Edit: Diệp Văn
Lúc Lăng Châu vừa rời khỏi sơn trang thì nhận được tin nhắn của Nghiêm Sương Tẫn.
Cậu ta mở máy tính tìm đoạn ghi hình giám sát trên con đường nhỏ ở sơn trang, nhìn con người ấy rời đi mà chẳng hề do dự, ánh mắt của cậu ta tối sầm lại.
"Có cần bắt cậu ấy lại không ạ?"
"Không cần.
Canh chừng cho kỹ vào là được." Nghiêm Sương Tẫn vẫn bình tĩnh mà tiếp tục lên lớp, nhìn từ xa thì vẫn là một cậu học sinh giỏi ưu tú.
Những bạn nữ ngồi phía sau lén nhìn cậu ta cũng sẽ không thể tưởng tượng ra câu chuyện không ai biết đến của người đàn anh học cấp trên lạnh lùng này.
Nghiêm Sương Tẫn ung dung thản nhiên ngồi học hết buổi, thậm chí còn kiên nhẫn nghe giáo viên ân cần giảng bài.
Lên đại học, Nghiêm Sương Tẫn cũng vẫn là con cưng của trời được mọi người chú ý như trước, từ giảng viên cho đến hiệu trưởng trong trường đều gửi gắm kỳ vọng to lớn vào cậu sinh viên thiên tài này.
Chỉ có bản thân Nghiêm Sương Tẫn biết rằng cái gì gọi là ngoài mặt vẻ vang, bên trong suy đồi.
Ngay cả bản thân cậu ta cũng chán ghét nội tâm đen tối của mình.
Lúc kết thúc tiết học buổi sáng, Nghiêm Sương Tẫn vừa đi về phía cổng trước vừa kiểm tra hành tung mới nhất của Lăng Châu.
Lần này, cậu còn muốn trốn đi đâu hả...!Ánh mắt của Nghiêm Sương Tẫn trở nên tối tăm——Sau đó, cậu ta nhìn thấy chấm nhỏ màu đỏ trên bản đồ đang ngoan ngoãn đứng đợi ở trước cổng trường mà chẳng hề di chuyển.
Nghiêm Sương Tẫn tỏ ra nghi ngờ, ngước mắt lên thì nhìn thấy Lăng Châu đang đứng ở một nơi cách mình hơn năm trăm mét.
"Tiểu Nghiêm!" Lăng Châu nở nụ cười tươi rói, vẫy tay gọi cậu ta.
Một bộ phận nào đó trong tim bỗng chốc mềm lòng...!Nghiêm Sương Tẫn nhìn gương mặt nhỏ nhắn quen thuộc ấy, cứ như đang trở về buổi chiều của một năm trước vậy.
Cậu thiếu niên phá phách chưa từng ngoan ngoãn lên lớp, nhưng lại biết đợi cậu ta tan học ở đầu con hẻm nhỏ.
Hai người chưa từng chính thức công khai nắm tay nhau, tình yêu của hai cậu trai trẻ ẩn sâu từng buổi chiều hoàng hôn tình tứ.
"Bạn trai ơi, cậu chậm chạp quá à." Lăng Châu kêu ca than trách, rồi nắm lấy tay cậu ta một cách tự nhiên.
Nghiêm Sương Tẫn cúi xuống nhìn bàn tay của hai người đan xen vào nhau, có hơi nhíu mày lại.
"Sao thế?" Lăng Châu đung đưa cánh tay của Nghiêm Sương Tẫn nói: "Tớ đói rồi, mà không có tiền ăn cơm nên đành phải đến ăn bám bạn trai thôi."
Nghiêm Sương Tẫn nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn được đeo trên ngón áp út của Lăng Châu một lúc, sau đó vẻ mặt trở lại bình thường.
"Tại sao lại đến tìm tớ vậy?" Nghiêm Sương Tẫn nhìn cậu hỏi.
Không phải là muốn bỏ trốn sao?
