Edit: Yan
Thích Bạch Trà thu lại hai đoàn ánh sáng, định trước tiên đưa điện thoại cho Phó Minh Dã sau đó mới xử lý dị thế linh hồn và hệ thống kia.
Dù sao việc nhỏ này cũng không quan trọng bằng công việc của Phó Minh Dã.
Thích Bạch Trà bước vào đại sảnh công ty, lễ tân vừa nhìn thấy hắn lập tức đứng dậy hoan nghênh nói: “Thích tiên sinh!”
Mọi người trong công ty đều biết Thích Bạch Trà. Bởi vì bất tử, Thích Bạch Trà rất ít để lại hình ảnh của mình tại thế gian, miễn cho sau này bị người ta phát hiện sinh ra việc gì không hay. Phó Minh Dã là người giàu nhất Trung Quốc cũng coi như là nửa nhân vật của công chúng, người y yêu tự nhiên cũng trở thành đối tượng trọng điểm bị truyền thông chú ý.
Thích Bạch Trà nói với Phó Minh Dã rằng mình không thích bị quá nhiều người chú ý, Phó Minh Dã liền vận dụng quan hệ không để ảnh chụp Thích Bạch Trà bị công khai trong tầm mắt công chúng, bảo vệ hắn kín kẽ không một khe hở.
Thế nhưng thực tế Thích Bạch Trà cũng không phải không tiếp xúc với người khác, đôi lúc hắn cũng sẽ đến công ty Phó Minh Dã đưa cơm nên nhân viên công ty đều đã gặp mặt.
Toàn bộ người trong công ty đều biết vị vợ nhỏ này của tổng tài nhà mình. Trước đây Phó tổng chuyên môn mở hội nghị triệu tập tất cả mọi người, ngay cả bảo vệ dưới lầu với mấy cô lao công cũng gọi tới. Bọn họ còn tưởng có sự việc khẩn cấp gì, lo lắng vô cùng chạy tới phòng họp liền nhìn thấy màn hình lớn trước kia dùng để chiếu các loại phương án, kế hoạch làm việc đổi thành ảnh cưới của hai người họ.
Phó tổng ân cần dạy bảo, luôn miệng cường điệu đây là người yêu mới kết hôn của y, yêu cầu mọi người nhìn rõ mặt Thích Bạch Trà, nhất định không được quên, nhất định không được lúc người kia tới lại không có mắt ngăn người lại, càng không được chụp lén đối phương rồi phát tán ảnh chụp lên mạng, nếu không sẽ bị đuổi việc.
Thần sắc còn nghiêm túc hơn cả lúc làm việc chính.
Toàn thể nhân viên im lặng chăm chú nhìn ảnh chụp thanh niên tinh xảo tuyệt luân suy nghĩ: cái này có muốn quên cũng không được nha ….
Trưởng thành thành dáng vẻ như thần tiên như vậy, sợ là vừa nhìn liền lầm lỡ cả đời.
Tất cả mọi người đứng dậy vỗ tay chúc mừng Phó tổng tân hôn vui vẻ hạnh phúc, hai người một cặp trời sinh xứng đôi vừa lứa.
Phó tổng vui vẻ vô cùng, phát cho mỗi người một cái lì xì to.
……….
Có hội nghị này tỉnh lược trọng điểm, lúc Thích Bạch Trà đến công ty tất nhiên là một đường thông suốt, còn rất được hoan nghênh.
Thanh niên ăn mặc giản dị, đối lập với dáng vẻ tây trang giày da của mọi người trong công ty nhưng lại không hề chật vật hay rụt rè mà như quý công tử đang ưu nhã tản bộ trong sân nhà mình vậy.
Khuôn mặt và khí chất quyết định tất cả, lời này đúng là chân lý.
Nhân viên nữ trong văn phòng thoáng nhìn thanh niên đi ngang qua ngoài cửa sổ, hô hấp cứng lại, điên cuồng đưa mắt ra hiệu cho đồng nghiệp đối diện.
Đồng nghiệp quay đầu lại nhìn, cũng bị ấn tượng bởi dáng người mảnh khảnh đĩnh bạt kia.
Toàn bộ văn phòng chớp mắt liền an tĩnh, đến khi Thích Bạch Trà đi xa, mới bộc phát ra một trận nghị luận ngắn ngủi.
“Thích tiên sinh tới, lại là đưa cơm cho Phó tổng sao?”
