Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 83

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Thật tế tốc độ nó nhanh khủng khiếp, gần như ngay lập tức đi xuyên qua hàng ngàn mét. Nó có thể dội thẳng bom tạo ra hố sâu đường kính năm mét, trong nháy mắt giết sạch toàn bộ các tu sĩ cấp F hoặc thậm chí cấp D nơi đó.

Để bọn chúng chết chùm đi!

Đây là sức sát thương của vũ khí nóng quân sự cấp cao bây giờ.

Chỉ trong khoảnh khắc mà thôi. Ngốc Thứu vừa mờ mịt, nhưng chẳng mấy chốc sinh ra phấn chấn— Trần A Điêu sẽ chết?

Ý tưởng này chỉ mới nảy sinh.

Trên bức tranh sơn dầu bầu trời, ánh sáng đỏ là một nét dài, và kết thúc của nét này vốn nằm ngay cổng thị trấn. Thế mà nơi khoảng trống lại có một nét vẽ còn nhanh hơn hẳn, như là tia chớp.

Ánh sáng vàng.

Nửa đường đánh lén.

Pháo phaser dội bom từ bầu trời…

Trong tiếng nổ lớn ầm ầm đầy ngột ngạt, ánh sáng đỏ của sự hủy diệt vẫn chưa đến, nó nổ tung ngay vùng trời trên thị trấn.

Sóng ánh sáng cuồn cuộn quét qua, sóng khí rung chuyển ầm ã, thốc bay toàn bộ các mảnh ngói trong các kiến trúc tại thị trấn nhỏ, còn khu rừng um tùm lại rào rào cả mảng như sóng lúa bị nghiền nát…

Mọi người vô cùng hoảng sợ, nhìn những cụm năng lượng phân tán trên bầu trời mà chẳng rõ tình hình.

Nhưng suy cho cùng ai cũng là tu sĩ tinh anh, họ nhanh chóng nhìn thấy một tia sáng thứ hai bùng nổ từ phía Đông Nam, ngay sau đó nó xẹt qua bầu trời thành vệt dài, bắn thẳng vào những đám mây có ánh sáng đỏ ẩn nấp từ đầu.

Bùm, toàn bộ đám mây bị oanh tạc và xé rách, ánh sáng nổ tung mang màu đỏ máu, cả chùm sáng phát nổ. Theo sau đó là một chiếc phi thuyền không lớn không nhỏ rơi khỏi đám mây.

Ám sát một người, bắn tỉa A Điêu, khi trước nhìn thì thấy nguy hiểm đầy rúng động đấy, nhưng so với cảnh trước mắt này thì lại hệt cảnh trẻ con chơi đồ hàng.

Sau khi phi thuyền rơi xuống, ai nấy chấn động và nhìn thấy phía Đông Nam. Nơi đó từ đầu chả có thứ gì và nay đã hiện ra một chiếc phi thuyền còn to hơn.

Đây không phải là phi thuyền vận chuyển thông thường, mà là một con tàu chi3n đấu chuyên dụng.

Nó xuyên qua những đám mây. Cùng lúc đó khoang thuyền mở rộng lỗ hổng, để hàng trăm chấm sáng bay ra, như thể có thật nhiều người lái công cụ bay lao tới nơi phi thuyền nhỏ rớt xuống.

Còn con tàu chi3n thì bay đến khu vực trên không thuộc thị trấn, cửa khoang lần nữa mở bung, có trăm người khác bay ra… với giáp vũ trang quân đội?

Toàn là trang bị Cẩm Y Phi Ngư.

Dường như có người nhận ra gì đó.

“Đội trưởng, đó là Lực lượng Vũ trang Tuần tra ở Đam Châu.”

Thanh niên phía sau Anh Đạt thì thầm. Coi như cậu ta cũng nhanh nhạy, từ lúc Anh Đạt ra tay cứu cô bé kia đã nhận ra có vẻ đội trưởng biết người ta.

Chẳng lẽ cũng biết sự tồn tại của phi thuyền này?

(P1)

Anh Đạt nào có hay, anh ta chỉ nhận ra người này là Trần A Điêu, con gái của Thứ sử Lăng Thành, Trần Nhiên.

