Chuyển ngữ: Dú
Chương 23: Hồ 79: Lỗ to rồi, lỗ to rồi Con quỷ nọ chẳng chú ý Lan Hà đã hóa đá, vẫn tiếp tục giải thích: "Vở này đã được diễn hai lần rồi, tuy quy mô không to lắm nhưng rất được yêu thích, vượt qua cả "Chửi Diêm La" hot xình xịch một thời, nghe đâu diễn viên còn mạo hiểm xâm nhập lấy tài liệu để sáng tác kia kìa. Cậu cứ đợi đi, lát nữa còn có một đoạn khoái bản* mắng quỷ dài ơi là dài, bảo tên quỷ đó đổi tên đường Hoàng Tuyền thành đường Ngài Đến, nghe thích lắm. Còn cái cậu người sống mà ngài Đến cứu ấy, để cảm ơn ngài Đến còn đặc biệt hóa cả xấp tiền giấy dùng mãi không hết, thêm cả một căn nhà mã bự tổ chảng nữa. Ghen tị quá, tôi muốn được người sống bao nuôi vờ lờ..."
Tống Phù Đàn: "..."
(*Khoái bản: Là một loại hình nghệ thuật hát nói truyền thống, ngày xưa được gọi là "sổ lai bảo" tức là vừa hát vừa kể chuyện theo nhịp, "vè đọc nhanh",... Có ba phương thức biểu diễn là đan khẩu (một diễn viên), đối khẩu (hai diễn viên) và quần khẩu (trên hai diễn viên).) ... Nơi này còn có chuyện của hắn nữa à? Mà cũng đúng thôi, hắn ở hiện trường thật mà.
Nhưng cái vụ hóa tiền vàng là hoàn toàn không hề có, hắn chỉ cúng đồ ăn thôi, nghệ thuật thổi phồng cả đấy.
Tống Phù Đàn đoán chừng Tiểu Lai sẽ không quát đám quỷ ngừng diễn, nhưng hắn nghĩ cùng lắm thì y sẽ nhắc nhở vài câu, ai ngờ y chỉ gạt giọt nước mắt vô hình: "Từ "bao nuôi" không được dùng như thế đâu. Ôi thôi, có chút chuyện vớ vẩn đó mà cũng cho vào kịch Mục Liên được..."
Tống Phù Đàn nhìn dáng vẻ trông như ấm ức vì mình bị biên soạn, song cứ nhịn không chịu nói ra của trông khá là buồn cười, làm tâm trạng hắn cũng khá khẩm hơn, "Vậy ngươi không có ý kiến gì à?"
"Thôi, mọi người đang xem hăng say mà, với cả kịch nên cũng chẳng sao." Lan Hà nghĩ bụng, hồi anh đi học, bộ phim đầu tiên anh đóng bị kẹt cứng ở khâu kiểm duyệt, khi ấy anh buồn biết bao nhiêu, cho nên sẽ không làm kẻ xấu.
Tống Phù Đàn cười nhạt, cả hai xem hết vở kịch "Lai Vô Thường mắng quỷ lại U Đô" này.
Chúng quỷ lên sân khấu chào cảm ơn, Lan Hà vỗ tay không ngớt. Tuy anh không biết họ bịa mình thành kiểu gì nhưng nghệ thuật hát đúng là ổn áp, hình tượng cũng tương đối oai vệ...
Nhìn kĩ thì trong đó còn có quỷ mà Lan Hà từng bắt, họ đang đắm chìm trong tiếng vỗ tay vang dội của chúng quỷ, liên tục cúi đầu. Diễn viên chính cất giọng nói: "Cảm ơn chư vị đã vỗ tay, lão phu xin được ném mặt nạ cho mọi người!"
Nói xong, ông ta bẻ cái đầu diễn rồi ném xuống.
Đám cô hồn dã quỷ xem kịch bắt đầu tranh giành nhau như tranh hoa cưới vậy, có thể là do cái này tượng trưng cho vận may nào đó trong kịch quỷ?
"...!" Lan Hà không hề phòng bị, thậm chí trong bầu không khí nhiệt thành này, bỗng dưng anh thấy cái đầu bay lên, suýt nữa thì bật tiếng chửi, may là ngừng lại rồi, ngực anh nổi trống, "Đi thôi đi thôi! Vụ này làm t... anh sợ hết biết kia kìa!"
Theo lí thì ở đây chỉ có mỗi Tống Phù Đàn là người sống mà thôi.
Tống Phù Đàn cũng hơi nghi ngờ, ta có sợ đâu... Nhưng hắn vẫn nhận tấm lòng tốt này của Tiểu Lai, "Ừ."
