Sau Khi Ký Kết Hợp Đồng Hôn Nhân, Ánh Mắt Chồng Tôi Ngày Càng Không Thích Hợp

Chương 23

 Do một sự cố tương tự đã xảy ra hai lần liên tiếp, Tống Ải lập tức bừng tỉnh, lùi lại mười centimet để giữ khoảng cách an toàn.

“Lục Đình Vân? Mẹ nó, anh...”

Định chất vấn "Sao anh lại mò lên giường tôi", cậu chú ý thấy người đàn ông có vẻ không ổn. Môi hắn mím chặt, sắc mặt tái nhợt, trông như... đang sốt?

Để chắc chắn, Tống Ải nhìn chằm chằm hắn nửa phút, thận trọng đưa tay sờ trán. Nóng, vô cùng nóng, thậm chí đến mức bỏng tay. Tống Ải hoảng hốt rụt tay lại, định ngồi dậy bật đèn xem xét, mới phát hiện mình đã bị Lục Đình Vân ôm chặt vào lòng. Hắn ôm rất chặt, như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng, siết chặt lấy cánh tay và cơ thể cậu. Dù cậu có lăn lộn vặn vẹo thế nào cũng không thể thoát ra nửa phần.

Cố nén cơn giận muốn đá người, Tống Ải bình tĩnh lại, cố đánh thức hắn: “Lục Đình Vân, Lục Đình Vân, anh sốt rồi, mau buông tôi ra, nếu không sẽ không có ai gọi bác sĩ cho anh đâu!”

Đối phương không hề nghe lọt tai, ngược lại như chìm vào cơn mơ, vô thức lẩm bẩm: “Lạnh, lạnh quá, ôm tôi, ôm tôi một cái...”

Tống Ải thấy hắn nói nhảm: “Người sốt mà không lạnh mới lạ! Anh mau buông tôi ra, nếu không anh cứ đợi mà lạnh ch//ết đi!”

Người đàn ông vẫn không đáp lại, chỉ một mực siết Tống Ải vào lòng, dường như chỉ có vậy mới có thể giảm bớt cái lạnh đang hành hạ hắn. Thấy sắp dán chặt vào cơ thể Lục Đình Vân, Tống Ải vội đưa tay chống lên ngực hắn, miễn cưỡng ngăn khoảng cách đang dần thu hẹp.

“Lần sau mà để anh vào đây nữa, tôi là thằng ngốc.”

Tống Ải tức đến ch//ết đi được nhưng không còn cách nào, đành tiếp tục tìm cách đánh thức hắn. Cậu định hét to, bỗng nhớ ra một bài báo tình cờ đọc được, nói rằng không nên dùng cách quá mạnh bạo để đánh thức người đang mơ, nếu không có thể gây rối loạn tinh thần. Hậu quả này có chút nặng nề, Tống Ải không dám gánh vác, do dự một lúc vẫn chọn cách nói chuyện ôn hòa hơn: “Mẹ nó, anh siết nữa là tôi ch//ết thật đấy.”

Người đang sốt mơ màng hiển nhiên vẫn không nghe lọt tai, miệng vẫn là mấy câu “Lạnh, ôm chặt tôi.” Cảm giác cơ bắp ở cánh tay hắn vẫn tiếp tục siết chặt, Tống Ải hoàn toàn hết kiên nhẫn, dứt khoát buông xuôi, mặc hắn ôm lấy eo.

Dù cách một lớp quần áo, Tống Ải vẫn cảm nhận được vùng eo nóng rực của đối phương. Cậu đỏ mặt, vô cảm nói: “Như vậy, được chưa.”

Chịu thua trước người đàn ông này quả nhiên là một cách hiệu quả. Lục Đình Vân nhanh chóng thả lỏng, không còn lẩm bẩm lạnh nữa, cũng không tiếp tục dùng sức, mà vùi đầu vào vai Tống Ải, như một thú bị thương được cứu giúp, mềm nhẹ lại chậm rãi cọ cằm vào xương quai xanh của cậu.

Một người đàn ông cao 1m90, vạm vỡ như vậy lại cuộn mình trong lòng cậu, Tống Ải quả thực có một cảm giác quen thuộc như “làm mẹ” không đau đớn. Cậu kiên nhẫn đợi một lúc, đến khi đối phương gần như không còn động tĩnh, mới vỗ nhẹ vào lưng hắn hỏi: “Được rồi, tôi đã ôm anh vài phút, bây giờ có thể buông ra chưa?”

