Đoàn phim “Phong tiêu khách” có tổng cộng bốn người muốn đi, lại thêm trợ lý của từng người, cùng với stylist của Phương Thiệu Nhất và cậu diễn viên trẻ tuổi, cuối cùng thêm cả Nguyên Dã, tổng cộng cả đoàn có hơn mười người.
Nhóm Phương Thiệu Nhất không đi cùng những người khác, bay qua trước ba ngày. Mấy ngàn phóng viên từ khắp các nơi trên thế giới đã đổ dồn vây quanh Cannes, chực chờ ở đó từ lâu, ngôi sao nào tới không phải chuyện bí mật. Vì an ninh mấy ngày sau đó, họ sẽ không tới thẳng Cannes, trước mắt dừng chân ở Paris ba ngày, đợi nhóm đạo diễn tới đông đủ rồi, cả ekip sẽ cùng từ Cannes qua.
Cát Tiểu Đào đã đặt phòng khách sạn từ một tháng trước, cậu theo Phương Thiệu Nhất nhiều năm như vậy, mỗi lần tới châu Âu tham gia liên hoan phim đều như đi đánh trận, không chỉ các liên hoan phim, mà các hoạt động khác đều như vậy, chỉ có điều ngoài liên hoan phim ra, những hoạt động khác Phương Thiệu Nhất có thể từ chối đều từ chối, rất ít khi tham dự. Có những lúc có cảnh quay ở nước ngoài, Cát Tiểu Đào cũng phải tới phối hợp từ sớm. Xuất ngoại là một chuyện rất đau đầu, cũng rất vướng tay chân.
Trước khi ra sân bay họ tới chỗ Nguyên Dã đón anh, đi một xe thương vụ, Nguyên Dã vừa lên xe đã duỗi tay ra, lần tìm bàn tay Phương Thiệu Nhất, chào một tiếng “Anh Nhất”.
Phương Thiệu Nhất trở tay nắm ngược lại, mỉm cười hỏi anh: “Đã ăn gì chưa?”
Dù sao trên xe cũng có người, Nguyên Dã cũng không tiện nắm tay quá lâu, hai người nắm một thoáng rồi rút tay về, Nguyên Dã cười nói: “Ăn rồi.”
Phương Thiệu Nhất gật đầu, Nguyên Dã lại hỏi hắn: “Anh đã ăn gì chưa? Đã uống thuốc chưa?”
“Ăn rồi,” Phương Thiệu Nhất nhìn anh, sau đó nở nụ cười, thấp giọng bảo: “Em đừng lo.”
“Ừm, em thân kinh bách chiến mà,” Nguyên Dã chớp chớp mắt nhìn hắn, “Xem em đây.”
Phương Thiệu Nhất giơ tay, ngón tay vuốt ve cái đầu đinh của anh, Nguyên Dã thoải mái nghiêng đầu về phía hắn, để hắn xoa được nhiều hơn. Bởi vì động tác nhỏ xíu này của anh mà Phương Thiệu Nhất cười tủm tỉm, khi cười bên khóe mắt có vết chân chim nhỏ xíu, ngược lại càng toát lên vẻ dịu dàng.
Lên máy bay Nguyên Dã kê gối về phía cổ Phương Thiệu Nhất, lại đưa bịt mắt qua. Phương Thiệu Nhất bật cười, nhận lấy bảo: “Không mệt, nói chuyện một chút đi.”
“Vâng,” Nguyên Dã quay đầu lại liếc nhìn Cát Tiểu Đào và stylist, hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, lúc Cát Tiểu Đào chạm mắt Nguyên Dã còn cười ngu với anh, Nguyên Dã xoay người lại nói với Phương Thiệu Nhất, “Tiểu Đào cũng không còn nhỏ nữa.”
“Ừm, anh nói chuyện với cậu ấy rồi, muốn cậu ấy ở lại công ty, cậu ấy không chịu.” Phương Thiệu Nhất hạ thấp âm lượng trong phạm vi hai người, giọng như vậy nghe có vẻ rất thân thiết, “Tiểu Đào trọng tình cảm quá, cậu ấy không bỏ anh được, cũng không muốn đổi việc.”
Nguyên Dã bảo: “Nếu muốn thì cứ để cậu ấy theo đi, không vội. Đợi đến khi cậu ấy muốn ổn định không muốn chạy đi chạy lại nữa thì để cậu ấy làm việc khác, nếu không dù có nói là muốn tốt cho cậu ấy cũng có vẻ anh lạnh lùng, như vậy đau lòng lắm.”
