Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 103

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Trước đây A Điêu toàn hành động trong khu vực Đam Châu, đi tới lui chỉ giới hạn trong hai ba ngày đi đường. Song, đã là vùng duyên hải Đam Châu, đương nhiên nó phải là khoảng cách bay thẳng qua một mạch trên bản đồ địa lý. Nhưng sau này linh khí sống lại, bọn A Điêu đã bổ sung thêm một số câu hỏi thi về không phận nguy hiểm vào kiến thức đã học.

Thứ gọi là không phận nguy hiểm được chia thành hai loại, một loại là môi trường nguy hiểm, một loại là sinh vật nguy hiểm.

Trong đó môi trường nguy hiểm vì trong không khí chứa đựng linh khí mạnh mẽ, dẫn đến thay đổi sinh thái khu vực đó, tạo ra các hiện tượng bất thường như sương mù hoặc gió tuyết. Chúng làm phi thuyền cũng như các loại phương tiện giao thông khác dễ mất tín hiệu, không phân biệt rõ hướng đi...

Nhưng hiểm nguy nhất vẫn là sinh vật nguy hiểm.

Bồn Cầu: “Cô đúng là quá cẩn thận, khu vực này chỉ có ma quỷ loại chim cấp 3 cấp 4, thế mà cô còn cố tình bay vòng qua.”

Từ sau khi khởi hành, càng tới gần bờ biển, A Điêu càng thận trọng. Cô cứ nhìn vào một đám dữ liệu khí tượng để tính toán rủi ro, để bay vòng qua.

Nhưng thứ làm bồn cầu than thở lại là chuyến đi này thật sự không gặp nguy hiểm chút gì. Tốn thêm mấy ngày tránh rủi ro là chuyện không thua thiệt, dù sao đâu có gấp rút đi viếng mộ.

- - Bộ não chính là vốn liếng để tránh rủi ro mạnh nhất.

A Điêu đang tu luyện trong phòng tu luyện, nghe thấy thế bèn trợn trắng mắt: “Một con đương nhiên không đáng sợ rồi, lỡ như là quần thể, mấy trăm ngàn con, thế thì dọa chết người. Tôi không muốn mạo hiểm.”

Muốn đánh quái vật hoang dã kiếm tiền, mặt đất không thơm hơn à, người thông minh mới chê tài nguyên trên bầu trời.

Chẳng qua dù không có Cổng Linh Hồn nhỏ của trường học, tốc độ tu luyện của A Điêu bây giờ còn nhanh hơn trước bởi lẽ cô duy trì 10 lần phân gân thác cốt + 2 lần công thức Bính + 1 lần công thức Đinh trong những ngày bay.

Mỗi ngày tu luyện theo kiểu đốt tiền hơn 100 triệu, trình độ tố chất lột xác ngày một tăng, thậm chí loại ưu thế tố chất gia tăng này còn vượt qua lượng linh khí do Cổng Linh Hồn nhỏ phóng thích.

Bồn cầu nhìn sang: “Trong mười ngày nữa hẳn cô sẽ có hai cấp A. Cô tới vùng biển phía Nam vì muốn giành tài nguyên?”

“Không phải thế.” A Điêu đang phân chia sợi tơ tinh thần trong khi hai tay lại đang diễn luyện thuật điều khiển của hiệu trưởng, vận kỹ xảo của nó lên mấy cái Thuật Tổ Ong Máu, “Tài nguyên thì lấy nơi nào chả được, cứ góp gió thành bão mà thôi. Nhưng bên vùng biển phía Nam lại có nhiều người tu luyện, thứ tôi thiếu nhất chính là năng lực niệm.”

Năng lực niệm mới là thuật kinh bang tế thế để cô quật khởi cơ mà.

A Điêu liếc mắt nhìn hơn 10 ngàn năng lực niệm còn lại mà trong lòng đau đớn. Cô chấm dứt việc tu luyện, đi tới phòng điều khiển xem hệ thống phi thuyền do Chim Sẻ kiểm soát.

(P1)

“Có phải sắp vượt qua hàng rào núi và biển trong vùng biển không?”

Chim Sẻ đang điều khiển, nó nhìn vào dữ liệu: “Sắp tới rồi chủ nhân, nhưng kỳ lạ lắm.”

