Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 154

Edit + Beta: Basic Needs

………..

1,000 người còn lại không xuất phát vì hoặc phản ứng chậm hơn một bậc, hoặc không nhanh bằng những người muốn tiết kiệm thời gian để dùng hồ nuôi dưỡng bên trên, hoặc thậm chí không cướp ba lô như A Điêu. Song từ bọn cô, mấy người này đã có phản ứng lại thật nhanh nhưng hiềm một nỗi phản ứng của họ không theo kịp phản ứng của các giáo viên. Cô giáo Ớt Xanh bị k1ch thích bởi hành động của A Điêu bèn lập tức chạy biến, các giáo viên khác cũng bỏ chạy ngay lập tức.

Tất cả giáo viên đều ở cấp Sao Trời cho nên chẳng cần bàn tới thể chất, họ nhảy lên cầu thang và chạy như điên.

Nhóm thí sinh Tống Nhị Hồ ở lại tầng này thầm nghĩ thế này vào lúc bấy giờ: Mặc dù mấy cô chú là giáo viên mỗi tội ai nấy đều bị hạn chế linh năng, còn cơ thể tuổi xanh của chúng em lại sung sức, còn không chạy bằng mấy người chắc?

Đuổi theo!

Một đám người rầm rập lao theo.

Có điều những người tụt lại phía sau như Đoan Mộc Thanh Ương lại là hạng người mang tính tình thận trọng. Họ cũng ý thức được chắc chắn cái ba lô đó có ích, không chỉ đơn giản dùng để chứa đồ ăn, mà là đồ thiết yếu mấy thầy cô cho rằng có hiệu quả trong môi trường này cho nên có ưu thế tất yếu. Ngặt nỗi nếu đằng ấy bảo sau khi giáo viên chạy trốn rồi cứ tới đập bọn họ âu vẫn rất khó, trừ phi ra đòn bất ngờ như Trần A Điêu hoặc linh hoạt hợp tác như hai người Khuyển Liệt.

Nhưng có một lần nhưng nào có thể còn có lần hai ba, họ nhanh chóng từ bỏ con đường này, chọn leo cầu thang ổn định và bảo thủ nhất. Và thông qua các giác quan vật lý bình thường, người ta vẫn cảm nhận được tốc độ chạy và nhịp thở của tất cả các tu sĩ khi nhảy lên và rời nhóm…

Đoan Mộc Thanh Ương và một số ít hai mươi mấy người khác đều lựa chọn cầu thang số 3.

Hở?

Khán giả không mù, ngay lập tức nhận ra rằng rất có thể cầu thang số 3 này là thứ tốt nhất, nhưng tại sao lại tốt?

“Là có chuyện bí ẩn trong đó chứ sao?”

(P1)

“Không thấy trong đám người xuất phát muộn nhất có mấy tên xếp hạng trong top 30 như Đoan Mộc Thanh Ương, Qua Kiềm, Bách Lý Hóa Việt đều chọn số 3, chứng tỏ nó chính là cái tốt nhất, có sự khác biệt trong bốn cầu thang.”

“Hình như phải đó, vừa rồi Thất hoàng tử xuất phát đầu tiên và cậu ta chọn cầu thang số 3... Mỗi tội Trần A Điêu nọ chọn cầu thang số 4, quái lạ, cô ta chọn sai?”

“Mắc gì cứ nhìn Trần A Điêu? Cô ta chắc chắn phải đúng à?”

“Có lẽ bởi vì cô ta xảo quyệt? Hình như mấy người xảo quyệt mặt dày đều chạy tới số 4 như Khuyển Liệt và Hạ Tam Lộc kìa, chẳng lẽ cũng có chuyện bí ẩn trong đó? Tôi khá tò mò về cái ba lô nọ, rốt cuộc bên trong có thứ gì quan trọng đến nỗi đáng để những giáo viên này tự mình mang lấy. Chẳng lẽ là đồ ăn uống cần thiết?”

.....

Khán giả đang tranh cãi là thế nhưng họ nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, bởi vì có các thí sinh còn chạy chưa được mười mấy nấc thang đã la hét.

“Má, có trọng lực!”

“Bên của ông có trọng lực gấp 100 lần, bên tụi bây là bao nhiêu?”

“Cầu thang số 1 bên tôi là 150 lần trọng lực, a a a, mẹ kiếp!”

“Số 2 của mấy cậu 100 lần, số 1 150 lần, ha ha, bên số 3 của tôi chỉ có 50 lần. Đúng là tôi quá thông minh, biết các bậc thang này sai sai. Cầu thang số 3 ít bụi nhất chứng tỏ trọng lực yếu làm các hạt bụi ít lắng đọng hơn, chưa kể nhịp thở của mấy cậu cũng có chênh lệch.”

“Đúng rồi, cầu thang số 4 có bao nhiêu trọng lực?”

Bên cầu thang số 4 ít người nhất vậy mà cả hai người Khuyển Liệt và A Điêu đều chạy tại tại đó, cho nên... bọn Viên Thuật cũng chạy lên thang số 4. Đừng hỏi vì sao, bởi vì vừa hỏi đã hay do A Điêu xảo trá, cơ mà hình như lần này họ bị lật xe.

A Điêu bị lật xe, họ cũng bị lật theo.

“Mẹ kiếp, 300 lần!!” Viên Thuật mới chạy được năm mươi bậc đã thở hồng hộc, vịn tường và rống to lên trên: “A Điêu A Điêu, có phải do hôm nay mày ăn chưa no nên kiếm chuyện không? 300 lần lận đó!”

