Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 97

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Cúp điện thoại, rồi ba người không cảm thấy điều tra Trần A Điêu sẽ khó tới mức nào, chẳng qua ôm lòng bất mãn.

“Một Thôi Lương mà thôi, Kinh Đô có bao nhiêu thanh niên tài tuấn, Nhị tiểu thư cần gì đề cao tên này tới vậy?”

“Đúng vậy, Thôi Lương ở Đam Châu thì cũng được nhưng tới Kinh Đô tính là cái quái gì, thậm chí không phải top 100 sinh viên hàng đầu trong năm đầu tiên của Đại học Kinh Đô. Dù sao Nhị tiểu thư cũng là…”

“Mấy anh biết cái gì?”

Một người nói thờ ơ: “Nhị tiểu thư muốn đồ chơi chứ đâu phải bạn đời chân chính. Đồ chơi thì muốn chơi như thế nào sẽ chơi thế đó, thậm chí để thằng này khúm núm quỳ gối làm chó còn được nữa là. Nhưng thiên tài tuyệt thế vẫn có thái độ kiêu ngạo và sức mạnh dù không có xuất thân gì. Chắc gì Nhị tiểu thư đã làm được tới nỗi này, đương nhiên chơi Thôi Lương này rất vui.”

Những người khác: “Đã là đồ chơi, chết thì đã chết, mắc gì như gặp chiến tranh như vậy?”

Hiện tại hai nhà Tống Trần đâu phải là bùn đất, tuy bảo họ có chênh lệch rất lớn với gia tộc Bách Lý, nhưng chung quy gia tộc vẫn chú ý cân nhắc ưu nhược điểm, hở cái làm quàng xiên muốn ra tay là ra thì sớm muộn gì cũng bại.

“Chắc thấy mất mặt. Thôi Lương đó có thể chết khi thi đấu, có thể chết trong trò đùa của cô ấy, nhưng không thể chết ở địa phương nhỏ bằng cách này. Bởi lẽ treo trên người Thôi Lương là danh tiếng của cô ấy, giết Thôi Lương chẳng khác nào tuyên bố gây tổn hại cho cô ấy.”

Cũng đúng, ba người nghĩ thông suốt, trước sau gì Trần A Điêu vẫn là một con nhóc, kiểm tra một chút là được.

Điều tra cái này...

.....

Ngày hôm sau, Lăng Thành, ba người nghe theo lệnh Nhị tiểu thư nhà Bách Lý.

Tại một vùng đất xa nơi Kinh Đô, này trăm ngàn mẫu sơn trang, linh khí dạt dào, hồ thủy tạ bọc lấy đình nghỉ mát, có núi rừng tung hoành thành một thế giới nhỏ. Khi ánh ban mai chiếu rọi, muôn thú săn bắt trên một vùng đất bằng rộng lớn, cảnh tượng con cháu tu luyện oai hùng tiếp nối.

Dùng mắt thường có thể thấy được linh khí trong Trận Tụ Linh khổng lồ đặt tại sơn trang, nó hệt con mãng xà nằm cuộn tròn. Đây chỉ là Trận Tụ Linh bên ngoài, nếu là nơi tu luyện có Cổng Linh Hồn nhỏ thì sao?

Thật khó để mường tượng.

Nội tình của thế gia được thể hiện rõ rành tại đây.

Mà Bách Lý Nhàn Quân, người vô cùng cao quý trong đám con em này, giờ đây đang mặc đồ ngủ, vừa kết thúc chuyện tu luyện. Ả vừa tắm xong, dung mạo rực rỡ tựa như hoa hồng có gai đẫm máu được tạo ra từ sự nuông chiều. Ả rề rà chạm vào quang não để nhận điện thoại và bên kia nói thành lời.

“Nhị tiểu thư, kết quả đã xuất hiện. Ngày đó Trần A Điêu kia bị Thôi Dung theo dõi ám sát thật, nhưng nó trí trá, sắp xếp mấy cái bia ngắm, tự mình ve sầu thoát xác, đi tới huyện Cừ đón tro cốt người thân. Bên quản lý xe có chứng cứ, trước mắt bên quan phủ cũng điều tra được điều này, xác định kết quả, còn thông báo cho Trần Nhiên. Không biết Trần Nhiên sẽ có biểu hiện gì.”