Mà với sự hiểu biết của anh ta về tình hình quan trường gần đây ở Lăng Thành, Kim Lăng, thậm chí là Đam Châu, rất có thể Trần Nhiên sẽ được thăng chức lên quan lớn tỉnh lỵ Kim Lăng, đến lúc đó cứu Trần A Điêu tương đương giành được hảo cảm của nhà họ Trần. Điều này rất quan trọng đối với đội ngũ hoang dã quật khởi từ cọng cỏ ngày ngày bấp bên như bọn họ. Lăn lộn ở những nơi như Kim Hương này lấy được tài nguyên linh hạch thật đấy, nhưng giới hạn ở đâu? Bọn anh gặp khó khăn trong việc có được các nguồn tài nguyên khác, chẳng hạn như truyền thừa đạo pháp; chẳng hạn như các nguồn tài nguyên cao cấp khác bị triều đình và nhóm quyền quý chiếm đóng. Trừ phi bọn anh sử dụng tài nguyên linh hạch khổng lồ để đổi lấy các nguồn lực nguyên cao hơn. Nhưng bọn anh còn sống nổi tới thời điểm đó sao? Mỗi ngày số người chết ở Kim Hương không dưới ba con số, không chừng ngày mai sẽ đến lượt bọn anh.

Đi một bước nhìn ba bước, kể từ khi họ thấy được giới hạn cao nhất mình có được, nay lại có cơ hội lớn trước mắt, tại sao không nắm bắt đi?

Dù gì ngày nào cũng mạo hiểm, không sợ lần này mạo hiểm thêm một lần.

Nhưng Anh Đạt không nghĩ tới chuyện có con tàu chi3n ở gần đây thật.

Là nó mãi ẩn núp hay chỉ vừa mới tới đúng lúc?

Phải chăng liên quan gì đến Trần A Điêu? Từ đầu Quân Tuần tra không liên quan đến chức vụ của Thứ sử Lăng Thành, nay nếu đúng là thế, chứng tỏ Trần Nhiên sắp được đề bạt, hơn nữa chức vụ được đề bạt sẽ có liên quan đến Quân Tuần tra?

Anh Đạt không dám nghĩ, chỉ ra hiệu làm những người còn lại lập tức thu linh năng và vũ khí, bày ra bộ dáng khôn ngoan.

Bởi vì Quân Vũ trang Tuần tra Đam Châu chịu trách nhiệm duy trì hòa bình an ninh bên trong Đam Châu, còn Quân Trông coi của Đam Châu mới chịu trách nhiệm cho các hoạt động quân sự bên ngoài.

Về mặt trách nhiệm mà nói, đối với tình huống ma quỷ hố đất và đội hoang dã ngày nay, Quân Vũ trang Tuần tra đúng lúc quản lý mục này, làm đúng chức năng hơn cả Quân Trông coi. Thảo nào đám người Anh Đạt lại ngoan ngoãn như vậy.

Nhưng bọn họ thông minh thì thông minh đấy chứ người khác chắc gì đã thế, ví dụ như đội trưởng đội hoang dã kia đang sáp gần A Điêu trong im lìm. Gã không muốn xuống tay trước mặt những quan quân này bây giờ cho lắm, chẳng qua gã chỉ chờ có cơ hội để nhanh chóng chém chết con nhỏ này, lấy được chiến lợi phẩm.

Người đàn ông khôi ngô đeo mặt nạ bọc thép đứng trước nhất của Quân Tuần tra câu ngón tay lên, lưỡi sáng bay xoát ra, ngay lập tức bắn xiên xuống từ trên trời… bộp, chặt đầu tên này ngay và luôn.

Nhanh như chớp.

(P2)

Cường độ linh năng cấp C.

Sau khi đầu người rơi xuống đất, đám người tưởng mình đang mơ. Trong lúc ai nấy xao động, mặt nạ trên mặt đội trưởng này được thu lại, để lộ khuôn mặt lạnh lùng cương nghị áng chừng ba mươi tuổi và nói nặng nề: “Để đối phó với tình hình diệt ma quỷ nơi hoang dã trong khu vực Đam Châu hiện tại, theo chỉ thị do Đại nhân Đô Đốc mới tại Đam Châu ban hành: từ giờ trở đi, tất cả các khu tiêu diệt hang ma trong lãnh thổ Đam Châu sẽ được quản lý bởi tiểu đoàn Tuần tra và phủ chính của Đam Châu.”

