Edit + Beta: Basic Needs
………..
Tạ Ngọc Khanh còn chưa kịp hoàn hồn, A Điêu đã lui ra và nói kiên nghị: “Cha đã cho con một tháng tiền sinh hoạt ước chừng năm ngàn, sao con gái còn nhận tiền của mẹ. Năm ngàn tinh tệ đã đủ cho con sống 3 năm rồi!”
Lúc này, mọi người ở nhà họ Trần đều tê dại.
5,000?
Thiết tưởng đâu Trần đại nhân sẽ bồi thường những năm qua cho con gái, huống chi năm ngàn chỉ là tiền sinh hoạt bên ngoài.
Như vậy có thể thấy được Trần đại nhân vô cùng ghét đứa con gái này, quá ư keo kiệt.
Không ngờ đó, quá keo.
Nhưng cũng có thể là để cho mẹ ruột nhà người ta đưa tiền.
Dưới ánh mắt bao người nhìn lăm lăm, mẹ ruột Tạ Ngọc Khanh ý thức được hoàn cảnh của mình. Giờ đây ai nấy biết Trần Nhiên chỉ cho 5,000. Nếu như bà ta không cho tiền, chẳng khác nào chứng minh Trần Nhiên bủn xỉn, về sau Trần Nhiên sẽ tức bà. Nhưng bà thật sự không muốn tới đưa tiền cơ mà!
Từ quản gia +455!
Từ Tạ Ngọc Khanh +666!
Sau khi nhận được năng lực niệm của quản gia và mẹ ruột, A Điêu nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt, cẩn thận nhìn biểu hiện của những người hầu xung quanh. Cô nói với vẻ sợ sệt: “Mẹ, con nói sai sao?”
Vô nghĩa!
Quản gia đang định chuyển đề tài khác, A Điêu lại lẩm bẩm: “Do con tiêu xài quá nhiều chăng? Mẹ yên tâm, con sẽ dùng tiết kiệm. Ba năm, không, con có thể dùng nó cho tới khi tốt nghiệp. Đó là nếu con may mắn thi đậu vào trường học, về sau tới lúc thi đại học rồi bàn. Năm năm, con đã có kế hoạch để tiết kiệm nó.”
“Nếu con không thi đậu... Vậy con vẫn tuyệt đối không liên lụy cha và mẹ. Con sẽ đi tìm trai làng nào đó để lấy.”
Đám người hầu: “!!!!
Không phải chứ, cái này có phải là nói móc không? Đứa này là con ruột à?
Từ quản gia +555!
Từ Tạ Ngọc Khanh +999!
Con người quý ở chỗ tự biết mình, nhưng tự hiểu mình quá cũng không tốt. Dù từ đầu chuyện này chính là dự định của cha mẹ cô nhưng cô đừng nói toẹt ra chứ!
Quản gia liều mạng nháy mắt với Tạ Ngọc Khanh. Bà ta cũng là người thông minh, chẳng dựa hết vào nhan sắc đẹp tuyệt trần của mình để được chiều chuộng. Thế là bà ta lấy ra một tấm thẻ, thân mật mà rằng: “Úi trời, con đó, có óc hiểu biết quá chừng. Con là con gái mẹ, dẫu mẹ có là thiếp, thân phận thấp kém, mà con cũng không đáng quý như con do đại phu nhân sinh ra. Con ở bên ngoài không biết sống chết làm sao, làm cho tâm can mẹ đau đớn rất nhiều năm. Bây giờ con quay về, sao mà mẹ không thương con chứ.”
Đến nước này còn chẳng quên diss phu nhân Trần Nhiên bên kia. Cứ như con gái bà ta phiêu bạc bên ngoài do đại phu nhân tính kế, ngược lại rất phù hợp với thiết lập nhân vật thuộc hàng thiếp được cưng chiều.
“Trong thẻ này có 20,000 tinh tệ, cầm đi. Con thi tốt, chớ sợ cái khác, có mẹ ở đây.”
(P1)
Mỗi lần nhận được tiền, A Điêu rất dễ bị cảm động. Thế mà cô lại đẩy ra: “Không được không được, mẹ đừng có khách sao.”
“Không được, nhận lấy đi, nhà chúng ta chưa bao giờ bạc đãi con cháu.”
“Được thôi, nếu mẹ có lòng tốt như thế, con nhận đây.”
