Edit: Yan
——
Hoàng triều Đại Lê, năm Vân Gia thứ 3, hoàng cung.
Trong ngự thư phòng, hoàng đế tuấn mỹ còn đang độ thiếu niên tay cầm một quyển tấu chương lật xem, đôi mày nhíu chặt khuôn mặt lộ vẻ không vui.
Canh giờ đã đến, nội thị bưng khay bày sáu tấm thẻ bài cẩn thận tiến lên nhắc nhở: “Bệ hạ, nên lật thẻ bài rồi.”
Tư Mã Phục mặt vô biểu cảm: “Lui ra.”
” Cái này……” Nội thị khó xử nói, “Bệ hạ đã nửa tháng chưa đặt chân hậu cung, thế này không hợp quy củ……”
“Quy củ?” Tư Mã Phục cười lạnh hung hăng ném tấu chương trong tay xuống đất, “Một đám quần thần không đi quan tâm dân sinh xã tắc, ngày ngày thượng tấu khuyên trẫm khai chi tán diệp, nhúng tay đến chuyện trong nhà trẫm, chẳng lẽ không phải không hợp quy củ?”
Lời vừa nói ra, cung nhân cả phòng sợ tới mức quỳ rạp trên đất không dám ho lên một tiếng.
Chỉ có đại thái giám Đức Thuận từ nhỏ lớn lên cùng hoàng đế kiên nhẫn khuyên nhủ: “Việc nhà Bệ hạ, cũng là quốc sự……”
“Đức Thuận, ngay cả ngươi cũng muốn ngỗ nghịch trẫm?!” Tư Mã Phục lạnh giọng quát lớn.
Đức Thuận tức khắc câm miệng, không tiếng động thở dài.
Tình cảnh của bệ hạ hắn cũng biết.
So với rất nhiều quân vương bậc cha chú phải đối mặt với cục diện rối rắm, vận khí của bệ hạ tính ra là rất tốt. Tiên đế chăm lo việc nước, đương kim Đại Lê chính trực thịnh thế, bệ hạ chỉ cần củng cố thời cuộc là được.
Nhưng cũng có một lỗ hổng nhỏ. Bệ hạ đăng cơ lúc mới mười bốn tuổi bây giờ mới mười bảy, hành sự vẫn còn non nớt. Không ít lão thần chỉ nguyện trung thành với tiên đế, không để tiểu hoàng đế trẻ tuổi vào mắt, thật ra cũng không phải bất trung, chính là…… Không quá nghe lời.
Bệ hạ niên thiếu khinh cuồng, muốn đại triển hoành đồ, không cam nguyện làm một hoàng đế bị trói buộc bởi quy củ. Nhưng mỗi lần muốn nói đến cải cách tân chính gì đều sẽ bị đám đại thần cổ hủ bảo vệ lề thói cũ bác bỏ, cảm thấy ý tưởng của hắn quá vội vàng, cả triều văn võ quỳ xuống cùng hô to “Xin bệ hạ nghĩ lại” khiến ý tưởng của Tư Mã Phục không được sử dụng một cái nào. Làm hoàng đế như thế này không khỏi cũng quá nghẹn khuất?
Phiền nhất là tuyển phi. Tư Mã Phục một lòng muốn có quyền lên tiếng trên triều nên nửa điểm tâm tư đối với hậu cung cũng không có, Hai năm trước còn có thể lấy lý do tuổi nhỏ để thoái thác, vừa tròn mười sáu tuổi một cái liền mỗi ngày đều phải nghe các đại thần thỉnh cầu lập phi, Tư Mã Phục nghe đến độ lỗ tai sinh kén, cuối cùng đành từ bỏ, cuối năm ngoái tuyển tú một lần nạp sáu tú nữ tiến cung.
Đến nay cũng đã ba tháng, chưa từng chạm vào một người.
Mỗi lần đến hậu cung chỉ tìm Lý Quý tần, bởi vì điểm tâm của Lý Quý tần làm ăn ngon. Ngay cả chuyện khác cũng chưa làm.
Nói đến cùng, hoàng đế vẫn còn tâm tính trẻ con ngây thơ.
_
Lúc này, trong Cẩm Tú cung.
“Thái y được mời còn chưa đến sao?” Cung nữ sốt ruột nói.
“Đêm đã khuya, thái y tiến cung cũng cần phải có thời gian, huống hồ…… Tới hay không còn chưa chắc.” Một cung nữ khác nhìn xung quanh nhỏ giọng nói, “Ai bảo chủ nhân chúng ta không được sủng đâu.”
