Edit: Diệp Văn
Trong một khoảnh khắc, Lăng Châu cảm thấy rằng Thời Ngọc đã phát hiện ra điều gì.
Nhưng ngay sau đó, cậu đã nhanh chóng suy nghĩ lại: Thời Ngọc không thể nào biết Bùi Tư Niên cả, nguyên nhân duy nhất bị lộ đó chính là tối qua có lẽ cậu lại nói mớ để lộ ra sơ hở.
Chết tiệt, Lăng Châu nghiến răng, tại sao lại cứ phải nói mớ vào lúc này chứ.
Rõ ràng cậu nhớ là bản thân không có thói quen nói mớ cơ mà.
"Thầy Bùi?" Lăng Châu mở to mắt với vẻ vô tội, rồi nghiêng đầu thắc mắc hỏi: "Trong nhà có thầy nào họ Bùi à?"
Thời Ngọc xoay người lại nhìn thật sâu vào khuôn mặt của đứa em trai ngây thơ này, cười nói: "Không phải, sao anh cứ nhớ là giáo viên dạy mỹ thuật của em họ Bùi nhỉ?"
Ánh mắt của người đàn ông này vừa tinh tường vừa sắc bén, có thể chọc thủng tất cả mọi lời nói dối vụng về.
Tuy nhiên anh lại gặp phải Lăng Châu, người mà con tinh ranh hơn cả một con cáo.
Lăng Châu chỉ biết nhắm mắt lại, rồi chui vào trong chăn, uể oải nói: "Tùy anh sắp xếp thôi ạ." Dù sao thì hiện giờ cậu cũng không có một chút tự do nào.
Nhìn thấy con người uể oải không có chút tinh thần kia, Thời Ngọc bước tới và ôm cậu qua tấm chăn.
Cậu em trai này của anh ta đó giờ vẫn luôn hiền lành ngây thơ, vô cùng trong sáng, mấy ngày nay đã có quá nhiều biến cố, Thời Ngọc biết chắc hẳn là cậu nhóc này đã bị dọa đến phát sợ rồi.
"Có phải Tiểu Châu vẫn còn giận anh trai không?" Thời Ngọc dịu giọng xuống, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối bù của Lăng Châu.
Người đàn ông này rất giỏi ngụy trang thành bộ dạng dịu dàng và vô hại, trong giây phút này đây, từng cử chỉ hành động của anh ta đều không khác gì với người anh hai có tính khí ôn hòa và tốt bụng kia, cứ như con người đầy dục vọng và mạnh mẽ ngang tàn của đêm hôm qua không phải là anh ta vậy.
Khóe mắt của Lăng Châu vẫn còn in hằn vết đỏ do đã từng khóc, cậu nhắm mắt lại, khẽ chớp lông mi, trông cực kỳ đáng thương.
"Là do anh không tốt, đã làm cho em sợ." Thời Ngọc thở dài, anh ta đã đoán trước được Lăng Châu sẽ sợ mình, nhưng vẫn để lộ bộ mặt thật hung ác trước mặt Lăng Châu.
Thời Ngọc đã đeo chiếc mặt nạ đạo đức giả trong quá nhiều năm, anh ta không muốn ngụy trang thành một bộ mặt khác trước mặt Lăng Châu nữa.
Thậm chí lại còn mang theo nỗi hoang tưởng rằng Lăng Châu có thể chấp nhận bộ mặt chân thật nhất của anh ta.
"Đừng có đụng vào em." Lăng Châu trốn vào trong chăn buồn bực nói: "Anh không phải là anh hai của em." Người anh hai dịu dàng của cậu đã biến mất rồi, con người như ác quỷ ở trước mặt đây vốn dĩ không xứng đáng làm anh hai của cậu.
Thời Ngọc ngồi ở bên giường và im lặng một hồi lâu.
Đột nhiên, anh nói: "Tiểu Châu vẫn chỉ thích người anh hai như lúc đầu, phải không?"
"Nhưng làm sao bây giờ." Thời Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve đuôi mắt của Lăng Châu, cười khẩy nói: "Ngay từ đầu, tất cả mọi thứ đều là giả hết."
