Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 179

Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Hai người chạy bán mạng, cứ thế lao đi. Nhưng trước khi bọn họ chạy tới, tại khu vực vừa nổ tung xong, một đống người trong trận trọng lực thảm tới nỗi không nỡ nhìn. Giáp chắn nổ tung thành cả đám, Triển Quang và hơn một trăm người khác lớp Khôn đều máu thịt be bét.

Không có người nào trong nhóm của họ chết cả, suy cho cùng từng người lớp Khôn đều có người lớn cấp Tông Sư thậm chí là cấp Linh Vương. Đời đầu tiên kế thừa quá nhiều tài nguyên, giáp chắn đỉnh cấp + Thực Thể Gieo Linh + Đồ Cấm Kỵ rất nhiều, thành thử mấy người này chỉ thoi thóp chứ không chết, tuy nhiên vẫn có riêng lẻ mấy người đã đi đời.

Chết thảm.

Cũng may bên bọn họ không phải là khu vực nổ trung tâm, bằng không dám chắc đám con ông cháu cha bên lớp Khôn sẽ không sống nổi. Mỗi tội thảm nhất vẫn Giang Vụ Lâm và Dung Uyển.

Họ mới là trung tâm của vụ nổ thật sự.

Nhưng kiểu gì Giang Vụ Lâm vẫn có cấp trung Sao Trời, thân thể kh ủng bố, cộng thêm áo giáp đỉnh cấp, cho nên thân thể anh ta chỉ be bét máu thịt, anh ta bị thương nặng, còn một khoảng cách rất xa nữa mới tới mức hấp hối. Bên trong sương mù… anh ta thấy Cửu hoàng tử cũng bị nổ thành từng mảnh vụn, bị quầng sáng của cú nổ nuốt chửng.

Đi đời rồi? Không thể nào tấn công họ theo chế độ tự sát như vậy, trừ phi… là phân thân? Con rối? Hay là...

Sắp lâm vào hôn mê, anh ta nhìn thấy trong vầng sáng có Trận Dịch Chuyển là một Cửu hoàng tử giống y như đúc xuất hiện. Cậu ta vẫy tay, mảnh vỡ Bùa Con Rối cấp 11 trong vầng sáng bay vào tay, bị cậu ta nghiền nát.

Chỉ có mỗi cảnh cuối thế này thôi, tiếp đó thế giới của anh ta rơi vào hắc ám.

Cho nên anh ta nào hay anh chàng Cửu hoàng tử này lột áo và quần của mình, thậm chí khi vuốt quỷ vừa mới thò tới chỗ Dung Uyển… có một tiếng vù vang lên.

Cơ thể của Dung Uyển tiêu tán.

Dường như khi nhìn thấy cô lột qu@n lót Giang Vụ Lâm để lộ ra chú họa mi be bét máu, cô ta quả quyết rời đi.

Phân thân? Hai lớp bùa con rối? Đều không phải, là thuật thế thân.

(P1)

Ngay từ đầu người con gái này đã bỏ một thuật thế thân trong cơ thể, còn cơ thể chính thì không còn ở đây từ trước, có lẽ lúc trước tấn công cô cũng không phải cơ thể chính.

Cô ta còn cẩn thận hơn cả Giang Vụ Lâm.

Lúc này trong phòng tu luyện của một viện nào đó tại tầng thứ 5 của Lộc Sơn, Dung Uyển đang ngồi xếp bằng phun một búng máu, hơi thở dao động rất lớn. Chủ yếu là khi nhìn thấy Cửu hoàng tử lột quần Giang Vụ Lâm, cô ta đã hãi hùng.

Đau đầu thật.

Cơ thể thế thân có thể mượn phần lớn sức mạnh của cơ thể chính nhưng cũng dắt dây tới phần tinh thần. Mặc dù nó có thể bảo vệ tính mạng, xem như là một cách dự phòng khi làm việc, song, cô ta vẫn phải trả giá không nhỏ.

Khi cô ta ổn định vết thương, cánh cửa phòng tu luyện mở ra, một cô gái mặt đồ đen với vạt áo đỏ đầy lạnh lùng âm thầm nhìn cô ta.

“Chị...”

“Đã bảo em đừng nên đi trêu chọc... là Trần A Điêu?”

“Không phải, hình như là Cửu hoàng tử. Em không muốn đụng tới Trần A Điêu cho nên ngoài mặt cứ phối hợp thế thôi, có điều không ngờ được Cửu hoàng tử này phiền toái đến vậy.”

Dung Uyển nói tình hình đại khái.

Dung Hi đăm chiêu: “Ý em là Cửu hoàng tử này quái lạ, phong cách làm việc vô cùng giống Trần A Điêu, nhất là dáng vẻ lột trang bị cướp nhẫn trữ đồ lúc sau càng giống hơn nữa?”

Dung Uyển: “Đúng, nhưng nếu cô ta biết em và Giang Vụ Lâm còn tỉnh, cái này chẳng khác nào tự lộ thân phận. Hơn nữa người này toàn dùng đồ quân sự chỗ vương tộc mới có. Vương tộc không thể nào bán vũ khí chiến lược như vậy cho Trần A Điêu — chức quan của cô ta bị thay đổi là chứng cứ tốt nhất. Mặc kệ là đạn nổ nọ hay Bùa Con Rối cấp 11, em và Giang Vụ Lâm đều không nhìn thấu. Giả sử Trần A Điêu có phương pháp ngụy trang và con rối lợi hại như vậy, cô ta không cần làm quá nhiều, cứ thẳng thừng dẫn hai người tụi em đi sang rồi cho nổ tung là được, như vậy sẽ hoàn mỹ rửa sạch hiềm nghi còn không bị lộ. Em luôn cảm thấy Cửu hoàng tử này muốn mượn đao giết người, toàn bộ sự việc bại lộ quá nhiều manh mối dính líu về ‘Trần A Điêu’.”

Dung Hi: “Từ đầu đã có một Trần A Điêu ở bên?”

“Đúng vậy, em từng nghi ngờ phải chăng có người khác giả mạo thành cô ta. Tuy nhiên sau khi Cửu hoàng tử này tập kích, Trần A Điêu từng ra tay, em đã bắt giữ linh lực của cả hai người.”

Cô ta lấy ra hai chai nhỏ.

(P2)

Dung Hi cầm lấy, đầu ngón tay hướng về phía miệng chai nắm một cái, cho cái thứ này vào đồng hồ trên cổ tay. Một lát sau số liệu hiện ra.

“Phù hợp với thuộc tính năng lượng của Trần A Điêu.”

Dung Uyển nặng nề cho hay: “Em nghi Cửu hoàng tử này đánh lén Trần A Điêu vì muốn chứng minh mình cũng ở Eo Đao Kính. Tiếp đó cậu ta cho nổ đầy hung ác tới thế, còn để cho em nhìn thấy hành vi giống Trần A Điêu... Hiển nhiên vì muốn làm lớn chuyện, để cho người lớn trong gia tộc đằng sau chúng ta gây áp lực nhè vào Trần A Điêu. Đây chính là ném đá giấu tay.”

Theo lý thuyết làm xong việc rồi, Cửu hoàng tử này sẽ lập tức lui thoát khỏi hiềm nghi chứ không phải để cơ thể chính dịch chuyển tới lột trang bị, thậm chí còn cố tình để cho hai người bọn họ nhìn thấy.