Kết quả A Điêu đang chạy thốc tháo trên cầu thang bảo: “Tôi biết nó có bội số cao nhất mà, tại mấy cậu không nhìn vật tổ trên tường thôi, nó là Trận Trọng Lực, có 3 vòng vẹn tròn cho thấy 300 lần.”

“???”

“** má! Vậy mà này còn chọn số 4?”

Bọn Viên Thuật đều cảm thấy mình bị lừa, chẳng lẽ A Điêu cố ý hãm hại bọn họ. Có vẻ không đúng mới phải, cho dù con nhỏ này có lừa người cũng sẽ không để cả bản thân tham gia vào, trừ phi đầu độc chính mình vẫn mang lại lợi ít giống như lần trước.

“Bởi vì bên dưới.”

Tâm trạng A Điêu khá tốt, thế là giải thích cho những người bên dưới, thuận tiện chuẩn bị kéo một tí năng lực niệm nhỏ như chân con muỗi.

“???”

(P2)

Đám người Viên Thuật còn chưa đợi nổi tới lúc nghe A Điêu giải thích đã nghe ra âm cổ quái của dưới mặt đất bên dưới.

Sột soạt, sột soạt, sột soạt.

Tiếng động gì đây?

Tại thời điểm này, 13,000 thí sinh trên bốn cầu thang về cơ bản đã ở bậc thang 200 – 700. Do không gian khép kín, tiếng vang rất lớn, vì vậy tất cả bọn họ đều nghe thấy động tĩnh bên dưới.

Động tĩnh này có gì đó sai trái, không phải là hơi thở bình thường của con người, cho nên… bên dưới pho tượng!

Không ai cúi đầu nhìn xuống, người nhạy bén, cũng là đám người Thất hoàng tử đang chạy như bay trên cầu thang thứ 1, đã dẫn đầu từ bỏ hình thức chạy ổn định, đồng loạt tăng nhanh tốc độ chạy như điên.

Đồng thời bên dưới truyền đến tiếng gào thét phi nhân loại, liền kề là bột đá bên ngoài của các bức tượng trên mặt đất lần lượt tan rã, chúng đồng loạt sống lại.

“Là loài ma quỷ Tướng Tượng Đá!”

“À há, đúng là Lộc Sơn ra tay bạo vô cùng, ma quỷ hiếm cỡ đó mà còn tìm ra được. Thảo nào phần lớn thí sinh đều không nhìn ra vấn đề.”

Hiệu trưởng Học phủ Thanh Châu thở dài: “Loài ma quỷ Tướng Tượng Đá hóa đá từ đầu đã có thể chặn hơi thở ma quỷ, bên ngoài có lớp vỏ tượng đá ngụy trang, lúc được kiểm soát sẽ không thức tỉnh, khi bị k1ch thích sẽ sống lại... Chỉ sợ có một ít thí sinh dựa vào ký tự bí ẩn của vật tổ trên tường để tỏ tường vấn đề.”

Giang Chu vuốt cằm phỏng đoán: “Hoặc chỗ đặt Tướng Tượng Đá không có bụi bặm gì cả chứng minh đó không phải là bức tượng bình thường, vỏ ngoài được đúc kín nhưng lại có bột đá rơi ra… Gì thì gì ai nấy đều có thủ đoạn nhận biết và cùng quỷ quyệt. Ba tên xảo quyệt bên A Điêu vẫn chọn cái số 4 dẫu hay chuyện sẽ có trọng lực gấp 300 lần vậy đoan chắc bên cầu thang số 4 này có ưu thế chẳng hạn như…”

Quả nhiên, Quỷ Tượng Đá toàn chạy về phía cầu thang số 1,2 và 3, gần như hoàn toàn không chịu đi sang cái số 4.

Nguyên do?

Mọi người: “...”

Ngó bộ gần như hiểu ra rồi.

Trần Dương: “Ớ? Vì sao?”

Tạ Ngọc Khanh: “Vì quá nặng? Đi sang cái số 4 dưới trọng lực gấp 300 lần thì càng khật khừ, càng không có khả năng bén gót bọn A Điêu?”

Vì vậy đây là giải pháp đơn giản nhất, những người bình thường đã hiểu.

Đây cũng là cơn cớ chính khiến bọn A Điêu chọn cái số 4.

Thà chịu được 300 lần trọng lực để tránh Quỷ Tượng Đá.

Dù sao xui xẻo nhất cầm chắc là cầu thang thứ nhất và thứ hai, một nhóm người nhìn vào Tướng Tượng Đá điên cuồng tiếp cận bên dưới và đành chạy nhanh hơn, ai nấy túa mồ hôi như tắm.

Còn cầu thang số 3 và 4 có lợi thế riêng và hai bên cân bằng điều bất lợi.

Đám tinh anh quái thai chủ yếu tập trung ở cầu thang số 3 như bọn Thất hoàng tử. Do bội số trọng lực ở đây thấp nhất trong khi hầu như thể chất của họ lại mạnh nhất cho nên tốc độ của họ cũng nhanh nhất. Thế là họ đã chạy nước rút qua 1,000 bậc thang, dường như sẽ vượt qua cả thảy 5,000 bậc thang tới nơi.

Ngặt nỗi… họ nhanh chóng phát hiện ra tại cầu thang thứ 4, bọn Kiều Lưu Thủy, Hà Tự Kiếm và Tạ Ba vốn đồng bộ xuất phát với bọn hắn đã bắt đầu chậm lại.

Bởi vì bội số vẫn còn nhiều hơn 6 lần, khoảng cách quá lớn, không thể gắng gượng nổi.

