Lâm Chương không thể ngờ Diêm Thầm lại cắt đứt quan hệ với ông bà cụ Diêm, giọng nói sắc bén của bà cụ vẫn vang vọng bên tai, nhưng giọng nói đó dường như cách anh rất xa, ong ong ong nghe không chân thực.
“Lâm Chương, Lâm Chương!”
Bà cụ tức nổ phổi gọi lớn mấy lần, cuối cùng cũng gọi được linh hồn nhỏ bé của Lâm Chương trở về.
“À, bà nội nói đi.”
“Nói chuyện điện thoại với tôi mà cũng mất tập trung được, thấy Thầm Thầm cãi nhau với ông bà già này vì cậu, cậu đắc ý lắm chứ gì? Tôi nói cho cậu biết, cậu có ngày hôm nay là do có Diêm gia chúng tôi, nếu Thầm Thầm thực sự cãi nhau với ông nội, cậu cũng sẽ không có được thứ tốt gì đâu.” Lời nói chanh chua của bà cụ không ngừng truyền đến từ đầu dây bên kia.
Thấy Lâm Chương không nói gì, bà cụ cho rằng mình đã chèn ép được anh, bèn vênh mặt hất hàm sai khiến nói: “Cậu gả đến Diêm gia chúng tôi nhiều năm như vậy, chúng tôi cũng không trông mong gì ở cậu, giờ là lúc cậu phát huy tác dụng của mình rồi. Ông cụ tức giận, muốn giao Diêm gia cho Chu Uân. Chu Uân có tốt đến đâu cũng không phải họ Diêm, tôi không thể trơ mắt nhìn ông cụ giao thứ thuộc về Thầm Thầm cho người ngoài, cậu cũng có thể thấy được quan hệ lợi ích bên trong đúng không?”
“Cậu thích tiền đúng chứ, nếu giao Diêm gia cho Chu Uân, chẳng phải mưu đồ của cậu nhiều năm qua sẽ uổng phí hết, vậy nên cậu biết nên làm như thế nào rồi chứ?”
Uy h**p dụ dỗ, đúng là bà cụ Diêm.
Nếu đổi thành người khác chắc chắn sẽ đồng ý không suy nghĩ, nhưng Lâm Chương đã nộp đơn từ chức rồi, còn quan tâm Diêm gia sẽ rơi vào tay ai sao?
Anh châm chước trả lời: “Cháu sẽ nói chuyện với Diêm Thầm.”
Bà cụ hừ lạnh một tiếng, quả nhiên là người tham tiền, chỉ có đứa cháu trai ngây thơ của bà mới ngu ngốc tin tưởng Lâm Chương thật lòng với hắn.
“Hai ông bà già này sẽ chờ tin tốt của cậu.”
Sau khi nói xong, bà cụ liền trực tiếp cúp điện thoại.
Vừa kết thúc cuộc trò chuyện, Diêm Thầm đã đi tới hỏi: “Nhiều lắm hả? Sao giặt lâu vậy?”
Lâm Chương cất điện thoại vào túi nói: “Đâu có, vừa mới nhận một cuộc điện thoại.”
Diêm Thầm tưởng là chuyện công việc nên không hỏi thêm nữa mà tiến lên giặt quần áo với anh.
“Quần áo tối màu và sáng màu nên giặt riêng.” Thấy hắn vứt hết quần áo vào máy giặt, Lâm Chương vội vàng lấy chúng ra.
“A? Như này hả?” Diêm Thầm không để ý nhiều như vậy.
Khi còn sống trong ký túc xá của trường đại học, hắn thường chất quần áo bẩn thành một đống, cuối tuần mang về nhà, người giúp việc sẽ giặt chúng sạch sẽ, số lần hắn giặt quần áo chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
“Để em giặt cho, giờ anh bắt đầu từ con số không luôn rồi.” Lâm Chương lấy quần áo sáng màu từ trong giỏ đựng quần áo bẩn ra bỏ vào máy giặt.
“Ý em là Diêm sói già biết làm việc nhà?” Diêm Thầm không tin.