Cảm thấy hai hiệp cũng đủ rồi, A Điêu thuận thế nhận thẻ. Bỗng nhiên tài khoản trên điện thoại di động tinh lên một tiếng.
+50,000 tinh tệ.
Ai vậy? Ai đã cho tôi tiền?!
Chẳng lẽ là… A Điêu theo bản năng nhìn về một chỗ, bên kia có một ma ma đoan trang trẻ tuổi đi tới và thông báo: “Tam tiểu thư, phu nhân chúc cô có chuyến đi thuận lợi, nhập học thành công. Năm mươi ngàn tinh tệ coi như chúc mừng cô trước.”
A, lại là vợ cả của Trần Nhiên.
A Điêu vô thức nhìn về hướng dưới mái hiên ở sảnh chính, vừa vặn thấy bóng người thướt tha phía sau bức tường hoa mai.
Người ta dửng dưng bình tĩnh, đứng bất động đốc thúc người khác làm việc. Thân phận làm cao, hiển nhiên điều khiển được bầu không khí và cục diện nhiều hơn mẹ cô.
Cho đến bây giờ A Điêu vẫn chưa nhìn thấy khuôn mặt chính diện của vị chủ nhân này, tuy nhiên cô cảm nhận được người này không đơn giản.
Từ nhỏ cô đã cảm thấy như vậy.
Biểu cảm của người làm xung quanh nói lên một chuyện: Địa vị đại phu nhân này trong nhà họ Trần mấy năm nay vẫn vững vàng như thái sơn, làm mọi người kính phục.
Ánh mắt A Điêu chợt lóe lên, cô khom lưng hành lễ về bên kia: “Cảm ơn đại phu nhân đã yêu thương, Tiểu Điêu nhất định cố gắng, thi tốt, quyết không làm cho người thất vọng trong tương lai.”
Ý gì đây?
Tiền ta cho không phải là tiền? Chỉ vì ít hơn so với cô ta?
Sao mi không nói sẽ không để ta thất vọng?
Vẻ mặt mịt mờ của Tạ Ngọc Khanh thay đổi, trong mắt hiện lên nỗi khó chịu: Từ Chiêu Ẩn đáng ghét này. Chuyện của tôi và con gái, cần chị xen vào à? Còn cho tận 50 ngàn tinh tệ, gấp 2.5 lần số tiền mình, chị ta cố ý làm mình mất mặt!
“Ôi này, phu nhân khách sáo quá. Sao A Điêu nhà chúng ta dùng được nhiều tiền như thế. Nhưng nếu phu nhân đã cho… A Điêu, đưa cho mẹ tài khoản, tối nay mẹ gửi tiền cho con.”
Sủng thiếp, người vốn kiệt xỉ vét túi, trong nháy mắt hào phóng hẳn.
A Điêu: “???”
Không phải chứ, thê thiếp mấy người tranh đấu trong nhà lớn toàn dàn xếp thế này?
Mặc dù bị sốc, nhưng A Điêu vẫn đỏ mặt, biết ngại mà móc… mã thanh toán trên di động.
Tạ Ngọc Khanh: “...”
Ta đang muốn lui đi, sao mà mi còn móc mã thanh toán ra thế.
A Điêu thầm nghĩ: Mỗi người nói câu tối nay gửi tiền cho tôi toàn là phường du côn bỡn cợt, há miệng chờ sung. Có bản lĩnh thì bà quét mã trả tiền đi, yêu tôi mà, bà sợ rồi à?
Trước mặt mọi người, Tạ Ngọc Khanh đành ra vành ra vẻ hào phóng quét mã trả tiền.
Tinh, tiền vào tài khoản.
50,001 tinh tệ.
A Điêu: “...”
Thật là phách lối. Là thiếp, bà thật sự không sợ bị vợ lớn kéo đi nhét vào lồ ng heo ngâm xuống nước?
(P2)
Ma ma trẻ giật giật khóe miệng, lại một lần nữa bị thao tác của vị sủng thiếp có lòng dạ hẹp hòi này đổi mới nhận thức.
Quản gia thấy trên mặt A Điêu tràn đầy phấn khởi, giống như ước gì mẹ ruột đánh nhau với vợ cả bèn không thể không ho khan nhắc nhở: “Sắp tới lúc rồi, Tam tiểu thư, cô phải đi thôi.”
Đúng rồi, thật đáng tiếc.
