Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 127

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Khi A Điêu đi ra khỏi cửa, bước chân loạng choạng làm cô phải vịnh lấy cửa chính nhà hàng Hải Thiên Nhất Sắc, Tần Dần đi cùng cô cả kinh: “Ngài Triệu, ngài làm sao thế?”

Trái tim tôi đang chảy máu, bị nội thương.

A Điêu không cần diễn, cứ để lộ vẻ thương xót đau: “Tôi đang đau lòng vì những nghĩa sĩ và các tướng sĩ chết trận, khó chịu quá.”

Từ Hàn Trạc + 288888!

Bởi vì quá chân thật hơn nữa người bình thường không thể rải tiền thế này chỉ vì muốn dàn dựng. Suy cho cùng ai mà không biết công tử họ Triệu mưu tính siêu cường, là hạng người thông minh nhanh nhạy.

Rõ ràng anh ấy cũng là một người có tình nghĩa sâu nặng.

Rải nhiều tiền là thế, khi nãy nhiều người trong nhóm đều cảm động phải biết, họ tập hợp lại để chuẩn bị chuyển một ít tiền cho gia đình người quá cố, chăm sóc con cháu đời sau thật thích đáng.

Bất kể có là gì, hành vi của cô đã để cho người ta hưởng lợi.

Tần Dần và những người khác bị cảm động, Tần Dần sửa miệng hô: “Triệu đại ca, anh ráng chống đỡ, người chết đã chết, chúng ta vẫn phải nhìn về phía trước.”

Anh ta luôn cảm thấy đại ca đau lòng muốn hộc máu, chủ yếu vì biểu hiện thật sự quá thống khổ.

Giống như những bước mà Huyên Huyên trong một bộ phim cung đấu nào đó đã làm khi cô ấy biết rằng người bạn thân nhất của mình đã chết… mỗi bước đều đầy đau đớn.

“Đương nhiên phải nhìn về phía trước, làm người trên đời, công danh lợi lộc và sinh tử đều như mây bay, hiện tại phải sống cho tốt.”

A Điêu, người còn đang đau lòng vì tiền, hít sâu một hơi, liếc qua một tu sĩ bình thường nào đó đứng bên cửa khi rời đi theo Tần Dần.

Từ Hàn Trạc + 222222!

Hàn Trạc: “...”

Giờ phút này nét mặt của hắn hệt như vị Lưu Thiên Vương* nhìn thấy một cô sao nữ mới vào nghề nào đó tức giận bèn nhỏ thuốc nhỏ mắt để diễn kịch, nội dung giữa lời nói và nội tâm khác nhau, và bị chấn động một hồi lâu.

*Lưu Thiên Vương: Thiên Vương họ Lưu, Lưu Đức Hoa.

Anh ta giả vờ, nhất định anh ta giả vờ! Nhưng lại quá thật!

Tại thời điểm này, Hàn Trạc và Tần Dần rơi vào loại suy tưởng nào đó, không cách nào kiểm soát nổi.

Cái này được gọi là nhập vai lúc đang diễn xuất, một lĩnh vực rất cao cấp, có thể gặp nhưng không thể cầu.

.....

Khi A Điêu đến Sở Quản lý quân đội, năng lực niệm đã vọt tới 150 triệu, hơn nữa còn mãi điên cuồng tăng vọt, khẳng định hơn chắc 200 triệu. Kế tiếp thây kệ ai ở Hải Thiên Nhất Sắc, chỉ cần đụng tới tài khoản của cô sẽ rất có thể gửi cho cô năng lực niệm.

Bồn cầu không dằn lòng nổi đã thở than: “Dùng hơn hai tỷ tinh tệ đổi lấy đám năng lực niệm này, cô ngáo rồi.”

Vô nhân tính lắm.

Đây là cô gái nông thôn mang tên A Điêu so kè tỉ mỉ keo kiệt chỉ vì kiếm mấy đồng tinh tệ tại mấy tháng trước sao?

(P1)

Thật ra A Điêu đau muốn chết, chẳng qua cơ hội trước mắt ngàn năm có một, đám con cưng của trời tại Học phủ này đưa tới cửa cho cô cơ hội tuyệt vời, chưa kể còn có thể điên cuồng giả bộ làm X hợp lý, sao bỏ lỡ cho được!