Lăng Châu mở mắt ra, nhìn thẳng vào Thời Ngọc nói: "Cho nên, em sẽ không bao giờ thích anh nữa."
Nụ cười lạnh lùng bên khóe môi của Thời Ngọc đơ lại, dần dần biến thành một vòng cung lạnh lẽo.
"Không thích thì không thích vậy." Thời Ngọc cực kỳ bình tĩnh.
Trên đời này những người hận anh ta đến tận xương tủy, mong anh ta xuống địa ngục có nhiều vô số kể.
Không thích thì đã sao? Dù gì Lăng Châu cũng đã nằm trọn trong lòng bàn tay của anh ta rồi, không thể đi đâu được.
Chỉ cần là thân xác ở bên cạnh, còn trái tim có ở đâu cũng chẳng quan trọng.
Thời Ngọc tự nhủ với chính mình rằng anh ta đã có được Lăng Châu, thế thì sao phải để tâm đến những điều nhỏ nhặt này chứ.
"Hôm nay Thời Khánh Niên sẽ được đưa đi nước ngoài." Để khiến cho Lăng Châu không còn hy vọng, Thời Ngọc đã nhanh chóng dứt khoát giải quyết mối hiểm họa tiềm tàng.
Anh liếc nhìn thấy sắc mặt của người trong chăn trắng bệt, trong lòng bỗng thấy nặng nề.
"Sau này, hai người đừng có gặp mặt nhau nữa." Thời Ngọc thu lại nụ cười giả tạo, lộ ra bản tính nham hiểm: "Lăng Châu, lựa chọn duy nhất của em chính là ngoan ngoãn theo anh."
"Cút đi." Lăng Châu thậm chí không thèm nhìn lấy anh ta.
Thời Ngọc đứng đó một hồi, không biết là đang nghĩ đến điều gì, cuối cùng người đàn ông này nói một cách đầy ẩn ý: "Ngày tháng sau này còn dài, Tiểu Châu, chúng ta còn thời gian cả đời mà."
Cả đời sao...!Lăng Châu loay hoay ngẫm nghĩ, những người đàn ông này đều xác định rằng mình sẽ ở với họ cả đời.
Phải nói là mơ mộng hão huyền.
Lăng Châu đứng dậy và đánh thức hệ thống.
"Việc tôi bảo cậu chuẩn bị đã tiến triển đến đâu rồi?" Cậu mang vẻ mặt bình tĩnh, ung dung thong thả thay đồ, hoàn toàn khác với dáng vẻ yếu đuối tội nghiệp lúc nãy.
[Tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị hoàn tất.]
Lăng Châu: "Thành bại đều dựa vào đây cả." Cậu dừng lại một lát, rồi lại nói: "Lần này liên quan đến sự tồn vong của vị diện, nếu mà xảy ra sơ hở ——"
[Cậu hãy yên tâm! Hệ thống nhất định sẽ ra sức phối hợp!]
"Được rồi, không cần phải căng thẳng như vậy đâu." Lăng Châu mỉm cười nói: "Hãy tin ở tôi."
Lần này, cậu nhất định sẽ có thể chinh phục được ông trùm lớn ham giày vò kẻ khác này.
—
"Chú Tư, chú nói như vậy là có ý gì?"
Sự nghiệp của nhà họ Thời đều là tài sản sự nghiệp của gia tộc cả.
Mối quan hệ giữa các cổ đông trong công ty đều vô cùng phức tạp.
Nhưng từ lâu Thời Ngọc đã có thể dễ dàng nắm bắt được những ông già khó tính này.
Nhưng mà hôm nay, chú Tư của nhà họ Thời lại bất ngờ lên tiếng: "Tiểu Châu muốn chuyển cổ phần cho tôi để tạm thời bảo quản hộ, với tư cách là một người lớn tuổi trong nhà, tôi cũng khó mà từ chối."