Lan Hà dần bình tĩnh lại, không để lộ tẩy điều gì nữa, đi về với Tống Phù Đàn.
Hai người ngồi trên bậc thang ở cửa hông chùa tám chuyện, tâm sự mấy chuyện râu ria. Lan Hà cảm thấy bao căng thẳng khi làm việc liền tù tì trong đoàn phim thời gian trước dần biến mất, cả hai vui vẻ hơn khi ở một mình.
Hoặc có thể nói là Lan Hà ỷ vào việc mình có khẩu trang che nên lúc đi Vô Thường càn rỡ hơn.
Có nhà sư đi ngang qua đây, thấy Tống Phù Đàn ngồi một mình bên cái cửa tối om om và hình như đang thầm thì gì đó với bóng tối, bèn cảnh giác nhìn, "A di đà phật, cậu Tống cần giúp gì không?"
"Không." Cửa cũng đủ để hai người sóng vai đi, Tống Phù Đàn lại đứng dậy, nhường lối đi cho nhà sư.
Nhà sư cẩn thận lách người đi qua chỗ hắn nhường, miệng lẩm bẩm: "Cho qua nhờ, cho qua nhờ."
— Giống như lúc đi qua tro tiền giấy, tránh được thì tránh, nếu không tránh được thì phải nói "Cho qua nhờ" để tránh quấy nhiễu đến quỷ thần. Nhà sư biết Tống Phù Đàn hay gặp quỷ, dù sư không thấy nhưng xem ra bên cửa đang có quỷ.
Lan Hà cảm khái, hòa thượng chùa Giác Tuệ có tố chất ghê. Cũng phải, nghe nói tối thiểu là phải có bằng đại học cơ mà.
"Tôi thấy họ là sư cả mà sao trông lễ phép và tôn kính anh thế? Chắc anh cũng phải là gì đó nhỉ, cư sĩ à?" Lan Hà tò mò.
Tống Phù Đàn: "Giả dụ có cư sĩ theo Phật ba mươi năm, người ta có phải quỳ bái một thiếu niên chừng mười tuổi quy y thành sư không? Nhà sư tính ra chỉ là người tu hành trong miếu mà thôi, nếu tu không đúng thì cũng chỉ là một tên ngốc trọc đầu."
Lan Hà nghe vậy cười phá lên, "Cũng hợp lí đấy, ha ha ha ha..."
Anh đang cười dở thì cánh cửa nhỏ sau lưng bỗng mở, vài nhà sư đứng đằng sau, đi đầu là pháp sư Bất Động, còn có Tư Không, Tư Minh và nhà sư vừa đi qua ban nãy.
Lan Hà vừa thấy bóng pháp sư Bất Động cái là ngừng cười ngay, suýt nữa thì bị sặc nước miếng, "Khụ khụ!"
Tư Minh cảnh giác: "Phù Đàn đứng đây làm gì vậy? Chúng tôi nghe nói cậu đứng với quỷ ở cửa, còn nói chuyện với quỷ nữa."
Ý cười trên mặt Tống Phù Đàn vẫn chưa rút đi triệt để.
Tư Minh thấy thế nhìn nhìn ra phía Lan Hà, ôm lòng nghi ngờ. Y và Tư Không không có thể chất như Tống Phù Đàn, nếu không làm phép hoặc ở trong tình huống đặc biệt thì sẽ không thể nhìn thấy vật cõi âm. Song, khả năng cảm nhận của y khá mạnh, cứ láng máng cảm nhận được quanh thân Tống Phù Đàn có âm khí nặng. Thế nhưng, thoạt trông Tống Phù Đàn rất thoải mái, thậm chí nom tâm trạng còn rất tốt nữa là.
Y không khỏi siết chặt tràng hạt, "Sao cậu còn cười được? Thôi chết, con quỷ nào dụ dỗ được cậu thế?"
Tống Phù Đàn: "..."
Nhà sư đi ngang qua kia thấy Tống Phù Đàn như này bèn chạy đi báo.
Cũng may Tiểu Lai nghe xong chẳng để bụng, bay tới, dịch sang bên cạnh.
Đôi mắt pháp sư Bất Động vẫn đang nhìn chòng chọc vào Lan Hà.
Tư Không cũng nghĩ hình như đây không phải lần đầu Tống Phù Đàn mỉm cười, "Khoan đã sư huynh..."
"Thưa pháp sư." Tống Phù Đàn chỉ đành giới thiệu: "Đây là bạn tôi."
Tư Minh: "!!"
Y ngạc nhiên hết biết, tức là kết bạn với quỷ? Lừa nhau chắc?