“Một là quản lý dân sinh, tiêu diệt ma quỷ để bảo vệ trị an. Hai là chỉnh lý việc rối loạn nơi hoang dã, ngăn chặn tu sĩ bị ám sát vô lý gây hao hụt. Vì kế lớn trăm năm chiến đấu giữa nhân loại và ma quỷ, hiện nghiêm lệnh truy bắt nhóm cướp bóc. Nếu có chứng cứ, không cần bên Tam Ti* kiểm duyệt, Quân Tuần tra là tôi có thể giết không tha!”

*Tam Ti: Là cách gọi của Trung Quốc cổ đại đối với ba cơ quan tư pháp quan trọng. (tùy vào mỗi thời sẽ có tên gọi chính xác trong Tam Ty khác nhau, vd như Hình Bộ - Đô Sát Viện - Đại Lý Tự)

“Phó quan Đinh Mão thuộc đại đội Quân Tuần tra Bính Tam tại Đam Châu thông báo!”

So với sự mạnh mẽ mang chí kiên cường và giàu lòng hi sinh của quân võ, đám tu sĩ hoang dã tự xưng là tắm máu đã yếu ngay cả một mảng lớn. Đến cùng vẫn là sự khác biệt giữa lùm cỏ dân gian và quân chính quy của triều đình, chưa kể người ta còn bày ra đại nghĩa chính lệnh vì dân vì nước, quản lý là chuyện tất yếu.

Nhưng đây là chuyện tốt hay xấu?

Dù sao mọi người đều ngoan ngoãn thu vũ khí trong nỗi hoảng loạn bất an. Tuy nhiên có một số người thu vũ khí lại vô ích. Thành viên của đội ngũ vừa kêu gào với A Điêu đã bị bắt hết. Có người hoảng sợ la hét kêu oan quá, có người tuyệt vọng cố gắng phản kháng... Bụp bụp bụp mấy lần như đập dưa hấu, toàn bộ đã bị mấy người Đinh Mão hoặc chém giết hoặc bắn chết.

Hoàn toàn không có vài câu dàn cảnh tốn hơi như trong phim truyền hình, chớp giật đầy nghiêm nghị, thực hành cho đúng cái gọi là “giết không tha”.

Đám người càng thêm phần lặng im.

Tiếp đó họ cũng thấy tiểu đội 100 người từng tách ra ở phía bên kia đã đè bẹp mấy lính đánh thuê còn sống và cố trốn đi kể từ khi phi thuyền rơi xuống.

Toàn bộ bị bẻ gãy chân tay trước mặt…

Có một người bị kéo sang, Đinh Mão nắm lấy đầu tên này một hồi và bảo: “Lính đánh thuê, trái lại táo gan đấy, không biết được chi cho nhiêu tiền.”

Đầu đẫm máu, trông hệt con gà dưới bàn tay rộng lớn. Hắn bị kéo tới trước mặt A Điêu: “Tam tiểu thư có nhận ra hắn không?”

Anh Đạt nhìn mà trái tim đập dồn, đúng là con gái Trần Nhiên rồi.

A Điêu: “Không nhận ra, ám sát tôi?”

Đinh Mão: “Đúng.”

(P3)

A Điêu: “Vậy mấy anh cứ xem rồi điều tra đi.”

Lúc cô nói còn cau mày, dường như rất yếu. Có một người đàn ông trung niên lanh lợi lao xuống từ trên phi thuyền, ngay lập tức lấy ra khăn tay sạch sẽ. A Điêu nhận lấy, cổ họng giật giật, máu tươi thấm ướt khăn tay.

“Tam tiểu thư, cô thấy sao rồi?”

“Sẽ không chết.”

Đinh Mão và các quân sĩ khác lập tức nhíu mày nhưng chẳng nói gì. Đối với con gái thứ ba của đại nhân Đô đốc mới này, bọn họ chỉ nghe theo mệnh lệnh tiện tay tới đón chút thôi.

