Mạnh Niên chợt đứng dậy, người va vào bàn ăn, không cẩn thận làm đổ cái chai nước rỗng đang úp ngược trên mặt bàn.
Lộc cộc lộc cộc.
Đầu dây bên kia khẽ cười bất lực, giọng nói dịu dàng từ tốn:
“Không vội, em có thể đi từ từ, tôi đợi em.”
Mạnh Niên bị tiếng cười ấy làm cho mặt đỏ bừng, trong lòng hiếm khi dâng lên sự bực bội.
Ai nói cô muốn đứng dậy mở cửa chứ? Tối muộn thế này, anh đến làm gì?
Tuy ban ngày cô đã thành công thay đổi cách xưng hô với Diệp Liễm, nhưng trong lòng cô, Diệp Liễm vẫn là người cao không thể với tới.
Giống như ba năm cấp ba, mỗi lần đi ngang qua bảng thông báo, cô đều vô thức nhìn bức ảnh của anh. Dù khoảnh khắc đó họ rất gần, bốn mắt nhìn nhau, nhưng Mạnh Niên hiểu rõ trong lòng rằng mình khó có thể đạt đến tầm cao như anh.
Vì vậy, Mạnh Niên chỉ xem Diệp Liễm là một trong số rất nhiều “người rất giỏi”, dùng thành công của họ để thúc đẩy bản thân, cố gắng đuổi kịp, mong sớm ngày trở thành một thành viên trong số họ.
Bức ảnh không thể chạm tới qua lớp kính ngày đó, giờ người thật lại đang đứng trước cửa phòng cô.
Mạnh Niên xấu hổ cắn môi, cô thật sự không thể giữ vững tâm lý khi đối mặt với anh, nên trong lòng không muốn mở cửa.
Cô lẩm bẩm, định lừa cho qua chuyện, “Anh, anh có chuyện gì quan trọng không ạ?”
Diệp Liễm nghe ra sự từ chối của cô, không cho phép phản bác: “Nhất định phải nói trực tiếp.”
Mạnh Niên nghẹn lời, cạy ngón tay, rối rít một lát, khẽ đáp lại “Vâng”, rồi cầm lấy gậy dò đường, dò dẫm về phía cửa.
Diệp Liễm: “Thật ra…”
“Ừm?”
Diệp Liễm: “Anh có chìa khóa.”
Mạnh Niên dừng bước, lại có cảm giác bị anh trêu chọc một lần nữa.
Quả nhiên, trước đây cô thấy anh không đứng đắn đều không phải là ảo giác!
“Vậy sao anh không tự mở cửa vào đi?”
Diệp Liễm tắm mình trong ánh trăng, dựa vào cánh cửa, lười biếng cười khẽ.
Nghe tiếng “meo meo” giận dỗi như mèo con bên tai, anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, tâm trạng vô cùng tốt.
Cuối cùng cũng thấy được sự hoạt bát thuộc về lứa tuổi của cô.
“Phải là em tự nguyện cho anh vào mới được, chỉ cần cửa chưa mở, em vẫn có thể hối hận.”
Mạnh Niên nín thở, mím môi, rồi lại bước đi.
Nói thì là vậy, nhưng cũng đâu cho cô cơ hội hối hận đâu, anh không phải nói nhất định phải nói trực tiếp sao?
“Lời phải trái đều do anh nói hết rồi.”
Nghe cô bé lẩm bẩm, Diệp Liễm không nhịn được bật cười một tiếng, anh biện minh cho mình: “Nếu em không muốn, vậy ngày mai tôi quay lại?”
“Vậy ngày mai anh đến đi.”
Diệp Liễm: “Ngày mai có thể lỡ việc.”
Mạnh Niên: “……”
Cô hiểu ý ngậm miệng lại, chậm rãi tìm kiếm hướng đi đúng, người đàn ông đầu dây bên kia cũng không thúc giục, yên lặng lắng nghe tiếng động cô tạo ra.
Nụ cười trên khóe miệng Diệp Liễm từ khi cuộc điện thoại này được kết nối cứ còn mãi.