Chủ tử của bọn họ ngay cả mặt của bệ hạ cũng chưa được nhìn thấy. Người sống trong cung đều là đội trên đạp dưới nơi nào để ý đến một mỹ nhân nho nhỏ.
Trên thực tế, sáu tú nữ lúc trước tuyển vào cung có năm người chưa từng gặp mặt bệ hạ. Chỉ có Lý thị vận khí tốt, bằng một tay trù nghệ lọt vào mắt xanh của bệ hạ, còn được thăng lên Quý tần, năm người còn lại thậm chí chưa thấy được long nhan lấy đâu ra địa vị.
Hôm nay Trần mỹ nhân trong Cẩm Tú cung trượt chân ngã xuống ao, tiết xuân se lạnh lại rơi xuống nước khiến bệnh tình cũng không nhẹ, thêm cả thái y tới cũng chỉ là cọ qua cọ lại.
Hai nữ tì hầu hạ nhỏ giọng nghị luận hoàn toàn không chú ý nữ nhân trên giường lặng yên không một tiếng động mà mở to mắt, lại chậm rãi nhắm lại.
“Hệ thống, truyền tư liệu thế giới này đến đi.” Trong lòng nữ tử yên lặng nói.
[ vâng, ký chủ. ]
Rất nhanh hệ thống đã truyền đến một đống tư liệu.
[ Nhân vật công lược thế giới này: Tư Mã Phục
Nhiệm vụ: Xoát đầy độ hảo cảm công lược nhân vật, khiến đối phương yêu ký chủ sau đó giết hắn đoạt lấy khí vận nam chính.
Thân phận trước mắt của ngài: Trần mỹ nhân Trần Mị Nhi
Tóm lược cốt truyện thế giới: Nam chính Tư Mã Phục, nữ chính Lý Thanh Đường, hai người sau khi trải qua một loạt sự kiện thì yêu nhau, cuối cùng nữ chính phong hậu nam chính vì nữ chính giải tán hậu cung. Trần Mị Nhi chính là một trong số những pháo hôi đó.
Truyền xong tư liệu, mời Ký chủ nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ. ]
Trần Mị Nhi tiêu hóa xong ký ức trong đầu, lúc này mới lần nữa mở mắt ra.
Không phải là nữ phụ nghịch tập hủy Cp nam nữ chính thôi sao? Việc này ả làm rất quen tay, cũng không cảm thấy nhiệm vụ lần này khó bao nhiêu.
Chỉ là một nhóc Hoàng đế mà thôi, trước đây hồ ly ngàn năm còn không phải ngoan ngoãn móc tim móc phổi cho nàng.
Chỉ tiếc, thật tâm kia cho ả định sẵn là để à giẫm đạp.
Bởi lẽ, nhiệm vụ chính của ả là sau khi khiến nam chính yêu mình thì ra tay giết hắn. Cho dù sau khi người mang đại khí vận chết đi thế giới có sụp đổ hay không cũng không nằm trong phạm vi suy xét của Trần Mị Nhi, dù sao lúc đó ả cũng đã rời khỏi thế giới này, sao còn để ý một cái thế giới giả thuyết sẽ có kết cục như thế nào.
Chỉ cần không phải thế giới thực của ả, những thế giới khác đều là giả thuyết. Trần Mị Nhi vẫn luôn cho là như vậy.
“Bảo thái y không cần đến đây.” Trần Mị Nhi nhàn nhạt nói, “Ta muốn đi gặp bệ hạ.”
Hai cung nữ đang mải nói chuyện: “Chủ, chủ tử, người tỉnh rồi.”
Chủ tử bị rơi xuống nước sốt đến mơ hồ rồi? Bệ hạ là người mà các nàng muốn gặp là có thể gặp sao? Có ai không biết bệ hạ chỉ gặp Lý Quý tần.
Trần Mị Nhi liếc các nàng, khí chất cả người đều thay đổi: “Thất thần làm gì, còn không thay quần áo cho ta?”
“…… Vâng.”
Không biết vì sao, các nàng cảm thấy hôm nay chủ tử có chỗ nào…không giống trước đây.
_
Kỳ Dạ lại đứng trên đám mây tự hỏi kế hoạch hành động lần này.
Y chỉ biết năm Vân Gia thứ 3 Trà Trà thay thế Tư Mã Phục nhưng không biết cụ thể là ngày tháng năm nào.