Như vậy cậu ta đang muốn nói với họ - cậu ta thiếu nguồn lực, cậu ta không phải Cửu hoàng tử mà là Trần A Điêu.

“Hơn nữa đoán chừng Trần A Điêu nọ đã tỏ tường thành thử lúc trước còn cố tình hô lên nhắc nhở tụi em, hỏi liệu Cửu hoàng tử có cấu kết với tụi em tính kế cô ta hay chăng, kế đó là trốn ra xa.”

Đáng tiếc.

“Tụi em vẫn trúng kế.”

“Chưa kể từ động cơ để suy tính, giả dụ Cửu hoàng tử thật sự là Trần A Điêu, vậy Trần A Điêu xuất hiện chính là đồng bọn giả trang cho cô ta, chứng tỏ cô đã sớm có dự đoán về tình huống này. Cho dù muốn ra tay đối phó tụi em thì vẫn không cần phải ra tay tàn nhẫn như vậy. Đã chết người, dám chắc sự tình sẽ bị làm lớn mà lại không có lợi ích — rõ ràng chỉ là tranh đấu của nhóm học sinh thế nhưng lại phá tới mức cho nổ và có người chết trong khi thực tế lại không có lợi ích vượt mức, điều này ngược lại không phù hợp với tác phong của Trần A Điêu.”

Dung Uyển suy tư tất cả mọi chuyện, cô ta cảm thấy bề ngoài càng chỉ về phía Trần A Điêu bao nhiêu thì thật chất các khía cạnh đều đẩy về bên Cửu hoàng tử đang gây chuyện vu khống Trần A Điêu bấy nhiêu.

“Cửu hoàng tử này thật là trơ tráo!” Uổng công lúc trước Dung Uyển còn cảm thấy hai người hoàng tử Vương tộc Đường Tống trông thật cao quý, khí phách tài hoa không phải hạng xoàng, làm nổi bật Trần A Điêu lông bông khinh người, đâu mà ngờ cho được.

(P3)

Dung Hi không nói lời nào, chỉ nhìn cái bình đăm chiêu, chợt nói: “Mặc kệ rốt cuộc cậu ta có phải là Trần A Điêu hay không, hiện tại rất nhiều người sẽ đinh ninh chuyện này do Trần A Điêu làm. Em đừng nhúc nhích, trong nhà cũng không động đậy, tốt nhất đừng xen vào chuyện này. Lỡ như về sau bị điều tra, em chỉ nói tất cả những gì mình nhìn thấy... Hiểu chưa?”

Chung quy cô ta ở Võ đường tiền tuyến tác chiếc số 1 của Lộc Sơn, lại lớn hơn mấy tuổi, thành ra biết nhiều chuyện hơn Dung Uyển hẳn.

Chuyện này không đơn giản, và chắc chắn sẽ không đơn giản để dọn dẹp tàn cuộc.

“Chắc bọn Trương Tiểu Đao đang điều tra rồi, nhất định nhà họ Trương và nhà họ Lâu sẽ náo loạn.” Dung Hi vuốt cái bình, nheo mắt lại.

.....

Bên khu nghỉ ngơi nghị luận sôi nổi, toàn bộ Lộc Sơn như thể đều bị vụ nổ này thu hút sự chú ý. Đương nhiên người cấp bậc tiểu Linh Vương cũng hay nhưng thân phận của bọn họ quá cao, họ sẽ không tự mình đi tìm hiểu tình huống, hiện tại phần lớn là người cấp Sao Trời và Tông Sư đi qua.

Hai người Trương Tiểu Đao mạnh hơn Giang Vụ Lâm, tốc độ cũng nhanh hơn, vừa qua lớp kính đao thứ nhất đã nhanh chóng vọt vào lớp kính đao thứ hai, bất thình lình thấy hình ảnh thê lương phía trước.

Đầu tiên y thấy mông của em trai mình trong một mảng mông đít trắng bóng.

Đồng nghiệp: “Ôi, thằng em cậu có một vết bớt hoa mai trên mông kìa, bảo sao cậu nhận ra ngay.”

Trương Tiểu Đao: “Câm miệng lại.”

Lật cơ thể thằng em trai lên.

Vẻ mặt hai người đều…

Chú họa mi đã nổ tung rồi.

Phía trước đâu nào ảm đạm, mà là cả một vùng trắng phau mới đúng.

Một đám người… c ởi truồng nằm sấp, bị lột luôn cả qu@n lót; chỉ có nữ tu sĩ thì may hơn khi có mỗi nhẫn trữ đồ và lớp áo giáp bị lột đi; còn lại chả có ai nhúc nhích.

(P4)

Cảnh này hệt đang tr@n trụi cười nhạo bọn họ — đồ óc chó ngu ngốc, chơi vui không? Để tụi bây chơi nè!

Cảm nhận được nỗi nhục nhã quá thể, hai người Trương Tiểu Đao đều nổi gân xanh.

“Nhất định là Trần A Điêu.”

Trương Tiểu Đao giận tái mặt, nói đầy âm u: “Cũng chỉ có thể là Trần A Điêu.”

Thây kệ ai đã làm điều này, phải đẩy chuyện này lên người Trần A Điêu, và chỉ bằng cách này thì tổn thất của bọn họ mới được bù đắp.

Mục đích ban đầu phải đạt được: Kéo Trần A Điêu xuống ngựa, áp chế cô ta!

.....

Lúc này, Nhiếp Viên Viên đã vào lớp kính đao thứ 3, mượn sương mù dày đặc hơn để thay đổi dung mạo, biến trở lại thành mình, rồi lại đi đến một khu vực ẩn nấp khác, giả vờ mình đi vào từ một lối khác. Ở khu vực này, cô nhìn thấy một “chính mình”, đây là một lá Bùa Con Rối cô được Trần A Điêu cho để đảm bảo Nhiếp Viên Viên chứng minh ngoại phạm.

Cô thu lấy lá bùa, sau đó tĩnh tâm bắt đầu chinh phục Eo Đao Kính.

Nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, tiếp đó cứ giao cho Trần A Điêu. Có điều tối hôm qua người này có vào Eo Đao Kính sao? Hiển nhiên tối hôm qua cô ấy có vào. Nguyên do cũng vì Eo Đao Kính có quá nhiều tu sĩ ra vào, không thiếu cấp Tông Sư, cho dù Trần A Điêu trà trộn trong đó vẫn có khả năng bị nhìn thấy, chẳng qua mấy người Lâu Đường Liệt đã dọn dẹp nơi này từ tối qua để chuẩn bị cho sự kiện ngày hôm nay.

Phần đông cấp Sao Trời trà trộn tại ba lớp kính đao đầu tiên, cấp Tông Sư đã vào lớp khác từ lâu, sẽ không xen vào chuyện bên này.

Bọn họ đều là dân bản xứ, quan hệ sau lưng rất rộng rãi, khá nhiều tu sĩ cấp Sao Trời tại Lộc Sơn đều sẽ cho bọn họ mặt mũi. Cùng lắm bọn Triển Quang là đám côn đồ bên ngoài mà thôi, dù những tu sĩ phối hợp dọn dẹp không đồng ý âu họ vẫn không làm mất mặt mũi đối phương.

Cho nên điều này đã cho A Điêu cơ hội, để cô ấy trà trộn vào, đi theo bố trí trận lớn và đánh Huyễn Cương Linh tối hôm qua...