Bây giờ xem ra bên số 3 vẫn tốt tột cùng bởi lẽ những người mạnh mẽ thì có thể kéo dài khoảng cách, để những người phía sau trở thành bia đỡ đạn kéo chân Tướng Tượng Đá, bọn họ được lợi nhiều nhất.

Đây mới là chỗ dũng mãnh của bọn Thất hoàng tử. Mà trên cầu thang số 4... mấy người Kiều Lưu Thủy lần lượt đến vị trí bậc thang số 700, chênh lệch trờ trờ, song…

“Xin lỗi, đằng trước có thể có thể nhường lối để tôi lên trước không?”

(P3)

Từ ngữ lịch sự giòn giã truyền tới từ sau lưng là thế nhưng hành vi chả lịch sự là bao vì người này đã nhảy qua đầu của họ từ phía sau.

Người đầu tiên nhảy là A Điêu, tiếp đó là hai người Khuyển Liệt và Hạ Tam Lộc.

Đám người Kiều Lưu Thủy ngỡ ngàng.

Đây là?

“Bên trong ba lô phải có loại khoáng thạch chống đỡ hoặc triệt tiêu giảm nặng trọng lực chẳng hạn như Vàng Gió Nổi? Dù có là gì cũng phải là vật liệu tự nhiên, không bị việc giam cầm hạn chế, cũng là thứ mà những giáo viên này chuẩn bị cho mình!!”

Mẹ kiếp, bảo sao Trần A Điêu cướp của thầy cô trước. Tên trộm chó này ngon đấy, hèn gì những giáo viên còn lại sợ hãi tất tả chạy trốn.

Quả nhiên hai giáo viên bị cướp hãy còn ở phía sau, tuy tốc độ chạy nước rút nhanh hơn Thất hoàng tử nhưng hiển nhiên... mấy thầy cô với ba lô trên lưng mới là người chạy dẫn đầu.

Với sức mạnh của họ cộng với loại đá quý này, tất nhiên tốc độ sẽ đạt mức tối đa.

Cơ mà ba người A Điêu cũng có nữa, cho nên bọn họ đang điên cuồng vượt qua đám người Kiều Lưu Thủy.

Trông thấy A Điêu chạy ở phía trước.

Rốt cuộc tâm tình đám người cứ chấp chới.

Nó vẫn đang dẫn đầu, lấy được lợi thế lớn nhất.

Thất hoàng tử khẽ nhíu mày.

Ở phía bên dưới, ánh mắt của Kiều Lưu Thủy chợt lóe lên, đột nhiên bùng nổ, một hơi chạy nước rút, lao thẳng vào phía sau A Điêu để gắng sức cướp ba lô.

Hắn bùng nổ rất nhanh, được xem như là một đợt tập kích, có điều thể chất của A Điêu... Nghiêm túc mà nói, với chuyển xương 1,000 lần cộng với hiệu quả tẩy tủy từ công thức cấp Ất, việc kia như một tấn trò đùa. Cô không chỉ cảm nhận được mà còn nhìn rõ rành kết cấu của lớp thạch ngoài vỏ của Quỷ Tượng Đá không thuộc về địa chất tự nhiên.

Cho nên sự bùng nổ của Kiều Lưu Thủy…

Nhanh chóng mạnh mẽ nhưng không hiệu quả.

Cô thốt nhiên nghiêng người, nhấc chân đá nghiêng.

Bốp!

Giày đập lên mặt hắn.

Kiều Lưu Thủy sững sờ bị một đá cho rớt xuống cầu thang!!

Mẹ kiếp, hơn 700 bậc đấy... Những người khác nhìn thấy một trong những thí sinh hạt giống – Kiều Lưu Thủy – bị A Điêu hạ đo ván mãnh liệt.

Mỗi tội Kiều Lưu Thủy đang rơi xuống trong không trung chợt giơ nơi cổ tay.

Vút! Một chiếc đồng hồ được trang bị khác trên cổ tay bắn mạng nhện dính, nhanh chóng dính vào bậc thang thứ 700, bật trở về lại, xoay người lên, đá một thí sinh cản đường, và một lần nữa bùng nổ lao lên giết tới với vết giày đá sưng đỏ trên mặt.

(P4)

Ôi chàng trai khỏe mạnh, co được dãn được, phán đoán bá phát.

Da đầu Khuyển Liệt và Hạ Tam Lộc tê rần, họ nghiến răng, dùng sức chạy thốc lên trên.

Má má má, không xử được Trần A Điêu bèn nhìn chằm chằm vào tụi này?

Nhưng Kiều Lưu Thủy này mạnh ghê.

Đồng hồ của hắn là đồ máy móc vật chất nguyên thủy nhất, không cần năng lượng để khởi động, chẳng lẽ người này biết chi tiết cuộc thi?

Không thể nào, cách thi của Viện Lộc Sơn đa đoan lắm, chỉ có thể xuất phát từ dự đoán của người này.

Kiểm tra tố chất… quyết có khả năng sẽ cấm năng lượng.

A Điêu cũng nhìn thấy động tĩnh phía dưới. Cô ngạc nhiên, thầm nghĩ đám thiên tài này cứ xuất hiện lớp lớp, không có mấy ai đơn giản.

Chí ít gần đây cô một lòng đắm mình trong chuyện tu luyện gân mạch và huyết thống, hiếm khi đi phỏng đoán chuyện thi tố chất.

Song cô chỉ liếc nhìn thế thôi, tiếp đó sử dụng hiệu quả đặc biệt của khoáng thạch trong ba lô và toàn lực bùng nổ.