Có lẽ chính cô bé cũng không nhận ra, khi đối mặt với anh, cô đã không còn sự câu nệ và xa cách như lúc ban đầu, sẽ cãi lại anh, không còn rụt rè sợ sệt nữa.
Cũng không uổng công anh bỏ tâm tư trêu chọc cô.
Gió càng lúc càng lớn, Mạnh Niên trong phòng bắt đầu sốt ruột.
“Bên ngoài sắp mưa sao?”
Diệp Liễm khẽ nhắm mắt, tận hưởng làn gió đêm bắt đầu mang theo hơi ẩm, “Ừm, có lẽ sắp rồi.”
Vừa dứt lời.
Tí tách…
Diệp Liễm mở mắt, đưa tay lau đi một giọt mưa to bằng hạt đậu trên má.
Cười nói, “Giờ thì mưa rồi.”
Mạnh Niên: !!
Trong phòng truyền đến một loạt tiếng bước chân hoảng loạn, sau đó: Bùm…
Cây gậy dò đường cuối cùng cũng gõ trúng cánh cửa.
Diệp Liễm từ từ đứng thẳng người, nhìn cánh cửa mở ra trước mặt mình.
Anh cong khóe môi, “Chào buổi…”.
Cô gái thấp hơn anh một cái đầu lúc này giống như một chú mèo con xù lông, cô vung tay loạn xạ tìm kiếm, chạm vào cơ thể anh, không cần biết là chỗ nào, túm lấy rồi kéo vào trong phòng.
Cánh tay nhỏ mềm mại ấm áp, Diệp Liễm bất ngờ bị cô kéo loạng choạng, thuận theo lực kéo, bước chân không tự chủ tiến vào vài bước.
May mà anh kịp thời khống chế cơ thể, không đâm vào cô làm ra chuyện thất lễ.
Ngay khoảnh khắc họ bước vào cửa, mưa trong sân dần từ những hạt tí tách chuyển thành những chuỗi dài, nhanh chóng tạo thành một màn mưa dày đặc.
Rầm rầm..
Từ chân trời xa xăm vọng lại một tiếng sấm.
Diệp Liễm đóng cửa, quay người lại liền thấy khuôn mặt tái nhợt của cô gái.
Nụ cười bất lực trên mặt anh khẽ khựng lại, từ từ thu về, lông mày khẽ nhíu, “Em…”
Mạnh Niên dường như rất căng thẳng, năm ngón tay cô siết chặt cây gậy dò đường. Móng tay c*m v** da thịt, cảm giác đau nhói khiến cô bừng tỉnh khỏi nỗi sợ hãi.
“Chú Diệp.”
Người đàn ông nhướng mày, “Ừm? Chú sao?”
Mạnh Niên lắp bắp một chút, nhớ lại ban ngày mình đã đổi cách xưng hô, lúc này cũng không cần giả vờ không có chuyện gì, cô căng thẳng nói: “Anh Diệp?”
Diệp Liễm hài lòng đáp: “Ừm.”
Anh ngước mắt, nhìn quanh căn nhà mới, cuối cùng ánh mắt kiềm chế dừng lại trên cô gái, anh cong môi, lịch sự: “Chào buổi tối, Mạnh tiểu thư.”
“…Chào buổi tối.”
Mặc dù hai người từng có một khoảng thời gian ngắn ngủi “sống chung”, nhưng cơ hội gặp mặt thực sự quá ít, giữa họ vẫn không quen thuộc lắm, ít nhất Mạnh Niên cảm thấy như vậy.
Bây giờ cô ở cùng phòng với một người đàn ông xa lạ, nói không căng thẳng là giả.
Cô vô thức lùi lại vài bước, giữ khoảng cách, khách sáo hỏi: “Chuyện anh nói nhất định phải nói trực tiếp là gì ạ?”
Giữa họ, ngoài chuyện liên quan đến Diệp Tồn Lễ, hình như cũng chẳng còn gì để nói nữa phải không?
Diệp Liễm không để ý đến sự né tránh của cô, tự mình đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Anh cầm một chai nước trong số những chai nước được xếp thẳng thớm, mở nắp, ngửa đầu uống một ngụm.
“Anh Diệp?”
