Vó ngựa cuốn tung bụi đất, nhưng Diêm Thầm chẳng những không bị hất văng mà còn vững vàng vượt qua khúc cua, một hơi kéo giãn khoảng cách với những tuyển thủ phía sau, trực tiếp đuổi theo Sam – người đang tạm giữ vị trí đầu tiên.
Trên khán đài, tiếng vỗ tay và những tiếng hét chói tai đồng loạt vang lên như sóng vỡ bờ.
“Huýt!” Thomas huýt sáo một tiếng, cười nói: “Bạn trai của cậu giỏi thật đấy, bảo sao cậu mê hắn như vậy.”
Lâm Chương khẽ nhếch khóe môi, không nói gì, trong ánh mắt mang theo sự kiêu hãnh và tự hào.
Vó ngựa càng lúc càng gần, cuối cùng cũng khiến Sam quay đầu nhìn lại, khi thấy rõ kẻ đang đuổi theo mình, đáy mắt gã lóe lên tia kinh ngạc, nhưng ngay sau đó bị sự nham hiểm thay thế: “Thằng nhãi, là do mày tự chuốc lấy đấy nhé.”
Sam nhanh nhẹn thúc ngựa nhảy qua con sông nhỏ, Diêm Thầm theo sát ngay phía sau, trong khi đó, nhiều tuyển thủ phía sau vì không kịp xử lý mà cả người lẫn ngựa ngã thẳng xuống nước.
Chẳng mấy chốc, Diêm Thầm và Sam đã chạy ngang nhau, khi hắn đang tập trung nhìn về phía trước, Sam bất ngờ vung nắm đấm về phía hắn, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên – đó là một cây kim được giấu trên chiếc nhẫn ở ngón trỏ của Sam: “Đi chết đi, thằng nhãi!”
Trong phòng VIP, Lâm Chương nhíu chặt mày, tay siết chặt lấy thành ghế.
Thomas nhìn thấy sắc mặt anh không có nhiều thay đổi, chỉ là chân mày nhăn lại, không khỏi lấy làm lạ: “Lâm, cậu không lo cho bạn trai mình sao?”
“Đương nhiên là lo.” Lâm Chương thẳng thắn thừa nhận, cằm hơi nhấc lên, ánh mắt dõi theo đường đua: “Nhưng tôi tin anh ấy.”
Quả nhiên, Diêm Thầm không làm anh thất vọng, hắn nghiêng người tránh được đòn tấn công của Sam, Sam không cam lòng, muốn ra tay lần nữa, nhưng eo của Diêm Thầm rất dẻo dai, hắn linh hoạt tránh né, không để Sam đạt được mục đích, một màn biểu diễn đầy mạo hiểm khiến cả khán đài bùng nổ, tiếng hét vang lên không dứt.
Vạt áo của Diêm Thầm theo động tác của hắn trượt xuống, để lộ một phần eo săn chắc, những đường cơ bắp tràn đầy sức mạnh ánh lên dưới ánh mặt trời, được phóng đại trên màn hình lớn, tiếng huýt sáo pha lẫn tiếng hét phấn khích từ cả đàn ông lẫn phụ nữ vang vọng khắp nơi, không khí lập tức bùng nổ.
Sam tức đến nỗi buột miệng chửi thề, phía trước là chướng ngại vật cần phải vượt qua, gã không thể không dừng việc tấn công Diêm Thầm lại.
Diêm Thầm siết chặt dây cương, ánh mắt kiên định, từng giọt mồ hôi nóng hổi lăn xuống theo đường nét sắc sảo trên gương mặt hắn, khuôn mặt khôi ngô lại một lần nữa được phóng to trên màn hình, làm không biết bao nhiêu người say mê.
“Lâm, bạn trai của cậu thật sự biết cách quyến rũ người khác đấy, sau cuộc thi này chắc chắn hắn sẽ nhận được rất nhiều lời mời mọc.” Thomas cười trêu chọc.