Cái thứ này có thể loại bỏ trọng lực gần 300 lần có nghĩa là trên thực tế cô không cần phải chịu bất kỳ trọng lực nào, thêm chuyện không bị đám Tướng Tượng Đá quấy nhiễu, cho nên cầu thang thứ tư là bên tối ưu nhất.

Còn mấy cầu thang khác đều có Tướng Tượng Đá đuổi kịp, bao gồm cả bọn Thất hoàng tử.

Tốc độ của chúng quá nhanh, mặc dù không có đòn tấn công bằng năng lượng, song các cuộc tấn công vật lý thuần túy đã đủ khiến các tu sĩ đau đầu. Liên tục có người bị đánh rơi xuống, để rồi họ hoặc leo lên một lần nữa, hoặc vội vàng nắm lấy các bức tường đá để ổn định sao cho không sa xuống đáy.

Khổ quá mà!

Hà cớ gì thi tố chất còn phải làm cái này!

Viện Lộc Sơn là đồ súc vật!

Tốc độ A Điêu chạy nước rút rất cao, rất nhanh cô sẽ vượt qua đám người Thất hoàng tử.

Nơi đáy mắt Thất hoàng tử sa sầm, lập tức tăng nhanh tốc độ.

Đột nhiên, tốc độ của Trần A Điêu đã chậm lại.

Bồn Cầu: “Này, cô làm gì thế? Sợ vượt qua Thất hoàng tử sẽ bị trả thù?”

A Điêu: “Không, những bức bích họa này có vấn đề.”

Thật ra A Điêu vẫn một mực chú ý đến những bức bích họa này vì những bức bích họa bên dưới là gợi ý. Tất cả là cách Viện Lộc Sơn đánh giá về sự sáng suốt và khả năng phân tích, phán đoán của thí sinh. Bài kiểm tra trọng lực trên cầu thang nhằm vào tố chất của cơ thể, được coi như là một loại đánh giá tố chất cơ bản nhất.

Như vậy nếu cô đã phân tích ra các manh mối hiệu quả nhất và đưa ra phán đoán tốt nhất, các bức bích họa này hãy còn cần thiết sao?

Cần.

A Điêu nhìn thấy nội dung của bức bích họa mà ngạc nhiên, ngay lập tức đi chậm lại và bắt đầu nghiêm túc xem.

.....

Hành vi của A Điêu thật kỳ lạ, quá rõ ràng, nhanh chóng bị những người ở cầu thang khác phát hiện bao gồm cả nhóm người Thất hoàng tử.

Không thể xem thường cô nàng này, ít nhất đầu óc rất mạnh mẽ, hạng 3 trong kỳ thi Văn không phải dạng đùa. Ngay cả khi cố vấn của Thất hoàng tử né khỏi A Điêu, thật ra hắn có chú ý tới người này.

Chí ít trong chuyện ba lô, Trần A Điêu này đã đi trước hắn.

Vậy bây giờ... bức bích họa này có gì đặc biệt?

Một đám con cưng của trời đã chạy đến bậc thang 1,000 như thể bị lôi kéo, theo bản năng đều nhìn sang hoặc nhìn lên bức bích họa, nghiền ngẫm cái này, ** má!

Vẻ mặt mấy nữ tu sĩ thay đổi, nam tu sĩ đỏ cả mặt.

Trên tường đầy cảnh nghệ thuật phòng the.

(P5)

Trần A Điêu này... Đoan Mộc Thanh Ương cau mày, tuy nhiên cô ta nhanh chóng nhận ra cái gì đó và ghi nhớ tất cả những hình vẽ này.

Do vậy nên cô ta giảm tốc độ, và cũng bị Tướng Tượng Đá đã bị cô bỏ lại phía sau dây dưa một lần nữa.

Màn hình truyền cảnh tượng, lúc đầu khán giả gần như đánh giá cao bộ não của A Điêu, cũng rất mong đợi, kết quả lại nhìn thấy cảnh này.

Á...

Tạ Ngọc Khanh nhanh chóng đưa một tay che mắt Trần Dương, lúc liếc qua Từ Chiêu Ẩn lại nhìn thấy vẻ mặt chị ta quá nghiêm túc.

Có người ấy mà, ngày thường nghiêm trang đàng hoàng té ra bên trong lại toàn nghĩ chuyện bậy bạ. Bây giờ Điêu Điêu nhà tôi hư hỏng chứng tỏ nó bị chị kéo qua dạy mấy quyển sách xấu hồi nhỏ.

Chẳng lẽ chị dạy Điêu Điêu con tôi bằng đám sách kỹ thuật giường chiếu này?

Trong lòng Tạ Ngọc Khanh ụp thẳng một cái nồi đổ vấy lên đầu người ta.

Từ Chiêu Ẩn hãy còn không hay, bà ấy chỉ biết đó không phải là sách dạy ái @n mà là…

“Cửa ải tình d*c tại trong tám tầng Địa Ngục của Phật gia.”

“Nó nhất định có liên quan đến kỳ thi tố chất.”

Tiêu Cận cũng nhìn thấy những bức bích họa này, cô ấy chỉ nhìn thoáng qua đã biết ngay thông tin.

Bên trong bức bích họa có bản đồ địa hình, nhưng bản đồ địa hình là bản khiếm khuyết, cần phải giải mã nó, tạo thành một mê cung địa hình trong não, cuối cùng kết hợp thành công với các bức bích họa về bảy tầng Địa Ngục còn khiếm khuyết tại 4,000 bậc thang còn lại. Đến khi biết nơi thiết bị nọ ở đâu, sử dụng tốc độ nhanh nhất để đo lường tố chất.

