“Cục máu đông đã nhỏ hơn trước nhiều rồi, Diêm Thầm tiên sinh khôi phục rất tốt.” Bác sĩ cầm ảnh phim chụp của Diêm Thầm quan sát, lộ ra nụ cười.
Lâm Chương nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi kiểm tra sức khỏe toàn thân cho Diêm Thầm, cuối cùng hai người mới ngồi xe về nhà.
“Có phải sau khi cục máu đông biết mất, tôi sẽ khôi phục ký ức?” Diêm Thầm rầu rĩ không vui hỏi.
“Ừm, bác sĩ nói như thế mà.” Lâm Chương thấy hắn không vui, đại khái đoán được Diêm Thầm lại đang ăn dấm chua của chính mình rồi.
“Dù Diêm Thầm bao nhiêu tuổi thì cũng đều là anh, anh không cần phải để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, so đo với chính mình như thế.”
Khóe môi chìm xuống, Diêm Thầm thầm nói nhưng tôi không thể chấp nhận được việc Diêm sói già kia chính là mình.
“Nếu tôi khôi phục trí nhớ, liệu có thể nhớ được mấy chuyện hiện tại không?” Diêm Thầm nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Chương.
Hai mắt hắn đen láy bóng loáng, thẳng thắn nóng rực, viết đầy tình cảm yêu thương dành cho Lâm Chương.
Lâm Chương hơi sửng sốt, “Chỉ cần anh muốn, anh sẽ nhớ được.”
Diêm Thầm bỗng nhiên dựa đầu vào bả vai Lâm Chương, buồn buồn nói: “Vậy tôi không muốn khôi phục trí nhớ.” Tôi sợ hắn bắt nạt em, làm em khóc, tôi cũng sợ hắn không yêu em.
“Có ngốc không hả, mất trí nhớ cũng đâu phải chuyện tốt đẹp gì, huống chi anh còn phải làm việc đấy, anh cũng bảo là phải chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo rồi mà?” Lâm Chương sờ sờ đầu của hắn, tâm loạn như ma.
Diêm Thầm không thể vĩnh viễn mất trí nhớ, chờ Diêm Thầm khôi phục ký ức ngày ấy, chính là thời điểm hai người bọn họ mỗi người một ngả, mấy ngày này là do anh trộm được, mặc dù rất đê tiện, nhưng anh cũng không nỡ buông tay.
Sau khi đưa Diêm Thầm về nhà, Lâm Chương trở về công ty, thư ký đi nhanh tới báo cáo cho anh: “Thường tổng đến, đang ở văn phòng chủ tịch.”
Lâm Chương nhíu nhíu mày lại, “Bởi vì chuyện gì?”
Thư ký đi theo sát nói: “Hình như là đến tố cáo Diêm thiếu.”
Sự việc Diêm Thầm đánh Thường Kiện lần trước không phải đã qua rồi sao? Tại sao lại đến tố cáo, Thường Kiện này vẫn chưa cai sữa mẹ à?
“Cốc cốc cốc —— “
Lâm Chương đẩy đẩy cửa phòng chủ tịch, “Ba, Thường tổng.”
“Tiểu Lâm à, cháu đến rất đúng lúc, Diêm Thầm nhà cháu rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thường Kiện nhà chú đang an ổn dưỡng thương ở bệnh viện, nó không tự đến xin lỗi cũng thôi đi, đã vậy còn đến phòng bệnh đập phá và đưa đồng hồ cho Thường Kiện!” Cha Thường tức giận quát ầm lên.
Lâm Chương nhìn Diêm Sĩ Huyên một cái, Diêm Sĩ Huyên ngầm thừa nhận gật đầu, xem ra cha Thường cũng không có vu oan Diêm Thầm.
“Thường tổng, hết sức xin lỗi, Diêm Thầm và Thường tiên sinh đều là người cùng lứa, quan hệ của hai người vẫn luôn không tệ, hắn cũng không phải là người cáu kỉnh thất thường không biết tốt xấu, cháu nghĩ đã có hiểu lầm gì đó.” Lâm Chương đánh thái cực quyền, bình tĩnh nói.
Cha Thường thấy Lâm Chương bình tĩnh thoải mái, tức giận tích tụ ở lồng ngực, quái gở nói: “Lời này của cháu là sao? Diêm Thầm đánh Thường Kiện là lỗi của Thường Kiện à?”