Về sau có cơ hội lại xem.
Mạo hiểm tính mạng tóm con đường sự nghiệp của tên đàn ông chó Trần Nhiên mới lừa được 350 ngàn tinh tệ, kết quả là vợ lớn vợ nhỏ của ông ta vừa quay đầu đã cho cô ngay 120 ngàn lẻ 1 tinh tệ.
Đúng là tiền của phu nhân vẫn tốt hơn đi vùng vẫy nhiều.
Đáng tiếc mình phải đi rồi.
A Điêu mang theo niềm tiếc nuối chuẩn bị lên xe, bỗng nhiên cô trông thấy một thiếu niên mười một mười hai tuổi trong tay cầm một cây kẹo hồ lô đang vênh vang đi tới.
Lần này không cần người khác giới thiệu, A Điêu cũng biết nó là ai.
Quá giống nhau, tuyệt đối là con của Tạ Ngọc Khanh và Trần Nhiên do nó chọn chỗ tốt nhất của hai người để phát triển. Môi đỏ răng trắng, rực rỡ như nắng gắt, nó xinh đẹp tới mức không tưởng nổi, còn đẹp hơn cả mấy ngôi sao trẻ trong phim ảnh.
Thằng nhóc này lớn nhanh quá!
Nhưng ánh mắt nó nhìn A Điêu thì lạnh lẽo khinh thường tột cùng.
Tạ Ngọc Khanh đang muốn giới thiệu, nó đã nói hớt chất vấn A Điêu: “Mày là ai? Từ khi nào nhà họ Trần chúng tao thu người hầu mới vậy?”
Giọng điệu xấu xa dữ dội.
Cho dù nó chỉ là con thứ, song, Trần Nhiên có mỗi hai thằng con trai. Ông ta yêu thương chúng vô vàn, trên dưới cả phủ đều phải nhường nó.
Nó biết A Điêu là ai, nhưng nó ghét “chị gái” này.
Dáng dấp như thế thì sao lại là chị của nó được.
Nhận thấy thằng nhóc này ghét mình, A Điêu hạ mắt rồi chợt nở nụ cười, tiến lên nói trong nỗi kích động: “Đây là em trai chị à. Chúng ta chưa bao giờ gặp nhau mà em lại tự mình tới tiễn chị, đưa luôn cả kẹo hồ lô. Thật sự làm chị cảm động quá, cảm ơn em.”
Đoạn, cô cướp thẳng tay hồ lô đường trong tay Trần tiểu công tử, lên xe đóng cửa lại và rời đi.
Trần tiểu công tử: “!!!!”
Kẹo của tôi!
Mọi người: “...”
Đằng sau bức tường, vợ chính của Trần Nhiên, Từ phu nhân, bị chọc cười.
....
Từ Trần Dương +1 +1 +1 +1 +1 +1!
Xe chạy ra ngoài rồi, A Điêu quay mặt đi, biểu hiện trên mặt trong nháy mắt biến mất. Khuôn mặt cô không có cảm xúc gì khi nhận được lời nhắc nhở của bồn cầu. Cô thầm nghĩ thì ra thằng em trai xui xẻo này tên là Trần Dương, nhưng rõ ràng cảm xúc trên mặt không thay đổi lớn là thế, vì sao lại dao động năng lực niệm lại +1.
Chẳng lẽ giả vờ là heo để ăn hổ?
Em trai của mình là một nhân tài?
(P3)
A Điêu suy tư nhưng tâm trí lại nghiêng về nơi khác: Nhìn tuổi tác, bản thân nó chỉ mới 6 tuổi mà thôi. Khó trách năm đó bà ta đồng ý để lão đạo sĩ đưa mình đi mà không quậy tưng bừng cùng Trần Nhiên. Lúc ấy bà ta đã mang thai, bà ta sẽ có một đứa con khỏe mạnh xinh đẹp, cho nên bỏ mình chẳng sao cả; huống chi sẽ không làm cho Trần Nhiên chê bai.
Nhưng mà bà ta lại đúng.
Đứa trẻ này thật sự vừa xinh xắn lại khỏe mạnh, Trần Nhiên chắc chắn cứng chiều nó tột cùng. Nhìn khóa trường mệnh tinh xảo và thời thượng trên cổ nó thì biết, còn có cả đồng hồ hàng hiệu đặt riêng theo tuổi con giáp trên cổ tay nó nữa. Đấy không chỉ là thứ đắt tiền mà còn là một lại mong ước và yêu mến.