Thứ cần tranh giành là thời gian hay… phần thưởng khác?

Gì thì gì xưa nay Viện Lộc Sơn chưa bao giờ bày ra cuộc thi đơn giản nhất, như vậy người đầu tiên lập ra được bản đồ địa hình này… có thể tạo ra lợi thế gì đây?

Mỗi tội Tiêu Cận nhìn thấu không có nghĩa những thí sinh tay mơ non nớt này có thể nhìn ra.

Coi như nhìn ra điều quan trọng nhưng không có nghĩa là họ có thể lắp ráp ra bản đồ địa hình.

Dù sao những người như Tống Linh và Từ Duệ gần như hoàn toàn không nghĩ ra chuyện này.

Bởi vì bạn muốn liều mạng về bộ não cùng với đám tên bi3n thái trong top 10 kỳ thi Văn như Trần A Điêu và Thất hoàng tử là thật lòng muốn chết.

Trừ khi thể chất và tác dụng của trọng lực có lợi thế hơn đám người đó, còn không chả có tí phần thắng gì.

Nếu là thế, vậy từ bỏ chuyện nghiên cứu, chỉ cần chinh phục cầu thang.

.....

Nhưng điều đáng ngạc nhiên là A Điêu lại tăng tốc chạy, còn chạy nhanh hơn hẳn lúc đầu.

Thất hoàng tử hãy còn đang nghiên cứu bản đồ địa hình. Vừa nghiên cứu ra lại thấy A Điêu bỏ chạy đã làm hắn nhíu mày, lập tức đuổi theo... Tiếp đó khi hắn tìm hiểu tấm thứ hai lại thấy tốc độ của A Điêu một mực tăng nhanh.

Hả? Cô ta từ bỏ việc tìm hiểu?

Thất hoàng tử suy nghĩ một hội đã lập tức ý thức được hoặc người này cảm thấy nghiên cứu cái này không phù hợp với lợi ích cao nhất; hoặc cảm thấy ưu thế chỉnh hợp bản đồ địa hình không bằng dựa vào chính mình bèn dứt khoát từ bỏ, làm người đầu tiên đi thẳng lên tìm kiếm thiết bị.

(P6)

Suy cho cùng hắn thi Văn hạng nhất còn cô ta chỉ hạng ba.

Vậy hắn sẽ tranh giành vị trí số 1 trên cầu thang trọng lực với cô ta hay nghiên cứu bản đồ địa hình?

Thất hoàng tử lựa chọn vế sau.

“Viện Lộc Sơn đã làm ra bản đồ địa hình chứng tỏ thiết bị khá khó tìm, hơn nữa nhất định có nhiều hơn một thiết bị, người đầu tiên tìm được chúng sẽ có ưu tiên của mình.”

“Giả mà cô ta là người đầu tiên đi lên… cô ta sẽ biết chuyện gì sẽ xảy ra. Chắc chắn mấy giáo viên bên trên nhanh hơn cô ta, chờ đến chừng họ đến trước, có khi lại phải tập hợp đánh với cô ta, và đây cũng là một loại quy tắc.”

Thất hoàng tử suy nghĩ như thế trong lúc giải quyết tấm bản đồ địa hình thứ hai.

Nhưng khi hắn phân tâm khi nghiên cứu bản đồ địa hình, hắn bị một ít Tướng Tượng Đá đuổi theo: “Cút!” Thất hoàng tử quát khẽ một tiếng, giơ tay lên đập nát ngay đầu một con Tướng Tượng Đá.

Tảng đá vỡ nát và rơi xuống dưới.

Người bên dưới nhìn tới mà hãi hùng.

Trời ơi, thể lực thuần túy của người ta mạnh cỡ đó à? Gốc gác hoàng tộc kh ủng bố quá mà, hèn chi lúc người này dự thi lại cầm tới con điểm cao như vậy.

Trong lúc đánh nhau, hắn vẫn duy trì tốc độ nhanh thứ hai trong nhóm thí sinh, chỉ sau A Điêu.

Nếu không phải A Điêu có bug bỏ trọng lực, cô đã bị hắn bỏ rơi từ sớm.

A Điêu cũng nhìn ra thể chất kh ủng bố của đám người Thất hoàng tử và hiểu được ngay cả cô còn có thể chuyển xương, nói không chừng người ta còn có bí pháp rèn luyện thể chất từ đời đầu tiên càng đáng gờm càng tốt hơn; vả chăng còn bắt đầu tu luyện từ ngày đầu tiên linh khí sống lại thậm chí còn sớm hơn trong khi cô ở sau phải dựa vào Bồn Cầu để phát triển mới chậm rãi gia tăng tốc độ tu luyện. Giữa hai bên có sự chênh lệch về thời gian và tài nguyên, trước mắt cô không cách nào vượt qua cái hào rộng này.

Đó là cơn cớ vì sao mỗi lần thi cô đều dùng một tí mánh khóe để rút ngắn khoảng cách, bằng không sẽ bị hất ra càng ngày càng xa.

Chẳng bao lâu sau, A Điêu chạy nước rút với tốc độ nhẹ nhất dưới tác động của khoáng thạch trong ba lô.

Ba lô là bug thật.

Mỗi tội hãy còn 13 thầy cô cấp Sao Trời có lợi thế ngang bằng với cô, thậm chí thể chất của họ...

Cô biến mất trong tầm nhìn của các thí sinh bên dưới.

Các thí sinh bên dưới nào hay đến cùng cô đã leo tới đâu, tuy nhiên có người đã nghĩ tới cảnh chấm hết của cô: Tất nhiên ra tay với giáo viên Viện Lộc Sơn là một trong những bug của quy tắc, song cô đã nghĩ tới việc bị cắn trả chưa?

