Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ

Chương 19

“Cái quỷ gì?” Diêm Thầm lướt xem các bình luận bên dưới, đúng kiểu ông nói gà bà nói vịt, Phó Cẩm Minh trở thành mối tình đầu bạch nguyện quang của hắn từ bao giờ?

Diêm Thầm nhớ tới lời cha hắn nói, Diêm sói già kia nói với cha hắn những scandal đó đều là giả, ban đầu hắn cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng giờ nhìn thấy những bình luận thái quá này trên mạng, hắn càng cảm thấy mù mịt, hắn đã nói mà, không thể nào mình lại làm mấy cái loại chuyện như ngoại tình này được.

Hắn dứt khoát thoát weibo, không tiếp tục xem mấy cái nhảm nhí ấy nữa.

Lâm Chương uống xong một lượt, có hơi say, đúng lúc đạp phải vết gấp của thảm trải sàn, chân anh lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sấp xuống.

“Cẩn thận.” Một bàn tay bỗng nhiên duỗi ra từ bên cạnh, nhanh chóng đỡ lấy cánh tay anh.

“Cảm ơn.” Lâm Chương ngẩng đầu lên, không ngờ sẽ gặp Tề Chử Châu ở chỗ này.

“Đừng khách khí, tôi dìu cậu đến bên cạnh nghỉ ngơi.” Tề Chử Châu lịch sự đỡ cánh tay anh, không để đụng phải cổ tay lộ ra khỏi tay áo anh.

“Tôi không sao.” Lâm Chương rút tay về, sóng vai cùng Tề Chử Châu đi tới bên cạnh.

   

Ánh mắt Tề Chử Châu trầm xuống, sau đó lại vội giấu đi.

Hai người tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống, Tề Chử Châu gọi phục vụ mang cho Lâm Chương một ly nước mật ong.

“Cảm ơn.” Lâm Chương nhận ly nước, sắc mặt anh đỏ bừng, có lẽ hơi nóng, anh tiện tay cởi một nút áo, lộ ra cái cổ thon dài, phá vỡ hình tượng cẩn thận tỉ mỉ thường ngày, vừa biếng nhác vừa kiêu ngạo.

Tề Chử Châu không thể dời được tầm mắt, thẳng thắn nhìn anh chằm chằm, mãi đến tận khi Lâm Chương thờ ơ nhấc mí mắt liếc sang, bên trong chứa đầy lạnh lẽo dọa y giật mình, lúc đó Tề Chử Châu mới cúi đầu, lỗ tai nóng lên.

Mạo phạm quá.

Lâm Chương nhìn đồng hồ đeo tay, thấy thời gian đã khá muộn, nên trở về rồi.

“Lâm Chương, cậu và Diêm Thầm có ổn không?” Tề Chử Châu nhịn một buổi tối, cuối cùng trước khi tiệc tàn bèn hỏi anh.

“Chúng tôi rất tốt.” Lâm Chương lạnh nhạt nói.

Lồng ngực Tề Chử Châu hoảng hốt, “Nếu như…”

“Tề Chử Châu, không có nếu như, dù tôi và Diêm Thầm ra sao thì cũng là chuyện của hai chúng tôi, anh không cảm thấy mình đang quản quá rộng rồi à?” Lâm Chương ngắt lời y, nghiêm túc nói: “Nếu Lâm Viêm có nói gì với anh, anh cũng không cần để ở trong lòng, vì nó và Diêm Thầm luôn không hợp nhau.”

   

Lời nói của Lâm Chương khiến mặt Tề Chử Châu đỏ lên, y thừa nhận y có chút ngông cuồng khi muốn làm chúa cứu thế của Lâm Chương, cho rằng Lâm Chương đang ở trong nước sôi lửa bỏng, cần y đến cứu vớt.

Nhưng Lâm Chương bình thản ung dung, thái độ lý trí tới cực điểm làm cho y tỉnh ngộ, bất cứ lúc nào Lâm Chương cũng không cần sự thương hại của người khác, kể cả Lâm Chương thật sự cùng Diêm Thầm tan rã trong không vui, anh vẫn có thể bình tĩnh kiềm chế, thoát thân an toàn.

Thay vì nói mình trợ giúp Lâm Chương, còn không bằng nói là thừa nước đục thả câu.

Lâm Chương liếc mắt một cái thấy ngay nội tâm xấu xí dơ bẩn của y.

