Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ

Chương 25

Lâm Chương vội vã chạy từ công ty về nhà thì thấy Lâm Viêm đang ngồi một mình trên ghế sofa, trên mặt đắp một chiếc khăn ấm, Diêm Thầm đang cẩn thận bôi thuốc cho Diêm Hi.

“Đau!!!” Khóe mắt Diêm Hi chảy ra vài giọt nước mắt, ngay khi tăm bông trong tay Diêm Thầm chạm tới mặt cô, cô bắt đầu gào thét vô cùng thảm thương.

“Anh, sao anh vụng quá vậy hả!” Diêm Hi tức giận mắng.

“Để tôi.” Lâm Chương nhận lấy tăm bông từ tay Diêm Thầm.

Diêm Hi vừa nhìn thấy Lâm Chương, càng tỏ vẻ tủi thân không chịu nổi, cô mếu máo đáng thương gọi: “Chị dâu —— “

“Được rồi, để anh xem nào, mặt em không sao đâu, Tiểu Hi của chúng ta là cô gái xinh đẹp nhất.” Lâm Chương sờ sờ đầu Diêm Hi nhẹ giọng nói.

Lâm Viêm thấy anh trai vừa tiến vào đã vội đi dỗ dành Diêm Hi mà không thèm nhìn gã lấy một cái, nhất thời ấm ức trong lòng, gã đúng là làm ơn mắc oán, cũng không nghĩ xem gã vì ai, cuối cùng anh gã lại đối xử với gã như vậy.

Rõ ràng gã cũng bị Diêm Thầm đấm một cái, sao lại không thấy Lâm Chương đau lòng cho gã cơ chứ.

“Lâm Viêm, xin lỗi Tiểu Hi mau.” Lâm Chương bôi thuốc cho Diêm Hi xong liền lạnh giọng nói với Lâm Viêm.

   

“Tại sao, dù anh có bất công cũng không nên thiên vị như vậy chứ, em cũng bị Diêm Thầm đánh mà!” Lâm Viêm chỉ mặt mình rồi nói.

Lông mày Lâm Chương nhăn lại, anh hạ thấp giọng: “Xin lỗi.”

Tính tình bướng bỉnh của Lâm Viêm nổi lên, gã mím môi thành một đường thẳng, chết sống không mở miệng.

Tuy rằng Diêm Thầm đau lòng cho em gái, mà đúng là Lâm Viêm đã bị hắn tẩn cho một trận, coi như trả thù lại rồi, dù sao đây cũng là em trai của Lâm Chương, hắn không muốn Lâm Chương bị kẹp giữa khó xử, bèn ba phải nói: “Thôi được rồi Lâm Chương, Lâm Viêm nó cũng không cố ý, đều là hiểu lầm.”

Trên đường về nhà, Lâm Chương đã biết rõ nguyên nhân mọi chuyện, tuy rằng Lâm Viêm bất bình thay anh, nhưng Diêm Hi lại bị tai bay vạ gió, một cô gái nhỏ xinh đẹp, hiện tại mặt sưng phù phồng rộp, vào nhà ai thì nhà ấy cũng đau lòng thôi, “Lâm Viêm, đừng để anh nói lại lần nữa.”

Khí thế lộ ra từ một người đã quen đứng trên đỉnh cao, Lâm Viêm chỉ mới là sinh viên làm sao chống đỡ được, cả người gã run lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt, “Xin… Xin lỗi.”

“Không phải nói với anh.” Lâm Chương lạnh lùng nói.

Lâm Viêm lập tức quay đầu nhìn về Diêm Hi áy náy nói lại một lần, dù là đứa hay cẩu thả tùy tiện như Diêm Hi cũng bị dáng vẻ nghiêm khắc của Lâm Chương dọa sợ, cô run rẩy nắm góc áo Diêm Thầm, không ngờ được khi ngẩng đầu nhìn lên, anh của cô lại đang dùng vẻ mặt mê luyến nhìn chị dâu chằm chằm.

   

Diêm Hi: “…”

“Được rồi, vì chị dâu tôi sẽ tha thứ cho anh, không có lần sau.” Diêm Hi đã hai mươi rồi, không còn ở cái tuổi không hiểu sự đời nữa, cô biết đây là người thân duy nhất của Lâm Chương, sau này còn phải qua lại, đương nhiên cô sẽ không để Lâm Chương đứng giữa khó xử nên thuận tiện hòa giải.