Thật cho rằng Trần A Điêu thông minh sao?

Chờ bị 13 giáo viên nhanh hơn mình đánh hội đồng đi!

Màn hình không một mực tập trung vào A Điêu vì cô chỉ là một người, cho nên sau khi cô chạy ra khỏi tầm nhìn của các thí sinh bên dưới, màn hình tập trung vào cô biến mất, trái lại có ống kính quay về mấy giáo viên kia.

(P7)

.....

Các giáo viên của Viện Lộc Sơn đang chuẩn bị đánh hội đồng A Điêu thật, họ vẫn còn trên bậc thang 3,000.

Còn ở cả trên cầu thang số 4.

Sự lựa chọn tối ưu hóa nhất.

“Đi lên rồi, chúng ta tách ra phong tỏa 4 cầu thang, đừng nhìn chằm chằm vào một cái. Xưa nay con nhóc thối này xảo quyệt, nhất định đã nghĩ đến cảnh chúng ta sẽ mai phục nó, nói không chừng nhảy sang cầu thang khác chạy trốn từ lâu rồi. Chúng ta tách ra chặn lại, ba người đánh một mình nó cũng đủ rồi!”

“OK OK, nhất định phải đánh chết nó!”

“Đánh chết coi như hết chuyện, cứ đá nó xuống cầu thang và để nó leo lên một lần nữa! Này thì phách lối, này thì điên cuồng!”

“Ha ha ha!”

Sau 20 phút, bọn họ thấy được bên trên chỉ còn 500 bậc nữa để hoàn thành 5,000 bậc thang.

Thật ra ngay cả bọn họ cũng thở hồng hộc, trong lòng thầm mắng gia súc Sơn trưởng, nhưng vì duy trì phong độ nên họ đành vừa cười tủm tỉm vừa chuẩn bị đi lên triển khai phong tỏa A Điêu.

Ngay lúc này.

Chờ là chờ… chờ là chờ.

Khán giả cũng đang chờ.

Chờ một chặp lâu.

Có bóng đen đang chạy lên.

13 giáo viên: “?”

Khán giả: “???”

Mẹ kiếp, đến nhanh vậy sao?

“Nhanh nhanh nhanh, đánh nó ngay bây giờ!”

“Nhanh...”

Một giáo viên chưa la xong là cô Ớt Xanh đã tái mặt.

Toi rồi!

Người tới không phải Trần A Điêu, là...

Xoạt!

Một Tướng Tượng Đá vọt tới hệt bóng ma, như thể chơi boωling, tấn công trực tiếp và va chạm.

Ầm!

Một hơi đã đâm năm giáo viên ngã lăn quay, làm cho họ rơi xuống cầu thang thẳng cẳng.

Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Mấy giáo viên còn lại ngỡ ngàng nhưng hoàn toàn không phản ứng kịp.

Tốc độ của họ không nhanh như nó.

Thể chất càng không bằng ma quỷ Tướng Tượng Đá này, dù sao bọn họ đâu thể nào xây dựng thể chất và các nền tảng khác tới mức đáng gờm như Thất hoàng tử. Cho dù bọn họ ở cấp Sao Trời, nhưng cũng chỉ có ưu thế hơn phần lớn thí sinh sau khi bị giam cầm, cho nên mới cần bảo vật thoát khỏi trọng lực chứ.

Mỗi tội chúng nó cũng nên bị ảnh hưởng bởi trọng lực mới đúng, mắc cái gì nhanh hơn họ?

Trừ khi đó là...

Khán giả cũng tự hỏi mãi cho đến khi họ nhìn thấy trên cổ một con Tướng Tượng Đá có một viên tinh thể.

Hai năm rõ mười, do viên Vàng Gió Nổi chống đỡ và làm mất trọng lực 300 lần.

Bọn chúng vốn là ma quỷ tượng đá sinh trưởng trong hoàn cảnh này còn các thầy cô bị giam cầm, trong điều kiện trọng lực cùng biến mất, họ so bì được tốc độ và thể chất với nó chắc?

Một mình ông đánh cả lũ tụi bây!!!!

Các giáo viên: “!!!

Khán giả: “...”

Ai làm chuyện thất đức này vậy?

Đương nhiên là bé Trần A Điêu dễ thương này rồi.

Màn hình thông minh ghê, video phát lại, thế là mọi người thấy tại năm phút trước, Trần A Điêu nhảy lên cầu thang thứ 3 từ đời nào.

(P8)

Tại sao cô nhảy được? Bởi vì cô không có trọng lực ở cầu thang thứ 4, hơn nữa thể chất bản thân vốn đã dũng mãnh, cứ thế lễ mãng vượt qua khoảng cách đó... Thật ra, khoảng cách giữa bốn cầu thang đã được thiết lập chính xác.

Nếu không có lợi thế của việc loại bỏ trọng lực và sức mạnh bùng nổ khủng khiếp của cơ thể, cô không thể nhảy qua.

A Điêu tự mình tính toán mới ra được sách lược này. Sau khi nhảy qua, cô chặn lại một con Tướng Tượng Đá, treo viên Vàng Gió Nổi lên cổ nó, lại thừa dịp nó phản ứng lại và tấn công mình bèn trước hết ném lại nó trở lại cầu thang số 4...

Nó đã được loại bỏ trọng lực nên chỉ còn trọng lượng của riêng nó trong khi sức mạnh của A Điêu hãy còn mạnh mẽ. Thế là cô ném nó trở lại cầu thang số 4 mà không khó nhằn chút nào, nên là…

Bốp!