Mỗi tội mới có một đêm mà cô ấy đã thu được mấy chục khối Huyễn Cương Linh, thậm chí bọn Lâu Đường Liệt lại chưa từng phát giác. Đây không phải là mặt Nhiếp Viên Viên tán thưởng, chung quy Trần A Điêu dùng Vi Quang trấn áp đám Sao Trời không phải là chuyện đùa, giết cấp trung Sao Trời cũng không phải chuyện lạ, thứ mà cô cảm thán chính là tâm kế của người này.

Tính toán quá tài tình.

Khốn nỗi cô ấy làm lớn tới vậy với mục đích gì? Thêm nữa sau khi làm lớn chuyện rồi, các cường giả ở Lộc Sơn sẽ không cách gì nhắm mắt làm ngơ, một khi bọn họ dính vào…

Bỗng đâu Nhiếp Viên Viên cảm thấy có khả năng mình đã lên một chiếc thuyền hải tặc.

“Không biết thân thể khác của cô ấy đi đâu.”

Cơ thể chính, phân thân, con rối, Trần A Điêu này thiên biến, là một người hợp tác vậy mà chính cả cô còn không phân biệt được đâu mới là cơ thể chính của Trần A Điêu.

(P5)

.....

Cơ thể chính của A Điêu là Thất hoàng tử Đàm Đài Thịnh, thời gian quay trở lại thời điểm cô và phân thân Đàm Đài Kha tách ra. Cô đã dùng thân phận của Đàm Đài Thịnh đi vào Tàng Thư Các.

Thực chất A Điêu biết khi Sơn trưởng thông báo các cách kiếm điểm, ông ấy cảm thấy cô thích hợp tới Tàng Thư Các.

Thứ nhất, Eo Đao Kính thích hợp cho đao khách, người có thể chất mạnh hoặc tu sĩ có tính linh mạnh để sinh tồn, thiên phú của cô không nghiêng về ba mặt này, còn dễ bị chặn đường ám hại, đi qua vô cùng bất lợi. Tối đa cô chỉ lấy được 250 điểm của lớp kính đao thứ nhất và thứ hai, lên trên nữa là không thể, trừ phi dựa vào bắt Huyễn Cương Linh hoặc Quỷ Đao Nhỏ đổi điểm tích lũy.

Thứ hai, không cần xuống tay ở Tàng Thư Các, thay vào đó là dùng não, thích hợp với cô hơn.

Dùng não kiểu gì đây? Trước hết A Điêu thấy tòa nhà cổ được xây dựng bằng gỗ lim, là một vẻ nhìn đồ cổ nhớ cố hương, nét nho nhã bắt nguồn từ xa xưa. Cô đi về hướng dòng nước trong vắt chảy vào nhà thủy tạ, cất bước đi theo hành lang cập ao sen, đi vào bên tới giá sách khổng lồ là từng lưới vuông. Lưới vuông được đóng kín, toàn bộ đều có lớp ngăn cấm, bên trong niêm phong từng quyển từng quyển sách.

Những cuốn sách này có thể là những quyển sách quý vô giá từ đời đầu tiên, ghi lại nhiều bí mật; cũng có thể là những quyển bí tịch về tu luyện trực quan này nọ.

Trước đây đồ quý giá nhất của A Điêu là những quyển sách trong phòng sách Địa Đàng Nhân Gian, về sau những quyển sách đó trở thành cơ sở lý luận để cô làm huyết thống Ứng Long.

Nhưng những món trước mắt này mới là nền tảng chân chính của Lộc Sơn.

Tri thức quyết định hết thảy.

A Điêu vốn định cầm lấy một quyển sách mà mình hứng thú để xem sao, vừa đụng trúng đã gặp nhắc nhở.

Cần 5 điểm.

A Điêu nhìn vào tài khoản Lộc Sơn của mình, đồng hồ có 250 điểm, là lấy được tại hai lớp kính đao.

(P6)

Bồn Cầu: “Tôi chỉ thấy tốn điểm chứ không tìm ra nơi có thể kiếm điểm.”

A Điêu tạm thời từ bỏ việc đọc sách, bắt đầu dời bước, đi ngang qua từng khu vực một: “Bộ sưu tập sách trong Tàng Thư Các được chia thành hai loại, một loại là bộ sưu tập sách được thừa hưởng từ đời đầu tiên; một loại là những cuốn sách mới được viết bởi các giáo viên hoặc học sinh, những người trong thời kỳ đương đại. Với dạng thứ hai, chúng thường là bí thuật gốc, viết xong sẽ được Tàng Thư Các phân tích giá trị, đổi thành điểm tích lũy. Tuy nhiên dù có là dạng nào, nó đều được chia cấp bậc, chẳng hạn như Vi Quang, Sao Trời, Tông Sư, v.v.”

“Nhìn đi, hiện tại có người đang sáng tạo bí thuật gốc.”

A Điêu dựa vào giá sách bên này, nhìn thấy tại sảnh chính tầng 1 có một khu vực hình bầu dục, rìa ngoài khu vực có bàn ghế, cung cấp cho đệ tử Lộc Sơn ngồi viết bí thuật. Còn bên trong khu vực là một quả cầu ánh sáng lơ lửng. Trong quả cầu ánh sáng này có vô số văn tự và ký tự bùa chú, nó đang quay với tốc độ tương đương tốc độ quay hỗn loạn của các mảnh vụn không gian trong vũ trụ, mơ hồ trông ra được có một cuốn sách lơ lửng trong vùng sáng.

Đấy là một tập hợp các nền văn minh của một thời đại.

“Đây là một quyển Sách Văn Minh, Thực Thể Gieo Linh cấp bậc siêu phàm, là Thực Thể Gieo Linh có cấp bậc còn cao hơn tượng Thiên Thủ Quan m mà Sơn trưởng dùng ngày đó cả một cấp... Có khi toàn bộ Tàng Thư Các không chỉ có một bản thế này, đáng sợ.”

Tuy A Điêu đã sớm điều tra qua tình huống bên Tàng Thư Các, nhưng giờ phút này vẫn không dằn lòng được than thở.

Lộc Sơn có quá nhiều bảo bối, hễ là Eo Đao Kính hay Tàng Thư Các này, thậm chí là Sách Văn Minh, toàn là món quý báu tột cùng làm vô số người chạy theo như vịt.

Bồn Cầu: “Bảo sao Sơn trưởng cảm thấy cô hợp tới đây, chắc cho rằng cô có thể nắm bắt và viết bí thuật gốc?”

A Điêu: “Chỉ bằng mỗi chuyện huyết thống là tôi đã có thể treo lên đánh quá nhiều Tông Sư, mỗi tội thứ này tốn thời gian cùng cực, nếu không... Cậu xem đi.”

Trong khi họ đang nói chuyện, có một người đã viết xong, cẩn thận từng tí một cầm lấy cuốn sách gốc đưa sang Sách Văn Minh.

Sách Văn Minh nuốt chửng nó, cuốn sách mỏng bị lật trang ào ào như thể bị một linh hồn nào đó lật qua lật lại.

Rất nhanh, chỉ có năm giây.

“Bất bại.”

Cuốn sách được gửi bay trở lại, rơi vào tay của thanh niên. Người thanh niên thở dài, dường như không nản chí, tiếp tục ngồi xuống xem xét sửa đổi.

Giờ phút này có chừng 30-40 người múa bút thành văn, kế đó lần lượt nộp mười mấy bản, và rồi đều bị trả về hết.