“...”

Trầm mặc.

Lục Đình Vân không phản ứng. Cánh tay siết chặt không có dấu hiệu nới lỏng, dường như sự trấn an vừa rồi chỉ là một trò đùa. Tống Ải có chút tê dại. Đêm nay lẽ nào phải ôm một người to lớn như vậy để ngủ? Quan trọng hơn, Lục Đình Vân sốt cao như thế, không tìm cách hạ nhiệt, lỡ nửa đêm ch//ết thì sao? Chẳng phải cậu sẽ thành “góa phụ” thật sao?

Đầu óc Tống Ải rối như tơ vò, đang suy nghĩ phải làm thế nào, xương quai xanh bỗng truyền đến một cảm giác ươn ướt. Cái, cái gì thế?! Tống Ải giật mình sống lưng run rẩy, vội chui đầu ra khỏi chăn để xem, mới phát hiện hóa ra Lục Đình Vân đang l**m cậu! Một luồng ánh sáng trắng từ đầu bổ thẳng xuống chân. Lần này Tống Ải thật sự tê liệt.

“...Đệt! Lục Đình Vân, anh phát điên à!! Bị chó l**m nhập hồn sao?!”

Cậu vừa chửi bới vừa nhấc chân, cố gắng đá hắn ra, nhưng đáng tiếc chiếc chăn khá dày cản trở lực đạo và tốc độ của cậu, cú đá này hoàn toàn vô nghĩa. Người đàn ông r*n r* một tiếng, cơ thể ngược lại càng thêm nóng bỏng. Tống Ải chịu không nổi, thật sự không kiên nhẫn cùng hắn lãng phí thời gian, lại điên cuồng chống cự, tay chân cùng sử dụng, đấm đá loạn xạ.

Nhưng hiệu quả rất nhỏ. Sự giãy giụa của Tống Ải chẳng khác nào làm nũng, đặc biệt khi đối phương còn ý thức mơ hồ. Lăn lộn nửa ngày, cuối cùng, khi bàn tay to rộng của Lục Đình Vân phủ l*n đ*nh đầu cậu, nhẹ nhàng xoa tóc cậu như v**t v* một chú mèo con, Tống Ải một lần nữa buông xuôi.

“Mẹ nó anh...”

Không chờ cậu mắng xong nửa câu sau, đùi dường như cảm nhận được điều gì... Một lát sau, Tống Ải trợn tròn mắt. Hóa ra sự phản kháng liều ch//ết vừa rồi của cậu, lại khơi dậy phản ứng của Lục Đình Vân!!!

Đáng ch//ết. Cái này... làm sao ngăn lại đây!!

Tống Ải có chút sụp đổ, muốn động nhưng không dám, sợ làm đối phương càng thêm nôn nóng.

Bình tĩnh, bình tĩnh. Chỉ cần không lộn xộn nữa, biết đâu một lát sau Lục Đình Vân sẽ “tắt lửa”. Nghĩ vậy, Tống Ải nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cố điều chỉnh hơi thở, để bản thân hạ nhiệt trước.

Nhưng Lục Đình Vân đã không thể kìm nén, dụ/c vọng không thể kiềm chế như ngọn lửa nhanh chóng bùng cháy, cơ thể hắn không chịu được muốn làm gì đó, vô thức đưa tay vào vạt áo Tống Ải, như một con bạch tuộc vươn xúc tu chạm vào lưng cậu. Lưng Tống Ải khẽ run, vẫn không dám nhúc nhích.

Lòng bàn tay thô ráp di chuyển trên tấm lưng trơn mềm của cậu, từ xương sống đến xương cụt, thậm chí còn nhiều lần cố vén cạp quần của cậu để x** n*n những n** m*m m** hơn. Cũng may Lục Đình Vân không có đủ sức lực.

s* s**ng chưa được hai phút, hắn lại không thỏa mãn, toàn bộ cơ thể áp sát, ghé vào tai Tống Ải, thì thầm: “Tống Ải, tôi muốn...”

Ba chữ sau, có thể nói là đã đánh bom thẳng vào đầu Tống Ải.

