Sau Khi Kết Hôn, Ngày Ngày Nuông Chiều Em

Chương 45

CHƯƠNG 45: THƯƠNG HẠI

 

Diệp Liễm không có ý định trở về, anh lúc này không thể rời xa Mạnh Niên, cách ra một giây cũng là sự dày vò.

Anh đã sớm dự đoán được hành vi của Tôn Phó Gia.

Giọng Diệp Liễm bình tĩnh: “Luật sư đã tìm ông ta rồi?”

Vương Dụ cười hì hì: “Đương nhiên rồi, nếu không thì sao ông ta lại sốt sắng đến mức chặn ngài chứ?”

“Trợ lý Vương?!!!”

Từ đằng xa, truyền đến tiếng kêu ngạc nhiên của Tôn Phó Gia.

Diệp Liễm lắng nghe điện thoại, nghe thấy giọng nói phiền phức của một người đàn ông th* d*c, từ xa đến gần, dần dần trở nên rõ ràng.

“Trợ lý Vương! Anh đang nói chuyện với Diệp tổng phải không? Diệp tổng! Diệp tổng, tôi là Tiểu Tôn đây…”

“Diệp tiên sinh! Xin lỗi Diệp tiên sinh, tôi thật sự có mắt như mù, xin ngài tha thứ cho tôi!”

“Xin ngài tha cho tôi đi Diệp tiên sinh!!”

“Diệp tiên sinh, ngài không thể gài bẫy tôi như vậy!”

Vương Dụ một tay đẩy Tôn Phó Gia ra, cười ôn hòa, vô tội nói: “Tổng giám đốc Tôn nói gì vậy, tiên sinh của chúng tôi không hề ép buộc ngài ký hợp đồng, giấy trắng mực đen, trước khi đặt bút ngài đã xem kỹ rồi, đúng không? Không ai ép buộc ngài cả.”

Tôn Phó Gia hận mình đã lơ là nhất thời mà sập bẫy: “Tôi…”

Lúc đó trợ lý còn nhắc nhở ông ta, hợp đồng trông có vấn đề, nhưng ông ta bị lợi ích khổng lồ làm choáng váng đầu óc, thả lỏng cảnh giác.

Vương Dụ cười nói: “Khi ký hợp đồng, tôi đã tái xác nhận với ngài nhiều lần, là ngài cố tình tham lam, tự mình dấn thân vào, sao có thể quay lại trách chúng tôi được.”

“Ngài còn khiến tập đoàn của chúng tôi phải chịu không ít tổn thất, món nợ này vẫn chưa tính với ngài đâu, vậy mà ngài đã chạy đến xin tiên sinh của chúng tôi giơ cao đánh khẽ? Yêu cầu này e là hơi quá đáng.”

Vương Dụ lại thở dài trong lòng, tiên sinh của họ thật sự thiếu đạo đức, cũng thật sự tàn nhẫn, để Tôn Phó Gia khuynh gia bại sản và ngồi tù, đã không ngần ngại làm tổn thất chính mình.

Mặc dù theo lời tiên sinh nói, chỉ là một tổn thất nhỏ, rất nhanh có thể kiếm lại được, nhưng đối với một người làm kinh doanh, đây đã là một hành vi mất lý trí vì tình cảm rồi.

May mắn thay kết quả cuối cùng là tốt, Lục tiên sinh ở Bắc Kinh đã hứa sẽ bù đắp tổn thất cho tập đoàn Diệp thị, cũng hứa sẽ không can thiệp vào chuyện của Tôn Phó Gia.

Vương Dụ gọi bảo vệ đến đuổi Tôn Phó Gia đi, bãi đỗ xe lại trở về yên tĩnh, anh một mình đi vào thang máy, lúc này mới lại áp điện thoại vẫn chưa tắt vào tai.

Vương Dụ ngước nhìn số tầng trên màn hình hiển thị dần cao lên: “Boss, đã giải quyết xong rồi.”

Giọng người đàn ông ở đầu dây bên kia không chút dao động: “Ừm, vất vả rồi.”

Vương Dụ cười: “Hề hề, không có gì, khi nào ngài quay lại làm việc?”

Diệp Liễm quay đầu nhìn cánh cửa phòng sách đang hé mở, khóe môi cong lên, giọng nói mang theo ý cười: “Tôi ở nhà với vợ thêm ít lâu nữa.”

Vương Dụ: “…”

Đơ người.

Sau khi bàn bạc xong chuyện công việc, Vương Dụ ấp úng, có chút ngại ngùng khi mở lời.