Lâm Viêm nghe thấy lời Diêm Hi nói, nắm đấm chợt siết chặt, gã cắn răng nghiến lợi nói: “Anh của tôi là đàn ông.”

“Đương nhiên là tôi biết.” Diêm Hi không hiểu ra sao, khi Lâm Chương được đưa đến nhà bọn họ, cô mới bảy tuổi, nhiều năm qua đi, Lâm Chương cũng xem như nhìn cô trưởng thành, không khác gì anh trai ruột của cô cả.

“Vậy cô còn dám dùng cách gọi đó nhục nhã anh ấy!” Lâm Viêm không thể nhịn được nữa, gã tức giận nói.

Nghe Lâm Viêm nói như thế, Diêm Hi chợt kinh ngạc, “Nào có! Chị dâu, em không có ý nhục nhã anh mà…”

Lâm Chương thấy Diêm Hi lộ vẻ mặt kinh hoảng, anh giơ tay vỗ vỗ lưng của cô, nhẹ nhàng vỗ về nói: “Anh biết, anh cũng nói với em là anh không để ý rồi mà, chớ để ở trong lòng.”

“Lâm Viêm, anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, Diêm gia không có ai bắt nạt anh, anh sống rất tốt, em đừng có suy đoán lung tung.”

Nhưng Lâm Viêm vẫn không tin, gã căm phẫn phản bác: “Làm sao anh có thể sống tốt được! Nếu như không phải lúc trước Diêm Thầm chia rẽ anh và anh Tiểu Tề, hai người các anh đã sớm ở bên nhau rồi! Nếu như không phải hắn ép anh báo đáp thì sao anh có thể kết hôn với hắn, sao có thể bị Diêm gia sai khiến nhiều năm như vậy.”

   

“Rõ ràng hắn đã đồng ý tác thành cho anh, sao có thể vừa quay đầu đã không giữ lời, lại còn giả bộ không xảy ra chuyện gì cả, giờ anh lại nói với em là cái loại người hai mặt này không bắt nạt anh?!”

Vừa dứt lời, Lâm Viêm đột nhiên nhận ra mình lỡ miệng, gã run sợ che miệng lại, quay ngoắt sang một bên.

“Em nói sao? Hắn đồng ý tác thành cho anh cái gì?” Đúng lúc này, đầu óc rối tung của Lâm Chương chợt lộ ra một suy đoán.

Lâm Viêm lặng im không trả lời

Sắc mặt Diêm Thầm trắng bệch, biểu tình khó coi hỏi: “Gì mà nếu như tôi không chia rẽ Lâm Chương và Tề Chử Châu thì hai người bọn họ sẽ ở bên nhau? Lâm Chương kết hôn với tôi là bởi vì nợ ân tình của Diêm gia?”

“Không phải, Diêm Thầm, anh đừng nghe nó nói bậy.” Lâm Chương thấy sắc mặt hắn trở nên trắng bệnh, trái tim đột nhiên đau xót, sau đó anh bèn mau chóng cất tiếng an ủi.

“Em nói bậy cái gì ? Tất cả lời em nói đều là thật.” Lâm Viêm không cam lòng mà phản bác.

“Lâm Viêm.” Lâm Chương hạ thấp giọng nhắc nhở gã.

Quả nhiên Lâm Viêm không lên tiếng nữa, mạch suy nghĩ của Lâm Chương rối loạn, anh nói với gã: “Em lên xe chờ anh, anh đi lấy sổ hộ khẩu.”

Không bao lâu sau, Lâm Chương cầm sổ hộ khẩu xuống lầu, sau đó anh đứng đối diện với hai anh em Diêm Thần rồi nói: “Tôi đi đưa đồ cho nó.”

   

Đồng tử Diêm Thầm sâu thẳm, hắn chăm chú nhìn Lâm Chương, im lặng không nói gì, nhưng có thể nhìn thấy mê man cùng đau khổ tràn ra từ trong ánh mắt hắn, còn có một chút tủi thân, Lâm Chương thở dài, cuối cùng vẫn không đành lòng mà nói với Diêm Thầm: “Đừng tự nghĩ lung tung.”

“Ừ, tôi dẫn em ra cửa.” Hiện tại Diêm Thầm vô cùng yên tĩnh, cứ như là một quả cà tím đông lạnh.