“Chắc là vậy, Thích tiên sinh thật là tốt anh tuấn tiêu sái lại ôn nhu, còn chăm sóc người khác như vậy. Trước kia tôi cảm thấy Phó tổng của chúng ta trẻ tuổi anh tuấn nhiều tiền không ai có thể xứng đôi, hiện tại … Tôi nhất thời không biết giữa Phó tổng và Thích tiên sinh nên hâm mộ ai đây.”
“ Tình cảm của hai người Phó tổng thật là tốt, thần tình yêu, người có nghe thấy con hay không aaa <!!!”
Chỉ có nữ nhân viên mới đến còn như lọt vào sương mù, toàn bộ quá trình vẫn chưa thích nghi được. Cô lặng lẽ hỏi người khác: “Người vừa rồi đi qua là ai thế ạ?”
“Là Thích tiên sinh, là người yêu của Phó tổng, hai người đã kết hôn rồi.” Đồng nghiệp lập tức làm mặt quỷ”Thế nào, đẹp đúng không?”
“Đó là người yêu của Phó tổng.” Nữ nhân viên nhớ tới một thoáng kinh hồng (
ý chỉ người hay sự vật, chỉ cần thoáng nhìn một cái thôi đã để lại trong lòng những ấn tượng mạnh mẽ, khó phai.) vừa nãy, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn, “mỗi ngày Phó tổng đều trưng vẻ mặt khó hiểu phong tình, vừa nhìn đã thấy dọa người rồi, bình thường hai người họ ở chung như thế nào nha?”
“Mặt than của Phó tổng chỉ là đối với chúng ta thôi, đối với Thích tiên sinh là ôn nhu không thể tả được. Lần trước Phó tổng ở công ty rõ ràng đã ăn cơm xong, Thích tiên sinh lại mang cơm đến, đồ ăn đó Phó tổng ăn không sót tí nào luôn. Aiii, ngẫm lại càng cảm thấy hâm mộ, cái này chẳng phải là tình yêu lãng mạn chỉ có trong tiểu thuyết thôi sao?”
Nữ nhân viên gật gật đầu chấp nhận, từ giờ CP muốn đu lại nhiều thêm một đôi rồi.
–
“Thích tiên sinh, Anh tới rồi! để tôi thông báo một chút cho Phó tổng.” Linda hơi khom lưng nói.
“Không cần.” Thích Bạch Trà nói, “Tôi đến đưa di động cho anh ấy thôi.”
Linda nghĩ lại cũng phải. Giữa chồng chồng với nhau, làm gì cần thông báo hay hẹn trước.
“Vậy không quấy rầy anh nữa.”
Thích Bạch Trà gật đầu, ngựa quen đường cũ đi đến văn phòng tổng tài.
Phó Minh Dã nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang, phất tay làm cho mặt bàn tràn ngập văn thần cùng với hồ sơ kỳ nguyện của vạn vật màu đen biến mất, thay bằng đống văn kiện của công ty.
Y cúi đầu, làm bộ nghiêm túc xử lý công vụ.
– cũng không phải dùng từ làm bộ được. Y vẫn luôn rất nghiêm túc xử lý công vụ.
Đối với Tà Thần mà nói, xử lý kỳ nguyện chính là công việc của y, xem những báo biểu tài vụ, kế hoạch phương án mới là không làm việc đàng hoàng.
Tà Thần kỳ thật có thể xưng là vị thần lười nhác nhất, ác niệm vốn dĩ xuất hiện còn sớm hơn cả tín ngưỡng. Y có thể xem như là vị đầu tiên trong Kỳ Nguyện Chi Thần. Trước kia lúc những Kỳ Nguyện Chi Thần chưa ra đời, y ở Thần điện ngủ; Lúc Kỳ Nguyện Chi Thần lớn mạnh, y ở Thần Điện ngủ; lúc Kỳ Nguyện Chi Thần sôi nổi ngã xuống rồi tiêu vong, y vẫn bất động như núi mà ở Thần Điện ngủ. Nhưng gần đây y cũng sắp thành kẻ cuồng công việc, muốn tận lực hoàn thành càng nhiều kỳ nguyện, làm lớn mạnh lực lượng của mình.
Pháp tắc của thế giới này quy định người thường không thể trường sinh cho nên thuốc trường sinh bất lão cũng không tồn tại, càng không có cách nào chế tạo ra. Chỉ còn cách làm bản thân cường đại hơn cả thế giới y mới không bị pháp tắc tự nhiên hạn chế có thể khiến Trà Trà trường sinh bất lão. Đây là lựa chọn duy nhất y có thể làm sau rất nhiều biện pháp đều không có hiệu quả, y cần phải hai tay chuẩn bị thật tốt.