Vì để đảm bảo y định thời gian quay về vào tháng thứ hai năm Vân Gia thứ 3. Mới bắt đầu một năm, sẽ không sai.
Sai khác mấy tháng vẫn có thể chấp nhận được.
So với việc đi tìm Trà Trà nhắc nhở về chuyện ở kinh thành, thực ra có một phương pháp khác đơn giản tiện lợi hơn nhiều. Y trực tiếp đến kinh thành làm thịt kẻ xuyên qua kia, giữ được tính mạng kẻ mang đại khí vận thì thế giới sẽ không sụp đổ, tử kiếp lần này của Trà Trà cũng cứ thế mà qua.
Nhưng y không thể làm như vậy.
Việc này với lịch sử mà y biết không giống.
Trong tin tức mà Kỳ Dạ biết được, y lấy thân phận du hiệp giang hồ gặp gỡ Trà Trà, nhắc nhở Trà Trà đi kinh thành sau đó Trà Trà ra tay giết chế kẻ xuyên qua không để khí vận thế giới bị kẻ đó hút đi.
Nhưng lúc bọn họ đến kinh thành, Tư Mã Phục đã chết.
Cho nên Trà Trà làm Hoàng đế mười mấy năm.
Nếu Kỳ Dạ trực tiếp giải quyết kẻ xuyên qua kia sẽ không có những việc kia xảy ra, lịch sử sẽ khác với tuyến thời gian Trà Trà đã trải qua.
Hậu quả sẽ như thế nào, Kỳ Dạ không dám nghĩ đến.
Có khả năng Trà Trà sẽ bởi vì biến động này mà xảy ra việc ngoài ý muốn, thậm chí biến mất.
Dù cho là một phần vạn khả năng, Kỳ Dạ cũng không dám mạo hiểm.
Bởi vậy, y cần phải từng bước làm theo cốt truyện mà mình đã biết.
Tư Mã Phục nhất định sẽ chết.
Khuôn mặt Kỳ Dạ lúc này thật sự lạnh lùng.
Thần minh bình thường xác thực lấy việc bảo vệ người mang đại khí vận làm việc trọng đại nhất.
Nhưng từ đầu đến cuối Kỳ Dạ rất rõ ràng mục đích của mình.
Y tới cứu Trà Trà, không phải tới cứu Tư Mã Phục.
Thần thức Kì Dạ xẹt qua kinh thành, không dừng lại ở hoàng cung mặc kệ y biết rõ kẻ xuyên qua kia đã đến.
Thần thức chủ thần cường đại, có thể đảo qua toàn bộ thế giới dễ như trở bản tay tìm Tuyết Thần.
Rất nhanh Kỳ Dạ đã xác định được phương hướng.
_
Phía bắc trường thành gió cát ngập trời, ngoại trừ thương nhân kéo lạc đà đi khắp nơi làm ăn buôn bán còn có bốn bể võ lâm du hiệp, cơ bản chẳng ai muốn đặt chân đến nơi quỷ quái như vậy.
Người lữ hành phong trần mệt mỏi ngồi xuống một lều trà nhỏ nghỉ chân. Mọi người ngồi trên băng ghế uống chén nước lớn, ai nấy đều mặt xám mày tro mồm miệng khô nứt.
Không ai để ý cái gọi là hình tượng bởi nghỉ ngơi xong còn phải tiếp tục lên đường.
Người quen biết nhau ngồi một bàn, thương nhân trò chuyện sinh ý gần đây, đề tài của người giang hồ lại càng rộng nói toàn trời nam đất bắc, ba hoa chích chòe.
Đang nói, bỗng nhiên lều trà bước vào một người.
Đó là một thanh trường thân ngọc lập vận bạch y, đầu đội đấu lạp( mũ có rèm che) eo đeo bạch ngọc, khuôn mặt tuy bị lụa trắng rủ xuống che lấp nhưng một thân da thịt trắng nõn vẫn không khó nhìn ra là một tiểu công tử sống trong nhung lụa.
Đứng giữa một đám thô hán quả là không hợp.
Lều trà tức khắc an tĩnh.
Một thân khí độ phong hoa này cho dù không nhìn thấy dung mạo cũng đủ để gọi người ghé mắt.
Người bình thường nhìn nhiều vài lần cũng thôi, sau một lát im lặng âm thanh đàm luận lại tiếp tục vang lên.