Từ khi y quen biết Tống Phù Đàn đến nay chưa bao giờ xuất hiện chuyện này. Rõ ràng bị quỷ quấy rầy là nỗi muộn phiền lớn nhất từ khi Tống Phù Đàn chào đời, cũng vì vậy mà vô số lần bị đẩy vào hiểm cảnh sống chết.
Tuy y không nhìn thấy con quỷ kia nhưng gần như sắp thốt lên thành lời luôn rồi. Sư phụ ơi, bệnh thân Hồng Liên bị sao vậy, bị vấy nước bẩn rồi sao? Bản tâm bảo vệ suốt hai mươi mấy năm đã bị quỷ cám dỗ mất rồi?
Ai ngờ pháp sư Bất Động lại gật đầu, "Ừm."
"Chào pháp sư." Lan Hà ngượng nghịu chào. Đây là lần thứ ba anh gặp pháp sư Bất Động và đến lần này mới bắt chuyện với nhau. Với cả, ánh mắt của pháp sư rất thấu triệt, cứ làm anh nhớ đến giáo viên chủ nhiệm, cái gậy trong tay như thước dạy học, đem lại cảm giác sợ hãi vô hình.
Pháp sư Bất Động nhìn anh bằng ánh mắt thấu đáo, làm người ta hết đường giấu giếm, nhưng thái độ ông rất tốt, chắp tay nói: "Bái kiến Vô Thường."
Sau đó, đừng nói là Tư Minh, ngay đến cả Tư Không cũng phải sửng sốt.
Vậy có nghĩa người bên cạnh Tống Phù Đàn là âm sai, không ôm ý xấu với hắn, song thái độ của sư phụ với âm sai xưa nay có tốt như vậy bao giờ đâu.
Tư Minh sực nhớ tới chuyện hai ngày trước, âm thầm suy nghĩ. Y cứ tự nhủ có huynh đệ nào quen âm sai không nhỉ. Không phải chứ, đây là âm sai "đó"?
Nếu đúng thì dù hai người này trở thành bạn bè ra sao, chí ít người ta cũng đã nể mặt Tống Phù Đàn mà giúp y rồi.
Pháp sư Bất Động thấy Lan Hà không dám nói năng bình thường với mình bèn mỉm cười: "Vô Thường không phải giữ lễ tiết đâu, đến đây là khách."
"Cảm ơn pháp sư." Lan Hà hơi khó tin. Nhà sư già này tính thì hung dữ mà thái độ lại tốt hơn anh tưởng tượng nhiều.
Song, các hòa thượng đi ra đây làm anh thấy mình không đứng đây nổi nữa, "Ừm, pháp sư à, đã khuya rồi, tôi về trước đây."
"Ta tiễn ngươi." Tống Phù Đàn nói ngay.
Dõi theo bóng dáng Tống Phù Đàn tiễn quỷ đi, Tư Minh đăm chiêu nhủ: "Hóa ra sư phụ đối xử khác là vì Phù Đàn, yêu ai yêu cả đường đi lối về!"
Pháp sư Bất Động đánh y một gậy, quát mắng: "Gặp đúng kiếm khách nên trình kiếm, chẳng phải nhà thơ chớ trình thơ. Vô Thường này mạnh hơn con nhiều đấy."
Tư Minh gãi đầu, móng tay chạm phải da đầu bèn xuýt xoa. Ôi, rốt cuộc Vô Thường này là ai mà sư phụ lại ưu ái đến thế.
Tống Phù Đàn tiễn Lan Hà cho mãi đến giao lộ.
"Cảm ơn Tiểu Tống nhé." Lan Hà nói. Anh nghĩ thầm, à đúng rồi, còn tên của anh ấy nữa.
"Đừng khách sáo." Tống Phù Đàn quay đầu nhìn anh, trong lòng bèn nghĩ mình nên nói trước, "Tên ta là Tống Phù Đàn."
"Đàn trong "đàn hương" à? Tống Phù Đàn... Ta nhớ rồi." Lòng Lan Hà khẽ nhộn nhạo. Đúng rồi, đối với hắn thì mình vẫn đang che giấu thân phận.
Anh chợt nảy sinh ý muốn chủ động nói tên thật cho người bạn mới này nghe, rồi cũng tự thấy thảng thốt. Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ thẳng thắn với người ngoài về chuyện anh có thể trông thấy quỷ. Đồng thời, anh cũng chưa từng chủ động kết nối hai giới âm dương lại với nhau, đến nay vẫn đeo lớp mặt nạ vờ hồ đồ.
Kể từ khi làm Vô Thường bán thời gian mới cho anh những trải nghiệm đặc biệt, có người bạn đặc biệt. Đó cũng là lần duy nhất, không có bất cứ tiền lệ nào.