Bồn Cầu: “Nhưng cô vay mượn lớp vỏ bọc X, người khác thì xem trận chiến võ mồm từ đám con em trong Học phủ, còn cô vừa xem trò vui vừa lợi dụng hạn mức tín dụng trong ngân hàng Hoa Diệu cho vay 3 tỷ để giả vờ. Quá là dữ!”

A Điêu: “Vậy thì thế nào, tôi mượn tiền bằng bản lĩnh, bằng bản lĩnh giả vờ làm X!”

Bồn Cầu: “...”

Mặc dù hung dữ với Bồn Cầu nhưng nội tâm A Điêu vẫn còn đau đớn âm ỉ. Té ra mua Điểm Binh Triệu Tướng và tiêu xài xong là số tiền còn lại muốn sạch rồi; về sau có giết mấy người, có thêm mấy thi thể trong hố đất để lại tài chính này nọ, thế mà vài trăm triệu cộng lại vẫn chẳng nhiều nhặn, hoàn toàn không làm bộ tạo được mặt mũi như hiện tại. Nhưng cô thông minh biết bao, nhanh trí mượn 3 tỷ từ ngân hàng Hoa Diệu.

Bồn Cầu: “Bây giờ tôi tò mò về phản ứng của bên ngân hàng Hoa Diệu lắm...”

A Điêu: “Không có phản ứng gì, chỉ có một người tên Lăng Độ lập tức đưa cho tôi 500 ngàn năng lực niệm, có thể là lãnh đạo nào đó của Hoa Diệu có quyền hạn kiểm tra tài khoản của tôi. Quái lạ, tôi đâu tính quỵt nợ thật, cơn cớ gì tâm tình ông ta lại dao động dữ vậy?”

Bồn Cầu: “...”

Mượn tiền của người ta tại địa bàn của người ta giả bộ làm X, rồi chiếm luôn tài nguyên làm ông trùm của người ta.

Chưa kể cô còn nghĩ tới quỵt nợ!!!!

....

Người vay tiền tiêu xài sớm không có kết cục tốt, A Điêu vẫn có tư duy của người dân thấp bé, trong lòng sợ sệt, càng nghĩ càng chột dạ.

Má nó, khoản vay này có lãi suất, chưa kể số tiền lại lớn chừng đó. Dù lãi suất cho dân cấp VIP nội bộ không cao nhưng vẫn có chuyện lãi mẹ đẻ lãi con đấy.

Bán linh hạch cấp 5?

Mình dựa vào bản lĩnh cướp linh hạch thì bán bằng gì chứ? Chắc chắn vẫn phải nuôi Bồn Cầu và Cổng Linh Hồn lớn nữa.

A Điêu do dự, đau lòng không thôi.

A a a! Toàn do thằng chó A hết, chờ đến khi cô g iết chết hắn, một mực lấy bằng sạch của nả nhà hắn!!

** má!

May là tất cả các kỹ năng còn có thể đổi được ngay, bao gồm cả Ghi chú không gian mà A Điêu hằng mong ước… cũng coi như tạm thời tự an ủi.

Hơn nữa còn phải thành Trung tá nữa... không biết người A đó có hài lòng hay chăng.

Khi tính toán quân công, A Điêu được đông đảo quân sĩ hoan nghênh bên phía quân đội. Vừa nom thấy được mấy anh trai anh tuấn cao ráo với cơ thể cường tráng, mắt A Điêu sáng lên.

Bồn Cầu: “?”

Người này lại muốn làm gì?

Tiếp đó khi A Điêu tiếp tục lấy ra mấy cái xác, thốt nhiên có một đống đồ vật bên ngoài không phải thi thể nằm rải rác trên mặt đất.

Rầm rầm.

(P2)

Bùa năng lượng cấp 5 đầy đất.

Các sĩ quan trong toàn bộ quảng trường: “!!!!”

“Than ôi, xin lỗi, nhiều đồ quá mà.”