Lâm Chương vẫn điềm nhiên: “Anh ấy xứng đáng được tất cả mọi người say mê, nhưng anh ấy chỉ say mê mình tôi mà thôi.”
“Wow!” Đây là lần đầu tiên Thomas thấy Lâm Chương như vậy, hắn vừa tò mò vừa ngạc nhiên.
Càng về sau độ khó càng lớn, số tuyển thủ trụ lại càng ít, ở nhóm dẫn đầu, vẫn chỉ có hai người – Diêm Thầm và Sam, Ike ở nhóm thứ hai, cố gắng đuổi theo nhưng liên tục bị đàn em của Sam ngáng đường, bị trêu chọc như đang đùa giỡn một con khỉ, khiến cậu ta tức đến mức sắp phát điên.
Đích đến đã ngay trước mắt, mồ hôi trên lưng Sam đã ướt đẫm áo, hắn nhếch miệng, quay sang nói với Diêm Thầm: “Nói thật, tao bắt đầu có chút tán thưởng mày rồi đấy, chẳng trách mày có thể tán đổ thằng nhóc xinh đẹp kia.”
Sắc mặt Diêm Thầm lập tức trầm xuống, hắn siết chặt dây cương, vung roi lên, bỗng nhiên, một sợi roi từ bên cạnh quất mạnh về phía hắn, Diêm Thầm nhanh chóng nghiêng người, chỉ còn một chân mắc vào bàn đạp, treo lơ lửng trên lưng ngựa, ngay sau đó, hắn lập tức bật trở lại, chống hai tay lên yên ngựa, hai chân nhấc lên không trung, tung một cú đá cực mạnh giáng thẳng vào bụng Sam.
Sam hoàn toàn không ngờ tới chiêu thức này, lập tức bị đá bay xuống ngựa, con ngựa hoảng loạn dẫm mạnh lên đùi hắn, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết xé toạc không khí, sắc mặt Sam trắng bệch như tờ giấy.
Nhân viên đứng bên ngay lập tức lao lên giữ chặt con ngựa, đưa gã ra khỏi đường đua.
Những hình ảnh gay cấn nối tiếp nhau khiến toàn sân sửng sốt, Lâm Chương thả lỏng tay, mới phát hiện lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi.
“Phần còn lại, phiền Thomas tiên sinh thay tôi thương lượng với ban tổ chức nhé.” Anh chỉnh lại quần áo, đứng dậy.
“Không thành vấn đề. Nhưng cậu định đi đâu vậy?” Thomas tò mò nhìn anh.
Lâm Chương mỉm cười, ánh mắt rực rỡ như ánh mặt trời: “Đi kết hôn.”
Đến khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất khỏi căn phòng, Thomas vẫn còn chưa hoàn hồn.
Khó trách em gái hắn từng si mê Lâm Chương suốt một thời gian dài.
May mà hắn là trai thẳng, nếu không, có lẽ hắn cũng phải quỳ gối trước vẻ quyến rũ của anh mất thôi.
Diêm Thầm tháo dải ruy băng chiến thắng khỏi người, gọn gàng nhảy xuống ngựa, vô số cánh hoa từ trên cao rơi xuống người hắn.
MC nhanh chóng tiến đến phỏng vấn hắn: “Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài xưng hô thế nào?”
“Tôi họ Diêm.”
“Chúc mừng Diêm tiên sinh giành được hạng nhất! Ngài đã có người yêu chưa? Nếu chưa, tôi tin chắc rằng có rất nhiều người ở đây sẵn sàng gả cho ngài đấy.” MC trêu chọc.
Diêm Thầm vừa định trả lời thì một bóng người thanh nhã ôm một bó hoa hồng trong tay từ từ xuất hiện, chậm rãi bước về phía hắn, giây phút nhìn thấy anh, nụ cười rực rỡ liền nở rộ trên gương mặt hắn, trong ánh mắt chỉ còn sự dịu dàng.
“Chúc mừng.” Lâm Chương đưa bó hoa tới trước mặt hắn, nhưng ngay lập tức bị ôm một cái thật chặt.