A Điêu nhìn thoáng qua màn hình và cau mày: “Toàn không gặp phải phi thuyền nào khác?” Theo lý thuyết gần đây vùng biển phía Nam rối ren, quan phủ năm châu phát lệnh thế ắt tu sĩ hoang dã cùng với người bên mấy Học phủ từ năm châu sẽ rất nhiều. Chưa kể mấy người này còn cẩn thận hơn, có phạm vi vùng hoang dã cho riêng mình, cầm chắc tránh khỏi không phận nguy hiểm y thế và đi theo con đường tối ưu nhất là đây. Thế mà vẫn không gặp…”

A Điêu nheo mắt lại, trong lòng thầm tính toán bản đồ dữ liệu về hạt nguyên tố không khí đang thay đổi liên tục trên màn hình và cô sinh lòng cảnh giác. Cô để Chim Sẻ làm nóng chế độ phòng ngự ổn định lên mức mạnh nhất, Chim Sẻ làm theo, thế là khu vực năng lượng của phi thuyền này lập tức bắt đầu chuẩn bị năng lượng + thiêu đốt trận linh hạch lớn, sẵn sàng bùng nổ.

Nhóc Nguyên Bảo bên cạnh đang dệt áo len. Nó nhìn vào dữ liệu rồi dùng cái đuôi gãi cái đầu lông xù, hỏi A Điêu: “Chủ nhân, cô lo phía trước có nguy hiểm, dắt dây mấy chiếc phi thuyền này gặp nạn à?”

“Lo trước khỏi họa, nhưng mà mi dệt áo len làm gì?”

“Dệt cho cô đấy.”

“!!!”

A Điêu có chỗ bối rối, nhóc Nguyên Bảo lại nhanh chóng kết thúc đan len, tiếp đó cầm áo len ướm lên người A Điêu: “Ôi này, làm theo kích thước của cô đấy, kiểu dáng đúng là quá cổ điển nha, hơn nữa còn là màu trà xanh, hợp với cô dữ lắm.”

Đúng là kiệt tác, mang lại cảm giác thanh lịch ghê. Giờ đây làn da của A Điêu rất trắng, mặc vào phát là nâng cao phong thái ngay, với điều kiện tiên quyết là cô không nói lời nào.

Rồi còn màu trà xanh… móc mỉa mình?

A Điêu tò mò: “Mi tự học à? Hay là trong trương chình đã có sẵn?”

“Đã có sẵn, từ đầu đã có rồi. Tôi còn biết làm mũ cơ đấy, biết làm nhiều thứ lắm, dù gì tôi vẫn là quản gia lo chuyện sinh hoạt mà.” Nhóc Nguyên Bảo ngoan ngoãn ngồi trên ghế, lấy ra một sợi len mới, trông khôn ngoan dễ thương tột cùng.

Dường như thông qua nó A Điêu nhìn thấy Trần Tốn ở Viện Nghiên cứu Khoa học tại Kinh Đô xa xôi, điều này làm cô thấy bề bộn trong lòng một hồi. Người anh trai này của mình… có nhiều động tác quá.

“Vậy làm luôn cho tôi một cái mũ đi, làm cho nam giới. Còn quần áo nữa, tôi cũng cần một bộ đồ nam.”

Nhóc Nguyên Bảo: “?”

Nó còn muốn hỏi gì đó, chợt phi thuyền rung nhẹ, vô cùng nhẹ. Hai hệ thống thông minh có cảm ứng phi nhân loại nhưng A Điêu còn nhạy hơn, cô ngay lập tức để cho Chim Sẻ đổi hướng, thế nhưng nào còn kịp nữa.

Đập vào cửa sổ phía trước buồng lái là một lớp sương mù xám xịt. Sương mù vừa tiếp xúc với phi thuyền đã ngưng tụ thành những giọt nước, và tiếp đó… đóng băng nhanh cấp kỳ!

Tín hiệu cũng nhấp nháy.

Đây là không phận của môi trường nguy hiểm?

(P2)

Hệ thống tàu vũ trụ lập tức phát ra một báo động đỏ, nhưng hên là Chim Sẻ đã cài đặt làm nóng hệ thống... Phi thuyền khởi động động lực mạnh nhất trong chớp mắt, vỏ giáp chắn phát ra ánh sáng đỏ, lập tức làm bốc hơi tất cả độ ẩm trên bề mặt, đồng thời tăng tốc chuyển hướng, khóa chặt khu vực có lớp sương mù xám yếu nhất.

Ầm ầm, phi thuyền phá vỡ lớp sương mù lao ra.