“Muốn cái con khỉ gì mà muốn!” Tai cậu đỏ bừng, đầu óc loạn đến như phần mềm chỉnh sửa video bị hỏng, vô số hình ảnh H nhấp nháy, đến nói chuyện cũng trở nên lắp bắp, “Anh, anh mau buông tôi ra, sốt cao như thế còn muốn, không sợ ch//ết à!”

Lục Đình Vân dường như tỉnh lại trong chốc lát, nghe được lời này, ủy khuất phản bác: “Vì sao không thể? Em có thể có nhu cầu... tôi không thể sao?”

Cách nói "có nhu cầu" này, là Tống Ải đã sử dụng khi lần đầu tiên “cưỡng ép” Lục Đình Vân lên giường với mình. Cậu không ngờ hắn lại lấy đó mà suy diễn! Tống Ải thật sự muốn xuyên không về tát vào mặt mình lúc đó một cái.

Nhưng lúc này, cãi với người này chắc chắn sẽ không có kết quả tốt. Người đang sốt có một đặc tính chung, đó là sẽ phóng đại vô hạn sự yếu ớt và cảm giác tủi thân của bản thân, sẽ giống như một đứa trẻ bất lực tìm kiếm sự vỗ về, chăm sóc và bầu bạn của người lớn, cũng sẽ dễ dàng trở nên vô lý.

Tống Ải đã từng ốm không ít lần, đối với điều này coi như có đầy đủ kinh nghiệm. Cậu cắn răng thuận theo: “Được rồi, anh có thể có.”

Lục Đình Vân dường như rất hài lòng với câu trả lời này, quả nhiên lại an phận hơn chút. Nhưng sự an phận này chỉ thoáng qua, chân hắn chẳng mấy chốc lại cọ lên, được voi đòi tiên nói: “Vậy... em có thể cho tôi không?”

“...”

Tống Ải hoàn toàn cạn lời. Lục Đình Vân này, có phải đang chìm đắm trong hành vi tìm kiếm bạn đời mà không thể tự kiềm chế được không? Cậu thật sự tức đến bật cười: “Không phải chứ, đại ca, tình huống này mà anh cũng đòi được sao? Anh xem mình sốt đến mức nào rồi, không sợ làm đến nửa chừng đột quỵ chảy máu não hả?”

Những lời này dường như đã có chút hiệu quả. Lục Đình Vân im lặng vài giây, động tác trong tay cũng ngừng lại. Một lát sau, hắn nghiêm túc hỏi: “Vậy nếu sau này tôi muốn... em có thể cho không?”

Tống Ải lập tức cảnh giác: “...Ý anh là sao?”

“Giống như trước đây em yêu cầu tôi thực hiện trách nhiệm của một người chồng,” hắn nhẹ giọng nói, “Sau này tôi có thể yêu cầu em thực hiện nghĩa vụ của một người vợ không?”

Tống Ải: “...”

Cậu cảm thấy Lục Đình Vân không phải đang tìm kiếm bạn đời nữa, mà rõ ràng đây là hành vi cầu ái! Tên này trước kia có d/ục vọng mãnh liệt như vậy sao? Dường như là không hề có? Những người ngoài kia chẳng phải đều nói hắn là “cấm d//ục” sao? Không gần nam sắc, càng không gần nữ sắc, lạnh nhạt vô tình, không có d//ục vọng... Sao lại biến thành cái dạng này!!

... Chẳng lẽ là vì hai lần “quan hệ” này, hắn đã đánh thức d/ục vọng trong người??

Nghĩ đến đây, Tống Ải không khỏi hít một hơi khí lạnh. Nói như vậy... tất cả là do chính cậu tự làm tự chịu?? Quả nhiên giáo dục là một vòng tròn khép kín, cuối cùng cậu cũng tự mình trải nghiệm được ý nghĩa sâu sắc của câu "gậy ông đập lưng ông".

Lục Đình Vân không cho cậu quá nhiều thời gian để do dự. Thấy hắn sắp "tiến công" vào g*** h** ch*n, trong lúc khẩn cấp, Tống Ải đành tạm thời nói qua loa: “Được được được, coi như tôi nợ anh! Bây giờ có thể buông tha tôi chưa?”

Lục Đình Vân hiển nhiên vô cùng hài lòng với câu trả lời của cậu. Mặc dù không lập tức buông tay, nhưng động tác thăm dò cũng không tiếp tục, mà chỉ đơn thuần ôm cậu một lúc. Mãi đến khi cơn sốt thực sự hành hạ, ý thức mơ hồ đến mức hôn mê, sức lực của hắn mới nới lỏng chút ít. Tống Ải lập tức nắm lấy cơ hội này, vén chăn thoát ra khỏi vòng tay hắn.