Dường như A Điêu không quan tâm đ ến sự lạnh lùng của đám người này, cô chỉ nói: “Lột đồ đám người kia xuống.”

Lão Vương gật đầu khom lưng, lập tức mang theo mấy tên hộ vệ nhà họ Trần đi qua lột s@ch đồ trên đám xác chết nọ. Tiếp đó A Điêu bịt miệng, giơ ngón tay chỉ tới Anh Đạt.

Lão Vương hiểu ngay, cầm hơn một trăm viên linh hạch đưa đến trước mặt Anh Đạt một cách nhanh chóng.

Bọn người Anh Đạt: “…”

Anh Đạt liếc qua nhóm Đinh Mão, nhất thời không biết có nên nhận hay không.

Hiển nhiên thứ này là đồ báo đáp ân cứu mạng của Trần A Điêu.

Nhưng cái gọi là quản lý có bao gồm cả không thể giết người cướp của không? Vậy phải chăng những tài nguyên này bị nhà nước thu lại?

Con bé có thể cho nhưng bọn anh nhận được à?

Anh Đạt do dự, những người khác lại có ánh mắt cuồng nhiệt.

Nhưng lão Vương trung thành thây kệ, hiểu ngay ánh mắt của A Điêu bèn vung tay ném túi linh hạch vào trong ngực Anh Đạt, còn A Điêu thì chậm rãi lau khóe miệng: “Bây giờ biết e dè rồi sao?”

Anh Đạt: “?”

A Điêu nhìn lướt qua đám người khác, nói đầy sâu xa: “Nhớ lúc còn đi học giáo viên từng nói đã nói chốn hoang dã là một thế giới nhỏ. Khi hệ thống văn minh không thể giải quyết vấn đề sinh tử trước mắt, bản năng của con người sẽ thoái hóa vô hạn như động vật, dữ tợn nhe răng nanh để ăn uống kiếm sống, và máu thịt của con mồi là chiến lợi phẩm duy nhất. Nhưng sự khác biệt duy nhất giữa con người và các loài động vật khác là: kiềm chế. Là giống loài linh trưởng, ta sử dụng sự kiềm chế như cách duy nhất để giữ vững bản tâm. Vậy bản tâm là gì?”

“Là giết ma quỷ để quật khởi, cũng là khi có lòng kính sợ đối với uy quyền của luật pháp đạo đức.”

“Trước đây tôi không hiểu, vừa vào vùng hoang dã là thấy ngay sống chết phụ thuộc vào sức người và mệnh trời, nói gì đến kiềm chế.”

“Giáo viên không nói lằng nhằng, chỉ để cho tôi tự tới xem.”

“Bây giờ tới Kim Hương một lần, lúc này tôi mới hiểu được thì ra cái gọi là diệt ma quỷ bảo vệ dân chúng là có thể tàn sát tính mạng người khác ở trước mặt mấy trăm người ngay cổng trấn nhỏ. Là từng người trừu tính chuyện chiến thắng, ngồi đó tính toán mưu lợi bất chính.”

(P4)

“Thưa các vị, nếu tư liệu tôi từng đọc không sai thì: từ khi hố đất Quỷ Ăn Xác sinh ra đến nay đã nửa tháng, lúc đầu số lượng Quỷ Ăn Xác chỉ có bốn mươi năm mươi, hoành hành thôn quê, ăn hơn ngàn gần chục ngàn dân chúng. Lúc ấy, Đam Châu thênh thang chúng ta có thật nhiều chiến sĩ lòng mang chí lao tới vì hoàn cảnh này. Dưới tình huống không có tài nguyên tí gì, chỉ dựa vào việc vận dụng tí linh khí đã dám tới giết ma quỷ. Tôi tin rằng đó là tâm nguyện ban đầu của các vị. Nhưng vì đâu bốn năm mươi con Quỷ Ăn Xác vẫn không bị diệt, trái lại hiện tại có hơn bốn năm trăm con?”

“Là lực thua xa hay phản đồ tộc người nổi lên trước tình hình rối ren, cấu kết với nhau để tàn sát con người nhằm kiếm lời?”

