Lâm Chương từ công ty về đến nhà, Diêm Thầm bước ra khỏi phòng chiếu phim để rót nước, hắn dụi mắt, đi tới ôm lấy Lâm Chương: “Ca, em về rồi à.”
“Ừm, anh xem phim tới giờ luôn hả?” Lâm Chương xoa đầu hắn.
“Nghỉ ngơi hơn nửa năm, cũng tới lúc phải làm gì đó rồi.” Diêm Thầm dựa vào vai anh, lẩm bẩm nói: “Phải kiếm tiền nuôi gia đình.”
Nghe vậy, Lâm Chương không khỏi bật cười, anh từ chức, Diêm Thầm cắt đứt quan hệ với người bên nhà cũ, đúng là cần phải suy nghĩ một chút về việc kiếm tiền.
“Không cần vội, em có tiền.”
Diêm Thầm bỗng ngẩng đầu hôn lên khóe môi anh: “Vậy tôi không muốn nỗ lực nữa, có được không?”
Lâm Chương bật cười: “Được.”
“Em nhớ La Huân không?” Diêm Thầm nhân cơ hội hỏi.
Lâm Chương trầm ngâm một lát, tìm kiếm thông tin về người này trong ký ức: “Bạn anh, người đã giới thiệu công việc cho Lâm Viêm?”
Diêm Thầm lại hôn anh một cái: “Em thông minh thật đấy.”
“Cậu ta liên lạc với anh à?” Lâm Chương cho rằng lâu rồi Diêm Thầm không ra khỏi nhà, nên La Huân hẹn hắn đi chơi.
“Không phải.” Diêm Thầm kéo Lâm Chương ngồi xuống, do dự nói: “Tôi muốn thương lượng với em một chuyện.”
Lâm Chương thấy hắn có vẻ lo lắng, cộng thêm việc khi không lại nhắc đến La Huân, ánh mắt anh hơi rũ xuống: “Liên quan tới Lâm Viêm à?”
Diêm Thầm giật mình ngẩng đầu, ca ca của hắn dự liệu như thần vậy.
Xem ra đúng là vậy rồi.
Lâm Chương nhanh chóng liên kết các manh mối lại với nhau, hôm qua anh đã báo với Diêm Thầm rằng cần tới chỗ Lâm Viêm, sau khi trở về thì tâm trạng bất thường, có lẽ hôm nay Diêm Thầm đã lén đi gặp Lâm Viêm rồi.
Nghĩ đến đây, anh hơi căng thẳng, nhưng nghĩ lại, chắc là Lâm Viêm chưa nói với Diêm Thầm về chuyện ly hôn, nếu không Diêm Thầm sẽ không thể bình tĩnh như vậy.
Anh nắm lấy tay Diêm Thầm, nói: “Do em không dạy dỗ Lâm Viêm cho tốt, là lỗi của em.”
Lời còn chưa dứt, đã bị bờ môi của Diêm Thầm chặn lại: “Em đã hy sinh vì nó đủ rồi, dù có là cha ruột cũng chỉ làm tới vậy thôi, khi nó còn nhỏ, em vẫn là đứa trẻ con, có thể đón nó lên thành phố sống, cho nó một môi trường giáo dục tốt đã chẳng dễ dàng gì.”
“Lúc đó em cũng vừa đỗ đại học, còn phải tranh thủ thời gian đi kiếm tiền, lo cho nó ăn học, việc học của bản thân cũng không thể bỏ dở.” Diêm Thầm đau lòng ôm anh: “Em lại còn bướng bỉnh, nhất quyết không lấy một xu nào của ba, trong khi em thừa biết đối với ông ấy, tài trợ cho một mình em hay cho cả hai người các em thì cũng như nhau cả thôi.”
Những chuyện này, đối với Diêm Thầm mà nói là chuyện của hiện tại, nhưng đối với Lâm Chương lại vô cùng xa vời.
Lâm Chương sợ làm phiền người khác, Diêm gia đã đối xử với anh đủ tốt rồi. Tuy rằng đối với mấy người Diêm Sĩ Huyên, giúp đỡ thêm một người cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng anh đã 18 tuổi, có tay có chân, có thể tự kiếm tiền, nếu vẫn nhận sự giúp đỡ của Diêm gia, thì có khác gì một kẻ tham lam vô độ.
Diêm Thầm bất ngờ nghe thấy tiếng cười nhẹ của Lâm Chương, nghi hoặc quay đầu nhìn anh: “Nghĩ đến chuyện gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là nhớ lại chuyện anh lén mua quần áo giống hệt cho em, cho rằng em không phát hiện ra.” Lúc đó Lâm Chương và Diêm Thầm vẫn chưa ở bên nhau, Diêm Thầm không hiểu tại sao Lâm Chương phải vì chút tiền mà liều mạng như vậy, nếu thiếu tiền thì cứ nói với hắn một câu là được thôi mà.