A Điêu nhặt những bùa năng lượng này lên và rồi tiếp tục moi xác với vẻ mặt bình tĩnh. Có mấy Thiếu tá Trung tá bàn bạc trong do dự, cuối cùng vẫn cùng nhau đến hỏi có thể mua bùa không.

“Anh Triệu có con đường? Tôi biết điều này gây khó cho người ta nhưng… thật sự muốn hỏi một chút.”

Bây giờ tình hình ven biển đầy bí ẩn khó dự đoán, ai nấy đều muốn có thêm một số tài nguyên.

Ngặt nỗi cái khác còn dễ nói, tài nguyên bùa chú lại khó khăn vô vàn.

Đặc biệt là từ cấp 5 trở lên, không thể tìm thấy nguồn cung ứng, nếu có âu vẫn không đủ phần.

Đương nhiên A Điêu dễ gì giao dịch bùa chú là vật liệu mang tính chiến lược ra ngoài, nói cho cùng khi cần thiết thì tiền sao hữu dụng bằng bùa.

Nhưng có thể moi ra được năng lực niệm đấy…

“Đó là người lớn trong nhà tôi… mấy anh cũng biết tôi không thiếu tiền.”

Khi các sĩ quan thất vọng, A Điêu tỏ ra không đành lòng, cố tình buông lỏng: “Vậy đổi linh hạch thì sao? Hai viên cấp 5 đổi một lá bùa năng lượng cấp 5, mấy anh bằng lòng không?”

Đây không phải là cô chiếm món hời, đằng ấy hỏi thử mấy người bên ngoài xem có chịu làm giao dịch kiểu này không? Sẽ có nhiều người tuôn tới đưa linh hạch phải biết đấy.

Linh hạch còn đánh để có được, chứ bùa cấp 5 lại phải tìm thầy làm bùa để mua.

Có lẽ việc khảm linh hạch tạo nguồn năng vào bùa được làm quá ít, toàn là bậc thầy mới có trình độ như vậy.

Đổi lại là nơi khác, ba viên linh hạch cấp 5 chắc gì đã đổi được một lá bùa năng lượng cùng cấp.

Xui nhất còn dùng được thứ này để bảo vệ cái mạng.

Vậy đằng ấy nói xem, thiệt thòi như vậy mà A Điêu còn bán?

Người khác thiệt thòi chứ cô đâu có lỗ bởi lẽ hiệu suất làm bùa của cô gấp trăm ngàn lần người khác. Dùng sợi tơ tinh thần có thể nhanh chóng làm cho tốt một đống bùa năng lượng cấp 5; và có là bùa năng lượng cấp 6, hiện tại cô đã có thể chế tạo mấy cái cùng lúc.

Đây chính là sức mạnh của cô.

Tấm lòng mấy vị sĩ quan này tặng không còn cô lại muốn biến mình thành mối liên hệ của họ.

Quả nhiên những sĩ quan này rất phấn khích, sợ chậm sẽ hết, một đám người tuôn ra đi tới đổi bùa năng lượng...

Vì lý do này, quá trình thăng tiến vốn nhanh tột cùng chợt chậm hơn hẳn…

Người bên quân bộ gian xảo ghê, sợ Điêu thăng chức xong rút lui ngay nên cố tình kéo dài thời gian để cô chờ, cho người khác đổi thêm đôi phần tài nguyên.

Trong lòng A Điêu tỏ tường nhưng vẫn mặc họ làm như vậy.

“Đây là anh trai thần tiên công tử từ chỗ nào trên Kinh Đô, đáng sợ ghê.”

“Anh ấy còn nói mình không được nuông chiều ở nhà, thế thì quá khiêm tốn rồi! Con nhà ai không được cưng mà lại được cho mấy trăm bùa năng lượng cấp 5?”

“Đúng là bật hack khi đầu thai rồi.”

(P3)

Anh trai họ Triệu, Thần Tài giáng thế, mèo cầu tài hóa thân, công tử thần tiên, nổi tiếng ở quân bộ khu vực vùng biển năm châu phía Nam.

Danh tiếng chỉ đứng sau Đại Đô đốc Thanh Châu.

Mà đám con cưng của trời tại nhà hàng hay tin sĩ quan quân bộ đang điên cuồng đổi bùa năng lượng cấp 5 từ Triệu công tử.