Lăng Châu nhướng mày nói: "Cậu là bạn trai của tớ, tại sao tớ lại không thể đến tìm cậu chứ?"
Cậu bị ánh mắt vô cùng sắc bén của Nghiêm Sương Tẫn nhìn chằm chằm đến mức có chút không thoải mái, thế là vừa kéo cậu ta đến căng tin vừa nói: "Đi thôi, đi thôi, tớ còn chưa ăn thử đồ ăn ở căng tin của các cậu đó."
Lúc Nghiêm Sương Tẫn và Lăng Châu nắm tay nhau cùng đi về phía căng tin, diễn đàn của trường Đại học Bắc Kinh gần như bị lag.
"Tớ không nhìn nhầm chứ, anh chàng đẹp trai lạnh lùng năm nhất kia và một anh chàng đẹp trai khác đang! Nắm! Nắm tay nhau!?"
"Chả trách có nhiều người theo đuổi thế kia mà cậu ta cũng không hề động lòng! Thì ra là đã có bạn trai rồi cơ à!"
"Ôi! Đúng là trai đẹp với trai đẹp thường ở chung một chỗ mà! Khóc đến chết mất!"
Tất nhiên Lăng Châu cũng có thể cảm nhận được mọi ánh nhìn từ xung quanh, cậu từ tốn buông tay ra —— ừm, bạn trai của cậu thì lại nắm rất chặt, nên chưa thể buông ra được.
"Để tớ đi xem thử có món gì ngon nào." Lăng Châu lại định rút tay về.
Nghiêm Sương Tẫn nhất quyết nắm tay cậu đi đến gian hàng của căng tin rồi hỏi: "Cậu muốn ăn gì?"
Lăng Châu liên tục vùng vẫy nhưng không có kết quả gì, nên đành chiều theo ý cậu ta.
Thế là, hai người nắm tay nhau đi khắp các khu ăn uống khác nhau ở căng tin, thu hút được vô số ánh mắt, ngạc nhiên có, ngưỡng mộ cũng có.
"Tác phong của trường cậu cũng khá thoáng đó." Lăng Châu bỏ ớt ở trong đĩa ra.
Cậu đã nhìn thấy vài cặp nam với nam, nữ với nữ nắm tay nhau.
Nghiêm Sương Tẫn: "Trường cấp ba của chúng ta cũng có mà." Trường cấp ba năm đó họ theo học không chỉ có những cặp nam nữ yêu sớm, mà còn có vài cặp đồng tính.
Những người khác đều mạnh dạn công khai, chỉ riêng mỗi họ...
"Khụ..." Lăng Châu uống một ngụm nước rồi thay đổi chủ đề: "Điểm thi của Đại học Bắc Kinh không thấp đâu nhỉ? Năm đó cậu—"
"Tớ đã không thể tham gia thi đại học." Nghiêm Sương Tẫn rất bình tĩnh, như thể đang kể lại một chuyện không quan trọng vậy: "Tâm trạng lúc đó rất chán nản."
Lăng Châu nhíu mày nói: "Vậy cậu..." Nghiêm Sương Tẫn: "Tuyển thẳng."
"Vậy à." Lăng Châu mím môi lại, cậu ta nhớ rằng năm đó Nghiêm Sương Tẫn có tham vọng trở thành thủ khoa có điểm số cao nhất toàn quốc.
Lăng Châu lại chuyển đề tài: "Thế thì vẫn phải chúc mừng cậu đã không bỏ lỡ ngôi trường mơ ước của mình nhé."
Ước mơ à...!Khóe miệng của Nghiêm Sương Tẫn lộ ra một nụ cười mỉa mai, cậu ta nhìn Lăng Châu và hỏi: "Hỏi xong chưa?"
"Ừm?"
Nghiêm Sương Tẫn: "Vậy thì đến lượt tớ."
