Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ

Chương 14

Thôi Hân Nhu nở nụ cười ngọt ngào: “Anh Diêm Thầm, em chào anh, lúc trước em nghe bố kể anh bị tai nạn xe, thân thể anh khá hơn chưa?”

“Tai nạn xe?! Tai nạn xe gì cơ?!” Cụ bà kinh ngạc kêu lên, cụ ông Diêm đột nhiên đứng lên, “Cái gì? Thầm Thầm bị tai nạn xe?!”

Diêm Sĩ Huyên lúng túng nói: “Ba mẹ, chỉ là vụ tai nạn nhỏ thôi, Diêm Thầm vẫn ổn mà, mọi người đừng lo lắng.”

“Xí! Con trai ruột mình bị tai nạn mà mày lại bảo không đáng lo, có người cha nào như mày không?!” Cụ ông Diêm cầm gậy đánh lên người Diêm Sĩ Huyên.

Cụ bà nhanh chóng cản lại, “Mỗi ngày Sĩ Huyên làm việc bận rộn như vậy, không chăm sóc tốt cho Thầm Thầm cũng có thể thông cảm được, ngược lại là hai người chúng bay làm vợ người ta thế mà lại chăm sóc Thầm Thầm để nó phải vào bệnh viện! Đúng là mẹ kế.”

Cụ bà căm hận trừng mắt liếc Lâm Chương, chỉ vào anh mắng: “Mày là cái đồ sao chổi, Thầm Thầm bị tai nạn mà cũng dám che giấu, lễ Thanh minh vừa rồi thằng bé vẫn bị bệnh đúng không, vậy mà mày còn dẫn nó lên núi, rốt cuộc mày có ý gì hả?!”

“Mẹ, không liên quan đến Uyển Như và Tiểu Chương, là do con không muốn để hai người lo lắng nên không nói ra, bây giờ Diêm Thầm vẫn khỏe còn gì.” Diêm Sĩ Huyên vơ hết trách nhiệm lên người mình.

   

“Hừ!” Cụ bà hừ lạnh một tiếng, Thôi Hân Nhu không nghĩ tới một câu nói của mình lại làm cho mọi người trở nên lúng túng như này, “Cháu xin lỗi bà nội Diêm, đều do cháu không tốt.”

Cụ bà nắm chặt tay cô: “Không phải lỗi của cháu, đừng ôm đồm mọi thứ về mình thế.”

“Thầm Thầm, đến dẫn em Hân Nhu của cháu đi tham quan đi, trong sân mới đào một hồ nước, bên trong có nhiều cá lắm, rất đẹp.”

Thôi Hân Nhu xấu hổ đi về phía Diêm Thầm, Diêm Thầm kìm nén cơn giận, lạnh lùng nói: “Không đi.”

“Thằng nhóc thúi, nói nhảm gì vậy, đừng cáu kỉnh nữa, đi nhanh đi.” Cụ bà đẩy một cái sau lưng hắn.

Lúc này Diêm Thầm nắm lấy tay Lâm Chương nói: “Tôi dẫn em đi xem cá.”

Lâm Chương bị hắn giữ chặt tay, dùng sức giật giật hai cái nhưng không rút ra được, anh vội vàng nháy mắt lắc đầu với Diêm Thầm, Diêm Thầm làm như không thấy động tác của anh, lôi anh tiến vào trong sân.

Cụ ông Diêm nhanh chóng gọi Lâm Chương lại, “Lâm Chương, đến thư phòng cùng ông, ông có chuyện cần nói với cháu.”

“Ông nội cháu có chuyện cần nói với Lâm Chương, nghe lời bà, dẫn em Hân Nhu của cháu đi dạo đi.” Ngay sau đó cụ bà mở miệng.

Từ khi vào cửa Diêm Thầm đã phải cố gắng kiềm chế, hiện giờ tính khí nóng nảy của hắn bất chợt bốc lên tận đầu, “Có gì mà không thể nói ở đây? Hơn nữa tại sao cháu phải đi cùng vị Thôi tiểu thư này, hôm nay chẳng phải là tiệc rượu của gia đình sao? Thôi tiểu thư đến đây mà không cảm thấy không thích hợp à?”