(P1)

Bách Lý Nhàn Quân nghe vậy nhíu mày, mở miệng chỉ là một câu: “Xử lý nó đi.”

Giọng điệu rất tùy ý.

Như sai mèo sai chó.

“Nhị tiểu thư, chỉ sợ thế này không được, để lại hậu quả rất lớn, được không bù đắp nổi cho mất.”

“Thế thì cứ để mất.”

“...”

Ba cao thủ hết cách, một trong số họ đành phải liên lạc với gia tộc, và ngay sau đó câu trả lời từ phía gia tộc là đi xem tình hình của Trần A Điêu, tới đó cân nhắc.

Gia tộc yêu thương để Nhị tiểu thư thật nhưng chưa tới mức hoa mắt ù tai và liều lĩnh.

Tức là xem xét đến cùng cái “được không đủ bù đắp cái mất” này gặp tổn thất lớn cỡ nào.

“Tôi đi nhà họ Trần xem một chút đi.”

Kết quả đến nhà họ Trần...

Người không ở đây từ lâu, hôm qua đã tới Học phủ.

Bởi vì người ta có một lớp học ngày hôm nay, tính toán thời gian, hôm nay là lớp của Khúc Giang Nam.

Người phụ nữ này không phải phường tốt lành gì.

Sau khi ba người trò chuyện, họ nhất trí quay về Kinh Đô.

Chỉ là một con nhõi tí ti, không đáng mạo hiểm.

.....

Học phủ, tại Sơn Trúc Cư, rạng sáng hôm qua gà còn chưa dậy mà A Điêu đã quay về. Cổng Linh Hồn nhỏ trong nhà lắng đọng linh khí mỗi ngày, không sợ hao hụt gì. Thế nhưng chuyện A Điêu trở về Học phủ hoàn toàn xuất phát từ suy nghĩ cẩn thận.

Theo tính toán tồi tệ nhất, ngay cả khi cô sửa chữa các chi tiết để cho mình không có bất kỳ sơ hở gì thì trước hết cô phải đóng vai con heo để tránh bị nghi ngờ. Nhược điểm của giả vờ làm heo yếu là lỡ ả quý cô kia đi theo con đường nhân vật phản diện ngu ngốc trong sách, điêu ngoa tàn nhẫn, phải xử lý cô như một con heo, giết mổ tùy ý, thế thì cô phải nhanh chóng tìm một chỗ dựa để đối phương không dám tùy ý chém giết.

Phải về Học phủ Kim Lăng mới được.

Nhưng về thẳng luôn lại trông có vẻ cố tình, thế là A Điêu điều hòa hai bên, trước tiên trở về nhà họ Trần, tiếp đó lấy lý do phải đi học để về Học phủ.

Bên Kim Hương cũng sắp kết thúc rồi, nghe nói phía dưới hố đất có Cổng Linh Hồn trung, người tham gia được thưởng theo công lao. Bọn Thác Bạt còn chưa trở về vì đang ở hết Kim Hương kết thúc công việc. Song, bọn họ lại nghe các bạn khác nói Trần A Điêu tới lớp hôm nay ngay giấc sáng sớm.

Nói như thế nào đây, mấy ngày nay chém giết cộng thêm nhận được rất nhiều tài nguyên, nội tâm mỗi người đều bành trướng, thậm chí có loại tự tin muốn sánh vai với Trần A Điêu.

Tới lớp? Tới lớp thì làm được gì chứ, có hiệu quả hơn chiến đấu chân chính à? Hơn nữa còn có rất nhiều tài nguyên, cũng làm quen với thật nhiều tu sĩ hoang dã.

Lợi ích lớn tột cùng.

Chắc chắn nó sẽ ảo não, tu vi của nó không tiến bộ lớn bằng tụi mình qua mấy ngày vừa rồi.