A Điêu cười. Trong lúc chiếc xe bay chạy qua làn đường, cô kéo cửa sổ xuống, đưa tay ra, ngón tay thả lỏng, kẹo hồ lô bay ra ngoài… bịch, rơi chính xác vào thùng rác bên đường.
Tài xế phía trước nghe được động tĩnh thì không khỏi nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, vừa lúc nhìn thấy Tam tiểu thư ngồi phía sau ngước mắt nhìn thoáng qua chú ta.
Hững hờ, nhưng đôi mắt lại vô cùng sắc bén.
Ấy! Trái tim của tài xế co thắt, ngay lập tức dời mắt đi.
Chú ta có linh cảm, Tam tiểu thư này không phải là đèn đã cạn dầu.
Về sau chú mới biết phán đoán của mình không sai, Tam tiểu thư thật sự không phải đèn đã cạn dầu, cô ấy chính là pháo đốt đấy! Pháo có thể nổ tung hố phân!
.....
Tốc độ lại xe bay này đã có thể bì kịp phi thuyền, nhà họ Trần không chấp nhặt tới độ chỉ đưa cô tới bến tàu Lăng Thành mà đã đi thẳng đến Kim Lăng. Hơn nữa họ sẽ đưa đón cô đi thi, coi như không đánh rơi sự giả vờ của Thứ sử đại nhân Lăng Thành.
Ban đầu A Điêu quyết định hấp thu linh khí trên phi thuyền, nhưng đến khi phát hiện tác dụng của canh hoa trứng cà chua đã thay đổi ý định ngay. Trước đấy cô đặt địa chỉ nhận của gói đồ đến khách sạn Lưu Quang bốn sao ở thành phố Kim Lăng, vừa tiện đoạn đường này chỉ cần ngồi xe đi thẳng tới.
Chi phí ở khách sạn Lưu Quang nào có thấp. A Điêu chọn năm ngày, tốn 50 ngàn tinh tệ. Kế đó nhân viên khách sạn sẽ đặt tất cả các gói hàng chuyển phát nhanh nhận được vào phòng của cô.
Ngày hôm sau đến cửa khách sạn Lưu Quang, tài xế hoàn toàn chẳng hỏi vị Tam tiểu thư nghèo này lấy đâu ra tiền ở khách sạn tốt như vậy. Chú ta đưa người ta tới là ngoan ngoãn rời đi ngay, ngày mai tới đón người tại vị trí đã xác định.
Lúc cô còn trên đường, khách sạn thông báo cô rằng cô đã nhận được gói hàng trong cùng thành phố, và đã đặt nó ở nơi thỏa đáng.
Sảnh chính Lưu Quang đông đúc, toàn là phụ huynh và học sinh đến thi ở khắp nơi. Có người không đặt chỗ ở khách sạn bình thường được đành phải đến Lưu Quang mắc tiền, nào ngờ vỡ lẽ Lưu Quang cũng đã đông nghịt từ đời nào. Dưới sự ầm ã, nhân viên Lưu Quang vô cùng bận rộn.
(P4)
A Điêu không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đã đặt trước vài ngày, bằng không giờ đây cô phải đến những khách sạn năm sao tốt nhất trong Kim Lăng để cướp phòng. Bên kia là nơi chỉ cần động đậy một đêm đã tới cả trăm ngàn tinh tệ.
“Những khách sạn đó đã đầy từ lâu, vào ngày đầu tiên linh khí hồi phục đã đầy.”
Lời nói của nhân viên dẫn đường khiến A Điêu ngạc nhiên quá đỗi, nhưng cô nhanh chóng đọc ra những người có khả năng ở khách sạn 5 sao thường có tin tức nhanh nhạy.
“Xem ra rất nhiều người đi thi ở Kim Lăng.” A Điêu cười khổ, nói.
“Vâng, hy vọng cô sẽ làm tốt bài thi của mình.”
Nhân viên chúc phúc nhã nhặn, A Điêu cười đáp: “Sẽ.”
.....
Phòng khách sạn không nhỏ, 80 mét vuông, có nhà bếp mở đầy đủ tiện nghi và phòng tập thể dục, cũng có bồn tắm lớn. A Điêu chạy tới đây vì bọn chúng.