"Ta đi đây, tạm biệt Tiểu Lai." Tống Phù Đàn nào biết anh nghĩ gì, đối với hắn thì lần chia li này có phần thoải mái hơn, âm thầm khẳng định từ nay về sau còn có thể gặp nhau.
"À... Ừ." Lan Hà rối rắm, đoạn ngẫm lại, có lẽ bây giờ nói ra thì đột ngột quá. Vả lại, qua lại với con người rất khác với qua lại cùng tinh quái* như cô Hồ Bảy Chín, hay âm sai như lão Bạch...
(*Tinh quái tức là thực vật hoặc động vật tu luyện thành tinh.) Mà ba chữ Tống Phù Đàn hay đáo để, đọc lên như ngửi được mùi đàn hương thoang thoảng đâu đây.
Đương lúc Lan Hà đang tiu ngỉu thì phía dưới bỗng có giọng nói từ xa vọng lại: "Tại sao ta cho ngươi biết khuê danh thì ngươi tránh ngươi né, còn tên kia nói tên cho ngươi thì ngươi lại mừng rỡ nghe chứ?"
Lan Hà hốt cả hền, xoay người nhìn lại.
Anh bèn thấy một cái mặt hồ ly đang thốt tiếng người trong lùm cây.
Lan Hà không nhận ra mặt nhưng nhận ra giọng. Ban nãy anh mới nghĩ đến Hồ Bảy Chín, ai ngờ cô nàng lại ở ngay cạnh, "Cô Bảy Chín à? Sao cô lại ở đây..."
Anh hơi bị nghi ngờ Hồ Bảy Chín theo dõi mình, mới chia tay chưa được bao lâu mà.
Hồ Bảy Chín tập tễnh đi chậm ra khỏi lùm cây, lúc này Lan Hà mới phát hiện ra trông cô rất thê thảm, trên đùi mất một miếng thịt, đuôi cũng bị chặt non nửa, máu tươi đầm đìa, nhất thời biến sắc, "Cô bị làm sao?"
"Hầy..." Hồ Bảy Chín đáp yếu ớt, "Gặp nạn, may là gặp được ngươi."
Lan Hà đưa tay đè lên một vết thương giúp cô, "Gặp nạn?"
"Ta ở trên núi Thượng Thu ngay gần đây, ban đầu định đưa tiền lên núi Diệu Cảm, tiện thể gặp cô cả xem có tìm được việc gì không." Hồ Bảy Chín bị đau hít khí lạnh, cắn răng nói, "Có chuyện ngươi chưa biết là đàn tiên Tứ Đại Môn chúng ta kiếm được tiền thì ngày nào cũng phải kết toán, báo cho nương nương. Tiền bạc từ khấn vái hay cúng cũng phải hóa vào mồng một và mười năm, nhập vào kho tiền của nương nương, sau đó chia một thể cho các tiên gia."
"Ta vốn là gia tiên, có thể nộp một phần tiền nhà họ Dương hóa cho vào kho. Lần này rời khỏi nhà họ Dương, ta vẫn chưa kết toán xong, bèn tự mình đưa đi. Tiền của ta đã dán tên của núi Diệu Cảm để kẻ khác biết rồi, ai ngờ đi nửa đường thì có một con chồn sóc chết dẫm ẩn nấp, nhưng bị ta ngửi ra mùi, gã thuộc Hoàng gia! Nhưng tên khốn đó chẳng những to gan lớn mật cướp tiền trình lên nương nương, mà thậm chí còn muốn lấy nội đan của ta. Nếu ta không thoát kịp thì..."
Chồn sóc tức là Hoàng tiên, là chồn, là loài tà tính nhất trong số Tứ Đại Môn. Bắc Kinh rộng lớn, tiên gia Tứ Đại Môn biết rõ về nhau, thảo nào đã cướp giữa đường còn ẩn nấp nữa. Tiếc là Hồ Bảy Chín cũng rất thông minh, nhìn ra lai lịch của kẻ đó.
Lại nói đến nội đan, cách tu hành của Tứ Đại Môn không giống nhau, có kẻ bái nguyệt*, có kẻ độ quan*. Rất nhiều Hồ Môn luyện đan, đó là thứ tạo thành từ nguyên khí trong cơ thể, cũng là đạo hạnh. Nếu bị lấy đi chẳng khác nào trở thành kẻ phàm tục, có thể nghĩ được sự quan trọng của nó.
