Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 44

Edit + Beta: Basic Needs

………..

A Điêu vô cùng nhanh nhẹn, lập tức toan né đi. Song, hai bàn tay đã mãnh liệt bóp cổ cô, sức bóp vô cùng lớn, cấp độ sức mạnh tuyệt đối vượt qua G1. Trong nháy mắt nó bóp đến xương cổ của cô, nó đã làm A Điêu mất đi khả năng la hét, cổ họng khô đau, hai mắt xanh lét trợn tròn, trông thấy được một giây sau sẽ bóp gãy xương cổ của cô.

Cú đấm nhỏ đập chết bạn!

Ầm!

A Điêu nện một quyền vào phần th@n dưới của người ta.

Xoát! Người này né tránh, hơn nữa vẫn để một tay tiếp tục nắm lấy cổ họng cô. Tuy nhiên A Điêu đã cạy tay tên này ra, ngừa tên này xiết cổ họng mình. Ấy vậy mà kẻ này phản ứng cũng nhanh, đưa tay kia trói ngược cổ tay cô, khóa cơ thể cô về phía sau và đập nó vào tường!

Quá khỏe, hơn nữa kinh nghiệm cận chiến kỳ cựu, dùng hẳn cách đấu nhu thuật* trong cận thân, quấn chặt tới nỗi chẳng tách rời được, làm cho A Điêu khó lòng phòng bị.

*Nhu thuật còn được gọi là Jujutsu, một môn võ thuật của Nhật Bản.

Bốp!

A Điêu nhấc chân chống lên vách tường, chống lại xu thế đập đầu đập tường, đồng thời cô gấp rút tăng kỹ năng cú đấm nhỏ lên max, tăng lên cấp 10!

Hơn nữa cô còn đổi luôn kỹ năng ánh mắt nối tơ.

Đổi, sử dụng!

Nhìn lướt qua giải thích về kỹ năng, nội tâm A Điêu chửi ** má.

Hướng dẫn sử dụng cái quái gì thế này!

Ánh mắt nối tơ: Hễ đôi mắt của đối phương nhìn mắt bạn hơn một giây, người này sẽ tạo ra hiệu ứng nối tơ bí ẩn với bạn (nếu người sử dụng không tự chuẩn bị vật liệu để nối tơ, sẽ dụng vật liệu nối tơ theo tiêu chuẩn mặc định.)

Thứ quỷ gì đây, hoàn toàn không nhìn ra được cách thức, nhưng trông cứ như kỹ năng dẫn dắt linh hồn. Vì cứu mạng, A Điêu vung tay một hơi đập nó lên cấp 10, thế là tốn 10 ngàn điểm năng lực niệm.

Chẳng qua bây giờ cô bị tên này kiềm chế từ đằng sau, sao mà nhìn nhau được?

A Điêu chẳng kịp suy nghĩ nhiều. Cô cố ý quay người di chuyển về phía tấm gương bên cạnh, trong gương bốn mắt nhìn nhau, chỉ một giây mà thôi.

A Điêu nắm lấy cơ hội phát động hai kỹ năng cùng một lúc.

Đối mặt qua gương cũng là đối mặt.

Hiệu quả kỹ năng ánh mắt nối tơ đã đến... Chỉ thấy từng thứ vật chất thực thể màu vàng thần bí khó lường như tơ như sợi từ tròng mắt đối phương phì phì kéo ra.

Lúc này A Điêu cũng cảm ứng được năng lực điều khiển của mình đối với những cái sợi này.

Nhưng lúc ấy cô lại: “!!!”

Tại sao lại là khoai tây chiên?

Bỏ ra hơn mười ngàn năng lực niệm để đối lấy và lấp đầy kỹ năng chủ động tấn công té ra được cái này? Ra ngay sợi khoai tây á?

Biểu cảm con chuột chũi gầm lên: A!

(P1)

.....

Tuy rằng tinh thần của A Điêu gặp cú trời giáng nhưng cô vẫn vận dụng một cú đấm nhỏ của đập chết bạn (cấp 10). Cơ bắp xương khớp cứ như tràn đầy năng lượng xung kích mạnh mẽ, sức mạnh tăng phúc rất nhiều. Thừa dịp tên này bỗng nhiên bị sợi khoai tây che lên mắt tạo hiệu quả điểm mù, cô một phen mở cánh tay tên này đang giữ cổ họng mình, rồi cho một cước giẫm lên bồn cầu phía trước.

Ầm!

Nắp bồn cầu bị cô dùng sức đá bay lên, lại một cước cho chân bổ ngang, cái nắp đã bị đá vào kính buồng tắm cách đó không xa.