(P2)

Nhưng ngay cả khi nội tâm có bành trướng đến đâu, không ai trong đám Trung Xuyên Minh Tú ngoi đầu lên tìm A Điêu battle.

Họ đã trưởng thành. Là một người lớn, họ đã học được cách đối phó kẻ thù sao cho thật trưởng thành.

Được rồi, chủ yếu sợ bị người ta giận dỗi thôi.

Các bạn khác trong lớp A1 ở Học phủ Kim Lăng quan sát thấy Trần A Điêu uể oải, dáng vẻ biểu hiện tái nhợt yếu ớt vô cùng. Không biết liệu có phải họ thấy cô đang ở thế bất lợi, hay chính lớp trang điểm tàn phá như vậy đã tôn lên vẻ ngoài của cô, mà nhiều người đã cảm nhận rõ ràng một điều: Ủa có phải Trần A Điêu cao lên trông xinh xắn không nhở? Ngày càng trắng, ngày càng có một sự tinh tế đầy thú vị, cộng với nét mặt và phong thái rất độc đáo nữa, đúng là khá bắt mắt.

Chỉ có hai tháng, mà lại thay đổi hai năm rõ mười so với những người mới nhập học như vậy? Nhìn khá... quyến rũ?

Ôi trời, não mình bị úng nước à?

Dám có suy nghĩ như thế?!

Trong căng tin ăn cơm lúc đó, lượng cơm ăn của mọi người tăng lên rất nhiều, mà hiém khi Trần A Điêu lại thấy không hợp khẩu vị, cứ thế rời đi thẳng.

Ngay sau khi cô rời đi, nhiều người xì xào bàn tán.

Nó bị sao thế?

Trần A Điêu không ăn ba chén cơm, trời sắp sập rồi?

Sau đó tin này cũng được truyền tới Kim Hương, Bạch Hà và những người khác như có điều suy nghĩ… Có một suy nghĩ tuyệt vời rằng nếu nó thua thiệt, vậy mình vùng lên được?

Len keng, trong nhóm chat gửi tới tin nhắn.

Đúng lúc mọi người bên Kim Hương đang dùng cơm hộp, thế là họ tiện tay nhìn thoáng qua và nghẹn luôn miếng cơm ngay cổ họng.

A Điêu: “Trong khi các bạn cùng lớp đang phấn đấu ngày đêm tại Kim Hương, tôi chỉ có thể một mình đối mặt với những điều đau đớn nhất trong cuộc sống. Không hiểu vì đâu có một cảm xúc cô đơn thấu xương, thế là tôi đã đi đến Tháp Điểm Qua Ải. Đối mặt với cái chết, tôi mới hiểu rằng tất cả những đau đớn là nhất thời, mọi người vẫn phải nhìn về phía trước. Thế là… tôi đã qua tầng thứ ba rồi.”

“Mấy cậu có thấy vui không?”

Cô tiện tay tag toàn bộ mọi người, đặc biệt còn tag Thác Bạt hai lần, đồng thời gửi thêm một câu: “Cuối cùng tôi cũng vai sóng vai với cậu, chẳng cần nhìn bóng dáng vĩ đại của cậu đầy hèn mọn nữa. Cái gọi là môn đăng hộ đối, tận dụng thời cơ, chính là thế này. Bây giờ chắc chắn cậu đang vui thầm đúng không?”

Cũng không biết đang đi theo cốt truyện trong não chỉ toàn tình yêu hay là kịch bản nhân vật phản diện nói khịa trong truyện tranh bá.

Mình bị nó theo dõi dùng sức chinh phục tâm cảnh à? Chắc chắn nó cố ý vì muốn trạng thái tinh thần của mình tan rã, nó không cần chiến đã thắng.

Đúng là yêu tinh trơ tráo đầy mánh khóe nồng nực mùi trà xanh!

Không, mình tuyệt đối không thể khuất phục!

Từ Thác Bạt +18888! (Úi cha, thế mà năng lực niệm cậu ta vẫn nổ)

Từ...