“Hiển nhiên là vế thứ hai.”

“Có một nhóm người như vậy, bọn chúng phân bố khắp nơi, giết người đoạt linh hạch. Tuy nhiên đâu chỉ vì linh hạch mà còn vì muốn kiểm soát số lượng tu sĩ, để cho sức mạnh hoàn thiện của đội hoang dã không mạnh chưa đến mức đánh thông hố đất. Chúng giết người, lấy đi linh hạch, giữ lại thi thể cho ma quỷ ăn, để ma quỷ không ngừng sinh sôi nảy nở. Đây chính là lợi nhuận không ngừng. Mà bọn chúng còn thừa dịp có món hời cao như vậy để làm bản thân lớn mạnh một cách điên cuồng, tiếp đó không ngừng dùng lợi nhuận lớn dụ dỗ thêm nhiều người nhập bọn.”

“Nhưng đừng quên, trong đời đầu tiên có cùng một nhóm người đã làm điều tương tự, kết quả là gì? Chính là ma quỷ hố đất đã được phát triển tới mức chưa từng có, cuối cùng ấp ủ tai họa đáng sợ.”

“Những người đã chết thảm, những người đã từng nhiệt huyết nhưng đến cuối lại hờ hững, nhất định nghĩ tới điều này trước khi chết: Sao lại như thế?”

“Mà đáp án này ngày sau sẽ xuất hiện trên thi thể của các vị.”

Những lời này của cô thật đột ngột nhưng cô không màng, bởi lẽ chỉ cần cô nói tới những ý tưởng cốt lõi, không quan trọng thời gian, miễn là những người này nghe thấy và nhận ra, có sự thay đổi cảm xúc. Chỉ cần từ hành vi của họ sinh ra hậu quả phù hợp lợi ích của cô – bỏ tổ chức tội phạm lên bia ngắm!

Xấu hổ, lúng túng, đâm quạu, bất an, cũng như mang ý đồ xấu đẩy người khác gánh chịu đợt trừng trị của Quân Tuần tra, cả thảy đám người hẳn sinh ra cảm xúc như vậy dưới bài phát biểu này của mình. Tiếp đó thuận theo tiếng lòng mình, chống lại kẻ thù của mình, trở thành cây đao trong tay mình!

Cho nên A Điêu biết lời nói của cô càng đàng hoàng sẽ càng phù hợp với mục đích của ngày hôm nay, dẫu rằng thứ cô yêu nhất sâu trong nội tâm chính là giết người cướp của (giết ngược lại kẻ giết mình), chuyện này dễ bị trời phá hỏng lắm.

Đoạn, A Điêu cố tình nhìn Anh Đạt thật sâu, tiếp đó xoay người lên phi thuyền.

Anh Đạt nhận ra ánh mắt của cô, trái tim đập dồn.

Con bé hẳn suy yếu lắm, bước đi không ổn định, lúc đi lên còn cần giữ cửa khoang một phen.

(P5)

Trong quá trình bước lên các bậc thang của phi thuyền, cô cảm nhận được năng lực niệm mạnh mẽ của đám người này. Úi chao, rất tốt, mấy cọng rau này mập mạp đấy.

Đưa cô hơn 200 ngàn điểm cùng một lúc.

Đã mập như thế, cắt đi một vụ trông hơi lãng phí. Vậy thì chọn lúc khác, tiếp đó cắt luôn hai vụ.

Vừa lúc phát hiện ra một số chuyện trong hố đất kia, trái lại cô còn lợi dụng được nó cho tốt, đúng lúc cho lão chó họ Trần bận bịu, ít về nhà làm gai mắt cô.

Suy nghĩ trong đầu chuyển cực nhanh, khi đi qua những bậc thang đó, đột nhiên A Điêu nhớ tới cái gì bèn xoay người đứng ở trên cao thong dong nói những lời cuối cùng: “Tôi có vào hố đất nhưng được chưa đầy một phút đã sợ hãi, trốn ra mà đái cả trong quần. Biết tại sao không?”

Tất nhiên không ai biết, không có cách nào tiếp lời.