Thời Ngọc đã đoán trước được sẽ có người muốn lấy Lăng Châu ra làm cớ, dù sao thì ông bố già khi còn sống cũng đã thẳng thắn công khai mà chia cho Lăng Châu không ít cổ phần.
Mớ cổ phần ấy nói ít không ít, nói nhiều không nhiều — đủ để khiến những lão già này nảy sinh ý muốn, nhưng Lăng Châu lại không có thực quyền, nên không thể làm được gì cả.
Thời Ngọc đã nhận ra từ lâu rằng bố của anh ta một là thực sự muốn bảo vệ Lăng Châu, hai cũng là lấy Lăng Châu ra để làm bia đỡ đạn — có Lăng Châu đứng ở phía trước làm mồi nhử, thì những ông già này sẽ không động đến những đứa con khác của nhà họ Thời.
Ông cụ Thời quả thực cũng là một nhân vật quỷ kế mưu mô, bản chất tàn nhẫn gian xảo ấy của ông ta cũng không hề giữ lại tý nào cho mình mà tất cả đều được truyền lại hết cho Thời Ngọc.
Thời Ngọc ung dung thong thả chậm rãi lật tài liệu trong tay mình.
"Chú Tư." Thời Ngọc nở một nụ cười giễu cợt: "Chú chỉ muốn ngồi ở vị trí nắm quyền thôi, cần gì phải lôi danh nghĩa của Lăng Châu ra để nói chứ."
Chú Tư của nhà họ Thời cũng là một lão già lươn lẹo, vừa nghe vậy thì xòe tay ra nói: "Tôi cũng đã có tuổi rồi, còn tham lam những thứ này để làm gì.
Chẳng phải cũng chỉ vì cậu đây không thân thiết với mấy anh em trong nhà đó sao, ngay cả Thời Khánh Niên cũng bị đưa ra nước ngoài luôn rồi, không phải là tôi cũng vì sợ Tiểu Châu phải chịu thiệt thòi..."
Ông ta chưa kịp nói dứt câu thì những người trong cuộc họp đã bắt đầu mỉa mai từng câu qua lại.
Dù sao thì không có tay ai là sạch sẽ cả, ai cũng không cần giả vờ làm người tốt.
"Mấy người nói nhiều cũng vô ích, thằng bé Tiểu Châu này vẫn thân thiết với chú Tư đây hơn." Tóc mai hai bên của Thời Hằng Dũng đều đã bạc phơi, nhưng sự tinh tường từ trong đôi mắt thì không giảm đi tí nào.
Có vẻ Thời Ngọc đã phát hiện ra điều gì đó, nên nói: "Chú Tư, chú đừng quên mất thân phận của mình." Thời Ngọc nắm trong tay chứng cứ của Thời Hằng Dũng, đó cũng là lý do tại sao Thời Ngọc tạm thời chưa giải quyết ông ta.
"Thời Ngọc à, chú đây không chỉ là chú Tư của cháu, mà còn là chú Tư của Tiểu Châu." Thời Hằng Dũng cuối cùng cũng đi vào mấu chốt, ông ta chầm chậm gõ vào trên bàn, tính toán thời gian.
Sau đó Thời Hằng Dũng vỗ tay, máy chiếu trong phòng họp được bật lên.
Khuôn mặt của Lăng Châu xuất hiện trên màn hình một cách không đúng lúc.
"Chắc hẳn là mọi người đều biết cậu bé Tiểu Châu này có sức khỏe yếu ớt, nên tôi không dẫn cậu ấy đến công ty, mà mở cuộc họp ghi hình này, cũng là muốn để mọi người có thể làm chứng."
Thời Hằng Dũng biết rõ thủ đoạn của Thời Ngọc, chỉ khi công khai mọi thứ ra ngoài, mới có thể đảm bảo rằng không xảy ra sai sót gì.
Ông ta đã dò xét kỹ càng những người bảo vệ ở căn hộ của nhà họ Thời, cũng đã lên kế hoạch dàn xếp trong nhiều tháng nay, ngoài mặt thì ủng hộ Thời Khánh Niên gây chuyện, nhưng thực ra thì lén lút dùng tên này để làm vật thế thân rồi tự mình âm thầm chuẩn bị.