Nhưng cho tới nay giữa muôn vàn thần minh, duy nhất có thể đánh vỡ quy tắc thế giới chỉ có vị Chủ Thần của Vạn Thần giới.
Thế giới này của bọn họ tuổi đời còn quá trẻ so với vô vàn thế giới khác, thời gian ngắn như vậy còn chưa đủ để dựng dục ra một vị có thể đánh vỡ pháp tắc.
Càng rõ ràng điểm này, Phó Minh Dã càng nôn nóng.
Y không biết trước khi Trà Trà sinh bệnh rồi già đi có thể tìm được phương pháp làm người ta trường sinh bất lão hay không, thời gian của y có quá ít. Nếu biết trước y có thể yêu một người như vậy, trăm triệu năm trước đây y sẽ không lười nhác hoang phế bản thân như thế.
Phó Minh Dã ảo não, nghe thấy có người mở cửa vào cũng không có tâm tư để ý tới.
Y tưởng Linda đổi trợ lý mới, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Rót cho tôi ly trà.”
Bây giờ phải hạ hỏa một chút.
Thích Bạch Trà nhướn mày, đây là coi hắn thành trợ lý mà sai sử?
Nhìn dáng vẻ nhíu mày cúi đầu đối mặt với văn kiện, có lẽ là gặp phải vấn đề khó khăn trong công việc.
Thôi, không so đo với y.
Thích Bạch Trà không lên tiếng lấy lá trà ra pha, không dùng nước sôi từ máy lọc của công ty mà dùng đầu ngón tay ngưng ra nước từ tuyết ở Tuyết Sơn, có thể giúp người ta thanh tâm tĩnh khí. Người phàm dùng thời gian dài còn có thể kéo dài tuổi thọ.
Pha trà xong, Thích Bạch Trà mang ly đến đưa tới trước mặt Phó Minh Dã.
Phó Minh Dã uống một ngụm, nếm thấy hương vị mát lạnh ngọt ngào thì sửng sốt.
Hương vị này giống như đúc với Trà Trà pha. Lúc này y mới chú ý tới tay của vị trợ lý mới tới này hình như là rất đẹp, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn, rất giống tay Trà Trà.
“Uống rất ngon sao? Phó tổng.” trợ lý mới hỏi.
Phó Minh Dã nâng mắt lên thấy rõ khuôn mặt người thanh niên trước mặt, tay run lên vội vàng đặt chén trà lên mặt bàn, đứng dậy nhường chỗ:” Trà Trà, sao em lại tới đây? Mau ngồi xuống đi.”
“Không quấy rầy anh làm việc nữa.” Thích Bạch Trà lấy di động trong túi ra, “Sáng nay em lấy nhầm di động nên tới đổi lại cái của mình.”
Phó Minh Dã lấy di động trong túi áo ra nhìn kỹ:” đúng thật là nhầm rồi.”
Hai người đổi điện thoại cho nhau, Thích Bạch Trà hỏi: ” Công việc của anh gặp khó khăn sao? Em vừa đi vào đã thấy anh mặt ủ mày chau.”
Phó Minh Dã: “….. Rõ ràng như vậy hử?”
“Có.” Thích Bạch Trà liếc y.
” Đúng là gặp một chút khó khăn, nhưng vấn đề không lớn.” Phó Minh Dã cười nói.
Vấn đề rất lớn. Y bổ sung ở trong lòng.
“Vậy em yên tâm rồi.” Thích Bạch Trà cười cười, “Em đi nhé!”
“Nhanh như vậy?” Phó Minh Dã theo bản năng muốn giữ lại.
“Buổi chiều em còn có lớp.” Thích Bạch Trà nói.
Phó Minh Dã liền không có lý do gì giữ người ở lại, chỉ lưu luyến không rời nói một câu: “Em đi đường cẩn thận.”
Thích Bạch Trà gật gật đầu, xoay người rời đi.
Phó Minh Dã nhìn theo hắn rời đi, ngồi dựa lưng trên ghế, bàn làm việc trống rỗng lần nữa hiện ra một đống hồ sơ màu đen.
Y hít sâu một hơi, ép buộc mình vùi đầu vào làm việc, bắt đầu nghe ác niệm của đám người làm hắn phiền không chịu nổi.
Bên kia, Thích Bạch Trà thần sắc lãnh đạm ra khỏi cửa lớn văn phòng công ty.
Buổi chiều hắn không có tiết, nhưng hắn muốn hoàn toàn giải quyết hệ thống cùng với người xuyên việt kia, sau đó đi tu bổ lỗ hổng thời không lúc chúng tiến vào.