Cô gái không nghe thấy tiếng đáp lại, nghiêng đầu bàng hoàng tìm kiếm.
Tiếng nói từ cách cô không xa vọng lại:
“Trước hết, cho phép tôi giải thích, việc tôi đưa em đến đây không phải là muốn làm khó em.”
Giọng đàn ông trầm thấp hơi khàn, hoàn toàn không có vẻ cao ngạo và lạnh lùng như khi đối mặt với người khác.
Trong môi trường tối tăm, kín đáo, anh càng tỏ ra dịu dàng, tiếc là Mạnh Niên không nhìn thấy sự ấm áp trong mắt anh, càng không thể cảm nhận được sự mờ ám lúc này.
“Tôi biết.” Mạnh Niên gật đầu, khẽ nói, “Tôi chưa từng nghĩ anh như vậy.”
Cho dù tất cả mọi người đều cho rằng anh giận lây sang cô, mới đày cô đến đây, cô cũng không tin là thật.
Cô có suy nghĩ và phán đoán của riêng mình, sẽ không hiểu lầm anh.
“Bạn học Mạnh đạt hạng nhất là xứng đáng.”
Mạnh Niên đỏ tai, ánh mắt lấp lánh, khóe môi cố gắng mím chặt, thẹn thùng nhưng không kìm được tự đắc nói: “Đương nhiên tôi không ngốc rồi.”
Đèn trong phòng rất tối, nên cô không đeo kính râm, điều này khiến người đàn ông dễ dàng nắm bắt được sự ngại ngùng của cô, hình như còn ẩn hiện sự kiêu hãnh của cô gái.
Diệp Liễm biết cô là một cô gái kiêu hãnh, vì vậy càng không thể dung thứ cho những việc làm của Diệp Tồn Lễ.
Xem ra, anh có khả năng thắng rất lớn.
Diệp Liễm đặt chai nước xuống, lười biếng dựa vào ghế sofa, tay anh đặt trên đầu gối, khẽ gõ nhẹ từng nhịp.
“Ở đây rất yên tĩnh, rất trống trải, khá phù hợp với em.”
“Tôi biết, tôi… cảm ơn anh rất nhiều.”
Diệp Liễm cong khóe mắt, “Không cần cảm ơn đâu, hôm nay tôi đến, là muốn nói chuyện nghiêm túc với em một chút.”
Cuối cùng cũng vào vấn đề chính.
Mạnh Niên cứng người đứng ở xa, một giây, hai giây.
Sau hai lần hít thở sâu, cuối cùng, cô chống gậy dò đường, dò dẫm về phía trước.
Rõ ràng cô không làm điều gì khuất tất, nhưng tại sao lại bất an như vậy?
Thực ra khi Diệp Liễm gõ cửa, cô có thể đoán được anh sẽ nói gì, chỉ là cô không đoán ra được tại sao anh lại đến.
Mạnh Niên dựa vào cây gậy dò đường và trí nhớ về những gì đã dò dẫm vào buổi chiều, không cần bất kỳ lời nhắc nhở nào cũng có thể tìm thấy chiếc ghế sofa nhỏ độc lập đó.
Diệp Liễm yên lặng chờ đợi, thấy cô đã ngồi vững, mới điều chỉnh tư thế ngồi.
Anh nghiêng người về phía cô, dựa vào việc Mạnh Niên không nhìn thấy, đôi mắt đen đầy tính công kích chăm chú nhìn cô.
Giống như một con sư tử đực đang khóa chặt con mồi, sẵn sàng xuất phát.
“Tôi nghĩ, Mạnh tiểu thư hiện tại có thắc mắc?”
Mạnh Niên do dự, ngón tay cuộn tròn trên đầu gối khẽ run lên, từ từ gật đầu.
Diệp Liễm ừ một tiếng, chiều chuộng nói: “Em có thể hỏi trước. Sau khi giải đáp thắc mắc cho em, tôi sẽ nói.”
Mặc dù thời gian quen nhau không lâu, nhưng Mạnh Niên cũng biết anh là kiểu người nói là làm, cô không hề nghi ngờ lời nói của anh, anh bảo cô hỏi, vậy thì dù cô hỏi gì, anh nhất định sẽ trả lời.