Chuyện gì nên đến cũng sẽ đến...!theo bản năng, Lăng Châu ngồi thẳng người lên, cơm trong bát cũng chẳng còn ngon lành gì.
"Sau khi cậu mất tích, tớ gần như lật tung khắp mọi nơi." Nghiêm Sương Tẫn thản nhiên xoay lấy cốc nước, chậm rãi nói: "Khi đó, tớ mới phát hiện ra là cậu đã nói dối không ít đó."
"Quê quán, người thân, bạn bè mà cậu nói..." Nghiêm Sương Tẫn nói với ánh mắt lạnh buốt đến thấu xương: "Đều là giả."
"Cậu cứ như chưa từng đến thế giới này vậy, không có lấy một thứ gì.
Không có địa chỉ nhà, không có ba mẹ, không có người thân—"
Nghiêm Sương Tẫn cười nhếch mép: "Có một khoảng thời gian thậm chí tớ còn tưởng rằng mình bị ảo giác nữa.
Thật ra cậu không phải là người thật, mà chỉ là một giấc mơ của tớ thôi."
"Thật ra tớ..." Lăng Châu sắp xếp lại câu chữ, suy nghĩ xem là rốt cuộc nên nói thế nào để bản thân trông không giống như kẻ lừa đảo.
"Nhưng mà đột nhiên có một ngày, tất cả thông tin của cậu lại xuất hiện." Nghiêm Sương Tẫn nhìn chăm chú vào Lăng Châu nói: "Thiếu nợ nên bỏ trốn."
"Nghiêm Sương Tẫn, tớ không cố ý giấu cậu đâu."
Nghiêm Sương Tẫn gật đầu, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay của Lăng Châu, đột nhiên nói: "Chiếc nhẫn còn lại đâu rồi?"
Thay đổi chủ đề nhanh thật đó...!Lăng Châu thở dài nói: "Tớ muốn tìm một dịp đàng hoàng rồi sẽ đeo cho cậu."
"Không cần." Nghiêm Sương Tẫn giơ tay ra nói: "Bây giờ luôn đi."
"Bây giờ?" Lăng Châu thấy nét mặt của Nghiêm Sương Tẫn có vẻ không như đang nói đùa, nhưng mà...!ở đây không phải là một nhà hàng ấm cúng, không có hoa, cũng chẳng có rượu sâm banh.
Cậu hơi do dự nhìn vào vẻ mặt lạnh lùng của Nghiêm Sương Tẫn.
Nghiêm Sương Tẫn: "Ngơ ra đó làm gì?" Cậu ta giơ tay lên nói: "Đeo vào cho tớ đi."
Một chiếc nhẫn đơn điệu không bắt mắt từ từ đeo vào đốt tay thanh mảnh.
Lăng Châu nắm lấy bàn tay vừa đeo nhẫn của Nghiêm Sương Tẫn, vừa nhìn ngắm vừa nói: "Cũng khá đẹp đó."
"Ừm." Nghiêm Sương Tẫn rút tay về rồi nói: "Đi thôi."
Chỉ số tình yêu không thay đổi, chỉ số hắc hóa cũng không.
Lần đầu tiên Lăng Châu có hơi không nắm bắt được tính cách của Nghiêm Sương Tẫn.
Hiện tại, Nghiêm Sương Tẫn tựa như biển sâu mà chẳng thể đo lường, dòng nước dưới đáy biển đang cuộn trào nhưng ngoài mặt lại yên ắng vững vàng như một ngọn núi.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng nhỏ ở ven đường, Lăng Châu dừng bước.
Nghiêm Sương Tẫn dõi nhìn theo ánh mắt của cậu rồi nói: "Không phải là không thích ăn cay sao?"
Lăng Châu dừng lại ở trước cửa hàng lẩu cay tê, chỉ vào tấm biển quảng cáo tuyển người ngoài cửa nói: "Nếu tớ xin việc ở đây thì cậu thấy sao?"