Nhị thiếu gia họ Đông Quách đành phải chủ động khai báo với gia tộc chuyện ngu xuẩn mình phạm trúng hôm nay... Muốn người lớn trong gia tộc đưa cho mình ý kiến để sửa chữa làm sao.

Giáo dục tinh hoa từ gia đình chưa chắc luôn hiệu quả, mỗi tội khoảng cách giữa hai bên quá lớn, đám thiếu gia này nhận thua cực kỳ nhanh chóng.

Ở phía bên kia, Lý Chiêu Vũ cũng báo cáo với gia tộc, thảo luận sâu sắc về khả năng mình rù quến người ta có thành công cao hay không.

“Lão Tống à, cậu qua loa quá.” Bấy giờ bốn tên con cưng của trời còn lại của Thanh Châu chua xót tột cùng.

Tống Nhị Hồ không nói lời nào, trưng mặt đen uống nước mận chua.

Ừng ực ừng ực!!!!!!

Năng lực niệm +++.

Nhưng họ đâu hay rằng sau khi A Điêu thành công vào quân đội, nhận được đường tín hiệu vệ tinh của riêng mình, lúc này cô mới yên tâm để cho Chim Sẻ hành động.

“Mi xác định được kỹ thuật hack Trần Tốn cho mi có hiệu quả?”

“Có, bây giờ anh ấy đã là trưởng khoa của một khoa riêng biệt, bàn về thẩm quyền biên chế là ở hàng Tam phẩm đấy.”

Ghê gớm dữ vậy, đầu óc bật hack á?

A Điêu hiếu kỳ: “Nhưng không phải anh ta giỏi về các Đồ Cấm Kỵ và nghiên cứu năng lượng trong mảng khoa học kỹ thuật sao?”

Chim Sẻ: “Đó là bên ngoài, anh ấy đâu thể nói rằng mình cũng làm hacker được. Có điều anh ấy hiếm khi làm cái này lắm, chỉ cập nhật chương trình tôi mấy lần thôi.”

Hacker? A Điêu thốt nhớ tới chuyện xử Triệu Thứ sử khi trước. Triệu Du ngu đần rơi xuống bẫy Trần Tốn đào rồi. Hèn chi anh ta biết hết thảy cả nhà họ Triệu.

“Vậy thì thôi, tập trung tìm kiếm kiểm tra khu vực này... Chỉ cần đi lục soát nhà họ Triệu tại Thái Hành Sơn ở Kinh Đô. Nhỡ kỹ hết cho ta, nhất định trong những người này có người trực hệ tên A.”

Tại sao muốn làm một đợt đầy hợm hĩnh như vậy, đó là bởi hiển nhiên thông tin cô giết cá voi lớn đã bị người bí ẩn A biết từ trước. Cô kéo Hàn Trạc vào trước hết vì đây là sự thật, đối phương có thể tra được; thứ hai vì cô muốn chỉ ra thân phận người này khiến đối phương e dè đôi phần, không dám ra tay bừa bãi vì hiện tại Hàn Trạc dám đến Hải Thiên Nhất Sắc đoan chắc sau lưng có cường giả tộc họ Hàn tới. Về nguyên nhân thứ ba chính là cô phải để cho đối phương bắt đầu điều tra bối cảnh của cô.

Để cô kiểm tra con đường của hắn có khi bọn hắn đã có chuẩn bị, quá trần ai, rất có thể không đạt được kết quả.

Nhưng cô cám dỗ đối phương tới điều tra con đường của cô sẽ mang ý tương tự, trái lại cô còn nhìn trộm được thật giả của đối phương.

Bây giờ cứ chờ kết quả.

(P4)

....

Lúc đầu linh khí sống lại, một viên linh hạch cấp 1 đã có thể kéo lên một cái giá cao. Nhưng giờ đây ma quỷ nhiều, tu sĩ nhân loại cũng nhiều và đang mạnh dần lên, cho nên giá linh hạch đã xuống và trước mắt đang ổn định trên thị trường. Đại khái một viên linh hạch cấp 5 có giá ba triệu với điều kiện tiên quyết là mua được.