Tướng Tượng Đá rơi xuống cầu thang số 4, bản thân nó cũng bối rối nhưng vẫn ngay lập tức vội vã xông lên, tốc độ cực nhanh, giống như dư ảnh!

Bạn thấy đấy, tất cả đám Tướng Tượng Đá chạy lên dọc theo các bậc thang đã được thiết lập, đó là quy định.

Trước đó cô đã quan sát, có vẻ Tướng Tượng Đá chưa bao giờ vượt qua số lượng ba con đánh với một người chứng tỏ trong đó có liên quan, hẳn quy định này nhằm tránh cho việc nhất loạt Tướng Tượng Đá bị một thí sinh dẫn đi, ảnh hưởng đến sự quấy nhiễu các thí sinh khác. Thế là còn có cả thiết lập cho nó tiếp tục chạy lên tấn công thí sinh. Như vậy chỉ cần Thất hoàng tử chạy phía trước nhất trên cầu thang số 3 bị ba con Tướng Tượng Đá vây công, nhiều Tướng Tượng Đá còn sót lại sẽ chạy lên trên, chưa từng có con nhảy vọt ra ngoài giữa chừng.

Như vậy cô đưa nó đến cầu thang số 4 và dỡ bỏ trọng lực của nó, vậy không phải nó sẽ luôn luôn chạy lên cầu thang số 4, và... tấn công các thầy cô bên trên sao?

Liền kề, cô Ớt Xanh và những người khác rơi xuống ầm ầm sau khi bị đá xuống cầu thang và các thí sinh dưới bốn cái cầu thang:??

Mấy thầy cô leo lên vất vả như thế để rồi chọn nhảy lầu cùng nhau?

Mẹ kiếp, chuyện gì đang xảy ra trên đó vậy? Có một đám Tướng Tượng Đá khác, hay Thất hoàng tử đã đuổi kịp bọn họ bèn tấn công, hay do Trần A Điêu gây chuyện?

Mọi người gần như hoàn toàn chẳng hiểu nổi tới cùng có chuyện gì nên chỉ biết lo lắng. Cơ mà về nguyên tắc việc này lại tốt cho bọn họ vì họ đâu chắc được mấy thầy cô đi lên rồi tấn công Trần A Điêu thì sẽ tha cho bọn họ đâu?

Ít nhất bây giờ rủi ro của họ đã được loại trừ.

Có điều A Điêu ở trên cùng lại không trở lại cầu thang số 4 vì cô cũng là người nhanh nhất tại cầu thang thứ 3.

Thất hoàng tử nhanh nhất bên dưới cách cô những 800 bậc. Và ngoại trừ hai người Khuyển Liệt có ba lô bên dưới tại cầu thang số 4, không ai có lợi thế hơn cô, ngặt nỗi hai người cắt đôi viên đá tương đương chỉ dỡ bỏ 150 lần trọng lực.

(P9)

Vậy thì... cô vẫn người nhanh nhất.

Xoạt!

A Điêu quày quả xông lên bậc thang thứ 5,000, trở thành người đầu tiên lên đ ỉnh các bậc thang trọng lực. Người xem thấy hình ảnh phát sóng vừa chuyển, bậc trên cùng của cầu thang đã đẩy ra ngoài, hoặc là nói đẩy cô đến không gian kiểm tra A B C đầu tiên. Đó là một khu rừng rậm khổng lồ, diện tích thênh thênh, cây rừng rậm rạp bên trong làm họ chẳng thấy rõ tình hình.

Vậy mà A Điêu lao thẳng vào rừng.

“Mục đích của cô ta rất rõ ràng.”

“Chẳng lẽ...”

“Không thể nào, không phải sau đó cô ta đã từ bỏ việc nghiên cứu địa hình bích họa sao? Không có khả năng lần nào cô ta cũng đều khám phá ra chỉ trong một cái nháy mắt chứ, mạnh hơn cả Thất hoàng tử cơ à?”

“Sẽ không, xem tiếp đi, nhìn xem liệu cô ta có tìm thấy được thiết bị không. Nếu như tìm được…”

35 giây sau, A Điêu chạy như điên trong rừng, nhảy qua mấy lùm cây, tìm thẳng một mạch tới thiết bị kiểm tra tố chất A B C.

Khán giả: “!!!!

Mẹ nó, quá dữ quá dữ quá dữ!

Sao nó lại làm được?

Tạ Kính Dư bối rối: “Nó giỏi tới thế cơ à? Chạy với tốc độ nhanh cỡ đó mà còn giải ra địa hình?”

Triệu Ý: “Có lẽ không phải, nếu không nó không cần phải ở lại tầng 1 Địa ngục lâu đến thế. Nó có cần thời gian giải mã nhất định không khác gì Thất hoàng tử. Mỗi tội vấn đề nằm ở chỗ nó đã chọn một phương pháp giải đề khác có thể tiết kiệm thời gian nhất. Chẳng hạn như trong quá trình chạy nó sẽ ghi lại toàn bộ bản đồ địa hình của bảy tầng Địa Ngục còn lại, tiếp đó từ từ giải quyết vấn đề trong lúc chạy những bước cuối cùng. Tuy nhiên cứ như vậy, bộ não của nó cần phải chịu tải cùng lúc những bức bích họa của bảy tầng Địa Ngục, tạo thành mê cung địa hình lớn hơn... và như thế độ khó để giải mã càng cao hơn. Mỗi tội chuyện này thật sự sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian, cho nên lần này… nó nhanh hơn Thất hoàng tử.”