Nghiêm Sương Tẫn im lặng một lúc, mới lại hỏi: "Cậu thiếu tiền lắm à?"
"Không phải." Lăng Châu cúi đầu đá mẩu thuốc lá dưới đất nói: "Bây giờ tớ không có học vấn, cũng không có việc làm, cũng phải nên tính toán cho tương lai của hai chúng ta chứ."
"Chuyện mà tớ nói sẽ ăn bám cậu...!là nói đùa thôi." Lăng Châu có hơi ngượng ngùng mà khịt cái mũi nói: "Nếu chúng ta đã muốn sống với nhau cả đời, thì cả hai người đều phải cùng nhau tiến bộ chứ.
Tớ sẽ không cản chân cậu——"
Lăng Châu còn chưa dứt lời, thì đột nhiên bị Nghiêm Sương Tẫn ôm vào lòng.
"Cho nên cậu muốn làm việc ở nơi dơ bẩn này sao?" Giọng điệu của Nghiêm Sương Tẫn trầm xuống: "Ngốc à." Chỉ nghĩ đến mỗi việc Lăng Châu sẽ phải bưng mâm rót trà thôi...là trong lòng của Nghiêm Sương đã thấy xót xa khó chịu rồi.
"Nhưng tớ chả biết gì cả." Lăng Châu diễn rất đạt về nỗi khổ cực của một cậu học sinh đáng thương chưa tốt nghiệp cấp ba: "Nghiêm Sương Tẫn, cậu đừng nhốt tớ lại có được không? Cậu biết mà, tớ sợ bóng tối, hơn nữa còn rất nhát...!xung quanh căn nhà đó đều là núi đồi, tớ không dám ở một mình đâu."
Đây đúng là sự thật.
Nếu không phải do Nghiêm Sương Tẫn xây nhà ở một nơi quá hẻo lánh thế kia, thì Lăng Châu đã thật sự có thể yên lòng yên dạ mà làm một con "chim hoàng yến", mỗi ngày ăn uống vui chơi sướng biết mấy.
"Hơn nữa, hai chúng ta sẽ sống cả đời với nhau cơ mà." Lăng Châu nâng mặt của Nghiêm Sương Tẫn lên, nhìn bằng ánh mắt chân thành và nói: "Tớ cũng phải cố gắng cho tương lai của chúng ta chứ."
Nghiêm Sương Tẫn: "Không được." [Chỉ số hắc hóa -1-1-1...]
Lăng Châu nhân cơ hội nói tiếp: "Môi trường ở đây không tốt thì tớ có thể đến chỗ khác làm —— vác gạch ở công trường xây dựng cũng được."
Nghiêm Sương Tẫn cau mày nói: "Không." [Chỉ số hắc hóa -1-1-1]
"Vậy để tớ suy nghĩ thêm vậy." Lăng Châu thở dài nói: "Tớ chạy trốn bên ngoài lâu quá, không theo kịp xã hội mất rồi."
Nghiêm Sương Tẫn im lặng nắm chặt tay của cậu, hai người vai kề vai bước trên con đường trải đầy ánh hoàng hôn.
Tựa như hình ảnh trong vô số giấc mơ của Nghiêm Sương Tẫn vậy, họ tay trong tay, cùng nhau đi dạo trong thế giới được bao phủ bởi pháo hoa, dường như họ có thể mãi như vậy cho đến cuối đời.
Hệ thống [Chúc mừng chủ nhân, chỉ số hắc hóa của nhân vật nguy hiểm đã giảm xuống ở mức bình thường! Xin hãy tiếp tục cố gắng để giành lấy chỉ số tình yêu cuối cùng!]
Trên giường, Lăng Châu xoay người ôm Nghiêm Sương Tẫn, thì thầm bên tai cậu ta: "Bạn trai à, tớ yêu cậu." Cậu hôn lên mặt của cậu ta, rồi chúc cậu ta ngủ ngon.