Trừ đi chi phí vật liệu của một viên linh hạch cấp 5 và bùa cấp 5, A Điêu đã kiếm được phần lợi nhuận đâu đó tầm hơn 300 viên linh hạch cấp 5 trong đợt mua bán này, đổi lại với giá thị trường cho linh hạch cấp 5 hiện tại, cô kiếm được 1 tỷ tinh tệ.

Bồn Cầu: “Một đợt này của cô là trong tay đã có 6,000 viên linh hạch, có khi trị giá 18 tỷ, bán xong làm bộ thêm mấy lần X nữa.”

Theo lý là như vậy, ngặt nỗi A Điêu vuốt v e linh hạch trắng bóng mà nhất thời không thể xuống tay.

Cái này có gì không thể xuống tay? Bồn cầu nghi ngờ.

A Điêu lẩm bẩm với vẻ mặt u sầu: “Cứ cảm thấy mình thua lỗ khi bán đi đám tài nguyên mình vất vả lao động để có được, rốt cuộc cũng vì tiền mà thành ra có mục tiêu bỉ ổi như vậy… Lúc trước tôi cướp sạch bọn tội phạm và càn quét nhà họ Thôi đâu có cảm giác này. Cậu nói coi có phải tôi là đứa bi3n thái hay không?”

Bồn Cầu: “...”

Cái hướng dẫn vào tù sao cho ổn đáng này đúng là…

Thật ra nguyên tắc cốt lõi của công việc của cô và đám tội phạm cứ y như nhau, giả chăng chỉ khác nhau ở chỗ đối tượng; người ta đen ăn trắng, còn cô là đen ăn đen.

Cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt con tôm.

Bồn cầu thăm dò: “Vậy cô không nỡ bán linh hạch thì sao bù đắp được tiền vay thua lỗ?”

A Điêu bừng tỉnh: “Ờ ha, cậu nhắc tôi thế ý là tôi vẫn nên đi càn quét hang ổ địch, trừ hại vì dân, đúng không?”

Đúng cứt chứ đúng, chính cô tự nghĩ như vậy!

....

Sau khi trở về phòng, năng lực niệm của A Điêu đã ổn định ở mức khoảng 350 triệu.

Trước đây A Điêu đã đổi 30 triệu lấy được trận 404, bây giờ “Thuật Điểm Binh Triệu Tướng” cũng đã đến tay, đương nhiên cô muốn học nó, có điều cô còn bỏ ra 300 triệu đổi lấy “Ghi chú không gian tập 1”.

Hai thứ này là trọng tâm trong việc học tập hiện tại của cô.

Còn lại 50 triệu nhưng nó hẵng còn gia tăng, chẳng qua biên độ không lớn như trước, cô cần phải giữ lại những năng lực niệm này để dự phòng, dù gì tiếp theo có lẽ vẫn phải chiến đấu.

A Điêu đang chuẩn bị bắt đầu tu luyện.

Chim Sẻ: “Chủ nhân A Điêu, có phát hiện, cô nhìn đám người này đi.”

A Điêu đọc tư liệu, thần sắc hơi đổi.

** má! Là người của phủ Đại Đô đốc Thanh Châu.

Chẳng lẽ người thần bí A là người nhà họ Tiêu? Hay là… không thể nào lại là Đại Đô đốc đâu ha?

(P5)

“Tu vi không khớp, Đại Đô đốc Thanh Châu Tiêu Khiết La đã là cao thủ cấp Vi Quang, ngồi giữ một cõi khu A, tuyệt đối sẽ không phải là tên bí ẩn A. Vậy người này rốt cuộc là ai đây? Thân tín dưới tay chú ta? Hay là thuộc hạ? Để ta kiểm tra xem.”

A Điêu rất nhanh tra ra được năm nay Tiêu Khiết La hai mươi tám tuổi, là trưởng tử đời này của nhà họ Tiêu. Mặc dầu đã qua tuổi gia nhập nhóm con cưng của trời tại các Học phủ đời này, nhưng chú ta nắm quyền lớn trong tay, có năng lực không nhỏ trên toàn bộ triều đình Đường Tống. Với một nhân vật như vậy, cho dù nhóm con cưng của trời tại Học phủ Thanh Châu hiện tại cũng không dám ăn vạ.

