Kể từ khi vượt qua ranh giới đó, Diệp Liễm trước mặt cô càng ngày càng không che giấu, không làm người.
Mạnh Niên không cam lòng cứ bị những lời lẽ lẳng lơ của anh dắt mũi, quyết định phản công.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, khiêu khích nói: “Không thu phí sao? Em thấy có người thu không nổi nữa rồi thì phải.”
Cô không biết, đàn ông có ba điểm tối kỵ.
Một là bị chê già.
Hai là bị chê không có kinh nghiệm.
Ba là bị chê thể lực kém.
Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, cô đã giẫm phải cả ba.
“Rất tốt.”
Vì hả hê nhất thời, Mạnh Niên đã phải trả một cái giá vô cùng đắt, lại bị anh đòi thêm một lần phí tắm rửa.
Diệp Liễm dù sao cũng thương xót cô lần đầu không thoải mái, không thực sự làm gì cô, nhưng ngoài bước cuối cùng, mọi thứ cần làm đều đã làm rồi.
Khi Diệp Liễm vớt cô ra khỏi nước, cô đã mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Anh bất lực cười, dùng khăn tắm quấn cô lại rồi bế về phòng ngủ, dùng khăn khô lau tóc cho cô thật kỹ. Anh rất kiên nhẫn, lau tóc đến khi khô một nửa, lại điều chỉnh máy sấy tóc ở chế độ nhỏ nhất, sấy khô hoàn toàn.
Bốn giờ sáng, anh thu dọn đồ đạc, ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Đôi vợ chồng ngủ một giấc đến trưa ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, biệt thự trống vắng, chỉ có hai người họ.
Mạnh Niên đầu tóc bù xù, ngủ đến thần trí mơ màng.
Đôi mắt cô lơ đãng, mơ hồ nhìn xung quanh như một con thú non mới chào đời.
“Diệp tiên sinh?”
Hai người đã thực hiện hôn nhân trên thực tế rồi, nhưng cô vẫn không đổi cách xưng hô.
Diệp Liễm cũng không sửa, anh luôn cảm thấy khi trên giường, mỗi lần cô gọi “Diệp tiên sinh, chậm lại một chút” đều vô cùng thú vị.
Họ rõ ràng đang làm những chuyện thân mật nhất trên đời, nhưng những lời nói ra lại khiến họ trông có vẻ rất xa lạ.
Sự tương phản mạnh mẽ này khiến Diệp Liễm rung động không ngừng, mỗi khi cô mở miệng gọi anh, anh đều chìm đắm trong đó không thể thoát ra.
“Diệp tiên sinh, anh có ở đó không?”
Mạnh Niên quấn chăn, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Kỳ lạ, anh ở đó mà, sao lại không trả lời cô chứ?
Mạnh Niên không khỏi cảm thấy bực bội, có lẽ đúng là vì đã phá vỡ ranh giới sinh lý cuối cùng, mối quan hệ giữa họ bước vào một giai đoạn hoàn toàn mới, tâm lý của cô tự nhiên cũng thay đổi.
Trở nên vô thức muốn làm nũng với anh, không nhận được hồi đáp sẽ không vui.
Mạnh Niên nhanh chóng nhận ra sự tùy tiện và bất thường của mình, rơi vào trạng thái ngẩn ngơ.
Cô sao lại biến thành như vậy rồi…
Diệp Liễm bước ra từ phòng thay đồ, đặt bộ quần áo đã chuẩn bị cho cô bên cạnh giường, anh đưa tay ôm lấy lưng cô, thấy cô thất thần, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy? Vẫn còn khó chịu sao?”
Mạnh Niên ngượng ngùng lắc đầu, cô mơ hồ chớp mắt, dường như cảm thấy đôi mắt mình quả thật đã nhìn rõ hơn trước.
Vầng sáng mờ ảo không phân biệt được người và vật dần tan đi, ánh sáng trước mắt cô là từng vệt, mặc dù vẫn không nhìn rõ hình dáng Diệp Liễm, nhưng đường nét đã trở nên rõ ràng hơn.
“Sao vậy? Đang nghĩ gì vậy?” Diệp Liễm thấy cô đưa tay dụi mắt, không nhịn được giữ tay cô lại, ngăn cản: “Tay không sạch, đừng chạm vào.”
Cô gái ngây người bỏ tay xuống, vẫn ngây ngốc nhìn mặt anh.
Diệp Liễm chợt hiểu ra, do dự một lát, thăm dò hỏi: “Mắt em sao vậy?”
Mạnh Niên lấy lại tinh thần, mím môi cười một chút, đưa tay với lấy ngón tay anh, làm nũng khoe khoang: “Nó hình như đỡ hơn một chút rồi.”