Hai người còn từng cãi nhau vì vấn đề này. Diêm Thầm rất tức giận, nhưng nhớ tới bộ đồ đã bạc màu của Lâm Chương, thì vừa giận vừa tới trung tâm thương mại mua cho Lâm Chương một đống quần áo giống nhau, cứ cách một khoảng thời gian lại đổi cho anh một bộ, vậy nên quần áo của Lâm Chương luôn trông như đồ mới. Sau này do dì giúp việc không kịp vứt bộ đồ cũ đi, mới bị Lâm Chương phát hiện.
Chuyện này vừa buồn cười vừa khiến anh muốn khóc.
Diêm Thầm ngượng ngùng nói: “Thì do tôi sợ em không chịu mà, mua điện thoại mới cho em em còn không lấy.”
“Điện thoại đắt hơn quần áo nhiều.” Lâm Chương phản bác.
“Đâu có…” Diêm Thầm vừa nói được hai chữ, lập tức vội che miệng lại.
Lâm Chương nheo mắt nhìn anh: “Chẳng phải anh nói quần áo là hàng thương hiệu bình thường, đang xả kho giảm giá sao?”
“Đúng thế, anh nhớ nhầm thôi.” Diêm Thầm gật đầu lia lịa.
“Công ty của La Huân dự định mở rộng nghiệp vụ ra nước ngoài, cậu ta vừa gửi bản kế hoạch cho anh, anh thấy cũng không tệ.” Diêm Thầm vội đổi chủ đề, cầm bản kế hoạch trên bàn trà đưa cho Lâm Chương: “Nhưng anh là người ngoài ngành, đọc không hiểu lắm.”
Lâm Chương nhận lấy lật ra xem, đúng là không tệ, rất có triển vọng: “Trong này ghi rõ, chỉ cử người qua đó 5 năm, chắc là chẳng mấy ai muốn đi, La Huân muốn bồi dưỡng người của mình nhưng ngân sách không đủ? Muốn em đầu tư?”
Tùy ý lật xem vài trang, đã có thể nhìn ra mọi thứ, ánh mắt Diêm Thầm sáng lên, Lâm Chương đúng là ngầu quá trời?! Hắn cảm thấy bản thân lại rung động rồi.
“Đúng vậy, em thấy sao? Nếu không được thì thôi, không cần nể mặt tôi đâu.” Diêm Thầm ghé lại gần Lâm Chương nói.
“Đầu tư thì cũng được thôi, em thấy ổn đó, hôm nào hẹn cậu ta bàn bạc kỹ hơn xem.” Vừa hay Lâm Chương định nghỉ ngơi một thời gian, kiếm chút tiền bên ngoài cũng không tệ.
Anh đặt bản kế hoạch lên bàn, ngón tay đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu qua hỏi Diêm Thầm: “Anh muốn đưa Lâm Viêm ra nước ngoài?”
Diêm Thầm tròn mắt ngạc nhiên, ca ca của hắn thật sự là thần sao?
“Đúng là tôi có dự định này, nhưng em chỉ có một người thân là nó, nếu thật sự để nó tới nơi hẻo lánh đó 5 năm, lỡ nó hận cả em thì sao. Hơn nữa xa xôi quá, chắc chắn em sẽ không nỡ, sau này lỡ tôi đối xử với em không tốt thì đâu còn ai nói giúp em nữa.” Lúc trưa là do Diêm Thầm đang tức giận, muốn dạy dỗ Lâm Viêm, nhưng sau đó cảm xúc hắn ổn định lại, bèn cảm thấy không ổn.
Hắn dựa vào vai Lâm Chương, nhẹ lắc đầu: “Thôi vậy, cùng lắm lần sau nó mà hư đốn, tôi sẽ đánh nó một trận. Dù sao tôi cũng như anh trai nó, anh cả như cha, đánh nó cũng không có gì sai.”
“Chắc em không có ý kiến gì đâu nhỉ?” Diêm Thầm cẩn thận nhìn Lâm Chương.
Lâm Chương nắm tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau: “Anh cứ nói em phải chịu ấm ức ở nhà cũ, nhưng lúc anh ở cùng Lâm Viêm cũng phải chịu tủi thân mà, em còn không bằng anh đâu, bao nhiêu năm không những không dạy dỗ được nó, còn để nó được đà lấn tới.”