Chỉ có một đám đại hán khuôn mặt hung thần sát ác ngồi bàn trong góc, mắt dừng trên xiêm y và ngọc bội của thanh niên liền trao đổi ánh mắt với nhau.
Ăn mặc như này chắc chắn là một con dê béo.
Bọn chúng vốn là thổ phỉ ở vùng này, hôm nay đến đây cũng để tìm kiếm mục tiêu. Vốn định cướp của mấy thương nhân kia, lúc này xem ra đổi sang tên tiểu bạch kiểm giàu đến chảy mỡ này vậy.
Cũng không biết là tiểu công tử hồn nhiên ngây thơ nhà ai, cư nhiên dám không mang hộ vệ lại chạy đến vùng hoang sơn dã lĩnh này.
Bọn họ cũng nên cho hắn biết chút kiến thức cái gì gọi là người lòng hiểm ác.
Thanh niên ngồi trên ghế dài, gọi một chén nước nhẹ nhàng nhấp một ngụm xong lập tức buông xuống.
Trà này của nhân gian kém xa so với tuyết thủy của hắn.
Thanh niên buông chén, vừa đưa tay chuẩn bị lau môi trên đầu bỗng truyền đến một giọng nói không có hảo ý:” Tiểu công tử mới ra cửa, uống không quen thứ trà thô này đi?”
Thanh niên ngẩng đầu thấy bản thân đã bị ba gã dại hán hung thần ác sát vây quanh.
Những người khác thấy tư thế không đúng, vội vàng chạy lấy người. Vừa nhìn mấy đại hán kia là thấy không dễ chọc rồi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Chớp mắt, lều trà chỉ còn thanh niên bạch y và ba ba gã ác bá.
Thanh niên nghĩ nghĩ: “Đúng, có chút uống không quen.”
Giọng hắn ôn nhuận dễ nghe, chỉ là lời nói ra làm cho người ta không nói được lời nào.
Thổ phỉ: “……” Ai thật sự hỏi ngươi uống quen hay không?
“Ngọc bội này của tiểu công tử không tồi, mấy ca ca đây muốn mượn xem một chút.” Thổ phỉ nói thẳng, “Nếu là không cho……” Liền chớ trách chúng ta không khách khí.
Thanh niên tháo ngọc bội xuống đặt lên bàn: “Đây.”
Xem mà thôi, có khó khăn gì đâu.
Thổ phỉ: “……” Phối hợp như vậy, cũng thức thời đó.
“Tính ngươi thức thời.” Một tên thổ phỉ vội vàng cầm ngọc bội lên tinh tế đánh giá, hắn nhìn không ra ngọc tốt ngọc xấu nhưng công tử có tiền mang trên người sao có thể tệ? Lúc này thật sự là phát tài rồi.
“Các hạ xem đủ rồi, có thể trả ta chưa?” Bạch y thanh niên ôn hòa nói.
“Trả lại ngươi? Ha ha ha ha ha.” Mấy người cười ha ha, tựa hồ không nghĩ tới thật sự có người có thể ngây thơ như vậy mà đến tận đây.
“Thật ngại quá, ngọc bội này chúng ta nhìn vừa mắt liền không có đạo lý trả về. Gia nhìn xiêm y này của ngươi không tồi, không bằng cũng cởi ra đưa chúng ta?” Thổ phỉ đầy mặt lòng tham không đáy.
Xiêm y này không biết dùng nguyên liệu gì, tơ lụa đẹp đẽ quý giá còn có hoa văn bông tuyết xinh đẹp, kể cả là tiệm may nổi tiếng kinh thành cũng chưa chắc đã có tay nghề như vậy.
Mấy tên thổ phỉ dù không biết nhìn hàng nhưng cũng biết là rất đáng giá.
Lúc này thanh niên lại lắc đầu:” Xiêm y này tại hạ rất thích, chỉ sợ không thể bỏ những thứ yêu thích được.”
“Từ đâu ra tiểu tử ngốc, thật cho rằng chúng ta đang giảng đạo lý với ngươi? Các huynh đệ, lột xiêm hắn!”
Thanh niên lui ra phía sau một bước, không để bọn chúng chạm được một góc áo nhưng lại không cẩn thận làm rớt đấu lạp.
Đấu lạp rơi xuống, bạch y công tử tóc đen rối tung mặt mày như họa tựa như trích tiên.
Ba gã thổ phỉ đều ngẩn ngơ.
Không ngờ tiểu bạch kiểm này trông còn xinh đẹp hơn cả cô nương.