Hắn từng bước theo sát Lâm Chương, bỗng nhiên giang tay từ phía sau ôm lấy anh, thân hình hắn cao lớn bao bọc anh lại, rồi dụi đầu vào sau gáy anh, buồn rầu nói: “Không cần biết em từng thích ai, tôi vẫn thích em nhất.”

Trái tim cứng rắn của Lâm Chương chợt mềm nhũn đến rối tinh rối mù, anh giơ tay sờ tóc Diêm Thầm, “Tôi chưa từng thích người khác, tôi chỉ từng thích anh thôi.”

Hiện tại cũng vẫn còn yêu rất nhiều, dù cho anh đã không còn thuộc về tôi nữa.

Nghe anh nói như thế, tâm trạng của Diêm Thầm phút chốc trở nên sáng sủa hơn, hắn cúi người từ phía sau hôn lên môi Lâm Chương.

Lâm Chương giật mình định vươn tay đẩy Diêm Thầm, Diêm Thầm lại nhanh chóng buông anh ra trước, ánh mắt sáng ngời nhìn anh rồi nói: “Ca ca đi nhanh về nhanh, tôi ở nhà chờ em.”

Hắn mặc trên người một chiếc áo phông trắng rộng rãi cùng quần thể thao đen, tóc tai hơi rối, đứng dưới ánh mặt trời, tướng mạo đẹp trai khôi ngô, nụ cười trên mặt tràn đầy năng lượng, trong nháy mắt kéo Lâm Chương trở về khoảng thời gian còn đi học, dường như người trước mắt này thật sự chỉ mới hai mươi tuổi, ngây ngô chân thành, thẳng thắn nhiệt tình.

   

Thời khắc này, Lâm Chương cảm thấy mình cứ như đang yêu đương với em trai nhỏ kém hơn tám tuổi.

Chẳng trách người đời thường hay nói đàn ông dù bao nhiêu tuổi cũng đều yêu thích tuổi hai mươi.

Thời điểm ngồi vào trong xe, Lâm Chương vẫn còn hơi hoảng hốt, Lâm Viêm gọi anh mấy câu anh mới phục hồi lại tinh thần.

Hiện tại Lâm Viêm học năm thứ tư đại học, còn mấy tháng nữa thôi là tốt nghiệp, ban đầu gã thực tập ở Đỉnh Nghiệp, tất cả đều là Diêm Sĩ Huyên tự sắp xếp dặn dò cho thư ký, dù sao cũng là em trai duy nhất của Lâm Chương, mặc dù ngày thường qua lại không nhiều, nhưng ông cũng phải nể mặt Lâm Chương mà chăm sóc gã nhiều hơn chút.

Chẳng qua Lâm Viêm làm một tháng đã bỏ đi, ban ngành của bọn họ có mấy người là thân thích từ chi thứ của Diêm gia, thường hay ngồi ở phòng nghỉ nói xấu Lâm Chương, Lâm Viêm nghe được bèn nổi giận, sau mấy lần nhịn nhục thì liền đánh nhau với người ta.

Sự việc này truyền trực tiếp đến tai Lâm Chương, bởi vì do Lâm Viêm đánh người trước, Lâm Chương bắt Lâm Viêm xin lỗi, Lâm Viêm mạnh miệng không chịu, còn nói cũng vì Lâm Chương khúm núm như thế nên những người này mới xem thường anh, hai người cãi nhau một trận lớn sau đó tan rã trong không vui.

Lâm Viêm khác với Lâm Chương, thành tích của gã không tốt, trường đại học cũng không phải trường top, muốn vào được công ty lớn căn bản là chuyện viển vông, Lâm Chương không quản gã, tự bản thân gã tìm nửa tháng cũng không tìm được công việc phù hợp, vì thế lần đầu được nếm trải sự tàn khốc của xã hội, cuối cùng vẫn là Diêm Thầm gạt Lâm Chương, tìm anh em của hắn để nhờ người ta sắp xếp công việc cho Lâm Viêm, không cho phép nói với bất cứ ai, hiện tại Lâm Viêm vẫn không biết công việc của gã là nhờ Diêm Thầm tìm cho.

   

“Anh, em sắp tốt nghiệp rồi, có thể kiếm tiền nuôi anh, anh không cần phải nhún nhường làm ô sin của Diêm gia, hầu hạ Diêm Thầm nữa.” Lâm Viêm cố chấp cho rằng lý do mà Lâm Chương từ bỏ tình yêu đích thực để lựa chọn kết hôn với Diêm Thầm, một là vì đền ơn, hai là bởi vì tiền, dù sao gia cảnh của hai người họ vốn nghèo khó, chỉ dựa vào một mình Lâm Chương gánh vác đầu tư cho gã đi học thực sự rất khó khăn.