“Bởi vì hàm lượng độc xác chết trong mùi thối của hố đất đã vượt xa tiêu chuẩn. Lấy tiêu chuẩn này tính lượng chất độc xác chết do Quỷ Ăn Xác thải ra trên đầu người, có thể tính toán số lượng Quỷ Ăn Xác xuất hiện dưới hố đất đã ít nhất bốn con số. Dựa theo đường cong lột xác gen tiến hóa của loại ma quỷ ăn thứ thối rữa mà nói, trăm con là đủ tiến hóa lên một con cấp cao, ngàn con đủ sinh ra ít nhất ba con cấp cao thậm chí là ma quỷ cấp cao hơn. Nói cách khác rất có thể hiện tại phía dưới hố đất có tồn tại hơn một ngàn con ma quỷ cấp 3, ba con cấp 4, thậm chí một con cấp 5.”

“Một điều nữa là những con Quỷ Ăn Xác hiện đang hoạt động bên ngoài toàn là giống đực, không có con cái nào, hoặc tụi nó đang ở trong hang ổ giặt quần áo nấu cơm, hoặc đang chờ sinh. Bấy giờ thời tiết dần dà trở lạnh hơn, đám Quỷ Ăn Xác là những sinh vật ưa lạnh, và lạnh lẽo ẩm ướt là thời kỳ sinh sản của chúng. Tính toán nhiệt độ thời tiết, khoảng nửa tháng sau nhiệt độ giảm xuống đủ để làm phôi thai chịu được nhiệt độ, tiếp đó là làn sóng trẻ sơ sinh bùng phát. Tuy nhiên trẻ sơ sinh cần rất nhiều máu và thịt để ăn. Lúc đó chúng sẽ dốc toàn bộ lực lượng, tàn sát toàn bộ khu vực Kim Hương. Thi thể của mấy anh mấy chị chính là sữa bột trẻ em chất lượng cao nhất.”

“Cho nên tôi không hiểu tại sao mấy người vẫn còn kiên nhẫn như vậy, từng người từng người bám vào cửa sổ chờ đám người khác đánh nhau, mong tốt nhất là chết chùm hết để cho mấy người lượm xác.”

“Tấm lòng bao la quá.”

Vừa nói xong lời này, cô lại cảm nhận được sự no đầy đến từ từng gốc rau hẹ từng gốc rau hẹ tiến vào kho.

Than ôi, lại có thêm mấy trăm ngàn.

Quả nhiên con người sẽ bùng nổ cảm xúc mạnh liệt nhất khi họ dính líu tới khủng hoảng của riêng mình.

....

Mẹ kiếp!!!

Nếu như trước đây những lời đau đớn của cô chỉ ra sự hỗn loạn của vùng hoang dã Kim Hương, thì bây giờ là chính là một cái tát thật sự, khiến cho tất cả các đội hoang dã đều rúng động.

(P6)

Thật hay giả?!!!

Đám người Anh Đạt cũng hoảng hốt. Anh Đạt đã trao đổi ánh mắt với một số đội trưởng đội mạnh, vẻ mặt ai nấy đều nặng nề.

Bọn họ một mực hoạt động dưới hố đất nhưng xưa nay lại chẳng dám vào hang ổ dưới đáy hố. Thoạt đầu vẫn ổn, thế mà gần đây họ cứ thấy bất an thật, cứ thấy dưới hố đất có chuyện thay đổi mình không mường tượng ra, nhưng nào ngờ có mối nguy hiểm tiềm ẩn như vậy.

Nếu đó là sự thật, chuyện này quá khủng khiếp!

Sau khi A Điêu thu hoạch thêm rau hẹ lần thứ ba, cô thoáng liếc sang. Đinh Mão bị liếc mắt chợt ý thức được điều gì đó, lập tức nói lớn: “Chuyện này tôi sẽ lập tức bẩm báo kịp thời, phái tới nhóm vũ trang mạnh hơn cùng với học sĩ chuyên nghiệp tương quan để đo lường số liệu, phán đoán kích cỡ nguy cơ. Mấy vị dũng sĩ không cần hoảng sợ, đã có tình cảnh nguy hiểm, Quân Tuần tra của tôi chắc chắn cùng tiến cùng lùi đâu vào đó với các vị. Lại nói khủng hoảng cũng có nghĩa là cơ hội! Cần biết trước đây do Quỷ Ăn Xác bộc phát, hàng triệu người ở Kim Hương và ba thị trấn lân cận đã phải rút lui và sống tạm bợ. Giờ đây nguy cơ xuất hiện sẽ gây nguy hiểm cho những dân chúng này. Các vị là dũng sĩ và giờ đã an toàn một phương, hãy chiến đấu vì bản tâm, chưa kể tàn sát ma quỷ còn tăng cường tu vi. Đây chính là cơ hội!”