Diệp Liễm nghe vậy cũng từ từ cong môi, xoa đầu cô: “Ừm, anh sẽ liên hệ với bác sĩ Kỷ đặt lịch, để ông ấy kiểm tra cho em.”
Cô gái ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Thay quần áo xong, hai người nắm tay nhau đi xuống tầng một.
Mạnh Niên đi bộ vẫn cảm thấy cơ thể không thoải mái, Diệp Liễm tự biết đó là vấn đề của mình, muốn bế cô, nhưng bị từ chối thẳng thừng, chỉ đành dẫn cô đi chậm rãi.
Tầng một hôm nay yên tĩnh lạ thường.
Hai người đi đến nhà bếp, Mạnh Niên nghi ngờ thò đầu ra nhìn quanh: “Trong nhà không có ai sao?”
Diệp Liễm buông tay cô ra, chuẩn bị bữa sáng… à không, bữa trưa cho cô.
“Ừm, anh đã cho chú Vương và dì Lưu nghỉ phép, hôm nay em muốn ăn gì cứ nói với anh.” Diệp Liễm từ kệ đồ ăn vặt lấy một hộp bánh ngọt kiểu Tây, nhét vào tay cô: “Ăn tạm lót dạ đã.”
“Ể? Nghỉ phép?” Mạnh Niên ngạc nhiên về điều này, rồi lại hỏi liền câu tiếp theo: “Anh biết nấu ăn ư? Anh còn biết nấu ăn nữa sao?”
“Sợ ai đó xấu hổ không thèm để ý anh, nên anh dứt khoát đuổi hết mọi người đi.” Diệp Liễm nín cười trả lời câu hỏi đầu tiên, rồi nói tiếp: “Anh không thể biết nấu ăn sao?”
Câu nói trước đó của anh đâm thẳng vào tim Mạnh Niên, những cảnh tượng hoang đường đêm qua lại hiện rõ trước mắt.
Mạnh Niên đưa tay che mặt đang nóng bừng, miệng lẩm bẩm, toàn là những lời trách móc anh, Diệp Liễm nghe không rõ.
“Muốn ăn gì? Nói trước, anh không làm món nào quá khó đâu.”
Diệp Liễm mở tủ lạnh, xem bên trong có những loại rau gì.
“Anh thật sự sẽ nấu sao?” Mạnh Niên theo tiếng động, chậm rãi đi tới, “Anh không phải tổng tài bá đạo sao? Người giàu còn phải tự mình nấu ăn ư?”
Diệp Liễm im lặng một lát: “Anh cũng không phải ngay từ đầu đã có tiền.”
Anh lấy ra cải thảo tươi trong tủ lạnh, rồi lại lấy một miếng bít tết mà dì Lưu mới mua sáng nay. Mạnh Niên thuận lợi đi tới phía sau anh, cô đứng yên bên cạnh đảo bếp, không động đậy cũng không quấy phá, ngoan ngoãn nói: “Em không kén ăn, anh làm gì em cũng ăn, chỉ cần nấu chín là được.”
Diệp Liễm bất lực bật cười, nhất thời không biết rốt cuộc là cô yêu cầu thấp, hay là cô không tin tưởng vào tài nấu ăn của anh. Mạnh Niên tựa vào mép quầy, nghe tiếng nước chảy rì rào bên tai.
Một lúc sau, vòi nước được khóa lại, có tiếng bước chân đi ngang qua cô, dừng lại bên cạnh cô, cô lại nghe thấy người đàn ông cầm dao lên, bắt đầu thái rau. Tiếng dao rơi đều đặn, dứt khoát gợi lên sự tò mò của Mạnh Niên. Cô lại một lần nữa cảm thán: “Diệp tiên sinh, anh thật sự biết nấu ăn à.”
Ngoài chuyện tối qua, Diệp Liễm không nghĩ có chuyện gì có thể làm khó anh, huống hồ nấu ăn đơn giản như vậy, nếu anh thật sự muốn làm, sao lại không học được chứ. Hơn nữa, chuyện tối qua anh cũng đã học được rồi.
Cô hết lần này đến lần khác nghi ngờ, khiến Diệp Liễm hiếm hoi muốn bảo vệ lòng tự trọng của mình trước mặt cô. Diệp Liễm biện minh cho mình: “Em chắc cũng biết, anh từ nhỏ không dựa vào gia đình.”
“Vâng, anh rất độc lập mà.”
Diệp Liễm cười khẽ: “Nếu bị ép buộc độc lập cũng tính, thì anh quả thật rất độc lập. Anh từ cấp hai đã ở nội trú, lúc đó khu trường cấp ba số 1 còn chưa ở đây, căng tin khu trường cũ rất ngon, làm cho anh kén ăn. Sau này đến cấp ba…”
Anh dừng lại, để lại một khoảng trống đầy ẩn ý: “Căng tin trường cấp ba số 1 thế nào, em chắc chắn rõ hơn anh.”