Diệp Liễm nhớ ra bây giờ là tháng bảy, hơi nhíu mày: “Lại muốn xin nghỉ cho Trình Phán?”

Vương Dụ ngượng ngùng: “Vâng.”

Mỗi năm vào tháng bảy, Trình Phán đều bị giục về nhà mừng sinh nhật người lớn tuổi.

Đinh—

Thang máy đến tầng 35, văn phòng tổng giám đốc, Vương Dụ nhanh chóng bước ra khỏi thang máy, đi vòng qua khu vực văn phòng của các trợ lý, đến một ban công nhỏ hướng về phía Nam.

Anh quay lại đóng cửa cẩn thận, dựa lưng vào tường, mệt mỏi buông vai xuống.

“Gia đình lại muốn cô ấy về đưa tiền cho em trai mua nhà?” Diệp Liễm không vui nói: “Tại sao vẫn đồng ý quay về?”

Một gia đình chỉ biết hút máu con gái như vậy thà không có còn hơn.

Vương Dụ bất lực, thở dài: “Quan thanh liêm khó xử chuyện nhà mà anh Tư, nhưng bây giờ cô ấy đã ít qua lại với gia đình rồi, ngài yên tâm, lần này tôi cũng sẽ để mắt, sẽ không để người khác bắt nạt cô ấy.”

Diệp Liễm: “Tôi nhớ quê cô ấy ở vùng núi, hai người trên đường đi chú ý an toàn.”

“Vâng. Chỉ là hai chúng tôi đi rồi, bên ngài sẽ vất vả một chút, xin lỗi nhé.” Vương Dụ đảm bảo: “Trước khi đi tôi nhất định sẽ sắp xếp mọi thứ cho ngài, chọn hai trợ thủ đắc lực tạm thời thay thế.”

Diệp Liễm thờ ơ nói: “Nếu làm không tốt thì trừ tiền thưởng của hai người, tôi không có gì thiệt cả.”

Vương Dụ: “…”

Kết thúc cuộc gọi, Diệp Liễm dựa vào lan can trầm ngâm một lúc lâu.

Có câu “quan thanh liêm khó xử chuyện nhà”, vậy nếu Mạnh Niên biết anh sắp ra tay với bố ruột của cô, cô sẽ cảm thấy thế nào? Cô sẽ vui sao? Hay sẽ thấy anh lo chuyện bao đồng?

Tính cách anh và Vương Dụ không giống nhau.

Năm đó Vương Dụ đã tốn không ít công sức để giải cứu Trình Phán khỏi gia đình “trọng nam khinh nữ”. Vương Dụ về bản chất là một người rất dịu dàng, anh ấy rất để ý đến tâm trạng của Trình Phán, dù có thể trực tiếp can thiệp để thay đổi điều gì đó, anh ấy cũng sẽ không tự ý làm.

Nhưng Diệp Liễm biết mình thì khác.

Bản chất anh thích chiếm đoạt, tính cách mạnh mẽ, ghi thù, có thể dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.

Anh luôn lạnh nhạt trong chuyện tình cảm, nên ngay cả khi đối mặt với mẹ ruột, anh cũng có thể cắt đứt một cách vô cảm.

Anh muốn đòi lại công bằng cho quá khứ của Mạnh Niên, nhưng anh sợ nếu thủ đoạn quá tàn nhẫn, Mạnh Niên sẽ vì thế mà sợ anh.

Có nên báo trước với cô ấy một tiếng không?

“Diệp tiên sinh? Diệp tiên sinh??”

Cô gái lê dép, mò mẫm đi đến cửa, cô thò đầu ra hành lang: “Anh có ở đó không?”

Diệp Liễm bỏ điện thoại vào túi, bước tới ôm lấy cô.

“Sao vậy?”

“Anh đến xem em vẽ thế nào rồi.”

“Nhanh vậy đã vẽ xong rồi, bạn học Mạnh quả nhiên rất giỏi.”

Cô gái ngượng ngùng đỏ mặt, lầm bầm: “Đương nhiên là em giỏi.”

Trong hai tiếng ngắn ngủi, cô lại làm hỏng không ít giấy, ký ức tuổi thơ vẫn còn ảnh hưởng đến cô, dù Diệp Liễm đã tốn công sức để điều trị, hiệu quả cũng không thể thấy ngay được.

Khi đặt bút vẫn còn sự do dự, đường nét không vững, có thể phản ánh tâm trạng của người vẽ không hề bình tĩnh, nhưng cô lại không muốn thể hiện sự yếu đuối trước mặt anh.