“Trước khi đến lần này, Đô đốc đại nhân ở Đam Châu từng đề cập: Chúng tôi trấn áp quản lý nơi này vì duy trì trật tự tu hành của các vị dũng sĩ, bảo đảm an nguy phần lớn mọi người, bảo tồn căn cơ của người tu hành tộc người chúng ta. Nếu các vị có chỗ nỗ lực vì dân chúng vì xã tắc, triều đình tất có báo đáp, tuyệt đối không nói khoác!”

Tu sĩ hoang dã vốn đã khủng hoảng và mang lòng thoát khỏi Kim Hương nay vừa nghe thấy lời này bèn lập tức ổn định tâm trạng: Nếu như quân chủ lực mạnh mẽ bên Quân Tuần tra tới, đoan chắc bọn họ cần những tu sĩ hoang dã là họ phối hợp. Đã có nhóm chủ lực chống đỡ, bọn họ lại có thể ở bên cạnh chém giết đám ma quỷ kia… lời dữ!

Nói xong những lời này, tình hình đã ổn định. Đinh Mão nhân cơ hội này đưa mọt cái nhìn cho Anh Đạt, Anh Đạt thông minh lắm, ý thức được cơ hội của mình đã đến bèn lập tức cao giọng kêu gọi mọi người đoàn kết.

Tuy nhiên A Điêu vẫn vào khoang, bày ra tư thế một diễn giả văn học cách mạng cao cấp không màng danh tiếng và thờ ơ với thế tục... Tất nhiên cô cũng nhân tiện phun một búng máu.

Ôi, cô yếu quá nhưng cô gắng gượng với cơ thể yếu đuối như vậy để nhắc nhở họ đấy.

Năng lực niệm nhiều như thế à, họ phải có hảo cảm với cô rồi.

Tuy nhiên đám cướp Ngốc Thứu này tặng cô chắc ác cảm là cái chắc.

A Điêu biết rõ Ngốc Thứu ở gần đó nhưng cô không thông báo cho nhóm người bên Đinh Mão.

(P7)

Bồn Cầu: “Bởi vì trong cuộc tranh đấu Tống Vương và thất bại của nhà họ Thôi, cô thấy được khuyết điểm mặt quân sự nhà họ Tống. Chưa kể khi linh khí khôi phục, nhà họ Tống lại yếu thế hơn nhà họ Vương, về lâu dài tất nhiên sẽ bị nhà họ Vương lật đổ. Thế nên cô suy đoán mục đích cuối cùng khi nhà họ Tống hợp tác với Trần Nhiên nhất định vì muốn ông ta lên ngôi Đô đốc quản lý cả văn và võ; đồng thời ông ta có chiến tích và năng lực phù hợp.”

“Tiếp theo cô lại đoán ra từ sớm rằng hai nhà Tống Trần đã áp chế nhà họ Vương và nắm được chức Đô đốc, cũng đoán được là quan mới nhận chức, ông ta chắc chắn sẽ đốt ba cây đuốc*. Cây đuốc đầu tiên cô thấy ông ta sẽ chọn Kim Hương, thế là cô điều tra Kim Hương từ trước rồi lại mang theo bọn Tống Linh tới đó. Mục đích của chuyến đi này cô có hai mục tiêu. Mục tiêu đầu là giết ngược lại nhóm tổ chức tội phạm, đồng thời để cho bọn chúng lao vào cái vòng đen ăn đen cùng nhà họ Thôi. Cái thứ hai chính là dựa vào chuyện Trần Nhiên nhận chức Đô đốc sau đó điều động Quân Tuần tra chỉnh lý Kim Hương. Như vậy cô có thể lợi dụng lực lượng của triều đình đả kích thế lực của tổ chức tội phạm một cách hiệu quả. Tuy nhiên đây chỉ là chuyện thuận tay, mục đích chân chính của cô là lôi kéo những đội ngũ hoang dã này, Anh Đạt chính là đại biểu đầu tiên cô lựa chọn.”