Sau khi đập trúng, toàn bộ mảng thủy tinh vỡ nát, thậm chí nó còn nện vỡ vòi sen, bọt nước phun ra xì xì.

Tiếng vang kịch liệt chắc chắn khuấy động tới bên ngoài. Quả nhiên tên này bị dọa sợ, hơn nữa con mắt bị sợi khoai tây điên cuồng bắn mạnh và dính lấy, tầm mắt mù lòa, thân ảnh tên này đành lóe lên...

A Điêu đang cảm thấy cổ họng sắp đứt tới nơi thì nhìn ra bóng đen này dung nhập vào vách tường trong nháy mắt.

Dung nhập, biến mất.

Giống như chưa từng xuất hiện.

Cộp cộp cộp, có người gõ cửa bên ngoài, hỏi thăm tình huống ra sao.

Bên trong không ai trả lời, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, người này đành phải cưỡng ép mở cửa từ bên ngoài.

Ngoài cửa, Nhiêu Tuyết Nhã cùng với quản lý nhà vệ sinh bị cô ấy gọi tới chỉ thấy A Điêu nằm sấp trên bồn rửa tay nôn khan cùng với sợi khoai tây đầy đất.

???

Nhiêu Tuyết Nhã nhìn thấy A Điêu nôn mửa lần nữa. Nhìn A Điêu thêm một chút, cô ấy lại nhìn sang sợi khoai tây trên mặt đất, và hoảng loạn hơn cả lần trước.

Ăn rồi ói trong nhà vệ sinh?

“Khoan đã, không đúng, cổ cháu bị gì thế này?? Bác gái quản lý là một người dày dặn kinh nghiệm, trông thấy cổ A Điêu tím tái, dưới da sưng tấy, rõ ràng có dấu tay bóp ấn. Ngay lúc này bác gái biết ngay tình huống không đúng.

Đồng tử Nhiêu Tuyết Nhã hơi rung, chẳng lẽ Trần A Điêu bị tập kích?

.....

Năm phút sau, A Điêu xuất hiện trong một căn phòng, nơi cô đã được làm sơ cứu y tế.

“Cổ họng bị tổn thương, dùng thuốc tốt nhất thì sẽ nhanh nói chuyện lại được. Nhưng nguy hiểm quá, người này ra sức ngón tay rất mạnh.”

Hẳn bác sĩ mặc áo khoác trắng cũng là một người tài giỏi, dù sao Chu Giang vô cùng khách sáo với bà ấy. Người phụ nữ đẹp đẽ này nhẹ nhàng vuốt v e cổ A Điêu, đầu ngón tay tuôn ra ánh sáng nhạt. Chỉ cảm thấy cảm giác mát lạnh thẩm thấu, cổ họng từ đầu cứ đau nhức như thể lúc nào cũng ho ra máu đã chẳng còn cảm giác đớn đau, tiếp theo bắt đầu khôi phục.

Hả? Đây có phải là thiên phú linh năng loại y học?

Học phủ Kim Lăng ghê gớm quá, bác sĩ cũng biết tu luyện.

Bác sĩ làm báo cáo trong sự ngạc nhiên của A Điêu, mà nhân viên điều tra đã rà soát nhà vệ sinh, phát hiện trong đó… không có dấu vết rõ ràng nào khác ngoài sợi khoai tây.

Ít ra mặt ngoài chẳng có.

(P2)

“Người này không mang giày như vậy sẽ không lưu lại dấu vết; bên cạnh đó ở vị trí vách tường Trần A Điêu xác nhận tìm được linh khí lờ mờ để lại, chứng tỏ người này nắm giữ phương pháp sử dụng linh năng có thể xuyên tường ra vào. Thế nên chúng ta không phát giác ra.”

Chu Giang nhìn báo cáo kiểm tra vết tích, ánh mắt đảo qua ba thành viên tổ điều tra và A Điêu, cuối cùng thầy ấy hỏi A Điêu: “Người này chưa từng sử dụng vũ khí sắc bén sao? Chỉ muốn bóp cổ họng của em?”

Dẫu cho có dùng thuốc cấp cao, đã không đau, nhưng giờ đây A Điêu vẫn khó mà nói được, thế là cô gật đầu.

“Vậy người này dùng thuật xuyên tường bằng cơ thể sống, không cách nào mang theo bất kỳ vật chất nào, chỉ có thể dùng bản thể xuyên thẳng qua, có khi chẳng mặc luôn quần áo. Sau tập kích thất bại chạy trốn, hẳn là cũng không dám đi ngang qua toàn bộ Học phủ. Như vậy phải có chỗ thích hợp thay quần áo trong căng tin và các tòa nhà trong khu vực căng tin. Hơn nữa tên này sẽ có một thân phận thích hợp để ra vào những nơi như thế.”