(P7)

Bồn Cầu: “Những người này toàn là Sao Trời đó, dám chắc họ có trình độ riêng. Khó thế này cơ à. Xem ra cô muốn kiếm được điểm cũng không dễ gì, lạng quạng còn mất rất nhiều thời gian.”

Thời gian của Trần A Điêu không thể so với thời gian của người khác.

Đường cong tăng trưởng vàng càng cao, chi phí thời gian càng đắt đỏ. Với tốc độ tu luyện hiện tại của cô, không quá một tháng cô sẽ đạt đến Vi Quang đỉnh cao, sau đó chuẩn bị chạy nước rút đến Sao Trời.

Tốc độ khủng khiếp tới nhường nào.

Thế nên tính ra cô tốn thời gian tại cái này hoàn toàn chả đáng giá hơn hẳn người ta.

Tuy nhiên bên cạnh có một bảng xếp hạng, bảng tháng và bảng năm ghi lại thứ hạng về số điểm của các bản gốc người ta đạt được trong những khoảng thời gian này. Có điều đây là tầng một, tầng hai tầng ba thậm chí đi lên nữa sẽ có xếp hạng khác nhau, điều này nhằm để phân biệt các cấp bậc.

Thử tưởng tượng chắc chắn tiểu Linh Vương cũng viết bản gốc, nếu đồ của người ta ở trên bảng xếp hạng chẳng khác nào vĩnh viễn đè ép những thanh niên trẻ này, cho nên phải tách ra. A Điêu thấy được ghi chú ở dưới bảng xếp hạng.

Bí tịch tại tầng một chủ yếu là bí tịch dưới cấp Sao Trời, tầng hai là Tông Sư, tầng ba là Linh Vương, tầng bốn là kho sách cấm, có là tiểu Linh Vương của Lộc Sơn cũng không có mấy ai đi vào được.

Nếu có người ở tầng 1 sáng tạo ra bí tịch cấp Tông Sư sẽ trực tiếp lấy được quyền hạn vào tầng hai, không cần quyền hạn khác.

Phải biết lớp Khôn và lớp Càn cộng lại chỉ có một mình A Điêu có quyền lên tầng hai vì đó là đặc quyền của Thủ khoa. Khốn nỗi đây là đặc quyền chứ không phải dựa vào chính mình để lấy được, sau này các đời Thủ khoa đều dựa vào việc viết bản gốc chứng minh thực lực.

A Điêu nhìn sang, thấy ở top 20 có tên của mấy người Trương Tiểu Đao và Dung Hi.

Ba vị trí hàng đầu trên bảng xếp hạng hàng tháng lần lượt là Giang Tĩnh Chiêu, Lý Thương Tuyết và Lạc Bảo.

Đương nhiên A Điêu sẽ không tốn thời gian liên tục thử nghiệm ở chỗ này như bọn họ. Cô vừa xoay người, khéo sao thấy một cậu nhóc thấp hơn cô một cái đầu, áng chừng 14-15 tuổi, trẻ măng, quả thực xinh tươi khôn cùng. Chẳng qua nó khác với sự già dặn của Hàn Trạc, khuôn mặt cu cậu còn vương chút nét bụ bẫm của trẻ em. Tên nhóc này vênh váo tự đắc lắm, vừa ngồi xuống đã hí hoáy viết loạt soạt.

Tốc độ rất nhanh, hiển nhiên đã tính trước đâu ra đấy chứ không phải nói mò viết bậy.

(P8)

Chủ yếu đối phương tạo ra dao động ẩn chứa tính linh khi viết chữ, chứng tỏ đối phương kết hợp từ ngữ ăn khớp với quy tắc Linh đạo nhất định. A Điêu thấy hứng thú, tiếp tục dựa vào giá sách nhìn xem.

Chỉ qua một lát, ù, cuốn sách nhỏ trong tay người này đã hoàn thành và mang theo tính linh thống nhất. Cậu ta thành thạo để đưa cuốn sách nhỏ này đi vào Sách Văn Minh.

“Nhanh lên nhanh lên, tôi lấy điểm rồi còn đi đọc sách nữa đấy, sách to ơi là to, nhanh lên.”

Cậu ta đâu nói chuyện một mình, Sách Văn Minh đã trả lời: “Biết, ok.”

Mọi người tức thì nhìn thấy màn hình ánh sáng nhắc nhở, cuốn sách nhỏ này đo ra cấp hạ Sao Trời, được đánh giá có 200 điểm.

Ủa, cứ vậy là xong?

A Điêu hãi hùng, quả bí lùn này giỏi cỡ đó? Thoáng nhìn, cô phát hiện tên của người hạng ba là Lạc Bảo đã thêm 200 điểm, hơn nữa còn vượt qua người hạng hai Lý Thương Tuyết thật sít sao khi chỉ hơn 1 điểm, leo lên vị trí thứ hai.

“Ha ha ha, tôi là người thứ hai! Chị ngốc Lý Thương Tuyết đâu rồi, đâu rồi?!”

Lạc Bảo cực kỳ hưng phấn còn mấy người khác trông có vẻ không lạ lẫm gì, hiển nhiên đều biết sự đáng sợ của Lạc Bảo này.

Tuổi còn quá trẻ...

A Điêu liếc nhìn đối phương, phát hiện không nhìn thấu phần tinh thần.

Phần tinh thần của người này mạnh hơn cô?

Bồn Cầu: “Trên người nó có chí bảo che dấu phần tinh thần và tu vi nhưng lại không bằng lớp Khôn?”

A Điêu: “Khẳng định không phải không thi vào nổi mà là lớp Khôn không có tác dụng với cậu ta, ngược lại chứng minh xuất thân của người này và điều kiện giáo dục trong nhà vốn nằm ở đỉnh cao trên Lộc Sơn. Hơn nữa cũng có thể trong nhà cậu ta thấy cậu ta còn nhỏ, không thích hợp tham gia vào cuộc tranh đấu giữa hai lớp Càn-Khôn.”

Về phần nhà Quả Bí Lùn này sát bên ông lớn nọ ở Lộc Sơn, âu A Điêu nào có hay. Cô vào Lộc Sơn chưa được bao lâu, Sơn trưởng không kêu bọn họ đi chào hỏi mấy ông ở trên, trước mắt chỉ cần lên lớp, cho nên cô không tìm hiểu nhiều.

Dù có thế nào thì bọn đầu trâu mặt ngựa vẫn sẽ lộ ra.

(P9)

A Điêu xoay người, bắt đầu chọn những quyển sách cần thiết. Do phần lớn mọi người đều bị bên Lạc Bảo hấp dẫn nên hiện tại bên này ít người hơn rất nhiều. A Điêu đổi điểm lấy từng quyển bí tịch và sách cổ, mỗi tội lúc cầm sách, cô lại đăng ký dưới cái tên của Đàm Đài Thịnh.

Đương nhiên thông tin thân phận của cô lại trùng với Trần A Điêu, chẳng qua chỉ có Sơn trưởng mới có tư cách tìm đọc những thứ này trong toàn bộ Lộc Sơn, giống như lúc cô Học phủ Kim Lăng khi chỉ có Giang Chu mới có tư cách tìm đọc điểm tích lũy.

Điều này nhằm đảm bảo các thành viên nội bộ của Lộc Sơn không bị một số người có quyền lực lợi dụng.

Huống chi A Điêu là Thủ khoa, thân phận có một lớp chìa khóa và có thể tự do thay đổi ID.