Phương Thiệu Nhất gật đầu, lại tán gẫu chuyện công việc với Nguyên Dã, hỏi anh: “Dạo này đang bận chuyện gì à? Muốn viết cái gì?”
Nguyên Dã lắc đầu nói: “Mấy chuyện năm ngoái nợ nần trước khi tới đoàn phim em đã giải quyết hết rồi, bây giờ trong tay em có một kịch bản muốn viết, Lôi Tử nhắc lâu rồi, sau khi về em thử xem. Nhưng nói thật là trong đầu em không có quá nhiều ý tưởng, có xương không có thịt, chỉ có đại khái một dòng suy nghĩ, đến khung xương cũng không hoàn chỉnh. Thế nhưng em rất thích dòng suy nghĩ cỏn con này.”
“Nên em vẫn muốn viết.” Phương Thiệu Nhất nhoẻn cười, nhìn Nguyên Dã nói.
Nguyên Dã dừng lại, sau đó mỉm cười gật đầu: “Chắc vậy.”
Hai người bình bình thản thản nói chuyện như vậy, rất thoải mái, cũng rất tự tại. Nguyên Dã không biểu hiện cảm xúc nào khác, thậm chí còn chủ động, ôn hòa hơn bình thường. Anh chủ động nói chuyện công việc với Phương Thiệu Nhất, kể những tin đồn thú vị trong giới của họ, ví dụ như Phùng Lôi Tử sợ vợ đến mức nào, ví dụ như Hàn Tam Nhi giọng Sơn Đông lần trước ngồi trên bàn rượu mặc cho người người sỉ vả suốt nửa buổi. Bình thường họ không tán gẫu với nhau nhiều, Nguyên Dã cũng không chủ động kể chuyện. Những lúc họ bên nhau Nguyên Dã thường hay nói về chuyện của Phương Thiệu Nhất, tâm sự về chuyện phim ảnh của hắn, hoặc hai người không nói gì, chỉ lặng lẽ bên nhau.
Những khi Nguyên Dã mỉm cười Phương Thiệu Nhất cũng cong môi theo, Nguyên Dã bảo: “Anh có biết Đào Lực không? Hình như anh không biết cậu ta nhỉ.”
Phương Thiệu Nhất nói: “Không sao, em kể đi.”
Nguyên Dã liền kể tiếp, đổi lại là bình thường có lẽ anh sẽ không nói đâu, cứ đinh ninh Phương Thiệu Nhất sẽ không hứng thú với những chuyện này. Phương Thiệu Nhất bận rộn như vậy, những lúc hắn không làm việc Nguyên Dã muốn hắn được nghỉ ngơi. Thế nhưng lúc này đây họ ngồi trên máy bay, là khoảng thời gian rảnh rang hiếm có, Nguyên Dã cũng sợ hắn thấy nhàm chán, muốn phân tán sự chú ý của hắn, bởi vậy nên cứ huyên thiên mãi thôi.
“Đào Lực cũng cong, nhây lắm ấy, suốt ngày lảm nhảm mấy chuyện không đứng đắn với em, rõ là phiền.” Nguyên Dã nhớ tới Đào Lực thì “Hừ” một tiếng, lắc đầu bảo, “Cậu ta toàn viết xuống thân dưới, lần trước có ekip muốn mua kịch bản để quay, nhưng nếu không để cậu ta làm biên kịch thì cậu ta không chịu bán. Mà để cậu ta làm biên kịch thì chỉ thiếu điều để một nửa bộ phim ở trên giường, mà đâu phải cảnh kín đáo bình thường, chỉ toàn hú hí giường chiếu.”
Phương Thiệu Nhất hỏi: “Sau đó thì sao? Đổi biên kịch à?”
Nguyên Dã lắc đầu: “Không, đàm phán thất bại. Bảo là cậu ta viết thứ này, sẽ không thỏa hiệp vì xét duyệt, không bán, bộ dạng văn nhân chơi ngông.”
Phương Thiệu Nhất bật cười lắc đầu, Nguyên Dã bảo: “Hàn Tam Nhi bảo có những lúc bọn em thật ngu ngốc, cứ cảm thấy mình là hiệp sĩ phong lưu rời xa chuẩn mực, đi ngược đạo lý, cương cân thiết cốt.”
(Cương cân thiết cốt: Gân cốt như được đúc tạc từ sắt thép. Hình dung thân thể khỏe mạnh hoặc ý chí kiên cường bất khuất, ở đây là chỉ vế sau.)Phương Thiệu Nhất không tán đồng với lời này, hắn thấp giọng bảo Nguyên Dã: “Em thật sự là hiệp sĩ phong lưu, cũng thật sự cương cân thiết cốt.”