“Chủ tịch Diêm, Thường Kiện nhà tôi đến tận bây giờ còn chưa xuất viện, hiện tại lại bị Diêm Thầm nhà ông dọa sợ, dù thế nào ông cũng phải cho Thường gia chúng tôi một câu trả lời, còn người con dâu này của ông, nói chuyện cũng quá khó nghe, không quản tốt người đàn ông của mình còn đi đổ lỗi cho người khác…”
“Được rồi Thường tổng, việc nhà tôi không phiền ông phán xét, Tiểu Chương nó rất tốt.” Diêm Sĩ Huyên lên tiếng cắt ngang lời nói khó nghe của cha Thường.
Lâm Chương tự mình tiễn cha Thường ra ngoài, còn nghe thấy cha Thường chửi thề, lúc gần đến cửa thang máy, Lâm Chương nghe thấy ông ta nói: “Có cha sinh không có mẹ dạy, không hổ là mặt hàng do kẻ thứ ba nuôi dưỡng.”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Lâm Chương liền chìm xuống, “Thường tổng, ăn nói cho cẩn thận.”
Âm thanh của anh lạnh lẽo, lộ ra lưỡi dao sắc bén, đáy mắt như chứa sương lạnh, dọa cho cha Thường đang diễu võ dương oai sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, cần cổ như bị một bàn tay vô hình dùng sức bóp chặt, nói không ra lời.
Sau khi đưa cha Thường rời đi, Lâm Chương bình tĩnh nói với thư ký: “Tra xem hôm đó xảy ra chuyện gì.”
Tám giờ tối, Lâm Chương vẫn đang tăng ca, tin tức ly hôn liên quan tới Diêm Thầm như mọc cánh bay đầy trời.
Thư ký nhanh chóng gọi điện thoại cho anh báo cáo chuyện này, bút trong tay Lâm Chương “Lạch cạch” một tiếng rớt xuống đất.
Bộ phận quan hệ công chúng phải gấp rút trở lại công ty qua đêm để tăng ca, so với ngoại giới, Lâm Chương càng lo lắng cho Diêm Thầm hơn, tình hình khôi phục của hắn rất tốt, tuyệt đối không thể bị k*ch th*ch ở thời điểm mấu chốt này.
Nếu biết được chuyện này, khắng định Diêm Thầm hiện tại chịu không nổi.
Lâm Chương vội vàng chạy về nhà, Diêm Thầm đang ngồi ở trên ghế sô pha ăn đồ ăn vặt, xem phim.
“Sao hôm nay em trở về sớm vậy?” Trong tay Diêm Thầm vẫn còn cầm khoai tây chiên, hắn ngây ngốc nhìn chằm chằm Lâm Chương đang đứng ở cửa.
“Ừm, hôm nay không nhiều việc.” Lâm Chương như không có chuyện gì xảy ra gật đầu một cái.
Trong khi đổi dép lê, tâm tư Lâm Chương đảo loạn liên hồi, có vẻ Diêm Thầm vẫn chưa biết chuyện trên internet, anh phải nói cho Diêm Thầm kiểu gì đây? Nhóm quan hệ công chúng nói rằng có lẽ bọn họ nên cùng phát một thông cáo chung để dẹp yên vụ này.
Nhưng Lâm Chương từ chối, hai người bọn họ ly hôn là thật, nếu như bây giờ phủ nhận, chờ một thời gian nữa Diêm Thầm khôi phục trí nhớ, bọn họ vẫn phải thừa nhận, thật ra Lâm Chương thấy không sao cả, nhưng Diêm Thầm là đạo diễn, còn phải lăn lộn trong cái vòng luẩn quẩn này, Lâm Chương không muốn để người ta nắm được lỗ hổng.
Trong lòng đang suy tư xem phải nói với Diêm Thầm thế nào, Diêm Thầm bỗng nhiên chủ động mở miệng: “Có phải em thấy hot search không?”
Thân thể Lâm Chương đột nhiên cứng đờ, Diêm Thầm như không có gì xảy ra mà nói: “Em đừng lo lắng, tôi đã giải quyết rồi.”
“Giải quyết? Giải quyết cái gì?” Lâm Chương kinh ngạc quay đầu lại.
Diêm Thầm ra vẻ đương nhiên mà trả lời: “Đương nhiên là nói rõ việc chúng ta không ly hôn đó, chuyện này sao có thể chứ, những người này thực sự là rảnh đến điên rồi sao, suốt ngày tung tin bịa đặt.”
Lâm Chương bỗng nhiên hơi chột dạ, Diêm Thầm lấy tự tin này từ đâu vậy?