Anh bật cười, kiễng chân hôn lên môi hắn, Diêm Thầm vòng tay ôm chặt lấy anh, cúi đầu hôn sâu hơn.
Dưới cơn mưa hoa rực rỡ, hai chàng trai phương Đông anh tuấn ôm hôn nhau, cảnh tượng này đã được vô số khán giả ghi lại bằng máy ảnh, điện thoại.
Và rồi xuất hiện trên cả Weibo.
【A a a a! Tôi biết ngay là hai người này lén lút đi hưởng tuần trăng mật mà!】
【Trời ạ, cảnh này đẹp quá đi mất! Hôn mạnh vào cho tôi!】
【Insulin của tôi đâu? Tôi sắp bị ngọt đến chết rồi! Hai người này mà không kết hôn thì khó lòng kết thúc, ôi khoan, họ kết hôn rồi, vậy thì nếu không bên nhau đầu bạc răng long, chôn chung một mộ, chắc cũng khó lòng kết thúc!】
【Tin vỉa hè, ba ba Lâm đã từ chức rồi! Đối với hai người bọn họ mà nói, chắc đây thực sự là kỳ nghỉ trăng mật rồi. Mà cũng tốt thôi!】
【Thật không? Vì sao thế? Có phải do tin đồn tiêu cực trước đó không?】
【Đừng mà! Không phải đã làm rõ là tin giả rồi sao? @Diêm Sĩ Hiên, ba Diêm ơi, ba không còn yêu ba ba Lâm nữa sao?】
【Mấy người đang nói cái gì vậy, nhìn qua toàn thấy “ba ba”, vai vế loạn hết rồi đấy!】
【Thương ba ba Lâm quá, đúng chuẩn phiên bản đời thực của “hồng nhan bạc phận”, may mà Diêm đạo cũng yêu anh ấy rất nhiều, hai người ngọt ngào quá!】
【Nhưng mà, với năng lực của ba ba Lâm, anh ấy có thể phát triển rực rỡ ở bất cứ đâu, tôi nghĩ mất đi anh ấy là tổn thất lớn của Đỉnh Nghiệp.】
【Này, có phải tôi nghĩ quá nhiều không? Có khi nào là do Diêm – Lâm có vấn đề nên ba ba Lâm mới từ chức?】
【Nói thế thì có lỗi quá, thử nhìn tấm ảnh hai người họ hôn nhau xem, ngọt lịm luôn đấy!】
…
“Lâm Chương từ chức thật rồi à?” Ông cụ nheo mắt, nhìn về phía Diêm Sĩ Huyên.
Diêm Sĩ Huyên thản nhiên cầm chén trà lên nhấp một ngụm: “Phải, từ chức rồi, con là người phê duyệt.”
“Nó không đưa ra điều kiện gì sao?” Ông cụ rõ ràng không tin Lâm Chương lại dễ dàng từ bỏ miếng thịt đã đến tận miệng như vậy.
“Nó từ chức thì có gì để ra điều kiện? Cũng đâu phải do con sa thải nó.” Diêm Sĩ Huyên khoát tay.
Ông cụ cau mày, trong lòng đầy nghi hoặc, thằng nhóc Lâm Chương này rốt cuộc đang có tính toán gì, lẽ nào là “lùi một bước để tiến ba bước”?
“Có công ty nào khác…”
Ông cụ chưa kịp nói hết câu thì đã bị Diêm Sĩ Huyên cắt ngang: “Ba, Lâm Chương chỉ muốn nghỉ ngơi thôi, không có ý gì khác, mấy năm qua nó làm việc ở Đỉnh Nghiệp, dậy sớm thức khuya, hao tâm tổn trí, ngay cả người sắt cũng không chịu nổi.”