   

Vẻ mặt mọi người ở đây đều cứng đờ, cụ bà vội vàng hòa giải nói: “Hôm nay không phải là tiệc rượu chính thức, chỉ là cùng ăn một bữa cơm thôi, bà rất thích Hân Nhu, nghĩ các cháu cũng trạc tuổi nhau, lại có quan hệ tình cảm từ nhỏ, làm quen với nhau nhiều chút cũng tốt mà.”

Cụ ông Diêm cứng rắn hơn nhiều, “Ta là trưởng bối, nó là vãn bối, chẳng lẽ ta còn không thể tìm nó nói chuyện hay sao? Ngược lại ta muốn hỏi xem, nó ăn của Diêm gia, dùng của Diêm gia, ngay cả cháu mà nó cũng không chăm sóc tốt được, vậy Diêm gia cần nó để làm gì?”

Sắc mặt Lâm Chương trắng bệch, anh trầm mặc mím chặt môi, Diêm Thầm giống như pháo bị châm ngòi, nóng nảy nói: “Ngày nào em ấy cũng bận rộn tới mức chân không chạm đất, thường xuyên phải ở lại công ty tăng ca, vì tiếp khách uống rượu mà bị đau dạ dày, chuyện lớn chuyện nhỏ ở công ty đều phải tìm Lâm Chương, Đỉnh Nghiệp có thể có ngày hôm nay, không thể thiếu công sức của em ấy, tại sao bây giờ lại thành em ấy ăn chùa ở Diêm gia?”

“Dựa vào năng lực của em ấy, rời Đỉnh Nghiệp rồi vẫn sẽ còn rất nhiều công ty thèm muốn mời em ấy về, còn nếu Đỉnh Nghiệp mà không có Lâm Chương, cháu sẽ chống mắt lên nhìn xem ai ở Diêm gia có bản lĩnh thay thế được em ấy!”

“Diêm Thầm! Sao cháu có thể nói lời vô sỉ như thế? Đỉnh Nghiệp thiếu nó chẳng lẽ còn phải đóng cửa hay sao? Nếu không phải nhờ Diêm gia, lúc này nó vẫn còn đang phải mò mẫm trong khe núi đấy!” Diêm Tương Bình không biết đi ra từ lúc nào, vẻ mặt khinh bỉ nói.

Một cảm giác ngột ngạt bao trùm lấy Diêm Thầm, hóa ra nhà bọn họ đối xử với Lâm Chương như thế này, năm nay hắn và Lâm Chương hai mươi tám tuổi, kết hôn sáu năm, người thân của hắn vẫn ghét bỏ Lâm Chương như thế, vậy những năm qua hắn đã làm được cái gì? Trước đây khi Lâm Chương bị người nhà của hắn bắt nạt, chính mình có bênh vực em ấy hay không?

   

Trong nháy mắt, hai mắt Diêm Thầm đỏ hoe, phủ kín một tầng hơi nước, lập lòe dưới ánh đèn, “Các người… Các người bắt nạt Lâm Chương! Nếu ở đây không hoan nghênh em ấy, vậy chúng ta đi.”

Diêm Thầm bi thương vô cùng, cương quyết cầm tay dẫn Lâm Chương rời đi, bọn họ bắt nạt Lâm Chương chỉ có một mình, chẳng trách Lâm Viêm không ưa hắn, so với thái độ Diêm gia bọn họ đối với Lâm Chương, ít ra trong nhà Lâm Chương chỉ có mình Lâm Viêm ghét hắn.

Lâm Chương không có cha mẹ, chỉ có một người em trai cần chăm sóc, mình là chỗ dựa duy nhất của em ấy, nếu như ngay cả chính mình cũng không dựa dẫm được, bao nhiêu khổ sở tủi hờn Lâm Chương chỉ có thể tự nín nhịn, những năm này rốt cuộc Lâm Chương đã phải chịu bao nhiêu uất ức.

“Diêm Thầm!” Người nhà họ Diêm hoảng hồn, vội vàng đi tới ngăn cản Diêm Thầm, Thôi Hân Nhu đứng ngoài cửa chủ động tiến lên ngăn hắn lại, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Anh Diêm Thầm, anh đừng nóng, ông bà nội lớn tuổi rồi, không chịu được to tiếng.”

Sau đó cô nghiêng đầu ra sau Diêm Thầm, nhìn Lâm Chương nói: “Lâm tiên sinh, anh cũng khuyên nhủ anh Diêm Thầm đi, anh là người hiểu rõ đạo lý, đừng để anh Diêm Thầm vì anh mà phải tổn thương tình cảm với người trong nhà.”

