Lâm Chương dịch bước chân, tách ra một khoảng cách với Tề Chử Châu, Diêm Thầm xông tới như một con gió, đôi mắt đỏ bừng, nhìn như muốn ăn thịt người, dứt khoát xốc cổ áo Tề Chử Châu, mạnh mẽ tặng y một đấm.
Diêm Thầm không hề kìm lực, một đấm kia đánh Tề Chử Châu lùi về sau vài bước, đụng phải cạnh bàn phát ra tiếng vang thật to.
“Chuyện gì vậy? Đánh nhau rồi?”
“Đánh nhau á?”
Khách hàng xung quanh nghe thấy động tĩnh, dồn dập nhìn về bên này, nhân viên phục vụ nhìn thấy một người đàn ông đầu đội mũ, thân hình cao lớn vọt tới, không nói một lời đã đánh người, trong lòng hơi sợ hãi, chờ khi cậu ta đến gần lén nhìn, tim cũng muốn nổ tung luôn, khí thế của người này, vừa nhìn liền biết không dễ chọc.
“Tiên… tiên sinh, cần tôi giúp ngài báo cảnh sát không?” Nhân viên phục vụ lấy hết dũng khí, giữ đúng chức trách dò hỏi Tề Chử Châu.
Tề Chử Châu giơ tay từ chối đề nghị của nhân viên phục vụ, “Không cần, cảm ơn, chúng tôi quen biết.”
Vừa nãy quả thật là y không đúng, không nên mạo phạm Lâm Chương, nhưng nói thật, Diêm Thầm hiện tại cũng không có lập trường cho y một đấm này đâu, dù sao thân phận bây giờ của Diêm Thầm cũng là chồng trước của anh.
Ánh mắt ở xung quanh đều dán chặt lên người ba bọn họ, may mà Diêm Thầm đội mũ trước khi ra ngoài, Lâm Chương kéo kéo ống tay áo hắn, “Đừng gây sự bên ngoài.”
Từ lúc mất trí nhớ tới nay, đây là lần đầu tiên Diêm Thầm nổi giận với Lâm Chương, “Cậu ta trồng cỏ trên đầu tôi, tôi không đánh chết cậu ta là đã tốt lắm rồi!”
Lâm Chương nhíu nhíu mày, tỉnh táo nói: “Bọn em chỉ ăn cơm bình thường với nhau thôi, nếu không thì em đâu có để anh tới đón chứ.”
“Em để tôi tới đón? Là tôi gửi tin nhắn hỏi em ở đâu, vội vàng năn nỉ muốn đón em, nếu tôi không hỏi, em cũng sẽ không để tôi biết chuyện ngày hôm nay.” Diêm Thầm hiểu rõ Lâm Chương, anh không phải là người thích kể lể, vấn đề càng nghiêm trọng, anh lại càng thích giữ ở trong lòng tự chịu đựng.
Diêm Thầm biết, cho nên hắn cũng quen rồi, Lâm Chương bị động, vậy hắn chủ động chút là được, hôm nay Vu Thân Dương hỏi hắn, Lâm Chương có gọi điện thoại cho mày không, hắn nói không, Vu Thân Dương nói Lâm Chương tin mày nhỉ, lúc đó hắn không nghĩ nhiều. Nhưng hiện tại không khỏi suy nghĩ sâu xa, Lâm Chương thật sự đơn thuần tin tưởng hắn? Chắc không phải là không thèm để ý hắn đó chứ?
Không có thời gian liên lạc với mình, lại có thời gian ăn cơm với Tề Chử Châu, nếu như hắn không chủ động hỏi, cũng không đến, vậy vừa nãy hai người bọn họ định làm gì?
Diêm Thầm không nghĩ thêm nổi nữa, lồng ngực hắn bức bối khó chịu, đau đớn như bị nhúng nước sôi, trước mắt bắt đầu xuất hiện những đốm đen nhỏ, đầu óc choáng váng, hắn siết chặt nắm đấm, nín thở, cố gắng ổn định nhịp thở của mình.
Lâm Chương lạnh mặt, “Diêm Thầm, anh không tin em?”
Đương nhiên Diêm Thầm tin, chỉ là hắn tức giận bởi cảnh tượng vừa rồi, thậm chí còn sợ nếu mình đến muộn thì sẽ ra sao.