Nguyên Dã nhìn hắn một thoáng, bảo rằng: “Em sẽ thay đổi, sẽ để mình mềm dẻo hơn một chút.”
“Không cần.” Phương Thiệu Nhất chau mày, chẳng nghĩ ngợi gì đã thốt lên như vậy, sau đó hắn chăm chú dõi mắt nhìn Nguyên Dã, lặp lại một lần nữa, “Không cần.”
Nguyên Dã mỉm cười, không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu.
Suốt mười mấy tiếng trên máy bay, Phương Thiệu Nhất đều không ăn gì, chỉ uống sữa và hai tách cà phê. Nguyên Dã cũng không ép hắn ăn gì, chỉ để Phương Thiệu Nhất nhắm mắt ngủ. Thực ra Phương Thiệu Nhất ngủ không sâu giấc, hắn không được thoải mái là bao, nhưng để Nguyên Dã an tâm, hắn vẫn nhắm nghiền đôi mắt, giống như đang ngủ say.
Giữa chừng Nguyên Dã đưa tay ra sờ trán hắn thử nhiệt độ mấy lần, lòng bàn tay nóng hổi, dán lên đầu rất thoải mái.
Lúc Phương Thiệu Nhất nhắm mắt Nguyên Dã lấy sách ra đọc, giữa chừng có tiếp viên đi tới muốn đắp chăn cho Phương Thiệu Nhất, Nguyên Dã nhẹ giọng ngăn cản cô: “Cảm ơn, không cần đâu, anh ấy nóng.”
Mới đầu vẫn còn tốt, sau mấy tiếng bay, sắc mặt Phương Thiệu Nhất dần trở nên khó coi. Lúc xuống máy bay, đôi môi bợt ra, gương mặt cũng không có chút huyết sắc.
Stylist đã hợp tác với Phương Thiệu Nhất nhiều năm, đã biết rõ rành rành lẫn nhau từ lâu, không cần phải hỏi nhiều.
Có xe của khách sạn đón ở sân bay, suốt quá trình Nguyên Dã không nói với Phương Thiệu Nhất lời nào, nhưng anh vẫn luôn nắm chặt bàn tay hắn, lòng bàn tay ấm áp truyền hơi ấm sang cho hắn. Trong thoáng ngẩn ngơ dường như Nguyên Dã thấy được lần đầu tiên mình và hắn tới châu Âu, khi đó lòng anh hoảng loạn, chỉ biết ngơ ngác nhìn mà quặn đau trong lòng.
Đó là lần đầu tiên Nguyên Dã phát hiện thì ra Phương Thiệu Nhất cũng có nhược điểm. Thì ra đằng sau gương mặt rạng rỡ dưới ánh đèn flash hào nhoáng, người đã vất vả như vậy.
Phương Thiệu Nhất hoàn toàn không ăn được gì, một miếng cũng không ăn được, thậm chí còn không thể uống nước. Lệch múi giờ bảy tiếng khiến hệ thần kinh Phương Thiệu Nhất hỗn loạn, dường như mỗi giây thần kinh đều mất đi hiệu dụng. Phương Thiệu Nhất cởi áo khoác cúi đầu ngồi xuống giường, hai cánh tay yếu ớt thõng xuống chống lên đầu gối, áo sơ mi trắng cùng chiếc quần tây trên người vẫn còn thẳng thớm.
Hắn khó chịu Nguyên Dã biết chứ, hắn đau đầu buồn nôn, trong lòng bí bách ngột ngạt, Nguyên Dã đều rõ cả.
Nguyên Dã lấy một bộ đồ ngủ thoải mái trong vali ra, đi tới nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn, giọng nói trầm thấp nhưng rất mực dịu dàng: “Thay quần áo cho anh, bảo bối.”
Nhịp thở Phương Thiệu Nhất trở nên ồ ồ khản đục, hắn bảo: “Không sao, để lát nữa anh thay.”
Nguyên Dã cởi lần lượt từng chiếc khuy áo, sau đó mặc áo ngủ giúp cho hắn. Rất hiếm khi anh chăm sóc cho Phương Thiệu Nhất như một đứa trẻ giống như vậy, bởi vì kể từ khi bắt đầu, bất luận là tuổi tác hay địa vị, Nguyên Dã đều là bên cần được chăm sóc. Tuy rằng không đến nỗi chăm sóc từng ly giống như bây giờ, nhưng rõ ràng từ đầu tới cuối Phương Thiệu Nhất đều là người kiên cường rắn rỏi hơn.
