Mộc Vãn Tình hung hăng đạp một cước về phía bàn tay bị thương của Mộc tam gia, đánh thức Mộc tam gia đang hôn mê, hắn đau đến chết đi sống lại, liên tục kêu thảm thiết, mắng trời mắng đất.
Nhưng, lần này hắn không dám mắng Mộc Vãn Tình, sợ tay kia của mình lại cùng chung số phận.
Nói trắng ra, chính là bắt nạt kẻ yếu.
Mộc Vãn Tình biết rõ tầm quan trọng của việc lập uy, hôm nay vì muốn cướp xe la mà hô đánh đòi gϊếŧ, như vậy mai này liền thật sự dám gϊếŧ người.
Vì sống sót, vứt bỏ nhân tính, chuyện gì cũng làm ra.
Trong những thời kỳ nạn đói, khi không còn ai quản được, thậm chí còn diễn ra việc đổi con lấy lương thực.
Con đường lưu đày cửu tử nhất sinh, lúc nào cũng bao phủ dưới bóng ma tử vong, lại có được bao nhiêu người là có thể bảo trì nhân tính?
"Một khi động sát niệm, quỷ mới biết ai chết trước, dù sao loại chuyện này không chỉ là dụng tâm, thủ đoạn, còn phải dựa vào ý trời."
"Tam thúc, xem ra ông trời đứng về phía ta rồi."
Nàng nói hươu nói vượn, kíɧ ŧɧíɧ ánh mắt Mộc tam gia đều đỏ lên. "Mộc Vãn Tình."
Mộc Vãn Tình nhắm cục đá vào huyệt thái dương của hắn, trong mắt mơ hồ hiện lên một tia sát khí, "Nếu có lần sau, ông trời sẽ hướng vào chỗ này của ngươi, ngươi nói xem, ngươi còn có thể sống sót đến Lương thành sao?"
Mộc Tam gia bị dọa cho hồn phi phách tán, hạ th@n cũng không khống chế được, một cỗ mùi khai lan tràn ra, "Ta không dám nữa, ta thề."
Nàng đâu phải là cháu gái, rõ ràng là ma quỷ! Nàng nhất định dám xuống tay lấy mạng hắn!
Hắn thật sự sợ hãi!
Mộc Vãn Tình nhìn về phía những người khác, ánh mắt lạnh như băng, "Ai dám gây chuyện, kết cục sẽ như hắn, dù sao chỉ là một cái mệnh tiện, ta liền đại phát từ bi đưa ngươi đi gặp Diêm Vương."
Người bị nàng liếc qua không tự chủ được mà rùng mình, sợ phát run, kinh sợ đan xen.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người khác nhau, có kính, có sợ, có oán hận.
Nhưng bọn họ đều biết, Mộc gia Tam tiểu thư là một người ngoan độc, tuyệt đối không nên chọc vào nàng, đừng nên đánh chủ ý với nàng.
Trừ khi, ngươi có đủ tự tin gϊếŧ được nàng ta.
Nếu không, cứ chờ bị nàng ta gϊếŧ đi.
Các quan sai nhịn không được kinh hô, "Cô nương này, dũng mãnh không thua những quân nhân ra chiến trường kia, là một hán tử, không không, ta nói sai rồi, là một dũng nữ."
Tằng đại nhân: ….
Phu thê Mộc gia nhị gia: Nữ nhi ta chịu khổ rồi!
Huynh đệ Mộc Tử Thành: Muội muội thật đáng thương!
Mọi người vẻ mặt dấu chấm hỏi, hoài nghi nhân sinh, bọn họ đang nói cái gì quỷ gì vậy?
Mộc Nhị gia gào khóc, "Nữ nhi đáng thương của ta, đều bị bức thành cái dạng gì, người làm phụ thân như ta thật vô dụng, bị người ta khi dễ đến trên đầu cũng không dám phản kháng, bức cho tiểu cô nương nhu nhược sợ chuyện điên rồi."
"Muội muội, là các ca ca vô dụng, muội đừng sợ, sau này chúng ta cùng nhau chiến đấu."
Mọi người: … Cùng nhau đánh sao? Cảnh tượng kia quá đẹp, không dám suy nghĩ nhiều.
Còn nữa, đầu óc cả nhà các người thật sự không có vấn đề gì sao?
Mộc Vãn Tình thành công chấn nhϊếp mọi người, không ai dám mù mắt tìm nàng gây phiền toái.
Ba phụ tử Mộc nhị gia đều đeo gông xiềng, hành động bất tiện, cho nên Mộc Vãn Tình học lái xe.
Nàng rất thông minh, chỉ chốc lát là đã học được, xe đi ổn định.
Nàng bảo phu thê Mộc nhị gia ngồi ở trong xe nghỉ ngơi, hai ca ca đi theo bên cạnh xe la, đi được một canh giờ liền luân phiên nghỉ ngơi.
Bằng cách này, tất cả mọi người đều có thể nghỉ ngơi, sẽ không quá khó khăn.
Phụ tử Mộc gia cũng không có nhàn rỗi, ở bên cạnh nhìn Mộc Vãn Tình lái xe, cùng nhau học tập.
Mộc Nhị phu nhân cởi giày vớ ra, bôi bột thuốc lên chân, cảm giác mát mẻ mang lại khiến nàng dễ chịu hơn nhiều.
Những người khác chỉ có thể đi bộ bằng hai chân, bàn chân chảy máu, sức cùng lực kiệt, mệt mỏi đến hư thoát.
Bọn họ cảm thấy như vậy đã quá nhanh, nhưng quan sai còn ngại chậm, không ngừng thúc giục, nếu trước chạng vạng còn không kịp tới chỗ dừng chân, vậy chỉ có thể ngủ ngoài trời.
Mọi người hoảng sợ, đành phải liều mạng chạy, cho dù mệt không thở nổi, cho dù bị người kéo lê cũng phải đi về phía trước.