Tề Chử Châu, là bạn tốt của Lâm Chương khi còn học đại học, hai người bọn họ đều học kinh tế, có đề tài chung, người nhà duy nhất của Lâm Chương là Lâm Viêm cũng rất thích y, không giống hắn, Lâm Viêm ước gì hắn và Lâm Chương sớm ly hôn, Diêm Thầm cảm giác cơn khủng hoảng ngay gần kề.
Hắn cứng miệng không nói lời nào, tim Lâm Chương dần nặng trĩu.
Tề Chử Châu dùng mu bàn tay lau vết máu ở khoé miệng, “Là tôi chủ động mời Lâm Chương ăn cơm tối, cậu ấy không tiện từ chối, vừa nãy cũng bởi vì tôi uống quá nhiều, suýt thì mạo phạm cậu ấy, cậu có giận thì mắng tôi là được.”
Sau khi dừng một chút, ánh mắt của y sâu thẳm, trịnh trọng nói: “Lâm Chương, xin lỗi.”
Đối diện ánh mắt Tề Chử Châu, Lâm Chương bỗng nghi ngờ liệu có phải hắn đã biết chuyện ly hôn của mình và Diêm Thầm không, “Ừm, lần sau đừng uống nhiều như vậy.”
Nhưng thực ra bọn họ đều biết đối phương chỉ hơi say, cũng không uống quá nhiều rượu.
“Gì mà lần sau? Không có lần sau, Tề Chử Châu, tôi không quan tâm cậu nghĩ như nào, tốt nhất là tránh xa Lâm Chương ra, cậu không cần mặt mũi nhưng tôi tin ba mẹ cậu còn muốn đấy.” Hai mắt Diêm Thầm sắc bén như chim ưng, hắn hạ thấp giọng uy h**p nói.
Sắc mặt Tề Chử Châu chợt thay đổi, “Diêm Thầm, lời này chỉ có Lâm Chương nói mới tính, anh không có quyền can thiệp cậu ấy kết bạn.”
“Cậu là bạn của em ấy ư? Em ấy không có loại bạn mưu mô đầy ý xấu như cậu, cậu còn không biết ngại mà nói à, bạn bè mà lại lợi dụng lúc người ta khó khăn hả, ai thèm.” Diêm Thầm khí thế dọa người, hung hãn không khác gì con báo đang trong quá trình săn mồi.
Tề Chử Châu muốn phản bác nhưng lại không nói lên lời, vừa nãy y đúng là mất trí.
Diêm Thầm hung dữ lườm y một cái, lôi tay Lâm Chương đi tới trước quầy thanh toán, nhân viên phục vụ nơm nớp lo sợ nói: “Vị tiên sinh kia đã thanh toán hết rồi.”
“Trả lại cậu ta, quẹt của tôi.” Diêm Thầm hùng hổ đập thẻ ATM trước mặt nhân viên thu ngân.
Cậu nhân viên nào dám cãi lời, dùng tốc độ nhanh nhất quẹt thẻ.
Loại hành vi này, dù là Lâm Chương cũng có chút mở rộng tầm mắt.
Xe đỗ ở ven đường, Diêm Thầm nhét người vào trong xe, sau đó ngồi trên ghế điều khiển, Lâm Chương mặt lạnh không nói lời nào, Diêm Thầm nghiêng người về phía trước, Lâm Chương tưởng hắn muốn hôn mình, theo bản năng lùi ra sau, nhưng Diêm Thầm chỉ với tay lấy dây an toàn bên cạnh rồi cài cho anh.
Thân thể căng thăng của Lâm Chương chợt buông lỏng, bỗng nhiên có bàn tay bóp chặt cằm anh, buộc anh phải quay đầu lại, một giây sau, một nụ hôn vừa ấm áp vừa thô lỗ rơi xuống trên môi anh.
Lâm Chương giơ tay định đẩy ra, Diêm Thầm lại kiên quyết giữ chặt cằm của anh, không cho anh nhúc nhích, trên người anh cài dây an toàn, không gian hoạt động rất hẹp, cả người bị giam cầm giữa ghế ngồi và Diêm Thầm.
Răng lợi bị càn quét, tựa như thiên quân vạn mã gõ cửa thành, tùy ý xâm phạm chèn ép, dù có chống cự thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể vứt áo giáp đầu hàng.
Đôi môi đỏ hồng của anh hiện lên ánh nước, khác biệt hoàn toàn với hai gò má trắng trẻo, cứ như bị ngược đãi, khiến lòng người mềm nhũn, sinh ra ý nghĩ muốn bắt nạt nhiều hơn, muốn nhìn anh khóc thành tiếng.