(*Bái nguyệt tức là bái mặt trăng, hấp thu tinh hoa từ ánh trăng để thành tinh. *Độ quan gốc là 度关, hiện tại chưa tra ra nghĩa.) Núi Diệu Cảm quá xa, Hồ Bảy Chín biết chùa Giác Tuệ ở gần đây, có cao tăng ở đó bèn chạy trốn sang, toan cậy nhờ che chở nhưng vẫn kiêng kị không dám đến quá gần, nào ngờ lại gặp Lan Hà. Cô còn tưởng lần trước Lan Hà nói mình có mối quan hệ tốt với người của chùa Giác Tuệ là giả, không ngờ đúng là có bạn thật, đang lưu luyến tạm biệt tại đây.
Mặc dù Lan Hà không biết yếu tố then chốt trong chuyện này, song thấy một Hồ Bảy Chín vốn xinh xắn bị đánh như này bèn nói, "Tên cướp đường ác độc quá, còn chặt đứt cả đuôi cô nữa."
"Vết thương gã gây ra là ở chân và tạng phủ." Hồ Bảy Chín nhìn chằm chằm vào đuôi mình, "Còn đuôi là ta tự tay chặt đứt."
Lan Hà kinh ngạc, tự tay chặt nửa cái đuôi mình là sao, "Gì cơ?"
Hồ Bảy Chín căm phẫn: "Hồ gia bọn ta có thù tất báo. Tuy không biết thân phận của gã, nhưng hôm nay chặt đuôi thề, chỉ cần để ta biết gã là ai, ta nhất định sẽ trả thù lại!"
Lan Hà âm thầm hít sâu một hơi. Thảo nào người ta nói Hồ Hoàng đều tà, Hồ Bảy Chín còn tức đến bực này cơ mà.
Lan Hà nhớ đến chuyện móng tay cô mới cứu mình xong, bèn nói: "Vậy tên đó còn bám theo cô không? Hay là ta dẫn cô vào chùa ở nhờ nhé. Bạn ta ở trong đó, có thể thu nhận và giúp đỡ cô. Hoặc là ta dẫn cô lên núi Diệu Cảm?"
Hồ Bảy Chín xoay mặt đi, khóc huhu: "Ta còn đang nợ tiền núi Diệu Cảm đây này, chưa kể còn bị thua, đuôi cũng tự chặt, trước khi báo thù nào có mặt mũi nào lên núi. Nếu lúc này có nén hương chất lượng thì sẽ có ích hơn nhiều so với bất cứ sự quan tâm giả dối nào."
Lan Hà: "..."
Giả dối? Người nhà cô biết không?
Hồ Bảy Chín thậm thụt nhìn anh, khóc nức nở: "Ta chỉ muốn nghỉ ngơi một lát, hồi phục xong sẽ đi trả thù, không biết còn mạng mà quay về không. Nếu có người tốt bụng phụng dưỡng ta, có lẽ ta sẽ hạnh phúc hơn, sau này chết cũng không uổng."
Lan Hà: "... Có thảm đến cái mức đấy không cơ chứ? Ta biết rồi, ta sẽ cho cô hít hương."
Nhất ẩm nhất trác giai hữu định sổ*, anh nhận móng tay của Hồ Bảy Chín, dùng móng tay để cứu mình một lần thì giờ đến lượt anh báo ơn.
(*Có nghĩa là mỗi một hành vi nhỏ nhoi, như ăn gì, uống gì, đều đã được định sẵn cả.) Hồ Bảy Chín hơi thổi phồng lên quá, nhưng đối với những tiên gia như cô, ăn đồ cúng là rất quan trọng, bình thường làm việc thiện cũng phải có qua có lại như thế này, đó gọi là thần thiêng nhờ người.
...
Lan Hà đưa Hồ Bảy Chín về căn hộ của mình, "Cô đợi một lát để ta đi tìm cái đã... Ta nhớ ta vẫn đang phơi hương, không biết đã phơi xong chưa."
May là đã phơi khô rồi, Lan Hà bèn dựng một núi hương nho nhỏ cho Hồ Bảy Chín ăn.
Hồ Bảy Chín vừa ăn ngấu nghiến vừa gân cổ bảo: "Ngươi xây một lầu thần tài cho ta được không, xây ở bên phải cửa nhà ngươi, ở vị trí Bạch Hổ ấy. Tuy Hồ tiên bọn ta không thích sống trong lầu thần tài, nhưng xây thì vẫn phải xây, đó là sự tôn trọng dành cho Hồ tiên. Lầu thần tài nhà họ Dương được xây rất to, kết cấu gạch ngói, ngặt nỗi nó ở phòng khác nên ngươi chưa thấy thôi. Hừ hừ, có kẻ còn xây rất đơn sơ, chỉ là một cái thùng gỗ xập xệ, xem chúng ta là gì, chó à?"