Nhưng vừa lao ra, cả A Điêu và Chim Sẻ đều giật nảy mình, bởi lẽ vừa đúng lúc có một chiếc phi thuyền khác có quy mô không nhỏ lao thẳng ra ngoài.

Chẳng qua người ta lao ra ngoài trong tình trạng phi thuyền rơi.

Ngay sau khi nhìn thấy đám tia lửa trên cánh phi thuyền này, A Điêu đã có linh cảm xấu, may sao Chim Sẻ phản ứng nhanh chóng; bên cạnh đó dù cho phi thuyền bị mất tín hiệu nhưng A Điêu đã khóa ngay cái khối mang năng lượng sinh học đó và tấn công chính xác. Ánh Sáng Hạt dày đặc trên phi thuyền bay ra, tạc bom vào điểm cố định phía sau, cái nơi hai phi thuyền suýt nữa đã đâm trúng.

Dội bom trúng, hóa ra ở phía sau có cái bóng màu đỏ đông đúc. A Điêu khẽ cau mày.

“Là ma quỷ cấp 3, Chim Cắt Canh Biển.”

Chim Cắt Canh Biển là một loài chim sống quần cư trong phạm vi lớn. Dù cho chúng chỉ mới cấp 3 nhưng số lượng quá khủng khiếp, và sự đáng sợ của loài này nằm ở việc chúng tấn công ở trên cao.

Nhìn vào quy mô tham gia thế này, ít nhất cũng hàng ngàn con, chưa kể giờ chỉ là lực lượng tiên phong…

“Sà xuống.”

“Được.”

Chim Sẻ điều khiển tàu vũ trụ rơi xuống rất nhanh.

Nếu có đôi mắt nhìn thấy rõ phương xa, bạn sẽ thấy một phi thuyền khổng lồ đang ầm ầm lao xuống trong lớp sương mù dày đặc. Và khi chiếc phi thuyền dài mười mấy mét bay xuyên mây rời khỏi bầu trời với tốc độ bổ nhào, đôi cánh của nó cắt mây thành những đường sắc bén xuyên qua sương mù, để rồi thoàn thân nó nhuốm màu đỏ thẫm như một con đại bàng đẫm máu tàn bạo…

Nhưng bọn Chim Cắt Canh Biển lao xuống theo nó còn khủng khiếp hơn. Chúng điên cuồng đuổi theo trong tư thế nhao xuống. Ngặt nỗi đó lại là dạng từng con từng con rơi thẳng như một viên đạn, trong miệng chim có linh năng bao phủ, biến ra những cái miệng đầy gai sắc lẻm, điên cuồng tấn công với một lực xuyên thấu khủng khiếp.

Bang bang bang!

Tụi nó mưu tính tạo lực đâm xuyên thấu qua lớp giáp ngoài nóng hổi của phi thuyền. Tuy nhiên các lỗ thông hơi ở một số vị trí quan trọng của phi thuyền chợt phóng ra sóng khí nhiệt độ cao đang bóp méo.

Bọn Chim Cắt Canh Biển đã quen với việc phát triển trong môi trường hơi nước lạnh lẽo và ẩm ướt nào chịu nổi nhiệt độ cao như vậy, tư thế hung tàn ban đầu đã được thay bằng tiếng kêu thé chói tai vang lên và cấp tốc rẽ ngoặt rút lui.

(P3)

Sức rơi bắn hệt thác nước đổ tan rã ngay lập tức. Chờ đến khi đoán làn sóng không khí nhiệt độ cao đã biến mất, bọn chúng lại tập kết lao xuống một lần nữa. Lần này chúng chờ thêm 3,000 con ở phía sau bay đến rồi cùng bao vây hai phi thuyền từ hai bên và phía sau, cố sức phá hủy cùng lúc.

Còn những người trong chiếc phi thuyền rơi tuốt phía dưới, những người khó lắm mới ổn định cơ thể lại nhìn thấy cảnh khủng hoảng, nay kinh hoàng tột cùng: “Mau ra khỏi cửa khoang, nếu không sẽ bị đâm thủng nổ tung!”

“Nhanh!”

Đoàn người đang có ý định nhảy ra khỏi phi thuyền để điều khiển công cụ bay thoát thân, thế nhưng tại lúc này.

“Trời đất, đó là gì?”