Vẻ mặt cô trông rất bình thường, nhưng Diệp Liễm cảm thấy, cô cố tình giấu đi sự bất an và sợ hãi.

Có lẽ là để anh không lo lắng, hoặc là sợ phụ lòng anh đã tốn công sức để “điều trị” cho cô.

Thói quen và bản tính rất khó thay đổi, hơn nữa cô đã làm con ốc sên suốt mười năm.

Dù Diệp Liễm đã dạy dỗ cô nhiều lần, cô vẫn sẽ vô thức giấu đi sự yếu đuối của mình, để đổi lấy sự yên tâm của người khác.

Diệp Liễm có chút thất vọng.

Anh an ủi mình, chỉ cần thêm một, hai tháng, một, hai năm nữa, cô sẽ thực sự có thể tâm sự với anh, dù là chuyện tốt hay chuyện xấu, cô đều sẽ sẵn lòng kể cho anh nghe.

Sẽ có ngày đó thôi.

Mặc dù quá trình vẽ tranh rất gian nan, nhưng cô đã có thể vẽ được một bức toàn thân hoàn chỉnh.

Cô quả thật là một cô gái rất xuất sắc.

“Tiến bộ rất nhanh.” Diệp Liễm khen ngợi: “Có chút khác biệt, nhưng khuôn mặt vẫn rất giống.”

Mạnh Niên chỉ nghe thấy khuyết điểm mà anh nói, hoàn toàn không nghe thấy vế sau của anh.

Cô ấy ngơ ngác cắn bút: “Có khác biệt ở đâu?”

Diệp Liễm giật lấy cây bút khỏi miệng cô, tịch thu.

Kéo tay cô đặt lên giấy: “Cơ bụng vẽ nhỏ quá.”

Mạnh Niên: ?

Cô vốn không vẽ nghiêm túc, sao trong mắt anh chỉ có những chỗ này thôi vậy??

“Chỗ này là để vẽ quần áo,” cô nói: “Anh chỉ cần nói tỉ lệ tổng thể có đúng không, có kỳ lạ không là được rồi.”

Diệp Liễm kéo tay cô xuống thêm một chút, cười ghé sát, nói nhỏ: “Chân có thể vẽ dài hơn một chút, cơ bắp chân cũng vậy, có thể to hơn một chút.”

Rốt cuộc là chỗ nào to hơn một chút?

Mạnh Niên đỏ mặt, lườm một cái: “Em vẽ to như quả dưa hấu được không?”

Nói rồi, ngón tay cô vẽ một vòng tròn lớn trên giấy.

Diệp Liễm cúi người, trán tựa vào lưng cô, cười khúc khích: “Đùa thôi, đừng coi là thật.”

Buổi tối Diệp Liễm giúp cô cất tranh, ôm cô vào phòng tắm.

Người đàn ông vừa mới ăn chay phá giới, khả năng tự kiềm chế về cơ bản là không có.

Mạnh Niên mệt lả nằm lại trong chăn, cổ họng đau rát, một chữ cũng không muốn nói.

Tháng bảy vào mùa mưa, mỗi khi đêm xuống lại mưa.

Mưa dông lại bắt đầu, Mạnh Niên mở mắt, nghe tiếng sấm sét gầm gừ bên ngoài, hơi thở thắt lại.

Cửa phòng bị mở ra rồi đóng lại, người đàn ông mang theo mùi hương tươi mát sau khi tắm, bước nhanh đến bên giường như một cơn gió.

Anh đỡ cô dậy khỏi chăn, ôm từ phía sau, đưa một ly nước ấm đến bên môi cô.

“Uống một chút đi, làm dịu cổ họng.”

Anh áy náy nói.

“May mà phòng chúng ta cách âm tốt, tầng ba cũng không có ai lên, nếu không em chắc chắn sẽ xấu hổ mà không thèm để ý anh.”

Mạnh Niên uống từng ngụm nhỏ, cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn nhiều.

“Sẽ không không thèm để ý anh mãi đâu.” Cô lầm bầm với giọng khàn khàn.

Diệp Liễm gật đầu: “Chỉ là sẽ cắn anh một cái, rồi cả đêm không cho anh ôm thôi.”

Mạnh Niên chột dạ không nói gì, quay đầu đi, ra hiệu mình đã uống đủ rồi.

Diệp Liễm đứng dậy đặt ly nước lên bàn, bên ngoài bỗng một tiếng sấm vang lên.