Nếu không A Điêu đời nào để lộ tên khi khoác lên thân thể của Đàm Đài Thịnh, đó không phải là bug à?

Tìm thấy một cuốn cuối cùng, cô vừa rút cuốn sách này để trả điểm thì có một bàn tay ở phía đối diện giá sách chạm vào cô.

Xuyên qua lớp ngăn cấm trong suốt, bốn mắt nhìn nhau, A Điêu nhìn thấy một đôi mắt băng tuyết xanh biếc. Da người ta trắng như tuyết, tóc như mực, dung mạo điềm tĩnh. Nhìn thấy hắn (cô) rồi thì thả tay và xoay người rời đi.

Lộc Sơn có nhiều mỹ nữ ghê.

A Điêu không nghĩ nhiều, cầm sách đi ngay vào phòng nhỏ tiêu hóa.

.....

Nói về chỉ số thông minh, chắc chắn một nhóm nhân tài kiệt xuất của Lộc Sơn không cách gì so với nhóm A Điêu khi được sàng lọc ra từ dân số hàng chục tỷ người. A Điêu cảm thấy giả mà cho lớp Càn thêm thời gian, không quá một tháng, xếp hạng của Sách Văn Minh lầu một này sẽ sớm bị người của lớp Càn xưng bá.

Khả năng này là 100%.

Mà những quyển sách cấp Sao Trời tại tầng một chả có gì là khó đối với A Điêu, có chăng mở rộng và làm phong phú thêm kiến thức của cô.

Hiệu suất đọc sách của A Điêu quá cao.

(P10)

25 cuốn sách, cô mất chưa đầy một tiếng để đọc tất cả, đoạn, cô cầm bản nháp để thực hành một hồi, kế đó cảm nhận tình hình của Cửu hoàng tử ở phía bên Eo Đao Kính. Khi biết đã tới lúc thu lưới, cô đi trả sách.

Cũng thật trùng hợp khi đi qua để đổi cuốn sách cuối cùng, cô nhìn thấy có người con gái ngồi bên cửa sổ đọc sách cũng như sách trên bàn người ta.

Người này có vẻ là Lý Thương Tuyết, không có trình độ nhất định không thể đọc được những quyển sách này hơn nữa tốc độ đọc cũng rất nhanh.

Vậy thì mời cô ta vào cuộc.

Cộc cộc cộc.

A Điêu cố tình đi qua gõ lên bàn đối phương.

Đối phương ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn cô.

Tất nhiên trong mắt cô ấy, người trước mắt vừa anh tuấn vừa quý phái, có đôi mắt lạnh lùng, trông thật khó gần, vậy mà hành vi lại khá hiền lành.

A Điêu chìa cuốn trách trong tay mình ra cho cô ấy, tiếp đó đi trở lại giá sách và trả lại sách.

Người con gái cụp mắt, lông mi như lông quạ, liếc qua bản nháp trên bàn rồi đứng dậy đi qua.

Khi cô ấy đi sang, người trả lại sách đã biến mất chỉ còn mỗi cuốn sách ở đó.

“Người này Đàm Đài Thịnh?”

Cô ấy cúi đầu suy tư.

.....

A Điêu đã đến bên Sách Văn Minh, chọn một vị trí ngồi xuống.

Không thể không nói, bộ da của Đàm Đài Thịnh này dùng con mẹ nó quá ư là tuyệt vời, hơn nữa mang theo phong thái quý phái cao ngạo, trông thể hiện khí phách hoàng gia hơn cả bộ dáng dối trá yandere của Cửu hoàng tử.

Lộc Sơn không dễ đối ngoại không có nghĩa là không tìm hiểu rõ thông tin, trái lại họ còn đào bới tận gốc gác về thông tin của A Điêu, hiển nhiên cũng kiểm tra các học sinh lớp Càn khác, trong đó hai hoàng tử là đối tượng tập trung tìm hiểu.

“Là Thất hoàng tử.”

“Hắn muốn bắt đầu nắm bắt và viết bản gốc?”

“Hắn mới vào được bao nhiêu ngày chứ… Không nắm lấy thời gian tu luyện thể chất chống lại trấn áp, hoặc tới Eo Đao Kính rèn luyện, mà tới thẳng Tàng Thư Các có độ khó cao?”

“Đúng là kiêu căng tự mãn.”

(P11)

Những người này bàn tán ầm ã vì Lộc Sơn bất hòa với vương tộc đương nhiên những người này không ưa Đàm Đài Thịnh, thế là họ cống hiến kha khá năng lực niệm.

Song không chờ họ bắt đầu lời nói khinh khi lần thứ hai...

A Điêu bắt đầu viết, tốc độ viết còn nhanh hơn Lạc Bảo, chỉ một lát sau là viết xong một cuốn sách nhỏ. Đoạn, đầu ngón tay cô kẹp lấy nó ném vào Văn Minh.

Ù.

Cấp hạ Sao Trời, 150 điểm.

Cô nhìn thấy, cố tình làm cao lạnh lùng lẩm bẩm một câu: “Dễ thế này? Còn tưởng khó khăn ra làm sao.”

Giờ phút này hơn mười hai mươi đệ tử Lộc Sơn đang cố gắng nắm bắt viết xuống đều ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn cô chỉ mang một nội dung — ** má!

Những người này đều cấp Sao Trời, hơn nữa có thể dùng tài nguyên đạt tới trình độ này chứng tỏ gốc gác rất sâu, xem như tinh anh cốt cán của Lộc Sơn, tố chất không phải hạng xoàng, thành thử cho năng lực niệm...

Nổ tung.

Đám người xem cũng khó chịu.

Thất hoàng tử này làm người ta ghét quá, ngạo nghễ cái gì, chỉ mới viết được một cuốn mà thôi.

Nhưng vì sợ đối phương là hoàng tử, họ đành khó chịu, âm thầm kính dâng một đống năng lực niệm.

Có điều đám năng lực niệm này mau chóng tăng vọt bởi vì hắn đã hoàn thành cuốn sách thứ hai.

Ném vào một lần nữa, tâm can của ai nấy như có người điều khiển.

Ù, thông qua.

200 điểm.

Thế là Thất hoàng tử này nhướng mày, lạnh lùng cho biết: “Thực tình không khó.”

Mẹ kiếp!!!

Thổi bay nơi này!

Thằng chó hoàng tử này thật đáng ghét!

Tâm lý của người Lộc Sơn sụp đổ, mấy người đang ngồi suýt bẻ gãy bút.

Tức chết người rồi, Lạc Bảo vênh vang hống hách còn không tới mức như người này, hoàng tử là rất cừ?

(P12)

“Thất Điện hạ quá là tài nhưng xin hãy suy nghĩ trước khi nói chuyện, đương nhiên, ý tôi là cậu phải nhìn người trên bảng xếp hạng, đừng có làm ếch ngồi đáy giếng.”

Có người nói mát hắn.

A Điêu vừa cầm bút viết cuốn thứ ba vừa thản nhiên đáp: “Vậy khi bọn họ viết đã không nói chuyện này rất đơn giản chắc? Là trong lòng nghĩ vậy nhưng không nói vì xuất phát từ lễ phép hay bọn họ gần như hoàn toàn không thấy đơn giản – cho nên anh cho rằng bọn họ không bằng tôi?”

Ngước mắt lên, cô nhìn người này lạnh căm căm: “Cảm ơn đã khích lệ, quá khen rồi.”