Mạnh Niên khó nói “à” một tiếng: “Khỏi phải nói.”
Trường số 1 là trường trung học trọng điểm của Nam Thành, dù là đội ngũ giáo viên hay môi trường giáo dục, đều đứng đầu Nam Thành, điều duy nhất khiến người ta phải do dự khi đến đây học chính là căng tin của trường. Đồ ăn thực sự rất khó ăn, món ăn kỳ lạ không nói, nhiều dầu lại mặn, nguyên liệu thỉnh thoảng không tươi, không cẩn thận ăn vào là đau bụng, nhẹ thì tiêu chảy, nặng thì viêm dạ dày, sốt phải nhập viện truyền dịch. Mạnh Niên cấp ba có may mắn vào viện một lần, sau đó không bao giờ ăn cơm trường nữa.
“Nghe nói người phụ trách hợp đồng căng tin là họ hàng của hiệu phó? Chuyện này có thật không?” Mạnh Niên bí mật cúi người về phía trước, tò mò hỏi anh.
Diệp Liễm cầm con dao trên tay, thấy cô ấy cúi người lại gần thì mí mắt giật giật.
Anh đặt con dao ra xa một chút, đưa tay giữ đầu cô gái, đẩy cô ấy lùi lại.
“Em đừng lộn xộn, lưỡi dao không có mắt, làm bị thương tay vẽ của em thì em sẽ khóc đấy.”
Mạnh Niên cười chột dạ, không nhúc nhích nữa, cô nắm lấy bàn tay anh đang đặt trên đỉnh đầu mình, túm lấy tay áo anh, nài nỉ: “Có phải không? Có phải không?”
“Phải phải phải, tin tức của em rất nhạy bén, đúng là như vậy.”
“Tuy nhiên, sau khi em tốt nghiệp thì đầu bếp đã được thay, hình như là có phụ huynh học sinh cùng nhau làm ầm ĩ đến cục giáo dục, còn cãi nhau trên mạng một thời gian.”
Những chuyện này cũng là nghe Cố Hằng Chi nói, mà Cố Hằng Chi thì nghe Cố Hòe đang học ở trường số 1 nói. Mạnh Niên tiếc nuối lắc đầu: “Haizz, vậy các em khóa dưới sướng hơn em rồi.”
Diệp Liễm đặt rau xanh đã thái gọn gàng vào đĩa, rồi lại cầm miếng bít tết lên.
Anh vừa dùng giấy bếp thấm bớt nước thừa trên miếng bít tết, vừa nói: “Hồi cấp ba thấy đồ ăn ở trường dở quá, anh bắt đầu học nấu ăn, lúc đó dùng tiền thưởng các cuộc thi để thuê một căn nhà nhỏ gần trường, bình thường tự nấu cơm ăn.”
“Tuổi dậy thì đói nhanh, không ăn no thì đầu óc không quay nổi.”
Mạnh Niên “oa” một tiếng, nhìn anh với đôi mắt sáng rực: “Anh giỏi quá, hồi cấp ba em chỉ vùi đầu vào học, chỉ làm bài tập thôi cũng đã hết sạch thời gian rảnh rồi, ngoài thi cử ra em chẳng biết làm gì cả. Chẳng trách…”
Diệp Liễm vặn bếp ga, quay đầu lại: “Gì cơ?”
“Chẳng trách mọi người gọi anh là học thần, còn em chỉ là học bá.”
Cô ấy lẩm bẩm nhỏ giọng.
Mặc dù cả hai đều là những cựu học sinh xuất sắc của trường Số Một, ảnh của họ đều được dán trên bảng vàng, nhưng họ là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.
Diệp Liễm là kiểu người luôn bỏ xa người đứng thứ hai từ thời học sinh, anh không chỉ chuyên tâm vào việc học mà còn tham gia các cuộc thi khác nhau, thậm chí còn chơi bóng rổ rất giỏi. Bất kể anh học gì hay làm gì đều thuận buồm xuôi gió, là kiểu nam sinh được yêu thích nhất trong độ tuổi dậy thì.
Còn cô là kiểu người nỗ lực, không giỏi giao tiếp, trầm tính, chỉ biết vùi đầu vào học, tuy được chọn làm lớp trưởng nhờ thành tích xuất sắc, nhưng cô cảm thấy mình không được yêu mến bằng những cô gái lạc quan, vui vẻ khác. Trí óc cô không bằng Diệp Liễm, nhưng cô hơn ở sự chăm chỉ, cần cù.