Tim Mạnh Niên đập càng lúc càng nhanh, ngực dần có cảm giác nghẹt thở, cô l**m đôi môi khô nứt, tự cổ vũ mình trong lòng.
“Em chỉ có một câu hỏi, lập trường của anh là gì?”
Diệp Liễm cong khóe môi, đáy mắt tràn đầy ý cười.
Khuỷu tay anh chống lên đầu gối hơi chùng xuống, hai tay đan vào nhau, chống cằm.
Ánh mắt tán thưởng lưu luyến trên khuôn mặt cô gái, anh vui vẻ nhếch môi: “Đương nhiên giống như đã nói đêm đó, chỉ cần em muốn thoát khỏi, vậy thì em có thể.”
Cô hỏi thẳng thắn, anh cũng đáp lại một cách rõ ràng.
Điều này ám chỉ, anh ủng hộ cô.
“Tức là, anh…” Mạnh Niên không thể bình phục nhịp tim gấp gáp, dứt khoát từ bỏ, vì kích động mà giọng nói run rẩy, “Anh bằng lòng giúp tôi, phải không?”
“Đương nhiên.”
“Tôi muốn hủy hôn, anh sẽ giúp tôi chứ?”
“Phải.”
Mạnh Niên cắn chặt môi dưới, nhắm mắt lại.
Cô luôn cảm thấy chuyện của mình nên tự mình giải quyết, miệng cô nói hay ho là không làm phiền người khác, nhưng khi Diệp Liễm mở lời nói sẵn lòng giúp cô, cô vẫn không tránh khỏi nảy sinh hy vọng.
Nếu có Diệp Liễm giúp đỡ, vậy cô muốn làm gì có lẽ đều có thể thành công?
Mạnh Niên chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của anh, thậm chí ngay khoảnh khắc anh gật đầu, cô đã nhìn thấy cảnh tượng mình chiến thắng.
Nguyện vọng đã tích tụ bấy lâu sắp thành hiện thực, sự tự do mà cô khao khát, mơ ước đang ở ngay trước mắt, trong lòng dâng lên một cảm xúc muốn rơi lệ.
Diệp Liễm cho cô một lát để tiêu hóa, thấy cô dần bình tĩnh lại, cuối cùng bắt đầu cuộc tấn công của mình.
Anh ý vị sâu xa nói: “Đến lượt tôi rồi.”
Mạnh Niên không hiểu tâm tư của người đàn ông, vẫn ngây ngô gật đầu, “Đúng, đến lượt anh rồi.”
Bắt đầu từ những chủ đề vô hại nhất, một khi chìa khóa mở cánh cửa trái tim được tìm thấy, việc muốn làm gì sau đó cũng sẽ hiệu quả gấp bội.
“Cũng xin em trả lời tôi vài câu hỏi trước,” Diệp Liễm cười nói, “Khi đó Mạnh tiểu thư tại sao lại đồng ý?”
Mạnh Niên chớp mắt.
Ngay cả mong muốn khó nói của mình cũng bị anh biết, những chuyện đã qua này càng không có gì không thể nói.
“Đều là ý của bà ngoại,” Mạnh Niên bất lực nói, “Bà sợ tôi sẽ cô đơn đến già.”
Cô trả lời rất đơn giản, nhưng Diệp Liễm lại nghe ra được rất nhiều bí mật từ đó. Anh biết lúc này không thích hợp để đào sâu, vì vậy chỉ lặng lẽ ghi nhớ tất cả câu trả lời của cô vào lòng, tiếp tục thăm dò bờ rìa trái tim cô:
“Em không thích cậu ta sao?”
Mạnh Niên dứt khoát lắc đầu, “Chưa từng thích.”
Diệp Liễm rất hài lòng với câu trả lời này, “Cậu ta quả thực không có gì đáng để người ta xem trọng.”
Mạnh Niên bật cười.
Cô lại cảm nhận được cảm giác thoải mái khi ở bên Diệp Liễm, dần dần thả lỏng.
Diệp Liễm cực kỳ giỏi quan sát sắc mặt, anh nắm bắt đúng thời cơ, tiến thêm một bước.