** má mày!!!

Người nói chuyện tức giận đến đỏ lự cả mặt, và chẳng bao lâu ai đó đâm quạu nên đã đi tìm người.

Tìm người đến đánh Thất hoàng tử đáng ghét này! Không thể làm mất mặt Lộc Sơn! Tuyệt đối không được!

Khu vực lầu một rất lớn, những người này tản ra bốn phía tìm người. Tin tức về thằng chó Thất hoàng tử Đàm Đài Thịnh này ở Tàng Thư Các giả vờ này nọ làm nhục người ta nhanh chóng truyền ra ngoài, rất nhanh mấy nữ tu sĩ nhọc nhằn tìm được Lý Thương Tuyết.

“Thương Tuyết Thương Tuyết, cậu còn đọc sách nữa! Cậu không biết Thất hoàng tử kia kiêu ngạo thế nào đâu. Hắn nói người Lộc Sơn chúng ta đều ngu ngốc, còn nói cậu chỉ có khuôn mặt dáng người nhưng không có não, là một bình hoa siêu cấp...”

Lý Thương Tuyết: “?”

Khi tìm được Lạc Bảo, những người này truyền lời như sau: “Lạc Bảo Lạc Bảo, thiếu gia Bảo, Thất hoàng tử kia đang nhục nhã cậu đấy! Hắn nói cậu là quả bí lùn, không có vóc dáng thì thôi, ngay cả đầu óc cũng bình thường, mất một tháng mới leo lên vị trí thứ hai, mà còn vụng trộm bò lên ngay lúc Lý Thương Tuyết còn chưa bắt đầu phát lực!”

Lạc Bảo giận dữ, một quả bí lùn nhảy lên, đỏ mặt đập bàn!

Ngặt nỗi bọn họ không tìm được Giang Tĩnh Chiêu vì hôm nay Giang Tĩnh Chiêu ở bên ngoài không ở trong Tàng Thư Các, nhưng vẫn có người gửi tin nhắn sang.

Nội dung như sau: “Thất hoàng tử nọ đùa giỡn Lý Thương Tuyết.”

Vì vậy A Điêu vẫn chưa hoàn thành cuốn sách thứ ba là Lạc Bảo đến.

“Anh là Đàm Đài Thịnh?”

A Điêu liếc hắn, đánh giá từ trên xuống dưới: “Lùn thế này, Lạc Bảo?”

A a a a a!

(P13)

Câu này không cố ý vì Hàn Trạc đã cao 1m8, còn người này… tới 1m3 chưa?

Lạc Bảo tức giận, lập tức kéo A Điêu sang vị trí bên cạnh: “Anh chờ đó! Chúng ta so tài xem ai giỏi hơn, giả mà anh thua thì...”

Cậu ta không nghĩ ra trong phút chốc.

A Điêu: “Đặt cược 100,000 tinh tệ, ít hơn 100,000 rất mất mặt.”

Xuất thân Lạc Bảo rất đáng gờm, tất nhiên cậu ta theo bản năng đồng ý: “Được!”

Những người khác: “!!!!”

Tại sao đặt cược ngay lập tức?!

Tuy nhiên do bản chất con người, cá cược với vàng gì đó là điều khó cưỡng nổi. Những người này nhanh chóng hưng phấn, âm thầm tag người quen bạn bè điên cuồng. Mau tới, mau tới đi…

Nhất là khi bọn họ nhìn thấy Lý Thương Tuyết khiêm tốn là thế cũng tới, họ càng kích động hơn!

A Điêu nhìn thấy Lý Thương Tuyết, cũng liếc thấy bóng người đi vào bên ngoài cửa. Cô nheo mắt, cố tình nói thòng một câu: “Cô nương Lý có tới luôn không?”

Lý Thương Tuyết mơ hồ cảm thấy không đúng, ý thức được có thể Thất hoàng tử này đang làm gì đó. Song, khi thấy trước mặt là âm mưu, cô ấy tới chỉ vì tò mò còn Lạc Bảo hiển nhiên đã mắc bẫy.

“Đặt cược?” Cô ấy hỏi, muốn dừng cuộc cá cược đầy rủi ro này.

A Điêu: “Đúng vậy, cô muốn tham gia? Vậy thì quên đi, tôi không bao giờ chiếm của hời của giai nhân.”

Lý Thương Tuyết có tính tình lạnh lùng như băng, không có phản ứng gì đối với chuyện này, nhưng người khác lại tức muốn chết.

Mẹ kiếp, thằng chó hoàng tử này, đùa giỡn nữ thần Lộc Sơn tụi này!

Hơn nữa còn trưng ra bộ mặt cức chó “Cô chắc chắn thua nhưng trông cô đẹp nên tôi không tính bắt nạt cô”.

Còn nữ tu sĩ?

Mẹ kiếp!

Các nữ tu sĩ ở đây đều nổ tung, Giang Tĩnh Chiêu mới vào đi tới, nói điềm tĩnh một câu: “200,000 tinh tệ, dùng thời hạn 20 phút quyết định thắng thua.”

“Quá lâu thì lãng phí, cũng mất mặt.”

(P14)

Lời này vô cùng giả vờ giả vịt nhưng người Lộc Sơn nghe rất thoải mái, ăn miếng trả miếng thôi mà!

A Điêu nghiêng đầu nhìn lại, thấy bộ dạng người này có đôi phần giống Giang Vụ Lâm, xem ra là người một nhà.

Thực chất Lộc Sơn này cũng là hình ảnh thu nhỏ thế giới nhỏ bên ngoài, sự độc quyền giai cấp bên trong đã hình thành, không có gì ngạc nhiên khi Sơn trưởng sốt ruột muốn cải cách.

Nếu không thay đổi, nó sẽ trở thành một triều đình mục nát khác.

Phả biết rằng bản chất của nó là thánh địa của giáo dục.

“Được.” A Điêu quay đầu nhìn Lạc Bảo, “Cậu có thể bỏ ra 200 ngàn?”

Anh xem thường ai thế!

Lạc Bảo tức giận, đập bàn: “Hai trăm thì hai trăm!”

Quả Bí Lùn này đúng là quả pháo nổ.

Lý Thương Tuyết không tham gia, chỉ khoanh hai tay trước ngực, dựa vào giá sách lẳng lặng nhìn bọn họ. Cô ấy nhận ra ánh mắt khác bèn ngẩng đầu nhìn lại và thấy trên bục đứng tầng hai có hai thanh niên nhìn xuống, đều trên dưới 30. Họ nhìn bọn cô như thể thích thú khi thấy con nít đùa giỡn, một người trong đó còn cười với cô ấy.

Lý Thương Tuyết cụp mắt, một lần nữa nhìn về phía ba người A Điêu.

Không có gì hào nhoáng cả, so tài thì so tài, Lạc Bảo và Giang Tĩnh Chiêu đã ngồi xuống, cầm lấy giấy bút...

Khi họ đang nắm chặt bút, ngay tại tầng hai có câu nói vang lên.

“Đúng là một đám nhóc.”

“Cậu không lo lắng cho chuyện của Tĩnh Chiêu?”

Bên nhà họ Giang có Tam Kiệt – ba anh em đều không phải con hàng bình thường.

“Lo lắng cái gì?” Thanh niên mặt mày lạnh lùng đã rời khỏi ban công, tự mình đi đọc sách, “Thắng thua đều là kế hoạch của riêng nó, có điều bị khích tướng chỉ vì một cô gái thì đúng là vẫn còn quá non.”