Đợi sau khi Nghiêm Sương Tẫn ngủ say, Lăng Châu thu hồi ánh mắt yêu thương lại rồi nói: "Tiểu Hoàng, chuyện dàn xếp đã chuẩn bị đến đâu rồi?"
[Bên phía người đòi nợ đã giải quyết xong rồi, họ đang tìm kiếm tin tức của cậu.]
Lăng Châu: "Ừm, bắt buộc phải làm cho giống một chút."
Qua một lúc sau, Lăng Châu gọi Nghiêm Sương Tẫn vài tiếng, chắc chắn người này không có phản ứng gì rồi mới nhẹ nhàng lén lút đi xuống giường.
[Cậu có chắc chắn là muốn dịch chuyển đến vị diện thứ ba không?]
Lăng Châu: "Chắc chắn."
——
"Tiểu Châu? Tiểu Châu tỉnh lại rồi!" Dì Trương vừa lau nước mắt vừa hoảng hốt gọi người đến.
"May là anh hai của cậu đã kịp thời đón được cậu, nếu không..." Lăng Châu có mối quan hệ rất tốt với mọi người trong nhà nên rất được yêu mến.
Vừa nghe bảo Lăng Châu tỉnh lại, những người giúp việc trong nhà lần lượt chạy đến thăm cậu.
"Phải đó, cậu không biết khi đó anh hai của cậu lo lắng cho cậu thế nào đâu."
"Tôi sống trong nhà bao nhiêu năm nay cũng chưa từng thấy qua cậu hai như thế này.
Ôi chao, lo sợ đến mức mặt trắng bệch.
Tiểu Châu à, cậu đừng không hiểu chuyện như vậy nữa đấy."
Lăng Châu ngoan ngoãn gật đầu nói: "Anh hai đâu rồi? Anh ấy đi đâu vậy ạ?"
Nói xong, dì Trương từ ngoài bước vào, Lăng Châu ngước cổ ra nhìn xung quanh, từ xa đã nhìn thấy Thời Ngọc ở phía sau dì Trương.
Người anh vô cùng lo lắng cho cậu trong lời đồn vẫn giữ trên mặt vẻ điềm tĩnh như dòng nước lặng sâu, chỉ là — trên cánh tay trái được băng bó bột thạch cao.
Lăng Châu đoán chắc là do hôm đó Thời Ngọc chạy đến đón lấy cậu, nên mới bị thương.
Nói như vậy thì Thời Ngọc vẫn còn có chút tình người.
"Được rồi, ra ngoài làm việc đi, để hai anh em họ nói chuyện." Dì Trương liếc nhìn Lăng Châu một phát, ra hiệu cho cậu mau chóng hối lỗi với Thời Ngọc, đừng để anh hai tức giận nữa.
Sau khi mọi người ra ngoài, Lăng Châu đưa tay, nhẹ nhàng sờ vào cánh tay đang được băng bó của Thời Ngọc.
Cậu lo lắng nhìn Thời Ngọc nói: "Anh hai, tay của anh còn đau không?"
"Không đau." Thời Ngọc nói rồi ánh mắt bỗng dừng lại.
Anh ta từ từ tiến đến gần Lăng Châu, nghiêng đầu nhìn vết cắn đáng ngờ trên vai của cậu.
"Tiểu Châu." Thời Ngọc giơ tay lên ấn vào vết cắn trên vai Lăng Châu nói: "Em có thể nói cho anh hai biết chỗ này là bị làm sao không?
Vào giây phút nhìn thấy vết hôn của Nghiêm Sương Tẫn trên người mình, Lăng Châu thậm chí đã nghĩ ra tên khắc trên mộ của mình luôn rồi.
Mười nghìn, không đáng——Châu.
*
Tác giả có điều muốn nói:
Đúng vậy...!con cáo nhỏ ham tiền đã bị hấp dẫn bởi khoản tiền thưởng mười nghìn nên đã tham gia kế hoạch của vị diện đó =w=.