Cô có kiên trì, có nghị lực, đây cũng là một loại năng lực.
Có thể cùng anh làm hàng xóm trên bảng vàng của trường, cô rất vinh dự, không hề cảm thấy thua kém anh.
“Nhắc mới nhớ, ảnh anh ngay trên ảnh em, trên giường cũng…”
Mạnh Niên chợt sững người, không hiểu sao trong đầu lại bắt đầu tràn ngập những “gam màu vàng.”
P/s: Bên Trung truyện H được gọi là “Hoàng văn”. Vậy nên hiểu vì sao màu vàng rồi hen
Nhận ra mình đang suy nghĩ lung tung, cô mạnh mẽ cắn môi, má cô nhanh chóng đỏ bừng.
Quạt hút mùi đang chạy, Diệp Liễm không nghe rõ cô nói gì, thấy cô đỏ mặt, còn tưởng cô bị sặc.
“Em ra ngoài đi, ở đây khói dầu nhiều.”
Mạnh Niên không muốn rời đi, chỉ muốn nói chuyện với anh.
Cô cẩn thận, nhích từng bước nhỏ về phía ồn ào. Khi nghe thấy tiếng người đàn ông bất lực ngăn cản, cô mới dừng lại.
Diệp Liễm vừa phải lo lửa, vừa phải phân tâm nhìn cô bé không ngoan, anh đau đầu nói: “Em cứ chắc chắn anh sẽ kịp thời nhắc nhở em sao? Trong bếp nguy hiểm thế nào em không biết sao?”
“Anh sẽ bảo vệ em mà.”
Cô nói một cách đương nhiên, sự thân mật và dựa dẫm hiện rõ.
Lòng Diệp Liễm nóng lên, im lặng một lát, khẽ cười: “Em đúng là làm anh chết mê chết mệt.”
…
Hơn nửa tiếng sau, thức ăn được dọn lên bàn.
Mạnh Niên ngồi trên ghế, sắc mặt hơi thay đổi.
Diệp Liễm trầm ngâm, đứng dậy lấy hai tấm đệm mềm.
Anh đặt đệm xuống dưới cho cô gái, trong lúc cô gái mặt đỏ bừng, anh khẽ bật cười thành tiếng.
Khi ăn, cả hai đều rất yên tĩnh, Diệp Liễm ngồi cạnh cô, giúp cô cắt bít tết, khẽ hỏi cô muốn ăn gì, rồi gắp vào bát cho cô. Diệp Liễm ăn xong trước, anh đặt đũa xuống, tay tùy tiện nâng lên, đặt lên lưng ghế của cô gái.
Ngón tay lại bị mái tóc của cô thu hút, đầu ngón tay quấn lấy sợi tóc đen.
Anh từ tốn: “Đêm qua…”
Mạnh Niên ngẩng đầu, má phồng lên phồng xuống đang nhai dở, trông như một con sóc.
Đêm qua.
Hai chữ này, thời điểm này, thật sự quá nhạy cảm.
Anh lờ đi ánh mắt giận dữ của cô, từ tốn nói: “Em hỏi anh, luyện thế nào.”
Cảnh tượng mê hoặc bỗng ùa vào tâm trí.
Cô nhớ lại khung cảnh và hình ảnh khi câu hỏi này được đặt ra…
Trong bồn tắm tràn đầy nước, cô ở thế cao hơn, nằm sấp trên người anh.
Lòng bàn tay cô áp vào cơ bụng rõ nét, mặt đỏ bừng, khẽ hỏi anh.
“Dáng người anh thật đẹp, luyện thế nào vậy.”
“Sao, cô Mạnh rất có nghiên cứu về cơ thể người sao?”
“…”
Bên tai cô nóng lên, cô cứng đờ tại chỗ, mặt đỏ bừng.
Diệp Liễm khuỷu tay chống vào lưng ghế của cô, ghé sát lại, nói nhỏ: “Ăn cơm mình tự nấu, ăn uống điều độ, kiên trì tập thể dục, dáng người tự nhiên sẽ đẹp.”
“Anh đã trả lời câu hỏi của em, em cũng nên thỏa mãn một sự tò mò của anh.”
Mạnh Niên cúi đầu, tay căng thẳng nắm chặt váy: “…Anh nói thì nói đi, tránh xa em ra.”
Anh vừa đến gần, cô liền đau chân, đau lưng.
Ánh mắt người đàn ông thâm sâu, ánh mắt lướt qua vết tích trên cổ cô.
Mang theo ý vị ghen tuông, trầm giọng hỏi: “Không biết anh là người mẫu khỏa thân thứ mấy của em.”
“Là dáng người của anh đẹp, hay là của họ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Uầy ~ Mùi giấm chua nồng nặc.