Lời nói của Chu Giang hệt những gì A Điêu nghĩ. Cô viết ra thông tin đại khái về chiều cao hình thể của người này, viết luôn cả khi người này chạy trốn, cô nghe thấy tiếng tên này giẫm lên mặt nước.

Đáng tiếc cô mãi không lấy được năng lực niệm của người ta, bằng không đã biết thân phận rồi.

“Cả người tên này tối đen như mực?”

Chu Giang thấy chữ này của cô bèn nhướng mày: “Người này kia còn biết Thuật Sơn Ảnh, biết không ít đâu, là một nhân tài. Trần A Điêu, em có nghi ai không?”

Ám sát đột ngột như vậy, tóm lại là có nguyên nhân.

Chỉ vì thành tích thi của cô?

A Điêu viết xuống ba từ: nhà họ Thôi.

Cô rất thẳng thắn nhưng chỉ có thế thôi, trái lại còn ít nói hơn cả lúc cô tức giận thường thấy.

Việc này không nhỏ, điều tra cấp bách, nếu không gây ra ảnh hưởng xấu ác liệt tột cùng.

Chu Giang vội vàng, chẳng giữ cô lại nữa, chỉ để cô cẩn thận một chút về sau, tận lực ở cùng một chỗ với những thầy cô kia, không nên đơn độc.

Sau khi A Điêu đi ra ngoài, Chu Giang đã thông báo sự tình lên phòng hiệu trưởng.

Thật ra hiệu trưởng đã biết động tĩnh ở căng tin, vẻ mặt ông ấy nặng nề khi hiểu rõ tình huống: “Con bé không nói gì nữa?”

“Không có.”

Chu Giang bực bội lắm, từ đầu thầy ấy còn tưởng con nhóc này là người có tính gian ngoan, sẽ thuận cột trèo lên cây. Suy cho cùng nó bị ám sát ở Học phủ Kim Lăng, âu Học phủ Kim Lăng đuối lý chuyện này. Vậy mà nó chẳng nói chẳng rằng.

“Đè ép được tính tình, biết nhịn, chẳng trách thi được tới ảo cảnh thứ nhất. Hãy chăm sóc tốt cho đứa trẻ này, nếu lại xảy ra chuyện gì thì cậu biết hậu quả rồi đấy.”

“Còn có vụ án này, cho tôi một kết quả trước khi ngày hôm nay kết thúc.”

(P3)

Giọng điệu hiệu trưởng đều đều nhưng Chu Giang nghe ra ý lạnh lùng trong đó.

Trán Chu Giang toát mồ hôi lạnh, lần này có được nhiệm vụ giám sát chuyện thi cử đã cho thầy ấy chỗ tốt rất lớn nhưng trách nhiệm lại trọng đại. Một lần ám sát đã là thất trách nghiêm trọng, nếu lại xảy ra chuyện... Chỉ cần A Điêu muốn báo cáo lên trên, thầy ấy chịu không nổi, không chừng làm mất luôn vị trí Trưởng An ninh của Học phủ Kim Lăng.

Dưới sự căng thẳng, Chu Giang bỗng nhiên nhắc tới một sự kiện: “Đúng rồi, hiệu trưởng, trên mặt đất chỗ buồng nhà vệ sinh đó có rất nhiều sợi khoai tây.”

Hiệu trưởng: “?”

Hiệu trưởng lạnh lùng, bình tĩnh hỏi: “Sống hay chín?”

Chu Giang: “Là sống.”

Để đảm bảo sự tỉ mỉ và chuyên nghiệp của mình, giờ phút này Chu Giang tự mình cắn một cái: “Còn sống thật, hơn nữa còn mới lắm.”

Hiệu trưởng: “...”

Nếu ông nhớ nhớ chính xác, tất cả những sợi khoai tây đó rơi xuống sàn nhà vệ sinh.

Vì muốn giữ vị trí mà người này cũng coi như cố gắng.

Ông hiệu trưởng già tao nhã buông bút xuống, theo bản năng sờ ly cà phê, muốn đ è xuống cảm giác mắc ói trong cổ họng trống không. Ngón tay ông gõ bàn, như có điều suy nghĩ: “Là đứa nhỏ kia làm ra?”

“Nó chỉ bảo mắt kẻ tấn công mọc ra sợi khoai tây, rất bi3n thái, dọa nó muốn chết.”