Nhưng Tộc họ Tiêu vốn là gia tộc bá chủ mạnh nhất năm châu, áp chế tất cả gia tộc khác, hiển nhiên có huyết thống phi phàm, con cháu trong gia tộc phần lớn được sắp xếp đâu ra đấy. Trong đó một trong ba vị trí đầu tại Học phủ Thanh Châu thuộc về Tiêu Ải, người em trai cùng cha cùng mẹ chú ta.

Gen gia tộc này không thể chê cho được.

Nhưng người cấu kết với ma quỷ sẽ là nhà họ Tiêu sao?

“Thật sự thuộc về dòng chính của Đại Đô đốc thì mình phải vác nhà ga chạy trốn suốt đêm.”

A Điêu tự biết cho dù giờ đây cô ở cấp Vi Quang vẫn tuyệt đối không dám khiêu chiến với tộc họ Tiêu nắm giữ binh quyền năm châu.

Trời mới biết đến cùng nước bên trong sâu bao nhiêu, cô không thể trêu chọc.

Cái gọi là mối thù ám sát không đội trời chung là thế chứ vẫn có thể mang theo nhiều ngày… Dù gì chờ tới khi mạnh đến mức báo thù nổi hẵng bàn.

Chim Sẻ: “Vậy chủ nhân sẽ làm gì tiếp theo? Chúng ta chạy trốn?”

A Điêu nheo mắt, bỏ chạy ư? Là người nhà họ Tiêu thật?

Làm sao cô cứ cảm thấy phải mà người trong nhà Tiêu Khiết La muốn gây chuyện, đừng nói Tiêu Khiết La, nhân vật khôn khéo, hung hăng điều khiển cả trời đất như thế không phát giác được, coi như nhận ra chỉ sợ người ta không nhân nhượng.

Phá hủy năm châu không phù hợp với lợi ích của chú ta, dù gì chú ta đã là N0.1 năm châu, là bá vương một cõi, người được triều đình phái xuống cũng vô dụng với chú ta ở đây.

Đó là... A Điêu đang suy nghĩ, Chim Sẻ đã phát hiện ra một mặt khác.

“Chủ nhân, tôi tích hợp tất cả những người từng tìm kiếm tin tức về nhà họ Triệu, một bộ phận trong đó tìm kiếm thẳng Triệu Nhật Thiên Thái Hành Sơn. Những người này hẳn có hiểu biết về nhà họ Triệu, mỗi tội bên này có người không chỉ tìm kiếm Triệu Nhật Thiên mà còn tìm cả Đạo pháp Triệu Nhật Thiên am hiểu sử dụng... Tôi nhìn xem, hắn nhắc tới đạo pháp mang thuộc tính phù hợp với những chiêu thức cô đã dùng để giết cá voi lớn.”

Đáy mắt A Điêu chợt lóe.

Cho nên người này biết kết quả và quá trình chiến đấu của cô với con cá voi lớn, có thể thấy ngay cả khi người này không có mặt ở đấy thì vẫn có thể chờ đến khi cô và Hàn Trạc rời đi bèn chạy đến hiện trường thăm dò, thu thập dấu vết và hơi thở còn sót lại.

“Là ai?”

Chim Sẻ: “Tôi xem một tí... Tìm được rồi. Người này tên là Lâm Tây Quân, thân phận không có gì đặc biệt, bình thường, nhưng tu vi là ở trình độ Thầy Cấm Kỵ, trước mắt ở trong đội hoang dã trực thuộc tộc họ Lý.”

Tộc họ Lý Vân Châu?

Sao lại đụng phải nhà này.

A Điêu nghĩ đến anh em Lý Nguyên Khải nhưng đâu phải do tầm mắt của cô cao đâu. Cô cảm thấy hai người này thông minh hơn người bình thường, tầm nhìn cũng xa, có điều không thể nào tạo nổi giao dịch lớn như thế. Là người lớn nhà bọn họ?

Dù sao người này là trọng điểm, đoan chắc y phải có cơ hội tiếp xúc trực tiếp hoặc liên hệ trực tiếp với người thần bí A.

Nhìn chằm chằm vào y!
Bình Luận (0)
Comment