“Nhanh hơn khoảng năm phút.”

Trên khán phòng, cường giả như mây, kẻ thông minh cũng nghìn nghịt, rất nhiều người hiểu được chỗ ấy cho nên họ bàn tán ồn ĩ.

Tại nhà họ Đoan Mộc.

“Sao cô gái này mạnh tới thế?”

“Làm thế nào có thể...”

Bọn họ vui chăng?

Hoàn toàn không có.

Vừa mới tới đã nghe thấy một số người xì xào bàn tán nói hòn ngọc quý trong tay mình mọc sừng thì người làm cha làm mẹ nó vui sao nổi?

Nhưng Triệu Nhật Thiên này không đáng làm người đâu! Nhà họ Triệu đạo đức giả hừ!

Người nhà họ Đoan Mộc nhao nhao trừng trộ nhìn Triệu Ý.

Triệu Ý: “...”

Tại sao lại là tôi bị đổ vấy?

Chú ba tôi cũng có mặt đấy.

.....

Tại thời điểm này, Thất hoàng tử chỉ còn lại 500 bậc thang mỗi tội những gì khán giả thấy là Trần A Điêu đã chạm vào thiết bị đầu tiên.

Tích!

Mô tả phần thưởng tìm thấy thiết bị đầu tiên có nói rõ.

Nó trực tiếp nhắc nhở: “Phần thưởng của người phát hiện đầu tiên: tặng thêm ba giờ dùng trong hồ nuôi dưỡng, có muốn đưa vào đồng hồ không?”

(P10)

“Ha ha ha!!!! Muốn muốn muốn!”

A Điêu mừng tột cùng.

Mẹ kiếp!

Cô ôm lấy thiết bị lạnh lẽo vuông vức hôn cái chóc.

Trái lại biểu hiện này của cô không cao quý kiêu ngạo gì cả, nhìn y chang con chó cỏ vẫy đuôi mừng như điên.

Khán giả đang than thở, chỉ thấy sau khi A Điêu đưa phần thưởng vào đồng hồ, thiết bị hỏi cô có muốn bắt đầu kiểm tra không.

“Xin hỏi bài bài kiểm tra đầu tiên có phần thưởng không?”

“Cô nằm mơ à?”

“...”

Thật là lạnh lùng, Điêu cau mày, và sau đó lại ôm chặt lấy thiết bị một lần nữa.

Thiết bị: “???”

Không, cô muốn làm gì?!!

Khán giả: “???”

Chỉ thấy nhóc A Điêu dễ thương với thân người mảnh mai ôm thiết bị lớn như con gấu chó nặng 500 ký chạy băng băng trong rừng.

Không phải chứ, cô muốn?

Tiêu Khiết La vịn trán trong khán phòng.

“Nó muốn thay đổi vị trí của thiết bị để những người phía sau giải mã bản đồ địa hình trần ai... hoàn toàn không tìm ra dù họ đã có được vị trí!”

Má!

Con chó A Điêu, mày không sợ bị bọn Thất hoàng tử giết à?

Mà lúc này, Thất hoàng tử hãy còn đang cật lực... Dựa theo tốc độ của hắn, hắn vượt trội hơn những người bên dưới một lúc, có lẽ xử lý được ít nhất sáu hoặc bảy thiết bị trước vì hắn biết vị trí của toàn bộ các thiết bị và tối ưu hóa vị trí chiến lược nhưng vẫn trọn vẹn. Hắn dự đoán chắc chắn phần thưởng này phải liên quan đến hồ nuôi dưỡng.

Mỗi tội không biết tại sao hắn cứ thấy bất an trong mơ hồ, những giáo viên rơi xuống ở bên trên là do Trần A Điêu giở trò quỷ?

Nếu là như thế… rắc rối rồi.

Ánh sáng lóe lên trong mắt Thất hoàng tử và hắn đang chuẩn bị kế hoạch B.

Các con cưng của trời bên dưới cũng đang ra sức...

Thật mệt mỏi nhưng thắng lợi đã ở ngay trước mắt!

Nhất là mấy đứa trùm trong kỳ thi Văn đã giải mã ra bản đồ địa hình, ai nấy đều chắc thắng trong lòng.

Cho dù Thất hoàng tử giải mã nhanh nhất, cùng lắm một mình hắn chỉ xử được 15 thiết bị thôi, chờ chúng ta đi lên thì lúc nào cũng cướp được một thiết bị, vậy phần thưởng sẽ đến tay ngay.

Ngẫm lại các lần bạo tay vô cùng của Viện Lộc Sơn, chắc mẩm phần thưởng sẽ rất nice.

Vì vậy... Cố lên! Go go go!

Và tại thời điểm này, họ nào hay A Điêu đã di chuyển xong một thiết bị, ném nó vào một hồ nước sâu không thương tiếc, tiếp đó lại đi làm cái thứ hai…

Tôi là một chú ong mật nhỏ cần cù, suốt ngày đắm mình trong dời gạch… dời dời dời hú de ~~

Cố lên! Go go go!

Số giờ dùng trong hồ nuôi dưỡng +3 +3 +3...

Này thì các ông lớn quyền quý trên khán phòng, này thì nhân vật quan trọng tại phe cánh Đạo gia, này thì nhóm cố vấn của các hoàng tử, trông dửng dưng hời hợt bên ngoài thế thôi chứ thực chất trong nội tâm họ vẫn một mực bão tố năng lực niệm, hơn nữa tám chín phần còn siết chặt chén trà hoặc lan can.

Trần A Điêu này đúng là... nghiệp chướng!
Bình Luận (0)
Comment