Chỉ thấy phía trên màn hình không chỉ hiện ra một chiếc phi thuyền khác và rất nhiều Chim Cắt Canh Biển, còn có cả... một lớp sương mù nặng nề che khuất bầu trời phía trên và vùng rỗng phía trước mặt.

Ầm!

Phi thuyền của họ đâm đầu vào lớp sương mù ở vùng rỗng vì tầng sương mù này làm họ không có cách gì bay ra, cứ ở trong đây sẽ dễ bị đóng băng bởi nhiệt độ cực thấp và chết thảm ngay.

Cho nên họ chỉ đành chờ cho phi thuyền xuyên qua khoảng mười mét.

Cũng vào thời điểm vừa xuyên thủng ra ngoài và đám người toan vứt phi thuyền để thoát thân, họ thấy tầng sương mù phía sau cứ như bị hai bàn tay to kéo lấy. Tại lúc cái thứ kia đâm tới dày đặc, hình như phi thuyền phía sau lao xuống theo họ lại không lao ra. Đoạn, bọn họ nhìn thấy bên trong sương mù dày đặc rung động ầm ầm, tiếp đó nó nổ tung đầy kinh hoàng với phạm vi rộng lớn, gần như lan rộng trong phạm vi hơn 300 mét mang theo sức sát thương, và cũng nổ chết ngay quần thể Chim Cắt Canh Biển cứ điên cuồng đi theo phi thuyền.

“Là chiếc phi thuyền kia nổ sao?”

Những người bên trong vụ tai nạn ngạc nhiên lắm. Tuy nhiên một người phụ nữ áo xanh phản ứng nhanh và bảo: “Nhanh chóng khởi động cơ chế hạ cánh khẩn cấp, mau lên!”

Phi thuyền đang rơi không lo được chuyện sống chết của phi thuyền phía sau. Trải qua một loạt thao tác, cuối cùng chiếc phi thuyền này đã hạ cánh xuống đầy gian nan. Bọn họ gấp rút di chuyển một lô vật liệu bên trong phi thuyền sau khi hạ cánh… Song, ngay tại thời điểm này.

Chợt đám người biến sắc.

“Bên ngoài có người!”

Lúc nhận ra bên ngoài có người, bùm!! Một quả bom đi lạc ngoài không gian dưới dạng ngư lôi đã đánh trúng khoang tàu.

Một nửa phi thuyền nổ tung.

Đám người trong khoang thuyền không lo nổi đám vật liệu quý giá, đành bay ra. Tuy nhiên họ vừa bay ra và đòn tấn công của họ còn chưa tung ra đã…

Ôngggg... Mười mấy quầng sáng bao lấy bọn họ, nhốt họ lại ngay.

Chết tiệt, đạo pháp trói buộc quần thể trên phạm vi lớn như thế.

“Tu sĩ cấp A!!!”

Bọn người ngỡ ngàng, do đề phòng không kịp nên đã để một đám tội phạm chui ra khỏi rừng rậm.

Mười phút sau, có một chiếc phi huyền tàng hình bay xuống từ vùng trời, lơ lửng một hồi trên đống đổ nát từ vụ phi thuyền bị bắn nổ.

Nó không hiện ra mà đang quan sát gì đó.

(P4)

....

Tại thời điểm này A Điêu nhìn vào phi thuyền thảm không còn gì thảm hơn trên màn hình như có điều gì đó để suy nghĩ.

Vừa rồi cô lợi dụng sấm sét điện + lửa để trộn một số lượng lớn các hạt nguyên tố lẫn lộn trong lớp sương mù lắng đọng bên dưới, chúng sẽ tạo ra hiệu quả nổ dữ dội hơn trong phạm vi lớn. Thế là thành công giết kha khá Chim Cắt Canh Biển. Tiếp đó cô lại để cho phi thuyền lợi dụng vòng xoáy cuốn hết đám linh hạch ấy. Tuy nhiên có khá nhiều linh hạch bị lớp sương mù cuốn đi, chúng biến thành Hạt Năng Lượng nằm trong đó.

Bên trong ấy quá nguy hiểm, cô không dám vào thu lấy.

Nhưng đã đủ mang lại lợi nhuận siêu to.

Nhóc Nguyên Bảo rạo rực đếm chiến lợi phẩm, đồng thời hả hê vì chủ nhân nhà mình nhạy bén, nắm bắt cơ hội trong khủng hoảng ngay, lợi dụng nguyên lý nổ tung của sương mù để tàn sát bọn chim lớn này.