“Đã ghét cậu ta đến thế, tại sao còn đồng ý với bà ngoại? Có phải sợ bà thất vọng không?”
“Đúng, đó là một phần lý do,” Cô gái đôi mắt trong veo, không phòng bị nhìn anh, “Thật ra quan trọng hơn là do bản thân tôi, tôi…”
“Không tiện nói sao?” Người đàn ông rất ân cần, “Có thể không trả lời.”
“Không, không phải là không thể nói… Chỉ là tôi hơi ngại.”
Thấy cô do dự không yên, Diệp Liễm không thúc giục.
Một lúc lâu sau, cô mới lấy hết dũng khí, “Thật ra lúc đó tôi nghĩ, đã không có người mình thích, vậy kết hôn với ai cũng không quan trọng.”
Diệp Liễm đã lường trước rất nhiều khả năng, nhưng lại không nghĩ đến điều này.
Khi Cố Hằng Chi kể với anh về đề nghị của Mạnh Niên, anh đã ngạc nhiên trước việc cô tùy tiện quyết định chuyện cả đời của mình, cảm thấy cô không có trách nhiệm với bản thân.
Sau khi trở về Đông Thành, chứng kiến cô khó xử như thế nào, Diệp Liễm nhạy bén nhận ra bên trong còn có những bí mật mà anh không biết.
Anh khẽ nheo mắt, nói thẳng thừng: “Em không muốn kết hôn, đúng không?”
Mạnh Niên lắc đầu.
“Cũng phải, em còn trẻ.”
“Cũng không phải vì tuổi tác.”
Hiếm có ai lại đi sâu vào nội tâm cô như vậy, khiến cô muốn tâm sự.
Cô cúi đầu, ánh mắt lảng tránh, khẽ nói: “Khi tôi mười tuổi, bố mẹ ly hôn, kết cục của họ không tốt, nên tôi không tin vào hôn nhân, đương nhiên không muốn kết hôn.”
Trong phòng bỗng chìm vào im lặng.
Mạnh Niên bắt đầu ngồi không yên.
Vừa nói ra, cô đã bắt đầu hối hận, nhất thời bốc đồng mà kể những chuyện này cho người không liên quan.
Không có ý nghĩa gì cả, luôn hồi tưởng những chuyện không vui, chỉ khiến cô trở thành một người tràn đầy năng lượng tiêu cực, đó không phải cuộc sống cô muốn.
Cô bực bội vô cùng, vội vàng đổi lời trước khi Diệp Liễm mở miệng: “Đương nhiên, tình hình hiện tại của tôi cũng không thích hợp để liên lụy người khác nữa.”
Diệp Liễm im lặng rất lâu, ngón tay xoa xoa, “Có tiền lệ rồi, em sẽ sợ hãi, đó là điều dễ hiểu.”
Anh cuối cùng cũng hiểu rõ suy nghĩ thật sự của cô, cũng hiểu rõ tại sao năm cô mười tuổi lại ngồi xổm trước cửa nhà anh khóc cả đêm.
Người đàn ông đưa tay xoa trán, cúi đầu suy tư. Tình hình có chút khó khăn, anh phải thay đổi cách tiếp cận để đạt được mục đích.
“Hôm đó em gặp một người đàn ông trẻ tuổi ở nhà tôi, những chuyện em nói với cậu ta, cậu ta đều kể cho tôi rồi.”
Mạnh Niên lập tức không còn tâm trạng chìm đắm trong sự buồn bã nữa, cô hoảng loạn một thoáng, rồi giả vờ bình tĩnh: “Anh, anh bây giờ biết rồi đấy, tôi cũng đâu có làm sai…”
“Đúng là không làm sai, nhưng tìm nhầm người rồi.”
Mạnh Niên sững sờ, “…À?”
Tưởng rằng sẽ bị mắng mỏ hay giáo dục, tệ hơn nữa là bị phản đối, không ngờ anh lại gần như khẳng định hành động bừa bãi của cô.
“Em đã kể chuyện nhà em, vậy đổi lại, tôi cũng kể chuyện của tôi.”