Cả hai đều im lặng.

Mạnh Niên vùi đầu, rúc sâu vào vòng tay người đàn ông.

Diệp Liễm thuận thế ôm cô lên đùi.

Anh dùng môi chạm vào trán cô, không nói gì cả.

Bên ngoài mưa lất phất, trong phòng tràn ngập hơi ấm.

Mạnh Niên đột nhiên lên tiếng: “Thật ra em có hơi sợ sấm…”

Mạnh Niên ngơ ngác chớp mắt, không hiểu tại sao đột nhiên lại bị hôn.

Khoảng thời gian hôn không dài, đợi anh rời khỏi, cô lại há miệng.

Kết quả người đàn ông lại cúi đầu xuống.

Cứ lặp đi lặp lại, Mạnh Niên hiểu ra.

Cô cụp mắt xuống, do dự nói: “Anh… đều biết hết rồi sao?”

Người thông minh trò chuyện không cần nói hết mọi chuyện.

“Ừm.”

Mạnh Niên rúc vào lòng anh, một lúc sau, giọng nói rầu rĩ: “Ồ.”

Cô đặt cả hai tay lên ngực người đàn ông, đôi mắt nhìn thẳng ngẩn ngơ.

Nghe tiếng sấm khoảng năm phút, cô từ từ hít một hơi.

“Người biết em sợ sấm không ít, Xán Xán, bạn cùng phòng của em, bà ngoại, họ đều biết…”

Nhưng họ đều không rõ nguyên nhân, chỉ biết cô rất sợ trời mưa dông.

Mạnh Niên tò mò: “Vậy sao anh lại biết? Xán Xán nói với anh sao?”

Diệp Liễm do dự một lát, trả lời một câu hỏi có vẻ không liên quan: “Anh đã gặp cô giáo chủ nhiệm tiểu học của em.”

Chủ đề chuyển quá nhanh, Mạnh Niên nhất thời không phản ứng kịp.

“Cô giáo chủ nhiệm tiểu học của em?” Cô nhíu mày, cẩn thận lục lọi trong ký ức, do dự: “Là… cô giáo Lưu Hồi Ngọc sao?”

Diệp Liễm không nói gì, chỉ ôm cô chặt hơn.

Tâm trí Mạnh Niên chợt bay xa, ánh mắt lơ lửng, chìm đắm trong ký ức.

“Vậy ra cô ấy vẫn nhớ em sau bao nhiêu năm.”

Diệp Liễm có chút hối hận vì đã chủ động nhắc đến chuyện gặp Lưu Hồi Ngọc.

Mỗi lần kể lại là một lần tổn thương, anh không muốn cô phải trải qua điều đó một lần nữa.

Mặc dù liệu pháp giải mẫn cảm cũng là một phương pháp chữa lành vết thương, nhưng Diệp Liễm tuyệt đối sẽ không sử dụng.

Anh chăm chú quan sát biểu cảm của cô, một khi cô tỏ ra miễn cưỡng, anh sẽ lập tức có biện pháp ngăn cô tiếp tục hồi tưởng.

“Vậy là anh đều biết hết rồi?”

“…”

“Thế nên anh đoán được vì sao em sợ hãi rồi sao?”

Diệp Liễm im lặng, ôm chặt cô hơn.

“Anh thật sự rất nhạy bén.”

Mạnh Niên thở dài.

Giọng Mạnh Niên rất nhẹ: “Anh biết không, thực ra lúc đó là lúc em ghét và đề phòng đàn ông nhất, nhưng chồng của cô Lưu, chú cảnh sát mặc quân phục đó, là người đàn ông trưởng thành đầu tiên khiến em cảm thấy an toàn và thiện chí sau khi bố ruột rời đi.”

“Nhờ có họ, em mới không gục ngã tại chỗ.”

Thiện chí và sự quan tâm mà cô Lưu và chú cảnh sát dành cho cô, vào lúc đó, đối với cô mà nói, vô cùng quý giá.

“Cô Lưu bây giờ thế nào rồi?”

Đôi mắt đen của Diệp Liễm nhìn chằm chằm vào cô, yết hầu anh khẽ động, anh khẽ nói: “Bây giờ cô ấy rất tốt, là giáo viên của Cố Hòe.”

“Cố Hòe?”

“Ừm… coi như là em họ của anh đi, bây giờ cũng đang học ở trường Số Một Nam Thành.”