Bỗng nhiên dưới ánh nhìn lạnh băng của Lâm Chương, Tề Chử Châu cảm thấy xấu hổ vô cùng.

“Xin lỗi.” Tôi cứ nghĩ mình vẫn còn cơ hội.

Câu nói kế tiếp Tề Chử Châu không nói ra, Lâm Viêm nói cho y biết mâu thuẫn của Lâm Chương và Diêm Thầm đã đến mức không thể xoay chuyển, chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ ly hôn, Lâm Viêm hi vọng y có thể đối xử tốt với Lâm Chương, giúp Lâm Chương sớm thoát khỏi đoạn tình cảm này, còn nói rằng trước đây tình cảm của hai người tốt như vậy, khẳng định trong lòng Lâm Chương vẫn còn có y.

Bây giờ nghĩ lại, mấy lời đó chẳng qua đều từ một phía của Lâm Viêm, huống chi cứ coi như là thật, thì y cũng có thể đợi đến sau khi Lâm Chương thật sự ly hôn mới hành động, chứ hiện tại huyên náo như này quá khó coi.

   

“Thực xin lỗi.” Tề Chử Châu thật lòng cảm thấy áy náy.

“Nhưng tôi vẫn muốn nói một câu, tôi hi vọng cậu có thể vui vẻ hạnh phúc, nếu có gì cần tôi hỗ trợ thì cứ nói, tôi sẽ không chối từ.”

Sương lạnh nơi đáy mắt Lâm Chương từ từ tiêu tan, “Được, cám ơn anh, Tề Chử Châu.”

Thời điểm ngồi xe về nhà, Lâm Chương hơi giật mình, chớp mắt đã qua nhiều năm vậy rồi, khoảnh khắc Tề Chử Châu tỏ tình với anh cứ như mới ngày hôm qua, không thể tin được sau bao năm như vậy, Tề Chử Châu vẫn còn thích anh.

“Lâm tổng.” Thư ký Triệu nhẹ nhàng gọi Lâm Chương.

Lâm Chương mở mắt ra, “Hả?”

“Tra được chuyện của Thường tiên sinh và Diêm thiếu rồi.” Thư ký Triệu đưa kết quả điều tra cho Lâm Chương xem.

Lâm Chương lướt iPad, sắc mặt anh càng ngày càng sâu, chẳng trách Diêm Thầm tức giận đến nỗi đánh Thường Kiện vào viện, chẳng trách dù thế nào Diêm Thầm cũng không chịu nói nguyên nhân cho anh nghe, càng không muốn hòa giải với Thường Kiện.

Anh sớm nên đoán được, ngoại trừ vì mình, thằng ngốc kia sẽ không có lý gì lại giận tới như vậy.

Nhưng anh thì sao, anh đã làm gì? Anh còn vì thế mà cãi nhau với Diêm Thầm, phụ lòng mong muốn của hắn, còn dùng danh nghĩa của hắn tặng quà thăm hỏi cho Thường Kiện.

   

Trong miệng Lâm Chương như ngậm phải một quả trái cây chưa chín, vừa chua vừa chát, khó chịu không thở nổi.

“Ngoài ra, hashtag ly hôn của ngài và Diêm thiếu cũng do Thường Kiện thao túng phía sau.” Thư ký Triệu nói.

Nghe nói như thế, sắc mặt Lâm Chương lạnh băng, “Thả tin tức cho Thường gia, đất phía thành Tây, Đỉnh Nghiệp nhất định phải đoạt được.”

Gần đây tin tức chính phủ mở rộng thành Tây đang vô cùng huyên náo, bác trai Diêm Thầm cũng do dự xem có nên ra tay hay không, nhưng ngay từ đầu Lâm Chương đã biết được kia chẳng qua là thủ đoạn của chính phủ địa phương nhằm nâng cao giá cả, Thường gia cũng giống Chu gia, liên tục nhìn chằm chằm vào mảnh đất kia, vẫn đang xoắn xuýt xem có nên ra tay không, lúc này chỉ cần đổ thêm dầu vào lửa là có thể khiến người ta mất lý trí.

Đã như vậy, vừa vặn thù mới hận cũ, thằng cha miệng thối, thằng con khốn nạn, Lâm Chương cũng không ngại giúp cụ ông Thường dạy bảo đám hậu bối một chút.

Trở về nhà với một người đầy mùi rượu, Diêm Thầm vừa nghe thấy tiếng mở cửa bèn chạy ra.