"Ta chỉ tạm thời thu nhận cô, cúng hương để dưỡng thương thôi, chứ đã nói sẽ đỉnh tiên đâu? Cô ở nhà ta sẽ không bị phát hiện." Lan Hà vô tình phá tan ảo tưởng về lầu thần tài xa hoa của Hồ Bảy Chín, "Hơn nữa, căn phòng này không phải của ta, công ty cho thuê đấy. Với cả không thể xây lầu thần tài ở bên phải cửa, nó sẽ chặn lối thoát hiểm, là họa ngầm ảnh hưởng đến sự an toàn."
Hồ Bảy Chín: "..."
Hồ Bảy Chín ấm ức nói: "Vậy thì cũng phải có một cái bát hương chứ..."
Hương là cơm, là linh dược. Bát hương không phải bát cơm, mà càng có ý nghĩa thần thánh hơn, không thể lần nào cũng bắt cô phải tay không cầm ăn chứ. Chưa kể là đối với các tiên gia thì tàn hương trong bát hương còn được gọi là lô dược, rất hữu ích.
"Bát hương thì mua được, nhưng ta không thể bày nó ra trong nhà." Lan Hà gặp nhiều nên biết tỏng, "Ta lấy một chậu inox cho cô, cô chấp nhận tí đi."
Ban đầu cứ đinh ninh mình sẽ chiếm lợi thế, nào ngờ chỉ chiếm được mỗi cái chậu inox. Hồ Bảy Chín thở dài thườn thượt: "Ôi... thôi được."
Lan Hà cúi đầu lục lọi, đột nhiên hỏi: "Cô là động vật họ chó nhỉ, cô dùng được thuốc diệt bọ Frontline không?"
"?" Hồ Bảy Chín: "Ngươi có khác gì mấy kẻ dùng thùng làm lầu thần tài không?!"
"Cũng chẳng khác gì nhau." Lan Hà điềm nhiên đáp: "Cô còn cần gì thì để ta chuẩn bị luôn một thể, chứ không lúc ta không ở đây, cô lại thiếu thốn."
"Hả? Ngươi muốn đi đâu?" Hồ Bảy Chín sốt sắng. Chẳng lẽ không phải ngày nào cũng ở nhà đóng tiền, quấn hương hay sao? Chẳng phải một diễn viên vô danh vừa đóng phim xong thì nên nghỉ ngơi ở nhà à?
"Mấy ngày nữa ta lại phải vào đoàn rồi." Lan Hà nói, "Ta sẽ để lại căn phòng này cho cô ở, phải hơn một tháng nữa ta mới về. Cô ở nhà ta đừng có để rụng lông lung tung, nếu rụng thì dùng robot hút bụi mà hút. Cô biết dùng chứ?"
"Thanh mộng kỷ hà" sắp khởi quay, cảnh quay của anh bị dồn ra quay sau.
Hồ Bảy Chín: "... Ừm, có biết."
Hửm? Lan Hà lại hỏi: "Hình như ống thông hơi chỗ bếp nhà ta bị tắc, cô biết thông không?"
Hồ Bảy Chín: "..."
...
Đến hôm sau, Lan Hà chuẩn bị đến nhà Trần Tinh Ngữ như đã hẹn, Hồ Bảy Chín bèn nhõng nhẽo muốn đi cùng, "Bản tiên cô đã xem phim của Trần Tinh Ngữ rồi mà chưa gặp chính chủ bao giờ! Bản tên cô muốn gặp chị đẹp!"
Lan Hà: "..."
Anh chợt nhớ đến chuyện cô cả bảo nương nương thấy Trần Tinh Ngữ đẹp nên mới trao Miểu Miểu cho chị.
Lan Hà đưa cô xem móng tay của chị Hồ: "Xem móng tay của chị đẹp này được không?"
Hồ Bảy Chín ngồi phịch xuống sàn nhà sạch sẽ: "Đó là mong ước nho nhỏ của ta mà."
Lan Hà vẫn vững lòng: "Cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn gọi người ta là chị nữa. Tàn phế đã đành, lại chỉ còn mỗi nửa cái đuôi, đừng hòng chạy lung tung."
Đằng nào cũng phải có tu vi mấy trăm năm thì mới tu được thành dáng vẻ như Hồ Bảy Chín.
Hồ Bảy Chín cứ tưởng mình chiếm được hời, nhưng giờ bị thọc hết dao này đến dao khác, nước mắt tèm lem. Lúc bị cướp gà quay thì cô nên sớm biết rằng mình không được lợi gì từ tên Vô Thường này rồi, "Ta xin ngươi đó, bản tiên cô không ra ngoài đâu, chỉ nấp trong cái hộp diêm nhìn ch... chắt xinh thôi."