(P3)

Đại khái bọn Thác Bạt phản ứng quá dữ làm mấy tu sĩ bên cạnh chú ý bèn hỏi một câu. Phần lớn mọi người che che giấu giấu không muốn nói, nhưng Điền Trung Dã to miệng, cười thẳng ha hả bảo đội trưởng của mình ghê gớm ra làm sao, qua tầng thứ ba gì đó.

Rất nhiều tu sĩ bề ngoài coi thường Học phủ thế thôi chứ thật ra ngầm hâm mộ ghen tị ước ao, hiển nhiên cũng biết tới Tháp Điểm Qua Ải.

Dương Tân Linh: “Ôi, giỏi quá, hiện tại có bao nhiêu người trong lớp cậu qua được tầng thứ ba?”

Điền Trung Dã: “Cậu ấy và Thác Bạt, chỉ có hai thôi.”

Dương Tân Linh lại ồ một tiếng, hoan hô: “Đúng là quá giỏi, xứng đáng mang danh thứ hai. Không đúng, hiện tại cả hai đều ở cùng tầng thứ ba rồi, thế thì đâu phân ra được hạng nhất hạng nhì?”

Điền Trung Dã: “Đúng vậy!”

Từ Thác Bạt +14444!

Mau nhìn mặt của tao đi cái thằng mặt lưỡi cày.

Dương Tân Linh nhận ra được cái gì đó sau khi Anh Đạt ho húng hắng, thế là nhìn thấy được biểu hiện của người khác. Cô ấy vội vàng khắc phục một câu: “Cũng không sao, mấy cậu đừng khổ sở, dù sao từ đầu mấy cậu đã xếp sau cô ấy rồi, có lẽ không bằng cô ấy thôi.”

Từ...

Khi một làn sóng năng lực niệm bùng nổ, không biết là điện thoại di động trong tay ai hãy còn mở nhóm chat, nó chợt phát lại giọng nói của A Điêu vừa thốt ra.

“Nhưng qua tầng thứ ba cũng không có gì phải vui mừng. Mấy cậu còn ở Kim Hương, chưa biết tình huống ra sao. Một đêm tối qua tôi không ngủ được, cứ sợ mấy cậu bị thương. Tại giờ phút này tôi mới nhận ra tâm can mình có nhận thức, sẽ biết đau đớn, sẽ biết khổ sở… Còn những tu sĩ hoang dã dũng cảm kia nữa, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ quá. Hy vọng tất cả mọi người mạnh khỏe. Mấy cậu mạnh khỏe thì đó là một ngày nắng; nếu mấy cậu không ổn, thế thì tôi nguyện theo gió hóa bướm, quấn lấy mấy cậu triền miên không rời.”

** má!!

Cái con nhỏ mang lòng dạ đen tối làm người ta đau nhức thế này, quá kinh khủng!

Cả bọn Thác Bạt đồng loạt tắt máy.

Hành động rất nhất trí nhưng làm kiểu gì vẫn ăn không ngon.

Cũng chỉ có mấy người Tống Linh bình tĩnh ăn cơm hộp, tập mãi thành quen.

Xung quanh có nhiều tu sĩ, nay họ nghe được giọng nói dịu dàng tinh tế và đầy thâm ý này đã nhất thời cảm động, hỏi tới hỏi lui là biết ai ngay. Thế là con bão khen ngợi + hảo cảm ập tới như bệnh dịch hạch, chẳng ai nhớ kỹ đám học sinh khác là ai với ai; còn học sinh lớp A1 thì tức anh ách một mảng.

Con chó A Điêu!

Nhưng năng lực niệm thuộc về con chó A Điêu tăng vọt.

.....

Phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng nhìn nhân viên quản lý trong nhóm gửi tin hóng chuyện một lần nữa bèn vào hệ thống Tháp Điểm Qua Ải để kiểm tra, nó đã qua tầng thứ ba lâu lắm rồi, lần này nó thật sự thách thức tầng thứ tư mới đúng.

(P4)

Vẫn còn chiến đấu, không biết có vượt qua được không. Nhưng dù có thể qua, hẳn nó vẫn cố ý hiển thị thành tích qua được tầng ba.

Thận trọng từng bước.