“Mệt đến mức nào cơ chứ? Chẳng lẽ còn vất vả hơn lúc ta còn trẻ? Đúng là yếu đuối.” Ông cụ không cho là đúng, nhắm mắt suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi lên tiếng: “Con cũng nên quản lý Diêm Thầm cho đàng hoàng đi, trước đây vì một thằng đàn ông mà trở mặt với gia đình, bây giờ lại vì nó mà muốn tống Chu Dao vào tù, trong mắt nó còn có tình thân cốt nhục không?”
“Ba nói phải lắm, nhưng mà Diêm Thầm cũng lớn rồi, sắp ba mươi đến nơi, con cũng không quản được đâu.” Diêm Sĩ Huyên khéo léo đẩy trách nhiệm.
Ông cụ trừng mắt lườm ông: “Đừng có cố tình trả lời qua loa với ta! Con làm ba mà còn không quản được con mình, vậy ai quản được nó đây?”
“Từ nhỏ nó đã không chịu để con dạy bảo rồi, ba cũng biết mà, trước kia mỗi lần con muốn đánh nó, chính ba là người ngăn lại đấy thôi.” Diêm Sĩ Huyên thản nhiên nói.
Cụ ông bị câu này làm cho á khẩu, thẹn quá hóa giận: “Mấy chục tuổi đầu rồi, để con làm chút chuyện mà toàn tìm cớ, con cưới vợ về chỉ để làm cảnh à? Ta đã nói ngay từ đầu rồi, con bé đó không phải người dễ chịu gì, nhìn xem nó dạy dỗ Diêm Thầm thành cái dạng gì rồi, dạo này con cứ dẫn Diêm Hi theo bên cạnh suốt, nó chắc nằm mơ cũng phải tỉnh dậy cười luôn rồi ấy nhỉ?”
Diêm Sĩ Huyên nhíu mày: “Ba, Uyển Như yêu thương Diêm Thầm như con ruột, ban đầu cô ấy còn chẳng định sinh con, chỉ muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc Diêm Thầm, nếu không phải ngoài ý muốn, thì Diêm Hi cũng không ra đời, lúc cô ấy bầu Diêm Hi, con là người khuyên cô ấy giữ lại đứa bé. Ngày ba mẹ biết Uyển Như mang thai chẳng phải cũng rất vui mừng sao? Chẳng qua chỉ vì nó là con gái nên ba mẹ mới không thích cô ấy thôi.”
“Chẳng lẽ Diêm Hi không phải cháu ruột của ba mẹ à? Con mang nó theo bên mình thì có gì sai? Nó có năng lực kế thừa vị trí của con, vậy tại sao con lại không bồi dưỡng nó?”
“Ta thấy hai ba con con đều mù rồi, ba thì bị đàn bà mê hoặc, con thì còn giỏi hơn, bị cả đàn ông mê hoặc, Diêm Thầm nó không coi chúng ta ra gì, chẳng lẽ con cũng muốn chối bỏ gia đình này?” Ông cụ run rẩy chỉ tay vào Diêm Sĩ Huyên, tức đến mức ngón tay cũng run lên.
Diêm Sĩ Huyên siết chặt nắm tay, cúi đầu đáp: “Con không dám.”
Cụ ông vừa mới nguôi giận một chút, Diêm Sĩ Huyên đã nói tiếp: “Nếu ba không hài lòng với Diêm Hi, vậy bên con cũng không còn ai khác, nếu ba muốn thu hồi quyền quản lý Đỉnh Nghiệp, con có thể giao lại bất cứ lúc nào.”
“Con! Diêm Sĩ Huyên! Con muốn chọc tức ta đến chết phải không? Dám uy h**p ta hả?” Ông cụ tức giận đến mức suýt vung gậy đánh ông.
“Con không có ý uy h**p, chỉ là con thực sự không quản lý nổi nữa, giao lại cho ba thì ít nhất ba đỡ phải tức giận như vậy.” Diêm Sĩ Huyên vươn tay đỡ ông cụ, thái độ hết sức cung kính.