“Sao mà giống nhau được, Lâm Viêm chỉ là một đứa trẻ hư, nó có một mình thôi, tôi vẫn cãi tay đôi được với nó. Nhưng với ông bà nội, em chỉ có thể nhẫn nhịn, hai người bọn họ chỉ biết ỷ đông h**p yếu thôi.” Diêm Thầm ngồi thẳng dậy phản bác.
Lâm Chương hơi nhếch khóe miệng, v**t v* mu bàn tay Diêm Thầm: “Để nó đi đi.”
“Gì cơ?” Diêm Thầm nhất thời không kịp phản ứng.
“Em nói, để Lâm Viêm ra nước ngoài, 5 năm đủ để nó mài giũa năng lực và tính cách rồi.” Lâm Chương luôn nghiêm khắc với bản thân, chưa từng áp đặt những tiêu chuẩn này lên người khác, điều duy nhất anh mong muốn ở Lâm Viêm là nó có thể trưởng thành một cách mạnh khỏe, bình an và vui vẻ, anh cũng không biết từ khi nào, Lâm Viêm lại trở nên lạ lẫm như vậy.
Nếu không chỉnh đốn lại từ giờ, e rằng sau này sẽ khó hơn nhiều.
“Không… không cần đâu, nếu lúc quay về, nó ghét cả em thì sao?” Mặc dù Diêm Thầm không thích Lâm Viêm, nhưng hắn không muốn Lâm Chương phải mất đi người thân cuối cùng này.
Ánh mắt Lâm Chương trầm xuống: “Vậy thì coi như em nuôi nó vô ích.”
Diêm Thầm vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng Lâm Chương đã đứng dậy đi lên tầng hai: “Em đi tắm.”
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Lâm Chương, trong lòng Diêm Thầm ngũ vị tạp trần, cứ đi lại tại chỗ.
Thôi bỏ đi, nếu cuối cùng Lâm Viêm vẫn không biết tốt xấu, vậy thì hắn sẽ nhận hết trách nhiệm về mình, trải qua sự kiện lúc trưa, chắc giờ Lâm Viêm cũng không có gan đối đầu với hắn đâu.
Nhưng lỡ sau này khôi phục trí nhớ, hắn lại đối xử không tốt với Lâm Chương thì sao?
Mặc dù đến bây giờ hắn đã nhớ lại được nhiều chuyện, cảm thấy tên Diêm sói già cũng không ‘chó’ đến thế, nhưng Diêm Thầm vẫn không thể hoàn toàn yên tâm.
Nghĩ ngợi hồi lâu vẫn không ra cách giải quyết, hắn đành phải từ bỏ, không chừng ngủ một giấc, sáng mai lại nghĩ ra thì sao.
Có lẽ do ảnh hưởng của những chuyện ban ngày, Diêm Thầm lại mơ thấy diễn biến tiếp theo của giấc mơ trước.
Sau khi đi ra từ nhà cũ, Lâm Viêm hẹn hắn hôm sau gặp mặt, nói có chuyện cần bàn.
Ngày hôm sau, Lâm Chương đi làm, hắn đi gặp Lâm Viêm.
Địa điểm là một quán cà phê, chẳng biết tại sao, Diêm Thầm cảm thấy rất quen mắt.
Chưa đợi hắn nghĩ xong, Diêm sói già đã đẩy cửa bước vào, Lâm Viêm đang ngồi đợi hắn, vẫn là dáng vẻ kiến người ta không ưa nổi.
Nhân viên phục vụ đi tới hỏi Diêm Thầm muốn dùng gì.
“Không đường, không sợ đắng à?” Ánh mắt Lâm Viêm lộ ra vẻ ghét bỏ.
Diêm Thầm không thèm cởi áo khoác, rõ ràng không định nán lại lâu: “Nói đi, có chuyện gì?”
Thấy Diêm Thầm không trả lời câu hỏi của mình, Lâm Viêm hơi khó chịu, nhưng nhớ tới mục đích hôm nay, gã nén giận, lộ ra nụ cười như một kẻ thắng cuộc: “Anh thấy quán cà phê này thế nào?”
Diêm Thầm không hiểu gã định làm gì, nhướn mày đáp: “Bình thường.”
“Vậy sao? Tôi lại không nghĩ vậy.” Lâm Viêm cười đầy ẩn ý.
Diêm Thầm liếc nhìn đồng hồ, mới qua 5 phút mà hắn đã muốn rời đi rồi: “Lâm Viêm, tôi không rảnh để lãng phí thời gian ở đây với cậu.”