Ngón tay Diêm Thầm m*n tr*n đôi môi Lâm Chương, tròng mắt đen kịt như sương mù ban đêm, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng cưng chiều đụng một cái lên môi anh, khàn giọng nói: “Đừng gặp cậu ta nữa, được không?”
Cổ Lâm Chương phớt hồng, tròng mắt ướt át, đôi môi đỏ sẫm, anh chăm chú nhìn Diêm Thầm, “Nếu đã không tin em, dù em có đồng ý hay không thì cũng có ý nghĩa gì, cứ coi như em nghe anh, nhưng chẳng lẽ anh sẽ không nghi ngờ em lén gặp anh ta sau lưng anh ư?”
Diêm Thầm siết chặt nắm đấm, “Tôi tin, chỉ cần em nói tôi sẽ tin.”
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Chương nhìn hắn một hồi lâu, “Đỉnh Nghiệp và Kỳ Ngộ đang hợp tác làm ăn, em không thể nghe anh được.”
Một câu nói làm trái tim Diêm Thầm như rơi vào bên trong hồ băng, “Lâm Chương, có nhiều lúc em lý trí đến đáng sợ.”
Trên đường đi không ai nói chuyện, Diêm Thầm lái xe rất chậm, hai người an toàn về đến nhà, Lâm Chương trở về phòng ngủ phụ, Diêm Thầm hiếm thấy không dính chặt lấy anh mà đi vào phòng ngủ chính, đóng cửa lại, trượt ngồi trên mặt đất.
Lưng hắn dán chặt vào ván cửa lạnh lẽo, trong đầu lần lượt lóe lên cảnh tượng kia.
Lâm Chương và Tề Chử Châu trò chuyện bên trong quán cafe, không biết nói đến cái gì, nói chung Lâm Chương cười rất vui vẻ, bộ quần áo trên người anh chính là sản phẩm mới năm nay, thời gian diễn ra chắc vào tầm một, hai tháng, trước khi Diêm Thầm chưa bị mất trí nhớ.
Ngay tại khoảng khắc hắn và Tề Chử Châu tranh cãi trong quán ăn, hình ảnh này đột nhiên hiện lên từ nơi sâu nhất trong ký ức của hắn, một lần lại một lần hành hạ hắn, làm hắn đố kị cùng đau đớn.
Lâm Chương uể oải tiến vào nhà tắm, dòng nước ấm áp rửa sạch toàn thân, chỉ cần vừa nhắm mắt là anh lại nhớ về ánh mắt của Diêm Thầm, đã bao lâu anh chưa nhìn thấy cái ánh mắt này rồi, trong nháy mắt kia, tưởng như mình đang trở về những ngày tháng cãi vã ầm ĩ giữa anh và hắn.
Sau khi mất trí nhớ, Diêm Thầm dính người lại nhiệt tình, khiến anh chìm đắm trong ngọt ngào mà quên mất khúc mắc giữa bọn họ.
Dù thế nào, cuối cùng bọn họ vẫn sẽ đi tới một kết cục duy nhất ư?
Lâm Chương ngẩng mặt lên, giọt nước lướt qua hai gò má của anh như hai hàng nước mắt.
Màn đêm buông xuống, Lâm Chương để nguyên mái tóc ướt ngủ thiếp đi, dù cuộc sống có hỏng bét đến đâu thì ngày mai vẫn phải đi làm.
“Mấy người này viết linh tinh gì thế, phá hủy sự trong sạch của tôi rồi!” Diêm Thầm 24 tuổi vừa mới về nước, ngồi trên ghế sofa, thở phì phò vứt điện thoại sang một bên, vòng tay ôm lấy Lâm Chương.
Lâm Chương ngồi trước máy vi tính, nhanh chóng xử lý công việc, “Vòng giải trí là như vậy, sau này anh sẽ quen thôi.”
Diêm Thầm tựa cằm lên bả vai anh, dán sát vào tai anh rồi thổi một cái, Lâm Chương hơi co người lại, vành tai nháy mắt đỏ lựng lên, “Đừng nghịch, em vẫn đang bận đó.”
“Chồng em sắp bị yêu tinh nhỏ câu đi rồi mà em vẫn còn bận làm việc hả.”
Lâm Chương nghiêng đầu hôn hắn một cái, “Vậy anh sẽ bị câu đi hở?”
Diêm Thầm hài lòng cong khóe môi, “Đương nhiên không, mối tình đầu quá hoàn mỹ, yêu ma quỷ quái gì đó đều không lọt nổi mắt xanh của anh.”