Lâm Chương như rơi vào hầm băng, anh cảm giác như mình đang quay về ba tháng trước, bà nội Diêm Thầm cầm một tập ảnh nói chuyện với anh, những cô gái trong hình đều là đối tượng hẹn hò mà bà tỉ mỉ lựa chọn cho Diêm Thầm, Diêm Thầm là cháu đích tôn trong nhà, đã đến lúc phải có một đứa con, Diêm gia sẽ không bạc đãi anh, chờ tình cảm của Diêm Thầm dần phai nhạt thì sẽ cho anh 5% cổ phần Đỉnh Nghiệp, đảm bảo anh áo cơm không lo, vừa để cho anh đừng quá tham lam, phải biết tự giác một chút.

   

Thái độ của cụ bà đối với Lâm Chương không giống như cụ ông tỏ rõ ghét bỏ trên mặt, bà luôn ngồi trên cao cho rằng Diêm Thầm còn trẻ tuổi, chờ cho sự mới mẻ qua đi, cuối cùng vẫn sẽ tìm một cô gái môn đăng hộ đối, đàn ông tuổi trẻ phong lưu là chuyện quá bình thường, dù sao Diêm Thầm cũng không chịu thiệt, cứ coi như 30 tuổi thì vẫn sẽ được săn đón như cũ.

Mấy năm qua scandal của Diêm Thầm càng ngày càng nhiều, ban đầu Diêm Thầm còn có thể giải thích nói đều là giả, để bọn họ đừng quan tâm tới, sau đó một thời gian dài, dù hắn giải thích, người khác cũng không tin tưởng nữa, đương nhiên cụ bà cũng nghĩ như thế, bà cho rằng thời cơ đã tới, liền lén lút gặp Lâm Chương, còn hỏi Lâm Chương cảm thấy ai xứng đôi với Diêm Thầm, Diêm Thầm sẽ yêu thích loại hình nào.

Trong đó cô gái mà cụ bà yêu thích nhất, chính là Thôi Hân Nhu.

Nếu đây là một nhát dao đâm vào tim Lâm Chương, như vậy Diêm Thầm gạt anh để đi đến buổi hẹn kết thân, chính là đang xé rách trái tim anh thành nghìn mảnh.

Cổ họng Lâm Chương như bị người bóp chặt, không phát ra được âm thanh nào.

Ánh mắt Diêm Thầm sắc bén, khí thế hung hăng, dọa Thôi Hân Nhu sợ đến lui về sau một bước, “Thôi tiểu thư, cô cũng là người có học, gia cảnh không tệ, tuổi còn trẻ sao lại học theo người ta làm kẻ thứ ba?”

Thôi Hân Nhu thở không ra hơi, trừng lớn hai mắt, đang muốn cãi lại thì nghe Diêm Thầm nói: “Tam quan vặn vẹo sớm muộn cũng hại đến mình, tự lo cho tốt đi.”

   

“Không… Không phải, em không có ý chia rẽ hai anh.” Vành mắt Thôi Hân Nhu đỏ hoe, cô nức nở nhìn Diêm Thầm.

Diêm Thầm không hề bị lay động, lạnh lùng chế giễu nói: “Làm sao? Cô cũng đến tham gia cùng cái nhà này rồi, còn không phải là đến chia rẽ chúng tôi chắc?”

Nhất thời Thôi Hân Nhu bị chặn miệng không nói lên lời, tức đến bật khóc.

“Thầm Thầm, con đừng kích động…” Đinh Uyển Như vội vàng khuyên Diêm Thầm, đưa lưng về phía người nhà họ Diêm, cho hai người Diêm Thầm một cái nháy mắt, để bọn họ đi mau, nhỏ giọng nói: “Mẹ sẽ để tài xế lái xe ra bên ngoài.”

Lửa giận của Diêm Thầm bị dập tắt một ít, không tiếng động mà nói: “Cảm ơn mẹ.”

Hắn lập tức dắt Lâm Chương chạy đi, Đinh Uyển Như vẫn đang ra sức diễn kịch, “Ôi chao! Thầm Thầm, Tiểu Chương, các con đừng đi mà! Người một nhà có gì mà không thể nói rõ ràng chứ?”

Diêm Tương Bình căm hận trừng mắt nhìn Đinh Uyển Như, “Sao cô không kéo nó lại?”