*Đốt ba cây đuốc (ba ngọn lửa): câu thành ngữ bắt nguồn từ Tam quốc diễn nghĩa. Quan mới sau khi nhậm chức một hơi phóng ba ngọn lửa chính là Gia Cát Lượng. Câu này nói chung chỉ quan lên chức sẽ làm việc có ảnh hưởng, để thể hiện tài năng và can đảm của mình.

“Nhưng phát hiện trong hố đất là niềm vui ngoài ý muốn, cô tạm thời dùng nó, nâng lợi ích của chuyến đi này lên một tầm cao mới. Đặc biệt là cô còn kéo Học phủ vào, nếu được chuyện âu Học phủ phải mắc ơn cô.”

“Trước mắt cô đã giẫm lên chức quan mới nóng hổi của Trần Nhiên cũng như quyền uy Quân Tuần tra, lấy danh nghĩa giúp bọn họ cướp đoạt danh vọng và lung lạc lòng người; chưa kể tổ chức tội phạm dâng lên bao quà tài nguyên; còn cô thì xây dựng cái thang lôi kéo Học phủ. Một mũi tên trúng bốn con đại bàng.”

“Nhưng cô biết rõ sự tồn tại của bọn Ngốc Thứu mà chẳng báo cho Đinh Mão để lợi dụng Quân Tuần tra diệt sát bọn chúng. Có sắp xếp khác à?”

Bồn cầu giống như một bà già cứ dài dòng lải nhải phân tích âm mưu của A Điêu, nhưng khi ấy A Điêu chỉ chú ý tới: Tại sao lại dùng một mũi tên trúng bốn con đại bàng, nghe là lạ sao ấy.

Bồn Cầu: “Vậy thì một mũi tên trúng bốn chú họa mi*?”

*họa mi: chân giữa

Mẹ mày!

A Điêu không phủ nhận những chuyện trước đó, nhưng cô lại cau mày bất mãn đối với kế hoạch tiếp theo: “Nói với bọn Đinh Mão, diệt bọn Ngốc Thứu, chẳng phải sẽ tặng tài nguyên của tôi cho triều đình à? Tôi đâu có mượn!”

Điển hình cho câu “xổ số chưa mua đã nghĩ về vị trí biệt thự cái đã”.

Bồn Cầu: “...”

Thật ra đâu có giống chú đại bàng mũm mĩm cô đơn và đáng thương bên bờ vực thẳm.

Hung tàn còn tham lam, tham lam còn xảo quyệt, xảo quyệt rồi còn kẹt xỉ, cô giống như rồng con ác độc đào lấy núi vàng núi bạc trong vực sâu mà còn thèm nhỏ dãi màn thầu.

Giương nanh múa vuốt, đầy tham vọng.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Một số độc giả không hiểu cốt truyện trước đó, nên tôi bèn mượn miệng của bồn cầu để giải thích. Là chuyện bổ sung thêm thôi. Đôi khi tôi viết phục bút có phần khó hiểu. Có lẽ vì viết nhanh nên quên giải thích chi tiết, làm mấy bạn không hiểu. Thế nên chương trước tôi thêm một chút, chương này cũng thêm một chút, hy vọng không để cho tất cả mọi người lạc trong sương mù.

Nhưng có lẽ sẽ có người cảm thấy rườm rà quá, xóa xóa cắt cắt rất rối rắm. Dù gì nhóm Kim Hương đã được A Điêu tính kế đâu ra đấy, cũng là nửa đầu kế hoạch của cô ở giai đoạn này; từ đây tới lúc gi ết chết Thôi Dung cũng gần, một giai đoạn phát triển sắp qua rồi, tiếp đó sẽ là thi đại học.
Bình Luận (0)
Comment