Khó trách cô ấy lại để phi thuyền sà xuống, chắc lúc đó muốn dụ bọn chim săn lùng mình, tiếp đó giết luôn một mạch, ha ha ha!

Bồn cầu cũng đang sướng rên bởi lẽ 1,000 viên đã được A Điêu biến thành 1,000 ngàn điểm năng lượng, còn 500 viên khác thì gửi vào kho năng lượng phi thuyền để dự phòng.

Phải biết rằng lần này phi thuyền tấn công và phòng ngự đã hao tốn 100 viên linh hạch cấp 3, mức tiêu hao không phải là dạng bình thường.

Nhưng đổi lại là các tàu khác, họ không có cơ hội bùng nổ như vậy âu coi như bỏ, giống như phi thuyền bên dưới kia.

“Chủ nhân, dường như không đúng. Khí đốt thải ra bên dưới không chứa nhiều phân tử khí của các chất do mô người thải ra.”

Ánh mắt của A Điêu liếc qua dấu vết bẹp dí và ủ rũ trên mấy gốc cây ngọn cây xung quanh chiếc phi thuyền này.

“Chắc họ hạ cánh khẩn cấp nhưng lại bị người ta bắt đi.”

“Tìm kiếm gần đây xem có bất kỳ mảnh vỡ phi thuyền nào khác không. Nếu có và đều bị cướp đoạt tài nguyên, nói rõ gần đây có một nhóm tổ chức tội phạm rất mạnh hiện hữu. Chúng nắm bắt cơ hội, tùy thời săn giết các tu sĩ hoang dã bị rơi phi thuyền.”

A, nói về tổ chức tội phạm, 99% tu sĩ hoang dã nghe tới là biến sắc, thế mà Chim Sẻ, nhóc Nguyên Bảo và bồn cầu lại cảm nhận sâu sắc sự phấn khích dưới vẻ mặt bình tĩnh của bà chủ mình.

Cơ hội làm giàu tới rồi!

.....

Linh cảm đúng, khu vực gần đó có rất nhiều mảnh vỡ phi thuyền.

Khu vực có tỉ lệ nổ tung cao đấy, có thể được gọi là nghĩa trang tàu vũ trụ, mà lại là cái nghĩa trang được tạo ra gần đây.

Bọn cướp này giỏi ghê, kết hợp thiên thời địa lợi, làm giàu từ tai nạn trên không.

Sự thật cũng chứng minh rằng tộc họ Lý ở Vân Châu đâu mạo hiểm làm giàu, mà thế giới này đã có bộ dạng thường thấy như vậy.

Có lẽ bọn chúng sẽ nghĩ thế này: Khi ai nấy trong xã hội loài người toàn làm chuyện ác, thế thì chuyện tôi gây ra sao gọi là ác được?

(P5)

....

A Điêu là một người tiếc mạng, tới mức tổ chức tội phạm bên phía Đam Châu còn do cô lợi dụng hai bên nhà họ Thôi ăn đen để xử lý, thiếu chút nữa đánh giá thấp Lý Nguyên Thuật. Lần này thực lực của cô không còn như xưa nhưng khu vực lại hung hiểm hơn xa khu vực đất liền Đam Châu.

Nơi này đã gần bờ biển, gặp chân chính hoàn cảnh nguy hiểm + tốt xấu lẫn lộn.

Trước đây ở độ cao chục ngàn mét thiếu tín hiệu, hẳn đối phương không thăm dò ra sự tồn tại của phi thuyền cô; dù có tìm ra có khi lại nghĩ nó nổ trong lớp sương mù rồi. Song A Điêu cẩn thận để cho phi thuyền tàng hình, tiếp đó đi vào phòng… Sau một hồi, nhóc Nguyên Bảo được cô thu vào không gian lưu trữ của bồn cầu, còn phi thuyền thì được cô hút thẳng vào trong cơ thể mình.

Tại sao?

Bởi vì đây không phải là một con tàu bình thường, nó là Đồ Cấm Kỵ loại phi thuyền trị giá 500 triệu, nếu không thì nó lấy đâu ra chức năng mạnh mẽ như vậy.

Nhóc Nguyên Bảo không phải là sinh vật sống, ở trong không gian lưu trữ vẫn không bị ảnh hưởng gì. Suy cho cùng bên trong đó đã được A Điêu dọn trống đám tài nguyên, bấy giờ trống hoác, đủ sức để cho nó dệt áo len. Còn Chim Sẻ thì biến thành vòng tay.