“Lại uống rượu?” Diêm Thầm đỡ lấy Lâm Chương, ngửi mùi rượu nồng nặc trên người anh, xem ra uống không ít.

“Ừm, uống không nhiều lắm.” Lâm Chương chột dạ giải thích.

May là Diêm Thầm không nhớ rõ trước đây anh thường uống nhiều đến nỗi nhập viện, vì thế hai người bọn họ ầm ĩ cãi nhau không biết bao nhiêu lần, sau mỗi lần cãi nhau lại chiến tranh lạnh thêm mấy ngày.

   

“Vịn vào tường đi.” Diêm Thầm không thèm tin lời anh nói, hắn để người anh dựa vào vách tường, sau đó ngồi xổm xuống đổi giày giúp Lâm Chương.

Lâm Chương rũ mắt chăm chú nhìn Diêm Thầm, từ xưa tới nay chưa từng có ai vì anh mà làm vậy, chỉ có Diêm Thầm, dưới sự thúc đẩy của men say, đột nhiên viền mắt anh nóng bừng, cái mũi lên men, tầm mắt lẫn lộn mơ hồ.

Diêm Thầm cảm giác đỉnh đầu mình bị Lâm Chương v**t v*, cũng không ngẩng đầu, tiếp tục động tác trên tay, “Chờ thêm chút nữa, sắp xong rồi đây.”

“Không sao, anh cứ từ từ thôi.” Giọng Lâm Chương khàn đặc biếng nhác truyền vào lỗ tai Diêm Thầm, làm cả người hắn tê dại như bị điện giật.

“Đột nhiên nhớ tới tới lần trước, ở ngay đây này, anh cũng để tôi dựa vào tường như vậy, thiếu chút nữa làm tôi khóc.”

Làm em khóc? Diêm súc sinh, còn dám làm Lâm Chương khóc!

Diêm Thầm bị lửa giận xông thẳng lên đầu, đang định chửi người, nhưng trong chớp mắt như giác ngộ ra được thâm ý trong lời nói của Lâm Chương, hắn không thể tin nổi mà mở to hai mắt.

Đệt!!!

Mặt hắn đỏ bừng, đột nhiên đứng bật dậy, dùng tư thế kabedon vây chặt Lâm Chương ở giữa hai cánh tay, hung dữ cảnh báo: “Không cho nói nữa!”

“Tôi cũng có thể! Không cho em nghĩ tới tên xấu xa kia!”

   

Sau khi say rượu, Lâm Chương lộ ra phong tình khác với thường ngày, tựa như một vũng nước xuân, lăn tăn từng đợt sóng nước làm rung động nhân tâm.

Tròng mắt anh sáng ngời ẩm ướt, khi nhìn về phía Diêm Thầm, một ngọn lửa nóng rực được bùng lên, Diêm Thầm cảm thấy như bị phỏng, vội vàng dời tầm mắt, l**m l**m đôi môi khô khốc, cần cổ đỏ lừ.

Lâm Chương nhếch miệng cười, tựa như đóa hoa diễm lệ nở ra từ băng tuyết, rực rỡ chói mắt, hồn xiêu phách lạc.

Anh nghiêng người về phía trước, hơi thở nóng bỏng mang theo hương rượu vương trên làn môi Diêm Thầm, sắc đỏ từ cổ Diêm Thầm đột nhiên lan rộng trên gương mặt tuấn tú, tay chân hắn luống cuống, chợt một bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp duỗi ra x** n*n mặt hắn.

Mạch máu cả người Diêm Thầm như bị kẹt lại, hắn trợn trừng mắt, không dám nhúc nhích, “Lâm… Lâm Chương…”

Lâm Chương ghé vào bên tai hắn, nhẹ cười: “Có thế mà đã không được rồi? Chẳng phải muốn làm tôi khóc sao?”

Tim hắn đập kịch liệt, Diêm Thầm cảm giác mạch máu trong người đang phun trào cuồn cuộn, mất sạch lý trí, hấp tấp nắm ngược tay Lâm Chương, sau đó đè anh lên tường, cúi đầu hôn xuống.

Diêm Thầm là một học trò thông minh, sau lần dạy trước của Lâm Chương, lần này kỹ xảo của hắn đã tăng cao không ngờ, Lâm Chương nhón chân vòng tay quanh cổ hắn, ngửa đầu đáp lại, đuôi mắt ửng hồng.

   

Giữa lối ra vào chật hẹp là tình triều triền miên.