Bởi vậy nên lần đầu tiên Phương Thiệu Nhất đột ngột ngất xỉu, gương mặt nhợt nhạt ngã vào lòng Nguyên Dã, sắc mặt cậu chàng Nguyên Dã mười tám tuổi cũng chẳng khá hơn Phương Thiệu Nhất là bao. Quá hoảng loạn, cũng rất sợ hãi. Anh ôm Phương Thiệu Nhất mà đau thắt lòng, nhưng lại không biết phải làm sao.
Trợ lý của Phương Thiệu Nhất hồi đó bảo Nguyên Dã không cần đưa tới bệnh viện, ở khách sạn ngủ một giấc là được, Nguyên Dã liền khoanh chân ngồi trên giường Phương Thiệu Nhất, dõi mắt nhìn chăm chăm, mãi bốn tiếng sau hắn mới tỉnh dậy. Khi Phương Thiệu Nhất tỉnh dậy thì đôi mắt Nguyên Dã cũng đã đỏ au, nhỏ giọng hỏi hắn: “Anh ơi, anh sao rồi?”
Một con khỉ giả vờ trấn tĩnh, giọng nói vờ như bình tĩnh lắm, nhưng vẻ mặt thì rõ thê thảm.
Phương Thiệu Nhất vươn tay về phía anh, mở rộng vòng tay, giọng khàn đặc: “Đến đây.”
Cái đầu tròn vo của Nguyên Dã dụi vào hốc cổ Phương Thiệu Nhất, hàng mi chớp trên cần cổ hắn, Phương Thiệu Nhất bật cười, cười đến mức lồng ngực rung lên, hỏi anh: “Sợ à?”
Nguyên Dã gật đầu bên hốc cổ hắn, không hé răng.
Bàn tay Phương Thiệu Nhất đặt lên gáy Nguyên Dã, nhẹ nhàng vuốt ve, nói với anh: “Đừng hoảng, không sao đâu.”
“Sao mà không hoảng được cơ chứ?” Giọng Nguyên Dã vọng ra, nghe rất nặng nề, “Anh không nói câu nào đã ngã ra đó, em sợ đến mức suýt phụt cả tim gan ra.”
Phương Thiệu Nhất cười bảo: “Thế em phụt ra cho anh xem.”
Nguyên Dã há miệng muốn nhổ ra, cuối cùng cắn lên cổ Phương Thiệu Nhất, cắn mạnh vào da thịt hắn như để hả giận. Phương Thiệu Nhất do dự một chút, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng hắn chỉ mỉm cười, xoa đầu Nguyên Dã không nói gì, theo ý anh.
Hồi đó Nguyên Dã vẫn còn là một cậu chàng trẻ tuổi, chưa từng gặp chuyện gì, cũng chưa từng phải đau lòng đến vậy. Cảm xúc dâng trào mãnh liệt một cách đột ngột, không biết phải làm sao.
Cắn cổ người ta một cái, cuối cùng không mặc được chiếc áo sơ mi đã chuẩn bị để tham gia liên hoan phim, phải thay bằng áo cao cổ.
Rất nhiều trải nghiệm cảm xúc lần đầu tiên của anh đều đến từ Phương Thiệu Nhất, lần đó lưu lại ấn tượng quá sâu sắc, nên kể từ đó mỗi lần Phương Thiệu Nhất đi tới nơi lệch múi giờ Nguyên Dã đều rất lo lắng. Dẫu cho sau này đã trải qua bao nhiêu chuyện, tụi trẻ bây giờ cũng đã gọi anh bằng “Chú”, nhưng vẫn căng thẳng như cũ.
Phương Thiệu Nhất tỉnh giấc, lặng lẽ nhìn Nguyên Dã, sau đó đột nhiên nhoẻn cười, cất lời hỏi anh: “Vẫn còn chưa cắn à?”
Năm chữ như đến từ mười lăm năm trước, mang theo sự bối rối ngẩn ngơ xuyên suốt dòng thời gian đằng đẵng.
Nguyên Dã ngồi ở ghế sofa bên cạnh, sâu trong đôi mắt là tia nhìn ôn hòa dịu dàng. Anh nhe hàm răng ra vẻ muốn cắn về phía Phương Thiệu Nhất một cái. Sau đó cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên cần cổ hắn.
Cái chạm môi mang tới sự rung động, trong thoáng ngẩn ngơ dường như đã được hòa cùng nhịp tim rộn rã, phảng phất như môi hôn ấy đã chạm đến trái tim ai kia ấm áp dịu dàng nhưng cũng rắn rỏi mạnh mẽ.