A Điêu lại để mình thay đổi hình dạng + khởi động chế độ tàng hình của Thực Thể Gieo Linh ngụy trang, tiếp đó lại cho thêm một lớp Thuật Tàng Hình. Lúc này cô mới lái công cụ bay hạ xuống từ trên cao.

Bồn Cầu: “Cô chồng tận mấy lớp áo thế này, Thầy Cấm Kỵ bình thường không dò xét nổi cô đâu.”

Thứ cô muốn chính là hiệu quả đó. Nếu mà dò xét được, chắc gì cô dám mạo hiểm chém giết cùng đối phương.

Trời mới biết đối phương có tầm thường hay không.

Lỡ mà không tầm thường, cô chết chắc rồi.

A Điêu bay lên không trung khu rừng, kiểm tra đống đổ nát của phi thuyền vẫn còn đang cháy và cô xác định được bên trong không có vật chất còn sót lại của xác chết, nhưng lại có chuyện vận chuyển nhu yếu phẩm.

Những phi thuyền này là mấy con tàu bình thường, kích thước lớn như vậy thường chịu trách nhiệm vận chuyển một lô nhu yếu phẩm. Số đồ đó đã được kéo đi mà lại không có xác chết chứng tỏ người ta không bị giết. Bị bắt đi rồi?

A Điêu giẫm lên công cụ bay quanh khắp vùng núi rừng, ngay mi tâm cô mở ra con mắt thứ ba, cũng chính là Con Mắt Nhìn Thấu. Dưới cái nhìn hai năm rõ mười, ngay cả sợi tơ linh khí còn sót lại trong không khí còn bị cô nhìn trúng không thiếu tí gì.

Cô thấy hướng linh năng bùng nổ.

Về phía Nam.

Rất nhanh, cô tìm được chỗ bọn tội phạm đó ẩn nấp. Tính toán khoảng cách, thời gian linh năng tiêu hao tự nhiên với mức năng lượng còn sót lại, kế đó cô tổng hợp cường độ sát thương bên trên đống phi thuyền đổ nác bên kia, cuối cùng kết hợp với mức độ bền bỉ của linh năng còn sót lại, cô đại khái xác định ra thực lực của tên tu sĩ xuống tay trước này.

“Cấp A, trình độ đạo thuật giống nhau.”

Cô nói “giống nhau” ở đây là nhắc về cả một nhóm, và cô đâu có để vào mắt.

Giết được.

Nhưng vẫn phải xác định số lượng người của đối phương và có tình huống Thầy Cấm Kỵ canh giữ hay không.

A Điêu chuyển sang Con Mắt Nhìn Thấu, bắt được vài sợi tóc và mảnh da. Chỉ thấy cô chụm đầu ngón tay mình lại, thầm niệm thần chú, thế là những sợi tóc này bay lên, bốc cháy trong không khí, biến thành khói xanh… và khói xanh hóa thành một con bướm nhỏ.

Tay trái đốt một lá bùa vô hình cấp 4 dán lên con bướm. Nó tàng hình xong, đầu ngón tay phải cô chỉ: “Đi!”

Vút!

Con bướm tàng hình bay đi mau chóng, nháy mắt đã đi tới trăm mét.

A Điêu cứ thong thả vừa đi theo đằng sau vừa quan sát môi trường.

Nửa giờ sau, con bướm bay vào trong một hố đất.

A Điêu trốn bên ngoài, hai tay kết ấn.

Ù!

Con bướm nhanh chóng mở cánh... có hai con mắt mọc trên đó.

Thuật Chồng Hợp Hai Thuật, đây cũng là một trong những kỹ năng cốt lõi của thuật điều khiển thuộc về hiệu trưởng.

Dung hợp giữa theo dấu + do thám.

Nhưng bồn cầu đột nhiên bừng tỉnh và cho hay: “Hèn chi tôi cứ thấy là lạ chỗ nào, giờ mới phát hiện cái này không phải là một con bướm đâu, là một con thiêu thân có màu đen xám trộn lẫn… Hèn gì xấu đau xấu đớn như vậy.”

A Điêu: “...”

Đây không phải là chính yếu! ** má!

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Chương này nên đổi tên thành: Cô thành công trong việc tạo phản bằng lời nguyền rủa. Thông báo cho mấy bạn tí.
Bình Luận (0)
Comment