“Cậu còn nói nó à, không phải cậu cũng vì dì nhỏ của Lý Thương Tuyết...”

Thanh niên nheo mắt, lạnh lùng nhìn sang, đối phương lập tức sợ hãi, ái ngại ngậm miệng.

Cả hai đều là nhân tài kiệt xuất trong Võ đường, địa vị cao hơn Trương Tiểu Đao, sẽ không để ý đến cuộc tranh đấu giữa đám con nít 20 tuổi.

Mối quan tâm lớn nhất của họ bây giờ là chuyện ba tháng sau.

Ba tháng sau, Viện Lang Gia.

Lang Gia Bích kia mới là mục đích cuối cùng của bọn họ.

(P15)

.....

Ngày ngày người thi được 60 điểm sẽ muốn thi cuộc thi toàn quốc, người thi được 90 điểm thì muốn thi đại học, mà người có thể mỗi ngày thi ra 100 điểm thì muốn được trúng tuyển sớm.

Khi nhìn lên từ những độ cao khác nhau, tự nhiên đằng ấy sẽ nhìn thấy những mục tiêu khác nhau.

Mấy anh chị 30 tuổi có thể vào tầng hai chưa từng để ý quá nhiều đến tình hình tầng dưới, chung quy chỉ là một đám nhóc rắm thối tầm 20 tuổi đang đánh nhau vì thể diện.

Thế là… 10 phút sau, Giang Tĩnh Chiêu đã viết xong hai phần ba, chỉ còn lại phần cuối cùng sẽ hoàn thành trận đấu nhàm chán này. Người bên ngoài nhìn thấy cuốn sách hắn viết có xu thế hình thành tính linh sắc bén thì xì xào bàn tán.

“Nhị công tử họ Giang dữ thật.”

“Thật sự dữ dội, có vẻ cậu ta đã tiến bộ hơn lúc trước.”

“Là tấm gương cho anh tài Lộc Sơn chúng ta.”

Một đám người cùng khen Giang Tĩnh Chiêu, bên Lạc Bảo có tiến độ không kém. Cậu ta nghe mọi người nghị luận bèn lập tức đâm quạu trừng mắt lừ cả bọn.

Mọi người ngay lập tức sửa lại ý.

“Nhưng muốn bàn về tư chất tự nhiên thì vẫn là thiếu gia Lạc Bảo thật cừ. Tuổi nhỏ ngần này mà dữ dằn thế thì quá ư là dữ rồi.”

“Không phải chứ, cậu ấy mới 15 thôi.”

Lạc Bảo: “Là tròn 14 tuổi!”

Đúng vậy, 14 tuổi tròn!

Mọi người tiếp tục đổi chiều hướng, hiển nhiên đều không muốn gây hấn với cậu công tử nhỏ này, còn Lý Thương Tuyết chỉ mỉm cười.

A Điêu liếc mắt nhìn Lạc Bảo, thật chất cô cho rằng cái thằng nhóc rắm thối này đáng sợ nhất. Bàn về tư chất tự nhiên, nó vượt xa Giang Tĩnh Chiêu, cái này khác hẳn với bắt đầu từ vạch xuất phát khi linh khí sống lại. Đoan chắc những người Lộc Sơn này đã được hun đúc từ nhỏ, dẫu linh khí có biến mất, nhóm Lộc Sơn thuần huyết đã chuẩn bị cho nền móng thật tốt từ lâu. Đó là vì có rất nhiều nền tảng tu linh có thể giúp ích cho cơ thể ngay cả khi không có linh khí như võ học, hệ thống kiến thức và tính cách này nọ.

Cho nên ở Lộc Sơn, những người lớn tuổi chiếm ưu thế hơn và hầu như mạnh mẽ hơn những người trẻ. Chuyện này có thể thấy rõ từ việc anh trai chị gái của mấy người này đều mạnh hơn em trai em gái mình.

(P16)

Bồn Cầu: “Hơn nữa Lộc Sơn này có vẻ là bí cảnh độc lập nhỏ, cho dù linh khí biến mất, bọn họ đã dùng bảo vật khoáng thạch dự trữ năng lượng linh khí duy trì sự tồn tại của bí cảnh này từ lâu, hệt như tinh cầu kỳ lạ của tộc Thiên Linh. Thành thử cơ sở của bọn họ cao hơn nhân loại rất nhiều, do vậy giá trị thời gian trong đường cong tăng trưởng vàng của bọn họ lâu dài hơn mọi người, cho dù 30, tốc độ trưởng thành cũng rất nhanh, khác nhân loại khi gân cốt đã cứng lại.”

A Điêu: “Vì vậy những người vừa lên lầu mới là món ăn, còn bên dưới…”

Bồn Cầu: “Cô còn phân tâm cho được?”

Tất nhiên có thể, bởi vì...

Lạc Bảo bỗng nhiên cười ha ha: “Tôi sắp xong rồi, Đàm Đài Thịnh, anh chờ chịu thua đi!”

Cậu ta nhìn vào cuốn sách nhỏ dưới ngòi bút của Trần A Điêu với tính linh yếu bực này thì hoặc cấp bậc bí pháp rất thấp, hoặc tiến độ rất chậm, không thể hình thành nội dung văn tự có tính linh.

Cho nên anh ta thua chắc không nghi ngờ gì nữa!

Ánh mắt của A Điêu nhẹ nhàng đảo qua cậu ta, cô viết xuống từ cuối cùng, đặt bút xuống, đóng cuốn sách nhỏ sau khi niêm phong tính linh hoàn tất, ném nó vào Sách Văn Minh.

Lạc Bảo và Giang Tĩnh Chiêu đều sững sờ, người này phá game?

Khán giả bên cạnh đã đùm túm thành một đám đông lớn trong và ngoài từ lâu, đâu đó 200 người; tại tầng hai có đâu đó trăm người, thậm chí có cả một số giáo viên xem trò hay chẳng hạn như nhóm của cô Ớt Xanh. Bọn họ đang ở tầng hai hết.

Trên dưới đều chú ý, còn có người không ngừng chạy tới, tuyệt đối không ngờ được Thất hoàng tử này lại… bỏ cuộc?

Trong ba giây, Sách Văn Minh phát ra âm thanh.

“Cấp trung Sao Trời, 700 điểm tích lũy.”

Rắc, Lạc Bảo bẻ gãy bút, nhìn A Điêu khó tin nổi; còn Giang Tĩnh Chiêu nhíu mày, tuy nhiên tâm trạng khôi phục thật nhanh, ngòi bút không dừng lại, chỉ theo bản năng nhìn Lý Thương Tuyết.

Cô gái ấy ngây người nhưng trong mắt lóe lên vẻ khác lạ, hiển nhiên ánh mắt nhìn Thất hoàng tử nọ có lẫn niềm ngạc nhiên và tán thưởng.

Đó là dạng… Đàn ông nhìn thấy mỹ nhân là ngơ cả người, mỹ nhân nhìn thấy người mạnh mẽ cũng ngơ cả người.

Huống chi cái anh chàng Thất hoàng tử này có bộ dáng không tồi.

Mỹ nam môi hồng răng trắng, dẫu ngạo mạn nhưng đúng là phù hợp với sở thích của phụ nữ.

Tâm trạng Giang Tĩnh Chiêu lập tức bất ổn.