Hiệu trưởng: “Cái đó phải do nó làm nhưng nó không tin cậu cho nên không chịu thừa nhận. Có lẽ trong trái tim nó, cậu cũng có thể là kẻ tấn công che giấu danh tính.”

Chu Giang: “...”

“Hiện tại có thể điều khiển linh năng, nhìn xem cái này thuộc về dịch chuyển thực thể của hệ khống chế hay biến đổi đồ vật của hệ bi3n thái?” Chu Giang ngạc nhiên. Theo quan sát của thầy ấy, không bàn tới tố chất bên trong của 500 thí sinh, trình độ của họ toàn như rau cỏ. Bấy giờ không ai có thể điều khiển linh năng, trừ phi có Thực Thể Gieo Linh hoặc Đồ Cấm Kỵ đặc thù trợ giúp.

Lấy phỏng đoán của thầy ấy, A Điêu kia thật sự không điều khiển linh năng được, khả năng sẽ ở vế sau.

Chu Giang cố tình nhắc tới hành động nhỏ của Thôi Vân.

Hiệu trưởng lật tới hồ sơ của A Điêu. Ông ấy có cấp bậc cao, sau khi từ quang não nhập mã điều tra thân phận quan chức và thấy cô là con của Trần Nhiên, ông đã ngỡ ngàng.

Em gái của Trần Tốn? Đừng nói thằng nhóc đó cho Đồ Cấm Kỵ.

Không có khả năng để tự hiệu trưởng đi tìm sát thủ, mà Chu Giang ngồi tới được vị trí đó lại chả phải người ăn cơm khô. Ngoại trừ sợi khoai tây, bên trong đám đồ lấy được từ cái buồng đó còn có dấu chân giẫm trên mặt đất sau khi nước phun ra.

Hiển nhiên dấu chân mù mờ, hoàn toàn chẳng cách nào làm xét nghiệm dấu vết, nhưng… thầy ấy cầm lấy ba ống thuốc thử và gọi ba con ong béo tới.

Hãy để chúng chia nhau ra gửi đến các phòng ban khác nhau nhằm xét nghiệm.

(P4)

Một là bộ phận xét nghiệm bên trong Học phủ Kim Lăng, một là bộ phận pháp y dưới sự quản lý của quan phủ Kim Lăng, còn một cái nữa là Sở nghiên cứu Kim Lăng.

Nhìn đám ong mật béo bay ra ngoài, Chu Giang cười lạnh.

.....

Lúc A Điêu đi ra ngoài rồi, Nhiêu Tuyết Nhã đã được nhà trường dặn dò một lần.

“Không cho mình nói chuyện này ra ngoài hẳn sợ sẽ làm thí sinh rối loạn. Nhà trường muốn âm thầm điều tra.”

“Cho nên có lẽ bên ngoài không hay gì. Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối giữ miệng kín như bưng. Nhưng mà chỗ trên cổ cậu lộ liễu quá, giải thích như thế nào?”

A Điêu nhìn cô ấy một cái rồi cùng thương lượng một kế sách tuyệt hảo. Ban đầu Nhiêu Tuyết Nhã không chịu tột cùng, nhưng sau đó vẫn đồng ý. Bởi lẽ cô ấy cũng cần kết nối mấy người bạn đáng tin cậy, loại ngựa chiến siêu dữ dội như A Điêu này chỉ có thể gặp không thể cầu.

A Điêu thật sự cho rằng người bên ngoài không biết, ngờ đâu đi tới căng tin lại thấy rất nhiều người đang bàn tán.

Bỗng nhiên nhà vệ sinh bị niêm phong, người của trường đến điều tra, như thể có chuyện gì.

Cái gì vậy?

Nghe nói có một thí sinh ham ăn dữ lắm bị những học sinh được Học phủ nhận từ kỳ thi riêng hù dọa, không dám ăn cơm ở căng tin. Thế nhưng người này tham ăn bèn bưng một nồi toàn sợi khoai tây chạy vào nhà vệ sinh để xào rồi ăn. Kết quả nó bốc cháy, hệ thống chữa cháy bị hỏng, xịt nhà vệ sinh thành cảnh nước ngập núi vàng*, thiếu điều gây hỏa hoạn, giáo viên trong trường tới điều tra.

*Nước ngập núi vàng (còn được gọi là dùng nước lớn nhấn chìm Kim Sơn): một cảnh trong truyện thanh xà bạch xà, là một trong những câu chuyện thần thoại và truyền thuyết cổ xưa của Trung Quốc, được lưu hành rộng rãi trong dân gian.

Nghe đâu là khoai tây chiên vị cay.

A Điêu: “...”

Má, ai nói, ai!!
Bình Luận (0)
Comment