“Ừ.” Lâm Chương gật đầu, tay đang đổ bột giặt khẽ dừng, nói mới nhớ, Diêm Thầm học nấu ăn, giặt quần áo, dọn dẹp từ khi nào?
Hình như trong vô thức, vai trò của họ đã bắt đầu hoán đổi cho nhau.
Khi vừa chuyển ra khỏi trường và thuê một căn nhà gần đó, Lâm Chương là người làm việc nhà, có lẽ do thế nên Lâm Viêm ngày càng ghét bỏ Diêm Thầm, cho rằng Diêm Thầm thoải mái sai khiến Lâm Chương như osin.
Nhưng trên thực tế, bản thân Lâm Chương cũng hiểu rõ đây là sự dịu dàng của Diêm Thầm, những chuyện trong lòng này anh không có cách nào nói cho Lâm Viêm.
Dù là trước hay sau khi anh và Diêm Thầm nói chuyện yêu đương, anh đều mang lòng biết ơn Diêm gia. Mấy người Diêm Sĩ Huyên đối xử với anh càng tốt, anh càng không biết làm sao, muốn báo đáp bọn họ, nhưng anh chỉ là một học sinh, không có tiền cũng không có năng lực, anh chỉ có thể làm những gì trong khả năng của mình để có thể để lấp đầy nỗi lo lắng này.
Đặc biệt là sau khi anh và Diêm Thầm ở bên nhau, anh cảm thấy vừa đau khổ lại vừa vui sướng, hổ thẹn và thấp thỏm. Khi bọn họ ra ngoài hẹn hò, Diêm Thầm không bao giờ để anh trả tiền, thỉnh thoảng vài ba bữa sẽ tặng quà cho anh, mua trà sữa và bánh ngọt cho bạn học. Có lẽ những thứ này đối với Diêm Thầm sẽ chẳng đáng nhắc đến, nhưng lại là gánh nặng ngọt ngào đối với Lâm Chương.
Diêm Thầm phát hiện ra tâm tư nhạy cảm của anh, cố ý để anh giúp mình giặt quần áo, nấu cơm, quét tước vệ sinh. Những việc này Lâm Chương có thể làm mà không cần bỏ tiền ra, cũng giải tỏa được rất nhiều áp lực trong lòng.
Lâm Chương đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, Diêm Thầm lại đổ bình dấm chua: “Không được, tôi cũng muốn học cách làm việc nhà, giờ tôi đã biết nấu ăn, chắc chắn sẽ học được những thứ khác sớm thôi.”
Diêm Thầm nhõng nhẽo ôm Lâm Chương từ phía sau, tựa đầu vào vai anh: “Ca ca, em dạy tôi đi.”
Rõ ràng đây là một câu nói rất nghiêm chỉnh, nhưng nó lại khiến Lâm Chương nhớ về chuyện xảy ra tối qua.
Tối qua trong phòng tắm, Diêm Thầm thì thầm vào tai anh: “Ca, dạy tôi đi…”
Hô hấp bỗng trở nên nặng nề, Lâm Chương cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lỗ tai trắng trẻo kia lại tiết lộ tâm tư của anh, giờ khắc này, chúng giống như mã não đỏ tuyệt đẹp, đung đưa trước mặt Diêm Thầm. Diêm Thầm phản ứng chậm chạp, đôi tay vây quanh anh không tự chủ siết chặt, đôi môi không biết vô tình hay cố ý, khẽ chạm vào lỗ tai nóng rực của Lâm Chương, răng nanh cắn chặt d** tai nóng bỏng, nhẹ nhàng cọ xát.
“Diêm Thầm…” Giọng nói của Lâm Chương khẽ run.
Môi của Diêm Thầm nán lại trên nốt ruồi đỏ sau tai anh: “Ca, dạy tôi đi.”
Chiếc máy giặt bắt đầu quay, phát ra tiếng động nhỏ, thỉnh thoảng ngoài cửa sổ truyền đến vài tiếng chim hót.
Lâm Chương nghiêng đầu, say sưa hôn môi Diêm Thầm, từng sợi dây thần kinh sâu trong cơ thể anh đều đang run rẩy, trực tiếp mà nóng bỏng biểu đạt d*c v*ng của mình.