Thấy Lâm Chương không nói lời nào, cánh tay đang bốc khoai tây chiên của hắn dừng lại, Diêm Thầm chậm rãi há hốc mồm, đồng tử bắt đầu run rẩy, “Em… Em đừng làm tôi sợ… Chúng ta sẽ không thật sự ly hôn chứ?”
Bỗng nhiên hắn nhớ lại tờ giấy kết hôn rơi ra từ trong vali hành lý lúc trước, hắn muốn xem, Lâm Chương lại nhanh chóng cất đi, tại sao không cho hắn xem?
Diêm Thầm đột nhiên kinh hãi, cả người đóng đinh tại chỗ như hồn lìa khỏi xác, sắc mặt trắng bệch.
Lâm Chương nhanh chóng phủ nhận: “Đương nhiên là giả, hai chúng ta làm sao có thể ly hôn được, sinh nhật của tôi năm nay chẳng phải anh còn muốn cùng tôi đi xem cực quang sao?”
“Phải không?” Tay chân Diêm Thầm từ từ ấm lên.
“Ừm, vốn dự định đi vào năm ngoái nhưng mà không thành, nên đổi sang năm nay.” Lâm Chương không nói dối, ban đầu bọn họ tính toán như vậy, nhưng có lẽ không kịp, anh sinh nhật vào tháng 12, chính là khoảng thời gian thích hợp nhất để xem cực quang, chẳng qua đợi đến khi ấy, Diêm Thầm cũng đã khôi phục trí nhớ rồi.
“Vậy còn cái này?” Diêm Thầm nửa tin nửa ngờ, đưa điện thoại di động tới trước mặt Lâm Chương, đó là bức ảnh hai người bọn họ bị chụp trộm khi đi ra từ Cục dân chính.
Lâm Chương bình tĩnh trả lời: “Sửa lại giấy kết hôn đó, lúc trước nó bị rách mà.”
Đáp án này khiến Diêm Thầm bỗng nhiên tỉnh ngộ, thân thể căng thẳng chợt thả lỏng, “Ha ha ha hóa ra là như vậy, làm tôi sợ muốn chết.”
Lâm Chương tự nhủ, tôi cũng sợ muốn chết.
“Tôi nói mà, hai chúng ta ngọt ngào như vậy làm sao có thể ly hôn chứ.” Diêm Thầm xiêu vẹo ôm lấy Lâm Chương, đụng đụng vào mặt anh, “Vậy cho tôi nhìn giấy kết hôn của chúng ta chút được không? Tôi còn chưa từng thấy đó.”
Trong lòng Lâm Chương lộp bộp một tiếng, “Giấy kết hôn ở nhà cũ rồi, hôm khác lấy cho anh xem.”
Diêm Thầm nhìn anh chằm chằm, “Ngày mai có được không?”
Lâm Chương biết Diêm Thầm đang nghi ngờ anh, chỉ có thể kiên trì đáp ứng, “Được.”
“Tốt quá, tôi rất mong đợi đó, em ăn cơm tối chưa?” Diêm Thầm treo trên người Lâm Chương, hỏi anh.
“Quên mất, tôi tùy tiện ăn chút gì đó là được.” Lâm Chương tính nấu bát mì, Diêm Thầm lại đẩy lưng anh lên lầu, “Em mệt rồi, đi tắm trước đi, tôi nấu mì cho em.”
“Anh biết làm hả?” Lâm Chương hơi lo lắng, anh nhớ Diêm Thầm 20 tuổi ngay cả mì cũng không biết nấu, sau đó bọn họ kết hôn, Diêm Thầm mới chuyên tìm một người dạy hắn học nấu ăn.
“Đừng coi thường tôi chứ, em chờ mà kinh ngạc đi.” Diêm Thầm đắc ý nói.
Lâm Chương không nhịn được cười, “Vậy tôi đây mỏi mắt mong chờ.”
Chờ cho Lâm Chương lên tầng, Diêm Thầm xắn tay áo đi vào nhà bếp, trước đó điện thoại di động của hắn bị rơi vỡ trong vụ tai nạn, gần đây mới sửa xong, hắn chuyển dữ liệu từ máy cũ sang máy mới thì thấy có thật nhiều ảnh chụp Lâm Chương, đã thế còn có hẳn một album ảnh chứa toàn hình đồ ăn mà hắn đã nấu cho Lâm Chương.