Khi khuôn mặt tái nhợt của Lăng Châu xuất hiện trên màn hình, cuối cùng vẻ mặt bình tĩnh của Thời Ngọc cũng xuất hiện sự rạn nứt.
"Anh hai..." Không biết Lăng Châu đang bị giam giữ ở một nơi nào đó, trên đầu treo lủng lẳng một ngọn đèn, nhưng xung quanh lại tối đen như mực.
Khuôn mặt của Lăng Châu đẫm nước mắt, trên tay và quần áo đều để lại dấu vết đã từng giãy giụa.
Vào giây phút nhìn thấy Thời Ngọc, những giọt nước mắt vốn đang được kìm nén của cậu lập tức tuôn trào xuống.
"Thời Hằng Dũng, chú muốn chết à?" Khuôn mặt của Thời Ngọc tối sầm lại một cách hiếm thấy, trong mắt hiện lên sự nham hiểm hung tàn.
Tuy Thời Hằng Dũng dè dặt với Thời Ngọc, nhưng khi đối mặt với tiền bạc và quyền lực, thì ông ta đã đánh mất nhân tính vốn có từ lâu rồi.
"Bảo cậu ấy ký tên đi." Thời Hằng Dũng ra lệnh, trong băng ghi hình bỗng nhiên xuất hiện vài người bịt mặt.
Họ túm lấy cơ thể đang giãy giụa của Lăng Châu và đè cậu vào đống hồ sơ trên bàn.
"Tiểu Châu, chỉ cần cháu ngoan ngoãn ký tên thì sẽ không sao cả." Thời Hằng Dũng từng bước dụ dỗ: "Cháu hãy yên tâm, sau này chú Tư sẽ không đối xử tệ với cháu đâu."
Lăng Châu cắn chặt môi, không thể ngăn được dòng nước mắt đang tuôn trào.
Cậu thật sự đã giằng co một cách quá dữ dội, khiến cho một trong số những người bịt mặt không kiểm soát được sức lực, rồi rầm lên một tiếng, Lăng Châu bất cẩn va vào góc bàn.
Thời Hằng Dũng còn chưa lên tiếng bảo họ đừng bắt ép quá mức, thì đã bất chợt bị ai đó bóp vào cổ.
"Chú muốn chết hả?" Mặt mũi của Thời Ngọc cau có như một con ác quỷ đang nổi giận vậy, anh ta bóp lấy cổ của Thời Hằng Dũng và từ từ ra sức bóp chặt.
Giết ông ta đi, giết ông ta đi...
Thời Ngọc không còn kiềm chế được nỗi oán hận đang cuộn trào trong xương máu, anh ta bóp chặt chiếc cổ mỏng manh của Thời Hằng Dũng với vẻ mặt chứa đầy sát khí.
"Thời Ngọc!" Mọi người đều xông lên ngăn cản Thời Ngọc mà nói: "Anh hãy bình tĩnh!"
Người thân cận của Thời Ngọc càng sửng sốt hơn, phải biết rằng ngay cả mối thù giết mẹ của năm đó mà Thời Ngọc cũng có thể kiềm chế không bộc phát và mai phục nhiều năm, anh ta tuyệt đối không phải là người có tính tình nông nổi như vậy.
"Kêu người của chú thả Lăng Châu ra." Thời Ngọc nảy sinh ý nghĩ giết người, nhưng giọng nói lại bình tĩnh đến lạ thường: "Cậu ấy chết, thì chú cũng sẽ chết theo."
"Anh hai..."
Đang lúc đôi bên giằng co, cuối cùng người trong băng ghi hình cũng phát ra tiếng kêu yếu ớt.
Lăng Châu vô cùng nhếch nhác nhưng vẫn cố nở ra một nụ cười vụng về.
Những người trong nhà họ Thời đều là nhân vật có thủ đoạn độc ác, dường như chỉ có mỗi Lăng Châu là một con cừu non vô tình gia nhập vào gia tộc đen tối này vậy.