Diêm Thầm giữ chặt khuôn mặt Lâm Chương, ghì mạnh anh về phía mình.
Ánh mặt trời lặn lúc chiều tà như ngọn lửa rực cháy thiêu đốt bầu trời, những nụ hôn của Diêm Thầm còn thiêu đốt từng tấc da thịt của Lâm Chương dữ dội hơn cả.
Anh bị ném lên cao rồi lại được đỡ lấy nhẹ nhàng, như một đứa trẻ mới sinh ngủ say trong lồng ngực ấm áp.
Lâm Chương bỗng bị nhấc lên, đặt trên máy giặt. Trước khi anh kịp thích ứng, Diêm Thầm đã cúi xuống, một tay đan xen ngón tay với Lâm Chương, tay kia lướt nhẹ qua đường cong ở eo và bụng Lâm Chương.
Toàn thân Lâm Chương chợt căng thẳng, siết chặt ngón tay, phát ra tiếng thở dài từ sâu trong linh hồn.
Sau khi ra khỏi phòng giặt đồ đã quá giờ ăn tối, Diêm Thầm gọi điện cho người đưa chút đồ ăn tới. Vừa mới tắm xong đi ra thì chuông cửa vang lên.
Ăn xong cơm tối là đến giờ đi ngủ, Lâm Chương nằm phịch trên giường, cứ cảm thấy hai ngày nay mình sống hơi sa đoạ, bé con trong lòng đang đi đi lại lại, nóng lòng muốn tìm việc gì đó để làm.
Cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại được h*m m**n làm việc gần như bản năng, Lâm Chương lập tức gửi tin nhắn cho thư ký Tiền hỏi xem mai có việc gì không.
Thật ra sau khi nộp đơn xin nghỉ việc, anh đã bắt đầu bước vào giai đoạn bàn giao công việc, khối lượng công việc giảm đi nhiều, thế nên anh mới có thời gian tham dự hôn lễ của Phó Cẩm Minh và Tạ Du cùng Diêm Thầm, sau đó còn có thể ở nhà chơi bời.
“Đến giờ ngủ rồi, sao còn bận làm việc?” Đánh răng xong, Diêm Thầm vội vàng nhào tới ôm eo Lâm Chương.
“Sắp xong rồi.” Lâm Chương vô tư trả lời tin nhắn của thư ký Tiền.
Diêm Thầm thở dài, thái độ lãnh đạm của ca ca sau khi ngọt ngào trông cứ như một tên trai tồi rút tr*m vô tình.
Trở mình, Diêm Thầm lướt Weibo một lát.
Tại sao hắn lại lên hot search nữa vậy?
Diêm Thầm tự nghi ngờ bản thân không phải là đạo diễn mà là một tiểu thịt tươi đỉnh lưu.
#Người chứng hôn Diêm Thầm# hẳn là liên quan đến lễ cưới của Phó Cẩm Minh.
Hắn nhấp vào thì thấy đó là Vlog do Tỉnh Hành đăng tải, nội dung do Lộ Tri Hạ quay, Tỉnh Hành chỉnh sửa cắt nối biên tập và đăng lên để chúc mừng lễ cưới của Phó Cẩm Minh và Tạ Du.
[1551 Cảm động quá đi!! Minh Tạ phải hạnh phúc cả đời nhé!]
[Quan hệ của tám người bọn họ tốt ghê.]
[Kỹ năng biên tập của anh Hành chuyên nghiệp thật, anh định đổi nghề hả?!]
[Tôi nghĩ là chắc trong vài năm tới Tỉnh Hành sẽ chuyển nghề sang làm đạo diễn, nhìn y và Diêm Thầm có rất nhiều chủ đề chung.]
[Diêm đạo vốn là ân nhân của bảo bối Du, ông mai của Minh Tạ, lại còn là người dẫn đường của Minh Minh, chẳng trách được mời làm người chứng hôn.]
[Diêm đạo nói xong làm tôi khóc huhu luôn, hắn rất chân thành. Những scandal chó má trước đây là ai lan truyền vậy?!]
[Tôi chợt cảm thấy Diêm Thầm tốt bụng quá, hắn sẽ liều mạng cứu một đứa trẻ xa lạ, dẫn dắt thế hệ trẻ, bảo vệ kẻ yếu.]