“Mẹ nó, sống ba mươi năm hôm nay đột nhiên muốn nếm thử tư vị nam nhân.” Trên mặt thổ phỉ lộ da nụ cười dâm tà, ” Xiêm Y này, hôm nay gia nhất định phải lột.”
Thanh niên nhíu mày né tránh bị buộc đến góc cũng chưa từng đánh trả.
Hắn chưa từng đánh nhau với phàm nhân, vạn nhất không đúng mực đánh chết người sẽ không tốt. Tuyết Thần cũng không thích bị dính sát nghiệp.
Đang lúc hắn không thể tiếp tục thối lui do dự có nên ra tay hay không, một đạo kiếm quang hiện lên khiến ba gã thổ phỉ chớp mắt chết oan chết uổng.
Một giọng nói lạnh lẽo truyền đến hàm chứa hơi hơi tức giận.
“Ngươi cứ để bọn chúng khi dễ ngươi như vậy?”
Tuyết Thần hơi hơi ngước mắt đụng phải một khuôn mặt lạnh lùng. Người nọ mặc một thân y phục giang hồ hiệp khách trông rất anh tuấn tiêu sái, hành sự càng là chính trực quyết đoán.
Hắn trầm mặc một lát châm chước từ ngữ: “Ta đánh không lại.”
Kỳ Dạ: “……” diễn, tiếp tục diễn đi, Tuyết Thần đại nhân của chúng ta đánh không lại ba kẻ phàm nhân.
“Đa tạ đại hiệp ra tay tương trợ.” Thanh niên lòng còn sợ hãi nói, “Bằng không tại hạ hôm nay liền dữ nhiều lành ít.”
Hắn không biểu lộ chút sợ hãi nào với ba thi thể trên mặt đất.
Thần giết người không hợp quy củ, người giết người lại không liên quan gì đến hắn.
Biết thanh niên đang nói dối dưng nhìn dáng vẻ đáng thương của thanh niên Kỳ Dạ vẫn mềm lòng.
“Được rồi, ngươi có một mình trông lại gây chú như vậy nên rất nguy hiểm.” Kỳ Dạ nhìn hắn tự giới thiệu, “Ta tên Kỳ Dạ, không tính là đại hiệp gì chỉ là một kẻ mới vào giang hồ mà thôi, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, cảm ơn cũng không cần. Ngươi tên là gì?”
Thanh niên chớp chớp mắt: “Lục Thanh Hoan.”
Kẻ lừa đảo. Không một câu nói thật.
Trong lòng Kỳ Dạ còn đang cười nhưng ngoài mặt không biểu hiện gì. Tên Trà trà từng dùng quá nhiều, tên giả dùng thời kỳ này hẳn là cái này.
Tuy vậy Kỳ Dạ vẫn cam chịu vì Thích Bạch Trà, đó là tên Trà Trà dùng khi gặp y, ý nghĩa khác một trời một vực.
“Kỳ công tử tại sao đi ngang qua nơi này?” Thích Bạch Trà hỏi. Nói là gặp chuyện bất bình……Tự nhiên đi qua đây không khỏi quá trùng hợp. Đang êm đẹp đột nhiên xuất hiện một người mà ngay cả hắn cũng không phát hiện ra đối phương xuất hiện khi nào.
Kỳ Dạ tựa lơ đãng nói: “Này không phải là lưu lạc thiên nhai, khắp nơi phiêu bạc sao? Hôm nay vừa lúc nhìn thấy há có thể mặc kệ.”
Thanh Hoan, tên này kể ra cũng dễ nghe.
Nhân gian có câu nói nói như thế nào nhỉ? Trước đây Kỳ Dạ cảm thấy quá văn vẻ, giờ nghĩ đến lại vừa lúc hợp với tình hình.
Bạch Trà Thanh Hoan đương nhiên sự, ta đang đợi gió cũng chờ ngươi.
—
(
Mình tra câu này trên baidu thì ý của nó là uống trà làm vui là chuyện đương nhiên, nhưng người uống trà không phải đang hóng gió mà là đang đợi người)Cả đoạn mình tra được là:白茶清欢无别事,我在等风也等你,苦酒折柳今相离,无风无月也无你
Không có bản dịch nào nên mình tạm edit thành mấy câu dưới:“
Uống trà vui vẻ, còn gì bằng,Ta đây đợi gió cũng chờ ngươi,Rượu đắng liễu xanh nay ly biệt.K
hông trăng không gió, cũng không ngươi”