Hắn bỏ điện thoại vào túi áo, Lâm Viêm thấy vậy vội đặt một bức ảnh lên bàn: “Bây giờ anh còn cảm thấy nơi này bình thường không?”
Ánh mắt Diêm Thầm nhìn theo tay Lâm Viêm, trên tấm ảnh là Lâm Chương và một người đàn ông lạ ngồi trong quán cà phê này, ở chính vị trí hắn đang ngồi, không biết đang nói gì, chỉ thấy Lâm Chương tươi cười rạng rỡ, trông rất vui vẻ.
Hô hấp của Diêm Thầm ngừng lại, dường như đã lâu lắm rồi hắn không thấy Lâm Chương được cười thoải mái như thế.
Cổ họng như bị ai đó bóp nghẹt, khiến hắn thở không ra hơi, nói không nên lời, thời gian trôi qua dài như cả nửa thế kỷ, lúc này Diêm Thầm mới cất tiếng: “Tên kia là ai?”
Lâm Viêm hơi thất vọng vì Diêm Thầm quá bình tĩnh, quả nhiên hắn cũng chẳng yêu anh trai mình cho lắm.
“Anh chưa nghe anh trai tôi nhắc về anh ấy à?” Lâm Viêm nở nụ cười xấu xa: “Cũng phải, người mà anh trai tôi để trong lòng, sao có thể kể cho anh biết được.”
Diêm Thầm cau mày, khóe miệng hạ xuống: “Lâm Viêm, cậu bịa chuyện thì cũng nên viết kịch bản trước, ngoài tôi ra, anh trai cậu chưa từng thích người khác.”
Lâm Viêm không đặt lời này trong lòng, nở nụ cười trả lời: “Vậy sao? Nếu anh tôi không thích anh ấy, tại sao lúc còn đi học lại thường xuyên dẫn anh ấy tới gặp tôi, tại sao khi gặp lại nhau họ cười vui vẻ như vậy? Nếu trong lòng anh tôi thật sự không có anh ấy, thì tại sao lại chưa từng nhắc đến anh ấy với anh?”
“Bởi vì đặc biệt, nên mới phải giấu trong lòng.” Ngón tay Lâm Viêm gõ lên tấm ảnh: “Anh thật sự không nhớ ra anh ấy là ai à?”
Diêm Thầm cẩn thận quan sát người trong ảnh, có hơi quen mắt, sau một hồi im lặng hắn đột nhiên nghẹn lại: “Tề Chử Châu?”
“Coi bộ anh vẫn nhớ.” Khuôn mặt Lâm Viêm dần lộ vẻ giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không phải do anh xen vào, anh trai tôi và anh Tiểu Tề đã ở bên nhau rồi, hai người họ xứng đôi như thế, tất cả là tại anh.”
“Anh lấy mất 8 năm trời của anh tôi, nhưng lại không đối xử tốt với anh ấy, nếu là anh Tiểu Tề, chắc chắn sẽ khiến anh tôi hạnh phúc, Diêm gia các người có ơn với anh ấy, nhưng bao nhiêu năm như vậy cũng đủ rồi chứ?”
Ánh mắt Lâm Viêm nhìn chằm chằm Diêm Thầm: “ Nếu trong lòng anh thật sự có anh ấy, thì buông tha cho anh ấy đi, báo ơn cũng đâu thể báo cả đời như vậy được?”
“Khó khăn lắm anh Tiểu Tề mới về nước, vừa về đã đi tìm anh trai tôi, anh tôi cũng cười vui vẻ như vậy, trong lòng bọn họ vẫn luôn có nhau. Diêm Thầm, anh tác thành cho họ đi, hôn nhân được duy trì bằng ân nghĩa không thể lâu bền được đâu.”
Bàn tay dưới gầm bàn của Diêm Thầm nắm chặt, gân xanh nổi lên, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Hắn và Lâm Chương rõ là tâm đầu ý hợp, trong lòng Lâm Chương sao có thể có người khác, nhưng nụ cười của Lâm Chương trong bức hình lại như mũi dao đâm vào mắt hắt, nụ cười thoải mái vui vẻ, đã bao lâu rồi hắn không nhìn thấy điều này ở anh?
Vậy mà tên Tề Chử Châu này và Lâm Chương gặp lại nhau sau nhiều năm lại có thể làm được.
Diêm Thầm trôi lơ lửng trên không trung, tim đập như trống: “Đừng đồng ý với nó, đừng đồng ý với nó, nhất định không được đồng ý!”
Sau đó, hắn nhìn thấy Diêm Thầm buông lỏng nắm đấm, bỏ bức ảnh vào túi, môi mấp máy: “Để tôi suy nghĩ.”