“Một người phụ nữ như tôi làm sao kéo được Thầm Thầm chứ.” Đinh Uyển Như tỏ vẻ áy náy.

“Phản phản! Tôi thấy Diêm gia chúng ta nhất định là bị con bạch nhãn lang* này đảo lộn hết lên rồi!” Cụ ông Diêm tức giận giậm chân.

   

*Bạch nhãn lang: (kẻ vô ơn bạc nghĩa)

Lái xe đi được một đoạn, Diêm Thầm đột nhiên dừng xe ở bên đường, tắt máy sau đó gục đầu trên vô lăng, không nói lời nào.

Lâm Chương ngồi ghế lái phụ, lúc này mới chợt nhớ tới không thể để cho Diêm Thầm lái xe, anh bèn cởi đai an toàn nói: “Để tôi lái đi.”

Nửa phút trôi qua, Diêm Thầm vẫn không chịu nhúc nhích, Lâm Chương phát hiện hắn không ổn, anh đưa tay vỗ vỗ vai Diêm Thầm, Diêm Thầm chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt ướt nhẹp, Lâm Chương cứng ngắc tại chỗ, không kịp phản ứng, lúc này Diêm Thầm lại bất ngờ cởi đai an toàn, vươn tay ôm chặt lấy anh.

Hắn chôn mặt vào bả vai của anh gào khóc, nước mắt rơi như mưa.

“Bọn họ… Bọn họ… Sao bọn họ có thể bắt nạt em như vậy!” Giọng hắn nghẹn ngào, nói chuyện đứt quãng, nghe mà tủi thân vô cùng.

Lâm Chương cảm thấy không sao cả, bởi anh đã quen thuộc từ lâu, anh luôn cố gắng làm việc mỗi ngày, chính là hi vọng Diêm gia có thể nhìn thấy giá trị của anh, tiếp nhận anh và Diêm Thầm ở bên nhau, nhưng nhiều năm như vậy rồi, đến tận khi anh và Diêm Thầm đã ly hôn, Diêm gia vẫn không thể đón nhận anh vào ngôi nhà ấy, có lẽ ngay từ đầu anh đã làm việc vô ích.

“Không sao đâu, đừng khóc mà.” Lâm Chương sờ sờ đầu hắn, an ủi.

Diêm Thầm càng ôm anh chặt hơn, nước mắt thấm ướt áo sơmi của Lâm Chương, “Mấy năm qua lão Diêm đã làm những gì vậy chứ? Hắn là đồ ăn hại sao? Hắn lại dám để bọn họ bắt nạt em!”

   

Lâm Chương ngẩn người, lúc đầu còn tưởng rằng Diêm Thầm nói lão Diêm là Diêm Sĩ Huyên, suy nghĩ một hồi mới nhận ra hắn đang nói tới Diêm Thầm hai tám tuổi, anh giật giật khóe miệng, Diêm Thầm lại còn chia bản thân hắn thành hai người.

“Không đâu, ban đầu anh cũng muốn đứng giữa để hòa giải, nhưng sau đó lại nhận ra không có tác dụng, loại thành kiến này rất khó để thay đổi, anh bị kẹp ở giữa quá khó khăn vì thế mấy năm nay anh rất ít khi đưa tôi về nhà cũ, lúc nào cũng chỉ trở về một mình.”

Không phải anh đang dỗ Diêm Thầm mà đây là sự thật, ban đầu đúng là Diêm Thầm muốn điều hòa lại không khí giữa hai bên nhưng không có tác dụng, dù Diêm Thầm cố gắng thế nào thì người nhà họ Diêm ngoại trừ cha mẹ hắn, không có một ai tiếp nhận Lâm Chương, luôn cho rằng Lâm Chương là bạch nhãn lang có tâm địa xấu xa.

Ngược lại Lâm Chương có thể nhẫn nại, không bao giờ phàn nàn cái gì với Diêm Thầm cả, trưởng bối cằn nhằn lải nhải nghe xong rồi cũng thôi, chẳng qua mỗi lần Diêm Thầm đều rất tức giận, cuối cùng dứt khoát không dẫn Lâm Chương về nhà cũ nữa, tránh cho Lâm Chương bị ức h**p.

Diêm Thầm nâng hai con mắt đỏ bừng lên, trên lông mi còn đọng mấy giọt nước mắt, nóng nảy nói: “Em còn bênh hắn!”

Lâm Chương: “…”

Bình Luận (0)
Comment