Cậu trong sáng lại hồn nhiên tốt bụng như người đến từ một thế giới khác.
Cậu nhìn Thời Ngọc với nụ cười như lần đầu tiên đến nhà Thời, như thể đang nhìn người anh trai tốt năm đó đã từng chăm sóc cho mình vậy.
"Anh hai, anh đừng tức giận." Lăng Châu cố gắng giữ lấy nụ cười trên môi, nhưng lại không kìm được nước mắt: "Anh cứ yên tâm, em sẽ không ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đâu."
Mọi người đều hai mắt nhìn nhau, Thời Hằng Dũng định mở miệng nói, nhưng lại bị Thời Ngọc bóp mạnh vào cổ họng nên không thể nói được gì cả.
"Tôi sẽ không ký đâu." Sắc mặt của Lăng Châu trắng bệch, dáng người gầy gò, lòng tốt của cậu hoàn toàn không hợp với một gia đình như bầy sói rình mồi của nhà họ Thời.
Lăng Châu: "Tất cả mọi thứ của em đều là chú Thời trao cho cả.
Khi chú ấy còn sống đã từng nói với em là phải ngoan ngoãn theo anh hai, đừng để anh hai cứ phải cô đơn lẻ loi một mình."
"Anh hai...." Lăng Châu cố kìm nén đau đớn nhìn Thời Ngọc nói: "Đó giờ em chưa từng nghĩ sẽ phản bội anh, bất kể là lúc trước khi anh ba bảo em đi cùng anh ta, hay là bây giờ..."
"Anh hãy tin em đi." Cảm xúc uất ức dâng trào, khóe mũi của Lăng Châu bỗng cay lên: "Em không có mà...!"
Thời Ngọc mở miệng, rồi lại phát hiện bản thân vốn không thể nói nên lời, cứ như bị vật gì đó sắc bén đâm vào vậy, đau đến suýt chút ngạt thở.
Cuối cùng Lăng Châu cũng không nhịn được mà khẽ khóc lóc nói: "Trước lúc chú Thời ra đi có dặn em phải bảo vệ anh, em không hề thất hứa."
Vừa rồi, Lăng Châu đột nhiên ra sức giãy giụa khỏi sự khống chế của những người xung quanh, cậu chộp lấy hợp đồng trên bàn rồi xé nát một cách dứt khoát ——
Rầm!
Trong phòng họp, những người đang gây rối náo loạn đều như bị nhấn nút tạm dừng vậy.
Ngay cả Thời Hằng Dũng cũng không ngờ rằng sự việc lại diễn biến thành thế này.
Sự tồn tại của Lăng Châu đã cản đường của không ít người.
Có người muốn chiếm đoạt cổ phần của cậu —— Chẳng hạn như Thời Hằng Dũng.
Một số khác lại càng dứt khoát hơn, muốn cắt đứt luôn mối hậu hoạn.
Điều mà Thời Hằng Dũng không biết chính là những người mà ông ta sắp đặt đã gia nhập vào các thế lực khác.
Lăng Châu có ký tên hay không đều không quan trọng.
Kết cục của ông ta cũng chỉ có một.
Người trên màn hình từ từ ngã xuống vũng máu.
Khắp người của Lăng Châu đều dấy bẩn, nhưng ánh mắt lại mãi luôn sạch sẽ thế kia.
Cậu lặng lẽ nhìn Thời Ngọc và chớp mắt.
"Nếu một ngày nào đó em trở thành mối đe dọa của anh, anh có loại trừ em không?", "Anh vốn dĩ không hề thích em.", "Anh vốn dĩ không hiểu thích một người là như thế nào."
"Thời Ngọc, kiếp sau chúng ta đừng gặp nhau nữa." Lăng Châu nhẹ nhàng nói: "Em không muốn gặp lại anh nữa..."
Cũng không muốn tiếp tục thích anh nữa.
Thời Ngọc nhìn Lăng Châu từ từ nhắm mắt lại, đột nhiên hiểu ra rằng thích một ai đó là điều ngọt ngào.
Yêu một ai đó thì lại là sự cay đắng..