Diệp Liễm trầm giọng từ tốn, tiếp tục công phá cánh cửa trái tim cô.
“Bà cụ Diệp trong lời em nói, bà ấy họ Cố, là người vợ thứ hai của cha tôi, tôi và cha của Diệp Tồn Lễ là anh em cùng cha khác mẹ, nếu em muốn thoát khỏi mối quan hệ với Diệp Tồn Lễ, vậy thì không nên gọi tôi là chú nữa.”
“Tôi không lớn lên bên cha mẹ, từ nhỏ đã ở ký túc xá, tôi không rõ họ có yêu nhau hay không, giống như em, tôi trước đây cũng không hề kỳ vọng vào hôn nhân và tình cảm, không hứng thú, vì vậy tôi có thể hiểu suy nghĩ của em.”
Mạnh Niên há hốc mồm, không ngờ lại có thể nghe được bí mật như vậy từ Diệp Liễm. Cô cứ nghĩ một người con cưng của trời như Diệp Liễm, từ nhỏ sẽ được bao bọc trong tình yêu và sự ngưỡng mộ.
Hóa ra không chỉ mình cô không được người thân yêu thương, hóa ra anh cũng giống cô.
Từ trước đến nay Mạnh Niên vẫn luôn ngưỡng mộ Diệp Liễm, giờ phút này lại có cảm giác đồng bệnh tương liên, tâm đầu ý hợp, tìm được tri kỷ.
Cô cũng nghiêng người về phía trước, thân thiết hơn một chút, “Họ Cố… Tôi nhớ người đến tìm anh hôm đó cũng họ này.”
“Ừm, cậu ta xếp thứ hai trong nhà họ Cố, tính ra là em họ tôi.”
Diệp Liễm vì ý đồ ích kỷ, không bàn luận nhiều về Cố Hằng Chi, “Vì mối quan hệ này của tôi với Cố nhị, tôi không khuyên em tìm cậu ta, cậu ta còn trẻ, vừa mới đứng vững ở tập đoàn, cậu ta phải xử lý quá nhiều chuyện phiền phức, không phù hợp với em.”
“Hơn nữa, người yêu cũ của cậu ta đếm không xuể, thân thế không trong sạch, em không ghét sao?”
Mạnh Niên: “…”
Cô chỉ tìm đối tác hợp tác, chứ không phải tìm một nửa kia thật sự, đời tư của đối phương thế nào, không liên quan đến cô. Chỉ cần tuân thủ hợp đồng, giữ lời hứa là được.
Diệp Liễm liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư nhỏ của cô, anh thư thái dựa vào ghế sofa, vắt chéo một chân.
Giống như một con cáo già, khéo léo dụ dỗ:
“Có lẽ bây giờ em cảm thấy không sao, nhưng em có thể đảm bảo hợp tác nói chấm dứt là chấm dứt không?”
“Lòng người khó đoán, nếu đối phương đến lúc đó lại để ý đến em, quấn lấy em không buông, làm sao đây?”
Mạnh Niên lòng thắt lại, theo giả định của anh mà nghĩ tiếp, nghĩ đến hậu quả, cô siết chặt vạt áo.
Mặt cô trắng bệch, “Vậy đó có phải là Diệp Tồn Lễ thứ hai không?”
Diệp Liễm khẽ “ừ” một tiếng, “Có thể.”
“Tôi chưa từng nghĩ đến những điều này, tôi nghĩ quá đơn giản rồi.”
Cô gái như một quả bóng bị xì hơi, lập tức thất vọng, cô buồn bã, “Việc này không ổn, đúng là một ý tồi… Vậy tôi chỉ có thể cầu xin bà ngoại lần nữa.”
Diệp Liễm suy nghĩ rõ ràng, thừa thắng xông lên: “Em đến tìm bà cụ, là muốn bày tỏ ý muốn của mình, kết quả thì sao? Bà ấy từ chối, đúng không?”
Mạnh Niên cúi đầu cạy tay, rầu rĩ: “Ừm.”
Người đàn ông mỉa mai nhếch môi, “Bà ấy đương nhiên sẽ từ chối, bà ấy vốn dĩ khá ích kỷ.”