[Xin lỗi Diêm đạo, tôi mắng anh nhiều năm như vậy, từ nay về sau tôi sẽ là fan trung thành của anh!]
[Có ai biết chuyện gì xảy ra không? Diêm Thầm giúp Tạ Du cái gì?]
[Link bài đăng cách đây bốn năm, lúc đó không ai tin tưởng, nhưng hiện tại ai cũng nợ chủ lầu một lời xin lỗi!]
[Vãi! Lúc trước TD suýt bị cấp cao của công ty quy tắc ngầm, may là DT cứu cậu ấy, sau đó scandal DT bao nuôi TD cũng truyền ra từ ban điều hành cấp cao đó!]
[Mé! Đúng là vô liêm sỉ, chẳng trách cả nhóm TD vừa hết hợp đồng là nhảy đi ăn máng khác ngay. Mẹ nó, cái cấp cao đó là ai? Tôi muốn phun chết hắn!]
[Hu hu, anh trai nhà tôi chắc phải chịu khổ nhiều lắm, cảm ơn Diêm đạo đã ra tay giúp đỡ. Từ giờ trở đi, ai mắng anh, fan TD sẽ mắng người đó!]
[Mẹ kiếp, chuyện này làm tôi nhớ đến vụ việc Diêm đạo cùng TH, LTH đọc kịch bản đêm. Lúc đó có người tiết lộ thông tin là bọn họ đang thảo luận kịch bản, yêu cầu của Diêm đạo rất cao, tối hôm đó hắn cố ý để hai người đối diễn, sau đó bị paparazzi chụp ảnh bịa đặt bọn họ xem kịch bản đêm, cái gì mà ba người. Lúc ấy không một ai tin tưởng, thậm chí còn mắng chủ lầu não tàn thay Diêm Thầm tẩy trắng, bây giờ nhìn lại phần lớn là sự thật!!]
[Oh f*ck, tôi nhớ rồi, lúc đó tôi còn mắng chủ lầu, hỏi người ta nhận bao nhiêu tiền từ Diêm Thầm để tôi kiếm tiền chung với. Hu hu xin lỗi, tôi sai rồi, tôi mới là não tàn!]
[Emm…Mọi người còn nhớ trong buổi quảng bá phim 《 Đi đường 》, một phóng viên đã hỏi về mối quan hệ giữa LTH và Diêm đạo, LTH nói rằng Diêm đạo là ân nhân của cậu, có ơn với cậu, kết quả lại bị mọi người chế giễu không?]
[Tôi nhớ, TH cũng từng nói là Diêm đạo phát hiện ra y, lúc đó rất nhiều người lấy cái này nói chuyện 18+, xem ra người ta thật lòng biết ơn Diêm đạo, anti thật ghê tởm khi ác ý xuyên tạc ý của họ.]
[Ờm, có phải chỉ mình tôi thấy Diêm đạo mặc vest trông đẹp trai đến mức chân tôi muốn nhũn ra không?]
[Không, còn có tôi nữa!! Tôi có thể! Trời mới biết rằng mấy ngày trước tôi còn cùng hắn giành chồng, hôm nay lại muốn cướp cả hắn rồi!]
[Tôi, tôi cũng vậy, tôi muốn ba ba Lâm, cũng muốn Diêm đạo. Thôi, hai người xứng đôi như vậy, hai người ở bên nhau mới tốt.]
Phó Cẩm Minh và Tạ Du kết hôn, Diêm Thầm trở thành người hưởng lợi lớn nhất, thu hút được rất nhiều fan hâm mộ. Nhìn những bình luận chúc phúc cho hắn và Lâm Chương, Diêm Thầm không giấu được khóe miệng nhếch lên.
Sau khi Lâm Chương làm xong việc, thấy Diêm Thầm đang cười ngốc nhìn điện thoại, bèn liếc nhìn màn hình điện thoại của hắn.
[Diêm đạo và ba ba Lâm là một cặp đôi hoàn hảo!]
[Thầm Chương is real! Tôi có thể chèo thuyền thêm trăm năm nữa!]