Nhìn màu sắc của những món này, lại nghĩ đến việc bây giờ mình còn không biết nấu mì, Diêm – quả chanh chua – Thầm ngay lập tức đăng kí một lớp học, thừa dịp Lâm Chương không có nhà thì xách đít đi học nấu ăn, tuy rằng mới nhập môn, nhưng nấu bát mì thì vẫn được.
Tẩy rửa xong, Lâm Chương bước vào trong bồn tắm nằm xuống, làn nước ấm ôn hòa xoa dịu một ngày mệt nhọc của anh.
Anh gửi tin nhắn cho thư ký, thật sự không nghĩ tới có một ngày anh lại phải tìm người làm giả giấy kết hôn.
Trên internet đang rất náo nhiệt, #Diêm Thầm ly hôn# đã bị đẩy xuống, #Diêm Thầm làm sáng tỏ# bị đẩy lên hot search, phía sau còn có một chữ “Bạo“.
@Diêm Thầm: Gặp trên tòa.
【 Đậu má??? Diêm đạo trả lời nhanh vậy?! 】
【 Thư cảnh cáo của luật sư? Cần phải làm tới vậy không? Xem ra là giả rồi, có vẻ Diêm đạo lăng nhăng vẫn hoàn lăng nhăng, hoặc là phải trở về với gia đình chăng. 】
【 Con mẹ nó lần đầu tôi thấy Diêm đạo phản ứng nhanh vậy đó, tại sao ngài không trả lời về mấy scandal này kia chứ?! 】
【 Ha ha, này chứng tỏ scandal đều là thật, không cần trả lời, nếu hắn trả lời vậy chẳng phải ngồi vững cái ghế ngoại tình rồi sao…】
【 Trực tiếp đáp trả bằng hành động! Không hổ là người đàn ông tôi nhìn trúng! 】
【 Tôi thấy chưa chắc, hiện tại không phải đều lan truyền tin tức ly hôn trước, sau đó bác bỏ tin đồn rồi cuối cùng sẽ thật sự ly hôn sao, Diêm Thầm khốn nạn như vậy, vợ hắn sớm muộn cũng sẽ ly hôn thôi.】
【 Có phải lại sắp ra mắt bộ phim mới không? Sao không nghe được chút tiếng gió nào nhể. 】
【 Không ly hôn thì đến Cục dân chính làm gì, xem tụi tôi là đồ ngu hả? 】
Từ buồng tắm đi ra, thư ký gọi điện tới cho Lâm Chương, “Hot search mới vừa rút xuống lại bị đẩy lên rồi.”
Có người cố ý đứng sau tính kế anh và Diêm Thầm, Lâm Chương nhíu nhíu mày, sợ là chuyện này không thể giải quyết dễ dàng như vậy.
“Tổ chương trình của 《 Cặp Đôi Được Ông Trời Tác Hợp 》vừa gọi điện tới mời ngài và Diêm thiếu, tổ quan hệ công chúng kiến nghị hai người các ngài có thể tham gia.” Thư ký nói.
Lâm Chương xoa xoa mi tâm, người đàn anh này của Diêm Thầm thật là biết chọn thời điểm để mời, “Tôi suy tính một chút.”
Vừa mới cúp điện thoại, Diêm Thầm đã đẩy cửa đi vào, “Ca ca, chúng ta tham gia 《 Cặp Đôi Được Ông Trời Tác Hợp 》 đi!”
Lâm Chương thở dài, “Đàn anh của anh gọi điện tới hả?”
“Ừ, chờ sau khi tham gia chương trình, cho bọn họ thấy được chúng ta ngọt ngào như nào, vậy bọn họ sẽ không tiếp tục hoài nghi tình cảm của chúng ta nữa.” Diêm Thầm cũng có chút tâm tư nhỏ, khi quay chương trình hai người sẽ có nhiều thời gian bên nhau hơn, nói không chừng còn có thể tiến thêm một bước, hắn nghe nói có một vị tiền bối nào đó còn mang thai trong khi đang ghi hình cho một chương trình tạp kỹ dành cho vợ chồng.
Ngoại trừ lần Lâm Chương uống say kia, hai người bọn họ còn không có tiếp xúc thân mật hơn đâu, Diêm Thầm cứ như được mở công tắc, lòng ngứa ngáy cực kỳ, nhưng đáng tiếc Lâm Chương kiên trì chia phòng ngủ với hắn, nói cái gì sinh mệnh hài hòa, hai người bọn họ còn chưa hôn lưỡi nè!
Dựa vào đâu Diêm sói già khốn nạn kia có thể, hắn không thể, hắn nhất định phải đòi lại tất cả trong chương trình lần này.