Lúc này, Lan Hà mới miễn cưỡng đồng ý.
Hồ Bảy Chín chui vào hộp diêm, Lan Hà mang cô đến khu chung cư của Trần Tinh Ngữ. Môi trường ở đó rất tốt, nghe nói không ít người trong giới nghệ sĩ cũng ở, thành thử khá là để mắt tới người ngoài ra vào.
Lan Hà còn thấy chim công nuôi thả trong khu chung cư, nhưng lúc chim công thấy Lan Hà bèn chạy té khói, không biết là do sợ người lạ hay vì có linh tính nên sợ mùi của Hồ Bảy Chín nữa.
Nếu có cái gì không tốt thì là quá khó tìm nhà, không biết người ta thiết kế ra làm sao mà phân bố như cái mê cung vậy. Do không phải người ở đây nên anh hoa hết cả mắt, đành phải gọi cho Trần Tinh Ngữ để bảo lão Lâm xuống đón anh.
"Đây đây. Ây chà, bây giờ nhà tôi ngày nào cũng có tiếng hát của cậu, chắc cú lúc thấy cậu thì Miểu Miểu sẽ mừng rơn cho coi." Lão Lâm ôm anh, vỗ vai, đi thẳng lên nhà.
Lan Hà mỉm cười hỏi han mấy câu về tình hình của Miểu Miểu. Đương lúc chuyện trò thì lão Lâm nhác thấy một người, đoạn nháy mắt với Lan Hà rồi cất giọng chào: "Đạo diễn Tống, chú về rồi ạ?"
Đạo diễn Tống, Tống Khởi Vân, cũng có nhà trong khu chung cư họ ở. Bộ phim lần trước Trần Tinh Dương đóng là của ông, lão Lâm lại là người đại diện chung của Trần Tinh Dương và Trần Tinh Ngữ, mọi người là người quen cả.
"À, Tiểu Lâm à." Tống Khởi Vân gật đầu, "Chú mới về."
"Đạo diễn Tống ơi, cháu giới thiệu cho chú này. Đây là Lan Hà." Lão Lâm kéo Lan Hà lại gần hơn, "Em cháu là một diễn viên rất tuyệt vời, vừa mới đóng bộ "Truy tìm" của đạo diễn Liễu Thuần Dương xong, vai nam hai, chú nghe qua chưa? Chính đạo diễn Liễu đã khâm điểm đó, còn dựa theo cậu ấy mà tuyển Tinh Dương vào."
Lan Hà có nổi lên một tí, nhưng vẫn chưa nổi đến mức lọt vào mắt xanh của Tống Khởi Vân. Ông chỉ biết sau khi quay cho phim mình xong thì Trần Tinh Dương lại đi đóng vai nam một cho Liễu Thuần Dương. Hơn nữa, mấy ngày trước, đoàn phim kia còn quấy rầy đến Hồ tiên, Liễu Thuần Dương tìm ông giới thiệu hòa thượng cho.
Ngày nào cũng có người muốn đề cử diễn viên hoặc tự tiến cử lên Tống Khởi Vân. Ông đã nhìn quá nhiều, chưa bao giờ nghe lời khoác lác của người khác mà chỉ tin vào hai mắt mình. Lần đầu tiên gặp Lan Hà, ông đã cảm thấy, ừ, khí chất ổn đấy, vẻ ngoài cũng tốt, hợp với màn ảnh.
Vả lại, ông biết mắt nhìn người của Liễu Thuần Dương, cậu này có thể tham gia đóng phim thì đương nhiên diễn xuất qua cửa rồi. Chưa kể lão Lâm còn nhiệt tình như vậy, thậm chí còn nói Tinh Dương được tuyển dựa theo Lan Hà làm ông còn tưởng hai người này có quan hệ ruột thịt thật. "Vậy à, sao trước chưa chưa nghe cháu kể về cậu em này bao giờ?"
"Cháu quen biết mà, chẳng phải Tinh Ngữ còn mời cậu ấy đến nhà chơi đấy ư?" Lão Lâm ung dung nói, "Đạo diễn Tống à, chú cứ kết bạn qua wechat đi, sau này có vai diễn thích hợp, cháu sẽ dẫn em cháu đi thử vai."
"Ha ha, được chứ." Tống Khởi Vân sảng khoái kết bạn, đằng nào nhìn cũng đẹp trai, cứ nể mặt cái đã, sau này có dùng đến không hẵng bàn sau.
