Lâm Chương đang nghe cấp dưới báo cáo, điện thoại di động đột nhiên vang lên, anh đưa tay mở ra, là ảnh do Diêm Thầm gửi tới.
Diêm Thầm: Cây táo này phát triển tốt thật đó!
Lâm Chương: Anh về nhà ba mẹ hả?
Diêm Thầm: Ừ, tôi vừa ăn cơm xong, em ăn chưa?
Nhìn thấy tin nhắn của Diêm Thầm, lúc này Lâm Chương mới nhớ tới bản thân vẫn chưa ăn gì cả.
Lâm Chương: Ăn rồi.
Diêm Thầm đứng trước cây táo, vuốt cằm, theo như kinh nghiệm của hắn, khả năng cao là Lâm Chương đang nói dối.
“Thầm Thầm, thức ăn mẹ chuẩn bị xong rồi, canh này vẫn còn nóng đấy, con chú ý đừng làm đổ vào người.” Đinh Uyển Như đứng ở cửa gọi hắn.
“Cảm ơn mẹ, vậy con đi đưa cơm cho Lâm Chương đây, hôm khác lại tới thăm hai người.” Diêm Thầm nhận hộp giữ nhiệt từ trong tay Đinh Uyển Như, chạy vụt đi mất tăm.
“Cuối cùng cũng yên tĩnh.” Diêm Sĩ Huyên cầm cốc nước đi ra.
Đinh Uyển Như ngừng cười, nói: “Cũng may Thầm Thầm không di truyền cái bệnh dối lòng từ ông.”
“Ông yên tâm, phản ứng đầu tiên của Thầm Thầm khi ăn được đồ ngon là mang một phần về cho Lâm Chương, tình cảm của hai đứa nó vẫn tốt mà.” Đinh Uyển Như không biết gần đây chồng mình xảy ra chuyện gì, lúc nào cũng mặt ủ mày chau, nghĩ bậy nghĩ bạ, tối hôm qua còn hỏi mình có cảm thấy tình cảm của hai đứa nhỏ phai nhạt đi không.
Diêm Sĩ Huyên nhìn bóng lưng rời đi của Diêm Thầm, lông mày vẫn nhíu chặt, đột nhiên ông cảm thấy có lẽ Diêm Thầm mất trí nhớ chưa chắc đã là chuyện xấu.
“Chào ngài, xin hỏi có hẹn trước không?” Lễ tân đứng quầy nở một nụ cười tiêu chuẩn.
“Không có, cô chờ một chút, tôi gọi điện thoại.” Diêm Thầm thấy lễ tân không biết mình, thầm nghĩ chẳng lẽ từ trước đến nay mình chưa từng tới hay sao?
Hắn đè nghi vấn xuống đáy lòng, sau đó gọi điện cho thư ký của Lâm Chương, “Này, tôi đây, tôi đang đứng dưới sảnh công ty, không có hẹn trước thì không lên được, cậu báo lại cho lễ tân đi, đừng nói cho Lâm Chương đấy.”
Một lúc sau thư ký vội vàng chạy ra từ trong thang máy, “Diêm thiếu, xin lỗi đã để ngài đợi lâu.”
Diêm Thầm nhớ rằng đây là thư ký thứ hai của Lâm Chương, “Lâm Chương đang họp à?”
“Vâng, mời đi bên này.” Thư ký dẫn Diêm Thầm đến thang máy chuyên dụng.
Lễ tân đứng quầy không giấu nổi kinh ngạc, thầm nghĩ anh đẹp trai này rốt cuộc có lai lịch gì, vậy mà lại cần thư ký của Lâm tổng tự đón tiếp, thái độ còn kính cẩn như vậy.
“Trước đây tôi chưa từng tới hả?” Diêm Thầm đứng trong thang máy hỏi.
“Từng tới một hai lần gì đó.” Thư ký thành thật trả lời.
Diêm Thầm nhíu nhíu mày, Lâm Chương bận như vậy, Diêm sói già kia rảnh thấy mồ mà không tới công ty thăm Lâm Chương? Đúng là tra nam!
“Lâm Chương ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa, đang chuẩn bị ăn thì lại bị gọi đi họp.” Đây là chuyện thường ngày, tuy rằng trước đây Diêm thiếu có giao việc cho bọn họ, để bọn họ thay nhau nhắc nhở Lâm tổng ăn cơm, nhưng Lâm tổng luôn bận rộn không chịu nghe.
Hắn biết ngay mà!
Diêm Thầm nhớ tới thời cấp ba, Lâm Chương cũng y như này, một khi đâm đầu vào học thì vô cùng liều mạng, thường xuyên quên ăn cơm, sau cùng vẫn bị hắn bắt ép tới căng tin, chỉ là dù Lâm Chương không nói nhưng cả người luôn lộ vẻ nóng nảy.
Đó là khi anh vừa mới chuyển tới trường học trong thành phố, từ hạng nhất bay xuống đứng bét lớp, thực sự rất khó chấp nhận, đặc biệt là môn Tiếng Anh, anh không thể phát âm nổi, ngay cả nói tiếng phổ thông cũng bị trộn lẫn khẩu âm của vùng miền núi, vừa mở miệng sẽ chọc cười mọi người.
Không còn cách nào, anh chỉ đành nỗ lực gấp trăm lần so với người khác để bù đắp chênh lệch từng chút một. Sau đó Diêm Thầm không ép anh đến căng tin nữa mà là giúp anh mua thức ăn từ căng tin về, thậm chí có lúc Lâm Chương bận vùi đầu vào học, hắn còn có thể lĩnh hội được lạc thú từ việc đút cơm cho anh.
“Thư ký Tiền, Lâm tổng có đây không?” Người thanh niên có tướng mạo anh tuấn gõ cửa một cái, dò hỏi.
Đồng tử Diêm Thầm đột nhiên co rút như gặp phải kẻ thù, người này đang cầm trong tay một chiếc cà vạt chưa mở bao bì, lại còn là nhãn hiệu mà Lâm Chương thích, tên đó muốn đưa cà vạt cho Lâm Chương? Cậu ta muốn làm gì? Trói Lâm Chương lại sao?!