cùng lúc nhớ về đêm mưa đó, cuộc đối thoại bên cạnh cửa ban công.
“Sau này không cần gọi tôi là chú như Diệp Tồn Lễ nữa.”
Mạnh Niên do dự một lát giữa việc gọi thẳng tên và gọi “học trưởng”, hít sâu một hơi, môi đỏ khẽ mở, giọng run run: “Diệp, Diệp tiên sinh?”
Dừng một chút, cô khẳng định:
“Diệp tiên sinh, chào anh.”
Ánh mắt người đàn ông lướt qua một nụ cười nhạt, khẽ gật đầu, giọng trầm chậm rãi:
“Chào em.”
Lời tác giả:
Diệp Liễm: Đừng khách sáo, vợ.
Editor: Bắt đầu từ chương sau mình sẽ thay đổi cách xưng hô giữa Bao Bao và chú Diệp nhennn! Thích cái tên Mạnh Bao Bao mà Xán Xán đặt ghê.