[Ba ba Lâm đẹp trai quá rồi đó? Bộ lễ phục anh và Diêm đạo mặc là kiểu dành cho cặp đôi, chèo thuyền được rồi, chèo được rồi!]
Lâm Chương: “…”
Tốt nhất là không nên quấy rầy Diêm Thầm đang đắm chìm trong vui sướng, lúc này Lâm Chương không biết sự nuông chiều của mình sẽ mang đến hậu quả gì cho bản thân.
[A a! Chị em ơi mau tới! ‘Ăn đào thái thái’ lại phát thức ăn rồi!!]
[Đi nhanh lên!]
[Tôi đã trở về, mau đội mũ vào!]
“Có ý gì?” Diêm Thầm xem không hiểu, thuận theo bình luận tìm được vị ‘Ăn đào thái thái’ này.
Thì ra đây là một hoạ sĩ, nhưng Diêm Thầm không nhìn thấy bất kỳ bức vẽ nào đủ khiến mọi người phải rít gào, lần cập nhật cuối cùng vẫn là ngày hôm qua.
Hắn quay lại xem phần bình luận, thì ra chỉ người hâm mộ mới thấy và cần phải follow tài khoản.
Diêm Thầm vô thức nhấp vào nút follow, khi hắn tải lại trang, một bức vẽ hiện ra.
Phong cách vẽ rất tinh tế, nội dung khá bạo.
Trong bức vẽ, cả hắn và Lâm Chương đều mặc bộ vest dự đám cưới của Phó Cẩm Minh. Lâm Chương không mặc áo khoác, trên người là áo sơ mi và áo ghi lê, tôn lên vòng eo thon thả của anh một cách nhuần nhuyễn, quần tây và áo khoác đều rơi xuống đất, vạt áo áo sơ mi chỉ che đi những bộ phận quan trọng, có thể mơ hồ nhìn thấy một góc q**n l*t màu đen, một đôi chân thon dài giẫm lên bả vai của Diêm Thầm, trên chân đeo một đôi tất dài.
Quần áo Diêm Thầm chỉnh tề, chỉ thiếu một chiếc cà vạt trên cổ, nhìn kỹ thì hóa ra cà vạt đã quấn quanh đôi mắt của Lâm Chương, còn cà vạt của Lâm Chương thì dùng để trói chặt tay anh vào đầu giường.
Tay nhanh hơn não, khi Diêm Thầm lấy lại tinh thần thì đã ấn lưu rồi.
Hắn muốn đọc bình luận một chút, nhưng quét một cái bài đăng trên Weibo đã biến mất.
Có chuyện gì thế?
Diêm Thầm còn tưởng Weibo có bug, kết quả lại thấy ‘Ăn đào’ đăng bài mới lên Weibo.
@Ăn ăn ăn đào: Aaa!!! Diêm đạo, anh chưa nhìn thấy gì đúng không? Tôi sai rồi!!! Tôi không dám nữa đâu!
[Haha, thái thái, cảm giác được chính chủ theo dõi thế nào?]
[Cười chết, ‘Ăn đào thái thái’ lật xe trên mạng.]
[Chắc Diêm đạo trượt tay thôi.]
[Nói không chừng Diêm đạo đang khinh bỉ chúng ta đó, khiêm tốn chút.]
[Huhu đến muộn rồi, không nhìn thấy bức vẽ, chị em nào lưu lại rồi có thể gửi riêng cho tôi không?]
Lúc này Diêm Thầm mới phản ứng lại rằng mình đã dùng tài khoản chính để theo dõi ‘Ăn ăn ăn đào’, nếu lúc này hủy theo dõi thì chẳng khác nào đang giấu đầu hở đuôi, thôi cứ quang minh chính đại đi vậy.
@Diêm Thầm: Bức vẽ rất đẹp nhưng lần sau nhớ che kín cho ca ca của tôi nhé.
[Vãi?! Chính chủ bình luận, không phải trượt tay!]
@Ăn ăn ăn đào đã trả lời @Diêm Thầm: Vâng thưa Diêm đạo, tôi nhớ rồi.
[Haha, hắn ghen rồi, hắn ghen rồi!]