Lâm Chương thở dài một tiếng, nghiêm túc khuyên nhủ: “Lâm Viêm, tuổi em không còn nhỏ nữa, sau này làm bất cứ việc gì cũng đừng quá khích như vậy, dù cho chuyện hôm nay là thật thì một người đàn ông như em cũng không nên đánh phụ nữ.”

“Đây chỉ là suy nghĩ phiến diện của mình anh, nếu nó thật sự là con giáp thứ 13, vậy tại sao em lại không được đánh, nó đã trèo lên đầu anh, anh vẫn còn băn khoăn phong độ đàn ông làm quái gì, chính bởi vì tính anh quá mềm mỏng nên mới hay bị bắt nạt.” Lâm Viêm cãi lại.

Lâm Chương không hề cảm thấy mình là người mềm mỏng và dễ bắt nạt, anh có nguyên tắc làm việc của riêng mình, rất ít người có thể chi phối quyết định của anh, mà Diêm Thầm chính là một ngoại lệ.

“Anh và Diêm Thầm thật sự yêu nhau nên mới kết hôn, còn quan hệ giữa anh và Tề Chử Châu không giống như em nghĩ, hắn đã từng là bạn tốt của anh, chỉ đến thế mà thôi.” Lông mi Lâm Chương khép hờ, anh chăm chú nhìn sổ hộ khẩu trong tay, như thở dài mà nói: “Anh thật sự rất yêu Diêm Thầm.”

Niềm tin cắm rễ trong lòng Lâm Viêm lần đầu bị lay động, hình như anh gã thật sự rất yêu Diêm Thầm, nhưng tại sao nhìn anh ấy lại buồn rầu như vậy, nếu như anh gã và anh Tiểu Tề chỉ là bạn tốt, vậy từ trước tới giờ đều do gã hiểu lầm sao? Nhưng rõ ràng chính mồm anh Tiểu Tề nói với gã, anh ấy rất thích Lâm Chương.

   

“Cầm đi, làm xong chứng minh thư rồi trả lại cho anh, đừng làm mất.” Lâm Chương đặt sổ hộ khẩu vào trong tay Lâm Viêm.

Trở lại nơi ở, đầu óc Lâm Viêm vẫn còn hơi mộng mị, hóa ra Diêm Thầm mất trí nhớ, chắc anh gã không lừa gã đó chứ? Chẳng trách Diêm Thầm không nhớ lời hứa với mình, nhưng tại sao anh gã lại bảo đợi thêm mấy tháng nữa.

Đợi cái gì?

Lâm Viêm mất tập trung, sổ hộ khẩu trong tay vô tình rớt xuống đất, gã cúi xuống nhặt lên, bất ngờ nhìn thấy trên cuốn sổ này được in rõ tình trạng hôn nhân của anh gã: Đã ly hôn.

Gã mở to hai mắt đầy bất ngờ, không thể tin được mà dí sát mắt vào nhìn, dụi dụi mắt nhiều lần, dòng chữ trên đó vẫn là Đã ly hôn.

Thì ra Diêm Thầm không lừa gã, Diêm Thầm đã thật sự ly hôn với anh gã, anh gã tốt bụng như vậy, nhất định là bởi vì Diêm Thầm mất trí nhớ mới phải giả bộ như không có gì xảy ra.

Trong thời gian ngắn, Lâm Viêm đột nhiên bừng tỉnh, gã mừng rỡ lấy điện thoại ra muốn báo tin cho Tề Chử Châu, sau khi tìm được tên Tề Chử Châu, ngón tay của gã chợt dừng trên không trung vài giây, trong đầu nhớ lại hình ảnh Lâm Chương nói anh ấy rất yêu Diêm Thầm, còn có cả vẻ mặt khổ sở đó nữa.

Sau một phút nghĩ thông suốt, Lâm Viêm cho rằng Diêm Thầm vốn chẳng xứng đáng, đã vậy còn làm anh gã buồn như thế, cứ cho là chuyện giữa anh Tiểu Tề và anh gã không như gã nghĩ, nhưng chắc chắn anh Tiểu Tề thích anh gã thật lòng, chẳng phải tìm người mới là cách tốt nhất để quên đi một người à.

Bình Luận (0)
Comment