Đợi khi hai người tách ra, còn có thể nhìn thấy một sợi chỉ bạc, Lâm Chương vươn đầu lưỡi l**m qua môi Diêm Thầm.

Diêm Thầm chưa kịp điều chỉnh hô hấp đã lại th* d*c lần nữa, hắn ôm chặt Lâm Chương, ghé vào lỗ tai anh, giọng nói khàn khàn: “Ca ca, lưu manh quá rồi đó.”

Lâm Chương cười cười, tựa như thủy quái mê hoặc chúng sinh, ánh mắt di động, ngón tay trắng nõn nắm lấy dây lưng của Diêm Thầm, “Đây đã là gì.”

Hô hấp Diêm Thầm hơi ngưng lại, càng thêm hưng phấn.

Chuông điện thoại trên ghế sô pha đột nhiên vang lên, kiên trì không dứt, cứ như Diêm Thầm mà không chịu nhận thì nó sẽ reo không ngừng.

Men say của Lâm Chương bị tiếng chuông làm cho thanh tỉnh hơn một chút, anh đẩy vai Diêm Thầm, “Nhanh nghe máy, nhỡ có chuyện quan trọng thì sao.”

Diêm Thầm ôm anh không buông tay, hắn dụi dụi vào cần cổ anh, rồi lại hôn thêm mấy cái nữa mới giận lẫy đi tiếp điện thoại.

Điện thoại là trợ lý Diêm Thầm gọi tới, nói cho hắn biết sáng mai có một cuộc phỏng vấn, dặn hắn cần phải dậy sớm.

“Không thể nói sớm hơn chút hả?!” Diêm Thầm tức giận quát ầm lên.

   

Trợ lý run rẩy một cái, thầm nghĩ lúc này đã muộn quá đâu, chẳng phải ngài là cú mèo đấy ư? Lẽ nào đổi tính bắt đầu dưỡng sinh rồi?

Thở phì phò cúp điện thoại xong, Diêm Thầm lặng lẽ mò tới phòng Lâm Chương, Lâm Chương mới vừa tắm xong đi ra, Diêm Thầm tích cực cầm máy sấy giúp anh hong khô tóc.

Có lẽ trong lúc sấy tóc chợt lóe qua một tia ánh bạc, Diêm Thầm cứ tưởng mình hoa mắt, hắn bèn tắt máy sấy sau đó bới làn tóc đen của Lâm Chương, thế mà lại tìm được một sợi tóc trắng! Sợi tóc này như chiếc kim mỏng đâm vào mắt Diêm Thầm, đau nhói, Lâm Chương mới hai mươi tám tuổi, tại sao lại có tóc bạc.

Hắn đặt máy sấy tóc xuống rồi ôm chặt Lâm Chương, nhất định mấy năm này Lâm Chương rất vất vả, nếu không thì tuổi còn trẻ như vậy không thể có tóc bạc được, hắn nhớ rằng tóc của cha mẹ Lâm Chương đen sì, bà nội Lâm Chương trước khi qua đời cũng vẫn lấm tấm tóc đen, còn rất dày dặn.

Diêm Thầm đau lòng hôn một cái lên trán Lâm Chương, lúc này mới chú ý tới Lâm Chương không biết đã ngủ say từ bao giờ.

Hắn cẩn thận đỡ anh nằm xuống, đắp chăn lên, Diêm Thầm thuận tiện nằm luôn bên cạnh Lâm Chương, cây ngay không sợ chết đứng tự nói với mình: Tui là vì chăm sóc cho Lâm Chương.

Không lâu sau, Lâm Chương theo thói quen sờ sờ bên cạnh, thuần thục rúc vào trong lòng Diêm Thầm, hô hấp dần ổn định.

Sao lại thành thục như vậy?

   

Diêm Thầm buồn bực, sau lại lập tức tỉnh ngộ, chồng chồng già rồi có thể không thuần thục sao, đột nhiên không kịp chuẩn bị Diêm – bất cẩn đạp đổ một vại dấm chua – Thầm, tức giận đến hơn nửa đêm mới ngủ .

Sáng sớm hôm sau, trợ lý tới đón Diêm Thầm đi phỏng vấn, lúc này hắn mới biết hóa ra cái hắn tham gia là phỏng vấn của tổ chương trình CĐôĐượÔng Tri Tác Hp , vậy chẳng phải có nghĩa là hắn sắp được gặp ba nhóm khách mời còn lại kia sao?

Bình Luận (0)
Comment