Nhưng nếu thật sự có thể vượt qua, tốc độ tiến bộ của nó quá khủng khiếp, mạnh hơn cả Thác Bạt.

Hiệu trưởng đứng dậy để pha cà phê, pha xong cà phê rồi, ông còn biết kết quả nhanh hơn nhân viên quản lý.

Tầng thứ tư... thất bại.

Nó đi ra rồi.

Nhưng đi vào quá lâu như thế âu khoảng cách phá cửa ải chỉ xê xích một tí mà thôi.

Hiệu trưởng không thất vọng, trái lại còn đánh giá cô rất cao, ít nhất kỳ vọng đã tăng lên một chút so với ban đầu. Bởi lẽ ông biết rất rõ Trần A Điêu bỏ lỡ cơ hội Kim Hương lần này vì có nguyên nhân.

Nhận xác của người thân, đó là một mất mát không lường trước được, song cũng là điều cần thiết, tiếp theo cứ tiếp tục làm việc chăm chỉ.

Chẳng qua…

Đột nhiên hiệu trưởng nhíu mày, nâng ly cà phê lên không chạm vào miệng. Ông quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía vị trí của Tháp Điểm Qua Ải.

Có cao thủ vào trường, hơn nữa còn tới gần Trần A Điêu đang đi ra từ Tháp Điểm Qua Ải.

.....

Khi A Điêu ra khỏi tháp điểm, cô đang trò chuyện với bồn cầu.

Bồn Cầu: “Lần này ngay cả tầng thứ tư cũng mà cũng không qua được, xem ra cô thậm chí không tin luôn cả hiệu trưởng.”

Nó ước tính được thậm chí có là tầng thứ sáu thì người này vẫn qua nổi, thế nhưng cô không làm, bởi lẽ cô phải đối phó với mối đe dọa trước mắt đến từ Kinh Đô.

A Điêu: “Chỉ là sợ lỡ như cô con cưng duy nhất ôm não tôm bên Kinh Đô nhất quyết bắt tôi không buông, vậy giả như cao thủ gia tộc này không giết tôi trực tiếp ở Học phủ Kim Lăng thì cũng có thể tìm hiệu trưởng làm giao dịch. Ví dụ như thông qua ông ta để xác định xem tôi có che giấu thực lực để âm mưu làm những chuyện đó hay không.”

Cô không chắc chắn liệu hiệu trưởng có giao dịch với đối phương hay chăng, suy cho cùng họ đến từ giới giàu có từ Kinh Đô. Thay vì khiến hiệu trưởng không xác định được thực lực của cô, tiếp đó tự mình tới thăm dò cô, không bằng để cô tới Tháp Điểm Qua Ải làm một ít, cho người ta tư liệu để trở về trả lời cho bên kia.

Nhưng... cô vẫn còn thấy bất an.

Luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Đột nhiên vừa nói xong lời với bồn cầu, cô đưa mắt nhìn lướt đại sang một bên và rồi đồng tử khẽ run lên, ống hút của ly trà sữa trong tay bị hút một ngụm lớn. Cô đi đôi bước, ngồi xuống ghế dựa xung quanh quảng trường, mượn điện thoại nhắn leng keng lần nữa vào trong nhóm k1ch thích mấy bạn. Thế nhưng thật ra trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ: Mẹ kiếp, quý cô gì đó của gia tộc này có não tôm thật, sắp xếp một cấp A tới ngồi xổm cách mình tầm trăm mét trong rừng trúc. Có ý gì đây!

Ngầm ám sát mình? Cái này quá thô bạo và hoang dã rồi!

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Lớp học sắp kết thúc rồi, kế tiếp nên mở rộng phạm vi kinh doanh một chút, mau đổi bản đồ nhỏ nào. Nhân thiện nói luôn không đi theo con đường truyện hài hước đánh từ nhỏ tới lớn đầy lỗi thời. Truyện sẽ có nhiều bố cục hơn, xoay chuyển đầy thú vị, đi theo con đường dã man và xảo quyệt - lội ngược dòng quật khởi - chủ động tranh quyền lực.
Bình Luận (0)
Comment