Chọn tới chọn lui nhiều dụng cụ nhà bếp, cuối cùng A Điêu mở một phần dược liệu và bỏ vào nồi cơm điện.
Bồn Cầu: “...”
Sau một giờ hầm, các loại thuốc đã được hầm nát, mùi cay xông vào mũi, trông đỏ rực.
A Điêu: “Úi trời, nước lẩu cô đặc?”
Bồn Cầu: “...”
Cô câm miệng lại.
Nước ấm của bồn tắm đã được chuẩn bị xong, A Điêu đổ nước lẩu cô đặc xuống.
Chẳng bao lâu, cô hiểu tại sao nó được gọi là súp hoa trứng cà chua.
Lẩu cô đặc được pha loãng, cộng với từng đống từng đống dược liệu kết tủa màu đỏ rực và vàng, không phải là súp hoa trứng cà chua chứ là gì.
Lần này mình đi xuống rồi không biết có đi lên được không đây?
A Điêu rụt rè c ởi quần áo đi vào.
Ui! Rõ ràng là nước ấm nhưng cảm thấy như đâm vào làn da, cay xè.
“Bồn Cầu Nhỏ, có khi nào tôi bị hủy hoại dung nhan không?”
Bồn Cầu: “Dung nào?”
A Điêu: “Dung nhan hủy hoại.”
Bồn Cầu: “Hủy hoại dung nhan nào?”
Dịch sang chính là cô mà tính có dung nhan gì.
A Điêu: “...”
.....
Trong quá trình kiên nhẫn, A Điêu cần chuyển đi sự chú ý. Thế là cô hỏi bồn cầu một vấn đề.
Tố chất của Tạ Ngọc Khanh và quản gia không thấp đâu. Quản gia thì vẫn hiểu được, dẫu gì nhà họ Trần cũng coi như có chút gốc gác, quản gia này đã trông coi công việc trong và ngoài gia tộc nhiều năm từ khi còn nhỏ, là một bậc cha chú có tài. Nhưng Tạ Ngọc Khanh… nói thế nào đây.
Sao tư chất của bà ta có thể dễ dàng tung ra 666, sắp bằng cả Phong Đình.
Bồn Cầu: “Giá trị nhan sắc cũng là tư chất, mẹ của cô có trình độ siêu cao trong lĩnh vực này.”
A Điêu: “...”
Một bồn cầu như mày còn là chó mê sắc?
Tuy nhiên lý do này xem ra cũng chính đáng, đúng là hoàn toàn không chê nhan sắc bà già hám tiền nhà cô vào đâu được.
“Vậy tại sao cậu không nhắc nhở tôi. Gần đây toàn để tôi dùng số lượng để đánh giá tư chất của họ trong khi trước đây cậu toàn nhắc nhở.”
Bồn Cầu: “Muốn rèn luyện năng lực phán đoán của cô…”
A Điêu: “Thật?”
Bồn Cầu: “Tôi quên.”
Cái này mà cũng quên cho được?
Bồn Cầu: “Lúc nhận dữ liệu của bà ta, bà ấy đang tắm, sau đó tôi quên ngay.”
Sắc mặt A Điêu lập tức nặng nề hẳn.
Bồn Cầu: “Tôi chỉ là Thực Thể Gieo Linh, cô để ý cái gì?
Ặc, hình như cũng đúng.
.....
Lột xác, tẩy đi tạp chất vốn là quá trình đau đớn, A Điêu kiên trì đến khi dược hiệu đã ôn hòa, không còn cảm nhận được gì nữa, mới bò ra khỏi bồn tắm. Cô nhấn nút, bồn tắm tự động xả ra toàn bộ chất lỏng và tạp chất. Cô đứng dưới vòi hoa sen rửa sạch các tạp chất còn sót lại trên cơ thể, đồng thời phát hiện làn da vốn đỏ bừng nhanh chóng hạ nhiệt, làn da cũng bắt đầu hồi phục… thậm chí trắng hơn đôi chút so với khi trước; lỗ chân lông nhẵn nhụi; vết sẹo do bị thương trước đó mờ đi hơn phân nửa, chỉ còn lại dấu vết lờ nhờ.
Mà cảm giác cơ thể rất thoải mái, đủ các loại nhẹ nhàng và sảng khoái.
A Điêu bị hiệu quả này làm cho rúng động.
300 ngàn tinh tệ quá đáng giá.
Đồ tốt đây rồi!