"Cảm ơn đạo diễn Tống ạ." Lan Hà cười lễ phép.
Lúc này Tống Khởi Vân mới phát hiện lúc anh cười có lúm đồng điếu bên khóe môi, nghe nói con trai có lúm đồng điếu là rất thông minh. Lan Hà thông minh không thì ông không biết, nhưng nụ cười này rất dễ gần, dù sao cũng đi chung đường, bèn thuận miệng hỏi: "Cháu là người ở đâu?"
"Miền Tây tỉnh Hồ Nam ạ." Lan Hà đáp.
Tống Khởi Vân: "Bác nghe nói dân chỗ các cháu biết nuôi cổ."
Lại nữa lại nữa, Lan Hà hay nghe câu này, Trần Tinh Ngữ cũng từng hỏi câu xêm xêm. Anh sờ hộp diêm trong túi, quen miệng đáp: "Có truyền thuyết này đấy ạ, nhưng cháu không thích sâu bọ, cũng không biết nuôi."
Mãi sau này, lúc Tống Khởi Vân ôm vẻ mặt đầy nghi ngờ "Lan Hà à, thế mà cháu bảo cháu không nuôi cổ", Lan Hà vẫn đáp rất chi là hùng hồn, Cháu bảo cháu không nuôi cổ chứ đâu bảo nhà cháu không có Hồ tiên đâu. Cháu không biết đi Vô Thường đâu á!
"Phải đấy chú, nào là cổ nào là sâu, thấy Lan Hà chính khí khắp người cũng phải né. Cậu ấy chẳng tin bất cứ thứ gì, kiến quái bất quái, kì quái tự bại*. Có lẽ dạo trước Miểu Miểu nhà bọn cháu có thể trông thấy mấy thứ không tốt, ở cạnh Lan Hà bèn khỏi." Lão Lâm khoe.
(*Ý nói thấy lạ thì đừng sợ quá, tự nó sẽ biến mất.) "Vậy cháu ở trong đoàn của Liễu Thuần Dương ổn chứ?" Tống Khởi Vân cười hỏi.
Lão Lâm lại phổ cập mấy tuyệt chiêu của Lan Hà, nào là bình tĩnh trang điểm đầu lợn giúp Liễu Thuần Dương, nào là nghe nói nửa đêm nửa hôm Liễu Thuần Dương sợ quá bèn dẫn theo Trình Tinh Dương tìm anh ngủ cùng, vv..., làm Tống Khởi Vân cười sang sảng.
Lan Hà bèn đáp: "Cái gì cũng tốt, chỉ riêng việc đạo diễn Liễu ham ăn làm bọn cháu rầu ơi là rầu. Cháu cứ nghi Hồ tiên xuất hiện là để xử đạo diễn Liễu, đằng nào hai đêm đó cũng chỉ có chú ấy nằm bên cạnh thôi."
Tống Khởi Vân và lão Lâm cười phá lên, dù Tống Khởi Vân biết nội tình nhưng vẫn nghe hợp lí phết.
"Thôi, bác lên đến nhà rồi." Đến tầng nhà mình, Tống Khởi Vân chào tạm biệt cả hai.
Vừa xoay người, Tống Khởi Vân bèn nghĩ, ban nãy trò chuyện với cậu diễn viên tên Lan Hà này làm ông hơi nhớ tới vai chính trong kịch bản mới của con trai, và dĩ nhiên đó chỉ là một ý nghĩ mà thôi.
Hơn nữa, ông phát hiện dạo này con trai không muốn bàn cái kịch bản và vai diễn đó với ông cho lắm. Mỗi lần ông điểm tên những diễn viên nào có cái chất của Tiểu Lai thì con trai ông toàn cáu kỉnh, còn xỉa xói ông, bày cái mặt bố có thích quay nữa không.
Nhưng Tống Khởi Vân thích cái kịch bản ấy lắm, ông lại mượn chuyện này để làm đề tài, gửi tin nhắn cho con trai:
Hôm nay bố lại gặp được một cậu diễn viên rất có cái chất của "Tiểu Lai" kia, cười rất đáng yêu, ánh mắt cũng ấm áp, còn có má lúm đồng điếu... Vậy má lúm đồng điếu thì sao? Con thấy thế nào? Má lúm của Lan Hà rất đặc biệt, trông ngọt ngào khôn xiết. Song, cũng vì đặc biệt nên không biết có phù hợp với sự tưởng tượng của Tống Phù Đàn không.
Tống Phù Đàn đáp lại rất nhanh, nhưng rất đỗi vô tình:
Con chẳng thấy thế nào cả. *Tác giả:
Lan Hà: Hửm?