Giống như anh.
“Điều bà ấy coi trọng nhất không phải lời hứa miệng với bà ngoại của em, mà là vấn đề thể diện của nhà họ Diệp,” Diệp Liễm tàn nhẫn nói, “Nếu Diệp Tồn Lễ không làm ra những chuyện hoang đường đó, bà cụ có lẽ còn do dự vì sự từ chối kịch liệt của em, tiếc là chuyện đã xảy ra rồi.”
Diệp Liễm lạnh lùng nhả từng chữ, phân tích mỗi người đều vô cùng thấu đáo.
“Diệp Tồn Lễ tuy không có điểm gì đáng khen, nhưng dù sao cậu ta cũng là thiếu gia lớn lên dưới gối bà cụ, cậu ta cũng hiểu rõ bà nội của mình, nên mới làm ra những chuyện như vậy, không chỉ ép buộc em, mà còn xóa bỏ mọi đường lui của bà cụ.”
Người đàn ông nheo mắt, trên mặt lộ ra vẻ nguy hiểm, anh rất thù dai, một số chuyện tạm thời nhẫn nhịn không nói ra, không có nghĩa là sau này anh sẽ không thanh toán.
Những câu chuyện cổ tích ngây thơ lần lượt bị đập tan, Mạnh Niên hoàn toàn héo úa. Cô rũ đầu, cô độc ngồi đó, không nói một tiếng.
Cô cảm thấy rất mệt, đầu óc hỗn loạn.
Ào ào…
Ngoài cửa sổ mưa dần lớn hơn.
Mạnh Niên co mình vào ghế sofa, ủ rũ cụp mắt.
Diệp Liễm im lặng rất lâu, từ từ đứng dậy.
Trong căn phòng tĩnh mịch và mờ ảo, tiếng bước chân vững chãi của người đàn ông tiến lại gần, tiếng bước chân trên sàn nhà ngày càng rõ ràng, mùi hương độc đáo của anh dần dần bao trùm lấy cô.
Có tiếng cười nhẹ nhàng từ trên đầu cô vọng xuống.
Mạnh Niên ngây người ngẩng đầu nhìn lên.
Trong một quầng sáng mờ ảo, lờ mờ có thể thấy một bóng dáng cao lớn và thẳng tắp.
Mạnh Niên bỗng cảm thấy người trước mắt có chút nguy hiểm, và đầy sức mê hoặc.
Người đàn ông từ từ cúi người, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Không phải không có cách nào.”
Lòng Mạnh Niên tro tàn lại bùng cháy, nhịp tim đập như tiếng trống trận dồn dập.
Cô khàn giọng: “Cách gì?”
“Chỉ cần đổi một đối tượng kết hôn tuyệt đối đáng tin cậy là được.”
Mạnh Niên lẩm bẩm: “Đổi… ai?”
Diệp Liễm nhìn sâu vào đôi mắt trong veo ấy, trong đôi mắt đen như ngọc của anh, sự nhiệt tình bùng cháy, dã tâm vào lúc này lộ rõ:
“Tôi, em thấy sao?”
Lời tác giả:
Ding, cầu hôn!
Mưu kế ngàn lớp của chú Diệp: Trước hết phải chọn đúng thời điểm, ví dụ như chọn một đêm có dự báo mưa, vì cô bé lương thiện chắc chắn sẽ không nỡ để tôi dầm mưa [Ghi chú: Sau này vẫn phải dạy cô bé đừng tùy tiện mở cửa cho người lạ (in đậm, trọng điểm)]. Tiếp theo, khi cô bé yếu đuối và buồn bã nhất, hãy an ủi cô bé, và giúp cô bé cắt đứt mọi suy nghĩ, không để cô bé kỳ vọng vào người khác. Sau đó tự mình quảng bá, thể hiện ưu điểm, rồi đưa ra lời mời. Mặc dù ước tính tỷ lệ thành công khoảng 30%, nhưng đáng để thử.
Lời bà Ngơ:
Chú Diệp ơi là chú Diệp, chú tỏ tình, cầu hôn hay đang lùa gà??? Chú tính từng bước mà không cho người ta đường lui luôn á