Quản gia Ngô đã gọi bác sĩ tới.

Đo nhiệt kế và xác nhận lại một lần nữa. Cuối cùng cho ra kết quả: “39.8 độ, sốt cao, cần phải hạ nhiệt độ khẩn cấp.”

Bác sĩ hành động rất nhanh, lập tức bảo người giúp việc mang một chậu nước ấm đến, một mặt nhờ quản gia Ngô lau người cho Lục Đình Vân, một mặt nhanh chóng mở hộp thuốc bắt đầu pha thuốc.

Tống Ải lùi ra khỏi phòng.

Lần này động tĩnh còn lớn hơn lần trước, Trình Siêu đã sớm bò dậy khỏi giường xem náo nhiệt. Lúc này, cậu ta cùng Tống Ải dựa vào cửa quan sát. Cậu ta không khỏi tặc lưỡi: “Trời đất ơi, sốt cao thế này á? Anh tôi có bị sốt đến ngốc không đây...”

Tống Ải không nói gì, nhưng thực ra cũng có chút lo lắng. Dù sao vừa rồi bọn họ đã lãng phí thời gian khá lâu...

Trình Siêu vẫn còn đang trong cơn cảm thán và kinh ngạc: “Nói thật, đây là lần đầu tôi thấy anh tôi bị bệnh đấy. Mấy năm trước lúc anh ấy mới tiếp quản tập đoàn, lúc bận rộn nhất hai ngày hai đêm không chợp mắt, vậy mà vẫn như người không có việc gì, thật sự quá khủng khiếp! Tôi cứ nghĩ anh ấy đã thoát ly khỏi loại người trần mắt thịt như chúng ta rồi... Không ngờ thế mà cũng biết ốm?”

“Lại nói, sao anh tôi đột nhiên sốt? Hai người đêm qua... lại làm gì nữa đấy??”

Tống Ải: “...”

Nói thế nào đây? Nói cậu đã đuổi hắn ra sô pha ngủ, còn bắt hắn đắp cái chăn mỏng, nửa đêm cảm lạnh nên mới phát sốt sao?

Tống Ải cũng không cảm thấy chuyện này là lỗi của mình. Là Lục Đình Vân một hai phải vào phòng ngủ của cậu mới dẫn đến tình huống hiện tại, nhưng nói hoàn toàn không liên quan đến cậu... thì cũng không phải. Dù sao chuyện hợp đồng hôn nhân bị lộ ra, người thực sự sẽ bị ảnh hưởng, kỳ thực chỉ có Tống gia. Lục Đình Vân làm như vậy cũng coi như là có lòng tốt.

Cậu rũ mắt suy tư, nhất thời có chút thất thần, cho đến khi Trình Siêu giơ tay vẫy vẫy trước mặt cậu.

“Anh cũng không phải là bị sốt đấy chứ?”

Đôi mắt của cậu nhanh chóng nhìn thẳng, Tống Ải lấy lại tinh thần, đang định nói qua loa vài câu thì quản gia Ngô đi ra.

“Tiểu tiên sinh, cậu Trình, tình hình của tiên sinh đã có tiến triển tốt. Bây giờ vẫn chưa đến ba giờ sáng, hai người về nghỉ ngơi trước đi? Còn lại cứ để tôi và bác sĩ chăm sóc là được.”

Trình Siêu ngày mai còn phải đi học, tự nhiên không thể thức khuya được nữa. Tống Ải thì không sao, cậu thường xuyên thức thâu đêm, sớm đã quen rồi. Nhưng ở đây không cần đến cậu, cậu cũng lười tự tiến cử. Cậu chỉ hỏi: “Vậy còn tôi, tôi ngủ ở đâu?”

Cũng không thể tiếp tục ngủ gần Lục Đình Vân đang sốt chứ?

Trình Siêu: “...”

Quản gia Ngô cười cười, thần thần bí bí nói: “Tiểu tiên sinh đã có nơi để ngủ rồi.”

Ba phút sau.

Quản gia Ngô dẫn Tống Ải đến trước cửa phòng của Lục Đình Vân.

Tống Ải: “...”
 

Bình Luận (0)
Comment