(P17)

Kết quả đúng lúc này, thằng chó hoàng tử còn nói một câu: “Anh so tài với tôi mà cứ nhìn cô nương Lý làm cái gì? Tôi không phải tình địch của anh.”

Giang Tĩnh Chiêu nheo mắt, lạnh lẽo nhìn tên này.

A Điêu tiếp tục cầm sách nhỏ, giọng điệu bình thản, thần sắc thủng thẳng: “Có biết vì sao tôi vẫn cầm quyển sách nhỏ này không? Là bởi tôi muốn tiếp tục viết, viết xong là ăn chắc mấy người? Tất nhiên là không phải, trong mắt tôi 5 phút còn lại này mấy cậu chỉ có thể viết xong bí thuật trong tay, tuy nhiên điểm số của chúng chắc chắn sẽ không vượt quá 700. Như vậy tôi cầm nó làm gì?”

Hắn (cô) cao quý và lạnh lùng, làm một phép cộng tiểu học trước mặt mọi người.

“Đương nhiên là để tính xem mọi người phải trả tôi bao nhiêu tiền.”

“Hai mươi cộng với hai mươi, rất tốt, là bốn trăm ngàn tinh tệ.”

Hay cho vẻ giản dị tự nhiên hòa mình với người thường, giả bộ rất tốt.

Ai nấy: “...”

Giáng sét đánh chết thằng chó hoàng tử vờ này vờ nọ đi!

Tức chết tao rồi!

Quả Bí Lùn nhảy lên trong cơn điên tiết, vỗ bàn: “Anh đừng có phách lối! Tôi đi gọi anh chị gái của tôi đến!”

Giang Tĩnh Chiêu hít sâu một hơi, từ bỏ chuyện hoàn thành bí thuật, buông bút xuống.

Hắn không muốn vạch trần trước mặt mọi người rằng nó không đáng giá 700 điểm, hắn không muốn thua nhưng hắn đã thua thật sự.

“Thất hoàng tử Điện hạ cừ thật, anh muốn lấy 200 ngàn tinh tệ làm sao, chuyển khoản?”

Người này đang cố ý muốn tài khoản của cô, phỏng chừng muốn điều tra thân phận thật sự của tên này, nghi ngờ hắn không phải Đàm Đài Thịnh?

A Điêu đưa mã thanh toán, Giang Tĩnh Chiêu trả xong đã quyết đoán rời đi, hắn quá xấu hổ: “Ngày sau lại xin chỉ bảo, tạm biệt.”

(P18)

Mỗi tội hắn còn chưa đi ra thì bỗng không nghe được Thất hoàng tử này nói hời hợt một câu: “Ngày sau không cần xin chỉ bảo gì cả, thua rồi mà còn không dám hoàn thành bí thuật và công khai bộc lộ chênh lệch là người có tính cách quá kém, đồng thời không tự tin vào bản thân. Còn người này lại trái ngược.”

Hắn (cô) nhìn về phía Lạc Bảo.

Thanh toán xong, Lạc Bảo ngồi xuống, tiếp tục hoàn thành bí thuật giao cho Sách Văn Minh thì chợt bị Thất hoàng tử dùng ngón tay thon dài búng vào lỗ tai tí xíu của mình.

“Quả Bí Lùn, cậu cừ lắm.”

Tâm trạng Giang Tịnh Chiêu càng xấu hơn.

Kế đó người này rời đi, áo choàng bay lên, mang theo năng lực niệm của hàng trăm tinh anh nòng cốt của Lộc Sơn.

Đã gom đủ một ngàn điểm tích lũy, hơn nữa bên Eo Đao Kính đã xong chuyện, lúc này mà không đi thì chờ đến khi nào.

Suy cho cùng điểm kiến thức cô đọc được sau khi đọc những cuốn sách đó cũng chỉ làm cô nghĩ ra 4 bản bí thuật nhỏ này, cô không thể moi thêm được gì nữa. Giả mà lại có thêm vài người khiêu chiến thì xem như bụng cô hết sạch mực.

Khi A Điêu rời đi có quay đầu nhìn tầng hai, tầng hai có một số thanh niên đang nhìn cô, cả nam lẫn nữ.

Trong đó một thanh niên tóc đỏ và cô gái áo xanh mang lại cho A Điêu cảm giác mạnh mẽ nhất.

Phần tinh thần mạnh mẽ tợn.

Hai bên nhìn nhau, cô cố ý cụp mắt, cúi đầu nói thầm: “Chỉ có vậy.”

Nói xong cô vội vàng chạy, tránh để hai người trên tìm cô gây phiền toái, có điều cô vẫn cho nổ được năng lực niệm.

Từ Liễu Thất Tầm + 8888888!

Từ Diệp Quan Lan + 9999999!

Từ...

Á à! Thất hoàng tử này!

Một số người trên tầng hai cũng đóng góp một làn sóng năng lực niệm thật lớn.

(P19)

Sở dĩ tâm trạng dao động vì họ cảm thấy đáng sợ — Thật đáng sợ khi Thất hoàng tử mới vào Lộc Sơn mấy ngày đã đánh bại hai người Lạc Bảo.

Đây là quái thai mà nước Đường Tống sàng lọc ra ở bên ngoài?

Bảo sao các thế hệ đã để lớp Càn áp chế lớp Khôn, dù lớp Càn đích xác giỏi giang hơn lớp Khôn tại đời đầu tiên là thế nhưng thế hệ này thì khác.

Trong vùng này người bên ngoài không có linh khí đặt nền móng còn bọn họ lại khác. Họ chưa cắt đứt di sản tu linh của mình. Giả dụ ngay cả trong chuyện này mà còn thất bại thì họ thật sự kém xa những thiên tài bên ngoài.

Tại một bên khác, Lạc Bảo bịt tai nhỏ, tức giận trừng mắt, có điều không hiểu vì đâu mà cậu ta cảm thấy — tôi giỏi hơn Giang Tĩnh Chiêu? Tốt đấy, thằng chó hoàng tử này vẫn có tầm nhìn.

“Thất hoàng tử quá ngông cuồng.”

“Hên là hắn đi nhanh chứ không là tôi…”

Có người chạy đi tìm cậu cả họ Giang. Người này biết được tình huống bèn cau mày nhưng không tính ra mặt. Hai đứa em trai của anh ta không thể nào có được tâm tính sánh bằng anh ta, cho nên giờ đây anh ta chỉ nhướng mày: “Thất hoàng tử mà còn tài giỏi bực này, thế Thủ khoa Trần A Điêu kia chẳng phải... Hắn xếp hạng thứ mấy?”

“Về phần chuyện của Tĩnh Chiêu, chẳng qua là trận đấu mà thôi, mỗi người đều có thắng có thua là chuyện thường tình. Nếu mỗi đứa em trai gặp trúng cái gì là tôi phải tìm lại mặt mũi cho tụi nó, thế chẳng phải sẽ oải tới chết sao?”

Lúc những người khác đang nói chuyện, đồng hồ của mọi người đã đổ chuông.

Eo Đao Kính nổ tung.

Chú họa mi của đứa em ba của anh ta đã bị thổi bay.

Giang Mặc Ảnh: “...”

Ai nấy trên tầng hai: “...”

Trong lúc nhất thời, hai vị hoàng tử vương tộc bị chửi thành chó.

Cách đó không xa, cô Ớt Xanh cụp mắt.

Sao mà cô cứ thấy… có gì đó không ổn.

Công thức quen thuộc này, hương vị quen thuộc này.
Bình Luận (0)
Comment