Ông cụ vốn muốn cứng rắn một lần, nhưng tuổi tác đã không cho phép ông làm thế, hơn nữa đã bao nhiêu năm ông không trực tiếp quản lý công ty rồi, đành phải lùi một bước: “Vậy thì để Diêm Thầm rút đơn kiện đi, người một nhà mà để loạn thành thế này còn ra thể thống gì nữa, chỉ khiến người ngoài cười chê mà thôi.”
“Ta đồng ý để Lâm Chương bước vào cửa nhà họ Diêm, về sau cũng sẽ không ép Diêm Thầm xem mắt nữa, nhưng không cần biết là tìm phụ nữ hay nhờ người mang thai hộ, nó cũng phải có một đứa con nối dõi.”
Lời này vừa thốt ra, Diêm Sĩ Huyên thầm thấy may mắn vì Diêm Thầm không có mặt ở đây, nếu không chắc chắn hắn sẽ làm loạn ngay tại chỗ: “Vậy thì, con nghĩ việc ba thu hồi quyền quản lý của con có vẻ thực tế hơn.”
Ông cụ tức đến mức suýt nữa giơ gậy lên đuổi theo Diêm Sĩ Huyên, vừa bước ra khỏi thư phòng, ông đã chạm mặt Diêm Tương Bình.
“Sĩ Huyên, em nói chuyện với ba thế nào rồi?”
Diêm Sĩ Huyên khoát tay: “Không nói gì được, chị cũng biết tính Diêm Thầm rồi đấy, cứng đầu lắm.”
“Vậy… phải làm sao bây giờ? Hôm qua chị mới đi thăm Dao Dao, Sĩ Huyên em không biết đâu, chỗ đó cứ như không phải nơi để con người ở vậy, nếu cứ kéo dài thế này, con bé sẽ phát điên mất thôi!” Diêm Tương Bình đỏ hoe mắt, giọng nghẹn ngào, dù bà thiên vị Chu Uân hơn, nhưng dù sao Chu Dao cũng là đứa con do bà mang nặng đẻ đau.
“Chuyện này, đúng là Chu Dao sai trước, ai lại lấy mẹ ruột đã khuất của người khác ra để bịa đặt bôi nhọ chứ, đúng là táng tận lương tâm mà.” Diêm Sĩ Huyên cũng thương Lâm Chương, ông chứng kiến Lâm Chương trưởng thành, hiểu rõ nội tâm của Lâm Chương mạnh mẽ bao nhiêu thì cũng nhạy cảm bấy nhiêu.
“Đúng đúng, chị đã nói chuyện với Dao Dao rồi, con bé cũng hối hận lắm, đã biết mình sai rồ, em nói với Thầm Thầm đi, cho nó một cơ hội được không?” Diêm Tương Bình vừa nói vừa lau nước mắt.
“Em sẽ thử khuyên nó, nhưng chị cũng biết, lần này Diêm Thầm tức giận là vì Lâm Chương, chị muốn xin lỗi thì cũng phải tìm đúng người, Lâm Chương là đứa trẻ ngoan, nó mềm lòng, chắc sẽ tha thứ cho mọi người thôi.” Diêm Sĩ Huyên nói.
Nếu như trước đó Diêm Tương Bình còn do dự, thì trải qua sự dày vò trong mấy ngày nay, giờ nghe được câu nói này lại như thấy ánh sáng nơi cuối đường hầm, ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn Diêm Sĩ Huyên: “Được được, không vấn đề gì, đây là việc nên làm, việc nên làm mà.”
“Nhưng chuyện của Chu Dao đã ầm ĩ đến mức này, nếu để Dao Dao ở lại trong nước, e là cuộc sống sau này của con bé sẽ rất khó khăn.”
Nghe Diêm Sĩ Huyên nói vậy, Diêm Tương Bình khựng lại trong giây lát, nhưng ông nói cũng không sai, nếu đã vậy, chi bằng để con bé ra nước ngoài vài năm, chờ đến khi mọi chuyện lắng xuống, đón về rồi tìm một nhà tử tế để gả đi.
“Đúng vậy.”