“Nếu có người hoàn mỹ hơn thì sao?” Lâm Chương nín cười hỏi hắn.
Diêm Thầm dùng hàm răng cọ xát lên vành tai anh, “Chỉ có em hoàn mỹ nhất, bên cạnh đều là người phàm.”
“Đừng… Em vẫn còn chút việc.” Lâm Chương giơ tay đẩy hắn, nếu còn náo loạn, sợ là không thể tiếp tục làm việc nữa.
Dù rất không muốn nhưng Diêm Thầm vẫn là bé ngoan ôm anh, chờ anh hết bận, “Anh có nên kiện bọn họ không?”
“Không cần thiết, quá nhiều, anh kiện không nổi đâu, ngay cả nghệ thuận gia như Ngô lão tiên sinh mà cũng bị xuyên tạc cả đống chuyện, huống chi là anh, thanh giả tự thanh*, từ bao giờ mà anh lại quan tâm đến cái nhìn của người khác thế?” Lâm Chương gõ xong dấu chấm tròn cuối cùng, nghiêng đầu hỏi.
*Thanh giải tự thanh: nghĩa là những người trong sạch, dù họ không nói những lời thanh minh cho mình thì họ vẫn là những người trong sạch. Còn bản thân những người xấu, cho dù họ tìm đủ mọi cách để chối cãi những hành vi xấu của mình. Bản thân họ vẫn là một người xấu.
“Thật ra anh không để ý, anh chỉ sợ bọn họ làm ảnh hưởng đến em, anh là đạo diễn chứ không phải người nổi tiếng, tại sao lại muốn hóng hớt đời tư của anh chứ?” Diêm Thầm cau mày, rõ ràng là cực chán ghét những blogger tung tin đồn thất thiệt.
Lâm Chương sờ sờ mặt của hắn: “Bởi vì anh vừa đẹp trai vừa tài năng, chúng ta tạm thời không công khai thì sẽ không ảnh hưởng tới em được.”
“Nhưng mà khó chịu.” Diêm Thầm làm nũng nói.
Lâm Chương vòng tay ôm chặt cổ hắn, cà cà chóp mũi, sau đó hôn lên môi Diêm Thầm, ghế sofa rộng lớn lại được dịp phát huy công dụng phụ của nó.
Cảnh tượng chợt thay đổi, Lâm Chương cúi đầu trả lời email, Diêm Thầm ngồi cạnh anh nói gì đó, anh cũng không nghiêm túc lắng nghe, tâm tư đều đặt vào công việc.
“Lúc trước anh và lão Vu đi bàn công việc thì gặp phải một đứa trẻ, có lẽ vừa thành niên, cũng tầm tuổi Lâm Viêm, bị người đại diện rác rưởi của cậu ấy đưa lên giường của một cấp cao trong công ty bọn họ, lúc đó anh thuận tay giúp đỡ nên mấy ngày nay lan truyền ít tin đồn, em đừng có tin đó.”
“Ừ.” Lâm Chương qua loa gật đầu.
Diêm Thầm thở dài, “Em nghe rõ anh nói gì không?”
“Nghe rõ, anh giúp một đứa nhỏ.” Động tác gõ chữ trên tay Lâm Chương vẫn không ngừng.
Sau khi xác định Lâm Chương nghe được rồi, Diêm Thầm cũng ném việc này ra sau đầu, chờ Lâm Chương hết bận, bèn đè ngửa người ta ra, “Chơi di động cả tối rồi, giờ chơi anh đi.”
Ngày hôm sau, Lâm Chương đau nhức toàn thân, đỡ eo nghĩ, đây rốt cuộc là ai chơi ai vậy?
Một đêm nằm mộng, hôm sau tỉnh lại, Lâm Chương ngẩn ngơ ngồi ở đầu giường, đưa tay sờ sờ, khuôn mặt ướt hơi lạnh.
Hóa ra Diêm Thầm đã nói với anh về việc của Tạ Du, nhưng lúc nào anh cũng bận rộn công tác, nếu nhìn từ góc độ của người ngoài, có vẻ Lâm Chương đã hiểu lý do tại sao Diêm Thầm lại muốn ly hôn với anh, một người chỉ luôn qua loa với hắn khi hắn trò chuyện, đi sớm về trễ, một bạn đời nghiện công việc, khác gì góa vợ (chồng), ít nhất góa vợ (chồng) còn có thể tìm người khác.
Cuộc sống như thế, Diêm Thầm nhịn sáu năm, nếu đổi thành anh, có thể chịu đựng bao lâu?