Diệp Liễm nhớ lại vẻ nhiệt tình và hào hứng của Cố Hòe khi nhắc đến Mạnh Niên: “Cố Hòe là một fan cuồng của em.”

Mạnh Niên ngạc nhiên ngước mắt: “Fan, fan cuồng? Cô ấy biết em sao?”

Diệp Liễm “ừm” một tiếng, kể lại cho cô nghe những gì đã nghe ở nhà họ Cố hôm đó. Mạnh Niên nghe xong, má ửng hồng.

“Sao cô Lưu vẫn giữ những thứ đó vậy.”

Trước khi bố mẹ ly hôn, cô Lưu đã là giáo viên chủ nhiệm của lớp cô, lúc đó cô đã rất yêu quý cô giáo xinh đẹp và dịu dàng này, cô đã vẽ rất nhiều tranh tặng cô Lưu.

Những món quà của trẻ con không đáng giá, cô Lưu đã giữ tấm lòng của cô bấy lâu nay, Mạnh Niên rất xúc động.

Sống đến hai mươi tuổi, tuy gặp không ít người xấu, nhưng tính kỹ ra, người tốt với cô còn nhiều hơn.

Con người không thể vì một, hai bi kịch mà mất đi niềm tin vào cuộc sống, đó là đạo lý cô luôn hiểu.

“Vậy đợi mắt em khỏi, chúng ta đi thăm cô giáo nhé?” Cô nói: “Còn em họ anh, có nên mời về nhà chơi không?”

Diệp Liễm đưa tay vỗ lưng cô, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn: “Nếu em muốn, anh còn muốn đưa em về nhà họ Cố thăm họ hơn.”

Cô vẫn chưa gặp trưởng bối bên anh.

“Tất nhiên, nếu em không muốn, chúng ta sẽ không đi, không sao cả.”

Mạnh Niên ngẩn ra một chút, đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Cô nắm lấy vạt áo anh, bất an nói: “Diệp tiên sinh, chúng ta kết hôn nửa tháng rồi, anh đã nói với người nhà chưa?”

“Người nhà có nghĩa là…”

“Bà nội Diệp ạ.”

Diệp Liễm lắc đầu cười: “Sai vai vế rồi, nếu không muốn gọi là mẹ, em có thể gọi bà ấy là bà cụ, người nhà cũng đều gọi như vậy.”

“Anh gọi bà ấy là gì?”

Diệp Liễm im lặng một chút, cười một tiếng: “Anh đã rất lâu rồi không gọi bà ấy.”

Mạnh Niên im lặng.

Cô c*n m** d***, ôm lại anh.

Cô vụng về an ủi: “Không sao, không khó chịu đâu.”

Bản thân cô còn là một tiểu cô nương đáng thương với trái tim ngàn vết thương, vậy mà giờ lại nghĩ cách an ủi anh.

“Anh không khó chịu, không có cảm giác gì, chỉ coi mình là đứa trẻ mồ côi thôi.” Anh dịu dàng cười, tận hưởng sự chủ động của cô gái: “Em cũng vậy mà, phải không?”

“Vâng, chúng ta đều giống nhau.”

Mạnh Niên thở phào nhẹ nhõm.

Sao cô lại quên mất, Diệp Liễm là một người đàn ông có nội tâm trưởng thành và mạnh mẽ hơn cô rất nhiều.

Mẹ ruột lại thiên vị đứa con do người phụ nữ khác sinh ra, Mạnh Niên nghĩ mãi không hiểu.

Trên đời này sao lại có người mẹ không yêu con mình chứ?

Anh từ nhỏ đã sống một mình, bề ngoài trông hào nhoáng, là công tử nhà giàu được mọi người ngưỡng mộ, nhưng trên thực tế, anh không có gì cả.

Từ nhỏ đến lớn chưa từng nhận được yêu thương của mẹ, nhưng khi trưởng thành, lại phải gánh vác số phận của gia tộc để xoay chuyển tình thế.

Cuối cùng cũng không đổi lại được tình thân và sự quan tâm, chỉ có sự xa lánh và bài xích.

Diệp Liễm nói một cách nhẹ nhàng: “Tự coi mình là trẻ mồ côi, sẽ thấy cuộc sống vẫn rất tươi đẹp.”

“Dù vậy, em vẫn cảm thấy buồn cho anh.”

Cô ôm cổ anh, khẽ lẩm bẩm.

Diệp Liễm ôm eo cô lại, môi anh chạm vào má cô.

“Em nên cảm thấy hạnh phúc cho anh mới đúng.”

Bình Luận (0)
Comment